Sất Trá Phong Vân
Chương 355: Một đao chém chết (hạ)
- Được rồi, đừng giấu vũ khí của ngươi.
Càn Kình chỉ vào eo thon của Lôi Nguyệt Nguyệt, nói:
- Bên trong chứa hai cây đấu Ti Ma cực mỏng, cột thứ đó vào cổ dùng sức một cái là đầu sẽ bị cắt xuống ngọt xớt. Đấu binh tuyệt hơn cả cẩm thạch đả ma, cực kỳ độc ác.
Người của Lôi gia ngẩn ngơ. Gần như không ai biết vũ khí đấu Ti Ma của Lôi Nguyệt Nguyệt, người biết đều đã chết, tại sao Càn Kình biết được? Không lẽ...
Lôi Nguyệt Nguyệt nhướng mày liễu, mắt sắc bén như kiếm hung tợn trừng Lôi Uy trên đài chủ tịch. Lôi Uy cảm nhận ánh mắt tức giận của phụ thân, tỷ tỷ thì thầm thấy uất ức. Loại chuyện như vậy tấtn hiên Lôi Uy biết nặng nhẹ, sao có thể nói trước khi quyết đấu?
- Vậy thì...
Lý Đức Ước Khắc giơ cao cánh tay:
- Hiện tại, quyết đấu chính thức bắt đầu!
Lý Đức Ước Khắc mới nói xong thì một vạn bảy ngàn chuyển Phục Ma nhị chiến đấu khí hoàn toàn bùng nổ. Một trăm lẻ tám viên đấu khiếu đấu khí chuyển động, bên trong phát ra tiếng gió rít thổi quét thiên địa, phủ lên y phục, tiếng vù vù giòn vang.
Một vạn bảy ngàn chuyển đấu khí nháy mắt bùng nổ, trong khi mọi người kinh ngạc tuổi Càn Kình còn nhỏ như vậy đã có thực lực đến thì thì đá lót dưới chân hắn nổ tung, đá vụn bay lên trời.
Vị trí Càn Kình đứng đọng lại ảo ảnh, người thật hì dấy lên bão tố cuồn cuộn vọt tới Lôi Nguyệt Nguyệt mới vừa tỉnh lại khỏi chấn kinh.
Trảm Mã Đao khổng lồ xen lẫn với sát khí đậm đặc, dung hợp Huyết Chiến thất thức, chém ra Huyết Chiến đệ bát thức, Trảm Mã đao hóa thành một luồng đao mang sáng choang chém vào đâu Lôi Nguyệt Nguyệt, không có ý gì thương hương tiếc ngọc.
Giết!
Trong khoảnh khắc này Càn Kình dùng hành động thể hiện một chữ duy nhất, đó là giết.
Nhanh như vậy? Phục Ma nhị chiến? Làm sao có thể? Lôi Nguyệt Nguyệt chưa từng tưởng tượng đấu khí của Càn Kình sẽ mạnh như vậy, càng không nghĩ đến tốc độ của hắn sẽ nhanh như thế. Lôi Nguyệt Nguyệt càng không ngờ rằng đao thế của Càn Kình đáng sợ đến mức đó.
Tương Tư.
Vội giơ đấu binh đặc biệt trong tay lên cao trên đầu, người muốn tránh ra nhưng hơi chậm, đành đỡ một đao lôi đình rồi tính tiếp.
Trảm Mã Đao lập tức đánh vào Tương Tư. Đôi tay Lôi Nguyệt Nguyệt run lên, cảm giác Trảm Mã Đao chém xuống không phải đao mà là ngọn núi lớn. Trảm Mã Đao va chạm vào Tương Tư phát ra một tiếng keng, biến thành hai sợi chỉ kim loại màu bạc bay hướng hai bên. Trảm Mã Đao không bị cản trở chém xuống, trong phút chốc đao phong đã tới gần trán Lôi Nguyệt Nguyệt.
Nhanh! Nhanh hơn cả gió và thân thể di chuyển, đao trảm mau hơn cả tia chớp.
