Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa
Chương 3 Tật xấu đều là do cha nó
Editor:Gấu Lam
HAPPY NEW YEAR!!!!????????????
Buổi sáng 7 giờ, Cố Giai Mính tắt đồng hồ báo thức, gian nan từ trên giường bò dậy, rửa mặt đánh răng làm cơm sáng.
Mặc Trạch Dương đang trong thời điểm yêu cầu dinh dưỡng phát triển thân thể, người lại nhỏ, dạ dày kiều nộn, bên ngoài bán thức ăn rất nhiều đều ăn không hết. Nhân loại trải qua nhiều năm phát triển tiến hóa, chỉ có mỹ thực vẫn luôn tiến bộ, chưa bao giờ bị siêu việt. Cho nên, Cố Giai Mính đối nấu nướng thập phần cảm thấy hứng thú, lại phi thường có thiên phú.
Yêu tinh cũng muốn ăn cơm, cho dù không đói bụng cũng muốn ăn, bởi vì ăn ngon!
Khi nghỉ ngơi cậu trước tiên nhéo không ít hoành thánh, đều đông ở trong tủ lạnh, buổi sáng hai cha con một người nấu một chén, đơn giản tiện lợi. Đem trước canh xương đã nấu tốt đảo tiến trong nồi, chờ canh nóng ném vào mười mấy hoành thánh, Cố Giai Mính ngáp một cái, chờ nấu không sai biệt lắm, lại thả tảo tía xé sợi cùng tép riu, cuối cùng bỏ vài giọt dầu mè, vải lên hành lá, tiên hương hương vị nháy mắt phiêu mãn toàn bộ phòng bếp, hoàn mỹ!
"Mùi vị thật thơm, tôi không thích rau xanh , cảm ơn." Tiếng nói trầm thấp ở cửa vang lên, Cố Giai Mính tay lạng quạng, đột nhiên nhớ tới, trong nhà có thêm một người.
Mặc Uẩn Tề ôm tay, nhẹ nhàng dựa vào cửa, nhìn cậu cứng đờ đứng tại chỗ, đáy mắt hiện lên vài phần ý cười khó có thể giấu, "Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng bữa cơm này phải đi công ty ăn, không nghĩ tới em thế nhưng sẽ nấu cơm."
Cố Giai Mính nhìn trên bàn nhỏ đã bày ra hai cái chén cho cho một lớn một nhỏ , đáy lòng cười lạnh, thế nhưng dùng thân phận ông chủ áp cậu! Nhân loại xảo trá ! Nói đến phân thượng, không hề làm một phần giống như không cho ông chủ mặt mũi! Thôi vậy coi như là trả nợ, ăn cơm của cậu, con trai sớm muộn gì cũng thuộc về cậu!
Cố Giai Mính lại lấy ra một cái chén lớn, trầm ngâm một chút lúc sau lại đổi thành tô lớn mà người bình thường dùng để đổ canh, loại đường kính miệng 30 centimet đấy!
Vì trả nợ, Cố tiểu yêu cũng rất man đua(?).
(?): chăm chỉ
"Ba ba! Con không mang được vớ!" Trên lầu truyền đến tiếng kêu nãi thanh nãi khí , sáng sớm liền trung khí mười phần.
Cố Giai Mính cũng không rảnh quản bé, "Mang không được thì dùng kính nhìn cho rõ, thật sự lại mang không được nữa thì chờ ba trong chốc lát mang cho con."
Mặc Uẩn Tề nghe thấy thanh âm kêu to, theo thanh âm đi vào phòng ngủ của Cố Giai Mính, đẩy cửa vừa nhìn, trên giường bé con trắng nõn đang cong eo, đem vớ thêu đầu gấu trúc tròng lên chân mình. Bởi vì vóc dáng quá nhỏ, cuộn thành một đoàn giống như viên thịt, bụng nhỏ thịt núc ních hoàn toàn trở ngại cánh tay ngắn cũn, chân cùng tay nhỏ cùng nhau nỗ lực, cũng chưa đem vớ tròng lên.
Mặc Uẩn Tề đi qua, ngồi xổm xuống đem vớ trong tay tiểu gia hỏa tiếp nhận , một tay bắt lấy gót chân nhỏ thịt đô đô , đem vớ đáng yêu mang vào, gót chân nhỏ, không lớn bằng lòng bàn tay hắn. Không thể nói lúc này đáy lòng là cảm giác gì, Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen bóng to tròn của tiểu gia hỏa, loại cảm giác huyết mạch tương liên này thực kỳ diệu, trong trí nhớ chưa từng cùng ai thân mật tiếp xúc với hắn, đột nhiên có một ngày phát hiện chính mình có một vị hôn thê, vị hôn thê còn nuôi nấng con hắn.
