Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 157 Lâm Lộc Cậu Tìm Chếtcũng Đừng Trách Tôi!
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Lâm Lộc! Cậu lặp lại một lần nữa cho tôi!"
Lực bên má chợt giảm đi, bị dẫm đến chết lặng mặt đột nhiên lại bị buông ra, lúc này Lâm Lộc mới cảm nhận được nóng rát.
Giây tiếp theo, cậu bị túm áo kéo lên, phía sau lưng đụng vào gương.
Vốn là mới vừa rồi mặt gương bị Trang Thần va chạm khiến người ta ê răng, vài mảnh kính vỡ rơi xuống bồn rửa tay, vây quanh thân Lâm Lộc.
"Cậu tìm chết, có phải hay không! Cậu mặc quần áo hạ tiện như vậy, mặc áo khoác của Trang Thần! Còn dám nói những lời lừa gạt tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì! Lâm Lộc, cậu nói thật cho tôi, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với hắn!"
"Tôi và hắn có quan hệ gì, không phải Trang Thần mới vừa nói sao? Tôi là do hắn mua.
Tám mươi vạn mua tôi một đêm, giá cũng hợp lý không phải sao? Ninh tiên sinh, hắn nói rất rõ ràng, ngài cũng nghe rành mạch! Hà tất phải hỏi lại tôi?"
"Cậu nói bậy......"
"Vì sao tôi phải nói bậy? Bởi vì tôi đã từng là của Ninh tiên sinh ngài sao......Ngài là cái gì gì chứ? Bạn trai? Tình nhân? Kim chủ? Không phải, trước giờ chúng ta cũng chưa từng nói đến chuyện yêu đương, thậm chí không có quan hệ bao dưỡng.
Tôi thiếu ngài một số tiền, cho nên thành món đồ chơi của ngài.
Nhưng mà sau đó đã lấy được xí nghiệp Lâm thị về tay rồi sao? Mẹ tôi lấy được một số tiền của ngài, mà Ninh tiên sinh ngài lấy được công tỷ mấy tỷ kia! Một tỷ đó, có phải coi như là vật trở về với chủ không?
Tiền cũng coi như trả lại cho ngài rồi đúng không? Mà tôi, cái loại phế vật này, món đồ chơi này, trước sau cũng đã bị ngài vứt bỏ hai lần......Là chính ngài không cần tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi thủ thân như ngọc vì ngài đến chết mới được sao?"
Lâm Lộc cười lớn, ánh đèn chiếu sáng ở hàm răng trắng như tuyết.
Lâm Lộc chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại cười nói đưa những lời này ra khỏi miệng.
"Ninh tiên sinh, tôi ở trong mắt anh chính là một tên rác rưởi.
Nhưng mà Ninh tiên sinh, ở trong chính mắt tôi, tôi cũng là một người sống! Tôi là con người, tôi không muốn làm rác rưởi, tôi muốn làm người anh hiểu không? Vốn dĩ tôi thiếu tiền anh, không có biện pháp cũng không đạo lý né tránh.
Nhưng mà hiện tại, tiền anh đã lấy về được rồi, tôi cũng đã sớm không thuộc về anh nữa! Vì sao tôi phải gạt anh? Chính là tôi bán mình cho hắn, chính là hạ tiện, cho dù chết ở trong tay hắn cũng chẳng sao, dù sao anh và hắn cũng không khác gì nhau!"
Vòng cổ thật chặt, cậu có hơi thở không nổi.
Nhịn không được cắm ngón tay vào giữa vòng cổ và da, muốn kéo nó ra.
Đinh tán hung hăng đâm vào thịt.
Mạch máu trên yết hầu giật giật, một miệng vết thương đỏ hồng.
Lâm Lộc nhắm mắt, cần cổ tinh tế run rẩy, hầu kết lăn lộn lên xuống.
Mồ hôi lạnh lăn xuống dưới theo làn da.
Cạch.
Vòng cổ bị tháo ra, vứt trên mặt đất.
Lâm Lộc che cổ lại, khóe miệng thở hổn hển cong lên.
- - Tuy rằng rất đau.
Nhưng mà cậu tự do.
"Cậu nói cái gì?"
