Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần
Chương 8: Nghịch cái đầu cậu!
Sau giờ cơm tối, Sở Phi Ly mới mang theo Thẩm Tử Sơ đến cửa hàng làm thẻ tên. Để phòng ngừa chuyện hôm qua tái diễn, anh cẩn thận nói rõ địa chỉ và số điện thoại của mình với chủ quán, nhờ ông ta khắc hết các thông tin đó lên mặt thẻ.
Đợi chừng một tiếng đồng hồ, thẻ tên đã được khắc xong.
Miếng thẻ mà anh chọn cho Thẩm Tử Sơ có màu hồng, còn đeo thêm một chiếc chuông nhỏ.
Vừa nhìn thấy phong cách kia, Thẩm Tử Sơ lập tức âm thầm từ chối. Cậu là gay thật, nhưng cậu tuyệt đối không thích cái màu bóng lộ này.
“Meo!” – Cậu không đổi màu khác được à?
Sở Phi Ly mỉm cười, buộc chặt chiếc chuông cho mèo con: “Đừng phá.”
Thẩm Tử Sơ bi phẫn vô cùng. Chuyện hôm qua cũng làm cậu sợ, tuy nhiệm vụ thăm dò chỉ còn khoảng mười tám tiếng nhưng cậu vẫn không dám đi thực hiện, nguyên nhân cũng bởi cậu không đeo thẻ tên, sợ lại bị ai đó bế đi mất.
Trong lúc Sở Phi Ly đeo vòng cổ lên, Thẩm Tử Sơ bực bội muốn chết mà không thể làm gì hơn, phải cắn răng nhịn không tặng cho anh một vuốt. Khó khăn lắm mới buộc xong dây, ấy thế mà anh còn nghịch cái chuông trước cổ cậu nữa.
Nghịch cái đầu cậu! Mẹ kiếp, ông đây phải khô máu với cậu!
Sở Phi Ly cười thầm, ỷ vào ưu thế chiều cao cúi nhìn mèo con quấn bên chân. Thẩm Tử Sơ không cách nào nhảy lên trên được, cuối cùng không thèm cào anh nữa, ngồi tự kỷ một góc, thở một hơi thật dài.
Sở Phi Ly tự thấy mình không nên tưởng tượng quá mức, nhưng làm thế nào cũng không dừng lại được. Từ sau khi mang nhóc con này về, số lần anh cười trong một ngày nhiều hơn hẳn.
Nhớ tới lời Thẩm Tử Sơ từng nói với mình qua điện thoại rằng cậu từng cho bé mèo này ăn một thời gian, đôi mắt Sở Phi Ly bỗng nhiên sáng ngời.
Có nên ôm theo Khỏa Khỏa đi gặp Thẩm Tử Sơ không nhỉ?
Anh suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.
Còn chưa biết cậu có cong hay không nữa.
Sở Phi Ly còn nhớ trước kia có một lần phòng họ ra ngoài liên hoan, Thẩm Tử Sơ uống say trở nên hoàn toàn khác với ngày thường, gương mặt trắng nõn ửng đỏ tựa như có người phủ một lớp màu bóng mỏng manh trên mặt giấy Tuyên Thành, khiến anh nhìn mà si dại.
Anh thăm dò hỏi cậu: “Tớ thấy gần đây trên mạng có một câu hỏi thế này, nếu cậu cong thì cậu là 1 hay 0?”
Thẩm Tử Sơ mặt liệt chẳng bao giờ cười: “Nhìn tớ giống gay à?”
Sở Phi Ly vẫn gắng gặng hỏi: “Chỉ là câu hỏi vui thôi.”
Hai mắt Thẩm Tử Sơ đã nửa mê nửa tỉnh, nhưng lời nói ra lại rành rọt vô cùng: “1.”
Nút thắt trong lòng Sở Phi Ly hoàn toàn không thể diễn tả chỉ bằng một câu đơn giản.
