Sát Tương Tư
Chương 48
Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Tê Kiến, ở bên ta, khiến ngươi cảm thấy khuất nhục?”
Việt Tê Kiến ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không… ta cam tâm tình nguyện, nhưng… nhưng ta tuyệt không muốn giống như Diệp Chậm Ly, gieo ác đa đoan, không có lòng từ bi.”
——
Tô Thác Đao ở trong điện nghị sự với Hoàng Ngâm Xung, giữa lúc hai người đang luận đàm vui vẻ, chợt nghe tiếng tay áo lướt gió, ngay sau đó Diệp Chậm Ly xông thẳng vào: “Thác Đao… Ngươi tin ta chứ?”
Hoàng Ngâm Xung giật mình, lập tức cười nói: “A Ly về rồi sao, Đường gia bảo phong cảnh thế nào? Mấy tháng qua, có nhớ lão nhân gia ta không?”
Bâng quơ bông đùa vài câu, xóa đi chút bất kính vì hắn tùy tiện xông tới, chuyển thành bầu không khí trưởng ấu chuyện trò êm thắm hoà thuận.
Đáng tiếc lão nhân gia ném mị nhãn cho hai tên mù xem, Diệp Chậm Ly căn bản không thèm ngó ngàng, Tô Thác Đao càng không để ý, chỉ hỏi: “Mạn Thiên Hoa Vũ học đến đâu rồi?”
Diệp Chậm Ly thân hình hơi run, hô hấp gấp gáp hỗn loạn không chút kết cấu, nói: “Thác Đao, ngươi phải tin ta.”
Hoàng Ngâm Xung bất đắc dĩ, thấm thía cảm nhận được mình tuổi già sắc kém, thở dài đứng dậy: “Cung chủ, mấy tháng qua chúng ta thanh thế đại trương, hôm nay ở Tu Di đường lại mới tới thêm mười đệ tử, thuộc hạ phải đến nghiệm chứng đánh giá.”
Tô Thác Đao gật đầu: “Vất vả cho Hoàng đường chủ, người đi đi!”
Mục quang như bóng đêm, thâm trầm mà ấm áp lướt qua Diệp Chậm Ly, nói: “Lại đây.”
Diệp Chậm Ly đến gần, như chim mỏi về tổ, bán quỳ bên cạnh hắn, dựa sát vào đùi hắn, nhưng ngẩng đầu, thần sắc có chút hốt hoảng mà kiên trì, đòi hỏi được hôn.
Tô Thác Đao dứt khoát trượt khỏi ghế, ngồi trên thảm lông, ôm hắn vào lòng, ngón tay chậm rãi đan vào mái tóc đẫm mồ hôi của hắn, ngậm lấy cánh môi nóng bỏng của hắn, lại mút giữ đầu lưỡi, môi lưỡi hỏa nhiệt giao hòa, không mang theo một tia tình dục, nhưng khiến Diệp Chậm Ly cả người mềm nhũn không thở nổi, chỉ có thể vô thức đáp lại, nghênh tiếp không xuể bị cuốn hết tất cả.
Hồi lâu, Diệp Chậm Ly sau lưng mượn lực, hoàn toàn thả lỏng, gối đầu lên đùi Tô Thác Đao, ủy khuất cùng rã rời nặng nề trỗi dậy, không khỏi mang theo âm mũi nồng đậm: “Thác Đao, có người ức hiếp ta.”
Tô Thác Đao thấp giọng cười nói: “Là Tê Kiến à?”
Diệp Chậm Ly gật đầu, bên má nhẹ nhàng cọ đùi hắn, nói: “Chúng ta phải cảnh giác Việt Tê Kiến, hắn… hắn quả nhiên rắp tâm hại người.”
“Sao ngươi biết?”
“Lúc hắn đón ta, chính hắn nói cho ta biết.”
Tô Thác Đao thoáng trầm ngâm, nói: “Nhập Bát Tinh Kinh vẫn không ổn?”
Diệp Chậm Ly lưỡng lự một lát, nhưng không thể không nói thật: “Nhất Vĩ tâm pháp hoàn toàn vô khuyết, hắn không dám giở trò… Nhưng hắn sẽ hủy diệt Thất Tinh Hồ.”
Tô Thác Đao khóe miệng cong lên, là ưu nhã, cũng là tuyệt không để tâm: “Ngày nào hắn chưa làm cung chủ, ngày đó hắn không diệt được Thất Tinh Hồ, nếu hắn có thể chấp chưởng Thất Tinh Hồ, tự nhiên cũng không đành lòng hủy hoại cơ đồ nhà mình trong nháy mắt.”
Thấy Diệp Chậm Ly ngẩng đầu nhấp môi định nói, tình tự trong mắt dị thường nhạy cảm mà kịch liệt, bèn đưa tay ôn nhu phủ lên bờ môi hắn, từ tốn nói: “A Ly, ngươi lặn lội đường xa, đã quá mệt nhọc, ngủ một giấc trước đã.”