Một tiếng truy vấn bừng tỉnh Lâm Lộc.
Cậu mới phát hiện vừa rồi mình nói những lời kia ra khỏi miệng.
Biểu cảm của Ninh Trí Viễn đối diện rất dữ tợn, Lâm Lộc lại càng thêm bình tĩnh.
Cậu đơn giản lại lặp một lần nữa.
"Ninh tiên sinh, hiện tại tôi tự do.
Cho dù tôi muốn quậy với loại người như Trang tiên sinh cũng là chuyện của tôi.
Đương nhiên ngài có thể khinh thường tôi, nhưng ngài không có lý do gì để ngăn cản tôi."
Rõ ràng là nên kích động, nhưng ngữ điệu Lâm Lộc lại càng ngày càng trấn tĩnh.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ninh Trí Viễn.
"Đương nhiên, ngài có thể tiếp tục mắng tôi, trào phúng tôi, rít gào nói tôi chính là phế vật.
Nhưng tôi cũng không để bụng.
Trí Viễn ca......Không, Ninh tiên sinh.
Dù sao những năm gần đây, ngài chưa bao giờ để mắt đến tôi.
Không phải sao?"
Ninh Trí Viễn không trả lời.
Đôi mắt hắn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, bên má căng thẳng, hơi hơi rung động.
Trong mắt hắn có cơn gió lốc đang ấp ủ, lại giương cung mà không bắn.
Dường như hắn đang chờ đợi gì đó.
Có lẽ là một câu giải thích.
Bởi vì cuối cùng, hắn vẫn hắn vẫn mở miệng nói giọng khàn khàn.
"Tôi không tin.
Sao cậu có thể nhìn trúng loại người như Trang Thần......Sao có thể? Hắn là thứ gì? Nếu cậu nói là Trang Hiểu có lẽ tôi sẽ tin, Trang Hiểu hắn ít nhất là vũ đạo gia, hắn có nhân phẩm có tướng mạo, ít nhất xem hắn vẫn là thanh niên tài tuấn! Nhưng Trang Thần là cái loại? Từ đầu đến đuôi là rác rưởi, hạ ** sắc!
Lâm Lộc, cậu biết hắn trà trộn và cái vòng gì ở bên ngoài làm những hành động gì không? Cậu nói với tôi cậu coi trọng hắn? Cậu có thể coi trọng hắn điểm nào? Lâm Lộc, cậu gạt tôi......Đúng không, cậu đang gạt tôi! Cố ý dùng loại rác rưởi này tới khiêu khích tôi......"
Lâm Lộc lắc đầu.
Rũ mắt cúi xuống nhìn cổ mình -- Ninh Trí Viễn nắm chặt cổ áo cậu, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, đốt ngón tay dùng sức quá độ, phiếm màu xanh trắng.
Lâm Lộc thong thả mà kiên định mà nắm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
Ngón tay Lâm Lộc đã bị đinh tán xẹt qua, giọt máu nhỏ rơi xuống.
Đụng chạm da thịt một chút máu đã cọ tới cổ tat Ninh Trí Viễn, một màu đỏ hồng tươi đẹp.
"Ninh tiên sinh, buông tôi ra đi."
"......"
"Ninh tiên sinh.
Mời ngài buông tôi ra."
Lại thỉnh cầu một lần nữa, không có đáp lại như cũ.
Lâm Lộc cúi đầu, muốn nhảy xuống bồn rửa tay.
Lại bị một sức lực lớn hơn nữa chặn ngang ôm lấy, dùng sức đè trên bàn đá bồn rửa mặt.
"Buông cậu ra để cậu lêu lổng với Trang Thần? Cậu nằm mơ!"
Bốn phía bồn rửa mặt đều có mảnh kính nhỏ.
Cạnh kính bén nhọn, đâm vào da thịt Lâm Lộc.
Cậu đau đến rên rỉ một tiếng.
"Cho cậu một cơ hội cuối cùng, nói rõ ràng sự tình.
Bằng không......"
"Không cần thiết một cơ hội cuối cùng gì hết.
Sự tình, tôi đã nói rất rõ ràng.
Tôi bán mình cho Trang tiên sinh."