Thích thì làm gì được chứ? Dù là thẳng hay cong, 1 hay 0, ở trong cái giới này vẫn là chuyện rất khó khăn.
Anh vào giới sớm, từ năm lớp 11 anh đã biết mình thích con trai nên đã công khai với người nhà từ lâu rồi. Mấy năm nay anh cũng nghe được đủ chuyện trong giới, chuyện cong thích thẳng không hề tốt đẹp như trong tiểu thuyết, hầu hết đều kết thúc bằng bi kịch, nếu không cẩn thận có lẽ ngay cả làm bạn cũng không thể.
Hơn nữa hình như Thẩm Tử Sơ không thích anh lắm, mỗi lần trò chuyện chẳng quá nổi vài câu.
Sở Phi Ly bỗng cảm thấy thật chua xót. Anh ngồi xổm xuống ôm mèo con lên: “Về nhà thôi.”
Thẩm Tử Sơ chẳng hiểu ra sao. Không phải vừa rồi anh đang vui vẻ lắm à, sao đột nhiên lại xuống tinh thần thế?
Cậu có hơi lo lắng: “Meo?” – Cậu làm sao thế?
Sở Phi Ly thấy mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn mình, trái tim lập tức chìm trong sự dễ thương.
Một bé mèo con đang tuổi bú sữa đúng là không thể coi thường!
“Mày đang lo cho tao hả? Không sao, tao chỉ nghĩ lại vài việc thôi.” Sở Phi Ly vuốt ve bé mèo hai cái “Về nhà nào, có thẻ tên cún rồi thì từ giờ mày sẽ không bị lạc nữa.”
“Méo!” Đờ mờ đừng có gọi là thẻ tên cún! Cậu-bây-giờ-đang-là-mèo-đấy-nhé!
Thẩm Tử Sơ cực kỳ phẫn nộ, quay mông về phía Sở Phi Ly, không thèm nhìn mặt anh.
Tâm trạng Sở Phi Ly tốt lên đôi chút, bế mèo về.
Lúc này đã khá muộn, Sở Phi Ly vất vả mấy ngày cũng không khỏi mệt mỏi rã rời. Anh ngáp một cái: “Muốn ngủ chung không?”
Thẩm Tử Sơ “meo” một tiếng, cậu còn nhiệm vụ chưa hoàn thành đây. Chừng nào công việc chưa xong, chừng đó cậu vẫn chưa được yên ổn.
Sở Phi Ly về đến nhà thì cũng đã khuya lắm rồi, Thẩm Tử Sơ biết anh sẽ không để cậu chạy lung tung nữa, chỉ đành đợi anh ngủ rồi mới đi làm nhiệm vụ.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, thời hạn của nhiệm vụ thăm dò chỉ còn mười lăm tiếng.
Thẩm Tử Sơ sầu não. Sao còn chưa ngủ!
Sở Phi Ly vừa mới tắm xong, toàn thân tỏa ra cảm giác sạch sẽ không vướng bụi trần. Anh lau bọt nước còn dính trên mình, dưới mắt là một quầng xanh tím: “Hôm qua tìm mày cả đêm, may quá… cuối cùng cũng tìm được mày rồi.”
Thẩm Tử Sơ sững sờ, đôi đồng tử mở to hướng về phía Sở Phi Ly.
Thanh âm của anh tràn ngập mừng rỡ, ánh mắt nhìn cậu cũng vô cùng dịu dàng.
Được anh nhìn như thế, tai cậu tức thì run lên, cứ cảm thấy trong lòng có hơi hoảng sợ.
Kích thích đến hoảng sợ.
Thấy Sở Phi Ly rốt cục cũng lên giường, Thẩm Tử Sơ liền rúc thành một cục be bé. Chờ đến khi anh tắt đèn ngủ say, cậu mới thận trọng chui ra khỏi phòng.
Cả căn nhà lớn chỉ có một mình Sở Phi Ly, Thẩm Tử Sơ thuận lợi bò qua lỗ mèo. Nhiệm vụ thăm dò yêu cầu cậu phải đi cùng Mướp Ú, nhưng đúng lúc này mèo béo kia lại không thấy tăm hơi.
