Sát Tương Tư
Chương 12
Thác Đao buông chân Diệp Chậm Ly, lẳng lặng rút cây quạt ra, nhặt lên y sam tả tơi dưới đất bao lấy Việt Tê Kiến, đoạn bế hắn lên: “Ngươi sao rồi?”
Việt Tê Kiến yếu ớt thở phào một hơi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rất khẽ rất thấp như con thú nhỏ: “Đau, ta đau quá… đau chết được!”
Nói xong ngón tay vô lực níu cổ áo Thác Đao, không hề báo trước thất thanh òa khóc.
Thác Đao hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ hắn sẽ khóc trước mặt mình, trận khóc này, khiến người có một loại ảo giác như đang nắm giữ trái tim hắn, hơn nữa còn là hắn tự xé toạc huyết nhục cốt cách của mình ra, hai tay dâng cho Thác Đao.
Phần da thịt khỏa lộ của Việt Tê Kiến nhuốm một màu đỏ ửng bất thường, thắt lưng đã bất giác run rẩy giãy dụa, đôi nhãn mâu đen nhánh của Thác Đao chuyển hướng Diệp Chậm Ly: “Nhập hành chu?”
Diệp Chậm Ly chớp chớp mắt, vô tâm vô phế cười nói: “Chính hắn muốn thế…”
Thậm chí còn hỏi: “Có đúng không a, tiểu tiện nhân?”
Thác Đao lạnh lùng nhìn hắn, hai người mâu quang chạm trán, Diệp Chậm Ly khẽ gật đầu.
“Đừng sợ…” Thác Đao vuốt tóc Việt Tê Kiến: “Một lát sẽ không đau nữa.”
Dứt lời không đếm xỉa tới Diệp Chậm Ly, phi thân ra khỏi cửa, thẳng tiến suối Tiết Tuyết.
Suối Tiết Tuyết ở sát bên Yên Phân Kiếm Tiệt viện, nằm trọn trong khe núi, xung quanh kỳ hoa giai mộc rậm rạp nhã thú, một con đường trải da hổ quanh co khúc khuỷu thông tới mấy gian tinh xá xây từ gỗ tùng.
Thác Đao đi đến bờ suối, ôm Việt Tê Kiến cùng nhau xuống nước.
Suối nước lạnh buốt, Việt Tê Kiến rùng mình một cái, nhưng thần trí đã thanh tỉnh hơn phân nửa. Thác Đao ôn hòa nói: “Nhập hành chu không có thuốc giải, cũng may ngươi đã tiết không ít lần, ngâm trong suối nước một hồi có thể giảm bớt dược hiệu, nhẫn nại thêm chút nữa.”
Việt Tê Kiến không nói gì, chỉ cắn răng chịu đựng, thân run cầm cập, như một con chim vào đông tránh rét mà không tìm được tổ, da thịt cả người đều lạnh đến tái xanh.
Thác Đao chăm chú nhìn hắn chốc lát, cười nói: “Đừng run nữa… Ngươi định đông sống đến chết, cũng không mở miệng nhờ ta một câu sao?”
Lòng bàn tay áp lên huyệt Mệnh Môn sau lưng hắn: “Nội lực ngươi tạm thời hao hết, ta truyền cho ngươi… Nội công chúng ta luyện hơn phân nửa không chung một đường, nhưng ngươi chỉ cần thuận thế dẫn dắt điều hoà thổ nạp là được.”
Dứt lời không cho cự tuyệt, đã từ từ truyền một luồng chân khí, chảy qua kỳ kinh bát mạch thập nhị kinh lạc, êm thắm rót vào phế phủ ngũ tạng, lắng xuống khí phủ, xoay tròn sung mãn.
Chân nguyên trong đan điền Việt Tê Kiến đang suy yếu, cảm ứng được chân khí mãnh liệt từ bên ngoài truyền vào, kinh mạch khí cơ đều lay động, cảm giác ngưng trệ hư nhược liền biến mất, bất tri bất giác đã dẫn luồng chân khí xa lạ kia tiến vào đan điền.
Thác Đao thiên phú cực cao, tuần hoàn một vòng trong cơ thể Việt Tê Kiến, đã dò la được tung tích chân khí vận chuyển của hắn, tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng vừa mừng vừa kinh.
Mừng chính là tâm pháp Việt Tê Kiến tu tập, có thể nói là một tòa bảo khố giá trị liên thành, như phiêu như định, như vực như biển, tinh diệu tuyệt luân.
Kinh chính là nội lực của hắn và mình một chính một tà, vốn nên tách biệt rõ ràng, cho dù truyền vào đan điền, cũng không thể hoàn toàn giao hòa, còn cần mấy canh giờ mới có thể chuyển hóa thành bản thân, nhưng trên thực tế chân khí của mình vừa tiến tới kinh mạch, liền không có nửa điểm thất thoát hao tổn, còn như giang hà tụ hội, tan thành vô hình, khí tượng cùng gốc cùng nguồn với Nhập Bát Tinh Kinh.
Hai luồng chân khí, một cường một nhược, một cho một nhận, tại đan điền ấm áp quấn lấy nhau, hai người đều có loại cảm giác thư thái kỳ diệu, khoái mỹ khôn tả khả ngộ bất khả cầu.
