Sát Tương Tư
Chương 90
Đường Chuyết một chút cũng không vui, nhìn thế nào cũng cảm thấy tiếc cho đệ đệ nhà mình, Đường Ly ngoại trừ hay ỷ lại, cái gì cũng tốt, mọi mặt đều xuất sắc hơn người, cư nhiên lao đầu vào bãi phân trâu còn nhảy cẫng lên sung sướng, cứ đà này chỉ sợ Tô Thác Đao muốn nướng hắn ăn, hắn cũng chỉ ngại mình thiếu ngũ vị hương da thiếu giòn thịt thiếu dẻo.
—–
Đường Ly không nói không rằng, liều mạng thúc ngựa, một đường vọt thẳng vào Đồng Tiếu cư, lập tức xoay người xuống ngựa, không thèm đếm xỉa tới Tô Thác Đao, Tô Thác Đao níu hắn lại: “Sao không hỏi ta?”
Đường Ly hai má đỏ bừng, dường như cực kỳ phẫn nộ: “Ta…”
Tô Thác Đao vội ngắt lời: “Ta ước định với Việt Tê Kiến, hắn không hủy căn cơ Thất Tinh Hồ, tương lai ta sẽ không giết hắn, giao cho Tô Tiểu Khuyết trông chừng, dù sao Tô Tiểu Khuyết cũng từng cầu ta tha mạng hắn, nơi ẩn cư của Tạ sư và Tô Tiểu Khuyết, ở ngay trấn Đậu Tử thành Giang Chử, là tửu quán Hồ Lô Phường gian thứ ba tính từ đầu đường.”
Đường Ly hai chân nhảy lò cò, nhưng vẫn nhịn không được bật cười: “Giao cho Tô Tiểu Khuyết? Tạ Thiên Bích tuyệt không giữ lại mạng hắn, hơn phân nửa sẽ nhân lúc Tô Tiểu Khuyết chớp mắt, len lén cắt cổ rồi đem chôn.”
Tô Thác Đao trầm ngâm nói: “Phẩm hạnh của Tạ sư… quả thực không thể coi là thập phần lương thiện.”
Đường Ly một bên giậm chân, một bên hít hà: “Vậy ngươi muốn mượn đao Tạ Thiên Bích hạ sát Việt Tê Kiến?”
Tô Thác Đao lắc đầu, nói: “Thân làm đệ tử, sao có thể để Tạ sư lao tâm thay ta? Trường An đao đã truyền cho ta, mạng của Việt Tê Kiến, cần chi phiền đến Tạ sư?”
Đường Ly ân ân hai tiếng, vô cùng thoả mãn, đoạn cố sức giãy khỏi gọng kìm của Tô Thác Đao, co giò định chạy.
Tô Thác Đao không khỏi nổi cáu: “Ta nói hết với ngươi rồi, ngươi còn như lửa bén mông láu táu cái quái gì?”
Đường Ly rất khẩn trương, hận không thể cắn tay hắn, trong mắt hai hồ nước lưng tròng: “Ta ở chỗ cha lỡ uống trà nhiều quá, ban nãy phải vội vã bắt gian ngươi, chưa kịp đi mao xí… Ngươi còn không buông tay, ta sẽ xả trên tay ngươi đấy!”
Tô Thác Đao ngẩn ra, phì cười vươn tay kia, nhẹ nhàng véo má hắn, lại ghé bên tai hắn không biết thì thầm cái gì.
Đường Ly nghiến hàm răng ngà như gạo nếp, hung hăng táp một phát lên cổ hắn, liền nhanh như chớp đi tìm nơi ngũ cốc luân hồi.
Tô Thác Đao đứng tại chỗ chờ, khóe miệng hàm tiếu, tinh mang trong mắt cũng sóng sánh hòa tan, có một người như vậy để chờ, chính là món quà đẹp nhất.
Thấy Đường Phi Hùng từ trong phòng chậm rãi đi ra, bèn thưa một tiếng: “Tiểu cô cô.”
Đường Phi Hùng mày dài nhướn cao, nhưng thanh âm đã có ý vị ôn hòa: “Tại sao gạt A Ly?”
Tô Thác Đao mặt không đổi sắc: “Đâu có.”
Đường Phi Hùng cũng không tức giận, nói: “Thác Đao, e rằng ngươi không biết… A Lệ không chỉ giỏi chế ám khí, còn tinh thông thuật đọc môi, ngươi với Việt Tê Kiến một phen đàm thoại, hắn đều dịch cho ta nghe cả rồi.”
Tô Thác Đao tiếu ý trong mắt càng sâu: “Đường gia quả nhiên ngọa hổ tàng long…”
Cũng không thấy nửa điểm áy náy, nói thẳng: “Giấu giếm A Ly, hắn sẽ có khúc mắc, thà dối gạt vẫn hay hơn.”
Đường Phi Hùng liếc xéo hắn, thầm nghĩ Tô Thác Đao đích thực bái đúng sư phụ, muốn giấu là giấu, muốn gạt là gạt, rất có phong phạm của Tạ Thiên Bích năm xưa, trời sinh vô tâm vô phế, cho dù có mua một xâu tim heo phổi heo nhét vào trong hắn, phỏng chừng cũng không biến nổi thành người tốt, vì vậy cũng lười giáo huấn, chỉ nói: “Trận chiến giữa ngươi và Việt Tê Kiến, Đường gia không tiện nhúng tay.”
Tô Thác Đao nói: “Đường gia cũng không nên nhúng tay, tiểu cô cô, Việt Tê Kiến đã lăm le Đường gia bảo, các vị phải nhanh chóng bố trí thỏa đáng.”