Ngồi ở trên giường Mặc Trạch Dương đĩnh đĩnh bụng, trừng đôi mắt đen bóng to nãi thanh nãi khí nói: "Tui sẽ bảo hộ ba ba tui! Ông đừng nghĩ lừa ba!"
Siêu hung, siêu khí phách!
Mặc Uẩn Tề nhìn đầu nấm nhỏ lộn xộn vì ngủ, mặt mày nhướng lên, nga?
"Tui sẽ không để ông lãnh tui đi, ông sẽ tìm mẹ kế cho tui, mẹ kế sẽ không cho tui ăn cơm, sẽ bắt tui dùng ván giặt lớn giặt quần áo trong sông băng, mùa đông áo bông sẽ không được nhồi bông, mùa hè mặc quần áo đến cổ." Mặc Trạch Dương dùng tay nhỏ khoa tay múa chân vị trí cổ, ót chỉ kém dán lên hai chữ "Cự tuyệt" , tóm lại cha hãy chết tâm đi, tui sẽ không đi theo ông!
Mặc Uẩn Tề đứng lên, sờ sờ đầu dưa nhỏ của con trai nhỏ, dở khóc dở cười nói: "Con trai nhỏ không cần nghĩ quá nhiều, muốn cha ôm con xuống dưới không?"
"Hừ!" Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương một chút cũng không bị thu mua, ngạo kiều quay đầu, ở trên giường lăn một cái lưu loát xuống giường, mang giày nhỏ của mình, dọn băng ghế đi toilet. Xi xi, rửa mặt, đánh răng, trừ bỏ bóp kem đánh răng quá nhiều, mặt khác đều siêu hoàn mỹ.
Sau khi rửa mặt xong bé con ngẩng đầu ưỡn ngực soi gương, thở dài, cái diện mạo này, thật sự lớn lên không được như mong muốn.
Do cha nó, xấu!
Một nhà ba người ngồi ở nhà ăn ăn cơm sáng, Cố Giai Mính ngồi xổm đem bát canh to để trước người Mặc Uẩn Tề: Ăn đi!
Mặc Uẩn Tề: "......"
Mặc tổng cùng bữa sáng tình yêu bữa sáng và dạ dày của mình bồi hồi nửa phút, cuối cùng lựa chọn cái trước, làm một đại tổng tài công ty đa quốc gia từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lần đầu tiên ăn cơm sáng ăn đến căng.
Quan trọng là, cơm sáng là một tô hoành thánh ở nhà!
Nhân sinh mà, thật là khó có thể lường được!
————
Ăn uống no đủ, Cố Giai Mính cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, mặc áo khoác chuẩn bị đưa Mặc Trạch Dương đi nhà trẻ. Bé con đã tự đeo cặp sách nhỏ trên lưng mình , đứng ở huyền quan trước cái gương lớn sửa sang lại kiểu tóc, chuyển một vòng nhìn xem trên người mình có chỗ nào không hoàn mỹ không, lại chuyển một vòng nhìn xem kiểu tóc có loạn không.
"Đừng xú mỹ nữa, bị muộn rồi." Cố Giai Mính ghét bỏ, cái tật xấu xú mỹ này tuyệt đối không theo cậu, do cha nó!
Không tốt đều là do cha nó!
Mặc Uẩn Tề xách theo túi xách của mình, nhìn nhìn thời gian, "Nếu em không thuận tiện, tôi đưa con đi, tài xế đã ở bên ngoài."
Cố Giai Mính công nhận cái mặt độ nhận biết siêu cao này chỉ cần trước mặt người khác lộ diện, tuyệt đối có thể khiến cho người khác chú ý, không nói tin tức chưa kết hôn mà có con thả ra , không tới nửa giờ, là có thể chiếm toàn bộ đầu đề mặt bìa giải trí.
Mặc tổng hảo tâm làm việc, ở trong mạch não của phi nhân loại Cố Giai Mính dạo qua một vòng, tự động biến đen, Cố tiểu yêu siêu lạnh nhạt cự tuyệt đối phương: "Không cần!" Hết thảy hành vi đoạt con trai đều phải bị bóp chết từ trong nôi, kiên quyết không cho phép hai cha con bọn họ một chỗ, phòng cháy phòng trộm phòng cha nó!