Qua thời gian một bữa cơm, Thác Đao thu chưởng, nói: “Như vậy có lẽ không còn gì đáng ngại nữa.”
Y sam Việt Tê Kiến ban nãy chỉ qua loa khoác lên, lúc này đã sớm hỗn loạn bất kham, đôi chân trần trắng tuyết ngâm trong suối nước, như đồ sứ bán trong suốt, sạch sẽ, mát lạnh, lại dụ dỗ người xâm phạm.
Thác Đao ngắm một hồi, không khỏi trêu: “Diệp tổng quản vắt cạn… Ta giúp hắn trả lại, chỉ nhiều hơn chứ không ít.”
Việt Tê Kiến sắc mặt tái nhợt, hai má vẫn còn lưu lại chút ửng hồng, nhưng ngồi cực thẳng, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn xoáy vào hắn, nói: “Ngươi là Tô cung chủ.”
Tô Thác Đao mỉm cười, như thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng đoán được…”
Việt Tê Kiến mâu quang u ám lãnh đạm: “Kỳ thực ta nên sớm biết… Lúc ta nhắc tới ngươi, Khổng Tước sợ hãi đến hồn vía lên mây, nhưng không dám nói ra thân phận của ngươi, Sở cô cô đối nhân xử thế luôn lạnh nhạt, nhưng ngươi đến y xá người lại tự mình rót trà cho ngươi. Ngươi đã biết ta là con cá lọt lưới của Việt gia, nhưng Diệp Chậm Ly mãi đến giờ mới biết ta có võ… Huống chi ngươi còn dám cướp người từ trong tay Diệp Chậm Ly, ngươi… tự nhiên chính là cung chủ Thất Tinh Hồ.”
Hắn sau khi hiểm tử hoàn sinh mất hết phòng bị, những lời ngày thường đánh chết cũng không nói ra miệng, cư nhiên không bị khống chế thổ lộ toàn bộ: “Ta ở Tang gia, ngoài Vân Ca, không có bằng hữu… Đáng tiếc ngươi là Tô cung chủ, không phải Thác Đao.”
Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Ta tuyệt không cố ý gạt ngươi, mà là lo ngại ngươi biết rồi sẽ sợ ta, cho nên không muốn nói với ngươi… Ta không nói dối ngươi, ta thật sự tên Thác Đao.”
Dừng một lúc, nói: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Thất Tinh Hồ, chưa từng gặp ai ngốc như ngươi… Ta rất thích ánh mắt ngươi nhìn ta, thích ngươi dặn ta, nhớ mang tất đừng để cảm lạnh, thích ngươi nghĩ rằng ta là nam sủng của A Ly, hổ thẹn thay ta, nhưng quyết không miệt thị ta, thích ngươi vừa nhìn thấy ta, liền không chút cố kỵ khóc thật lớn…”
Việt Tê Kiến sắc mặt kịch biến, cảm giác xấu hổ khó hình dung gần như khiến hắn không dám ngẩng đầu, khẩn trương hoang mang ngắt lời: “Đừng nói nữa!”
Vừa rồi dưới tay Diệp Chậm Ly, mình xích thân lõa thể dâm trạng xấu xí, vô sỉ ô uế đến mức không thể xem như con người, làm sao chịu được Tô Thác Đao nhắc lại? Còn nói cái gì thích với không thích?
Tô Thác Đao nhìn thấu tâm tư hắn, lại cười nói: “Chuyện này có gì to tát, A Ly công phu tà môn rất nhiều, ngươi thua dưới tay hắn cũng không ủy khuất.”
Việt Tê Kiến trong đầu một mảnh mờ mịt, hỏi: “Là sao?”
Tô Thác Đao kiên nhẫn giải thích: “Dưới tay A Ly, ngươi khóc cũng được sợ cũng được, dục tiên dục tử phóng đãng đến đâu cũng đều là thiên kinh địa nghĩa, hắn am tường tuyệt kỹ phong nguyệt, ngươi so với hắn chỉ là một oa nhi vừa lọt lòng mẹ, bị hắn nhục rồi thêm nhục, có gì phải khổ sở? Ta không để tâm, ngươi để tâm làm gì?”
“Hắn lột sạch y phục của ngươi, hành hạ ngươi chết đi sống lại, ngươi yếu thế hơn hắn, nếu không muốn chết, chỉ có thể thản nhiên chịu đựng, hoặc giả khóc lóc cầu xin, có gì đáng xấu hổ? Ngươi không phải vẫn chưa chết sao? Chờ ngươi luyện thành võ công, đi lột lại hắn, muốn cưỡng thế nào thì cưỡng thế đó, há không tốt hơn?”
Việt Tê Kiến ngẩn người.
Trực giác mách bảo lời hắn nói điên đảo thị phi hoàn toàn không có đạo lý, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc có điểm nào không đúng, bất quá khuất nhục chán ghét chính mình thống khổ không muốn sống trĩu nặng trong lòng, lại vì thế mà tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn khinh miêu đạm tả một phen biện luận, như tấm áo choàng lông mềm mại rộng rãi, phủ qua đầu bao lấy mình, tuy cách ly ánh sáng, nhưng cũng che đi những tổn thương kia, tự có một loại sức mạnh hắc ám mà ấm áp, vỗ về nhân tâm bình phục đau khổ, hơn nữa không cần phải trả bất cứ giá nào.
