Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta
Chương 26
Khang Thái Tử ngu người, một vạn chữ ** ngựa lao nhanh qua nội tâm…
Chuyện gì đang xảy ra? Diễn viên từ đâu tới?
Lông Dài nghĩ mình là ai vậy, muốn cướp mèo thiết chắc?
Hắn mới là diễn viên okay!
Ngơ người một giây, Khang Thái Tử nhanh chóng hất tay Khang Lai Nhân ra tiếp tục ưỡn ẹo cọ cọ ngực Khang Tinh Lạc, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Khang Lai Nhân biết chắc Khang Thái Tử sẽ không phối hợp với mình, cố lộ ra nụ cười ôn hòa: “Anh là Khang Lai Nhân.”
Thái Tử: “Khang Lai Nhân là ai? Chưa nghe bao giờ!” Nói xong còn kiêu ngạo hỏi Sài Khả Nại: “Cậu có nghe chưa?”
Sài Khả Nại ngây ngốc: “Em nghe rồi.”
Khang Thái Tử: “…”
Thái Tử cứng họng cào Sài Khả Nại một vuốt, quay đầu nói với Khang Lai Nhân: “Không quan tâm, tóm lại là bé chưa từng nghe qua!”
Khang Tinh Lạc muốn nói bỗng bị một vuốt của Khang Thái Tử đè miệng lại, xúc cảm mềm mềm đặt ở trên môi, thoáng chốc sa vào mê muội.
…Thiên đường tới quá nhanh!
Khang Lai Nhân bực mình, tức muốn xù lông còn phải gồng mình diễn một bộ cửu biệt gặp lại: “Anh là… Tiểu Sư Tử nè.”
Khang Thái Tử khiếp sợ: “Cái gì!? Anh là Tiểu Sư Tử á?”
Khang Lai Nhân: “…”
Ấn đường Khang Lai Nhân nhảy nhảy, diễn xuất của Khang Thái Tử lại nâng cao một bước: “Bé không tin, chứng minh đi!”
Khang Lai Nhân: “…”
Sinh ra làm mèo đã định trước tính tình không quá tốt, thư ký nhìn gân xanh ông chủ nhà mình nổi lên hết cái này tới cái kia cực kì lo lắng giây tiếp theo Khang Lai Nhân sẽ dựng lông cào cấu, may mà Khang Tinh Lạc đã thoát khỏi cảm xúc hạnh phúc vì jiojio hồng phấn, nghĩ Khang Thái Tử thật sự không nhận ra Tiểu Sư Tử bèn chủ động làm chứng: “Thái Tử, em ấy thật sự, là, Tiểu Sư Tử.”
Tinh Lạc đã nói vậy đương nhiên Thái Tử không thể dây dưa, làm Lông Dài tức cũng đủ rồi, hắn nhanh chóng lộ ra vẻ mặt giả tạo đến không thể giả hơn, cảm động nói: “Trời ơi! Bé đúng là một con mèo ngu ngốccc, tại sao lâu như vậy mới nhận ra anh, aizzz thật muốn đại diện Thượng Đế đá mông mình một cái!”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, sắc mặt cực kì khó coi, khô cằn ha ha hai tiếng, âm thanh lạnh như băng: “Đúng là trùng hợp, đừng đứng ở đây nữa vào trong ngồi đi.”
Khang Tinh Lạc nhìn Thái Tử, chờ mong nói: “Thái Tử?”
Thái Tử mặc áo vào trong ánh mắt “sủng ái” của người kia, cố gắng che đi hưng phấn trong nội tâm bảo trì khuôn mặt lạnh lùng gật đầu, thản nhiên nói: “Thế thì… Đi thôi!”
Sau đó quay đầu, lộ ra bờ mông mèo trắng nõn.
Sài Khả Nại muốn khóc: “Anh! Anh mặc quần vào đi! Nào có ai mặc áo trước như anh đâu!”
Khang Lai Nhân mặt không đổi sắc nhìn Khang Thái Tử không mặc quần nhảy loạn chung quanh, nội tâm không hề dao động thậm chí còn có chút ghen tỵ. Hắn lặng lẽ tới gần thư ký hỏi: “Vì sao cảnh sát bắt tôi mà không bắt nó?”
Thư ký: “…”
Thư ký vô cùng cẩn thận trả lời: “… Chắc bọn họ không phát hiện?”
Khang Lai Nhân im lặng.
Thư ký chớp mắt, lấy điện thoại ra nói đầy dứt khoát: “Em báo cảnh sát liền đây, giữ gìn bộ mặt thành phố là trách nhiệm của mỗi công dân.”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân nghĩ nghĩ: “Thôi.”
Gặp cũng gặp rồi, nếu báo thật nói không chừng Khang Lai Nhân còn phải đến cục cảnh sát đón người, hắn nhịn xuống đmm trong nội tâm vươn tay kéo chặt Thái Tử: “Ôm đồ vào phụ.”
Đồ phía sau rất nhiều, Khang Thái Tử nhìn nhân số không tình nguyện nói: “Biết rồi.”
Cơ thể Khang Tinh Lạc bất tiện phải ngồi xe lăn, những người còn lại ba chân bốn cẳng đi ôm đồ, ngửi được mùi cá thịt nồng đậm, Thái Tử vốn không tình nguyện bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần.
“Ăn nhiều quá vậy? Chẳng lẽ Tinh Lạc làm cơm mèo?”
Khang Tinh Lạc vui vẻ nói: “Ừm, em, ăn không?”
Thái Tử: “Ăn!” Đáp xong mới thấy mình quá kích động, khụ khụ: “Em chỉ muốn cho anh mặt mũi thôi.”
Khang Tinh Lạc vui vẻ gật đầu: “Ừm.”
Khang Lai Nhân tức run tay dùng sức đẩy một cái, Khang Thái Tử lập tức bị văng qua một bên.
Đồ mèo thúi trời giáng phiền phức!
Rõ là cơm mèo của hắn!
Khang Lai Nhân không đè được tức giận: “Đi ôm sách đi.”
Khang Thái Tử chậc lưỡi: “Ôm sách thì ôm sách! Anh cứ ôm cá đi! Về còn phải liếm lông! Thúi quắc!”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân không muốn cãi nhau với con mèo điên, nhẫn nhịn xách đồ lên bỗng nhiên Khang Thái Tử đang nhìn chằm chằm đống sách kinh ngạc nói: “Ơ, không phải đây là Đại…”
Mắt mèo Khang Lai Nhân trừng to, mắt thấy hai chữ Đại Hắc sắp ra khỏi miệng lập tức ném thùng cá xuống đất nhào qua túm đầu Khang Thái Tử, Khang Thái Tử méow một tiếng câu nói kế tiếp biến thành:
—– “Meo meo meo meo meo meo mái tóc ánh vàng rực rỡ siêu xinh đẹp của bééé!”