Diệp Chậm Ly luôn luôn nghe lời Tô Thác Đao, từ nhỏ đến giờ, bao năm thế sự hồng hoang, chỉ cần dụng lực dựa vào hắn, sẽ tuyệt không sai quấy. Lúc này quanh người tràn đầy khí tức cùng hơi ấm của hắn, Diệp Chậm Ly nhắm mắt lại, thanh âm lười biếng như một con mèo: “Ngươi vẫn ở bên ta?”
Tô Thác Đao ân một tiếng.
Diệp Chậm Ly liền thập phần an tâm mà ngủ.
Tô Thác Đao hô hấp lâu dài, lật xem sổ sách do Hoàng Ngâm Xung trình lên, thi thoảng xoa đầu vuốt tóc hắn.
Diệp Chậm Ly ngủ không sâu, nhưng không nguyện tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy tiếng ve lẫn tiếng lá xào xạc theo gió, cũng cảm giác được ánh sáng dần u ám, trong lòng biết đã đến hoàng hôn.
Trong cơn mông lung nghe thấy có người đi vào điện, sau đó chính là một vấn một đáp, thì thầm khe khẽ.
Thanh âm người nọ nhu hòa du uyển như hoa rơi mưa lất phất, chẳng những không ồn ào, trái lại còn khiến người tâm thần bình yên, nhưng Diệp Chậm Ly bỗng dưng mở choàng mắt bật dậy, thủ thế chờ phát động, cơ hồ sắp hung hăng nhào tới.
Quả nhiên là Việt Tê Kiến. Dưới tà dương, thân ảnh hắn như thủy mặc liễm diễm, nghiêng đầu, mục quang ngời sáng, mỉm cười nói: “Diệp tổng quản tỉnh rồi?”
Tô Thác Đao như có chút suy tư, hỏi: “Ngươi nói với A Ly, ngươi muốn hủy diệt Thất Tinh Hồ?”
Việt Tê Kiến ánh mắt hàm tiếu, nhưng ngữ khí bình thản: “Há chỉ Thất Tinh Hồ, còn có Bắc Đẩu Minh, Bạch Lộc Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang… Thiên Thu đường, Hãn Hải Vô Hồi phái… Nói chung danh môn đại phái, vô luận chính tà, toàn bộ giẫm nát.”
Tô Thác Đao cười to: “Một lưới bắt hết sao?”
Việt Tê Kiến ngưng thần nghĩ ngợi, nói: “Một lưới bắt hết rất khó, lấy đao mài đao, từng bước từng bước chậm rãi mà tiến thì còn có thể.”
Tô Thác Đao đồng tử đen nhánh như ngân hà trải xuống biển sâu: “Vậy theo chủ ý của ngươi, là bắt đầu từ Bắc Đẩu Minh?”
Nói xong chỉ chỉ một chồng sổ sách dày bên tay Việt Tê Kiến, vừa rồi mình đã xem sơ qua một lần, chính là một bộ kế hoạch đột phá thậm chí là tiêu diệt Bắc Đẩu Minh.
Dưới sự an bài của Việt Tê Kiến, Thất Tinh Hồ Ngoại tam đường hai phân đà, Nội đường Trảm Kinh sở Thiên Sàm quân, những lực lượng có thể vận dụng, kết cấu, phối hợp, tác chiến, thời cơ, đều đạt đến cấp độ tinh tế chu đáo nhất mà không chút sơ hở.
Hơn nữa hầu hết các khả năng đột phát của mỗi một loại biến cố, đều được tận lực suy tính tường tận, sắp đặt ứng đối thỏa đáng khả thi.
Trọn bộ kế hoạch có thể xưng là hoàn mỹ không tỳ vết.
Việt Tê Kiến một khi triển lộ tài năng, liền là phong mang chói mắt khiến người nín thở.
Tô Thác Đao nhịn không được tán thưởng: “Tốt lắm! Nếu ngươi ở Bạch Lộc Sơn, có lẽ chức sơn chủ của Mạnh Tự Tại, sẽ truyền cho ngươi chứ không phải Nhậm Tẫn Vọng.”
Việt Tê Kiến mâu quang như trăng, lẳng lặng nhìn hắn: “Còn có một người khác, càng xứng làm đệ tử Bạch Lộc Sơn hơn ta, hoặc giả hắn căn bản không cần Bạch Lộc Sơn hay Thất Tinh Hồ, cũng sẽ tự thành một cõi.”
Tô Thác Đao trong lòng chấn động, như một chiếc chìa khóa kiệt xuất tịch mịch lâu ngày rốt cuộc gặp được ổ khóa phù hợp, như cánh chim cô đơn được gió mát nâng đỡ, thông minh sắc sảo, ngộ chí càng sâu, trái lại nhất thời không biết nói gì.