Tô Thác Đao vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại như yêu ma trong truyền thuyết ngập tràn dụ hoặc, hắn nói mình như bầy cá vẫn luôn bơi lượn trong nước, không cần chú ý lao móc hay lưỡi câu, cũng không cần để tâm rong rêu thành bụi bùn đọng dưới đáy, bởi vì một khi nhảy lên khỏi mặt nước, cửu trùng vân tiêu thiên địa càng rộng lớn, càng không bị ràng buộc.
Việt Tê Kiến mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy dao động, nhưng sau một trận tàn phá dày vò không cho kháng cự, chút thư thái nhẹ nhõm như cứu rỗi này, khiến trong thân thể xuất hiện một con người khác, như hạt giống gieo dưới lớp băng tuyết, manh nha muốn phá đất vươn lên.
Tô Thác Đao mặc hắn thả hồn theo mây, cũng không biết qua bao lâu, nói: “Dược hiệu của Nhập hành chu có lẽ đã tan hết rồi, lên bờ nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời cẩn thận bồng hắn, đặt trên một tảng đá trắng nhẵn nhụi ven suối: “Ta phải lấy cho ngươi bộ y phục khác… Ta sắp dẫn ngươi đến một nơi, không thể y quan không chỉnh tề.”
Đang định xoay người rời đi, Việt Tê Kiến đột nhiên hoàn hồn lại, cuống quýt vươn tay níu lấy góc áo hắn: “Ngươi đừng bỏ mặc ta…”
Tô Thác Đao cười nói: “Đừng sợ, nơi này là cấm địa, không có lệnh của ta ai cũng không được vào.”
Qua một tuần trà Tô Thác Đao quay lại, thấy Việt Tê Kiến vẫn không nhúc nhích dựa vào tảng đá kia, cả tư thế cũng chưa từng thay đổi, chỉ mở to đôi mắt nai, trong nhãn châu là bàng hoàng bất an như chim sợ cành cong, khoảnh khắc nhìn thấy mình, đột nhiên biến thành vui mừng ngời sáng.
Tô Thác Đao bất động thanh sắc, mặc vào cho hắn một bộ bạch y khiết tịnh cùng hài đen, lại dùng ngân quan buộc tóc hắn, đợi hết thảy đều chỉnh chu thỏa đáng, tỉ mỉ quan sát một hồi, phát giác my mục ngũ quan hắn tuy không thanh liệt tinh mỹ bằng Diệp Chậm Ly, nhưng đặc biệt có loại vị đạo ôn nhuận tú nhã, như mưa tháng ba Giang Nam, vô tội lại vô hại, khiến người càng ngắm càng thoải mái.
Trong lòng nhịn không được có chút mềm mại, cười nói: “Đi thôi!”
Việt Tê Kiến lẳng lặng hỏi: “Đi gặp Trang Sùng Quang?”
Tô Thác Đao nói: “Ba hôm trước ta đã đáp ứng ngươi, không phải sao?”
Xuyên qua một khóm Chi túy hoa, liền gặp một vách đá trơn nhẵn, Tô Thác Đao nhấc tay mở thạch môn, hai người tiến vào một gian thạch thất nhỏ hẹp, Việt Tê Kiến đưa mắt nhìn quanh, thấy trong thất không bày trí gì, chỉ là trên bốn vách đục lỗ cắm vài giá đèn, số lượng lần lượt là ba sáu bảy chín, bên trong mỗi giá đặt một trản đèn đồng, tổng cộng hai mươi lăm cái, khiến gian thạch thất nho nhỏ được chiếu sáng như ban ngày.
Tô Thác Đao cầm một trản trong đó, đưa tay dò vách đá, vặn mở một cơ quan, thuận miệng nói: “Những trản đèn này chứa dầu giao nhân, mộ huyệt các đời đế vương trong truyền thuyết đều dùng thứ đó để chiếu sáng, có thể trăm năm không tắt.”
Việt Tê Kiến thấp giọng nói: “Nhưng xưa nay có mấy vị đế vương sống trăm năm không chết?”
Tô Thác Đao lắng tai nghe tiếng cơ quan, lập tức trả đèn đồng về chỗ cũ, kéo Việt Tê Kiến đi tới chính giữa phòng, vừa đứng vững, mặt đất dưới chân trong vòng ba thước vuông đột nhiên lún xuống cực nhanh.
Việt Tê Kiến trở tay không kịp, thân hình lảo đảo, vội ôm cánh tay Tô Thác Đao, cũng may chỉ vài khắc ngắn ngủi, thạch đài đã hạ tới đáy, cạch một tiếng, giáng xuống thực địa.
Việt Tê Kiến định thần nhìn lại, là một tòa địa cung, trên trần điêu khắc thái cực âm dương tinh tú nhật nguyệt, bày trí thập phần trang nghiêm đơn giản, dùng đá mài làm lối đi, thông tới mấy chục gian thạch thất.