Đường Phi Hùng gật đầu: “Điều đó đương nhiên.”
Khẽ thở dài: “Thác Đao, nếu ngươi chết dưới tay Việt Tê Kiến, A Ly…”
Tô Thác Đao đáy mắt sóng ngầm cuồn cuộn, kiếp số ẩn tàng, nhưng lấp lánh một loại lãnh tĩnh trong sáng của riêng mình, nói: “Ta chết, Đường Ly với Thất Tinh Hồ không còn nửa điểm quan hệ, hắn là tam công tử Đường gia, Chuyết ca cũng đã hứa, sẽ che chở hắn suốt đời, cho dù hắn không hiểu chuyện, hay làm sai, đắc tội ai đó, tiểu cô cô… Mọi người cũng sẽ không bỏ mặc hắn, đúng không?”
Đường Phi Hùng nghiêm túc nói: “A Ly là đứa cháu ta thương nhất, là tam thiếu Đường gia sủng ái nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể ức hiếp hắn.”
Thấy Tô Thác Đao mỉm cười nhẹ nhõm, không khỏi nhíu mày, nói: “A Ly rất thông minh, thông minh tại tâm, ngươi không qua mặt được hắn…”
Tô Thác Đao cúi đầu nín thinh nửa buổi, đột nhiên van nài: “Tiểu cô cô, đêm nay người dọn về đi, để Đồng Tiếu cư lại cho ta với A Ly thôi, được không?”
Đường Phi Hùng sửng sốt, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tô Thác Đao khóe mắt thịnh khí yêu tà, mị sắc bức người mà đến: “Làm…”
Đường Phi Hùng trong đầu chợt lóe linh quang, vội quát lớn: “Câm miệng!”
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, cấp tốc chặn lại hai chữ A Ly hắn sắp thốt ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lỗ tai mình suýt nữa khó giữ được trinh tiết!
Quan sát hắn từ đầu đến chân, chỉ thấy Tô Thác Đao khuôn mặt như điêu như khắc, hàng mi hơi rũ xuống, ánh mắt không giấu vẻ khẩn cầu cùng mong đợi, chân thành không gì bằng, lập tức mềm lòng, ngữ khí cũng dịu đi, nói: “Nếu A Ly không tình nguyện… Ngươi không được cưỡng bức hắn.”
Tô Thác Đao một lời trúng đích: “Hắn tình nguyện.”
Ngước mắt, đã trưng bộ mặt tân lang quan chí đắc ý mãn hoan thiên hỉ địa.
Đường Phi Hùng có chút buồn bực, đang định làm khó đôi ba câu, chỉ thấy Đường Ly chạy tới, như một áng mây chiều ráng đỏ, nhào thẳng vào lòng Tô Thác Đao, thần tình hoạt bát vui tận đuôi mày như dự hôn lễ, nghiễm nhiên lại thêm một tân lang quan.
Đường Phi Hùng ôm ngực, thầm lặng ra khỏi Đồng Tiếu cư.
Trước khi đi, dưới tay áo kín đáo đưa cho Tô Thác Đao một lọ sứ, bên trong chính là thánh phẩm Củng Bích Cao chuyên trị thương của Đường gia, dược hiệu ôn hòa tinh túy khỏi phải nói, thể cao càng trơn mịn như sáp như bơ.
Nhưng tình thế cấp bách, Đường Phi Hùng đã quên mất trong Củng Bích Cao chứa một vị thuốc Ngư Châu Thảo, ngoài hoạt huyết tán ứ, còn có chút hiệu quả đề thần thôi tình, đợi sực nhớ lại, đã qua giờ Tý, bất chấp nửa đêm phi thân chạy tới Đồng Tiếu cư, đứng ngoài tường nghe suốt nửa nén hương, lại hai má kéo mây ôm mặt chạy về, thế là cô nãi nãi quản sự của Đường gia bảo vùi đầu vào gối xấu hổ đến sáng.
Đây là chuyện lúc sau, tạm thời không đề cập tới.
Tô Thác Đao cùng Đường Ly chơi đùa hơn nửa ngày, hai người mở cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, ăn ăn uống uống, ca ca hát hát, hồ ngôn loạn ngữ, hồn nhiên quên mình.
Đến hoàng hôn, mưa phùn vẫn tí ta tí tách, Tô Thác Đao lại đứng dậy nói: “Ta đi bắt một con nhạn sống về.”
Đường Ly đang ngồi trên đùi hắn, nghe vậy cũng không chịu xuống, hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, cười nói: “Ăn ngon không?”
Tô Thác Đao khóe miệng cong lên, chỉ cười không đáp, trong ánh mắt lại có thâm ý, bế hắn xuống, xoay người liền đi.
Đường Chuyết nhìn Đường Ly, dùng một chiếc khăn vải vừa dày vừa mềm lau khô nước mưa trên mặt hắn, tuy có chút ghét bỏ, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Nhạn sống là vật đính ước. Nhạn là chim di trú, thuận theo âm dương thiên đạo, tượng trưng cho lời hứa hẹn không phai, hơn nữa chim nhạn trưởng thành một khi mất bạn, suốt đời không thành đôi khác, chung thủy trinh liệt, dùng trong lục lễ thành hôn (*) không thể thiếu sót.”
(*) Tam thư lục lễ:
Đường Ly kinh ngạc đến ngây người, vành mắt thoáng chốc đã hoe đỏ.