Có lẽ bởi hiện tại đang là mèo, Thẩm Tử Sơ có thể nhìn rất rõ trong bóng tối, nhưng cậu bây giờ chỉ ước sao mình có cái mũi chó thôi. Chạy quanh tìm một vòng mà vẫn không thấy mèo mướp mập đâu, cậu không khỏi chán nản thất vọng.
Có điều cậu mới kịp buồn khổ chút ít, một con mèo đen trắng thình lình chui ra từ bụi cỏ. Nó rít lên một tiếng về phía cậu, tỏ ý “mày xâm nhập địa bàn của tao hơi lâu rồi đấy”.
Mèo đen trắng rít lên đe dọa, không ngờ “kẻ xâm lăng” hình như chẳng hiểu nó nói gì, chỉ lùi về sau hai bước, cũng không có vẻ định rời khỏi đây.
Con mèo này muốn làm gì? Oánh nhau à?
Đúng lúc mèo đen trắng đang chuẩn bị xông lên, Mướp Ú dẫn theo tiểu đệ mèo mun bỗng từ đâu xuất hiện. Thấy có mèo lạ định xơ múi vợ mình, béo ta lập tức nhào lên như điện xẹt: “Méo–!” – Bỏ cái móng của mày ra!
Thẩm Tử Sơ sợ hết hồn, hóa ra Mướp Ú phục phịch cũng có thể nhanh nhẹn đến thế.
Không biết chúng meo meo mẻo mẻo nói với nhau những gì, Thẩm Tử Sơ hoàn toàn chẳng hiểu nửa chữ. Có điều thấy Mướp Ú xông thẳng vào ẩu đả với đối phương, con mèo đen trắng bị cắn trúng cổ, Mướp Ú cũng sắp hạ nanh tiếp rồi, cậu vội vàng “meo” lên một tiếng.
Chẳng rõ Mướp Ú có hiểu không, nhưng vừa nghe âm thanh của Thẩm Tử Sơ, nó tức thì dừng miệng.
Mèo đen trắng thấy vậy liền ba chân bốn cẳng chạy mất tích.
Mướp Ú liếm móng vuốt đầy sang chảnh, bước tới trước mặt Thẩm Tử Sơ: “Meo~” – Vợ ơi anh trút giận cho em rồi!
Thẩm Tử Sơ: “…” Chả hiểu gì hết chả hiểu gì hết!
Mướp Ú meo meo vô cùng tha thiết, còn xáp lại liếm một lượt khắp người Thẩm Tử Sơ. Thẩm Tử Sơ đang sốt ruột muốn mèo mập này dẫn mình đi làm nhiệm vụ, đành há miệng e ấp gọi nó: “Meo meo meo!”
Nhưng mà tiếng kêu này… Chẳng những Mướp Ú nghe không hiểu, đệ tử mèo mun của nó cũng không hiểu.
Việc đã gấp lắm rồi, cậu chỉ có thể chuyển sang dùng cách hoa tay múa chân để trao đổi thôi. Đầu tiên cậu bắt chước bộ dạng Mướp Ú đi phía trước, sau đó đổi vai diễn tả bản thân mình đang tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.
Mướp Ú: “…” – Vợ đang làm nũng với mình!
Mèo mun: “…” Xong phim rồi bé mèo con này dễ thương quá! Hình như mình sắp cong rồi!
Thẩm Tử Sơ nôn nóng nhìn hai con mèo kia như đang hỏi: Có hiểu không? Không hiểu thì tao lại diễn lại một lượt!
Mướp Ú sao có thể không hiểu chứ, vừa khéo nó cũng muốn đưa Thẩm Tử Sơ đi xem địa bàn của mình.
Thế là giữa đêm khuya thanh vắng, ba con mèo bắt đầu đi do thám khắp nơi. Nhà cửa xung quanh trông rất quen, có điều góc nhìn khác biệt khiến Thẩm Tử Sơ không thể nhận ra ngay đây là nơi nào.
