Sát Tương Tư
Chương 49
Tô Thác Đao tâm địa cứng cỏi lãnh mạc, nhưng bờ môi lại mềm mại ấm áp thần kỳ, tư vị hôn môi hắn tuyệt vời như đang lâng lâng trong cõi mộng trên mây. Nụ hôn dần dời chỗ, từ miệng trượt xuống cằm, lại vòng qua má mút lấy vành tai Việt Tê Kiến, cuối cùng dừng lại tại động mạch cổ đang thình thịch nhảy, nhẹ nhàng mơn trớn mà như xâm lược, mang đến chút buốt nhói như bị tia lửa bắn trúng da, nhưng kích thích khoái lạc vô hạn, Việt Tê Kiến nhịn không được từ sâu trong yết hầu bật ra một tiếng rên khe khẽ, hai tay bấu chặt vai Tô Thác Đao, ngước cằm, để cần cổ thiên nga bại lộ nhiều hơn nữa dưới màn công kích của hắn.
Hơi nóng trong khí tức của Tô Thác Đao, dấy lên từng trận run rẩy tinh tế trên làn da mịn màng của Việt Tê Kiến, tay hắn men theo gáy chậm rãi lần xuống, tới thắt lưng Việt Tê Kiến, lưu luyến một lát mới đến mông, cũng không trút bỏ y phục, cách lớp hạ sam bằng tơ tằm mềm mại, ngón tay tại huyệt khẩu tư mật thong thả vẽ vòng tròn, thi thoảng lại đâm vào trong một cái.
Việt Tê Kiến cuống quýt buông tay ngăn cản, nhưng nhãn thần đã tán loạn mông lung, quãng thời gian qua ở dưới thân Tô Thác Đao đã bị khai phá đến nhạy cảm cực độ, căn bản không chịu nổi thủ đoạn khiêu khích trêu chọc như thế.
Nội y trắng tuyết như lớp da thứ hai, dính sát bên dưới, thậm chí đã hõm cạn vào dũng đạo, ướt át cọ xát, mang đến cảm giác ngứa ngáy đáng thẹn nhưng khiến người trầm luân.
Việt Tê Kiến kiềm lòng không đặng, nỗ lực áp chế ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, đứt quãng khẩn cầu: “Đừng, đừng làm ở đây… Chúng ta về phòng rồi tiếp tục, ý ta là…”
Tô Thác Đao trở tay đè hắn xuống, một ngón tay thon dài thừa lúc hắn không kịp đề phòng đã hoàn toàn xuyên vào: “Ngươi không cần nói… Nhấc hông lên!”
Việt Tê Kiến cần cổ đột nhiên rướn cao, dường như muốn thét ra tiếng, nhưng chỉ là chuỗi âm tiết nức nở trầm bổng mơ hồ, nơi yếu hiểm nhất của hắn cũng không ẩn quá sâu, đầu ngón tay có vẻ đã chạm tới, nhưng chỉ vỏn vẹn tiếp xúc thoáng qua như vậy liền rời khỏi, loại cảm giác bị điền một nửa, hại hắn càng thêm trống rỗng này nhất thời lan khắp toàn thân, bao nhiêu lý trí đều bị dục hỏa thiêu sạch không còn, đã mất tự chủ, ngoan ngoãn nghe lời Tô Thác Đao nâng hông lên, lưng cung ra sau.
Tô Thác Đao vươn tay kéo tuột y sam hắn, chỉ thấy giữa cặp mông đầy đặn của hắn đã trơn như dầu mịn như phấn, nhịn không được ghì thắt lưng hắn, dùng dục vọng đã dựng thẳng tắp bồi hồi cảm thụ, mới từng phân từng phân công thành đoạt địa tấc đất tấc tranh tiến vào.
Việt Tê Kiến nhẫn nại cắn môi liều mạng hít thở, thuận theo sự xâm nhập của hắn, căng lưng nghênh hợp, đợi nuốt trọn tính khí cường hãn bệ vệ kia, hai hàng mi đều ướt đẫm, làn da toàn thân còn nhuốm một tầng ửng hồng phấn nhuận.
Biết ngay sau đó ắt sẽ là một trận đại hỏa trên thảo nguyên, có điểm sợ hãi quay đầu nhỏ giọng năn nỉ: “Chậm một chút… Cũng đừng… đừng lâu quá…”
Tô Thác Đao thấp giọng cười, hôn môi hắn, côn thịt rút mạnh ra, lại bá đạo tiến quân, tuy không quá nhanh, một phát tiếp một phát, nhưng đều là xung kích xỏ xiên triệt để nhất.
Việt Tê Kiến không thể khống chế kêu ra tiếng, nội bích trướng rát vô cùng, lại nóng như sắp bốc cháy, dũng đạo chật hẹp vốn đã tiếp thu rất cật lực, huyệt khẩu non mịn vì căng đến cực hạn, mà trở nên thê lệ bán trong suốt, nhưng càng toát ra một loại dụ hoặc dâm ngược.
Tô Thác Đao dụng lực nắm tay hắn, khàn giọng nói: “Ngươi không biết ngươi đẹp bao nhiêu đâu… Tự sờ đi, xem bên trong chặt cỡ nào nóng cỡ nào…”
Lời tình nồng nàn phóng đãng như thế, bức cho phía sau Việt Tê Kiến một trận kẹp chặt hơn nữa, như co thắt lại, khoái cảm kịch liệt đến không thể thừa thụ đột nhiên nổ tung ở hạ thể và vùng xương cụt, Tô Thác Đao hơi dừng lại, càng thêm cấp thiết mà hung hăng đâm chọc, nhắm ngay điểm nào đó không ngừng dày vò.
Sắp bị thao đến không xong, Việt Tê Kiến không tự chủ được toàn thân run rẩy, nhưng lại giãy dụa vặn hông lắc mông, vô thức vểnh ra sau, nội bích quấn càng chặt, trong tiếng rên rỉ xuân ý nhộn nhạo lan tràn, ngay cả mình lên đỉnh hồi nào cũng không hay, chỉ cảm thấy thủy triều ngập đầu không ngừng không nghỉ, thân thể cũng như linh hồn, mất hết sức nặng, tự do tự tại càng phiêu càng cao.
Cũng không biết qua bao lâu, tiểu phúc hậu đình đã ướt đến rối tinh rối mù, tựa hồ còn ngất đi trong chốc lát, đợi mục quang tan rã dần dần hội tụ lại, mới phát hiện Tô Thác Đao đã ôm mình vào lòng, từ dưới lên trên mà đính lộng: “Tới đi, tự làm!”
“Không, không, ta không biết…” Việt Tê Kiến thất thần thở dốc, nhưng càng thêm khẩn trương co rút cắn lấy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể: “Ta ăn no rồi… chịu không nổi nữa.”
