Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp
Chương 40
Editor: Lilinyann (Mèo Đào Hố)
Đêm đó đi ngủ quá muộn. Ngày tiếp theo, mãi đến khi mặt trên lên cao, tôi mới chậm rãi tỉnh lại. Cửu thiên tuế cũng nấn ná trên giường, chôn mặt trên hõm vai của tôi, ôm tôi dính dính nhớp nhớp.
Đây là một mặt mà hắn không muốn cho ai biết, vừa mềm mại, vừa linh động, tràn đầy sức sống, khiến người khác không khỏi mềm lòng, chỉ đành thuận theo ý của hắn.
Thế nên chúng tôi cọ tới cọ lui, chờ đến lúc đánh răng rửa mặt sửa soạn xong xuôi đã là giờ ăn cơm giữa trưa. Cũng may dưới lầu một của khách điếm có bán đồ ăn, nhìn trông bình thường, hương vị lại rất tuyệt, có thể thấy được dáng vẻ ngoạ hổ tàng long của nơi chốn phồn hoa, cho dù là nhà hàng nhỏ ở trong khách điếm, cũng có trù nghệ bất phàm.
“Có muốn đi dạo đâu không?”
Trong lúc chờ đợi tiểu nhị dẫn ngựa từ hậu viện qua, Cửu thiên tuế nghiêng người hỏi tôi. Xung quanh người đến người đi liên tục, hắn lại không chịu thu liễm chút nào, nương vào ống tay áo rộng lớn, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay tôi.
Tôi giả vờ suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Ở bên người hắn lâu như vậy, chính tôi cũng biết trên vai của Đề đốc Đông Xưởng có bao nhiêu gánh nặng, cho dù hôm nay có là ngày nghỉ hưu mộc, hắn cũng không thể nào hoàn toàn rảnh rỗi. Tôi không có việc gì, nhưng hắn đã bồi tôi lãng phí vô ích cả một ngày vừa qua, nếu bây giờ không trở lại phủ, sợ là hắn lại phải khêu đèn bận rộn làm việc đến khuya.
Tuy rằng… Đúng là có một nơi mà tôi muốn đến.
Lần sau đến vậy.
Tiểu nhị chậm rãi đi đến, đưa dây cương cho hai chúng tôi. Cửu thiên tuế dìu tôi lên lưng ngựa trước, sau đó hơi xoay, vô cùng soái khí vươn mình nhảy lên phía đằng sau, đôi tay vòng qua eo tôi nắm lấy dây cương, thúc một tiếng, chạy ra phía đường chính.
Tiếng vó cựa lạch cạch lạch cạch chậm rãi di chuyển.
“Không muốn gặp cha mẹ nuôi sao?”
Tôi nghe vậy sững sờ, nhanh chóng quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc vì tâm tư của mình lại một lần nữa bị đoán đúng, hơn nữa lại trong tình huống tôi cố ý muốn che giấu.
“Vợ chồng họ Trương sắp chuyển nhà rồi. Lần tới Tiểu Cảnh đến, e là sẽ không gặp được đâu.”
Cửu thiên tuế cười cười, nửa thật nửa đùa nói với tôi.
Tại sao hắn có thể làm được điều này? Mặc kệ trong lòng tôi đang suy nghĩ điều gì, lúc nào hắn cũng có thể đoán ra. Cho dù có là chuyện có cũng được không có cũng không sao, chỉ cần là chuyện của tôi, hắn đều vô cùng coi trọng.
Nhưng mà tôi lại hoàn toàn không hiểu được hắn.
Hắn coi tôi như một người quyền quý, chính mình vui vẻ chịu đựng, dâng lên cho tôi hết thảy những điều tốt đẹp nhất.
“Cái đó… Nhìn thử một chút.”
Tôi vừa dứt lời, roi dài vung lên, con ngựa dưới thân liền thay đổi phương hướng. Tôi bị mất thăng bằng, ngã nhào vào lồng ngực của Cửu thiên tuế, đập gáy vào xương quai xanh của hắn.
Đúng là huyện Ô Thạch đã thay đổi rất nhiều.
Trong ký ức của tôi, vùng đất này cũng coi như không chật hẹp, thế nhưng bây giờ, đường phố quy hoạch rộng lớn không kể. Quán mỳ nhỏ bên đường của cha mẹ nuôi chẳng biết từ lúc nào đã trở thành cửa tiệm cầm đồ ba tầng. Ngôi nhà đầu tiên trong ký ức của tôi, thế mà đã đổi chủ.