Trong tình huống này còn nói nhiều tiền tố như vậy Khang Lai Nhân đã lười mắng chửi, Sài Khả Nại không kịp chạy tới cứu mèo chỉ có thể đứng xa xa hô lớn:
“A a a đừng bứt lông của anh em! Ảnh trọc mất! Ảnh nhất định sẽ trọc! Ảnh chắc chắn sẽ trọc!”
Khang Thái Tử: “…”
Mi mới trọc! Mi nguyền rủa ai vậy! Rốt cuộc là chó ai nuôi! Nói đi rốt cuộc mi là chó nhà ai!
Còn con chó Khang Lai Nhân này nữa mau buông tay ra méoww!
Dọn đồ thôi đã gà bay chó sủa, Khang Tinh Lạc không hiểu ra sao, muốn lên ngăn lại bỗng Lệ Hồng Minh khoát tay: “Đừng đi.”
Khang Tinh Lạc không hiểu gì: “Vì sao?”
Biểu tình của Lệ Hồng Minh đầy triết lý: “Lạc Tử, cậu xem mà không hiểu gì sao?”
Khang Tinh Lạc: “… Cái gì cơ?”
Lệ Hồng Minh: “Đây là thanh xuân!”
Khang Tinh Lạc: “…”
Dọn đồ không lâu lắm, thư ký và Lệ Hồng Minh đến phụ giúp sau đó đoàn người đi vào biệt thự.
Không biết có phải vì trong đầu lộn xộn hay không, vừa vào cửa Khang Tinh Lạc liền bị khiếp sợ vì sự rộng lớn xa hoa của biệt thự, Lệ Hồng Minh woa một tiếng, Khang Thái Tử thì nhất kỵ tuyệt trần chạy đến cửa sổ sát đất đối diện vườn cây. Mở cửa sổ ra, một làn gió thổi vào, Khang Thái Tử vui vẻ meow meow, Khang Tinh Lạc đi qua, lúc này mới thấy ngoài vườn có trồng một đám cỏ bạc hà.
Trong phòng được trang trí cực kì sáng sủa, Sài Khả Nại chớp chớp mắt đánh giá chung quanh, cẩn thận nói: “Anh, ảnh đúng là mèo có tiền.”
Khang Thái Tử biết Khang Lai Nhân có nhà ở đây từ lâu nhưng cũng là lần đầu tiên đến, hắn không vui nói: “Tôi cũng là mèo có tiền.”
Sài Khả Nại: “Nhưng không có tiền bằng ảnh.”
Khang Thái Tử: “…”
Ánh mắt Khang Thái Tử từ đen thành vàng, tức muốn dựng thẳng lên, lỗ tai chó của Sài Khả Nại lập tức cụp xuống vội vàng nói: “Nhưng em chỉ thích mình anh ớ!”
Khang Thái Tử quạu quọ tát ót Sài Khả Nại, tức hộc máu: “Ai cần mi thích! Chó thúi cũng dám thích?? Tôi… Ơ Tinh Lạc, Tinh Lạc của bé đâu!?”
Khang Tinh Lạc bị Khang Lai Nhân nhanh tay cướp đi, vốn y đang định nói chuyện rõ ràng với Thái Tử bỗng nghe Khang Lai Nhân nói: “Em có một thứ muốn cho anh xem.”
Tiểu Sư Tử muốn cho mình xem thứ gì? Vì sao còn muốn cho mình xem? Tiểu Sư Tử đã cho mình quá nhiều rồi…
Khang Lai Nhân đẩy cửa ra, mở đèn, Khang Tinh Lạc híp mắt thích ứng ánh sáng, đợi sau khi thấy rõ cứng ngắc cả người, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.
Đó là một căn phòng rồi lại không đơn giản là một căn phòng.
Gần ba mươi mét vuông ngăn thành phòng ngủ, phòng tắm, bếp nhỏ và bàn ăn — là một căn phòng xép một người ở.
Trang trí đơn giản thậm chí mang nét cũ nát không hợp với trang trí xa xỉ bên ngoài chút nào, nhưng Khang Tinh Lạc lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc ngỡ như nước mắt sẽ rơi xuống.
Là căn phòng xép nhỏ trong khu chung cư lúc trước y ở, đến vị trí đồ vật cũng giống hệt như thế.
Là nhà.
Khang Lai Nhân nói: “Trong mỗi căn nhà em đều dành cho anh một phòng như vậy, em sợ ngày nào đó anh tỉnh lại không tìm được nhà, em không nghĩ ra cách nào khác chỉ có thể làm như thế này lưu lại nó. Tinh Lạc… Anh thích không?”
Khang Tinh Lạc không biết nói gì, đợi khi có thể nói ra âm thanh đã tràn ngập nghẹn ngào: “Tiểu Sư Tử…”
Trong lòng căng thẳng đến rối tinh rối mù, Khang Lai Nhân nhìn chằm chằm hàng mi dài lóng lánh ánh lệ, chỉ muốn cúi đầu liếm đi tất cả.
Vì hắn chưa bao giờ thấy Khang Tinh Lạc khóc. Nhưng cách hai năm gặp lại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã thấy y khóc đến hai lần.
Trong quá khứ, mỗi lần ngắm nhìn người nọ lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, muốn biến lớn, gấp đôi, gấp hai, gấp ba, gấp mười. Hắn muốn có cánh tay, có bả vai, có ngực như con người, rồi một ngày nào đó hắn cũng có thể nói chuyện.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Khang Tinh Lạc.
Mà hiện tại nguyện vọng đã thực hiện.
Hắn tiến hóa.
Hắn làm được.
Mấy ngày nay Khang Lai Nhân rất không thoải mái, vào cục cảnh sát hai lần khiến thân tâm vô cùng mệt mỏi, được ở cùng Tinh Lạc cảm xúc lập tức dâng trào mà ra, ánh mắt từ từ mèo hóa, lòng bàn tay hiện ra măng cụt.
Vuốt ve khuôn mặt Khang Tinh Lạc, Khang Lai Nhân nhịn không được chồm lên, Khang Tinh Lạc khựng lại, nhắm hai mắt chờ Khang Lai Nhân thè đầu lưỡi xước mang rô ra…
Liếm lên mu bàn tay của Khang Thái Tử.