Tô Thác Đao tóc đen buông xõa, sắc da như sương tuyết, mồ hôi từng giọt nhỏ xuống phần bụng xích lõa của Việt Tê Kiến, cả người mỹ diễm như yêu vật, tản mác vẻ hấp dẫn trí mạng nguy hiểm, khiến người vô pháp cưỡng lại hay kháng cự: “Sao ngươi thế này không được, thế kia cũng không được… Còn khẩu bất đối tâm, đúng là khó tính khó hầu.”
Nói xong ngậm lấy vành tai hắn, phớt lờ chút né tránh rất nhỏ của hắn, kéo hai chân hắn câu quanh thắt lưng mình, tay giữ khớp háng, rút ra phân nửa, rồi đẩy vào thật mạnh, trực nhập tận gốc, lần này nhờ tư thế hỗ trợ, chạy ào tới nơi sâu đến không thể sâu hơn, Việt Tê Kiến trước mắt một trận tối sầm, cảm giác mình đã bị xuyên thủng, mà huyết nhục lại được nhồi đầy đến không lọt một khe hở.
Gian nan hít sâu một hơi, Tô Thác Đao đã mất kiểm soát dốc toàn lực đâm thẳng mà lên, khoái cảm thế công hung mãnh, tích lũy như biển như núi, bị làm đến một chữ cũng phát âm không xong, chỉ có thể thổn thức hung hăng cắn vai hắn, nhất thời thắt lưng run nhẹ, phía trước một dòng bạch dịch lại rỉ ra, cả người co ro như bị ngạt thở, sâu trong hậu huyệt càng điên cuồng liều mạng kẹp thật chặt.
Trăng tỏ hoa say, một đôi tình nhân vong ngã triền miên, đã không còn biết đêm nay là năm nào.
“Tỉnh rồi sao?”
Tô Thác Đao cúi người hôn một cái ngay nốt ruồi son dưới rốn hắn, Việt Tê Kiến hai chân liền rụt lại, vừa nhột vừa muốn cười, hữu khí vô lực nói: “Thiếu chút nữa bị ngươi giết chết, đúng là… Đừng!”
Tô Thác Đao cùng hắn nằm sóng vai, đột nhiên thấp giọng nói: “Hôm đó Hà Trục Không dời đi đĩa mơ muối gừng, sau đó lên Nguyệt Nha Phong ngươi bảo với ta ngươi không thích ăn chua… Trong lòng ta mơ hồ có chút hoài nghi, nhưng cũng không hỏi ngươi, ta bất đắc dĩ gạt ngươi, một ngày nào đó cho dù ngươi muốn gạt lại, cũng là lẽ thường tình, ta tuyệt không trách ngươi nửa câu, nhưng ta không ngờ… không ngờ ngươi cư nhiên hoàn toàn không lừa dối ta, còn chịu ở lại bên ta.”
Trân mà trọng nắm lấy tay hắn: “Tê Kiến, tính tình ngươi như vậy kỳ thực không tốt, lương thiện đến có chút khờ dại, hành sự lại không đủ dứt khoát quyết liệt, võ công kém cỏi, dung mạo càng không thể coi là tuyệt sắc, ngay cả chuyện vân vũ phong nguyệt cũng trúc trắc khó kham…”
Việt Tê Kiến dở khóc dở cười, không nghe tiếp được nữa: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tô Thác Đao nghiêng đầu, hôn lên từng ngón tay hắn, tới ngón tay bị đứt càng đặc biệt ôn nhu thương tiếc một lúc lâu: “Ta vốn không nên thích ngươi… nhưng chỉ cần nghĩ đến có ngươi bên cạnh, lòng ta lại vui vẻ bình yên khôn tả…”
Nghĩ nghĩ, cảm thấy ngôn từ còn nghèo nàn thiếu thốn, nói: “Chỉ cần là thứ ngươi muốn, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”
Lúc diễn trò thì phong lưu phóng khoáng diệu ngữ như châu, nhưng một khi động chân tình, miệng lưỡi cư nhiên vụng về đến nông nỗi này, Việt Tê Kiến trong lòng buồn cười, nhưng khóe mắt đỏ hoe, se giọng nói: “Ta chỉ mong ngươi không gạt ta nữa.”
Tô Thác Đao nói: “Được.”
Việt Tê Kiến không khỏi hỏi lại: “Nếu ta làm sai…”
“Ta thà một đao giết ngươi, cũng không lừa dối ngươi dù chỉ một câu một chữ.”
Việt Tê Kiến thoáng run lên, Tô Thác Đao lập tức hỏi: “Lạnh sao? Nội lực ngươi vẫn chưa đủ…”
Tách hai chân Việt Tê Kiến, nghiêm túc nói: “Ban nãy quên song tu, làm lại lần nữa chịu không?”
Ưu Bát thư các tọa lạc dưới đáy hắc thủy hồ, men theo lối ngầm trong lòng núi, một đường lởm chởm quái thạch, dị thảo cổ đằng, chỉ có những trản đèn bằng bạc khảm vào vách đá chiếu sáng, thanh quang le lói, trái lại càng có vẻ u ám âm lãnh, giống như lạc vào địa phủ u minh.
Ưu Bát thư các chỉ có cung chủ mới được vào, một ổ khóa tứ dược thăng giáng khóa cửa, tổng cộng bốn lỗ tra chìa khóa, đều chứa huyền cơ một lộ ba ẩn, còn phải phân năm bước mới có thể mở ra, mà thứ tự tuyệt không thể đảo lộn, một khi loạn sẽ hỏng hết tất cả, kích phát cơ quan, kẻ nào manh động ắt chịu chết không cần nghi ngờ.
Diệp Chậm Ly lẳng lặng nhìn Tô Thác Đao lần lượt lấy chìa khóa mở cửa, mặc hắn dẫn mình vào thư các, rồi đi tới một tòa thạch thất nho nhỏ bên trong thư các.
Trong thạch thất đơn sơ thanh bần, chỉ một bồ đoàn, một trản đèn, một vò nước lớn, còn có vài vật dụng khác cùng lương khô.
Tô Thác Đao ấn Diệp Chậm Ly ngồi xuống bồ đoàn, tự động ngồi đối diện hắn, nói: “Nơi này thế nào?”
Diệp Chậm Ly giận lẫy đã ba hôm, lúc này tuy vẫn còn muốn dỗi tiếp, nhưng không thể cưỡng lại Tô Thác Đao ôn ngôn hảo ngữ với mình, lập tức bĩu môi nói: “Quá tệ… Cứ như mộ phần.”
Tô Thác Đao thở dài: “Ngươi nóng nảy hấp tấp, không giam ngươi ở đây, ta thực sự nghĩ không ra còn có biện pháp gì có thể giúp ngươi luyện thành Nhập Bát Tinh Kinh.”
Diệp Chậm Ly không phục: “Ta ở Hoài Long Sơn, danh tiếng còn chưa đủ sao? Yến Đại Xuyên cũng bại dưới kiếm của ta, kính nể đến hận không thể khấu nát cả cái đầu chó.”
