Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
Ngồi lên xe Vũ Phong Nhi, Diệc Tâm Đồng lo lắng níu chặc váy đồng phục học sinh.
Chuông điện thoại di động không đúng lúc mà vang lên, Diệc Tâm Đồng liếc nhìn Vũ Phong Nhi ngồi ở bên cạnh cô, ngón tay đè xuống chỗ điện thoại đang rung.
Vũ Phong Nhi nghiêng mặt sang nhìn cô một cái, nói:
- Nhận đi! Hẳn là nó gọi tới!
Cô lập tức thở dài ra một hơi, lấy điện thoại di động, điện thoại gọi tới hiện là ‘ Mạc thiếu gia’.
- Mạc thiếu gia! - Cô nhỏ giọng kêu một câu.
- Đi đâu? Quản gia đang tìm em khắp nơi! - Bên đầu điện thoại giọng Mạc Duy Dương lộ ra một tia nghiêm túc.
- Em. . . . . . – Cô nhìn Vũ Phong Nhi ngồi ở bên cạn. Vũ Phong Nhi cười nói - Nói cho nó biết, gọi nó tối nay về nhà một chuyến!
Cô hít một hơi khí lạnh, không hiểu đến cùng mẹ Mạc Duy Dương muốn làm cái gì.
- Bên cạnh có người? - Mạc Duy Dương nghe âm thanh rất nhỏ bên đó truyền đến.
- Mẹ người bảo buổi tối người trở về biệt thự một chuyến! - Cô lấy lời Vũ Phong Nhi thuật lại cho anh.
Mắt đẹp của Mạc Duy Dương không tự chủ nhẹ chau lại, nói với cô:
- Mẹ tôi ở bên cạnh em? Bảo bà ấy nghe điện thoại!
- Bác gái, Mạc thiếu gia bảo người nghe điện thoại! - Cô lấy điện thoại di động đưa cho Vũ Phong Nhi, Vũ Phong Nhi nhận lấy điện thoại di động, cười nói với con trai ở đầu kia điện thoại t.r.uyện của d"iễn đ'àn l"ê q'uý đ"ôn - Dương, tối nay về nhà một chuyến đi! Về phần Diệc Tâm Đồng, con không cần phải lo lắng, mẹ sẽ không làm gì cô bé, mẹ chỉ muốn nhận cô bé làm con nuôi.
Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, kêu lên:
- Mẹ, chuyện lớn như vậy tại sao không bàn bạc với con! Lập tức bảo tài xế đưa Diệc Tâm Đồng quay về!
Vũ Phong Nhi biết đã chọc giận con trai, vội vàng khuyên nhủ:
- Mẹ không có ý tứ gì khác, chẳng qua mẹ thấy con thích cô bé như vậy, muốn thay con chăm sóc cô bé tốt nhất. Bình thường con bận rộn công việc, không có cách nào chăm sóc cô bé, mẹ nhận cô bé làm con gái nuôi, cô bé sẽ giống như con gái mẹ. Ta nghĩ tiểu thư Diệc cũng sẽ rất đồng ý chứ?
Bà cười khanh khách hỏi Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng nhanh chóng phản ứng kịp. Ý tứ Vũ Phong Nhi nhận cô làm con gái nuôi rất rõ ràng, Mạc Duy Dương chỉ có thể là anh cả của cô, anh sẽ không lấy cô. Có thể để cô làm con gái nuôi của bà coi như đã là ân huệ trời cao cho cô.
Diệc Tâm Đồng cảm giác lòng tự trọng của mình bị vũ nhục thật lớn. Cô không muốn cùng Mộ Dung Tuyết giành con trai của bà, chẳng lẽ như vậy còn không được sao?
Mạc Duy Dương cũng nín thở, rất sợ nghe được câu trả lời đồng ý của Diệc Tâm Đồng.
Im lặng vài giây, Diệc Tâm Đồng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Vũ Phong Nhi.
Vũ Phong Nhi liếc cô một cái, môi đỏ mọng trang điểm xinh đẹp tinh tế nhẹ nhấp.