Việt Tê Kiến cúi đầu lật một quyển sách, liếc mắt nhìn Diệp Chậm Ly: “Diệp tổng quản có muốn lấy một cuốn nghiền ngẫm?”
Diệp Chậm Ly giãy khỏi vòng tay Tô Thác Đao, chưa bao giờ phải chịu mối nhục như vậy, từ lúc về cung, mọi áp lực phẫn uất cùng sợ hãi nhất tề bùng nổ, bất tri bất giác sát khí đã vô pháp khắc chế, cấp bách muốn lao ra khỏi cơ thể, nhưng lại nói: “Thác Đao, ta muốn giết hắn, ngươi có cho không?”
Tô Thác Đao đứng dậy, thần sắc nghiêm khắc: “Diệp Chậm Ly, tùy hứng cũng phải có chừng mực.”
Diệp Chậm Ly im lặng, bướng bỉnh kiên trì, nhìn hắn không chớp mắt, đó là đôi mắt của con thú bị dồn vào đường cùng lại không nói được lời nào, dùng chút đau đớn cùng tha thiết còn sót lại, tiến vào nơi mềm mại nhất đáy lòng hắn.
Tô Thác Đao nhìn thẳng Diệp Chậm Ly, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Lúc Diệp Chậm Ly xoay người bỏ đi, Việt Tê Kiến cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tan vỡ yếu ớt cực nhỏ trong ngực hắn, Tô Thác Đao là nguồn sáng duy nhất trong sinh mệnh mình, tuyệt không nguyện nhường ai, mà cục diện này lại do mình một tay thúc đẩy nằm trong dự liệu, nhưng kỳ lạ thay, thời khắc này nỗi đau của Diệp Chậm Ly, mình cư nhiên đồng cảm, càng như muốn chia sẻ với hắn, trong lúc thất thần đã mở miệng hỏi: “Tại sao lại đối xử hắn như vậy?”
Tô Thác Đao tỏ vẻ khó hiểu: “Hắn sai quấy, ta phải đối xử hắn thế nào nữa?”
Việt Tê Kiến sắc mặt có chút tái nhợt: “Diệp Chậm Ly đối với ngươi… Hắn đối với ngươi…”
Bốn chữ tình thâm ý trọng bồi hồi ở đầu lưỡi, làm sao cũng không ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy cho dù nói tốt cho Diệp Chậm Ly một câu, cũng là ngàn khó vạn nan, thực sự trái với lòng mình.
Tô Thác Đao như có lĩnh ngộ, đạm đạm nói: “A Ly tính tình trẻ con, từ nhỏ đã được yêu chiều quá mức, người thích hắn cũng quá nhiều, nhưng hễ cầu gì được nấy, lâu ngày dài tháng sẽ hình thành thói quen, bản thân hắn cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, cứ mãi thuận buồm xuôi gió không gặp kình địch thì ích gì? Đến khi nghịch cảnh lâm đầu, chỉ sợ một kích liền sụp đổ… Ngươi là ngoài nhu trong cương, hắn là miệng hùm gan thỏ, Tê Kiến, A Ly không phải đối thủ của ngươi.”
Dứt lời lại hỏi: “Ban nãy sao ngươi không nói với ta là A Ly đánh tay ngươi bị thương?”
Hắn ánh mắt tinh tường, đã sớm nhìn ra cánh tay trái của Việt Tê Kiến không được linh hoạt, đoán sơ thôi liền biết là tác phẩm của Diệp Chậm Ly.
Việt Tê Kiến nụ cười toát ra chút sắc sảo: “Muốn ta khóc lóc kể lể trước mặt ngươi? Đường đường nam nhi khuất dưới người khác đã là thân bất do kỷ, chẳng lẽ còn phải học theo nữ nhân càn rỡ đeo bám tranh sủng đoạt ái? Ta không biết làm, cũng không thèm làm.”
Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Tê Kiến, ở bên ta, khiến ngươi cảm thấy khuất nhục?”
Việt Tê Kiến ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không… ta cam tâm tình nguyện, nhưng… Nhưng ta tuyệt không muốn giống như Diệp Chậm Ly, gieo ác đa đoan, không có lòng từ bi.”
Tô Thác Đao nói: “Tê Kiến, ngươi là hậu nhân của Minh Thiền Nữ, lại là đệ tử chân truyền của Tô Tiểu Khuyết, nơi ngươi nên an thân lập mệnh, chỉ có Thất Tinh Hồ. A Ly đối đãi ngươi như chó giẫm bùn, ngươi đối đãi A Ly nhưng không bỏ đá xuống giếng, đủ thấy ngươi thuần lương, nhưng bất luận thiện ác, đều cần có sức mạnh để phản kháng chống đỡ, bằng không chỉ là trò cười, như ngón tay bị bẻ gãy của ngươi.”
