Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta
Chương 17
Ngày sinh bạo tới quá đột nhiên, nhà cửa các nơi sụp đổ thậm chí còn có nhân loại tử – vong. Trong số đó, không thiếu những người mất tích như Khang Tinh Lạc. Mất tích trong ngày sinh bạo đồng nghĩa với tử – vong, lúc đó Lệ Hồng Minh vận dụng mạng lưới quan hệ của mình tìm kiếm không ít, nhưng kết quả vẫn là đá chìm đáy biển bặt vô âm tín.
Giây phút nhận được điện thoại của Khang Tinh Lạc, Lệ Hồng Minh vẫn thấy như mộng ảo, vì hắn đã từ bỏ hy vọng người này còn sống. Hắn thật sự cho rằng Khang Tinh Lạc đã ch.ết.
“Sớm biết thì lúc trước đã nghiêm túc tìm rồi…”
Khang Tinh Lạc chậm rãi cong lên khóe miệng, cố gắng nói trôi chảy cả câu: “Không phải đã, trở lại rồi sao.”
Lệ Hồng Minh cười khẽ một tiếng, ngữ điệu vui vẻ lên: “Ừ, trở lại là được, yên tâm đi sau này anh nuôi cưng.”
Lệ thiếu gia quả là Lệ thiếu gia, Khang Tinh Lạc mơ mơ màng màng, mệt mỏi uể oải: “Đúng rồi, cô gái, hẹn tôi đến, khách sạn sao, rồi?”
Lệ Hồng Minh không quan tâm: “Sao là sao thì vậy thôi, đàn ông mà. Ơ cậu gặp cô ta rồi á? Cô ta không nổi điên làm gì chứ?”
Không thể nói là nổi điên nhưng đúng là có chút “điên” thật, nhưng chuyện đã qua Khang Tinh Lạc cũng không muốn nghĩ lại, càng không muốn dạy đời Lệ tra nam lãnh khốc vô tình, chuyển chủ đề vui đùa: “Nghe, nói, lúc tôi không ở đây, cậu, quen bạn trai? Là ai thế?”
Lệ thiếu gia đang vui vẻ bỗng khựng lại, nửa ngày không nói nên lời.
Không biết là chuyện cũ quá mức đau đớn hay Lệ thiếu gia không muốn nói, Khang Tinh Lạc đợi trong chốc lát không nghe thấy gì, tùy ý để buồn ngủ cuốn đi, nặng nề rơi vào trong mộng.
Có Lệ Hồng Minh nằm ở sau lưng, Khang Tinh Lạc cảm thấy vô cùng tin tưởng, ngủ một giấc đến tận bình minh.
Lệ thiếu gia gọi đồ ăn nhanh, cháo trắng dưa cải để đầy một bàn, sau khi ăn no lại tìm vài bộ đồ cho Khang Tinh Lạc.
Lệ Hồng Minh cao lớn, cường tráng to khỏe hơn Khang Tinh Lạc gầy yếu ngủ hai năm nhiều, thử đến mấy bộ đều không vừa, còn không thoải mái bằng bộ đồ bệnh nhân.
Khang Tinh Lạc: “Hay là, cứ, mặc, vậy đi.”
Lệ Hồng Minh: “Không được, nhìn ốm yếu lắm, không có tinh thần, nếu không chúng ta đi ra ngoài mua hai bộ ha?”
Đi ra ngoài không phải vấn đề, mua đồ cũng không phải vấn đề, vấn đề là không có tiền, chưa đợi Khang Tinh Lạc từ chối Lệ thiếu gia đã ỉu xìu.
“… Không ngờ cũng có ngày tôi không còn tiền xài.”
Khang Tinh Lạc cũng không tưởng tượng nổi, không phải Lệ Hồng Minh phá sản mà là trong tay hắn không có tiền, còn không mượn tiền đám nhà giàu ăn chơi trác táng.
Lệ Hồng Minh: “Mượn cái gì mà mượn, cái đám đó tôi đã cắt đứt liên lạc từ năm ngoái rồi…”
Khang Tinh Lạc kinh ngạc: “Cắt đứt?”
Lệ Hồng Minh: “Đúng vậy, còn không phải…”
Đề tài này vừa đào sâu liền nghe như câu chuyện tình yêu bi đát, Khang Tinh Lạc giả vờ như chưa nghe thấy.
Lệ Hồng Minh nhìn chằm chằm tài khoản ngân hàng của mình, sầu lo: “Từ lúc tôi quen cậu ngày nào cũng chờ cậu đến tìm tôi nương tựa, không ngờ cuối cùng tôi lại thành kiểu chó này, trong thẻ cậu còn tiền không? Hờ, chắc là không, tôi hỏi cái này làm chi…”
Lời này nhắc nhở Khang Tinh Lạc, y ngẩn ra, bỗng nhớ lại một chuỗi đầy số 0 kia.