Tô Thác Đao trong thanh âm có loại tôn kính đoan nghiêm: “Nơi này chính là quần mộ của cung chủ bổn phái, bắt đầu từ đời Thẩm Mặc Câu cung chủ, di hài các cung chủ sẽ được an táng trong các thất ở địa cung… Tương lai bổn tọa cũng sẽ ở đây, hồn phách không tan, canh giữ Thất Tinh Hồ.”
Việt Tê Kiến cũng không biết là chấn kinh hay nghi hoặc, cả người đều run lên: “Ngươi… ngươi dẫn ta tới nơi này, chẳng lẽ Trang Sùng Quang…”
Tô Thác Đao gật đầu nói: “Nơi này có hai mươi tám mộ thất, lấy nhập bát tinh tú làm tên, thi thể Trang cung chủ ở thất Đê tú.”
Nói xong đi trước dẫn đường, dọc theo con đường trải đá ước chừng một trăm bước, lên bậc tam cấp, đẩy một phiến thạch môn, đạm đạm nói: “Vào đi.”
Chính giữa mộ thất là một cỗ thạch quan, đơn sơ mộc mạc.
Việt Tê Kiến nhất thời dừng chân không đi nữa, Tô Thác Đao cũng không thúc giục, chỉ chắp tay đứng nhìn, thân ảnh dưới ánh đèn trầm trọng, mờ mờ ảo ảo, như cửu thiên thần cảnh.
Ra khỏi địa cung, Việt Tê Kiến liền như một mảnh u hồn.
Ý nguyện duy nhất trong mười năm qua, lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, toàn thân như trượt chân trên cao, mất hết tinh khí thần, hư nhược mềm nhũn, một bước cũng không cất được.
Tô Thác Đao cùng hắn ngồi xuống bên một khóm Chi túy hoa, thanh âm như lưu ly trong suốt, lấp lánh quang mang lạnh lùng mà hoa lệ: “Sùng Quang cung chủ do chính tay ta giết, cũng do chính tay ta đặt vào thạch quan an táng.”
Việt Tê Kiến hững hờ hỏi: “Trong tay Trang Sùng Quang… sao lại ôm một đôi tượng đất?”
Trang Sùng Quang nằm trong quan, tuyệt không có nửa phần hung thần ác sát, dung nhan như hoa xuân mới nở, trên đôi môi như hồng lăng, thậm chí còn mang một tia tiếu ý tinh nghịch như hài đồng, tay phải nắm chặt một đôi tượng đất năm màu ngây ngô khả ái.
Mình cả đời thê khổ phiêu linh, đều là nhờ người này ban tặng, nhưng hắn lại chết bình yên như thế… Việt Tê Kiến cũng không phải bản tính quật thây vung roi, trăm mối ngổn ngang không chỗ phát tiết, trong lòng chỉ còn một cõi hư vô, lời nói cũng không đầu không đuôi.
Tô Thác Đao chậm rãi đáp: “Đôi tượng đất đó là Tô Tiểu Khuyết cung chủ tự tay nặn cho hắn, Sùng Quang cung chủ xem như chí bảo, đã sớm định nó là vật chôn cùng.”
Lại nói: “Các đời cung chủ Thất Tinh Hồ, đều có thể mang một vật chôn cùng. Bất quá có vài người chết quá đường đột, vô pháp tự mình lựa chọn, thì sẽ do người thân nhất chọn giúp… Tỷ như Thẩm cung chủ, vật chôn cùng hắn chính là Tô Tiểu Khuyết cung chủ sau đó chọn cho vào trong quan.”
Việt Tê Kiến tuy không hiếu kỳ, nhưng vẫn ngơ ngác hỏi: “Là thứ gì?”
Tô Thác Đao thở dài, nói: “Là binh khí thiếp thân của Tô cung chủ, Già La đao.”
Việt Tê Kiến diện vô biểu tình: “Vậy còn vật chôn cùng Tô Tiểu Khuyết?”
Tô Thác Đao nói: “Không biết… Tô cung chủ từng lập thệ, sống là cung chủ Thất Tinh Hồ, cho dù chết, cũng phải chôn ở Thất Tinh Hồ, nhưng hiện tại trong mộ thất này không có thi thể của hắn, có lẽ vẫn còn sống.”
Dừng một chút, mi tâm lóe lên một đạo tàn khốc: “Nếu hắn đã quên lời thề do chính mình lập, ta sẽ mang thi thể hắn trở về.”
Lời này cực có thâm ý, nhưng Việt Tê Kiến cũng chẳng buồn nghiền ngẫm, nói: “Vật chôn cùng ngươi sẽ là gì?”
Tô Thác Đao bật cười: “Ta chỉ nghĩ sinh tiền, không lo tử hậu.”
“Bất quá A Ly nhất định sẽ thay ta chuẩn bị chu đáo.”
Hắn một câu A Ly hai câu cũng A Ly, tự nhiên mà thân mật, thái độ này như một thanh trường châm xát muối, có thể đâm thủng con mắt trái tim người khác.
Việt Tê Kiến đáy mắt nổi lên tơ máu, nhất thời mất kiểm soát, bật thốt ra: “Diệp Chậm Ly hành sự ác độc vô sỉ, quyết không phải khí độ của tổng quản một cung.”