Không biết đã đi dạo bao lâu, trời cũng sắp sáng, Thẩm Tử Sơ mới chợt phát hiện một tòa nhà cực kỳ quen thuộc.
Không phải nhà của Sở Phi Ly, chắc chắn cậu đã đến căn nhà này khi còn là người rồi.
Thẩm Tử Sơ nhìn trái một lát, nhìn phải một lát, chỉ thiếu nước vò đầu bứt tai suy nghĩ, mãi cho đến khi có một bóng người bước ra từ bên trong, hình như trên lưng còn cõng theo một người nữa.
Cậu lập tức nhớ ra…
Căn hộ mà Trình Mục Tiêu đang thuê cũng ở khu này! Người kia chả phải hắn thì là ai?
Trông hắn có vẻ đang rất vội, Thẩm Tử Sơ lò dò qua ngó một cái, rốt cuộc đã nhìn rõ người hắn đang vác trên lưng.
“Méo!” – Cậu mang cơ thể tớ đi đâu thế hả?
Thấy con mèo chạy theo dưới chân, Trình Mục Tiêu sốt ruột mắng: “Mèo con tránh ra đi, tao phải đến bệnh viện.”
“Mẻo?” – Đến bệnh viện?
“Cậu ta ngủ lâu lắm rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, phải đi khám thôi.” Trình Mục Tiêu cũng chẳng biết tại sao mình lại phải giải thích cặn kẽ với một con mèo, có lẽ là vì nó cứ quẩn quanh, lại thêm bộ dạng ấy khiến hắn có cảm giác nó có thể hiểu được lời mình nói.
Thẩm Tử Sơ kinh hãi: Đừng mang cơ thể tớ đến bệnh viện mà!
Cậu không khỏi nóng nảy, nếu làm ầm lên thì bố mẹ sẽ phát hiện mất. Cậu căm ghét hai người đó!
Nhưng Trình Mục Tiêu không hiểu cậu nói gì cả. Hắn thoăn thoắt ra khỏi khu nhà, gọi một chiếc taxi đi mất.
Thẩm Tử Sơ hoảng hốt chạy vòng quanh, chỉ đành đi làm cho xong nhiệm vụ với Mướp Ú đã. Bây giờ nói gì cũng vô ích, phải trở lại thân thể trước khi bác sĩ phán cho cậu mấy loại bệnh kỳ quặc.
Nhưng nhiệm vụ thăm dò này đúng là quái lạ, cậu đi lâu đến thế vẫn không nghe tiếng thông báo hoàn thành.
Thẩm Tử Sơ cố nhịn nội tâm đang nổi sóng đùng đùng, đi theo Mướp Ú thêm một giờ nữa.
Ấy vậy mà kết quả vẫn không có gì thay đổi, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của hệ thống.
Mướp Ú và mèo mun đã đói bụng, gọi Thẩm Tử Sơ quay về. Không có Mướp Ú thì xác suất hoàn thành nhiệm vụ của cậu lại càng thấp hơn, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng về cùng mèo mập.
Cửa chính của tòa nhà đóng kín, phải được người mở giúp mới có thể đi qua. Chờ đến khi có người ở trong mở cửa ra, một mèo to một mèo nhỏ vội lủi ngay vào.
Thẩm Tử Sơ về tới nhà, Sở Phi Ly đã thức dậy. Vừa nhìn thấy anh, hệ thống trong đầu cậu bỗng vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Tử Sơ nghiến răng: [Sao tao vòng vo bao nhiêu vòng thế không thấy mày í ới gì mà vừa về nhà đã báo xong việc hả?]
Hệ thống mèo ngoan trọn đời: [Đấy là vì cậu phải ở bên cạnh chủ nhân mới được.]
Thẩm Tử Sơ không lường trước còn có cái điều kiện đi kèm này, nhưng bây giờ cậu không muốn cãi cọ với hệ thống.