Lúc ăn cơm còn nhiệt tình khuyên hắn ăn nhiều một chút, chén còn chưa rửa liền trở mặt, bị cự tuyệt Mặc tổng cũng không cần phải nhiều lời nữa, ra cửa lên xe, dựa vào ghế dựa bất đắc dĩ xoa xoa dạ dày của mình.
Tính cách thiện biến(?) , làm hắn sờ không được đầu óc.
(?): Biến hóa quá nhiều.
Bất quá hiện tại khiến cho hắn khó chịu, là dạ dày hắn.
Cố Giai Mính nắm tay nhỏ của Mặc Trạch Dương, đứng ở bên cửa sổ nhìn xe Mặc Uẩn Tề rời đi, trực tiếp làm một cái súc địa thành thốn thuật, thuấn di đến cửa nhà trẻ. Mỗi người phải có trách nhiệm tiết kiệm năng lượng giảm khí thải , hình thức yêu tinh bọn họ đi ra ngoài một chút cũng không giống nhân loại!
Siêu, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường!
————
Tới cửa nhà trẻ của Mặc Trạch Dương, Cố Giai Mính sửa sang lại quần áo cho Mặc Trạch Dương, giao cho cô giáo chờ ở cửa .
"Ba ba, ba hôm nay sẽ đón con không?" Mặc Trạch Dương giữ chặt tay Cố Giai Mính , không yên tâm hỏi.
Cố Giai Mính đột nhiên cảm giác ngực bị chọc một đao, rất đau, cậu ngồi xổm xuống, ôm lấy tiểu bảo bối của cậu, cười cười cọ cọ gương mặt tiểu gia hỏa, bảo đảm nói: "Hôm nay khẳng định tới đón con, mấy ngày nay ba ba không có công tác, mỗi ngày đều tới đón con."
Mặc Trạch Dương lúc này mới lộ ra gương mặt tươi cười, vui vui vẻ vẻ đi theo cô giáo, vừa đi vừa quay đầu lại cùng Cố Giai Mính quơ tay tam biệt.
Cố Giai Mính vẫn luôn nhìn vào khu dạy học của bé, đôi mắt đột nhiên có chút chua xót, ngực vẫn khó chịu.
Cái nhà trẻ này cũng không phải hà trẻ bình thường , bên trong đều là đời sau của yêu quái, đây là mô hình quản lý đặc thù yêu quái tiến vào nhân gian, mục đích chính là để tiểu yêu học được che dấu chính mình như thế nào, học được sinh hoạt ở nhân gian . Có rất nhiều yêu quái ra cửa làm việc lại không thể mang con theo bên người, thường xuyên sẽ đem con lưu lại nhà trẻ,để thầy cô phụ trách chiếu cố, còn có thể bảo đảm an toàn. Những lúc Cố Giai Mính đi ra ngoài đóng phim, Mặc Trạch Dương thường xuyên ở nơi này, chờ cậu tới đón bé.
Tưởng tượng vẻ mặt con trai bảo bối của cậu mỗi ngày ở chỗ này chờ ,ngực Cố Giai Mính tựa như bị đao ghim.
Chính là không có biện pháp, linh khí càng ngày càng thấp, hoàn cảnh trong núi phần lớn đều bị phá hủy , bọn họ muốn ở nhân gian sinh hoạt , nhất định phải trả giá tương ứng đại giới.
————
Cố Giai Mính về đến nhà, liền thấy trước cổng lớn nhà mình dừng lại ba chiếc xe, mấy người trẻ tuổi ăn mặc tây trang màu đen xuống xe, mở ra cốp xe, xách tới mấy cái bao lớn, Cố Giai Mính xuyên qua màn hình, sắc mặt bất thiện nhìn người tới, không chào hỏi liền dám tùy tiện bước vào đại bàn người khác , có một chút ý thức lãnh địa hay không?
Cậu mở ra thiết bị kích hoạt bằng giọng nói, "Các người là ai?"
Một đại thúc người da trắng lớn lên thực quen thuộc cười ngẩng mặt, đối với máy theo dõi thân sĩ ưu nhã khom khom lưng, mỉm cười giải thích nói: "Chào Ngài Cố tiên sinh, đây đều là vật dụng thường ngày của đại thiếu gia, phu nhân lo lắng ngài ấy ở Hoa Quốc không quen, nhờ người vận chuyển lại đây, đại thiếu gia nói trực tiếp đưa đến nơi này của ngài là được."
Phu nhân? Mẹ Mặc Uẩn Tề ?
A! Người lớn như vậy còn chưa thoát ly mẹ chiếu cố, nhân loại quả nhiên yếu ớt!