Tô Thác Đao đảo mắt liếc hắn, cố nén dục vọng một cước đá chết hắn, đứng dậy nói: “A Ly, Nhập Bát Tinh Kinh không dễ có được… Coi như vì ta, làm ơn tiến bộ một chút!”
Diệp Chậm Ly mím môi, đột nhiên nói: “Trước khi đánh Bắc Đẩu Minh, ta muốn xuất quan.”
Tô Thác Đao suy nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng được.”
Thấy hắn có tật đa nghi nghiêm trọng lại hay sinh sự không đâu, nhưng lại mang vài phần khả ái, nhất thời ngứa tay, nhịn cười vỗ vỗ má hắn, xoay người đi ra.
Vòng qua vách núi, đã thấy Hoàng Ngâm Xung đang đợi ven đường, vũ y đạo quan, phất trần nhẹ phẩy, môi như chu sa, nhưng hàng mày tú đã trắng tuyết.
Tô Thác Đao dừng chân, hỏi: “Hoàng đường chủ có việc?”
Hoàng Ngâm Xung mỉm cười: “Hoa cảnh đang thịnh, nắng đẹp trời quang, có được mạn phép mời cung chủ cùng đi dạo?”
Hai người thả bước men theo bờ suối, trong tiếng nước róc rách, Hoàng Ngâm Xung nói: “Cung chủ tại sao dụng tâm đề bạt Việt Tê Kiến?”
“Tê Kiến đủ sức đảm nhiệm.”
Hắn đáp đến lãnh tĩnh mà trực tiếp, Hoàng Ngâm Xung lại lắc đầu, hàng mày dài như sáp nhập cả tóc mai khẽ nhướn: “Nếu không phải thấy ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi Diệp Chậm Ly, năm đó ta đã không chấp chứa bảo vệ, thậm chí âm thầm phò trợ, giúp ngươi ngồi vững ngôi cung chủ.”
Phất trần tơ bạc vung lên, một nhánh cây vươn ra từ bên đường rắc một tiếng rơi xuống đất: “Thất Tinh Hồ… không cần tới hai vị tổng quản, càng không chịu được nội loạn. Diệp Chậm Ly chấp chưởng cung vụ mấy năm, cũng không có bất cứ sai lầm nào, hắn chỉ là quá ỷ lại cung chủ mà thôi.”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Hoàng đường chủ, nếu bây giờ ta chết, A Ly có thống lĩnh được Thất Tinh Hồ không?”
Hoàng Ngâm Xung sững sờ, không biết đáp sao cho phải.
Tô Thác Đao nói tiếp: “Nhưng Việt Tê Kiến có thể, hơn nữa càng danh chính ngôn thuận, có cả huyết thống lẫn sư thừa.”
Hoàng Ngâm Xung trầm ngâm chốc lát, nói: “Thuộc hạ trải qua mấy đời biến cố, nhìn Thất Tinh Hồ từ thịnh thành suy, tới tuổi xế chiều, cuối cùng cũng đợi được ngươi… Cung chủ tuy còn trẻ, nhưng là người có tiền đồ nhất có năng lực nhất, Thất Tinh Hồ không thể mất ngươi, tại sao lại tùy tiện nói chữ chết như vậy?”
Tô Thác Đao luôn tôn trọng thân thiết với Hoàng Ngâm Xung, mỉm cười giải thích: “Lẽ nào lão nhân gia người còn trông cậy ta sống lâu trăm tuổi? Tô Thác Đao tuy là cung chủ, nhưng cũng không hơn một khối gạch một que củi ở Thất Tinh Hồ, Tê Kiến và A Ly cùng tồn tại, Thất Tinh Hồ có thêm một tầng bảo đảm, ta chết đi, nếu A Ly chấp chưởng được Thất Tinh Hồ, Tê Kiến tức nhậm chức tổng quản Nội đường, nếu Tê Kiến đoạt ngôi cung chủ, A Ly có thể giành Ngoại tam đường, có Đường gia ở xa làm chỗ dựa, Tê Kiến thế mạnh đến đâu, cũng không tổn hại được hắn.”
Hoàng Ngâm Xung nghiền ngẫm một hồi, hai mắt lóe lên một tia quang mang lão luyện: “Thác Đao, ngươi nói thật với ta, ngươi tìm về Nhập Bát Tinh Kinh, lại mưu đoạt bạch đạo nhất tịch, tương lai… phải chăng đã ấp ủ dự tính khác?”
Tô Thác Đao gật đầu, nhãn mâu đen nhánh thần quang ngưng định: “Ta muốn lấy đao cầu đạo, tiến tới cảnh giới vô thượng của võ học.”
Hoàng Ngâm Xung trong lòng kịch chấn, hầu kết cũng run lên, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Thời khắc này, Tô Thác Đao thân tư khí thế, cho dù là tứ phong ngũ sơn u cốc bích hồ của Thất Tinh cung, cũng trở nên khiên cưỡng nhỏ hẹp, không đủ dung nạp rộng mở.
“Ta cần đối thủ.”
Hoàng Ngâm Xung mơ hồ có dự cảm: “Ai?”
“Tạ Thiên Bích, thiên hạ đệ nhất nhân sau Niếp Thập Tam.” Tô Thác Đao thần thái phi dương, mâu quang sắc bén như khai đao: “Năm ngoái đi Bạch Lộc Sơn Mạnh Tự Tại từng nói, nếu chiến đấu sinh tử, nội trong ba mươi chiêu ta sẽ chết dưới tay Tạ Thiên Bích, nếu luận bàn đao thuật, trăm chiêu tất bại.”
“Sau đó ta Nhập Bát Tinh Kinh đại thành, đao pháp cũng đột phi mãnh tiến… nhưng không biết hôm nay hoặc giả mấy năm sau, có đủ tư cách cùng Tạ Thiên Bích đánh một trận hay không?”
Hoàng Ngâm Xung cũng không khỏi nổi hứng, có chút chờ mong: “Nếu ngươi có thể chiến thắng, Thất Tinh Hồ mới chân chính áp đảo được Xích Tôn Phong, quét sạch uất ức nhiều năm khuất dưới cờ họ.”
Cung chủ nhà mình có tiền đồ như vậy, mối quan ngại của Hoàng lão yêu đạo cũng bớt đi vài phần, lão gia tử râu mép dài thượt, không phải lo nữa thì quay sang bát quái, nhãn châu xoay chuyển, hỏi: “Cung chủ a, gần đây ta có một chuyện nghĩ mãi không thông, hy vọng ngươi có thể giải sầu cho lão nhân gia này.”
Cười đến ý vị sâu xa: “Việt Tê Kiến… với A Ly, trong lòng ngươi rốt cuộc thích ai?”
Tô Thác Đao trả lời cực nhanh: “Ta muốn cả hai.”
Thấy nụ cười của Hoàng Ngâm Xung nháy mắt sượng ngắt, hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Hoàng Ngâm Xung gian nan nuốt nước bọt, nói: “Thác Đao… Ý ta là, ngươi thích ai hơn? Hai người họ chung quy có điểm khác biệt mà đúng không?”