"Cậu nói bậy! Cậu bán cho hắn? Hắn có cái gì đáng giá để cậu bán mình cho hắn?"
"Hắn có tiền."
Đôi mắt buông xuống, lông mi rung động, môi Lâm Lộc cũng run run.
Bị hung tợn ngăn chặn, như là một con nai con bị con sói kiềm hãm.
Biết rõ nháy mắt tiếp theo sẽ có khả năng bị xé thành mảnh nhỏ, trong lòng Lâm Lộc lại không có một chút cảm giác đau lại.
Nhưng con sói kia vẫn cứng đờ.
Ninh Trí Viễn khó có thể tin mà nhìn về phía Lâm Lộc.
"Cậu nói cái gì? Cậu nói cậu vì cái gì? Tiền? Hắn có thể cho cậu bao nhiêu tiền!"
"Tôi muốn tám mươi vạn của hắn, đã tiêu tiền ra bên ngoài."
Giọng nói Lâm Lộc đạm nhiên, trước mắt lại hiện lên cảnh thượng cậu đi ra ngoài bệnh viện -- Thanh toán phí phẫu thuật, Tiểu Mỹ đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bảng hiệu màu xanh "Đang giải phẫu" lóe sáng, như là một phần sức lực của hy vọng.
Trên mặt Bình tỷ toàn là nước mắt, khóc lóc cảm ơn cậu, dường như muốn quỳ xuống......!
Hiện tại thời gian này, chắc Tiểu Mỹ đã ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mẹ con hai người họ tốt như vậy, nhất định trời xanh phù hộ, bình an không có việc gì.
Nghĩ đến các bọn họ, Lâm Lộc nhịn không được hoảng hốt, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Ninh Trí Viễn đương nhiên phát phát hiện, càng dùng sức mà đè cậu lại, lạnh giọng chất vấn.
"Cậu nghĩ cái gì, hả? Nghĩ cái gì, nhớ ai! Cậu nhìn tôi, hiện tại là tôi đang nói chuyện với cậu, cậu chỉ nên nghĩ đến tôi!
Lâm Lộc, trả lời tôi! Trang Thần là thứ gì, hắn có thể cho cậu được bao nhiêu tiền! Quả thực buồn cười đến cực điểm, cậu cho rằng tôi ngu sao? Cậu thiếu tiền, thế nhưng lại đi tìm hắn? Hắn có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Thành phố này người có nhiều nhất là tôi! Cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể lấy ra!"
"Tôi không cần quá nhiều tiền.
Tám mươi vạn, vậy là đủ rồi."
"Rốt cuộc cậu đòi tiền làm cái gì......"
"Tôi phải trả tiền viện phí cho em gái tôi.
Con bé đang nằm ở trên giường bệnh, chờ tiền cứu mạng."
Nghĩ đến mẹ con Bình tỷ, trái tim Lâm Lộc cũng trở nên mềm mại ấm áp.
Theo bản năng nói rõ ngọn nguồn cho Ninh Trí Viễn, thật giống như trong nội tâm tiềm thức của cậu, còn muốn hắn thông cảm một câu, thậm chí an ủi.
Lại không nghĩ rằng, nghênh diện tiến đến chính là một cái bạt tai hung hăng.
Cái tát mạnh đến Lâm Lộc mặt nghiêng đi, máu mũi chảy xuống.
Ninh Trí Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu làm gì có em gái? Càng không nói đến phí chữa bệnh! Lúc trước, chính cậu đã dùng tiền thuốc men làm cái cớ lừa tôi một tỷ, hiện tại, cậu còn muốn giở trò cũ sao!"
"Tôi không có......"
"Cậu câm miệng! Lúc trước cậu và nà mẹ cậu liên thủ làm bộ, nhiều năm như vậy cậu thật sự nghĩ cậu lừa được tôi? Hiện tại còn muốn lừa một lần nữa, Lâm Lộc, cậu thật sự là to gan lớn mật! Một lần không đủ lại thêm một lần nữa, thế nhưng còn dám đến bên Trang Thần! Cái gì mà tám mươi vạn, cái gì mà phí chữa bệnh, cái gì mà có em gái! Cậu cho rằng tôi là ai! Tôi là Ninh Trí Viễn! Dám tính kế lừa tôi như vậy, Lâm Lộc, cậu đây là tự là tìm chết!"