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Thái Tử điên cuồng phủi tay, tru tréo: “Làm gì! Anh làm gì! Đau quá! Á không đúng! Dơ quá! Đồ Lông Dài ở dơ!”
Khang Lai Nhân đứng dậy đóng cửa phòng lại, một cước phi qua. Khang Thái Tử méow một tiếng từ lầu một bay xuống phòng khách.
Hành lang chỉ còn một mình Khang Tinh Lạc, nghe tiếng cãi nhau chí chóe đằng xa, Khang Tinh Lạc nín khóc lộ ra nụ cười, y lau nước mắt, chậm rãi đẩy bánh xe lăn đi ra ngoài nhỏ giọng nói: “… Cảm ơn em.”
Sao lại không thích?
Y cực kì thích!
—
Phòng khách cực kì rối loạn, Khang Tinh Lạc bỏ qua quá trình ôn chuyện với Thái Tử, thấy có nhiều người bèn tự đề nghị: “Anh đi, nấu cơm nha.”
Người bệnh có thể nấu cơm nhưng làm một mình thì không ổn, thư ký nói: “Em giúp anh.”
Lệ Hồng Minh không biết nấu cơm nhưng cũng đứng dậy: “Tôi nữa, tôi xắt rau giúp cậu.”
Sài Khả Nại: “Thế, em cũng…”
Khang Tinh Lạc vốn có rất nhiều lời muốn nói với Thái Tử nhưng ngẫm lại hình như có nhiều lời muốn nói với Tiểu Sư Tử hơn, nhìn hai người tụm lại một chỗ ở phòng khách đột nhiên sinh ra ảo giác vẫn là hai năm trước.
Y đi nấu cơm, nhóm mèo chơi đùa với nhau.
So sánh mới thấy hình như cũng không khác nhau quá lớn, không cần biết hiện tại biến hóa ra sao, trong mắt Khang Tinh Lạc đều vô cùng đáng yêu.
Lệ Hồng Minh thúc giục: “Ê Lạc Tử?”
Khang Tinh Lạc: “Đây.”
Khang Lai Nhân túm trọc một dúm lông trên đầu Khang Thái Tử xem như mỹ mãn, hắn vội vàng đứng dậy nói: “Em cũng đến giúp.”
Khang Thái Tử meow meow giậm chân tức điên nhanh chóng quay đầu: “Bé tới trước!”
Khang Tinh Lạc mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay: “Không cần, nhiêu đây đủ rồi.”
Y cũng không muốn để mọi người giúp đỡ, nếu không phải tay chân không tiện y cũng không muốn làm phiền thư ký và Lệ Hồng Minh, Khang Tinh Lạc thật sự rất muốn tự tay làm cho mèo của mình một điều gì đó. Nhưng y quá mức bình thường, chỉ có thể làm một bữa cơm. Còn mấy người thì quá mức đê tiện vô liêm sỉ ngu dốt thối nát không có nhân cách, chỉ biết ăn cắp và r’e,u=p.
Khang Lai Nhân biết rõ suy nghĩ của người nọ nên không kiên trì nữa, kéo Khang Thái Tử ngồi xuống chiếc ghế đối diện phòng ăn nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, hai con mèo vui vẻ run chân.
Thư ký: “Cá này làm thế nào đây?”
Khang Tinh Lạc: “Khứa khứa rồi cắt miếng.”
Lệ Hồng Minh: “Rau xà lách làm sao?”
Khang Tinh Lạc: “Cắt ra là được.”
Sài Khả Nại: “Còn em làm gì?”
Khang Tinh Lạc nghĩ nghĩ: “Em cổ vũ cho mọi người đi.”
Sài Khả Nại: “…”
Trong phòng bếp leng keng lung tung, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân an tĩnh đến dị thường.
Khang Thái Tử xuất thần nhìn chăm chú trong chốc lát: “Lúc trước anh ấy lùn vậy sao?”
Sao Khang Lai Nhân không biết hắn đang nói gì, thu liễm ánh mắt thản nhiên đáp: “Là chúng ta cao hơn.”
Khang Thái Tử: “Sao tự dưng muốn khóc vậy nè!”
Khang Lai Nhân khựng lại, thật sự không ngờ Khang Thái Tử vô tư tới vô tâm cũng có tâm trạng giống mình, đang nghĩ bỗng nghe tên kia nói tiếp: “Anh nói coi giờ bé dùng đầu cọ chân ảnh, ảnh có bị hù ch.ết không?”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Thái Tử đối diện với ánh mắt nhìn mèo ngu của người kia, biến sắc: “Sao! Bé có nói là làm thật đâu! Gỉa thiết thôi hiểu không!”
Khang Lai Nhân lạnh lùng liếc một cái, Khang Thái Tử như bị người giẫm đuôi nhảy dựng lên ra quyền, kết quả bị Khang Lai Nhân đá một cước ngã lăn.
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử: “Có còn là mèo không! Mèo nào đánh nhau mà dùng chân!”
Khang Lai Nhân ồ một tiếng, lười nói.
Tranh cãi trong phòng khách quá mức ầm ĩ, Khang Tinh Lạc hô: “Đừng ồn.”
Đây là thói quen của Khang Tinh Lạc, lúc làm cơm mèo y vô cùng nghiêm túc không cho quấy rầy, nhưng hô xong mới cảm thấy không ổn, không ngờ khi quay đầu lại nhà giàu số một toàn quốc và siêu sao quốc tế đã rụt cổ ngoan ngoãn ngồi im.
Khang Tinh Lạc im lặng nuốt lại lời nói vào bụng, thư ký và Lệ Hồng Minh lặng lẽ nhìn nhau.
Trong phòng bếp tiếp tục bận rộn, thư ký và Lệ Hồng Minh chỉ có thể giúp mấy việc lặt vặt, nấu nướng do một mình Khang Tinh Lạc làm. Lệ Hồng Minh vốn không xem làm cơm mèo là chuyện quan trọng nhưng lúc này mới thấy cao siêu. Hắn không ngờ làm cơm mèo lại có nhiều bước như vậy, một mình Lạc Tử lượn tới lượn lui cả chục vòng, một nắm cơm mèo phải trải qua hơn hai mươi bước.
Lệ Hồng Minh kinh ngạc: “Cơm mèo phiền phức vậy sao?”
Thư ký cũng giật mình: “Hóa ra làm cơm mèo khó như vậy.”
Khang Tinh Lạc lắc đầu ngại ngùng: “Không phải, trên mạng có giáo, trình, rất đơn giản, cái này là, thực đơn, do tôi nghĩ, ra.”