Tô Thác Đao nói: “Đương nhiên khác biệt.”
Xa xăm nhìn về phía đỉnh núi ẩn mây, trong thanh âm mang theo chút rung động: “Tê Kiến là non xanh sau mưa phùn, là trăng rằm nơi đông biên.”
Hoàng Ngâm Xung tuyệt không phải hạng không hiểu phong tình, lập tức gật đầu: “Đúng là một diệu nhân, còn A Ly?”
Tô Thác Đao nói: “A Ly hắn… chỉ là A Ly.”
Hoàng Ngâm Xung nghe không hiểu, nhíu mày lắc đầu.
Tô Thác Đao nghĩ nghĩ nói: “Tê Kiến là Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp đa sắc thái phong vận, A Ly… chữ còn chưa biết hết.” 【chú】
Hoàng Ngâm Xung lo lắng thở dài: “A Ly thể chất thế nhưng là trời sinh nội mị vạn vật khó tìm.”
Tô Thác Đao liếc lão một cái, nói: “Vậy cũng không liên quan tới Hoàng đường chủ.”
Hoàng Ngâm Xung bị ánh mắt bức người của hắn đâm một nhát, nhưng hung hãn không lùi, vẫn đầy phong thái Huyết y ma đạo độc thủ Kim Giang năm xưa: “Cung chủ, ngươi vẫn chưa nói rõ ngươi thích ai hơn.”
Đây hiển nhiên là lời cảnh tỉnh, một gậy đánh cho Tô Thác Đao rối bời, lập tức giữa đường dừng chân, cúi đầu, thập phần dụng tâm minh tư khổ tưởng.
Hoàng Ngâm Xung cách mấy bước quay đầu nhìn, thấy hắn my mục hệt như thiếu niên Thẩm Mặc Câu, chỉ bất quá Thẩm Mặc Câu trời sinh đa tình, mặc tức là sắc, cho dù vào thuở thiếu thời, đã thấy tình thâm tận xương, số mệnh khó toàn, mà người trước mặt… với chữ tình này, tâm lí cơ bản vẫn là một tên ngốc, trước mắt quạ đen phành phạch bay qua, tối tăm mặt mũi —— Hoàng Ngâm Xung thầm bất kính phỉ nhổ, lại ai oán thay một lớp vỏ ngoài tốt như vậy, cư nhiên bị người này không coi ra gì vô duyên vô cớ cô phụ, há chẳng phải minh châu ám đầu ngọc vùi cát đá?
Hồi lâu, Tô Thác Đao ngước mắt nhìn lão, trịnh trọng nói: “Ta nghĩ không ra, khó quá.”
Khuôn mặt Hoàng Ngâm Xung nhất thời có thể so với con cua đồng dở sống dở chín, hết xanh lại hồng, chỉ cảm thấy không biết ăn nói sao với mười mấy vị cung chủ sinh vì tình tử vì ái, đành đấm ngực giậm chân: “Tác nghiệt mà! Thật mất mặt! Lão nhân gia ta không sống được nữa!”
Diệp Chậm Ly tay cầm trản đèn, lãnh quang chiếu rọi khuôn mặt như thanh ngọc của hắn, mang đến cảm giác mong manh dễ vỡ.
Một tay nhẹ nhàng cất Nhập Bát Tinh Kinh vào hộp, đặt trở lại trên kệ.
Hắn ngẩng đầu nhìn thư sách bí tịch xếp đầy trên vách, vẫn đứng bất động, tư thái như nhập định, nửa ngày phát ra một tiếng thở dài tựa có tựa không, bao nhiêu thần tình đều thu liễm, phi thân lấy xuống một quyển sách hơi mỏng.
Quyển sách kia nằm gọn trong tay, trang giấy đã ố vàng, ngón tay vừa vuốt chỉ cảm thấy giòn mà ráp, bìa mặt bốn chữ Triện đen huyền: Thiên Ma Đại Pháp.
—–
Tác giả đàm luận:
Chú giải: Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp, tác phẩm thư pháp của Vương Hy Chi, ở đây cảm thấy dùng Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp để hình dung Việt Tê Kiến rất hợp, ôm mặt, chép lại một đoạn diễn tả cụm từ này: chứa Khải thư bút ý, lấy viên bút tàng phong là chính, thần thái như thường, ung dung thư thái, đặt bút thu bút, chuyển hoán đề án, như sơn ẩn ngọc, tuy không ngoại diệu phong mang mà tinh thần nội hàm, bút lực mạnh mẽ trân quý, người trí thức đương thời có lời bình như sau “Viên dung tao nhã, ý trí ưu nhàn dật dụ, có thể nói là thâm bất khả trắc”, mà nét bình thản giản tĩnh trong thư phong đã thành phong cách thư pháp cổ đặc sắc.
Tác phẩm Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp
Về chương này (chương này viết dài thật!)
1. Chương sau bắt đầu thúc đẩy tình tiết.
2. Nếu có gì đau khổ hơn hầu hạ một vị mẹ vợ, thì chính là phải hầu hạ hai vị mẹ vợ… Tô tra toàn bị ghét bỏ…
3. Về cá tính nhân vật, có nàng biểu thị chưa rõ, hành văn đến đây, cá tính nhân vật đều đã định rồi, nếu có gì không rõ, chỉ trách tôi làm không tốt, cúi đầu, nhưng vẫn giải thích một chút về vấn đề mọi người quan tâm.
Tô Thác Đao: Người này kỳ thực căn bản không thích âm mưu lừa lọc, vì Nhập Bát Tinh Kinh, hắn lừa tình thật nhiều chương, nhưng gạt xong hắn liền rửa tay gác kiếm, cho nên sau khi có được Nhập Bát Tinh Kinh, hắn không tận lực gạt người, nếu nói không sai, thì hắn chính là có chút thiếu muối… Trên cơ bản người này tương đối ngốc, mấy chương này hắn đều thật lòng hoàn lương, đừng đánh giá hắn quá cao quá thâm trầm, hắn đôi khi chỉ là không biết nên nói cái gì nên im lặng không phát biểu, hại một đống người tưởng bở ai du tên này hình như đặc biệt đáng gờm nha. Không phải đâu, dung lượng não hữu hạn của hắn chủ yếu dùng để chuyên tâm đột phá võ học thôi, loại chuyện gạt người cần chỉ số thông minh cao như vậy, hắn lười làm…
A Ly: Có nàng không hiểu đoạn bộc bạch say xỉn của hắn ở Đường gia là thật hay giả, giải thích một chút, tên này cũng không có tận lực nói dối, hắn là thật lòng. Ủy khuất cho hắn, nhưng ai bị hắn chơi khẳng định không nghĩ như thế, hắn sợ giết người, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tiếp tục sát nhân, đúng không nào? Bản thân hắn cảm thấy mình tốt, tất cả đều tại Sùng Quang không tốt, bôi nhọ tiểu sử của hắn!