Chỉ mành treo chuông, trong người Lôi Nguyệt Nguyệt dâng lên khí lưu nhanh chóng ngưng tụ thành băng thuẫn vững chắc trên đỉnh đầu. Cùng lúc đó, ngực Lôi Nguyệt Nguyệt lại dâng lên dao động ma lực cực nóng, bốn hỏa cầu to cỡ nắm tay rít gào bay hướng Càn Kình.
Đấu ma song tu!
Vào phút mấu chốt, Lôi Nguyệt Nguyệt phát ra thực lực đặc biệt của đấu ma song tu. Trong khoảnh khắc hai quyển trục ma pháp trên người Lôi Nguyệt Nguyệt nhanh chóng mở ra hết, đầu nàng lại có hai băng thuẫn hiện ra, tám hỏa cầu vòng quanh nhau hình thành hỏa cầu to lớn đập hướng Càn Kình.
Nhanh? Nhanh rồi sao? Kinh hoàng trong mắt Lôi Nguyệt Nguyệt biến thành cười nhạt. Vốn muốn dụ ngươi đến công kích, không ngờ ngươi nhanh hơn ta tưởng tượng. Nhưng không sao, chỉ cần gần thân thì ngươi sẽ hứng chịu cơn giận của ma pháp hỏa cầu.
Răng rắc!
Răng rắc!
Tiếng hai vật cứng gãy vang trên đầu Lôi Nguyệt Nguyệt. Băng Sương chi thuẫn có thể dễ dàng đỡ kình tiễn của Cung Tiễn Thủ vậy mà yếu ớt như tờ giấy trước Trảm Mã Đao, không có cả năng lực đỡ một giây.
Cùng lúc đó, hỏa cầu đập mạnh vào người Càn Kình, vang tiếng nổ điếc tai và khí nóng như vòi rồng. Lôi Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bay ngược ra sau, cảm giác đầu mát lạnh, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, hỏa cầu như vậy là đủ rồi.
Khí nóng như vòi rồng đột nhiên bị xé rách, y phục trên người Càn Kình bị đốt cháy hơn phân nửa. Tay Càn Kình vác Trảm Mã Đao đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Lôi Nguyệt Nguyệt.
Càn Kình nói:
- Cách chiến đấu không tệ, tiếc quá, hỏa cầu này quá yếu.
- Vậy thì sao?
Nụ cười trên mặt Lôi Nguyệt Nguyệt tăng phần dữ tợn:
- Ta còn có lá bài...
- Ngươi không còn lá bài gì hết.
Càn Kình chỉ vào giọt máu trên trán Lôi Nguyệt Nguyệt chậm rãi chảy xuống:
- Bởi vì, hiện tại ngươi đã chết rồi.
- Chết... ?
Lôi Nguyệt Nguyệt xoay tròn mắt, khó hiểu. Lôi Nguyệt Nguyệt bỗng thấy nhức óc, từ vị trí trán tách ra một vệt đỏ, vết máu từ trán nàng nứt tới chóp mũi rồi môi, cằm, cuối cùng xuống bụng.
Phụt... xẹt...
Từ chỗ khe nứt thân thể Lôi Nguyệt Nguyệt phun ra chuỗi máu, sau đó tách ra hai bên, nội tạng chảy đầy đất, hai nửa thân thể ngã sang hai bên.
Chiến đấu bắt đầu và kết thúc quá nhanh, mau đến nỗi Lý Đức Ước Khắc nhìn thấy tất cả nhưng không có cơ hội kêu ngừng. Lôi Nguyệt Nguyệt có Phục Ma nhất chiến à đấu ma song tu vậy mà chết thật dễ dàng.
Người Lôi gia và Ước Khắc gia ngẩn ngơ, không ai ngờ đến Tà Nguyệt Thiên Sứ nổi danh như cồn trong Vĩnh Lưu thành, học nghệ mấy năm dưới tay Kim Trạch Thiên Lục, Lôi Nguyệt Nguyệt có mấy loại đấu kỹ áp đáy hòm vậy mà chiến đấu mới bắt đầu đã bị Càn Kình chém làm hai.
- Quá đáng thương...