Lệ Hồng Minh sửng sốt rồi bội phục sát đất, hắn biết Lạc Tử đối xử với những thứ mình yêu thương rất chu đáo, khó trách khi hỏi sở trường là gì Lạc Tử nói là nuôi mèo, nhìn nồi cơm tròn vo này là biết.
“Bưng lên bàn nha?”
Khang Tinh Lạc: “Ừm.”
Cơm chiều khai tịch, trong lòng Khang Tinh Lạc vẫn rất ngại ngùng, cơ thể của y không tiện chỉ có thể làm một bàn cơm mèo, đồ cho người vẫn phải nhờ thư ký, tất cả thành quả nấu nấu nướng nướng chỉ có tám bọc cơm nắm mèo đặt giữa trung tâm.
Mọi người ngồi xuống, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân ngồi hai bên Khang Tinh Lạc, một trái một phải vây quanh người nọ. Thấy tình cảnh như vậy Khang Tinh Lạc có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bữa ‘cơm đoàn viên’ đến quá mức đột nhiên, Thái Tử bất thình lình xuất hiện khiến y chưa chuẩn bị kịp.
Khang Tinh Lạc đang do dự bỗng nhiên trên tay ấm áp, Khang Lai Nhân cầm tay y dưới bàn, khẽ meow một tiếng.
Chiếc mũi chua xót, Khang Tinh Lạc đang muốn nói chuyện bỗng âm thanh Sài Khả Nại vang lên: “Anh đừng như vậy mà QAQ, anh chảy nước miếng kìa!”
Quay đầu lại nhìn thấy nước miếng dài ba phân bên miệng Thái Tử được Sài Khả Nại vội vàng dùng khăn tay lau đi. Khang Tinh Lạc bật cười ra tiếng.
Khang Thái Tử nhìn Khang Tinh Lạc, ánh mắt chứa đầy oán niệm: “Vẫn chưa được ăn ạ?”
Trong đầu chợt lóe, lúc này Khang Tinh Lạc mới nhớ ra Thái Tử vẫn còn chờ lệnh của mình, lúc trước mỗi lần làm cơm sáu đứa phải đợi y ra lệnh mới được ăn.
Thái Tử lạnh lùng vẫn còn nhớ sao?
Khang Tinh Lạc cực kì cảm động, quên xỉa chuyện Thái Tử chảy nước miếng vui vẻ nói: “Ăn đi em.”
Lời vừa dứt trên bàn đột nhiên hiện lên hai bóng đen, tám bọc cơm nắm thoáng chốc biến thành sáu, miệng Khang Thái Tử dồn một cái, miệng Khang Lai Nhân dồn một cái.
Hương vị hai năm không nếm lần nữa tan lên đầu lưỡi, Khang Thái Tử vui muốn kêu meow meow, hắn cao hứng phấn chấn, mi phi sắc vũ, vứt mèo thiết lạnh lùng qua bờ kia Đại Tây Dương.
Khang Lai Nhân thì đoan chính hơn, nhưng càng nhìn cái miệng nhai nhồm nhoàm của Thái Tử thì càng tức giận.
Rõ ràng cơm nắm đều là của hắn!
Ngon ghê! Đều là của hắn! Ăn ngon! Đều là của hắn!
Hai loài tiến hóa khổng lồ vui vẻ ăn cơm, Khang Tinh Lạc nhìn bọn họ ăn ngon miệng vô cùng an lòng, mà Lệ Hồng Minh thì đầy bụng kinh hãi.
… Chuyện gì đang xảy ra? Không phải là cơm nắm thôi sao? Sao điên cuồng quá vậy? Thứ này ăn ngon vậy sao?
Lệ Hồng Minh luôn nghĩ Thái Tử trong quảng cáo là một đóa hoa cao ngạo, nhưng soái ca vui vẻ đến tóc vàng dựng đứng trước mặt này khiến hắn phải hoài nghi nhân sinh. Có lẽ vì Thái Tử và Lai Nhân đại đại ăn rất ngon, Lệ Hồng Minh nhìn cơm nắm trên bàn mà nuốt nước miếng.
… Người có ăn được hông ta?
Đang nghĩ bỗng nghe Sài Khả Nại nhìn chằm chằm Thái Tử ăn rồi mở miệng nói: “Anh, thơm quá à.”
Ánh mắt Sài Khả Nại lóe sáng chíu chíu, hai lỗ tai run lên, đôi mắt trông mong: “Em có thể ăn một miếng không?”
Thái Tử trợn mắt: “Đây là cơm nắm mèo, cho mèo ăn.”
Sài Khả Nại run run lỗ tai: “Em không chê đâu.”
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử nâng vuốt lên đang định đánh chó thì Khang Tinh Lạc cười lấy một bọc đưa cho Sài Khả Nại, Sài Khả Nại cực kì kinh ngạc, nhanh chóng nhận lấy rồi bỏ vào miệng.
Khang Thái Tử tức xỉu!
Hắn không xỉu nhưng Khang Lai Nhân bên này lại sắp xỉu, hắn buồn bã nói: “Sau này ra ngoài đừng dẫn chó theo nữa.”
Sài Khả Nại đang nhai cơm: “…”
Khang Thái Tử: “Anh tưởng bé muốn dẫn theo chắc!”
Sài Khả Nại ăn sạch cơm: “… QAQ!!”
Khang Lai Nhân: “Thư kí chưa bao giờ cướp miếng ăn với tôi.”
Lời vừa nói xong thư ký tự hào ưỡn ngực.
Lệ Hồng Minh cảm thấy mắt mình sắp mù tới nơi, thầm nghĩ kiêu ngạo cái đít khỉ gì, vừa nghĩ xong Khang Lai Nhân lại nói: “Lệ Hồng Minh cũng chưa bao giờ cướp cơm với tôi.”
Lệ Hồng Minh: “…”
Vẻ mặt Lệ Hồng Minh đông cứng, chẳng biết tại sao cũng kiêu ngạo lên. Kiêu ngạo xong mới phản ứng kịp. Ơ khoan đã, thế chẳng phải hắn càng không có cơ hội mở miệng xin miếng cơm nắm sao?
Á á á…
Chẳng lẽ chính là sách lược của ông trùm thương nghiệp!!?
Quá tâm cơ!
Hai mèo ăn vừa nhanh vừa hung, chỉ trong chớp mắt Khang Thái Tử ăn ba Khang Lai Nhân cũng ăn ba, tám bọc cơm nắm bị Sài Khả Nại cuỗm mất một cái, hiện tại còn dư một cái cuối cùng.
Thái Tử và Lai Nhân nhìn chằm chằm bọc cơm nắm, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, điện xẹt bùm bùm.