Cố Giai Mính đi ra ngoài nhìn nhìn, đối phương không có nói dối, vài thứ kia tất cả đều có hương vị của Mặc Uẩn Tề, hiển nhiên là đã dùng thật lâu. Nhưng mấy cái này nếu là đều đem vào trong nhà cậu, khẳng định bị ám mùi, vậy chẳng phải là tựa như người một nhà sao? Cố Giai Mính ghét bỏ hỏi: "Cũng không dùng được mấy ngày, lấy nhiều đồ vật như vậy làm cái gì?"
Gây chú ý!
Đối phương khó xử nói: "Chính là, đại thiếu gia nói ngài ấy dưới tình huống mua không được phòng ở thích hợp đều phải ở nơi này. Đại thiếu gia lại thu mua vài công ty, lại mua đất để xây trụ sở, lại đầu tư địa ốc, ngành sản xuất châu báu còn có marketing hàng xa xỉ, gần đây tiêu tiền có hơi nhiều, cho nên có chút túng thiếu......"
Đối phương nói còn chưa nói xong, Cố Giai Mính liền tạc mao: Anh trâu như vậy ngưu sao anh không dẩu cái đuôi lên trời đi? Như thế nào một chút tự giác ở nhà người khác tá túc đều không có!
Bá đạo tổng tài không phải thực dễ dàng Thiên lương Vương phá(?) sao? Không phải nghe nói có tài sản trăm tỷ sao? Có phải cảm thấy cơm nhà cậu ăn ngon nên ăn vạ nơi này của cậu không? Vẫn luôn ở nơi này, bọn họ không cẩn thận lộ ra cái đuôi làm sao bây giờ? Buổi tối ngủ lộ ra nguyên hình làm sao bây giờ? Những lúc không có ai cậu muốn lắc lắc cái đuôi run run lỗ tai lăn qua lộn lại, vạn nhất bại lộ làm sao bây giờ?
(?): Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản đi, một câu nói mạng ý chỉ sự bá đạo của mấy anh tổng tài á :)
Cố Giai Mính rất muốn gọi điện thoại hỏi Mặc Uẩn Tề một chút, anh muốn ở nhà tôi bao lâu?
Thở phì phì lấy ra di động, Cố Giai Mính lướt danh bạ, đột nhiên nghĩ đến, cậu cùng Mặc Uẩn Tề cũng không có phương thức liên lạc, thậm chí WeChat cũng chưa thêm.
Cố Giai Mính đột nhiên ý thức được, đối với Mặc Uẩn Tề, hiểu biết của cậu chỉ giới hạn trong 5 năm trước, tiểu quý tộc ở trong trang viên hưu nhàn nghỉ phép . Đối phương là thân phận gì, mấy năm nay đang làm cái gì, trong nhà còn có người nào, cậu thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.
Còn có bị hắn phong ấn ký ức, lại như thế nào sẽ đột nhiên bị cởi bỏ, hết thảy, đều là mê . Luôn cảm giác sự tình phát triển xuống như vậy, giống như nơi nào có điểm không thể khống chế.
Nghĩ không hiểu Cố Giai Mính vẫy vẫy đầu, tạm thời đem ý niệm ném xuống đi, cậu không để người xa lạ đi vào địa bàn của cậu, thở phì phì vén tay áo tự mình đem đồ của Mặc Uẩn Tề xách về phòng. Nhiều nhất chỉ có thể thu lưu hắn một tuần, không thể nhiều hơn!
Không đợi Cố Giai Mính nghĩ như thế nào đem đối phương đuổi ra , Trịnh Học Thiệu một cú điện thoại gọi lại đây, đánh gãy ý nghĩ của cậu, "Giai Mính a, tôi hôm nay gặp được Vương đạo, có chuyện muốn cùng cậu thương lượng một chút."
"Vương đạo? Vương đạo khen em à?" Cố Giai Mính sách một tiếng, quả nhiên nên đề phòng nhất chính là viên đạn bọc đường của nhân loai, nói càng dễ nghe, khả năng càng nguy hiểm.
Những lời này là ai dạy cho cậu nhỉ?
...... À, quên rồi!
Quên đi, này không quan trọng!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tiểu yêu một tay chỉ thiên: "Anh cái loại dẩu cái đuôi cao lên trời! Đây là nhà của tôi!"
Mặc tổng kéo Mặc tiểu hồ qua, "Tôi có loại này, tôi không có đuôi."
Cố Giai Mính: ⊙_⊙
Editor: Đi tìm câu nói mạng thôi, ai ngờ có bộ truyện này thiệt.