Thời điểm thúc ngựa ngang qua, Cửu thiên tuế để ý tới ánh mắt dừng mãi không dời của tôi, liền nói với tôi, vợ chồng họ Trương vì chu cấp tiền cho Trương Cảnh Thần vào Kinh học tập, mấy năm trước đã bán nhà đi.
Tuy rằng bất ngờ, nhưng cũng coi như hợp tình hợp lý.
Cha mẹ nuôi tuy không phải người giàu có, nhưng đối với trẻ con trong nhà, có thể nói là dốc lòng chăm sóc. Đừng nói là con ruột, cho dù là một đứa con nuôi như tôi cũng chưa bao giờ phải chịu đựng cảnh tủi nhục.
Lớn lên trong cung cấm, sớm hiểu được lòng người, tôi không khỏi nhớ đến gia đình cũ. Cha mẹ nuôi tuy rằng có chút thiên vị với Trương Cảnh Thần, nhưng không bao giờ cho tôi ăn cơm thừa canh cặn. Lúc tôi còn ở đó, họ chưa từng thể hiện rằng mình muốn đẻ thêm một đứa con nữa. Mãi đến lúc Trương Cảnh Thần nói mẹ nuôi sau này mang bầu, tôi mới ý thức được, họ đã hy sinh rất nhiều vì tôi.
Đó là ngôi nhà đầu tiên trong đời của tôi. Trong ngôi nhà ấy, tôi nói câu đầu tiên, đi bước chân đầu tiên. Tuy là thời gian ngắn ngủi, kí ức cũng rất ít.
Cảnh sắc xung quanh từ sáng rọi chuyển thành ảm đạm, người đi đường náo nhiệt cũng dần thưa thớt. Cửu thiên tuế dừng ngựa trước một cây đại thụ ở ven đường, cúi đầu nói: “Phía trước là nơi ở của vợ chồng họ Trương. Nếu Tiểu Cảnh muốn nhìn thử một chút, chúng ta xuống ngựa trước.”
“Nếu như em muốn nhận lại người thân,” hắn vỗ lên bàn tay có chút run rẩy của tôi, “Bổn Đốc dắt ngựa làm người hầu của em, đưa em vẻ vang về nhà.”
Tôi nắm chặt cánh tay của hắn: “Đốc chủ, anh không cần — “
“Tiểu Cảnh chỉ cần nói cho ta trong lòng em chọn gì?”
Tôi ngốc ra một lúc.
Cuối cùng mới há mồm, giọng nói không ý thức được mà mềm nhũn ra: “Em… không muốn quấy rầy họ, cũng không muốn Ngài ra vẻ hạ nhân.”
“Được.”
Nơi đây cũng coi như là ngoại thành của huyện. Xuống ngựa, buộc dây, trước mắt không còn đường phố bằng phẳng, chỉ còn những ngôi nhà nhỏ đơn sơ đan xen chằng chịt với nhau. Cửu thiên tuế dắt tay tôi đi qua đường đất quanh co lòng vòng, càng đi lại càng trống trải, cuối cùng dừng ở trước một đống củi khô cao bằng nửa người.
Hắn chỉ vào gian nhà nhỏ cách mấy chục bước, ra hiệu đó chính là đích đến của chuyến đi này.
Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi một chút.
Phòng ở tuy hơi nhỏ, nhưng cũng không rách nát. Sân nhà có hàng rào tre bao một đàn gà con chíp chíp, bên cạnh trồng chút rau củ. Giếng nước phơi đầy những dụng cụ to to nhỏ nhỏ, ký ức mơ hồ hơi thức tỉnh, hình như đó chính là những công cụ làm việc của cha mẹ nuôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cũng không phải là tôi có tình cảm sâu đậm với cha mẹ nuôi, nhưng dù sao thì hai người họ đã nuôi nấng tôi bình an sống đến bốn, năm tuổi, trong lòng cũng có một chút xúc động.
Vừa lúc có một người đi ra từ trong nhà, bưng chén nhỏ, cho đàn gà con ăn thóc. Cách một hàng rào tre chỉ lộ ra nửa gò mò, bên trên có nếp nhăn nhợt nhạt, dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng.
Tôi nhìn một lúc lâu, mới từ nốt ruồi đen trên mi mắt, xác nhận đây chính là người mẹ nuôi trẻ trung xinh đẹp năm đó.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, không nói rõ được đang có cảm giác gì.
Quả nhiên, thời gian không bỏ qua người nào.
Cũng may, giống như lời nói của Trương Cảnh Thần, thoạt nhìn bà vẫn còn nhanh nhẹn, thân thể khoẻ mạnh không có việc gì.