Tê Kiến Boss soulmate của Tô tra: Vị này mới ghê. Lợi hại lắm, boss phần lớn thời gian khinh thường không thèm nói dối, điểm lợi hại nhất của hắn chính là hắn biết biên kịch, hắn viết sẵn một kịch bản, các vai tương quan đều ngoan ngoan diễn theo, thỉnh thoảng có một hai vai phản diện thủ ác, hắn sẽ gọi ra.
Hơi nóng trong khí tức của Tô Thác Đao, dấy lên từng trận run rẩy tinh tế trên làn da mịn màng của Việt Tê Kiến, tay hắn men theo gáy chậm rãi lần xuống, tới thắt lưng Việt Tê Kiến, lưu luyến một lát mới đến mông, cũng không trút bỏ y phục, cách lớp hạ sam bằng tơ tằm mềm mại, ngón tay tại huyệt khẩu tư mật thong thả vẽ vòng tròn, thi thoảng lại đâm vào trong một cái.
Việt Tê Kiến cuống quýt buông tay ngăn cản, nhưng nhãn thần đã tán loạn mông lung, quãng thời gian qua ở dưới thân Tô Thác Đao đã bị khai phá đến nhạy cảm cực độ, căn bản không chịu nổi thủ đoạn khiêu khích trêu chọc như thế.
Nội y trắng tuyết như lớp da thứ hai, dính sát bên dưới, thậm chí đã hõm cạn vào dũng đạo, ướt át cọ xát, mang đến cảm giác ngứa ngáy đáng thẹn nhưng khiến người trầm luân.
Việt Tê Kiến kiềm lòng không đặng, nỗ lực áp chế ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, đứt quãng khẩn cầu: “Đừng, đừng làm ở đây… Chúng ta về phòng rồi tiếp tục, ý ta là…”
Tô Thác Đao trở tay đè hắn xuống, một ngón tay thon dài thừa lúc hắn không kịp đề phòng đã hoàn toàn xuyên vào: “Ngươi không cần nói… Nhấc hông lên!”
Việt Tê Kiến cần cổ đột nhiên rướn cao, dường như muốn thét ra tiếng, nhưng chỉ là chuỗi âm tiết nức nở trầm bổng mơ hồ, nơi yếu hiểm nhất của hắn cũng không ẩn quá sâu, đầu ngón tay có vẻ đã chạm tới, nhưng chỉ vỏn vẹn tiếp xúc thoáng qua như vậy liền rời khỏi, loại cảm giác bị điền một nửa, hại hắn càng thêm trống rỗng này nhất thời lan khắp toàn thân, bao nhiêu lý trí đều bị dục hỏa thiêu sạch không còn, đã mất tự chủ, ngoan ngoãn nghe lời Tô Thác Đao nâng hông lên, lưng cung ra sau.
Tô Thác Đao vươn tay kéo tuột y sam hắn, chỉ thấy giữa cặp mông đầy đặn của hắn đã trơn như dầu mịn như phấn, nhịn không được ghì thắt lưng hắn, dùng dục vọng đã dựng thẳng tắp bồi hồi cảm thụ, mới từng phân từng phân công thành đoạt địa tấc đất tấc tranh tiến vào.
Việt Tê Kiến nhẫn nại cắn môi liều mạng hít thở, thuận theo sự xâm nhập của hắn, căng lưng nghênh hợp, đợi nuốt trọn tính khí cường hãn bệ vệ kia, hai hàng mi đều ướt đẫm, làn da toàn thân còn nhuốm một tầng ửng hồng phấn nhuận.
Biết ngay sau đó ắt sẽ là một trận đại hỏa trên thảo nguyên, có điểm sợ hãi quay đầu nhỏ giọng năn nỉ: “Chậm một chút… Cũng đừng… đừng lâu quá…”
Tô Thác Đao thấp giọng cười, hôn môi hắn, côn thịt rút mạnh ra, lại bá đạo tiến quân, tuy không quá nhanh, một phát tiếp một phát, nhưng đều là xung kích xỏ xiên triệt để nhất.
Việt Tê Kiến không thể khống chế kêu ra tiếng, nội bích trướng rát vô cùng, lại nóng như sắp bốc cháy, dũng đạo chật hẹp vốn đã tiếp thu rất cật lực, huyệt khẩu non mịn vì căng đến cực hạn, mà trở nên thê lệ bán trong suốt, nhưng càng toát ra một loại dụ hoặc dâm ngược.
Tô Thác Đao dụng lực nắm tay hắn, khàn giọng nói: “Ngươi không biết ngươi đẹp bao nhiêu đâu… Tự sờ đi, xem bên trong chặt cỡ nào nóng cỡ nào…”
Lời tình nồng nàn phóng đãng như thế, bức cho phía sau Việt Tê Kiến một trận kẹp chặt hơn nữa, như co thắt lại, khoái cảm kịch liệt đến không thể thừa thụ đột nhiên nổ tung ở hạ thể và vùng xương cụt, Tô Thác Đao hơi dừng lại, càng thêm cấp thiết mà hung hăng đâm chọc, nhắm ngay điểm nào đó không ngừng dày vò.
Sắp bị thao đến không xong, Việt Tê Kiến không tự chủ được toàn thân run rẩy, nhưng lại giãy dụa vặn hông lắc mông, vô thức vểnh ra sau, nội bích quấn càng chặt, trong tiếng rên rỉ xuân ý nhộn nhạo lan tràn, ngay cả mình lên đỉnh hồi nào cũng không hay, chỉ cảm thấy thủy triều ngập đầu không ngừng không nghỉ, thân thể cũng như linh hồn, mất hết sức nặng, tự do tự tại càng phiêu càng cao.
Cũng không biết qua bao lâu, tiểu phúc hậu đình đã ướt đến rối tinh rối mù, tựa hồ còn ngất đi trong chốc lát, đợi mục quang tan rã dần dần hội tụ lại, mới phát hiện Tô Thác Đao đã ôm mình vào lòng, từ dưới lên trên mà đính lộng: “Tới đi, tự làm!”
“Không, không, ta không biết…” Việt Tê Kiến thất thần thở dốc, nhưng càng thêm khẩn trương co rút cắn lấy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể: “Ta ăn no rồi… chịu không nổi nữa.”
Tô Thác Đao tóc đen buông xõa, sắc da như sương tuyết, mồ hôi từng giọt nhỏ xuống phần bụng xích lõa của Việt Tê Kiến, cả người mỹ diễm như yêu vật, tản mác vẻ hấp dẫn trí mạng nguy hiểm, khiến người vô pháp cưỡng lại hay kháng cự: “Sao ngươi thế này không được, thế kia cũng không được… Còn khẩu bất đối tâm, đúng là khó tính khó hầu.”