Bởi vì cái đồ ngốc Trình Mục Tiêu đang xách cậu đến bệnh viện kia kìa!!
[Mau lên, tao muốn đổi thời gian trở về cơ thể người!]
—
Đợi chừng một tiếng đồng hồ, thẻ tên đã được khắc xong.
Miếng thẻ mà anh chọn cho Thẩm Tử Sơ có màu hồng, còn đeo thêm một chiếc chuông nhỏ.
Vừa nhìn thấy phong cách kia, Thẩm Tử Sơ lập tức âm thầm từ chối. Cậu là gay thật, nhưng cậu tuyệt đối không thích cái màu bóng lộ này.
“Meo!” – Cậu không đổi màu khác được à?
Sở Phi Ly mỉm cười, buộc chặt chiếc chuông cho mèo con: “Đừng phá.”
Thẩm Tử Sơ bi phẫn vô cùng. Chuyện hôm qua cũng làm cậu sợ, tuy nhiệm vụ thăm dò chỉ còn khoảng mười tám tiếng nhưng cậu vẫn không dám đi thực hiện, nguyên nhân cũng bởi cậu không đeo thẻ tên, sợ lại bị ai đó bế đi mất.
Trong lúc Sở Phi Ly đeo vòng cổ lên, Thẩm Tử Sơ bực bội muốn chết mà không thể làm gì hơn, phải cắn răng nhịn không tặng cho anh một vuốt. Khó khăn lắm mới buộc xong dây, ấy thế mà anh còn nghịch cái chuông trước cổ cậu nữa.
Nghịch cái đầu cậu! Mẹ kiếp, ông đây phải khô máu với cậu!
Sở Phi Ly cười thầm, ỷ vào ưu thế chiều cao cúi nhìn mèo con quấn bên chân. Thẩm Tử Sơ không cách nào nhảy lên trên được, cuối cùng không thèm cào anh nữa, ngồi tự kỷ một góc, thở một hơi thật dài.
Sở Phi Ly tự thấy mình không nên tưởng tượng quá mức, nhưng làm thế nào cũng không dừng lại được. Từ sau khi mang nhóc con này về, số lần anh cười trong một ngày nhiều hơn hẳn.
Nhớ tới lời Thẩm Tử Sơ từng nói với mình qua điện thoại rằng cậu từng cho bé mèo này ăn một thời gian, đôi mắt Sở Phi Ly bỗng nhiên sáng ngời.
Có nên ôm theo Khỏa Khỏa đi gặp Thẩm Tử Sơ không nhỉ?
Anh suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.
Còn chưa biết cậu có cong hay không nữa.
Sở Phi Ly còn nhớ trước kia có một lần phòng họ ra ngoài liên hoan, Thẩm Tử Sơ uống say trở nên hoàn toàn khác với ngày thường, gương mặt trắng nõn ửng đỏ tựa như có người phủ một lớp màu bóng mỏng manh trên mặt giấy Tuyên Thành, khiến anh nhìn mà si dại.
Anh thăm dò hỏi cậu: “Tớ thấy gần đây trên mạng có một câu hỏi thế này, nếu cậu cong thì cậu là 1 hay 0?”
Thẩm Tử Sơ mặt liệt chẳng bao giờ cười: “Nhìn tớ giống gay à?”
Sở Phi Ly vẫn gắng gặng hỏi: “Chỉ là câu hỏi vui thôi.”
Hai mắt Thẩm Tử Sơ đã nửa mê nửa tỉnh, nhưng lời nói ra lại rành rọt vô cùng: “1.”
Nút thắt trong lòng Sở Phi Ly hoàn toàn không thể diễn tả chỉ bằng một câu đơn giản.
Thích thì làm gì được chứ? Dù là thẳng hay cong, 1 hay 0, ở trong cái giới này vẫn là chuyện rất khó khăn.