Đường Chuyết trong lòng biết rõ duyên cớ, càng biết rõ đệ đệ ngốc nhà mình lần này được một con nhạn sống, hơn phân nửa sẽ móc cả trái tim dâng cho Tô Thác Đao tùy ý giẫm đạp, nhất thời mười hai vạn phần sầu lo, nói: “Ngươi lén la lén lút dầm mưa chạy tới đây, không cho ta làm đại sự, chỉ để hỏi cái này?”
Đường Ly lâng lâng như đang trong mơ, đôi mắt đã có pháo hoa nở rộ, tỏa sáng kỳ lạ: “Chim… Chim nhạn sống là lễ chế tập tục, trịnh trọng như vậy… Hắn, ta… Ở Thất Tinh Hồ chưa từng nghe qua chuyện này, thế nhưng hắn… Ta, ta không cần, ta từ nhỏ đã thuộc về hắn…”
Nói đến lung tung đứt quãng, cõi lòng rạo rực như sắp nổ tung, cuối cùng nhịn không được òa khóc: “Chuyết ca, Chuyết ca, ta vui quá…”
Đường Chuyết một chút cũng không vui, nhìn thế nào cũng cảm thấy tiếc cho đệ đệ nhà mình, Đường Ly ngoại trừ hay ỷ lại, cái gì cũng tốt, mọi mặt đều xuất sắc hơn người, cư nhiên lao đầu vào bãi phân trâu còn nhảy cẫng lên sung sướng, cứ đà này chỉ sợ Tô Thác Đao muốn nướng hắn ăn, hắn cũng chỉ ngại mình thiếu ngũ vị hương da thiếu giòn thịt thiếu dẻo.
Càng nghĩ càng bất bình, hầm hừ ngoảnh mặt đi.
Đường Ly trong lòng cuồng hỷ vô pháp khống chế, thập phần trẻ con kéo cánh tay Đường Chuyết nũng nịu cọ tới cọ lui, hồn nhiên hỏi: “Chuyết ca, Thác Đao đao pháp tốt lắm đó! Huynh nói hắn muốn giết huynh cần mấy nhát?”
Đường Chuyết đến mặt cũng tái luôn rồi: “Khi không lại muốn giết ta?!”
Đường Ly nói: “Không chịu hả, huynh không chịu vậy thì giết Đường ca.”
Đường Chuyết cả giận: “A Đường đối đãi ngươi có chỗ nào không tốt? Ngươi luyện Mạn Thiên Hoa Vũ kim bay đâm trúng mông hắn, hắn cũng không hề nói nặng một câu, hắn theo vị hôn thê đi dạo, mỗi lần về đều không quên mua này mua nọ cho ngươi… Ngươi còn muốn Tô Thác Đao giết hắn? Lương tâm bị chó tha rồi?”
Đường Ly liền được toại nguyện lần thứ hai gật gù ca ngợi Tô Thác Đao: “Thác Đao nhân phẩm cực tốt, sẽ không giết Đường ca đâu.”
…
Đợi trời tối hoàn toàn, Đường Ly mới buông tha Đường Chuyết đã sống không bằng chết, trở lại Đồng Tiếu cư, thấy cửa sổ mông lung thấu ra ánh đèn màu vàng cam, lập lòe lập lòe, như một đôi mắt thâm tình chớp động.
Đường Ly chạy ào vào phòng, chỉ mấy bước ngắn ngủi, hô hấp đã loạn.
Cửa mở ra, Tô Thác Đao y sam ướt sũng nước mưa, tay xách một con nhạn trán trắng, đứng dưới ánh đèn.
Thấy Đường Ly, mâu sắc sẫm dần, ánh mắt đó rõ ràng là vồ lấy hắn ăn tươi nuốt sống, cho dù là Đường Ly, cũng không khỏi bủn rủn tay chân, cơ hồ muốn cướp đường mà chạy, nhưng lại dũng cảm bước tới, kiễng chân, hôn lên môi Tô Thác Đao.
Nhạn trán trắng bị ném xuống đất, Tô Thác Đao một phát ôm chầm Đường Ly, hai người áp sát nhau, hơi thở nóng rực đan xen chia sẻ, một đường giằng co đi vào nội thất, đợi lăn lên giường, y sam đã xộc xệch bất kham.
Tô Thác Đao tháo dây lụa buộc tóc hắn, mái tóc như gấm lập tức tản mác khắp giường, vài lọn tóc buông xuống mép giường, từng lọn gợn sóng. Đường Ly trời sinh băng cơ ngọc cốt, ngay cả ngón chân mắt cá chân cổ tay và các đốt tay, cũng đều một màu trắng thuần tinh xảo, lúc này bị Tô Thác Đao đè lại thắt lưng, cẩm y đã tuột phân nửa, không ngừng giãy dụa, cánh môi mềm mại ngậm chặt đầu lưỡi Tô Thác Đao, như mèo ngoạm cá không chịu thả.
Tô Thác Đao khép hờ đôi mắt sao, mạnh mẽ hôn đáp trả, dùng môi lưỡi chiếm hữu hắn, lưỡi quét qua hàm răng trên, gặm nhấm cắn mút như dã thú, công thành đoạt đất, nước bọt giao hòa, da thịt kề cận cũng khơi dậy sóng nhiệt, độ ấm đột nhiên tăng cao.
Đường Ly một tay đặt trước ngực Tô Thác Đao, cảm giác được trái tim hắn từng nhịp từng nhịp nhảy đến mãnh liệt trầm ổn, thông qua huyết mạch ở lòng bàn tay, điều khiển trái tim mình, cũng kỳ dị chung một nhịp, tiết tấu chẳng mảy may sai khác.