Tô Thác Đao nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng: “Còn ngươi là khí độ bậc nào?”
Việt Tê Kiến yếu ớt thở phào một hơi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rất khẽ rất thấp như con thú nhỏ: “Đau, ta đau quá… đau chết được!”
Nói xong ngón tay vô lực níu cổ áo Thác Đao, không hề báo trước thất thanh òa khóc.
Thác Đao hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ hắn sẽ khóc trước mặt mình, trận khóc này, khiến người có một loại ảo giác như đang nắm giữ trái tim hắn, hơn nữa còn là hắn tự xé toạc huyết nhục cốt cách của mình ra, hai tay dâng cho Thác Đao.
Phần da thịt khỏa lộ của Việt Tê Kiến nhuốm một màu đỏ ửng bất thường, thắt lưng đã bất giác run rẩy giãy dụa, đôi nhãn mâu đen nhánh của Thác Đao chuyển hướng Diệp Chậm Ly: “Nhập hành chu?”
Diệp Chậm Ly chớp chớp mắt, vô tâm vô phế cười nói: “Chính hắn muốn thế…”
Thậm chí còn hỏi: “Có đúng không a, tiểu tiện nhân?”
Thác Đao lạnh lùng nhìn hắn, hai người mâu quang chạm trán, Diệp Chậm Ly khẽ gật đầu.
“Đừng sợ…” Thác Đao vuốt tóc Việt Tê Kiến: “Một lát sẽ không đau nữa.”
Dứt lời không đếm xỉa tới Diệp Chậm Ly, phi thân ra khỏi cửa, thẳng tiến suối Tiết Tuyết.
Suối Tiết Tuyết ở sát bên Yên Phân Kiếm Tiệt viện, nằm trọn trong khe núi, xung quanh kỳ hoa giai mộc rậm rạp nhã thú, một con đường trải da hổ quanh co khúc khuỷu thông tới mấy gian tinh xá xây từ gỗ tùng.
Thác Đao đi đến bờ suối, ôm Việt Tê Kiến cùng nhau xuống nước.
Suối nước lạnh buốt, Việt Tê Kiến rùng mình một cái, nhưng thần trí đã thanh tỉnh hơn phân nửa. Thác Đao ôn hòa nói: “Nhập hành chu không có thuốc giải, cũng may ngươi đã tiết không ít lần, ngâm trong suối nước một hồi có thể giảm bớt dược hiệu, nhẫn nại thêm chút nữa.”
Việt Tê Kiến không nói gì, chỉ cắn răng chịu đựng, thân run cầm cập, như một con chim vào đông tránh rét mà không tìm được tổ, da thịt cả người đều lạnh đến tái xanh.
Thác Đao chăm chú nhìn hắn chốc lát, cười nói: “Đừng run nữa… Ngươi định đông sống đến chết, cũng không mở miệng nhờ ta một câu sao?”
Lòng bàn tay áp lên huyệt Mệnh Môn sau lưng hắn: “Nội lực ngươi tạm thời hao hết, ta truyền cho ngươi… Nội công chúng ta luyện hơn phân nửa không chung một đường, nhưng ngươi chỉ cần thuận thế dẫn dắt điều hoà thổ nạp là được.”
Dứt lời không cho cự tuyệt, đã từ từ truyền một luồng chân khí, chảy qua kỳ kinh bát mạch thập nhị kinh lạc, êm thắm rót vào phế phủ ngũ tạng, lắng xuống khí phủ, xoay tròn sung mãn.
Chân nguyên trong đan điền Việt Tê Kiến đang suy yếu, cảm ứng được chân khí mãnh liệt từ bên ngoài truyền vào, kinh mạch khí cơ đều lay động, cảm giác ngưng trệ hư nhược liền biến mất, bất tri bất giác đã dẫn luồng chân khí xa lạ kia tiến vào đan điền.
Thác Đao thiên phú cực cao, tuần hoàn một vòng trong cơ thể Việt Tê Kiến, đã dò la được tung tích chân khí vận chuyển của hắn, tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng vừa mừng vừa kinh.
Mừng chính là tâm pháp Việt Tê Kiến tu tập, có thể nói là một tòa bảo khố giá trị liên thành, như phiêu như định, như vực như biển, tinh diệu tuyệt luân.
Kinh chính là nội lực của hắn và mình một chính một tà, vốn nên tách biệt rõ ràng, cho dù truyền vào đan điền, cũng không thể hoàn toàn giao hòa, còn cần mấy canh giờ mới có thể chuyển hóa thành bản thân, nhưng trên thực tế chân khí của mình vừa tiến tới kinh mạch, liền không có nửa điểm thất thoát hao tổn, còn như giang hà tụ hội, tan thành vô hình, khí tượng cùng gốc cùng nguồn với Nhập Bát Tinh Kinh.
Hai luồng chân khí, một cường một nhược, một cho một nhận, tại đan điền ấm áp quấn lấy nhau, hai người đều có loại cảm giác thư thái kỳ diệu, khoái mỹ khôn tả khả ngộ bất khả cầu.
Qua thời gian một bữa cơm, Thác Đao thu chưởng, nói: “Như vậy có lẽ không còn gì đáng ngại nữa.”