…Trong thẻ y thật sự có tiền.
Nhưng không phải tiền của y.
“Có, máy tính không?”
Lệ Hồng Minh: “Trong tủ đầu giường có một cái.” ăn cắp là chó.
Vào giao diện của ngân hàng, đưa thẻ mình vào, Lệ Hồng Minh thấy người kia kiểm tra tài khoản cũng không chú ý lắm, tiếp tục nói: “Tôi thấy chuyện nên làm bây giờ là đưa cậu đến bác sĩ, người thực vật mới vừa tỉnh lại không thể đi bậy được, còn đi làm thì đừng có mơ, tạm thời cứ an tâm để tôi nuôi đi, vì cậu tôi có thể bán thân bán sắc, waooo đúng là tình anh em cảm động trời xanh.”
Khang Tinh Lạc nghe không chú ý lắm, đưa thẻ vào, trên trang giao diện hiện lên thông tin cá nhân.
Tài khoản hai người: Khang Tinh Lạc, Khang Lai Nhân.
Đúng là thẻ của y tên của y, nhưng vốn là tài khoản cá nhân bỗng trở thành tài khoản hai người. Ngân hàng phát triển ra tài khoản hai người khi nào vậy?
Khang Lai Nhân, Khang Lai Nhân là ai?
Cảm giác khó hiểu đánh úp, trong đầu Khang Tinh Lạc chợt lóe, ý nghĩa vội vàng lướt qua rồi biến mất, y thoát khỏi trang gõ lên công cụ tìm kiếm: “Khang Lai Nhân.”
Khang Tinh Lạc không nghĩ gì nhiều, trong đầu trống rỗng, màn hình hiện lên, mấy ngàn trang tin tức hiện ra.
Tin tức video có liên quan đến Khang Lai Nhân nhiều không đếm xuể, Khang Tinh Lạc liếc mắt nhìn giới thiệu vắn tắt phía trên, bên cạnh ba chữ Khang Lai Nhân có hình ảnh, đôi mắt Khang Tinh Lạc co rụt.
Phóng lớn hình ảnh, khuôn mặt quen thuộc có nét hung dữ lại vô cùng sắc bén. Dung mạo này, mái tóc đen dài này.
Không sai, chính là hắn!
Là người đàn ông liên tục đi tìm mình suốt hai ngày qua.
Người đó quen y, biết tên y, là loài tiến hóa trong miệng cảnh sát, họ Khang, còn có tài khoản hai người.
…Là mèo của y!
—
Giây phút nhận được điện thoại của Khang Tinh Lạc, Lệ Hồng Minh vẫn thấy như mộng ảo, vì hắn đã từ bỏ hy vọng người này còn sống. Hắn thật sự cho rằng Khang Tinh Lạc đã ch.ết.
“Sớm biết thì lúc trước đã nghiêm túc tìm rồi…”
Khang Tinh Lạc chậm rãi cong lên khóe miệng, cố gắng nói trôi chảy cả câu: “Không phải đã, trở lại rồi sao.”
Lệ Hồng Minh cười khẽ một tiếng, ngữ điệu vui vẻ lên: “Ừ, trở lại là được, yên tâm đi sau này anh nuôi cưng.”
Lệ thiếu gia quả là Lệ thiếu gia, Khang Tinh Lạc mơ mơ màng màng, mệt mỏi uể oải: “Đúng rồi, cô gái, hẹn tôi đến, khách sạn sao, rồi?”
Lệ Hồng Minh không quan tâm: “Sao là sao thì vậy thôi, đàn ông mà. Ơ cậu gặp cô ta rồi á? Cô ta không nổi điên làm gì chứ?”
Không thể nói là nổi điên nhưng đúng là có chút “điên” thật, nhưng chuyện đã qua Khang Tinh Lạc cũng không muốn nghĩ lại, càng không muốn dạy đời Lệ tra nam lãnh khốc vô tình, chuyển chủ đề vui đùa: “Nghe, nói, lúc tôi không ở đây, cậu, quen bạn trai? Là ai thế?”
Lệ thiếu gia đang vui vẻ bỗng khựng lại, nửa ngày không nói nên lời.
Không biết là chuyện cũ quá mức đau đớn hay Lệ thiếu gia không muốn nói, Khang Tinh Lạc đợi trong chốc lát không nghe thấy gì, tùy ý để buồn ngủ cuốn đi, nặng nề rơi vào trong mộng.
Có Lệ Hồng Minh nằm ở sau lưng, Khang Tinh Lạc cảm thấy vô cùng tin tưởng, ngủ một giấc đến tận bình minh.