Tô Thác Đao luồn tay vào trong áo hắn, từng phân một vuốt ve thắt lưng đến đùi của Đường Ly, nhấc một chân hắn lên, chỉ cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh, như cầm một pho tượng nhuyễn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng khảy qua gan bàn chân, lại chậm rãi mơn trớn ngón chân kẽ chân.
Đường Ly phản ứng cực kỳ nhạy cảm, vừa nhột nhạt vừa buồn cười, bắt lấy tay Tô Thác Đao, mềm giọng năn nỉ: “Sờ ta đi mà… Cứng đến khó chịu…”
Tô Thác Đao hận không thể nhồi hắn vào trong miệng, ngậm cho tan, dung nhập cốt nhục mình, để không còn nóng ruột nóng gan nữa, lập tức thông thả xát hai cái, phát giác vừa cứng vừa nóng, e rằng hễ kích thích một phen, hắn sẽ tiết như thác, nhất thời cười nói: “Ngươi ăn phải xuân dược hay sao, mà lợi hại đến thế?”
Đường Ly bất mãn vặn hông, đòi hỏi nhiều động tác hơn nữa, đôi mắt nào còn một điểm thu thủy hàn ý? Chỉ tràn ngập mị ý tận xương, không chút thẹn thùng thủ thỉ nói: “Ban nãy ngươi hôn ta… liền thành như vậy…”
Tô Thác Đao kéo xuống dây cột tóc màu đen của mình, cổ tay vừa xoay, đã linh xảo buộc chặt tính khí đang dựng đứng của hắn, còn thắt thành nơ bướm, chỉ thấy ngọc hành cùng lụa đen, hắc bạch phân minh, tạo thành một loại xuân sắc vô biên động lòng người.
Lập tức cúi đầu ngậm lấy phần đỉnh liếm nhẹ một cái, ôn nhu nói: “Đừng vội, tối nay cho ngươi thích mê… Để que kẹo đường của ta sướng đến phát khóc luôn, có chịu không?”
Đường Ly bị hắn liếm đến ngất ngây, nhưng nghe vậy vẫn rất khôn khéo lắc đầu: “Không muốn khóc… Chỉ muốn thoải mái.”
Tô Thác Đao giảo hoạt cười: “A Ly, lúc này không phải do ngươi quyết định.”
Vừa nói ngón tay vừa âm thầm dời lên trên, vuốt ve làn da trước ngực, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm hai đóa thù du nhỏ nhắn, Đường Ly bị hắn soi đến tâm hoảng ý loạn, còn có chút chờ mong mơ hồ, thân thể căng thẳng, hô hấp dần gấp gáp, Tô Thác Đao ngón tay như linh xà trườn qua, thương tiếc âu yếm đếm số đường hồng ngân trên đó, lại thoắt mạnh thoắt nhẹ vẽ mấy vòng quanh nhũ tiêm, nhưng mãi không động tới hai điểm khát khao được an ủi nhất.
Đợi ngón tay xấu xa kia lần thứ hai bồi hồi ở phụ cận, Đường Ly nhịn không được dụng lực đẩy tay hắn, ưỡn nửa thân trên, hai bên sáp vào nhau, bụng ngón tay hơi thô ráp liền ma sát trúng nhũ tiêm.
Một trận đau rát cổ quái truyền đến, Đường Ly a một tiếng, lông mi tốc tốc run, nhũ tiêm xinh xắn đã nổi trội lên, đỏ như hạt lựu, óng ánh diễm quang kinh người.
Tô Thác Đao nhìn đến ngẩn ngơ, hai ngón tay vân vê vò nén, khiêu khích không ngừng, môi dán bên vành tai hắn, khàn giọng hỏi: “A Ly thích không?”
Khoái cảm ào ạt như một sợi tơ quấn lấy tim hắn giật dây liên hồi, Đường Ly cũng ưm ân liên thanh, không chút xấu hổ nói: “Bên kia nữa, bên kia cũng muốn…”
Dứt lời, cũng cấp bách khó dằn nổi, cả người bấu víu Tô Thác Đao, vật nhỏ bị cột dây lụa, cọ cọ bụng dưới của Tô Thác Đao, một tay cũng lặng lẽ lần xuống dưới, muốn cởi phắt đi dải lụa phiền phức đó.
Ai ngờ tay vừa đụng tới nơ bướm, một bên nhũ hoa đột ngột nóng lên, lập tức vừa ướt vừa nhói, đã bị Tô Thác Đao dùng môi bao phủ, dùng răng cắn rứt dày vò một cách ôn nhu.
Kích thích sắc bén quỷ dị từ miệng Tô Thác Đao thần tốc lan tràn đến ngực bụng Đường Ly, dục hỏa hừng hực như nước thủy triều, Đường Ly hít một ngụm khí lạnh, thanh âm mang theo nức nở: “Đau, đau… Tô Thác Đao ngươi là đại hỗn đản!”
Tô Thác Đao tiếng cười trầm thấp, hơi nóng phả vào nhũ tiêm bị kích thích đã sưng đến sung huyết của Đường Ly, khiến toàn thân hắn run lên, chỉ cảm thấy huyết dịch sôi sục, thắt lưng mềm dẻo chợt căng như dây đàn, đường cong giữa eo mông vừa phải mà thanh thoát, cực trí hoàn mỹ, đẹp đến giết người không thấy máu.
Tô Thác Đao ngẩng đầu chuyên chú nhìn hắn, đôi đồng tử điểm sơn đen đặc u lam: “A Ly… Hơi đau một chút, ngươi chịu khó nhé.”
Đường Ly có phần thấp thỏm, nhưng chủ động tách hai chân, một chân gác lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ… Sẽ không đau.”