Y sam Việt Tê Kiến ban nãy chỉ qua loa khoác lên, lúc này đã sớm hỗn loạn bất kham, đôi chân trần trắng tuyết ngâm trong suối nước, như đồ sứ bán trong suốt, sạch sẽ, mát lạnh, lại dụ dỗ người xâm phạm.
Thác Đao ngắm một hồi, không khỏi trêu: “Diệp tổng quản vắt cạn… Ta giúp hắn trả lại, chỉ nhiều hơn chứ không ít.”
Việt Tê Kiến sắc mặt tái nhợt, hai má vẫn còn lưu lại chút ửng hồng, nhưng ngồi cực thẳng, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn xoáy vào hắn, nói: “Ngươi là Tô cung chủ.”
Tô Thác Đao mỉm cười, như thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng đoán được…”
Việt Tê Kiến mâu quang u ám lãnh đạm: “Kỳ thực ta nên sớm biết… Lúc ta nhắc tới ngươi, Khổng Tước sợ hãi đến hồn vía lên mây, nhưng không dám nói ra thân phận của ngươi, Sở cô cô đối nhân xử thế luôn lạnh nhạt, nhưng ngươi đến y xá người lại tự mình rót trà cho ngươi. Ngươi đã biết ta là con cá lọt lưới của Việt gia, nhưng Diệp Chậm Ly mãi đến giờ mới biết ta có võ… Huống chi ngươi còn dám cướp người từ trong tay Diệp Chậm Ly, ngươi… tự nhiên chính là cung chủ Thất Tinh Hồ.”
Hắn sau khi hiểm tử hoàn sinh mất hết phòng bị, những lời ngày thường đánh chết cũng không nói ra miệng, cư nhiên không bị khống chế thổ lộ toàn bộ: “Ta ở Tang gia, ngoài Vân Ca, không có bằng hữu… Đáng tiếc ngươi là Tô cung chủ, không phải Thác Đao.”
Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Ta tuyệt không cố ý gạt ngươi, mà là lo ngại ngươi biết rồi sẽ sợ ta, cho nên không muốn nói với ngươi… Ta không nói dối ngươi, ta thật sự tên Thác Đao.”
Dừng một lúc, nói: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Thất Tinh Hồ, chưa từng gặp ai ngốc như ngươi… Ta rất thích ánh mắt ngươi nhìn ta, thích ngươi dặn ta, nhớ mang tất đừng để cảm lạnh, thích ngươi nghĩ rằng ta là nam sủng của A Ly, hổ thẹn thay ta, nhưng quyết không miệt thị ta, thích ngươi vừa nhìn thấy ta, liền không chút cố kỵ khóc thật lớn…”
Việt Tê Kiến sắc mặt kịch biến, cảm giác xấu hổ khó hình dung gần như khiến hắn không dám ngẩng đầu, khẩn trương hoang mang ngắt lời: “Đừng nói nữa!”
Vừa rồi dưới tay Diệp Chậm Ly, mình xích thân lõa thể dâm trạng xấu xí, vô sỉ ô uế đến mức không thể xem như con người, làm sao chịu được Tô Thác Đao nhắc lại? Còn nói cái gì thích với không thích?
Tô Thác Đao nhìn thấu tâm tư hắn, lại cười nói: “Chuyện này có gì to tát, A Ly công phu tà môn rất nhiều, ngươi thua dưới tay hắn cũng không ủy khuất.”
Việt Tê Kiến trong đầu một mảnh mờ mịt, hỏi: “Là sao?”
Tô Thác Đao kiên nhẫn giải thích: “Dưới tay A Ly, ngươi khóc cũng được sợ cũng được, dục tiên dục tử phóng đãng đến đâu cũng đều là thiên kinh địa nghĩa, hắn am tường tuyệt kỹ phong nguyệt, ngươi so với hắn chỉ là một oa nhi vừa lọt lòng mẹ, bị hắn nhục rồi thêm nhục, có gì phải khổ sở? Ta không để tâm, ngươi để tâm làm gì?”
“Hắn lột sạch y phục của ngươi, hành hạ ngươi chết đi sống lại, ngươi yếu thế hơn hắn, nếu không muốn chết, chỉ có thể thản nhiên chịu đựng, hoặc giả khóc lóc cầu xin, có gì đáng xấu hổ? Ngươi không phải vẫn chưa chết sao? Chờ ngươi luyện thành võ công, đi lột lại hắn, muốn cưỡng thế nào thì cưỡng thế đó, há không tốt hơn?”
Việt Tê Kiến ngẩn người.
Trực giác mách bảo lời hắn nói điên đảo thị phi hoàn toàn không có đạo lý, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc có điểm nào không đúng, bất quá khuất nhục chán ghét chính mình thống khổ không muốn sống trĩu nặng trong lòng, lại vì thế mà tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn khinh miêu đạm tả một phen biện luận, như tấm áo choàng lông mềm mại rộng rãi, phủ qua đầu bao lấy mình, tuy cách ly ánh sáng, nhưng cũng che đi những tổn thương kia, tự có một loại sức mạnh hắc ám mà ấm áp, vỗ về nhân tâm bình phục đau khổ, hơn nữa không cần phải trả bất cứ giá nào.