Trong mắt hiện lên một tia tiếu ý sâu xa: “Mặc kệ trong bụng ngươi ấp ủ tà niệm gì, ngươi từ lúc chào đời đã là người của Thất Tinh Hồ, không thể thay đổi, không thể xóa bỏ.”
Hai người mục quang tiếp xúc, Việt Tê Kiến da đầu muốn nứt toạc, như có một lưỡi dao sắc bén kề sát yết hầu mà qua, cuống quýt né tránh ánh mắt hắn, không tự chủ được buột miệng nói: “Thác Đao, ta không thích Thất Tinh Hồ, nhưng… nhưng ta thật lòng thích ngươi.”
Tô Thác Đao gật đầu, thong thả nắm tay hắn, Tô Thác Đao khớp ngón tay hơi gồ ra ngoài, lòng bàn tay bởi vì quanh năm cầm đao, còn có chút thô ráp khiến người nhột nhạt ngứa ngáy: “Tê Kiến, ta không giỏi thuật quyền mưu, nhưng ngươi tinh thiện, rất nhiều sự vụ của Thất Tinh Hồ, ngươi phải giúp ta.”
Việt Tê Kiến lòng bàn tay thấm một lớp mồ hôi mỏng manh: “Diệp Chậm Ly mới là tổng quản Nội đường.”
Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Tài hoa tâm cơ của ngươi, có điểm thắng A Ly… Ta chỉ hy vọng có thể tin ngươi, ta có thể tin ngươi mà đúng không?”
Việt Tê Kiến rõ ràng do dự một lát, đáp: “Có thể.”
Tô Thác Đao nhướn mày: “Thất Tinh Hồ vừa vào thất tịch liền đối đầu với Bắc Đẩu Minh, nên lấy cớ gì?”
Việt Tê Kiến không chút nghĩ ngợi, nói: “Thứ nhất, Tang Hồng Chính bị thái bổ thoát dương mà chết, phải trút tội lên Tống Vô Bạn, thứ hai thanh lý môn hộ, nếu Tống Vô Bạn tu tập Nhập Bát Tinh Kinh, Thất Tinh Hồ nên vì chính đạo trừ đi mối hại này, thứ ba kẻ này đại gian đại ác, chịu ân thu dưỡng dạy võ của Thương Vũ đại sư, nhưng nghe nói Thương Vũ đại sư đã chết từ lâu, ta đoán hơn phân nửa là hắn khinh sư diệt tổ.”
Tô Thác Đao nhãn thần lạnh đi, nói: “Lý do thứ hai thứ ba đều từ thứ nhất mà ra, nhưng chuyện Tang Hồng Chính, làm sao thuyết phục được chư phái chính đạo?”
Việt Tê Kiến tâm niệm biến chuyển, những sự thể trước kia dần hiện lên trong đầu, linh quang chợt lóe, quyết định mạo hiểm một phen: “Thác Đao, có một chuyện… ta muốn nói với ngươi.”
Tô Thác Đao chăm chú nhìn hắn, mang theo vài phần thăm dò cùng chờ mong rõ rệt.
“Hồi ta còn nhỏ, đại công tử Hà gia từng đến Tang gia ở ít lâu, thay Tang Hồng Chính hỏi ta về Thất Tinh Hồ, sau đó đại khái thương xót ta, đối đãi ta thập phần thiện ý, nhưng trên đường chúng ta đi Nguyệt Nha Phong, hắn lại vờ như chưa từng gặp qua ta… Hà công tử tính tình cổ quái, thành thử trong lòng ta tuy nghi hoặc, nhưng cũng không dám nhận mặt ôn chuyện.”
Tô Thác Đao im lặng thật lâu, Việt Tê Kiến trái tim cũng dần trầm xuống, cơ hồ đã sát bên bờ vực tuyệt vọng, Tô Thác Đao lại nhẹ nhàng nâng cằm hắn, thanh âm ôn nhu đến gần như khàn đi: “Tê Kiến, tại sao lúc đó ta lại có thể nhẫn tâm tổn thương ngươi?”
Việt Tê Kiến mấp máy đôi môi, vừa nói ra một chữ ta, Tô Thác Đao đã vươn lưỡi tiến vào, ngăn hắn lại, sau đó nhiệt liệt mà cuồng loạn, gần như là bản năng sai khiến, công chiếm toàn bộ khoang miệng hắn.
Việt Tê Kiến không có thời gian để hô hấp, toàn thân mỗi một tấc xương tủy da thịt đều nhanh chóng mất sức trước màn tập kích kích tình này, ngửa đầu, chếnh choáng như tan chảy.
Chỉ một nụ hôn, đã có thể phá vỡ hắn, nuốt hắn vào bụng, đủ thành một hồi hoan hảo như pháo hoa nở rộ trên không.