—–
Hai ngày nay không thể lên lap, chỉ lên bằng đt trả lời phản hồi, không up truyện được *cúi đầu*
Phần xôi thịt này có hẳn một phiên ngoại riêng, chỉ toàn H, dài ơi là dài, sẽ bổ sung sau
—–
Đường Ly không nói không rằng, liều mạng thúc ngựa, một đường vọt thẳng vào Đồng Tiếu cư, lập tức xoay người xuống ngựa, không thèm đếm xỉa tới Tô Thác Đao, Tô Thác Đao níu hắn lại: “Sao không hỏi ta?”
Đường Ly hai má đỏ bừng, dường như cực kỳ phẫn nộ: “Ta…”
Tô Thác Đao vội ngắt lời: “Ta ước định với Việt Tê Kiến, hắn không hủy căn cơ Thất Tinh Hồ, tương lai ta sẽ không giết hắn, giao cho Tô Tiểu Khuyết trông chừng, dù sao Tô Tiểu Khuyết cũng từng cầu ta tha mạng hắn, nơi ẩn cư của Tạ sư và Tô Tiểu Khuyết, ở ngay trấn Đậu Tử thành Giang Chử, là tửu quán Hồ Lô Phường gian thứ ba tính từ đầu đường.”
Đường Ly hai chân nhảy lò cò, nhưng vẫn nhịn không được bật cười: “Giao cho Tô Tiểu Khuyết? Tạ Thiên Bích tuyệt không giữ lại mạng hắn, hơn phân nửa sẽ nhân lúc Tô Tiểu Khuyết chớp mắt, len lén cắt cổ rồi đem chôn.”
Tô Thác Đao trầm ngâm nói: “Phẩm hạnh của Tạ sư… quả thực không thể coi là thập phần lương thiện.”
Đường Ly một bên giậm chân, một bên hít hà: “Vậy ngươi muốn mượn đao Tạ Thiên Bích hạ sát Việt Tê Kiến?”
Tô Thác Đao lắc đầu, nói: “Thân làm đệ tử, sao có thể để Tạ sư lao tâm thay ta? Trường An đao đã truyền cho ta, mạng của Việt Tê Kiến, cần chi phiền đến Tạ sư?”
Đường Ly ân ân hai tiếng, vô cùng thoả mãn, đoạn cố sức giãy khỏi gọng kìm của Tô Thác Đao, co giò định chạy.
Tô Thác Đao không khỏi nổi cáu: “Ta nói hết với ngươi rồi, ngươi còn như lửa bén mông láu táu cái quái gì?”
Đường Ly rất khẩn trương, hận không thể cắn tay hắn, trong mắt hai hồ nước lưng tròng: “Ta ở chỗ cha lỡ uống trà nhiều quá, ban nãy phải vội vã bắt gian ngươi, chưa kịp đi mao xí… Ngươi còn không buông tay, ta sẽ xả trên tay ngươi đấy!”
Tô Thác Đao ngẩn ra, phì cười vươn tay kia, nhẹ nhàng véo má hắn, lại ghé bên tai hắn không biết thì thầm cái gì.
Đường Ly nghiến hàm răng ngà như gạo nếp, hung hăng táp một phát lên cổ hắn, liền nhanh như chớp đi tìm nơi ngũ cốc luân hồi.
Tô Thác Đao đứng tại chỗ chờ, khóe miệng hàm tiếu, tinh mang trong mắt cũng sóng sánh hòa tan, có một người như vậy để chờ, chính là món quà đẹp nhất.
Thấy Đường Phi Hùng từ trong phòng chậm rãi đi ra, bèn thưa một tiếng: “Tiểu cô cô.”
Đường Phi Hùng mày dài nhướn cao, nhưng thanh âm đã có ý vị ôn hòa: “Tại sao gạt A Ly?”
Tô Thác Đao mặt không đổi sắc: “Đâu có.”
Đường Phi Hùng cũng không tức giận, nói: “Thác Đao, e rằng ngươi không biết… A Lệ không chỉ giỏi chế ám khí, còn tinh thông thuật đọc môi, ngươi với Việt Tê Kiến một phen đàm thoại, hắn đều dịch cho ta nghe cả rồi.”
Tô Thác Đao tiếu ý trong mắt càng sâu: “Đường gia quả nhiên ngọa hổ tàng long…”
Cũng không thấy nửa điểm áy náy, nói thẳng: “Giấu giếm A Ly, hắn sẽ có khúc mắc, thà dối gạt vẫn hay hơn.”
Đường Phi Hùng liếc xéo hắn, thầm nghĩ Tô Thác Đao đích thực bái đúng sư phụ, muốn giấu là giấu, muốn gạt là gạt, rất có phong phạm của Tạ Thiên Bích năm xưa, trời sinh vô tâm vô phế, cho dù có mua một xâu tim heo phổi heo nhét vào trong hắn, phỏng chừng cũng không biến nổi thành người tốt, vì vậy cũng lười giáo huấn, chỉ nói: “Trận chiến giữa ngươi và Việt Tê Kiến, Đường gia không tiện nhúng tay.”
Tô Thác Đao nói: “Đường gia cũng không nên nhúng tay, tiểu cô cô, Việt Tê Kiến đã lăm le Đường gia bảo, các vị phải nhanh chóng bố trí thỏa đáng.”
Đường Phi Hùng gật đầu: “Điều đó đương nhiên.”