Tô Thác Đao vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại như yêu ma trong truyền thuyết ngập tràn dụ hoặc, hắn nói mình như bầy cá vẫn luôn bơi lượn trong nước, không cần chú ý lao móc hay lưỡi câu, cũng không cần để tâm rong rêu thành bụi bùn đọng dưới đáy, bởi vì một khi nhảy lên khỏi mặt nước, cửu trùng vân tiêu thiên địa càng rộng lớn, càng không bị ràng buộc.
Việt Tê Kiến mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy dao động, nhưng sau một trận tàn phá dày vò không cho kháng cự, chút thư thái nhẹ nhõm như cứu rỗi này, khiến trong thân thể xuất hiện một con người khác, như hạt giống gieo dưới lớp băng tuyết, manh nha muốn phá đất vươn lên.
Tô Thác Đao mặc hắn thả hồn theo mây, cũng không biết qua bao lâu, nói: “Dược hiệu của Nhập hành chu có lẽ đã tan hết rồi, lên bờ nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời cẩn thận bồng hắn, đặt trên một tảng đá trắng nhẵn nhụi ven suối: “Ta phải lấy cho ngươi bộ y phục khác… Ta sắp dẫn ngươi đến một nơi, không thể y quan không chỉnh tề.”
Đang định xoay người rời đi, Việt Tê Kiến đột nhiên hoàn hồn lại, cuống quýt vươn tay níu lấy góc áo hắn: “Ngươi đừng bỏ mặc ta…”
Tô Thác Đao cười nói: “Đừng sợ, nơi này là cấm địa, không có lệnh của ta ai cũng không được vào.”
Qua một tuần trà Tô Thác Đao quay lại, thấy Việt Tê Kiến vẫn không nhúc nhích dựa vào tảng đá kia, cả tư thế cũng chưa từng thay đổi, chỉ mở to đôi mắt nai, trong nhãn châu là bàng hoàng bất an như chim sợ cành cong, khoảnh khắc nhìn thấy mình, đột nhiên biến thành vui mừng ngời sáng.
Tô Thác Đao bất động thanh sắc, mặc vào cho hắn một bộ bạch y khiết tịnh cùng hài đen, lại dùng ngân quan buộc tóc hắn, đợi hết thảy đều chỉnh chu thỏa đáng, tỉ mỉ quan sát một hồi, phát giác my mục ngũ quan hắn tuy không thanh liệt tinh mỹ bằng Diệp Chậm Ly, nhưng đặc biệt có loại vị đạo ôn nhuận tú nhã, như mưa tháng ba Giang Nam, vô tội lại vô hại, khiến người càng ngắm càng thoải mái.
Trong lòng nhịn không được có chút mềm mại, cười nói: “Đi thôi!”
Việt Tê Kiến lẳng lặng hỏi: “Đi gặp Trang Sùng Quang?”
Tô Thác Đao nói: “Ba hôm trước ta đã đáp ứng ngươi, không phải sao?”
Xuyên qua một khóm Chi túy hoa, liền gặp một vách đá trơn nhẵn, Tô Thác Đao nhấc tay mở thạch môn, hai người tiến vào một gian thạch thất nhỏ hẹp, Việt Tê Kiến đưa mắt nhìn quanh, thấy trong thất không bày trí gì, chỉ là trên bốn vách đục lỗ cắm vài giá đèn, số lượng lần lượt là ba sáu bảy chín, bên trong mỗi giá đặt một trản đèn đồng, tổng cộng hai mươi lăm cái, khiến gian thạch thất nho nhỏ được chiếu sáng như ban ngày.
Tô Thác Đao cầm một trản trong đó, đưa tay dò vách đá, vặn mở một cơ quan, thuận miệng nói: “Những trản đèn này chứa dầu giao nhân, mộ huyệt các đời đế vương trong truyền thuyết đều dùng thứ đó để chiếu sáng, có thể trăm năm không tắt.”
Việt Tê Kiến thấp giọng nói: “Nhưng xưa nay có mấy vị đế vương sống trăm năm không chết?”
Tô Thác Đao lắng tai nghe tiếng cơ quan, lập tức trả đèn đồng về chỗ cũ, kéo Việt Tê Kiến đi tới chính giữa phòng, vừa đứng vững, mặt đất dưới chân trong vòng ba thước vuông đột nhiên lún xuống cực nhanh.
Việt Tê Kiến trở tay không kịp, thân hình lảo đảo, vội ôm cánh tay Tô Thác Đao, cũng may chỉ vài khắc ngắn ngủi, thạch đài đã hạ tới đáy, cạch một tiếng, giáng xuống thực địa.
Việt Tê Kiến định thần nhìn lại, là một tòa địa cung, trên trần điêu khắc thái cực âm dương tinh tú nhật nguyệt, bày trí thập phần trang nghiêm đơn giản, dùng đá mài làm lối đi, thông tới mấy chục gian thạch thất.
Tô Thác Đao trong thanh âm có loại tôn kính đoan nghiêm: “Nơi này chính là quần mộ của cung chủ bổn phái, bắt đầu từ đời Thẩm Mặc Câu cung chủ, di hài các cung chủ sẽ được an táng trong các thất ở địa cung… Tương lai bổn tọa cũng sẽ ở đây, hồn phách không tan, canh giữ Thất Tinh Hồ.”