Việt Tê Kiến ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không… ta cam tâm tình nguyện, nhưng… nhưng ta tuyệt không muốn giống như Diệp Chậm Ly, gieo ác đa đoan, không có lòng từ bi.”
——
Tô Thác Đao ở trong điện nghị sự với Hoàng Ngâm Xung, giữa lúc hai người đang luận đàm vui vẻ, chợt nghe tiếng tay áo lướt gió, ngay sau đó Diệp Chậm Ly xông thẳng vào: “Thác Đao… Ngươi tin ta chứ?”
Hoàng Ngâm Xung giật mình, lập tức cười nói: “A Ly về rồi sao, Đường gia bảo phong cảnh thế nào? Mấy tháng qua, có nhớ lão nhân gia ta không?”
Bâng quơ bông đùa vài câu, xóa đi chút bất kính vì hắn tùy tiện xông tới, chuyển thành bầu không khí trưởng ấu chuyện trò êm thắm hoà thuận.
Đáng tiếc lão nhân gia ném mị nhãn cho hai tên mù xem, Diệp Chậm Ly căn bản không thèm ngó ngàng, Tô Thác Đao càng không để ý, chỉ hỏi: “Mạn Thiên Hoa Vũ học đến đâu rồi?”
Diệp Chậm Ly thân hình hơi run, hô hấp gấp gáp hỗn loạn không chút kết cấu, nói: “Thác Đao, ngươi phải tin ta.”
Hoàng Ngâm Xung bất đắc dĩ, thấm thía cảm nhận được mình tuổi già sắc kém, thở dài đứng dậy: “Cung chủ, mấy tháng qua chúng ta thanh thế đại trương, hôm nay ở Tu Di đường lại mới tới thêm mười đệ tử, thuộc hạ phải đến nghiệm chứng đánh giá.”
Tô Thác Đao gật đầu: “Vất vả cho Hoàng đường chủ, người đi đi!”
Mục quang như bóng đêm, thâm trầm mà ấm áp lướt qua Diệp Chậm Ly, nói: “Lại đây.”
Diệp Chậm Ly đến gần, như chim mỏi về tổ, bán quỳ bên cạnh hắn, dựa sát vào đùi hắn, nhưng ngẩng đầu, thần sắc có chút hốt hoảng mà kiên trì, đòi hỏi được hôn.
Tô Thác Đao dứt khoát trượt khỏi ghế, ngồi trên thảm lông, ôm hắn vào lòng, ngón tay chậm rãi đan vào mái tóc đẫm mồ hôi của hắn, ngậm lấy cánh môi nóng bỏng của hắn, lại mút giữ đầu lưỡi, môi lưỡi hỏa nhiệt giao hòa, không mang theo một tia tình dục, nhưng khiến Diệp Chậm Ly cả người mềm nhũn không thở nổi, chỉ có thể vô thức đáp lại, nghênh tiếp không xuể bị cuốn hết tất cả.
Hồi lâu, Diệp Chậm Ly sau lưng mượn lực, hoàn toàn thả lỏng, gối đầu lên đùi Tô Thác Đao, ủy khuất cùng rã rời nặng nề trỗi dậy, không khỏi mang theo âm mũi nồng đậm: “Thác Đao, có người ức hiếp ta.”
Tô Thác Đao thấp giọng cười nói: “Là Tê Kiến à?”
Diệp Chậm Ly gật đầu, bên má nhẹ nhàng cọ đùi hắn, nói: “Chúng ta phải cảnh giác Việt Tê Kiến, hắn… hắn quả nhiên rắp tâm hại người.”
“Sao ngươi biết?”
“Lúc hắn đón ta, chính hắn nói cho ta biết.”
Tô Thác Đao thoáng trầm ngâm, nói: “Nhập Bát Tinh Kinh vẫn không ổn?”
Diệp Chậm Ly lưỡng lự một lát, nhưng không thể không nói thật: “Nhất Vĩ tâm pháp hoàn toàn vô khuyết, hắn không dám giở trò… Nhưng hắn sẽ hủy diệt Thất Tinh Hồ.”
Tô Thác Đao khóe miệng cong lên, là ưu nhã, cũng là tuyệt không để tâm: “Ngày nào hắn chưa làm cung chủ, ngày đó hắn không diệt được Thất Tinh Hồ, nếu hắn có thể chấp chưởng Thất Tinh Hồ, tự nhiên cũng không đành lòng hủy hoại cơ đồ nhà mình trong nháy mắt.”
Thấy Diệp Chậm Ly ngẩng đầu nhấp môi định nói, tình tự trong mắt dị thường nhạy cảm mà kịch liệt, bèn đưa tay ôn nhu phủ lên bờ môi hắn, từ tốn nói: “A Ly, ngươi lặn lội đường xa, đã quá mệt nhọc, ngủ một giấc trước đã.”