“So với gia đình nơi ta sinh ra, vợ chồng họ Trương là những cha mẹ rất tốt. Ta thật may mắn khi Tiểu Cảnh lớn lên dưới gối của họ.” Cửu thiên tuế đột nhiên mở miệng, “Bọn họ nuôi Tiểu Cảnh bé con rất tốt.”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào dáng người ở xa, trầm mặc gật đầu.
“Năm đó, số tiền bọn họ nhận được khi bán nhà ở trung tâm huyện, thực ra cũng không đủ để chu cấp cho Trương Cảnh Thần nhiều năm như vậy.” Bàn tay to tiến đến, cùng tôi mười ngón đan xen. “Nhưng người mua là người của ta, vậy nên ra giá rất cao.”
Lúc này tôi mới thực sự cảm thấy bất ngờ, liền thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: “Là vì em ạ?”
Hắn đến tột cùng là còn làm những việc gì mà không cho tôi biết nữa?
“Phải, mà cũng không phải.” Cửu thiên tuế cười cười, “Ta cũng có tư tâm của mình. Không có bọn họ, sẽ không có Tiểu Cảnh của ta. Cho nên ta giúp đỡ họ, cũng coi như cảm ơn họ đã đưa em đến bên người của ta.”
Cho dù là những chuyện thân mật nhất đều đã làm cả rồi, tôi phát hiện mình vẫn không thể nào cưỡng lại biểu cảm này của hắn. Thực sự là quá mức đẹp đẽ rồi. Lúc không cười hắn bá đạo khí phách, lúc cười lên lại như băng tuyết tan chảy, ôn nhu ấm áp đến mức cực điểm, tình cảm mãnh liệt đong đầy ánh mắt.
“Ừm, vì sao lúc trước anh không nói cho em biết?” Tôi có chút ngốc ra.
“Ta không muốn dùng loại chuyện này để cưỡng ép em. Nhưng hiện tại ta hối hận rồi, ta muốn nói tất cả cho em, để em yêu ta nhiều hơn một chút.”
Hắn dang hai tay, bày ra tư thế muốn được ôm ấp.
“Được.”
Tôi tiến lên, ngẩng đầu, hôn lên khoé miệng của hắn, đáp lại một cách vô cùng trịnh trọng.
Đêm đó đi ngủ quá muộn. Ngày tiếp theo, mãi đến khi mặt trên lên cao, tôi mới chậm rãi tỉnh lại. Cửu thiên tuế cũng nấn ná trên giường, chôn mặt trên hõm vai của tôi, ôm tôi dính dính nhớp nhớp.
Đây là một mặt mà hắn không muốn cho ai biết, vừa mềm mại, vừa linh động, tràn đầy sức sống, khiến người khác không khỏi mềm lòng, chỉ đành thuận theo ý của hắn.
Thế nên chúng tôi cọ tới cọ lui, chờ đến lúc đánh răng rửa mặt sửa soạn xong xuôi đã là giờ ăn cơm giữa trưa. Cũng may dưới lầu một của khách điếm có bán đồ ăn, nhìn trông bình thường, hương vị lại rất tuyệt, có thể thấy được dáng vẻ ngoạ hổ tàng long của nơi chốn phồn hoa, cho dù là nhà hàng nhỏ ở trong khách điếm, cũng có trù nghệ bất phàm.
“Có muốn đi dạo đâu không?”
Trong lúc chờ đợi tiểu nhị dẫn ngựa từ hậu viện qua, Cửu thiên tuế nghiêng người hỏi tôi. Xung quanh người đến người đi liên tục, hắn lại không chịu thu liễm chút nào, nương vào ống tay áo rộng lớn, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay tôi.
Tôi giả vờ suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Ở bên người hắn lâu như vậy, chính tôi cũng biết trên vai của Đề đốc Đông Xưởng có bao nhiêu gánh nặng, cho dù hôm nay có là ngày nghỉ hưu mộc, hắn cũng không thể nào hoàn toàn rảnh rỗi. Tôi không có việc gì, nhưng hắn đã bồi tôi lãng phí vô ích cả một ngày vừa qua, nếu bây giờ không trở lại phủ, sợ là hắn lại phải khêu đèn bận rộn làm việc đến khuya.
Tuy rằng… Đúng là có một nơi mà tôi muốn đến.
Lần sau đến vậy.
Tiểu nhị chậm rãi đi đến, đưa dây cương cho hai chúng tôi. Cửu thiên tuế dìu tôi lên lưng ngựa trước, sau đó hơi xoay, vô cùng soái khí vươn mình nhảy lên phía đằng sau, đôi tay vòng qua eo tôi nắm lấy dây cương, thúc một tiếng, chạy ra phía đường chính.