Anh vào giới sớm, từ năm lớp 11 anh đã biết mình thích con trai nên đã công khai với người nhà từ lâu rồi. Mấy năm nay anh cũng nghe được đủ chuyện trong giới, chuyện cong thích thẳng không hề tốt đẹp như trong tiểu thuyết, hầu hết đều kết thúc bằng bi kịch, nếu không cẩn thận có lẽ ngay cả làm bạn cũng không thể.
Hơn nữa hình như Thẩm Tử Sơ không thích anh lắm, mỗi lần trò chuyện chẳng quá nổi vài câu.
Sở Phi Ly bỗng cảm thấy thật chua xót. Anh ngồi xổm xuống ôm mèo con lên: “Về nhà thôi.”
Thẩm Tử Sơ chẳng hiểu ra sao. Không phải vừa rồi anh đang vui vẻ lắm à, sao đột nhiên lại xuống tinh thần thế?
Cậu có hơi lo lắng: “Meo?” – Cậu làm sao thế?
Sở Phi Ly thấy mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn mình, trái tim lập tức chìm trong sự dễ thương.
Một bé mèo con đang tuổi bú sữa đúng là không thể coi thường!
“Mày đang lo cho tao hả? Không sao, tao chỉ nghĩ lại vài việc thôi.” Sở Phi Ly vuốt ve bé mèo hai cái “Về nhà nào, có thẻ tên cún rồi thì từ giờ mày sẽ không bị lạc nữa.”
“Méo!” Đờ mờ đừng có gọi là thẻ tên cún! Cậu-bây-giờ-đang-là-mèo-đấy-nhé!
Thẩm Tử Sơ cực kỳ phẫn nộ, quay mông về phía Sở Phi Ly, không thèm nhìn mặt anh.
Tâm trạng Sở Phi Ly tốt lên đôi chút, bế mèo về.
Lúc này đã khá muộn, Sở Phi Ly vất vả mấy ngày cũng không khỏi mệt mỏi rã rời. Anh ngáp một cái: “Muốn ngủ chung không?”
Thẩm Tử Sơ “meo” một tiếng, cậu còn nhiệm vụ chưa hoàn thành đây. Chừng nào công việc chưa xong, chừng đó cậu vẫn chưa được yên ổn.
Sở Phi Ly về đến nhà thì cũng đã khuya lắm rồi, Thẩm Tử Sơ biết anh sẽ không để cậu chạy lung tung nữa, chỉ đành đợi anh ngủ rồi mới đi làm nhiệm vụ.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua, thời hạn của nhiệm vụ thăm dò chỉ còn mười lăm tiếng.
Thẩm Tử Sơ sầu não. Sao còn chưa ngủ!
Sở Phi Ly vừa mới tắm xong, toàn thân tỏa ra cảm giác sạch sẽ không vướng bụi trần. Anh lau bọt nước còn dính trên mình, dưới mắt là một quầng xanh tím: “Hôm qua tìm mày cả đêm, may quá… cuối cùng cũng tìm được mày rồi.”
Thẩm Tử Sơ sững sờ, đôi đồng tử mở to hướng về phía Sở Phi Ly.
Thanh âm của anh tràn ngập mừng rỡ, ánh mắt nhìn cậu cũng vô cùng dịu dàng.
Được anh nhìn như thế, tai cậu tức thì run lên, cứ cảm thấy trong lòng có hơi hoảng sợ.
Kích thích đến hoảng sợ.
Thấy Sở Phi Ly rốt cục cũng lên giường, Thẩm Tử Sơ liền rúc thành một cục be bé. Chờ đến khi anh tắt đèn ngủ say, cậu mới thận trọng chui ra khỏi phòng.
Cả căn nhà lớn chỉ có một mình Sở Phi Ly, Thẩm Tử Sơ thuận lợi bò qua lỗ mèo. Nhiệm vụ thăm dò yêu cầu cậu phải đi cùng Mướp Ú, nhưng đúng lúc này mèo béo kia lại không thấy tăm hơi.