Lệ thiếu gia gọi đồ ăn nhanh, cháo trắng dưa cải để đầy một bàn, sau khi ăn no lại tìm vài bộ đồ cho Khang Tinh Lạc.
Lệ Hồng Minh cao lớn, cường tráng to khỏe hơn Khang Tinh Lạc gầy yếu ngủ hai năm nhiều, thử đến mấy bộ đều không vừa, còn không thoải mái bằng bộ đồ bệnh nhân.
Khang Tinh Lạc: “Hay là, cứ, mặc, vậy đi.”
Lệ Hồng Minh: “Không được, nhìn ốm yếu lắm, không có tinh thần, nếu không chúng ta đi ra ngoài mua hai bộ ha?”
Đi ra ngoài không phải vấn đề, mua đồ cũng không phải vấn đề, vấn đề là không có tiền, chưa đợi Khang Tinh Lạc từ chối Lệ thiếu gia đã ỉu xìu.
“… Không ngờ cũng có ngày tôi không còn tiền xài.”
Khang Tinh Lạc cũng không tưởng tượng nổi, không phải Lệ Hồng Minh phá sản mà là trong tay hắn không có tiền, còn không mượn tiền đám nhà giàu ăn chơi trác táng.
Lệ Hồng Minh: “Mượn cái gì mà mượn, cái đám đó tôi đã cắt đứt liên lạc từ năm ngoái rồi…”
Khang Tinh Lạc kinh ngạc: “Cắt đứt?”
Lệ Hồng Minh: “Đúng vậy, còn không phải…”
Đề tài này vừa đào sâu liền nghe như câu chuyện tình yêu bi đát, Khang Tinh Lạc giả vờ như chưa nghe thấy.
Lệ Hồng Minh nhìn chằm chằm tài khoản ngân hàng của mình, sầu lo: “Từ lúc tôi quen cậu ngày nào cũng chờ cậu đến tìm tôi nương tựa, không ngờ cuối cùng tôi lại thành kiểu chó này, trong thẻ cậu còn tiền không? Hờ, chắc là không, tôi hỏi cái này làm chi…”
Lời này nhắc nhở Khang Tinh Lạc, y ngẩn ra, bỗng nhớ lại một chuỗi đầy số 0 kia.
…Trong thẻ y thật sự có tiền.
Nhưng không phải tiền của y.
“Có, máy tính không?”
Lệ Hồng Minh: “Trong tủ đầu giường có một cái.” ăn cắp là chó.
Vào giao diện của ngân hàng, đưa thẻ mình vào, Lệ Hồng Minh thấy người kia kiểm tra tài khoản cũng không chú ý lắm, tiếp tục nói: “Tôi thấy chuyện nên làm bây giờ là đưa cậu đến bác sĩ, người thực vật mới vừa tỉnh lại không thể đi bậy được, còn đi làm thì đừng có mơ, tạm thời cứ an tâm để tôi nuôi đi, vì cậu tôi có thể bán thân bán sắc, waooo đúng là tình anh em cảm động trời xanh.”
Khang Tinh Lạc nghe không chú ý lắm, đưa thẻ vào, trên trang giao diện hiện lên thông tin cá nhân.
Tài khoản hai người: Khang Tinh Lạc, Khang Lai Nhân.
Đúng là thẻ của y tên của y, nhưng vốn là tài khoản cá nhân bỗng trở thành tài khoản hai người. Ngân hàng phát triển ra tài khoản hai người khi nào vậy?
Khang Lai Nhân, Khang Lai Nhân là ai?
Cảm giác khó hiểu đánh úp, trong đầu Khang Tinh Lạc chợt lóe, ý nghĩa vội vàng lướt qua rồi biến mất, y thoát khỏi trang gõ lên công cụ tìm kiếm: “Khang Lai Nhân.”
Khang Tinh Lạc không nghĩ gì nhiều, trong đầu trống rỗng, màn hình hiện lên, mấy ngàn trang tin tức hiện ra.
Tin tức video có liên quan đến Khang Lai Nhân nhiều không đếm xuể, Khang Tinh Lạc liếc mắt nhìn giới thiệu vắn tắt phía trên, bên cạnh ba chữ Khang Lai Nhân có hình ảnh, đôi mắt Khang Tinh Lạc co rụt.
Phóng lớn hình ảnh, khuôn mặt quen thuộc có nét hung dữ lại vô cùng sắc bén. Dung mạo này, mái tóc đen dài này.
Không sai, chính là hắn!
Là người đàn ông liên tục đi tìm mình suốt hai ngày qua.
Người đó quen y, biết tên y, là loài tiến hóa trong miệng cảnh sát, họ Khang, còn có tài khoản hai người.
…Là mèo của y!
—
Tác giả :
Diễm Quy Khang