Tiếng vó cựa lạch cạch lạch cạch chậm rãi di chuyển.
“Không muốn gặp cha mẹ nuôi sao?”
Tôi nghe vậy sững sờ, nhanh chóng quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc vì tâm tư của mình lại một lần nữa bị đoán đúng, hơn nữa lại trong tình huống tôi cố ý muốn che giấu.
“Vợ chồng họ Trương sắp chuyển nhà rồi. Lần tới Tiểu Cảnh đến, e là sẽ không gặp được đâu.”
Cửu thiên tuế cười cười, nửa thật nửa đùa nói với tôi.
Tại sao hắn có thể làm được điều này? Mặc kệ trong lòng tôi đang suy nghĩ điều gì, lúc nào hắn cũng có thể đoán ra. Cho dù có là chuyện có cũng được không có cũng không sao, chỉ cần là chuyện của tôi, hắn đều vô cùng coi trọng.
Nhưng mà tôi lại hoàn toàn không hiểu được hắn.
Hắn coi tôi như một người quyền quý, chính mình vui vẻ chịu đựng, dâng lên cho tôi hết thảy những điều tốt đẹp nhất.
“Cái đó… Nhìn thử một chút.”
Tôi vừa dứt lời, roi dài vung lên, con ngựa dưới thân liền thay đổi phương hướng. Tôi bị mất thăng bằng, ngã nhào vào lồng ngực của Cửu thiên tuế, đập gáy vào xương quai xanh của hắn.
Đúng là huyện Ô Thạch đã thay đổi rất nhiều.
Trong ký ức của tôi, vùng đất này cũng coi như không chật hẹp, thế nhưng bây giờ, đường phố quy hoạch rộng lớn không kể. Quán mỳ nhỏ bên đường của cha mẹ nuôi chẳng biết từ lúc nào đã trở thành cửa tiệm cầm đồ ba tầng. Ngôi nhà đầu tiên trong ký ức của tôi, thế mà đã đổi chủ.
Thời điểm thúc ngựa ngang qua, Cửu thiên tuế để ý tới ánh mắt dừng mãi không dời của tôi, liền nói với tôi, vợ chồng họ Trương vì chu cấp tiền cho Trương Cảnh Thần vào Kinh học tập, mấy năm trước đã bán nhà đi.
Tuy rằng bất ngờ, nhưng cũng coi như hợp tình hợp lý.
Cha mẹ nuôi tuy không phải người giàu có, nhưng đối với trẻ con trong nhà, có thể nói là dốc lòng chăm sóc. Đừng nói là con ruột, cho dù là một đứa con nuôi như tôi cũng chưa bao giờ phải chịu đựng cảnh tủi nhục.
Lớn lên trong cung cấm, sớm hiểu được lòng người, tôi không khỏi nhớ đến gia đình cũ. Cha mẹ nuôi tuy rằng có chút thiên vị với Trương Cảnh Thần, nhưng không bao giờ cho tôi ăn cơm thừa canh cặn. Lúc tôi còn ở đó, họ chưa từng thể hiện rằng mình muốn đẻ thêm một đứa con nữa. Mãi đến lúc Trương Cảnh Thần nói mẹ nuôi sau này mang bầu, tôi mới ý thức được, họ đã hy sinh rất nhiều vì tôi.
Đó là ngôi nhà đầu tiên trong đời của tôi. Trong ngôi nhà ấy, tôi nói câu đầu tiên, đi bước chân đầu tiên. Tuy là thời gian ngắn ngủi, kí ức cũng rất ít.
Cảnh sắc xung quanh từ sáng rọi chuyển thành ảm đạm, người đi đường náo nhiệt cũng dần thưa thớt. Cửu thiên tuế dừng ngựa trước một cây đại thụ ở ven đường, cúi đầu nói: “Phía trước là nơi ở của vợ chồng họ Trương. Nếu Tiểu Cảnh muốn nhìn thử một chút, chúng ta xuống ngựa trước.”
“Nếu như em muốn nhận lại người thân,” hắn vỗ lên bàn tay có chút run rẩy của tôi, “Bổn Đốc dắt ngựa làm người hầu của em, đưa em vẻ vang về nhà.”
Tôi nắm chặt cánh tay của hắn: “Đốc chủ, anh không cần — “
“Tiểu Cảnh chỉ cần nói cho ta trong lòng em chọn gì?”