Việt Tê Kiến cũng không biết là chấn kinh hay nghi hoặc, cả người đều run lên: “Ngươi… ngươi dẫn ta tới nơi này, chẳng lẽ Trang Sùng Quang…”
Tô Thác Đao gật đầu nói: “Nơi này có hai mươi tám mộ thất, lấy nhập bát tinh tú làm tên, thi thể Trang cung chủ ở thất Đê tú.”
Nói xong đi trước dẫn đường, dọc theo con đường trải đá ước chừng một trăm bước, lên bậc tam cấp, đẩy một phiến thạch môn, đạm đạm nói: “Vào đi.”
Chính giữa mộ thất là một cỗ thạch quan, đơn sơ mộc mạc.
Việt Tê Kiến nhất thời dừng chân không đi nữa, Tô Thác Đao cũng không thúc giục, chỉ chắp tay đứng nhìn, thân ảnh dưới ánh đèn trầm trọng, mờ mờ ảo ảo, như cửu thiên thần cảnh.
Ra khỏi địa cung, Việt Tê Kiến liền như một mảnh u hồn.
Ý nguyện duy nhất trong mười năm qua, lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, toàn thân như trượt chân trên cao, mất hết tinh khí thần, hư nhược mềm nhũn, một bước cũng không cất được.
Tô Thác Đao cùng hắn ngồi xuống bên một khóm Chi túy hoa, thanh âm như lưu ly trong suốt, lấp lánh quang mang lạnh lùng mà hoa lệ: “Sùng Quang cung chủ do chính tay ta giết, cũng do chính tay ta đặt vào thạch quan an táng.”
Việt Tê Kiến hững hờ hỏi: “Trong tay Trang Sùng Quang… sao lại ôm một đôi tượng đất?”
Trang Sùng Quang nằm trong quan, tuyệt không có nửa phần hung thần ác sát, dung nhan như hoa xuân mới nở, trên đôi môi như hồng lăng, thậm chí còn mang một tia tiếu ý tinh nghịch như hài đồng, tay phải nắm chặt một đôi tượng đất năm màu ngây ngô khả ái.
Mình cả đời thê khổ phiêu linh, đều là nhờ người này ban tặng, nhưng hắn lại chết bình yên như thế… Việt Tê Kiến cũng không phải bản tính quật thây vung roi, trăm mối ngổn ngang không chỗ phát tiết, trong lòng chỉ còn một cõi hư vô, lời nói cũng không đầu không đuôi.
Tô Thác Đao chậm rãi đáp: “Đôi tượng đất đó là Tô Tiểu Khuyết cung chủ tự tay nặn cho hắn, Sùng Quang cung chủ xem như chí bảo, đã sớm định nó là vật chôn cùng.”
Lại nói: “Các đời cung chủ Thất Tinh Hồ, đều có thể mang một vật chôn cùng. Bất quá có vài người chết quá đường đột, vô pháp tự mình lựa chọn, thì sẽ do người thân nhất chọn giúp… Tỷ như Thẩm cung chủ, vật chôn cùng hắn chính là Tô Tiểu Khuyết cung chủ sau đó chọn cho vào trong quan.”
Việt Tê Kiến tuy không hiếu kỳ, nhưng vẫn ngơ ngác hỏi: “Là thứ gì?”
Tô Thác Đao thở dài, nói: “Là binh khí thiếp thân của Tô cung chủ, Già La đao.”
Việt Tê Kiến diện vô biểu tình: “Vậy còn vật chôn cùng Tô Tiểu Khuyết?”
Tô Thác Đao nói: “Không biết… Tô cung chủ từng lập thệ, sống là cung chủ Thất Tinh Hồ, cho dù chết, cũng phải chôn ở Thất Tinh Hồ, nhưng hiện tại trong mộ thất này không có thi thể của hắn, có lẽ vẫn còn sống.”
Dừng một chút, mi tâm lóe lên một đạo tàn khốc: “Nếu hắn đã quên lời thề do chính mình lập, ta sẽ mang thi thể hắn trở về.”
Lời này cực có thâm ý, nhưng Việt Tê Kiến cũng chẳng buồn nghiền ngẫm, nói: “Vật chôn cùng ngươi sẽ là gì?”
Tô Thác Đao bật cười: “Ta chỉ nghĩ sinh tiền, không lo tử hậu.”
“Bất quá A Ly nhất định sẽ thay ta chuẩn bị chu đáo.”
Hắn một câu A Ly hai câu cũng A Ly, tự nhiên mà thân mật, thái độ này như một thanh trường châm xát muối, có thể đâm thủng con mắt trái tim người khác.
Việt Tê Kiến đáy mắt nổi lên tơ máu, nhất thời mất kiểm soát, bật thốt ra: “Diệp Chậm Ly hành sự ác độc vô sỉ, quyết không phải khí độ của tổng quản một cung.”
Tô Thác Đao nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng: “Còn ngươi là khí độ bậc nào?”
Tác giả :
Trần Tiểu Thái