—
Chuyện gì đang xảy ra? Diễn viên từ đâu tới?
Lông Dài nghĩ mình là ai vậy, muốn cướp mèo thiết chắc?
Hắn mới là diễn viên okay!
Ngơ người một giây, Khang Thái Tử nhanh chóng hất tay Khang Lai Nhân ra tiếp tục ưỡn ẹo cọ cọ ngực Khang Tinh Lạc, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Khang Lai Nhân biết chắc Khang Thái Tử sẽ không phối hợp với mình, cố lộ ra nụ cười ôn hòa: “Anh là Khang Lai Nhân.”
Thái Tử: “Khang Lai Nhân là ai? Chưa nghe bao giờ!” Nói xong còn kiêu ngạo hỏi Sài Khả Nại: “Cậu có nghe chưa?”
Sài Khả Nại ngây ngốc: “Em nghe rồi.”
Khang Thái Tử: “…”
Thái Tử cứng họng cào Sài Khả Nại một vuốt, quay đầu nói với Khang Lai Nhân: “Không quan tâm, tóm lại là bé chưa từng nghe qua!”
Khang Tinh Lạc muốn nói bỗng bị một vuốt của Khang Thái Tử đè miệng lại, xúc cảm mềm mềm đặt ở trên môi, thoáng chốc sa vào mê muội.
…Thiên đường tới quá nhanh!
Khang Lai Nhân bực mình, tức muốn xù lông còn phải gồng mình diễn một bộ cửu biệt gặp lại: “Anh là… Tiểu Sư Tử nè.”
Khang Thái Tử khiếp sợ: “Cái gì!? Anh là Tiểu Sư Tử á?”
Khang Lai Nhân: “…”
Ấn đường Khang Lai Nhân nhảy nhảy, diễn xuất của Khang Thái Tử lại nâng cao một bước: “Bé không tin, chứng minh đi!”
Khang Lai Nhân: “…”
Sinh ra làm mèo đã định trước tính tình không quá tốt, thư ký nhìn gân xanh ông chủ nhà mình nổi lên hết cái này tới cái kia cực kì lo lắng giây tiếp theo Khang Lai Nhân sẽ dựng lông cào cấu, may mà Khang Tinh Lạc đã thoát khỏi cảm xúc hạnh phúc vì jiojio hồng phấn, nghĩ Khang Thái Tử thật sự không nhận ra Tiểu Sư Tử bèn chủ động làm chứng: “Thái Tử, em ấy thật sự, là, Tiểu Sư Tử.”
Tinh Lạc đã nói vậy đương nhiên Thái Tử không thể dây dưa, làm Lông Dài tức cũng đủ rồi, hắn nhanh chóng lộ ra vẻ mặt giả tạo đến không thể giả hơn, cảm động nói: “Trời ơi! Bé đúng là một con mèo ngu ngốccc, tại sao lâu như vậy mới nhận ra anh, aizzz thật muốn đại diện Thượng Đế đá mông mình một cái!”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, sắc mặt cực kì khó coi, khô cằn ha ha hai tiếng, âm thanh lạnh như băng: “Đúng là trùng hợp, đừng đứng ở đây nữa vào trong ngồi đi.”
Khang Tinh Lạc nhìn Thái Tử, chờ mong nói: “Thái Tử?”
Thái Tử mặc áo vào trong ánh mắt “sủng ái” của người kia, cố gắng che đi hưng phấn trong nội tâm bảo trì khuôn mặt lạnh lùng gật đầu, thản nhiên nói: “Thế thì… Đi thôi!”
Sau đó quay đầu, lộ ra bờ mông mèo trắng nõn.
Sài Khả Nại muốn khóc: “Anh! Anh mặc quần vào đi! Nào có ai mặc áo trước như anh đâu!”
Khang Lai Nhân mặt không đổi sắc nhìn Khang Thái Tử không mặc quần nhảy loạn chung quanh, nội tâm không hề dao động thậm chí còn có chút ghen tỵ. Hắn lặng lẽ tới gần thư ký hỏi: “Vì sao cảnh sát bắt tôi mà không bắt nó?”
Thư ký: “…”
Thư ký vô cùng cẩn thận trả lời: “… Chắc bọn họ không phát hiện?”
Khang Lai Nhân im lặng.
Thư ký chớp mắt, lấy điện thoại ra nói đầy dứt khoát: “Em báo cảnh sát liền đây, giữ gìn bộ mặt thành phố là trách nhiệm của mỗi công dân.”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân nghĩ nghĩ: “Thôi.”
Gặp cũng gặp rồi, nếu báo thật nói không chừng Khang Lai Nhân còn phải đến cục cảnh sát đón người, hắn nhịn xuống đmm trong nội tâm vươn tay kéo chặt Thái Tử: “Ôm đồ vào phụ.”
Đồ phía sau rất nhiều, Khang Thái Tử nhìn nhân số không tình nguyện nói: “Biết rồi.”
Cơ thể Khang Tinh Lạc bất tiện phải ngồi xe lăn, những người còn lại ba chân bốn cẳng đi ôm đồ, ngửi được mùi cá thịt nồng đậm, Thái Tử vốn không tình nguyện bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần.
“Ăn nhiều quá vậy? Chẳng lẽ Tinh Lạc làm cơm mèo?”
Khang Tinh Lạc vui vẻ nói: “Ừm, em, ăn không?”
Thái Tử: “Ăn!” Đáp xong mới thấy mình quá kích động, khụ khụ: “Em chỉ muốn cho anh mặt mũi thôi.”
Khang Tinh Lạc vui vẻ gật đầu: “Ừm.”
Khang Lai Nhân tức run tay dùng sức đẩy một cái, Khang Thái Tử lập tức bị văng qua một bên.
Đồ mèo thúi trời giáng phiền phức!
Rõ là cơm mèo của hắn!
Khang Lai Nhân không đè được tức giận: “Đi ôm sách đi.”
Khang Thái Tử chậc lưỡi: “Ôm sách thì ôm sách! Anh cứ ôm cá đi! Về còn phải liếm lông! Thúi quắc!”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân không muốn cãi nhau với con mèo điên, nhẫn nhịn xách đồ lên bỗng nhiên Khang Thái Tử đang nhìn chằm chằm đống sách kinh ngạc nói: “Ơ, không phải đây là Đại…”
Mắt mèo Khang Lai Nhân trừng to, mắt thấy hai chữ Đại Hắc sắp ra khỏi miệng lập tức ném thùng cá xuống đất nhào qua túm đầu Khang Thái Tử, Khang Thái Tử méow một tiếng câu nói kế tiếp biến thành:
—– “Meo meo meo meo meo meo mái tóc ánh vàng rực rỡ siêu xinh đẹp của bééé!”