Tôi ngốc ra một lúc.
Cuối cùng mới há mồm, giọng nói không ý thức được mà mềm nhũn ra: “Em… không muốn quấy rầy họ, cũng không muốn Ngài ra vẻ hạ nhân.”
“Được.”
Nơi đây cũng coi như là ngoại thành của huyện. Xuống ngựa, buộc dây, trước mắt không còn đường phố bằng phẳng, chỉ còn những ngôi nhà nhỏ đơn sơ đan xen chằng chịt với nhau. Cửu thiên tuế dắt tay tôi đi qua đường đất quanh co lòng vòng, càng đi lại càng trống trải, cuối cùng dừng ở trước một đống củi khô cao bằng nửa người.
Hắn chỉ vào gian nhà nhỏ cách mấy chục bước, ra hiệu đó chính là đích đến của chuyến đi này.
Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi một chút.
Phòng ở tuy hơi nhỏ, nhưng cũng không rách nát. Sân nhà có hàng rào tre bao một đàn gà con chíp chíp, bên cạnh trồng chút rau củ. Giếng nước phơi đầy những dụng cụ to to nhỏ nhỏ, ký ức mơ hồ hơi thức tỉnh, hình như đó chính là những công cụ làm việc của cha mẹ nuôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cũng không phải là tôi có tình cảm sâu đậm với cha mẹ nuôi, nhưng dù sao thì hai người họ đã nuôi nấng tôi bình an sống đến bốn, năm tuổi, trong lòng cũng có một chút xúc động.
Vừa lúc có một người đi ra từ trong nhà, bưng chén nhỏ, cho đàn gà con ăn thóc. Cách một hàng rào tre chỉ lộ ra nửa gò mò, bên trên có nếp nhăn nhợt nhạt, dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng.
Tôi nhìn một lúc lâu, mới từ nốt ruồi đen trên mi mắt, xác nhận đây chính là người mẹ nuôi trẻ trung xinh đẹp năm đó.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, không nói rõ được đang có cảm giác gì.
Quả nhiên, thời gian không bỏ qua người nào.
Cũng may, giống như lời nói của Trương Cảnh Thần, thoạt nhìn bà vẫn còn nhanh nhẹn, thân thể khoẻ mạnh không có việc gì.
“So với gia đình nơi ta sinh ra, vợ chồng họ Trương là những cha mẹ rất tốt. Ta thật may mắn khi Tiểu Cảnh lớn lên dưới gối của họ.” Cửu thiên tuế đột nhiên mở miệng, “Bọn họ nuôi Tiểu Cảnh bé con rất tốt.”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào dáng người ở xa, trầm mặc gật đầu.
“Năm đó, số tiền bọn họ nhận được khi bán nhà ở trung tâm huyện, thực ra cũng không đủ để chu cấp cho Trương Cảnh Thần nhiều năm như vậy.” Bàn tay to tiến đến, cùng tôi mười ngón đan xen. “Nhưng người mua là người của ta, vậy nên ra giá rất cao.”
Lúc này tôi mới thực sự cảm thấy bất ngờ, liền thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: “Là vì em ạ?”
Hắn đến tột cùng là còn làm những việc gì mà không cho tôi biết nữa?
“Phải, mà cũng không phải.” Cửu thiên tuế cười cười, “Ta cũng có tư tâm của mình. Không có bọn họ, sẽ không có Tiểu Cảnh của ta. Cho nên ta giúp đỡ họ, cũng coi như cảm ơn họ đã đưa em đến bên người của ta.”
Cho dù là những chuyện thân mật nhất đều đã làm cả rồi, tôi phát hiện mình vẫn không thể nào cưỡng lại biểu cảm này của hắn. Thực sự là quá mức đẹp đẽ rồi. Lúc không cười hắn bá đạo khí phách, lúc cười lên lại như băng tuyết tan chảy, ôn nhu ấm áp đến mức cực điểm, tình cảm mãnh liệt đong đầy ánh mắt.
“Ừm, vì sao lúc trước anh không nói cho em biết?” Tôi có chút ngốc ra.
“Ta không muốn dùng loại chuyện này để cưỡng ép em. Nhưng hiện tại ta hối hận rồi, ta muốn nói tất cả cho em, để em yêu ta nhiều hơn một chút.”
Hắn dang hai tay, bày ra tư thế muốn được ôm ấp.
“Được.”
Tôi tiến lên, ngẩng đầu, hôn lên khoé miệng của hắn, đáp lại một cách vô cùng trịnh trọng.
Tác giả :
Dương Cương Mãnh Nam Huyền Thượng