Nói xong ngậm lấy vành tai hắn, phớt lờ chút né tránh rất nhỏ của hắn, kéo hai chân hắn câu quanh thắt lưng mình, tay giữ khớp háng, rút ra phân nửa, rồi đẩy vào thật mạnh, trực nhập tận gốc, lần này nhờ tư thế hỗ trợ, chạy ào tới nơi sâu đến không thể sâu hơn, Việt Tê Kiến trước mắt một trận tối sầm, cảm giác mình đã bị xuyên thủng, mà huyết nhục lại được nhồi đầy đến không lọt một khe hở.
Gian nan hít sâu một hơi, Tô Thác Đao đã mất kiểm soát dốc toàn lực đâm thẳng mà lên, khoái cảm thế công hung mãnh, tích lũy như biển như núi, bị làm đến một chữ cũng phát âm không xong, chỉ có thể thổn thức hung hăng cắn vai hắn, nhất thời thắt lưng run nhẹ, phía trước một dòng bạch dịch lại rỉ ra, cả người co ro như bị ngạt thở, sâu trong hậu huyệt càng điên cuồng liều mạng kẹp thật chặt.
Trăng tỏ hoa say, một đôi tình nhân vong ngã triền miên, đã không còn biết đêm nay là năm nào.
“Tỉnh rồi sao?”
Tô Thác Đao cúi người hôn một cái ngay nốt ruồi son dưới rốn hắn, Việt Tê Kiến hai chân liền rụt lại, vừa nhột vừa muốn cười, hữu khí vô lực nói: “Thiếu chút nữa bị ngươi giết chết, đúng là… Đừng!”
Tô Thác Đao cùng hắn nằm sóng vai, đột nhiên thấp giọng nói: “Hôm đó Hà Trục Không dời đi đĩa mơ muối gừng, sau đó lên Nguyệt Nha Phong ngươi bảo với ta ngươi không thích ăn chua… Trong lòng ta mơ hồ có chút hoài nghi, nhưng cũng không hỏi ngươi, ta bất đắc dĩ gạt ngươi, một ngày nào đó cho dù ngươi muốn gạt lại, cũng là lẽ thường tình, ta tuyệt không trách ngươi nửa câu, nhưng ta không ngờ… không ngờ ngươi cư nhiên hoàn toàn không lừa dối ta, còn chịu ở lại bên ta.”
Trân mà trọng nắm lấy tay hắn: “Tê Kiến, tính tình ngươi như vậy kỳ thực không tốt, lương thiện đến có chút khờ dại, hành sự lại không đủ dứt khoát quyết liệt, võ công kém cỏi, dung mạo càng không thể coi là tuyệt sắc, ngay cả chuyện vân vũ phong nguyệt cũng trúc trắc khó kham…”
Việt Tê Kiến dở khóc dở cười, không nghe tiếp được nữa: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tô Thác Đao nghiêng đầu, hôn lên từng ngón tay hắn, tới ngón tay bị đứt càng đặc biệt ôn nhu thương tiếc một lúc lâu: “Ta vốn không nên thích ngươi… nhưng chỉ cần nghĩ đến có ngươi bên cạnh, lòng ta lại vui vẻ bình yên khôn tả…”
Nghĩ nghĩ, cảm thấy ngôn từ còn nghèo nàn thiếu thốn, nói: “Chỉ cần là thứ ngươi muốn, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”
Lúc diễn trò thì phong lưu phóng khoáng diệu ngữ như châu, nhưng một khi động chân tình, miệng lưỡi cư nhiên vụng về đến nông nỗi này, Việt Tê Kiến trong lòng buồn cười, nhưng khóe mắt đỏ hoe, se giọng nói: “Ta chỉ mong ngươi không gạt ta nữa.”
Tô Thác Đao nói: “Được.”
Việt Tê Kiến không khỏi hỏi lại: “Nếu ta làm sai…”
“Ta thà một đao giết ngươi, cũng không lừa dối ngươi dù chỉ một câu một chữ.”
Việt Tê Kiến thoáng run lên, Tô Thác Đao lập tức hỏi: “Lạnh sao? Nội lực ngươi vẫn chưa đủ…”
Tách hai chân Việt Tê Kiến, nghiêm túc nói: “Ban nãy quên song tu, làm lại lần nữa chịu không?”
Ưu Bát thư các tọa lạc dưới đáy hắc thủy hồ, men theo lối ngầm trong lòng núi, một đường lởm chởm quái thạch, dị thảo cổ đằng, chỉ có những trản đèn bằng bạc khảm vào vách đá chiếu sáng, thanh quang le lói, trái lại càng có vẻ u ám âm lãnh, giống như lạc vào địa phủ u minh.
Ưu Bát thư các chỉ có cung chủ mới được vào, một ổ khóa tứ dược thăng giáng khóa cửa, tổng cộng bốn lỗ tra chìa khóa, đều chứa huyền cơ một lộ ba ẩn, còn phải phân năm bước mới có thể mở ra, mà thứ tự tuyệt không thể đảo lộn, một khi loạn sẽ hỏng hết tất cả, kích phát cơ quan, kẻ nào manh động ắt chịu chết không cần nghi ngờ.
Diệp Chậm Ly lẳng lặng nhìn Tô Thác Đao lần lượt lấy chìa khóa mở cửa, mặc hắn dẫn mình vào thư các, rồi đi tới một tòa thạch thất nho nhỏ bên trong thư các.
Trong thạch thất đơn sơ thanh bần, chỉ một bồ đoàn, một trản đèn, một vò nước lớn, còn có vài vật dụng khác cùng lương khô.
Tô Thác Đao ấn Diệp Chậm Ly ngồi xuống bồ đoàn, tự động ngồi đối diện hắn, nói: “Nơi này thế nào?”
Diệp Chậm Ly giận lẫy đã ba hôm, lúc này tuy vẫn còn muốn dỗi tiếp, nhưng không thể cưỡng lại Tô Thác Đao ôn ngôn hảo ngữ với mình, lập tức bĩu môi nói: “Quá tệ… Cứ như mộ phần.”
Tô Thác Đao thở dài: “Ngươi nóng nảy hấp tấp, không giam ngươi ở đây, ta thực sự nghĩ không ra còn có biện pháp gì có thể giúp ngươi luyện thành Nhập Bát Tinh Kinh.”
Diệp Chậm Ly không phục: “Ta ở Hoài Long Sơn, danh tiếng còn chưa đủ sao? Yến Đại Xuyên cũng bại dưới kiếm của ta, kính nể đến hận không thể khấu nát cả cái đầu chó.”
Tô Thác Đao đảo mắt liếc hắn, cố nén dục vọng một cước đá chết hắn, đứng dậy nói: “A Ly, Nhập Bát Tinh Kinh không dễ có được… Coi như vì ta, làm ơn tiến bộ một chút!”
Diệp Chậm Ly mím môi, đột nhiên nói: “Trước khi đánh Bắc Đẩu Minh, ta muốn xuất quan.”
Tô Thác Đao suy nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng được.”
Thấy hắn có tật đa nghi nghiêm trọng lại hay sinh sự không đâu, nhưng lại mang vài phần khả ái, nhất thời ngứa tay, nhịn cười vỗ vỗ má hắn, xoay người đi ra.