Trong tình huống này còn nói nhiều tiền tố như vậy Khang Lai Nhân đã lười mắng chửi, Sài Khả Nại không kịp chạy tới cứu mèo chỉ có thể đứng xa xa hô lớn:
“A a a đừng bứt lông của anh em! Ảnh trọc mất! Ảnh nhất định sẽ trọc! Ảnh chắc chắn sẽ trọc!”
Khang Thái Tử: “…”
Mi mới trọc! Mi nguyền rủa ai vậy! Rốt cuộc là chó ai nuôi! Nói đi rốt cuộc mi là chó nhà ai!
Còn con chó Khang Lai Nhân này nữa mau buông tay ra méoww!
Dọn đồ thôi đã gà bay chó sủa, Khang Tinh Lạc không hiểu ra sao, muốn lên ngăn lại bỗng Lệ Hồng Minh khoát tay: “Đừng đi.”
Khang Tinh Lạc không hiểu gì: “Vì sao?”
Biểu tình của Lệ Hồng Minh đầy triết lý: “Lạc Tử, cậu xem mà không hiểu gì sao?”
Khang Tinh Lạc: “… Cái gì cơ?”
Lệ Hồng Minh: “Đây là thanh xuân!”
Khang Tinh Lạc: “…”
Dọn đồ không lâu lắm, thư ký và Lệ Hồng Minh đến phụ giúp sau đó đoàn người đi vào biệt thự.
Không biết có phải vì trong đầu lộn xộn hay không, vừa vào cửa Khang Tinh Lạc liền bị khiếp sợ vì sự rộng lớn xa hoa của biệt thự, Lệ Hồng Minh woa một tiếng, Khang Thái Tử thì nhất kỵ tuyệt trần chạy đến cửa sổ sát đất đối diện vườn cây. Mở cửa sổ ra, một làn gió thổi vào, Khang Thái Tử vui vẻ meow meow, Khang Tinh Lạc đi qua, lúc này mới thấy ngoài vườn có trồng một đám cỏ bạc hà.
Trong phòng được trang trí cực kì sáng sủa, Sài Khả Nại chớp chớp mắt đánh giá chung quanh, cẩn thận nói: “Anh, ảnh đúng là mèo có tiền.”
Khang Thái Tử biết Khang Lai Nhân có nhà ở đây từ lâu nhưng cũng là lần đầu tiên đến, hắn không vui nói: “Tôi cũng là mèo có tiền.”
Sài Khả Nại: “Nhưng không có tiền bằng ảnh.”
Khang Thái Tử: “…”
Ánh mắt Khang Thái Tử từ đen thành vàng, tức muốn dựng thẳng lên, lỗ tai chó của Sài Khả Nại lập tức cụp xuống vội vàng nói: “Nhưng em chỉ thích mình anh ớ!”
Khang Thái Tử quạu quọ tát ót Sài Khả Nại, tức hộc máu: “Ai cần mi thích! Chó thúi cũng dám thích?? Tôi… Ơ Tinh Lạc, Tinh Lạc của bé đâu!?”
Khang Tinh Lạc bị Khang Lai Nhân nhanh tay cướp đi, vốn y đang định nói chuyện rõ ràng với Thái Tử bỗng nghe Khang Lai Nhân nói: “Em có một thứ muốn cho anh xem.”
Tiểu Sư Tử muốn cho mình xem thứ gì? Vì sao còn muốn cho mình xem? Tiểu Sư Tử đã cho mình quá nhiều rồi…
Khang Lai Nhân đẩy cửa ra, mở đèn, Khang Tinh Lạc híp mắt thích ứng ánh sáng, đợi sau khi thấy rõ cứng ngắc cả người, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.
Đó là một căn phòng rồi lại không đơn giản là một căn phòng.
Gần ba mươi mét vuông ngăn thành phòng ngủ, phòng tắm, bếp nhỏ và bàn ăn — là một căn phòng xép một người ở.
Trang trí đơn giản thậm chí mang nét cũ nát không hợp với trang trí xa xỉ bên ngoài chút nào, nhưng Khang Tinh Lạc lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc ngỡ như nước mắt sẽ rơi xuống.
Là căn phòng xép nhỏ trong khu chung cư lúc trước y ở, đến vị trí đồ vật cũng giống hệt như thế.
Là nhà.
Khang Lai Nhân nói: “Trong mỗi căn nhà em đều dành cho anh một phòng như vậy, em sợ ngày nào đó anh tỉnh lại không tìm được nhà, em không nghĩ ra cách nào khác chỉ có thể làm như thế này lưu lại nó. Tinh Lạc… Anh thích không?”
Khang Tinh Lạc không biết nói gì, đợi khi có thể nói ra âm thanh đã tràn ngập nghẹn ngào: “Tiểu Sư Tử…”
Trong lòng căng thẳng đến rối tinh rối mù, Khang Lai Nhân nhìn chằm chằm hàng mi dài lóng lánh ánh lệ, chỉ muốn cúi đầu liếm đi tất cả.
Vì hắn chưa bao giờ thấy Khang Tinh Lạc khóc. Nhưng cách hai năm gặp lại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã thấy y khóc đến hai lần.
Trong quá khứ, mỗi lần ngắm nhìn người nọ lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, muốn biến lớn, gấp đôi, gấp hai, gấp ba, gấp mười. Hắn muốn có cánh tay, có bả vai, có ngực như con người, rồi một ngày nào đó hắn cũng có thể nói chuyện.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Khang Tinh Lạc.
Mà hiện tại nguyện vọng đã thực hiện.
Hắn tiến hóa.
Hắn làm được.
Mấy ngày nay Khang Lai Nhân rất không thoải mái, vào cục cảnh sát hai lần khiến thân tâm vô cùng mệt mỏi, được ở cùng Tinh Lạc cảm xúc lập tức dâng trào mà ra, ánh mắt từ từ mèo hóa, lòng bàn tay hiện ra măng cụt.
Vuốt ve khuôn mặt Khang Tinh Lạc, Khang Lai Nhân nhịn không được chồm lên, Khang Tinh Lạc khựng lại, nhắm hai mắt chờ Khang Lai Nhân thè đầu lưỡi xước mang rô ra…
Liếm lên mu bàn tay của Khang Thái Tử.
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Thái Tử điên cuồng phủi tay, tru tréo: “Làm gì! Anh làm gì! Đau quá! Á không đúng! Dơ quá! Đồ Lông Dài ở dơ!”