Có lẽ bởi hiện tại đang là mèo, Thẩm Tử Sơ có thể nhìn rất rõ trong bóng tối, nhưng cậu bây giờ chỉ ước sao mình có cái mũi chó thôi. Chạy quanh tìm một vòng mà vẫn không thấy mèo mướp mập đâu, cậu không khỏi chán nản thất vọng.
Có điều cậu mới kịp buồn khổ chút ít, một con mèo đen trắng thình lình chui ra từ bụi cỏ. Nó rít lên một tiếng về phía cậu, tỏ ý “mày xâm nhập địa bàn của tao hơi lâu rồi đấy”.
Mèo đen trắng rít lên đe dọa, không ngờ “kẻ xâm lăng” hình như chẳng hiểu nó nói gì, chỉ lùi về sau hai bước, cũng không có vẻ định rời khỏi đây.
Con mèo này muốn làm gì? Oánh nhau à?
Đúng lúc mèo đen trắng đang chuẩn bị xông lên, Mướp Ú dẫn theo tiểu đệ mèo mun bỗng từ đâu xuất hiện. Thấy có mèo lạ định xơ múi vợ mình, béo ta lập tức nhào lên như điện xẹt: “Méo–!” – Bỏ cái móng của mày ra!
Thẩm Tử Sơ sợ hết hồn, hóa ra Mướp Ú phục phịch cũng có thể nhanh nhẹn đến thế.
Không biết chúng meo meo mẻo mẻo nói với nhau những gì, Thẩm Tử Sơ hoàn toàn chẳng hiểu nửa chữ. Có điều thấy Mướp Ú xông thẳng vào ẩu đả với đối phương, con mèo đen trắng bị cắn trúng cổ, Mướp Ú cũng sắp hạ nanh tiếp rồi, cậu vội vàng “meo” lên một tiếng.
Chẳng rõ Mướp Ú có hiểu không, nhưng vừa nghe âm thanh của Thẩm Tử Sơ, nó tức thì dừng miệng.
Mèo đen trắng thấy vậy liền ba chân bốn cẳng chạy mất tích.
Mướp Ú liếm móng vuốt đầy sang chảnh, bước tới trước mặt Thẩm Tử Sơ: “Meo~” – Vợ ơi anh trút giận cho em rồi!
Thẩm Tử Sơ: “…” Chả hiểu gì hết chả hiểu gì hết!
Mướp Ú meo meo vô cùng tha thiết, còn xáp lại liếm một lượt khắp người Thẩm Tử Sơ. Thẩm Tử Sơ đang sốt ruột muốn mèo mập này dẫn mình đi làm nhiệm vụ, đành há miệng e ấp gọi nó: “Meo meo meo!”
Nhưng mà tiếng kêu này… Chẳng những Mướp Ú nghe không hiểu, đệ tử mèo mun của nó cũng không hiểu.
Việc đã gấp lắm rồi, cậu chỉ có thể chuyển sang dùng cách hoa tay múa chân để trao đổi thôi. Đầu tiên cậu bắt chước bộ dạng Mướp Ú đi phía trước, sau đó đổi vai diễn tả bản thân mình đang tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.
Mướp Ú: “…” – Vợ đang làm nũng với mình!
Mèo mun: “…” Xong phim rồi bé mèo con này dễ thương quá! Hình như mình sắp cong rồi!
Thẩm Tử Sơ nôn nóng nhìn hai con mèo kia như đang hỏi: Có hiểu không? Không hiểu thì tao lại diễn lại một lượt!
Mướp Ú sao có thể không hiểu chứ, vừa khéo nó cũng muốn đưa Thẩm Tử Sơ đi xem địa bàn của mình.
Thế là giữa đêm khuya thanh vắng, ba con mèo bắt đầu đi do thám khắp nơi. Nhà cửa xung quanh trông rất quen, có điều góc nhìn khác biệt khiến Thẩm Tử Sơ không thể nhận ra ngay đây là nơi nào.
Không biết đã đi dạo bao lâu, trời cũng sắp sáng, Thẩm Tử Sơ mới chợt phát hiện một tòa nhà cực kỳ quen thuộc.