Diệp Chậm Ly luôn luôn nghe lời Tô Thác Đao, từ nhỏ đến giờ, bao năm thế sự hồng hoang, chỉ cần dụng lực dựa vào hắn, sẽ tuyệt không sai quấy. Lúc này quanh người tràn đầy khí tức cùng hơi ấm của hắn, Diệp Chậm Ly nhắm mắt lại, thanh âm lười biếng như một con mèo: “Ngươi vẫn ở bên ta?”
Tô Thác Đao ân một tiếng.
Diệp Chậm Ly liền thập phần an tâm mà ngủ.
Tô Thác Đao hô hấp lâu dài, lật xem sổ sách do Hoàng Ngâm Xung trình lên, thi thoảng xoa đầu vuốt tóc hắn.
Diệp Chậm Ly ngủ không sâu, nhưng không nguyện tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy tiếng ve lẫn tiếng lá xào xạc theo gió, cũng cảm giác được ánh sáng dần u ám, trong lòng biết đã đến hoàng hôn.
Trong cơn mông lung nghe thấy có người đi vào điện, sau đó chính là một vấn một đáp, thì thầm khe khẽ.
Thanh âm người nọ nhu hòa du uyển như hoa rơi mưa lất phất, chẳng những không ồn ào, trái lại còn khiến người tâm thần bình yên, nhưng Diệp Chậm Ly bỗng dưng mở choàng mắt bật dậy, thủ thế chờ phát động, cơ hồ sắp hung hăng nhào tới.
Quả nhiên là Việt Tê Kiến. Dưới tà dương, thân ảnh hắn như thủy mặc liễm diễm, nghiêng đầu, mục quang ngời sáng, mỉm cười nói: “Diệp tổng quản tỉnh rồi?”
Tô Thác Đao như có chút suy tư, hỏi: “Ngươi nói với A Ly, ngươi muốn hủy diệt Thất Tinh Hồ?”
Việt Tê Kiến ánh mắt hàm tiếu, nhưng ngữ khí bình thản: “Há chỉ Thất Tinh Hồ, còn có Bắc Đẩu Minh, Bạch Lộc Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang… Thiên Thu đường, Hãn Hải Vô Hồi phái… Nói chung danh môn đại phái, vô luận chính tà, toàn bộ giẫm nát.”
Tô Thác Đao cười to: “Một lưới bắt hết sao?”
Việt Tê Kiến ngưng thần nghĩ ngợi, nói: “Một lưới bắt hết rất khó, lấy đao mài đao, từng bước từng bước chậm rãi mà tiến thì còn có thể.”
Tô Thác Đao đồng tử đen nhánh như ngân hà trải xuống biển sâu: “Vậy theo chủ ý của ngươi, là bắt đầu từ Bắc Đẩu Minh?”
Nói xong chỉ chỉ một chồng sổ sách dày bên tay Việt Tê Kiến, vừa rồi mình đã xem sơ qua một lần, chính là một bộ kế hoạch đột phá thậm chí là tiêu diệt Bắc Đẩu Minh.
Dưới sự an bài của Việt Tê Kiến, Thất Tinh Hồ Ngoại tam đường hai phân đà, Nội đường Trảm Kinh sở Thiên Sàm quân, những lực lượng có thể vận dụng, kết cấu, phối hợp, tác chiến, thời cơ, đều đạt đến cấp độ tinh tế chu đáo nhất mà không chút sơ hở.
Hơn nữa hầu hết các khả năng đột phát của mỗi một loại biến cố, đều được tận lực suy tính tường tận, sắp đặt ứng đối thỏa đáng khả thi.
Trọn bộ kế hoạch có thể xưng là hoàn mỹ không tỳ vết.
Việt Tê Kiến một khi triển lộ tài năng, liền là phong mang chói mắt khiến người nín thở.
Tô Thác Đao nhịn không được tán thưởng: “Tốt lắm! Nếu ngươi ở Bạch Lộc Sơn, có lẽ chức sơn chủ của Mạnh Tự Tại, sẽ truyền cho ngươi chứ không phải Nhậm Tẫn Vọng.”
Việt Tê Kiến mâu quang như trăng, lẳng lặng nhìn hắn: “Còn có một người khác, càng xứng làm đệ tử Bạch Lộc Sơn hơn ta, hoặc giả hắn căn bản không cần Bạch Lộc Sơn hay Thất Tinh Hồ, cũng sẽ tự thành một cõi.”
Tô Thác Đao trong lòng chấn động, như một chiếc chìa khóa kiệt xuất tịch mịch lâu ngày rốt cuộc gặp được ổ khóa phù hợp, như cánh chim cô đơn được gió mát nâng đỡ, thông minh sắc sảo, ngộ chí càng sâu, trái lại nhất thời không biết nói gì.