- Mẹ, bảo tài xế đưa cô ấy quay về! - Mạc Duy Dương lặp lại lời nói vừa rồi.
Vũ Phong Nhi cười lạnh nói:
- Con gấp cái gì? Mẹ không thể mời cô bé một bữa cơm tối? Nếu như con lo lắng mẹ làm gì cô bé mà nói, con có thể lập tức trở về biệt thự!
Bà cúp điện thoại ném cho Diệc Tâm Đồng, nhìn về tài xế phía trước mặt căn dặn nói:
- Lái nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian cơm tối!
- Vâng phu nhân
******
Mạc Vi Phẩm dùng ánh mắt tra xét nhìn cô, Diệc Tâm Đồng không dám thở mạnh, chỉ có thể cúi đầu im lặng không nói.
Vũ Phong Nhi vội đẩy ông một cái:
- Không cần nghiêm túc như vậy, sẽ dọa đến đứa nhỏ!
Mạc Vi Phẩm bưng ly trà trên khay trà, uống một hớp trà, nói với cô:
- Rời khỏi con tôi, cần bao nhiêu tiền cứ việc nói ra. Cô còn chưa đủ tư cách vào nhà họ Mạc chúng tôi, chớ làm ảnh hưởng con trai và con dâu tương lai của tôi đính hôn.
Diệc Tâm Đồng bị lời nói giáo huấn của ông làm cho sắc mặt tái nhợt, bàn tay càng không ngừng nắm chặt trên đùi, khóe miệng run rẩy yếu ớt.
Vũ Phong Nhi chỉ có thể thông cảm nhìn cô một cái. Bà vẫn rất yêu thích Diệc Tâm Đồng, có điều bối cảnh gia đình đứa nhỏ này không thích hợp với con trai của bà.
Với địa vị của Mạc gia ở Thành phố J hôm nay, một khi có một biến động nhỏ, truyền thông báo chí sẽ lôi ra. Huống chi, Mạc Duy Dương còn là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, cũng không thể cưới một cô nhi không có thân phận không có địa vị, không rõ lai lịch!
Chuông điện thoại di động không đúng lúc mà vang lên, Diệc Tâm Đồng liếc nhìn Vũ Phong Nhi ngồi ở bên cạnh cô, ngón tay đè xuống chỗ điện thoại đang rung.
Vũ Phong Nhi nghiêng mặt sang nhìn cô một cái, nói:
- Nhận đi! Hẳn là nó gọi tới!
Cô lập tức thở dài ra một hơi, lấy điện thoại di động, điện thoại gọi tới hiện là ‘ Mạc thiếu gia’.
- Mạc thiếu gia! - Cô nhỏ giọng kêu một câu.
- Đi đâu? Quản gia đang tìm em khắp nơi! - Bên đầu điện thoại giọng Mạc Duy Dương lộ ra một tia nghiêm túc.
- Em. . . . . . – Cô nhìn Vũ Phong Nhi ngồi ở bên cạn. Vũ Phong Nhi cười nói - Nói cho nó biết, gọi nó tối nay về nhà một chuyến!
Cô hít một hơi khí lạnh, không hiểu đến cùng mẹ Mạc Duy Dương muốn làm cái gì.
- Bên cạnh có người? - Mạc Duy Dương nghe âm thanh rất nhỏ bên đó truyền đến.
- Mẹ người bảo buổi tối người trở về biệt thự một chuyến! - Cô lấy lời Vũ Phong Nhi thuật lại cho anh.
Mắt đẹp của Mạc Duy Dương không tự chủ nhẹ chau lại, nói với cô:
- Mẹ tôi ở bên cạnh em? Bảo bà ấy nghe điện thoại!
- Bác gái, Mạc thiếu gia bảo người nghe điện thoại! - Cô lấy điện thoại di động đưa cho Vũ Phong Nhi, Vũ Phong Nhi nhận lấy điện thoại di động, cười nói với con trai ở đầu kia điện thoại t.r.uyện của d"iễn đ'àn l"ê q'uý đ"ôn - Dương, tối nay về nhà một chuyến đi! Về phần Diệc Tâm Đồng, con không cần phải lo lắng, mẹ sẽ không làm gì cô bé, mẹ chỉ muốn nhận cô bé làm con nuôi.
Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, kêu lên:
- Mẹ, chuyện lớn như vậy tại sao không bàn bạc với con! Lập tức bảo tài xế đưa Diệc Tâm Đồng quay về!
Vũ Phong Nhi biết đã chọc giận con trai, vội vàng khuyên nhủ:
- Mẹ không có ý tứ gì khác, chẳng qua mẹ thấy con thích cô bé như vậy, muốn thay con chăm sóc cô bé tốt nhất. Bình thường con bận rộn công việc, không có cách nào chăm sóc cô bé, mẹ nhận cô bé làm con gái nuôi, cô bé sẽ giống như con gái mẹ. Ta nghĩ tiểu thư Diệc cũng sẽ rất đồng ý chứ?
Bà cười khanh khách hỏi Diệc Tâm Đồng, Diệc Tâm Đồng nhanh chóng phản ứng kịp. Ý tứ Vũ Phong Nhi nhận cô làm con gái nuôi rất rõ ràng, Mạc Duy Dương chỉ có thể là anh cả của cô, anh sẽ không lấy cô. Có thể để cô làm con gái nuôi của bà coi như đã là ân huệ trời cao cho cô.
Diệc Tâm Đồng cảm giác lòng tự trọng của mình bị vũ nhục thật lớn. Cô không muốn cùng Mộ Dung Tuyết giành con trai của bà, chẳng lẽ như vậy còn không được sao?
Mạc Duy Dương cũng nín thở, rất sợ nghe được câu trả lời đồng ý của Diệc Tâm Đồng.
Im lặng vài giây, Diệc Tâm Đồng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Vũ Phong Nhi.
Vũ Phong Nhi liếc cô một cái, môi đỏ mọng trang điểm xinh đẹp tinh tế nhẹ nhấp.
- Mẹ, bảo tài xế đưa cô ấy quay về! - Mạc Duy Dương lặp lại lời nói vừa rồi.
Vũ Phong Nhi cười lạnh nói:
- Con gấp cái gì? Mẹ không thể mời cô bé một bữa cơm tối? Nếu như con lo lắng mẹ làm gì cô bé mà nói, con có thể lập tức trở về biệt thự!
Bà cúp điện thoại ném cho Diệc Tâm Đồng, nhìn về tài xế phía trước mặt căn dặn nói:
- Lái nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian cơm tối!
- Vâng phu nhân
******
Mạc Vi Phẩm dùng ánh mắt tra xét nhìn cô, Diệc Tâm Đồng không dám thở mạnh, chỉ có thể cúi đầu im lặng không nói.
Vũ Phong Nhi vội đẩy ông một cái:
- Không cần nghiêm túc như vậy, sẽ dọa đến đứa nhỏ!
Mạc Vi Phẩm bưng ly trà trên khay trà, uống một hớp trà, nói với cô:
- Rời khỏi con tôi, cần bao nhiêu tiền cứ việc nói ra. Cô còn chưa đủ tư cách vào nhà họ Mạc chúng tôi, chớ làm ảnh hưởng con trai và con dâu tương lai của tôi đính hôn.
Diệc Tâm Đồng bị lời nói giáo huấn của ông làm cho sắc mặt tái nhợt, bàn tay càng không ngừng nắm chặt trên đùi, khóe miệng run rẩy yếu ớt.
Vũ Phong Nhi chỉ có thể thông cảm nhìn cô một cái. Bà vẫn rất yêu thích Diệc Tâm Đồng, có điều bối cảnh gia đình đứa nhỏ này không thích hợp với con trai của bà.
Với địa vị của Mạc gia ở Thành phố J hôm nay, một khi có một biến động nhỏ, truyền thông báo chí sẽ lôi ra. Huống chi, Mạc Duy Dương còn là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, cũng không thể cưới một cô nhi không có thân phận không có địa vị, không rõ lai lịch!
Tác giả :
D Điều Lệ Táp