Khang Lai Nhân đứng dậy đóng cửa phòng lại, một cước phi qua. Khang Thái Tử méow một tiếng từ lầu một bay xuống phòng khách.
Hành lang chỉ còn một mình Khang Tinh Lạc, nghe tiếng cãi nhau chí chóe đằng xa, Khang Tinh Lạc nín khóc lộ ra nụ cười, y lau nước mắt, chậm rãi đẩy bánh xe lăn đi ra ngoài nhỏ giọng nói: “… Cảm ơn em.”
Sao lại không thích?
Y cực kì thích!
—
Phòng khách cực kì rối loạn, Khang Tinh Lạc bỏ qua quá trình ôn chuyện với Thái Tử, thấy có nhiều người bèn tự đề nghị: “Anh đi, nấu cơm nha.”
Người bệnh có thể nấu cơm nhưng làm một mình thì không ổn, thư ký nói: “Em giúp anh.”
Lệ Hồng Minh không biết nấu cơm nhưng cũng đứng dậy: “Tôi nữa, tôi xắt rau giúp cậu.”
Sài Khả Nại: “Thế, em cũng…”
Khang Tinh Lạc vốn có rất nhiều lời muốn nói với Thái Tử nhưng ngẫm lại hình như có nhiều lời muốn nói với Tiểu Sư Tử hơn, nhìn hai người tụm lại một chỗ ở phòng khách đột nhiên sinh ra ảo giác vẫn là hai năm trước.
Y đi nấu cơm, nhóm mèo chơi đùa với nhau.
So sánh mới thấy hình như cũng không khác nhau quá lớn, không cần biết hiện tại biến hóa ra sao, trong mắt Khang Tinh Lạc đều vô cùng đáng yêu.
Lệ Hồng Minh thúc giục: “Ê Lạc Tử?”
Khang Tinh Lạc: “Đây.”
Khang Lai Nhân túm trọc một dúm lông trên đầu Khang Thái Tử xem như mỹ mãn, hắn vội vàng đứng dậy nói: “Em cũng đến giúp.”
Khang Thái Tử meow meow giậm chân tức điên nhanh chóng quay đầu: “Bé tới trước!”
Khang Tinh Lạc mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay: “Không cần, nhiêu đây đủ rồi.”
Y cũng không muốn để mọi người giúp đỡ, nếu không phải tay chân không tiện y cũng không muốn làm phiền thư ký và Lệ Hồng Minh, Khang Tinh Lạc thật sự rất muốn tự tay làm cho mèo của mình một điều gì đó. Nhưng y quá mức bình thường, chỉ có thể làm một bữa cơm. Còn mấy người thì quá mức đê tiện vô liêm sỉ ngu dốt thối nát không có nhân cách, chỉ biết ăn cắp và r’e,u=p.
Khang Lai Nhân biết rõ suy nghĩ của người nọ nên không kiên trì nữa, kéo Khang Thái Tử ngồi xuống chiếc ghế đối diện phòng ăn nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, hai con mèo vui vẻ run chân.
Thư ký: “Cá này làm thế nào đây?”
Khang Tinh Lạc: “Khứa khứa rồi cắt miếng.”
Lệ Hồng Minh: “Rau xà lách làm sao?”
Khang Tinh Lạc: “Cắt ra là được.”
Sài Khả Nại: “Còn em làm gì?”
Khang Tinh Lạc nghĩ nghĩ: “Em cổ vũ cho mọi người đi.”
Sài Khả Nại: “…”
Trong phòng bếp leng keng lung tung, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân an tĩnh đến dị thường.
Khang Thái Tử xuất thần nhìn chăm chú trong chốc lát: “Lúc trước anh ấy lùn vậy sao?”
Sao Khang Lai Nhân không biết hắn đang nói gì, thu liễm ánh mắt thản nhiên đáp: “Là chúng ta cao hơn.”
Khang Thái Tử: “Sao tự dưng muốn khóc vậy nè!”
Khang Lai Nhân khựng lại, thật sự không ngờ Khang Thái Tử vô tư tới vô tâm cũng có tâm trạng giống mình, đang nghĩ bỗng nghe tên kia nói tiếp: “Anh nói coi giờ bé dùng đầu cọ chân ảnh, ảnh có bị hù ch.ết không?”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Thái Tử đối diện với ánh mắt nhìn mèo ngu của người kia, biến sắc: “Sao! Bé có nói là làm thật đâu! Gỉa thiết thôi hiểu không!”
Khang Lai Nhân lạnh lùng liếc một cái, Khang Thái Tử như bị người giẫm đuôi nhảy dựng lên ra quyền, kết quả bị Khang Lai Nhân đá một cước ngã lăn.
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử: “Có còn là mèo không! Mèo nào đánh nhau mà dùng chân!”
Khang Lai Nhân ồ một tiếng, lười nói.
Tranh cãi trong phòng khách quá mức ầm ĩ, Khang Tinh Lạc hô: “Đừng ồn.”
Đây là thói quen của Khang Tinh Lạc, lúc làm cơm mèo y vô cùng nghiêm túc không cho quấy rầy, nhưng hô xong mới cảm thấy không ổn, không ngờ khi quay đầu lại nhà giàu số một toàn quốc và siêu sao quốc tế đã rụt cổ ngoan ngoãn ngồi im.
Khang Tinh Lạc im lặng nuốt lại lời nói vào bụng, thư ký và Lệ Hồng Minh lặng lẽ nhìn nhau.
Trong phòng bếp tiếp tục bận rộn, thư ký và Lệ Hồng Minh chỉ có thể giúp mấy việc lặt vặt, nấu nướng do một mình Khang Tinh Lạc làm. Lệ Hồng Minh vốn không xem làm cơm mèo là chuyện quan trọng nhưng lúc này mới thấy cao siêu. Hắn không ngờ làm cơm mèo lại có nhiều bước như vậy, một mình Lạc Tử lượn tới lượn lui cả chục vòng, một nắm cơm mèo phải trải qua hơn hai mươi bước.
Lệ Hồng Minh kinh ngạc: “Cơm mèo phiền phức vậy sao?”
Thư ký cũng giật mình: “Hóa ra làm cơm mèo khó như vậy.”
Khang Tinh Lạc lắc đầu ngại ngùng: “Không phải, trên mạng có giáo, trình, rất đơn giản, cái này là, thực đơn, do tôi nghĩ, ra.”
Lệ Hồng Minh sửng sốt rồi bội phục sát đất, hắn biết Lạc Tử đối xử với những thứ mình yêu thương rất chu đáo, khó trách khi hỏi sở trường là gì Lạc Tử nói là nuôi mèo, nhìn nồi cơm tròn vo này là biết.