Việt Tê Kiến cúi đầu lật một quyển sách, liếc mắt nhìn Diệp Chậm Ly: “Diệp tổng quản có muốn lấy một cuốn nghiền ngẫm?”
Diệp Chậm Ly giãy khỏi vòng tay Tô Thác Đao, chưa bao giờ phải chịu mối nhục như vậy, từ lúc về cung, mọi áp lực phẫn uất cùng sợ hãi nhất tề bùng nổ, bất tri bất giác sát khí đã vô pháp khắc chế, cấp bách muốn lao ra khỏi cơ thể, nhưng lại nói: “Thác Đao, ta muốn giết hắn, ngươi có cho không?”
Tô Thác Đao đứng dậy, thần sắc nghiêm khắc: “Diệp Chậm Ly, tùy hứng cũng phải có chừng mực.”
Diệp Chậm Ly im lặng, bướng bỉnh kiên trì, nhìn hắn không chớp mắt, đó là đôi mắt của con thú bị dồn vào đường cùng lại không nói được lời nào, dùng chút đau đớn cùng tha thiết còn sót lại, tiến vào nơi mềm mại nhất đáy lòng hắn.
Tô Thác Đao nhìn thẳng Diệp Chậm Ly, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Lúc Diệp Chậm Ly xoay người bỏ đi, Việt Tê Kiến cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tan vỡ yếu ớt cực nhỏ trong ngực hắn, Tô Thác Đao là nguồn sáng duy nhất trong sinh mệnh mình, tuyệt không nguyện nhường ai, mà cục diện này lại do mình một tay thúc đẩy nằm trong dự liệu, nhưng kỳ lạ thay, thời khắc này nỗi đau của Diệp Chậm Ly, mình cư nhiên đồng cảm, càng như muốn chia sẻ với hắn, trong lúc thất thần đã mở miệng hỏi: “Tại sao lại đối xử hắn như vậy?”
Tô Thác Đao tỏ vẻ khó hiểu: “Hắn sai quấy, ta phải đối xử hắn thế nào nữa?”
Việt Tê Kiến sắc mặt có chút tái nhợt: “Diệp Chậm Ly đối với ngươi… Hắn đối với ngươi…”
Bốn chữ tình thâm ý trọng bồi hồi ở đầu lưỡi, làm sao cũng không ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy cho dù nói tốt cho Diệp Chậm Ly một câu, cũng là ngàn khó vạn nan, thực sự trái với lòng mình.
Tô Thác Đao như có lĩnh ngộ, đạm đạm nói: “A Ly tính tình trẻ con, từ nhỏ đã được yêu chiều quá mức, người thích hắn cũng quá nhiều, nhưng hễ cầu gì được nấy, lâu ngày dài tháng sẽ hình thành thói quen, bản thân hắn cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, cứ mãi thuận buồm xuôi gió không gặp kình địch thì ích gì? Đến khi nghịch cảnh lâm đầu, chỉ sợ một kích liền sụp đổ… Ngươi là ngoài nhu trong cương, hắn là miệng hùm gan thỏ, Tê Kiến, A Ly không phải đối thủ của ngươi.”
Dứt lời lại hỏi: “Ban nãy sao ngươi không nói với ta là A Ly đánh tay ngươi bị thương?”
Hắn ánh mắt tinh tường, đã sớm nhìn ra cánh tay trái của Việt Tê Kiến không được linh hoạt, đoán sơ thôi liền biết là tác phẩm của Diệp Chậm Ly.
Việt Tê Kiến nụ cười toát ra chút sắc sảo: “Muốn ta khóc lóc kể lể trước mặt ngươi? Đường đường nam nhi khuất dưới người khác đã là thân bất do kỷ, chẳng lẽ còn phải học theo nữ nhân càn rỡ đeo bám tranh sủng đoạt ái? Ta không biết làm, cũng không thèm làm.”
Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Tê Kiến, ở bên ta, khiến ngươi cảm thấy khuất nhục?”
Việt Tê Kiến ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không… ta cam tâm tình nguyện, nhưng… Nhưng ta tuyệt không muốn giống như Diệp Chậm Ly, gieo ác đa đoan, không có lòng từ bi.”
Tô Thác Đao nói: “Tê Kiến, ngươi là hậu nhân của Minh Thiền Nữ, lại là đệ tử chân truyền của Tô Tiểu Khuyết, nơi ngươi nên an thân lập mệnh, chỉ có Thất Tinh Hồ. A Ly đối đãi ngươi như chó giẫm bùn, ngươi đối đãi A Ly nhưng không bỏ đá xuống giếng, đủ thấy ngươi thuần lương, nhưng bất luận thiện ác, đều cần có sức mạnh để phản kháng chống đỡ, bằng không chỉ là trò cười, như ngón tay bị bẻ gãy của ngươi.”