Vòng qua vách núi, đã thấy Hoàng Ngâm Xung đang đợi ven đường, vũ y đạo quan, phất trần nhẹ phẩy, môi như chu sa, nhưng hàng mày tú đã trắng tuyết.
Tô Thác Đao dừng chân, hỏi: “Hoàng đường chủ có việc?”
Hoàng Ngâm Xung mỉm cười: “Hoa cảnh đang thịnh, nắng đẹp trời quang, có được mạn phép mời cung chủ cùng đi dạo?”
Hai người thả bước men theo bờ suối, trong tiếng nước róc rách, Hoàng Ngâm Xung nói: “Cung chủ tại sao dụng tâm đề bạt Việt Tê Kiến?”
“Tê Kiến đủ sức đảm nhiệm.”
Hắn đáp đến lãnh tĩnh mà trực tiếp, Hoàng Ngâm Xung lại lắc đầu, hàng mày dài như sáp nhập cả tóc mai khẽ nhướn: “Nếu không phải thấy ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi Diệp Chậm Ly, năm đó ta đã không chấp chứa bảo vệ, thậm chí âm thầm phò trợ, giúp ngươi ngồi vững ngôi cung chủ.”
Phất trần tơ bạc vung lên, một nhánh cây vươn ra từ bên đường rắc một tiếng rơi xuống đất: “Thất Tinh Hồ… không cần tới hai vị tổng quản, càng không chịu được nội loạn. Diệp Chậm Ly chấp chưởng cung vụ mấy năm, cũng không có bất cứ sai lầm nào, hắn chỉ là quá ỷ lại cung chủ mà thôi.”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Hoàng đường chủ, nếu bây giờ ta chết, A Ly có thống lĩnh được Thất Tinh Hồ không?”
Hoàng Ngâm Xung sững sờ, không biết đáp sao cho phải.
Tô Thác Đao nói tiếp: “Nhưng Việt Tê Kiến có thể, hơn nữa càng danh chính ngôn thuận, có cả huyết thống lẫn sư thừa.”
Hoàng Ngâm Xung trầm ngâm chốc lát, nói: “Thuộc hạ trải qua mấy đời biến cố, nhìn Thất Tinh Hồ từ thịnh thành suy, tới tuổi xế chiều, cuối cùng cũng đợi được ngươi… Cung chủ tuy còn trẻ, nhưng là người có tiền đồ nhất có năng lực nhất, Thất Tinh Hồ không thể mất ngươi, tại sao lại tùy tiện nói chữ chết như vậy?”
Tô Thác Đao luôn tôn trọng thân thiết với Hoàng Ngâm Xung, mỉm cười giải thích: “Lẽ nào lão nhân gia người còn trông cậy ta sống lâu trăm tuổi? Tô Thác Đao tuy là cung chủ, nhưng cũng không hơn một khối gạch một que củi ở Thất Tinh Hồ, Tê Kiến và A Ly cùng tồn tại, Thất Tinh Hồ có thêm một tầng bảo đảm, ta chết đi, nếu A Ly chấp chưởng được Thất Tinh Hồ, Tê Kiến tức nhậm chức tổng quản Nội đường, nếu Tê Kiến đoạt ngôi cung chủ, A Ly có thể giành Ngoại tam đường, có Đường gia ở xa làm chỗ dựa, Tê Kiến thế mạnh đến đâu, cũng không tổn hại được hắn.”
Hoàng Ngâm Xung nghiền ngẫm một hồi, hai mắt lóe lên một tia quang mang lão luyện: “Thác Đao, ngươi nói thật với ta, ngươi tìm về Nhập Bát Tinh Kinh, lại mưu đoạt bạch đạo nhất tịch, tương lai… phải chăng đã ấp ủ dự tính khác?”
Tô Thác Đao gật đầu, nhãn mâu đen nhánh thần quang ngưng định: “Ta muốn lấy đao cầu đạo, tiến tới cảnh giới vô thượng của võ học.”
Hoàng Ngâm Xung trong lòng kịch chấn, hầu kết cũng run lên, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Thời khắc này, Tô Thác Đao thân tư khí thế, cho dù là tứ phong ngũ sơn u cốc bích hồ của Thất Tinh cung, cũng trở nên khiên cưỡng nhỏ hẹp, không đủ dung nạp rộng mở.
“Ta cần đối thủ.”
Hoàng Ngâm Xung mơ hồ có dự cảm: “Ai?”
“Tạ Thiên Bích, thiên hạ đệ nhất nhân sau Niếp Thập Tam.” Tô Thác Đao thần thái phi dương, mâu quang sắc bén như khai đao: “Năm ngoái đi Bạch Lộc Sơn Mạnh Tự Tại từng nói, nếu chiến đấu sinh tử, nội trong ba mươi chiêu ta sẽ chết dưới tay Tạ Thiên Bích, nếu luận bàn đao thuật, trăm chiêu tất bại.”
“Sau đó ta Nhập Bát Tinh Kinh đại thành, đao pháp cũng đột phi mãnh tiến… nhưng không biết hôm nay hoặc giả mấy năm sau, có đủ tư cách cùng Tạ Thiên Bích đánh một trận hay không?”
Hoàng Ngâm Xung cũng không khỏi nổi hứng, có chút chờ mong: “Nếu ngươi có thể chiến thắng, Thất Tinh Hồ mới chân chính áp đảo được Xích Tôn Phong, quét sạch uất ức nhiều năm khuất dưới cờ họ.”
Cung chủ nhà mình có tiền đồ như vậy, mối quan ngại của Hoàng lão yêu đạo cũng bớt đi vài phần, lão gia tử râu mép dài thượt, không phải lo nữa thì quay sang bát quái, nhãn châu xoay chuyển, hỏi: “Cung chủ a, gần đây ta có một chuyện nghĩ mãi không thông, hy vọng ngươi có thể giải sầu cho lão nhân gia này.”
Cười đến ý vị sâu xa: “Việt Tê Kiến… với A Ly, trong lòng ngươi rốt cuộc thích ai?”
Tô Thác Đao trả lời cực nhanh: “Ta muốn cả hai.”
Thấy nụ cười của Hoàng Ngâm Xung nháy mắt sượng ngắt, hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Hoàng Ngâm Xung gian nan nuốt nước bọt, nói: “Thác Đao… Ý ta là, ngươi thích ai hơn? Hai người họ chung quy có điểm khác biệt mà đúng không?”
Tô Thác Đao nói: “Đương nhiên khác biệt.”
Xa xăm nhìn về phía đỉnh núi ẩn mây, trong thanh âm mang theo chút rung động: “Tê Kiến là non xanh sau mưa phùn, là trăng rằm nơi đông biên.”
Hoàng Ngâm Xung tuyệt không phải hạng không hiểu phong tình, lập tức gật đầu: “Đúng là một diệu nhân, còn A Ly?”