Khẽ thở dài: “Thác Đao, nếu ngươi chết dưới tay Việt Tê Kiến, A Ly…”
Tô Thác Đao đáy mắt sóng ngầm cuồn cuộn, kiếp số ẩn tàng, nhưng lấp lánh một loại lãnh tĩnh trong sáng của riêng mình, nói: “Ta chết, Đường Ly với Thất Tinh Hồ không còn nửa điểm quan hệ, hắn là tam công tử Đường gia, Chuyết ca cũng đã hứa, sẽ che chở hắn suốt đời, cho dù hắn không hiểu chuyện, hay làm sai, đắc tội ai đó, tiểu cô cô… Mọi người cũng sẽ không bỏ mặc hắn, đúng không?”
Đường Phi Hùng nghiêm túc nói: “A Ly là đứa cháu ta thương nhất, là tam thiếu Đường gia sủng ái nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể ức hiếp hắn.”
Thấy Tô Thác Đao mỉm cười nhẹ nhõm, không khỏi nhíu mày, nói: “A Ly rất thông minh, thông minh tại tâm, ngươi không qua mặt được hắn…”
Tô Thác Đao cúi đầu nín thinh nửa buổi, đột nhiên van nài: “Tiểu cô cô, đêm nay người dọn về đi, để Đồng Tiếu cư lại cho ta với A Ly thôi, được không?”
Đường Phi Hùng sửng sốt, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tô Thác Đao khóe mắt thịnh khí yêu tà, mị sắc bức người mà đến: “Làm…”
Đường Phi Hùng trong đầu chợt lóe linh quang, vội quát lớn: “Câm miệng!”
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, cấp tốc chặn lại hai chữ A Ly hắn sắp thốt ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lỗ tai mình suýt nữa khó giữ được trinh tiết!
Quan sát hắn từ đầu đến chân, chỉ thấy Tô Thác Đao khuôn mặt như điêu như khắc, hàng mi hơi rũ xuống, ánh mắt không giấu vẻ khẩn cầu cùng mong đợi, chân thành không gì bằng, lập tức mềm lòng, ngữ khí cũng dịu đi, nói: “Nếu A Ly không tình nguyện… Ngươi không được cưỡng bức hắn.”
Tô Thác Đao một lời trúng đích: “Hắn tình nguyện.”
Ngước mắt, đã trưng bộ mặt tân lang quan chí đắc ý mãn hoan thiên hỉ địa.
Đường Phi Hùng có chút buồn bực, đang định làm khó đôi ba câu, chỉ thấy Đường Ly chạy tới, như một áng mây chiều ráng đỏ, nhào thẳng vào lòng Tô Thác Đao, thần tình hoạt bát vui tận đuôi mày như dự hôn lễ, nghiễm nhiên lại thêm một tân lang quan.
Đường Phi Hùng ôm ngực, thầm lặng ra khỏi Đồng Tiếu cư.
Trước khi đi, dưới tay áo kín đáo đưa cho Tô Thác Đao một lọ sứ, bên trong chính là thánh phẩm Củng Bích Cao chuyên trị thương của Đường gia, dược hiệu ôn hòa tinh túy khỏi phải nói, thể cao càng trơn mịn như sáp như bơ.
Nhưng tình thế cấp bách, Đường Phi Hùng đã quên mất trong Củng Bích Cao chứa một vị thuốc Ngư Châu Thảo, ngoài hoạt huyết tán ứ, còn có chút hiệu quả đề thần thôi tình, đợi sực nhớ lại, đã qua giờ Tý, bất chấp nửa đêm phi thân chạy tới Đồng Tiếu cư, đứng ngoài tường nghe suốt nửa nén hương, lại hai má kéo mây ôm mặt chạy về, thế là cô nãi nãi quản sự của Đường gia bảo vùi đầu vào gối xấu hổ đến sáng.
Đây là chuyện lúc sau, tạm thời không đề cập tới.
Tô Thác Đao cùng Đường Ly chơi đùa hơn nửa ngày, hai người mở cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, ăn ăn uống uống, ca ca hát hát, hồ ngôn loạn ngữ, hồn nhiên quên mình.
Đến hoàng hôn, mưa phùn vẫn tí ta tí tách, Tô Thác Đao lại đứng dậy nói: “Ta đi bắt một con nhạn sống về.”
Đường Ly đang ngồi trên đùi hắn, nghe vậy cũng không chịu xuống, hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, cười nói: “Ăn ngon không?”
Tô Thác Đao khóe miệng cong lên, chỉ cười không đáp, trong ánh mắt lại có thâm ý, bế hắn xuống, xoay người liền đi.
Đường Chuyết nhìn Đường Ly, dùng một chiếc khăn vải vừa dày vừa mềm lau khô nước mưa trên mặt hắn, tuy có chút ghét bỏ, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Nhạn sống là vật đính ước. Nhạn là chim di trú, thuận theo âm dương thiên đạo, tượng trưng cho lời hứa hẹn không phai, hơn nữa chim nhạn trưởng thành một khi mất bạn, suốt đời không thành đôi khác, chung thủy trinh liệt, dùng trong lục lễ thành hôn (*) không thể thiếu sót.”
(*) Tam thư lục lễ:
Đường Ly kinh ngạc đến ngây người, vành mắt thoáng chốc đã hoe đỏ.
Đường Chuyết trong lòng biết rõ duyên cớ, càng biết rõ đệ đệ ngốc nhà mình lần này được một con nhạn sống, hơn phân nửa sẽ móc cả trái tim dâng cho Tô Thác Đao tùy ý giẫm đạp, nhất thời mười hai vạn phần sầu lo, nói: “Ngươi lén la lén lút dầm mưa chạy tới đây, không cho ta làm đại sự, chỉ để hỏi cái này?”