Không phải nhà của Sở Phi Ly, chắc chắn cậu đã đến căn nhà này khi còn là người rồi.
Thẩm Tử Sơ nhìn trái một lát, nhìn phải một lát, chỉ thiếu nước vò đầu bứt tai suy nghĩ, mãi cho đến khi có một bóng người bước ra từ bên trong, hình như trên lưng còn cõng theo một người nữa.
Cậu lập tức nhớ ra…
Căn hộ mà Trình Mục Tiêu đang thuê cũng ở khu này! Người kia chả phải hắn thì là ai?
Trông hắn có vẻ đang rất vội, Thẩm Tử Sơ lò dò qua ngó một cái, rốt cuộc đã nhìn rõ người hắn đang vác trên lưng.
“Méo!” – Cậu mang cơ thể tớ đi đâu thế hả?
Thấy con mèo chạy theo dưới chân, Trình Mục Tiêu sốt ruột mắng: “Mèo con tránh ra đi, tao phải đến bệnh viện.”
“Mẻo?” – Đến bệnh viện?
“Cậu ta ngủ lâu lắm rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, phải đi khám thôi.” Trình Mục Tiêu cũng chẳng biết tại sao mình lại phải giải thích cặn kẽ với một con mèo, có lẽ là vì nó cứ quẩn quanh, lại thêm bộ dạng ấy khiến hắn có cảm giác nó có thể hiểu được lời mình nói.
Thẩm Tử Sơ kinh hãi: Đừng mang cơ thể tớ đến bệnh viện mà!
Cậu không khỏi nóng nảy, nếu làm ầm lên thì bố mẹ sẽ phát hiện mất. Cậu căm ghét hai người đó!
Nhưng Trình Mục Tiêu không hiểu cậu nói gì cả. Hắn thoăn thoắt ra khỏi khu nhà, gọi một chiếc taxi đi mất.
Thẩm Tử Sơ hoảng hốt chạy vòng quanh, chỉ đành đi làm cho xong nhiệm vụ với Mướp Ú đã. Bây giờ nói gì cũng vô ích, phải trở lại thân thể trước khi bác sĩ phán cho cậu mấy loại bệnh kỳ quặc.
Nhưng nhiệm vụ thăm dò này đúng là quái lạ, cậu đi lâu đến thế vẫn không nghe tiếng thông báo hoàn thành.
Thẩm Tử Sơ cố nhịn nội tâm đang nổi sóng đùng đùng, đi theo Mướp Ú thêm một giờ nữa.
Ấy vậy mà kết quả vẫn không có gì thay đổi, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của hệ thống.
Mướp Ú và mèo mun đã đói bụng, gọi Thẩm Tử Sơ quay về. Không có Mướp Ú thì xác suất hoàn thành nhiệm vụ của cậu lại càng thấp hơn, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng về cùng mèo mập.
Cửa chính của tòa nhà đóng kín, phải được người mở giúp mới có thể đi qua. Chờ đến khi có người ở trong mở cửa ra, một mèo to một mèo nhỏ vội lủi ngay vào.
Thẩm Tử Sơ về tới nhà, Sở Phi Ly đã thức dậy. Vừa nhìn thấy anh, hệ thống trong đầu cậu bỗng vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Tử Sơ nghiến răng: [Sao tao vòng vo bao nhiêu vòng thế không thấy mày í ới gì mà vừa về nhà đã báo xong việc hả?]
Hệ thống mèo ngoan trọn đời: [Đấy là vì cậu phải ở bên cạnh chủ nhân mới được.]
Thẩm Tử Sơ không lường trước còn có cái điều kiện đi kèm này, nhưng bây giờ cậu không muốn cãi cọ với hệ thống.
Bởi vì cái đồ ngốc Trình Mục Tiêu đang xách cậu đến bệnh viện kia kìa!!
[Mau lên, tao muốn đổi thời gian trở về cơ thể người!]
—
Tác giả :
Ly Tử Diên