“Bưng lên bàn nha?”
Khang Tinh Lạc: “Ừm.”
Cơm chiều khai tịch, trong lòng Khang Tinh Lạc vẫn rất ngại ngùng, cơ thể của y không tiện chỉ có thể làm một bàn cơm mèo, đồ cho người vẫn phải nhờ thư ký, tất cả thành quả nấu nấu nướng nướng chỉ có tám bọc cơm nắm mèo đặt giữa trung tâm.
Mọi người ngồi xuống, Khang Thái Tử và Khang Lai Nhân ngồi hai bên Khang Tinh Lạc, một trái một phải vây quanh người nọ. Thấy tình cảnh như vậy Khang Tinh Lạc có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bữa ‘cơm đoàn viên’ đến quá mức đột nhiên, Thái Tử bất thình lình xuất hiện khiến y chưa chuẩn bị kịp.
Khang Tinh Lạc đang do dự bỗng nhiên trên tay ấm áp, Khang Lai Nhân cầm tay y dưới bàn, khẽ meow một tiếng.
Chiếc mũi chua xót, Khang Tinh Lạc đang muốn nói chuyện bỗng âm thanh Sài Khả Nại vang lên: “Anh đừng như vậy mà QAQ, anh chảy nước miếng kìa!”
Quay đầu lại nhìn thấy nước miếng dài ba phân bên miệng Thái Tử được Sài Khả Nại vội vàng dùng khăn tay lau đi. Khang Tinh Lạc bật cười ra tiếng.
Khang Thái Tử nhìn Khang Tinh Lạc, ánh mắt chứa đầy oán niệm: “Vẫn chưa được ăn ạ?”
Trong đầu chợt lóe, lúc này Khang Tinh Lạc mới nhớ ra Thái Tử vẫn còn chờ lệnh của mình, lúc trước mỗi lần làm cơm sáu đứa phải đợi y ra lệnh mới được ăn.
Thái Tử lạnh lùng vẫn còn nhớ sao?
Khang Tinh Lạc cực kì cảm động, quên xỉa chuyện Thái Tử chảy nước miếng vui vẻ nói: “Ăn đi em.”
Lời vừa dứt trên bàn đột nhiên hiện lên hai bóng đen, tám bọc cơm nắm thoáng chốc biến thành sáu, miệng Khang Thái Tử dồn một cái, miệng Khang Lai Nhân dồn một cái.
Hương vị hai năm không nếm lần nữa tan lên đầu lưỡi, Khang Thái Tử vui muốn kêu meow meow, hắn cao hứng phấn chấn, mi phi sắc vũ, vứt mèo thiết lạnh lùng qua bờ kia Đại Tây Dương.
Khang Lai Nhân thì đoan chính hơn, nhưng càng nhìn cái miệng nhai nhồm nhoàm của Thái Tử thì càng tức giận.
Rõ ràng cơm nắm đều là của hắn!
Ngon ghê! Đều là của hắn! Ăn ngon! Đều là của hắn!
Hai loài tiến hóa khổng lồ vui vẻ ăn cơm, Khang Tinh Lạc nhìn bọn họ ăn ngon miệng vô cùng an lòng, mà Lệ Hồng Minh thì đầy bụng kinh hãi.
… Chuyện gì đang xảy ra? Không phải là cơm nắm thôi sao? Sao điên cuồng quá vậy? Thứ này ăn ngon vậy sao?
Lệ Hồng Minh luôn nghĩ Thái Tử trong quảng cáo là một đóa hoa cao ngạo, nhưng soái ca vui vẻ đến tóc vàng dựng đứng trước mặt này khiến hắn phải hoài nghi nhân sinh. Có lẽ vì Thái Tử và Lai Nhân đại đại ăn rất ngon, Lệ Hồng Minh nhìn cơm nắm trên bàn mà nuốt nước miếng.
… Người có ăn được hông ta?
Đang nghĩ bỗng nghe Sài Khả Nại nhìn chằm chằm Thái Tử ăn rồi mở miệng nói: “Anh, thơm quá à.”
Ánh mắt Sài Khả Nại lóe sáng chíu chíu, hai lỗ tai run lên, đôi mắt trông mong: “Em có thể ăn một miếng không?”
Thái Tử trợn mắt: “Đây là cơm nắm mèo, cho mèo ăn.”
Sài Khả Nại run run lỗ tai: “Em không chê đâu.”
Khang Thái Tử: “…”
Khang Thái Tử nâng vuốt lên đang định đánh chó thì Khang Tinh Lạc cười lấy một bọc đưa cho Sài Khả Nại, Sài Khả Nại cực kì kinh ngạc, nhanh chóng nhận lấy rồi bỏ vào miệng.
Khang Thái Tử tức xỉu!
Hắn không xỉu nhưng Khang Lai Nhân bên này lại sắp xỉu, hắn buồn bã nói: “Sau này ra ngoài đừng dẫn chó theo nữa.”
Sài Khả Nại đang nhai cơm: “…”
Khang Thái Tử: “Anh tưởng bé muốn dẫn theo chắc!”
Sài Khả Nại ăn sạch cơm: “… QAQ!!”
Khang Lai Nhân: “Thư kí chưa bao giờ cướp miếng ăn với tôi.”
Lời vừa nói xong thư ký tự hào ưỡn ngực.
Lệ Hồng Minh cảm thấy mắt mình sắp mù tới nơi, thầm nghĩ kiêu ngạo cái đít khỉ gì, vừa nghĩ xong Khang Lai Nhân lại nói: “Lệ Hồng Minh cũng chưa bao giờ cướp cơm với tôi.”
Lệ Hồng Minh: “…”
Vẻ mặt Lệ Hồng Minh đông cứng, chẳng biết tại sao cũng kiêu ngạo lên. Kiêu ngạo xong mới phản ứng kịp. Ơ khoan đã, thế chẳng phải hắn càng không có cơ hội mở miệng xin miếng cơm nắm sao?
Á á á…
Chẳng lẽ chính là sách lược của ông trùm thương nghiệp!!?
Quá tâm cơ!
Hai mèo ăn vừa nhanh vừa hung, chỉ trong chớp mắt Khang Thái Tử ăn ba Khang Lai Nhân cũng ăn ba, tám bọc cơm nắm bị Sài Khả Nại cuỗm mất một cái, hiện tại còn dư một cái cuối cùng.
Thái Tử và Lai Nhân nhìn chằm chằm bọc cơm nắm, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, điện xẹt bùm bùm.
—
Tác giả :
Diễm Quy Khang