Đường Ly lâng lâng như đang trong mơ, đôi mắt đã có pháo hoa nở rộ, tỏa sáng kỳ lạ: “Chim… Chim nhạn sống là lễ chế tập tục, trịnh trọng như vậy… Hắn, ta… Ở Thất Tinh Hồ chưa từng nghe qua chuyện này, thế nhưng hắn… Ta, ta không cần, ta từ nhỏ đã thuộc về hắn…”
Nói đến lung tung đứt quãng, cõi lòng rạo rực như sắp nổ tung, cuối cùng nhịn không được òa khóc: “Chuyết ca, Chuyết ca, ta vui quá…”
Đường Chuyết một chút cũng không vui, nhìn thế nào cũng cảm thấy tiếc cho đệ đệ nhà mình, Đường Ly ngoại trừ hay ỷ lại, cái gì cũng tốt, mọi mặt đều xuất sắc hơn người, cư nhiên lao đầu vào bãi phân trâu còn nhảy cẫng lên sung sướng, cứ đà này chỉ sợ Tô Thác Đao muốn nướng hắn ăn, hắn cũng chỉ ngại mình thiếu ngũ vị hương da thiếu giòn thịt thiếu dẻo.
Càng nghĩ càng bất bình, hầm hừ ngoảnh mặt đi.
Đường Ly trong lòng cuồng hỷ vô pháp khống chế, thập phần trẻ con kéo cánh tay Đường Chuyết nũng nịu cọ tới cọ lui, hồn nhiên hỏi: “Chuyết ca, Thác Đao đao pháp tốt lắm đó! Huynh nói hắn muốn giết huynh cần mấy nhát?”
Đường Chuyết đến mặt cũng tái luôn rồi: “Khi không lại muốn giết ta?!”
Đường Ly nói: “Không chịu hả, huynh không chịu vậy thì giết Đường ca.”
Đường Chuyết cả giận: “A Đường đối đãi ngươi có chỗ nào không tốt? Ngươi luyện Mạn Thiên Hoa Vũ kim bay đâm trúng mông hắn, hắn cũng không hề nói nặng một câu, hắn theo vị hôn thê đi dạo, mỗi lần về đều không quên mua này mua nọ cho ngươi… Ngươi còn muốn Tô Thác Đao giết hắn? Lương tâm bị chó tha rồi?”
Đường Ly liền được toại nguyện lần thứ hai gật gù ca ngợi Tô Thác Đao: “Thác Đao nhân phẩm cực tốt, sẽ không giết Đường ca đâu.”
…
Đợi trời tối hoàn toàn, Đường Ly mới buông tha Đường Chuyết đã sống không bằng chết, trở lại Đồng Tiếu cư, thấy cửa sổ mông lung thấu ra ánh đèn màu vàng cam, lập lòe lập lòe, như một đôi mắt thâm tình chớp động.
Đường Ly chạy ào vào phòng, chỉ mấy bước ngắn ngủi, hô hấp đã loạn.
Cửa mở ra, Tô Thác Đao y sam ướt sũng nước mưa, tay xách một con nhạn trán trắng, đứng dưới ánh đèn.
Thấy Đường Ly, mâu sắc sẫm dần, ánh mắt đó rõ ràng là vồ lấy hắn ăn tươi nuốt sống, cho dù là Đường Ly, cũng không khỏi bủn rủn tay chân, cơ hồ muốn cướp đường mà chạy, nhưng lại dũng cảm bước tới, kiễng chân, hôn lên môi Tô Thác Đao.
Nhạn trán trắng bị ném xuống đất, Tô Thác Đao một phát ôm chầm Đường Ly, hai người áp sát nhau, hơi thở nóng rực đan xen chia sẻ, một đường giằng co đi vào nội thất, đợi lăn lên giường, y sam đã xộc xệch bất kham.
Tô Thác Đao tháo dây lụa buộc tóc hắn, mái tóc như gấm lập tức tản mác khắp giường, vài lọn tóc buông xuống mép giường, từng lọn gợn sóng. Đường Ly trời sinh băng cơ ngọc cốt, ngay cả ngón chân mắt cá chân cổ tay và các đốt tay, cũng đều một màu trắng thuần tinh xảo, lúc này bị Tô Thác Đao đè lại thắt lưng, cẩm y đã tuột phân nửa, không ngừng giãy dụa, cánh môi mềm mại ngậm chặt đầu lưỡi Tô Thác Đao, như mèo ngoạm cá không chịu thả.
Tô Thác Đao khép hờ đôi mắt sao, mạnh mẽ hôn đáp trả, dùng môi lưỡi chiếm hữu hắn, lưỡi quét qua hàm răng trên, gặm nhấm cắn mút như dã thú, công thành đoạt đất, nước bọt giao hòa, da thịt kề cận cũng khơi dậy sóng nhiệt, độ ấm đột nhiên tăng cao.
Đường Ly một tay đặt trước ngực Tô Thác Đao, cảm giác được trái tim hắn từng nhịp từng nhịp nhảy đến mãnh liệt trầm ổn, thông qua huyết mạch ở lòng bàn tay, điều khiển trái tim mình, cũng kỳ dị chung một nhịp, tiết tấu chẳng mảy may sai khác.
Tô Thác Đao luồn tay vào trong áo hắn, từng phân một vuốt ve thắt lưng đến đùi của Đường Ly, nhấc một chân hắn lên, chỉ cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh, như cầm một pho tượng nhuyễn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng khảy qua gan bàn chân, lại chậm rãi mơn trớn ngón chân kẽ chân.