Tô Thác Đao nói: “A Ly hắn… chỉ là A Ly.”
Hoàng Ngâm Xung nghe không hiểu, nhíu mày lắc đầu.
Tô Thác Đao nghĩ nghĩ nói: “Tê Kiến là Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp đa sắc thái phong vận, A Ly… chữ còn chưa biết hết.” 【chú】
Hoàng Ngâm Xung lo lắng thở dài: “A Ly thể chất thế nhưng là trời sinh nội mị vạn vật khó tìm.”
Tô Thác Đao liếc lão một cái, nói: “Vậy cũng không liên quan tới Hoàng đường chủ.”
Hoàng Ngâm Xung bị ánh mắt bức người của hắn đâm một nhát, nhưng hung hãn không lùi, vẫn đầy phong thái Huyết y ma đạo độc thủ Kim Giang năm xưa: “Cung chủ, ngươi vẫn chưa nói rõ ngươi thích ai hơn.”
Đây hiển nhiên là lời cảnh tỉnh, một gậy đánh cho Tô Thác Đao rối bời, lập tức giữa đường dừng chân, cúi đầu, thập phần dụng tâm minh tư khổ tưởng.
Hoàng Ngâm Xung cách mấy bước quay đầu nhìn, thấy hắn my mục hệt như thiếu niên Thẩm Mặc Câu, chỉ bất quá Thẩm Mặc Câu trời sinh đa tình, mặc tức là sắc, cho dù vào thuở thiếu thời, đã thấy tình thâm tận xương, số mệnh khó toàn, mà người trước mặt… với chữ tình này, tâm lí cơ bản vẫn là một tên ngốc, trước mắt quạ đen phành phạch bay qua, tối tăm mặt mũi —— Hoàng Ngâm Xung thầm bất kính phỉ nhổ, lại ai oán thay một lớp vỏ ngoài tốt như vậy, cư nhiên bị người này không coi ra gì vô duyên vô cớ cô phụ, há chẳng phải minh châu ám đầu ngọc vùi cát đá?
Hồi lâu, Tô Thác Đao ngước mắt nhìn lão, trịnh trọng nói: “Ta nghĩ không ra, khó quá.”
Khuôn mặt Hoàng Ngâm Xung nhất thời có thể so với con cua đồng dở sống dở chín, hết xanh lại hồng, chỉ cảm thấy không biết ăn nói sao với mười mấy vị cung chủ sinh vì tình tử vì ái, đành đấm ngực giậm chân: “Tác nghiệt mà! Thật mất mặt! Lão nhân gia ta không sống được nữa!”
Diệp Chậm Ly tay cầm trản đèn, lãnh quang chiếu rọi khuôn mặt như thanh ngọc của hắn, mang đến cảm giác mong manh dễ vỡ.
Một tay nhẹ nhàng cất Nhập Bát Tinh Kinh vào hộp, đặt trở lại trên kệ.
Hắn ngẩng đầu nhìn thư sách bí tịch xếp đầy trên vách, vẫn đứng bất động, tư thái như nhập định, nửa ngày phát ra một tiếng thở dài tựa có tựa không, bao nhiêu thần tình đều thu liễm, phi thân lấy xuống một quyển sách hơi mỏng.
Quyển sách kia nằm gọn trong tay, trang giấy đã ố vàng, ngón tay vừa vuốt chỉ cảm thấy giòn mà ráp, bìa mặt bốn chữ Triện đen huyền: Thiên Ma Đại Pháp.
—–
Tác giả đàm luận:
Chú giải: Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp, tác phẩm thư pháp của Vương Hy Chi, ở đây cảm thấy dùng Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp để hình dung Việt Tê Kiến rất hợp, ôm mặt, chép lại một đoạn diễn tả cụm từ này: chứa Khải thư bút ý, lấy viên bút tàng phong là chính, thần thái như thường, ung dung thư thái, đặt bút thu bút, chuyển hoán đề án, như sơn ẩn ngọc, tuy không ngoại diệu phong mang mà tinh thần nội hàm, bút lực mạnh mẽ trân quý, người trí thức đương thời có lời bình như sau “Viên dung tao nhã, ý trí ưu nhàn dật dụ, có thể nói là thâm bất khả trắc”, mà nét bình thản giản tĩnh trong thư phong đã thành phong cách thư pháp cổ đặc sắc.
Tác phẩm Khoái Tuyết Thời Tịnh Thiếp
Về chương này (chương này viết dài thật!)
1. Chương sau bắt đầu thúc đẩy tình tiết.
2. Nếu có gì đau khổ hơn hầu hạ một vị mẹ vợ, thì chính là phải hầu hạ hai vị mẹ vợ… Tô tra toàn bị ghét bỏ…
3. Về cá tính nhân vật, có nàng biểu thị chưa rõ, hành văn đến đây, cá tính nhân vật đều đã định rồi, nếu có gì không rõ, chỉ trách tôi làm không tốt, cúi đầu, nhưng vẫn giải thích một chút về vấn đề mọi người quan tâm.
Tô Thác Đao: Người này kỳ thực căn bản không thích âm mưu lừa lọc, vì Nhập Bát Tinh Kinh, hắn lừa tình thật nhiều chương, nhưng gạt xong hắn liền rửa tay gác kiếm, cho nên sau khi có được Nhập Bát Tinh Kinh, hắn không tận lực gạt người, nếu nói không sai, thì hắn chính là có chút thiếu muối… Trên cơ bản người này tương đối ngốc, mấy chương này hắn đều thật lòng hoàn lương, đừng đánh giá hắn quá cao quá thâm trầm, hắn đôi khi chỉ là không biết nên nói cái gì nên im lặng không phát biểu, hại một đống người tưởng bở ai du tên này hình như đặc biệt đáng gờm nha. Không phải đâu, dung lượng não hữu hạn của hắn chủ yếu dùng để chuyên tâm đột phá võ học thôi, loại chuyện gạt người cần chỉ số thông minh cao như vậy, hắn lười làm…
A Ly: Có nàng không hiểu đoạn bộc bạch say xỉn của hắn ở Đường gia là thật hay giả, giải thích một chút, tên này cũng không có tận lực nói dối, hắn là thật lòng. Ủy khuất cho hắn, nhưng ai bị hắn chơi khẳng định không nghĩ như thế, hắn sợ giết người, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tiếp tục sát nhân, đúng không nào? Bản thân hắn cảm thấy mình tốt, tất cả đều tại Sùng Quang không tốt, bôi nhọ tiểu sử của hắn!
Tê Kiến Boss soulmate của Tô tra: Vị này mới ghê. Lợi hại lắm, boss phần lớn thời gian khinh thường không thèm nói dối, điểm lợi hại nhất của hắn chính là hắn biết biên kịch, hắn viết sẵn một kịch bản, các vai tương quan đều ngoan ngoan diễn theo, thỉnh thoảng có một hai vai phản diện thủ ác, hắn sẽ gọi ra.
Tác giả :
Trần Tiểu Thái