Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng
Chương 14 Mùa Thu Khô Ráo Hãy Ăn Nhiều Lê
Buổi tối không có tiết tự học, Thẩm Tri Ngôn chờ Hạ Nhất Thanh trở về nhà, đi ngang qua tiệm trái cây dưới lầu, Hạ Nhất Thanh mua mấy cân lê mới vừa đưa ra thị trường, trở về nhà Hạ Nhất Thanh tìm một cái túi, bỏ vào tới mấy cái, đưa cho Thẩm Tri Ngôn, kêu cậu đưa qua cho Giang Dữ An.
Thẩm Tri Ngôn ngoài miệng còn cắn một cái, nghe vậy không ngừng gật đầu, vào phòng bếp rửa tay sạch sẽ, lại trộm túi trang thêm mấy cái lê no đủ nhiều nước, mượt mà đại cái.
Cửa đối diện vẫn đóng, Thẩm Tri Ngôn ấn chuông cửa, không ai ứng, cậu lại ấn một chút, vẫn là không có ai.
Đại khái còn không có về nhà, Thẩm Tri Ngôn nghĩ, có chút thất vọng thở dài, đem lê đặt ở cửa, xoay người trở về nhà.
WeChat chỉ có hai câu lời nói.
—— bạn đã tăng thêm JYA, hiện tại có thể nói chuyện cùng nhau.
—— cậu đưa tiền nhiều.
Thẩm Tri Ngôn nhắn qua WeChat ghi ghi xoá xoá, sợ Giang Dữ An không nhắn lại.
Cuối cùng dứt khoát về phòng xé tờ giấy, viết lên hai câu, nhét vào bao nilon.
Dù sao cậu ấy xem hay không xem, mình cũng không biết.
Từ Khanh đưa Giang Dữ An đến dưới lầu, bởi vì phải trực đêm, lại vội vàng đi rồi.
Giang Dữ An bước ra thang máy liền ở cửa thấy một bọc lê cùng một tờ giấy bên trong.
— tớ là Thẩm Tri Ngôn, ở tại cách vách.
Mẹ tớ mua chút lê.
Mùa thu khô ráo, hãy ăn nhiều lê.
Chữ viết đoan chính, có phần “chữ giống như người”.
Giang Dữ An nhìn nhìn đối diện một cái, đem tờ giấy nhét vào túi, xách một bọc vào phòng.
Thẩm Tri Ngôn tắm rồi, mở cửa xem trộm phía đối diện một cái, phát hiện lê không thấy, Giang Dữ An đã trở lại.
Cậu trong lòng cao hứng, trở về phòng khách, vừa lúc gặp phải Hạ Nhất Thanh đến ăn lê.
“Ai? Như thế nào chỉ có ba cái?” Hạ Nhất Thanh hoang mang, giương mắt nhìn Thẩm Tri Ngôn, hỏi: “Con trai, con đem lê bỏ tủ lạnh?”
“…… Con ăn a.” Thẩm Tri Ngôn chột dạ.
“Ăn?” Hạ Nhất Thanh tính tính, nói: “Con ăn cả bốn trái?”
“A……” Thẩm Tri Ngôn hàm hồ ứng.
“Thích cũng không thể tham nhiều, tiêu chảy làm sao bây giờ……” Hạ Nhất Thanh giáo dục cậu.
Thẩm Tri Ngôn khoe mẽ, liên tục gật đầu theo tiếng.
_____________
Giáo viên tiếng Anh của bọn họ Triệu lão sư còn chưa hết giận, Thẩm Tri Ngôn như cũ phải dậy sớm hai mươi phút, ra cửa thời điểm phía đối diện còn nhắm chặt, Thẩm Tri Ngôn hướng đối diện vẫy tay, nói: “Buổi sáng tốt lành, Giang Dữ An.”
Cửa lớn màu nâu gỗ sẽ không đáp lại, cậu lại vẫy vẫy tay, nói: “Tớ đi học, gặp lại.”
Hôm nay thời tiết còn tính không tồi, đã không có gió thu cát vàng, trong không khí có vài phần hương vị mát mẻ cuối thu.
Trên đường có các cụ dậy sớm rèn luyện,có đại nương bán đồ ăn cùng khách mua hàng, rộn rộn ràng ràng, náo nhiệt, nhốn nháo biết bao.
Thẩm Tri Ngôn ở dưới lầu mua hai cái bánh phô mai ít nhân nhiều bánh, thời điểm lên xe vừa vặn ăn xong.
Triệu lão sư “Cực kỳ tàn ác”, Thẩm Tri Ngôn thời điểm đến lớp học trên cơ bản cả lớp đều đến đủ, trên hành lang đứng một loạt người cầm sách lớn tiếng đọc diễn cảm.
Thẩm Tri Ngôn từ cửa sau đi vào, vừa lúc gặp phải Vương Dương cầm sách ra tới.
“Sớm a.” Vương Dương hướng hắn chào hỏi.
“Sớm.” Thẩm Tri Ngôn cười cười.
“Cậu ăn bữa sáng chưa?” Vương Dương đi theo cậu lại vào phòng học.
“Ăn rồi.” Thẩm Tri Ngôn nói.
“Nga.” Vương Dương gật đầu, đi rồi, chốc lát cầm trên tay bình sữa đậu nành, đặt ở trên bàn Thẩm Tri Ngôn, nói: “Tớ cho cậu uống cái này……”
Thẩm Tri Ngôn ngơ ngác, vội nói: “… Không cần, tớ ăn cơm sáng rồi.”.