Đường Ly phản ứng cực kỳ nhạy cảm, vừa nhột nhạt vừa buồn cười, bắt lấy tay Tô Thác Đao, mềm giọng năn nỉ: “Sờ ta đi mà… Cứng đến khó chịu…”
Tô Thác Đao hận không thể nhồi hắn vào trong miệng, ngậm cho tan, dung nhập cốt nhục mình, để không còn nóng ruột nóng gan nữa, lập tức thông thả xát hai cái, phát giác vừa cứng vừa nóng, e rằng hễ kích thích một phen, hắn sẽ tiết như thác, nhất thời cười nói: “Ngươi ăn phải xuân dược hay sao, mà lợi hại đến thế?”
Đường Ly bất mãn vặn hông, đòi hỏi nhiều động tác hơn nữa, đôi mắt nào còn một điểm thu thủy hàn ý? Chỉ tràn ngập mị ý tận xương, không chút thẹn thùng thủ thỉ nói: “Ban nãy ngươi hôn ta… liền thành như vậy…”
Tô Thác Đao kéo xuống dây cột tóc màu đen của mình, cổ tay vừa xoay, đã linh xảo buộc chặt tính khí đang dựng đứng của hắn, còn thắt thành nơ bướm, chỉ thấy ngọc hành cùng lụa đen, hắc bạch phân minh, tạo thành một loại xuân sắc vô biên động lòng người.
Lập tức cúi đầu ngậm lấy phần đỉnh liếm nhẹ một cái, ôn nhu nói: “Đừng vội, tối nay cho ngươi thích mê… Để que kẹo đường của ta sướng đến phát khóc luôn, có chịu không?”
Đường Ly bị hắn liếm đến ngất ngây, nhưng nghe vậy vẫn rất khôn khéo lắc đầu: “Không muốn khóc… Chỉ muốn thoải mái.”
Tô Thác Đao giảo hoạt cười: “A Ly, lúc này không phải do ngươi quyết định.”
Vừa nói ngón tay vừa âm thầm dời lên trên, vuốt ve làn da trước ngực, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm hai đóa thù du nhỏ nhắn, Đường Ly bị hắn soi đến tâm hoảng ý loạn, còn có chút chờ mong mơ hồ, thân thể căng thẳng, hô hấp dần gấp gáp, Tô Thác Đao ngón tay như linh xà trườn qua, thương tiếc âu yếm đếm số đường hồng ngân trên đó, lại thoắt mạnh thoắt nhẹ vẽ mấy vòng quanh nhũ tiêm, nhưng mãi không động tới hai điểm khát khao được an ủi nhất.
Đợi ngón tay xấu xa kia lần thứ hai bồi hồi ở phụ cận, Đường Ly nhịn không được dụng lực đẩy tay hắn, ưỡn nửa thân trên, hai bên sáp vào nhau, bụng ngón tay hơi thô ráp liền ma sát trúng nhũ tiêm.
Một trận đau rát cổ quái truyền đến, Đường Ly a một tiếng, lông mi tốc tốc run, nhũ tiêm xinh xắn đã nổi trội lên, đỏ như hạt lựu, óng ánh diễm quang kinh người.
Tô Thác Đao nhìn đến ngẩn ngơ, hai ngón tay vân vê vò nén, khiêu khích không ngừng, môi dán bên vành tai hắn, khàn giọng hỏi: “A Ly thích không?”
Khoái cảm ào ạt như một sợi tơ quấn lấy tim hắn giật dây liên hồi, Đường Ly cũng ưm ân liên thanh, không chút xấu hổ nói: “Bên kia nữa, bên kia cũng muốn…”
Dứt lời, cũng cấp bách khó dằn nổi, cả người bấu víu Tô Thác Đao, vật nhỏ bị cột dây lụa, cọ cọ bụng dưới của Tô Thác Đao, một tay cũng lặng lẽ lần xuống dưới, muốn cởi phắt đi dải lụa phiền phức đó.
Ai ngờ tay vừa đụng tới nơ bướm, một bên nhũ hoa đột ngột nóng lên, lập tức vừa ướt vừa nhói, đã bị Tô Thác Đao dùng môi bao phủ, dùng răng cắn rứt dày vò một cách ôn nhu.
Kích thích sắc bén quỷ dị từ miệng Tô Thác Đao thần tốc lan tràn đến ngực bụng Đường Ly, dục hỏa hừng hực như nước thủy triều, Đường Ly hít một ngụm khí lạnh, thanh âm mang theo nức nở: “Đau, đau… Tô Thác Đao ngươi là đại hỗn đản!”
Tô Thác Đao tiếng cười trầm thấp, hơi nóng phả vào nhũ tiêm bị kích thích đã sưng đến sung huyết của Đường Ly, khiến toàn thân hắn run lên, chỉ cảm thấy huyết dịch sôi sục, thắt lưng mềm dẻo chợt căng như dây đàn, đường cong giữa eo mông vừa phải mà thanh thoát, cực trí hoàn mỹ, đẹp đến giết người không thấy máu.
Tô Thác Đao ngẩng đầu chuyên chú nhìn hắn, đôi đồng tử điểm sơn đen đặc u lam: “A Ly… Hơi đau một chút, ngươi chịu khó nhé.”
Đường Ly có phần thấp thỏm, nhưng chủ động tách hai chân, một chân gác lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ… Sẽ không đau.”
—–
Hai ngày nay không thể lên lap, chỉ lên bằng đt trả lời phản hồi, không up truyện được *cúi đầu*
Phần xôi thịt này có hẳn một phiên ngoại riêng, chỉ toàn H, dài ơi là dài, sẽ bổ sung sau
Tác giả :
Trần Tiểu Thái