Trong mắt hiện lên một tia tiếu ý sâu xa: “Mặc kệ trong bụng ngươi ấp ủ tà niệm gì, ngươi từ lúc chào đời đã là người của Thất Tinh Hồ, không thể thay đổi, không thể xóa bỏ.”
Hai người mục quang tiếp xúc, Việt Tê Kiến da đầu muốn nứt toạc, như có một lưỡi dao sắc bén kề sát yết hầu mà qua, cuống quýt né tránh ánh mắt hắn, không tự chủ được buột miệng nói: “Thác Đao, ta không thích Thất Tinh Hồ, nhưng… nhưng ta thật lòng thích ngươi.”
Tô Thác Đao gật đầu, thong thả nắm tay hắn, Tô Thác Đao khớp ngón tay hơi gồ ra ngoài, lòng bàn tay bởi vì quanh năm cầm đao, còn có chút thô ráp khiến người nhột nhạt ngứa ngáy: “Tê Kiến, ta không giỏi thuật quyền mưu, nhưng ngươi tinh thiện, rất nhiều sự vụ của Thất Tinh Hồ, ngươi phải giúp ta.”
Việt Tê Kiến lòng bàn tay thấm một lớp mồ hôi mỏng manh: “Diệp Chậm Ly mới là tổng quản Nội đường.”
Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Tài hoa tâm cơ của ngươi, có điểm thắng A Ly… Ta chỉ hy vọng có thể tin ngươi, ta có thể tin ngươi mà đúng không?”
Việt Tê Kiến rõ ràng do dự một lát, đáp: “Có thể.”
Tô Thác Đao nhướn mày: “Thất Tinh Hồ vừa vào thất tịch liền đối đầu với Bắc Đẩu Minh, nên lấy cớ gì?”
Việt Tê Kiến không chút nghĩ ngợi, nói: “Thứ nhất, Tang Hồng Chính bị thái bổ thoát dương mà chết, phải trút tội lên Tống Vô Bạn, thứ hai thanh lý môn hộ, nếu Tống Vô Bạn tu tập Nhập Bát Tinh Kinh, Thất Tinh Hồ nên vì chính đạo trừ đi mối hại này, thứ ba kẻ này đại gian đại ác, chịu ân thu dưỡng dạy võ của Thương Vũ đại sư, nhưng nghe nói Thương Vũ đại sư đã chết từ lâu, ta đoán hơn phân nửa là hắn khinh sư diệt tổ.”
Tô Thác Đao nhãn thần lạnh đi, nói: “Lý do thứ hai thứ ba đều từ thứ nhất mà ra, nhưng chuyện Tang Hồng Chính, làm sao thuyết phục được chư phái chính đạo?”
Việt Tê Kiến tâm niệm biến chuyển, những sự thể trước kia dần hiện lên trong đầu, linh quang chợt lóe, quyết định mạo hiểm một phen: “Thác Đao, có một chuyện… ta muốn nói với ngươi.”
Tô Thác Đao chăm chú nhìn hắn, mang theo vài phần thăm dò cùng chờ mong rõ rệt.
“Hồi ta còn nhỏ, đại công tử Hà gia từng đến Tang gia ở ít lâu, thay Tang Hồng Chính hỏi ta về Thất Tinh Hồ, sau đó đại khái thương xót ta, đối đãi ta thập phần thiện ý, nhưng trên đường chúng ta đi Nguyệt Nha Phong, hắn lại vờ như chưa từng gặp qua ta… Hà công tử tính tình cổ quái, thành thử trong lòng ta tuy nghi hoặc, nhưng cũng không dám nhận mặt ôn chuyện.”
Tô Thác Đao im lặng thật lâu, Việt Tê Kiến trái tim cũng dần trầm xuống, cơ hồ đã sát bên bờ vực tuyệt vọng, Tô Thác Đao lại nhẹ nhàng nâng cằm hắn, thanh âm ôn nhu đến gần như khàn đi: “Tê Kiến, tại sao lúc đó ta lại có thể nhẫn tâm tổn thương ngươi?”
Việt Tê Kiến mấp máy đôi môi, vừa nói ra một chữ ta, Tô Thác Đao đã vươn lưỡi tiến vào, ngăn hắn lại, sau đó nhiệt liệt mà cuồng loạn, gần như là bản năng sai khiến, công chiếm toàn bộ khoang miệng hắn.
Việt Tê Kiến không có thời gian để hô hấp, toàn thân mỗi một tấc xương tủy da thịt đều nhanh chóng mất sức trước màn tập kích kích tình này, ngửa đầu, chếnh choáng như tan chảy.
Chỉ một nụ hôn, đã có thể phá vỡ hắn, nuốt hắn vào bụng, đủ thành một hồi hoan hảo như pháo hoa nở rộ trên không.
Tác giả :
Trần Tiểu Thái