"Không có người tính kế anh."
Lâm Lộc quay mặt đi, bàn tay đặt ở trên mặt.
Cảm giác được gương mặt nóng rát đau điếng, đáy lòng cậu lại cực kỳ bình tĩnh.
"Thật sự, Ninh tiên sinh, không ai muốn tính kế anh.
Ninh tiên sinh, tôi không cần tiền của anh, không cần người của anh, cũng không cần quyền thế ngập trời của anh......Ngay cả tình yêu của anh, tôi cũng không trông cậy vào nữa.
Ninh tiên sinh, tôi không có gì hết.
Hiện tại tôi có, cũng chỉ có tự do.
Cho nên, tùy anh nghĩ như thế nào.
Anh hãy buông tôi ra đi, để về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
"Cái gì gọi là tùy tôi nghĩ như thế nào? Cậu lại đắm mình trụy lạc như vậy? Rốt cuộc cậu có biết Trang Thần là loại người nào không! Cậu muốn đi với hắn? So với tôi, cậu tình nguyện cùng với hắn hơn?!"
Lâm Lộc nhắm mắt lại, hầu kết rung động.
Cậu cười khổ, lại không nói chuyện.
Đương nhiên cậu biết Trang Thần là người như thế nào.
Kết cục của Tiểu ngạo để cậu nhìn ra người đàn ông này là thế nào từ sớm.
Nhưng cậu còn có lựa chọn nào khác sao?
Tám mươi vạn kia, cậu đã cầm rồi.
Đã giao cho bệnh viện, làm bệnh phí chữa bệnh cho Tiểu Mỹ.
Người như cậu, mẹ cậu không yêu cậu, người cậu yêu thì lại chà đạp cậu, tương lai càng là vực sâu!
Cho dù Trang Thần đáng sợ, lại có thể có thể đáng sợ bao nhiêu? Cùng lắm là không xem cậu như một con người, đạp cậu như dạy dỗ một con chó!
Nhưng cuộc sống của cậu, ai sẽ thật sự nhìn cậu như một con người?
Ở giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh này, cho cậu cảm giác gia đình ấm áp là mẹ con Bình tỷ.
Cho nên hiện tại cậu làm tất cả những điều này tới đổi bình an của Tiểu Mỹ.
Thật đáng giá, không phải sao?
"Nói chuyện đi! Lâm Lộc, rốt cuộc cậu có biết Trang Thần là thứ gì hay không?"
"Tôi biết.
Tôi biết hắn là ai.
Tôi biết hắn muốn làm gì.
Tôi cũng biết, hắn sẽ đối với tôi như thế nào -- Ninh tiên sinh, tôi cam tâm tình nguyện! Tôi tự mình chọn! Cho dù hắn có lộng chết tôi, cũng không liên quan gì đến anh!"
"Lâm Lộc! Rốt cuộc cậu biết cậu đang nói gì không?"
Ninh Trí Viễn xách cổ áo Lâm Lộc lên, hai mắt đỏ đậm.
Mu bàn tay nổi gân xanh, giọng nói cũng tức giận đến phát run.
"Cậu cam tâm tình nguyện, có phải hay không? Cam tâm tình nguyện! Được, Lâm Lộc, được lắm! Cậu có biết hay không, cậu cam tâm tình nguyện sẽ hại chết cậu!"
"Tôi biết, tôi đều biết! Tôi tình nguyện chết ở trong tay hắn, cũng không muốn đi theo anh nữa!"
"Lâm Lộc!"
Gầm lên giận dữ, đinh tai nhức óc.
Trước mặt Lâm Lộc trời đất quay cuồng, thế nhưng bị Ninh Trí Viễn chặn ngang túm lên, thô bạo lôi ra ngoài cửa.
Bên tai là tiếng đàn ông gầm nhẹ nghiến răng nghiến lợi.
"Tốt, rất tốt! Tình nguyện chết cũng phải đi theo hắn có phải không? Lâm Lộc, đây là chính cậu tự tìm chết, đừng trách tôi!".