Lôi Địch lắc đầu, nói:
- Nha đầu này đã khinh địch, chưa phát huy hết thực lực đã chết, nếu không thì có lẽ sẽ chống đến chiến bại chứ không đến nỗi chết, đúng không?
- Đúng vậy. Có được đấu ma song tu, nếu mang theo ma pháp quyển trục hơi mạnh chút thì dù có bị thương nặng cũng sẽ không chết.
Mộc Quy Vô Tâm vẻ mặt bình tĩnh đánh giá mọi chuyện xảy ra:
- Nhưng mà... nguyên nhân chủ yếu nhất là cảm giác chiến đấu của Càn Kình quá mạnh. Hắn sinh ra là vì chiến đấu.
...
- Ngươi... ngươi...
Người Lôi Quang Nhật Nguyệt run lẩy bẩy, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Càn Kình.
- Ngươi... Dám giết người...
Tay Càn Kình vác Trảm Mã Đao, đấu khí không hề giảm sút, cảnh giác nhìn Lôi Quang Nhật Nguyệt.
Càn Kình nói:
- Không thì sao? Nữ nhi của ngươi cầm đấu binh quái dị, mang theo nhiều ma pháp quyển trục như vậy chẳng phải là cũng muốn giết ta sao? Ta không giết nàng thì nàng sẽ giết ta, không lẽ ta để mặc cho nàng giết?
Bây giờ Càn Kình đã nghĩ thông. Đối diện Lôi gia cho dù lúc nãy nàng nương tay, chỉ đánh bại Lôi Nguyệt Nguyệt chứ không giết nàng thì Lôi gia sẽ không thay đổi thái độ. Lần trước Lôi Uy là một ví dụ, giây phút kia vốn Càn Kình có thể giết Lôi Uy nhưng chỉ hơi tăng sức đá một cước, vậy mà Lôi gia đã làm gì? Đòi quyết đấu!
Lôi Nguyệt Nguyệt làm gì? Hay cho ma pháp hỏa cầu! Đấu binh đặc biệt có thể giết người chắc chắn không đơn giản dùng để đánh bại người. Tất cả nói lên Lôi gia muốn giết Càn Kình chứ không phải đánh thắng.
- Ngươi giết nữ nhi của ta, vậy ngươi phải để mạng lại!
Đấu khí bùng nổ làm cái ghế dưới mông Lôi Quang Nhật Nguyệt vỡ vụn, ảo ảnh đấu hồn chưa cô đọng thành thực thể đã lao ra khỏi người gã. Mặt đất dưới chân Lôi Quang Nhật Nguyệt phát ra tiếng nổ điếc tai. Đài chủ tịch bên trái bị lực lượng chấn lắc lư, chén trà đặt trên bài rung lắc.
Càn Kình chỉ vào eo thon của Lôi Nguyệt Nguyệt, nói:
- Bên trong chứa hai cây đấu Ti Ma cực mỏng, cột thứ đó vào cổ dùng sức một cái là đầu sẽ bị cắt xuống ngọt xớt. Đấu binh tuyệt hơn cả cẩm thạch đả ma, cực kỳ độc ác.
Người của Lôi gia ngẩn ngơ. Gần như không ai biết vũ khí đấu Ti Ma của Lôi Nguyệt Nguyệt, người biết đều đã chết, tại sao Càn Kình biết được? Không lẽ...
Lôi Nguyệt Nguyệt nhướng mày liễu, mắt sắc bén như kiếm hung tợn trừng Lôi Uy trên đài chủ tịch. Lôi Uy cảm nhận ánh mắt tức giận của phụ thân, tỷ tỷ thì thầm thấy uất ức. Loại chuyện như vậy tấtn hiên Lôi Uy biết nặng nhẹ, sao có thể nói trước khi quyết đấu?
- Vậy thì...
Lý Đức Ước Khắc giơ cao cánh tay:
- Hiện tại, quyết đấu chính thức bắt đầu!
Lý Đức Ước Khắc mới nói xong thì một vạn bảy ngàn chuyển Phục Ma nhị chiến đấu khí hoàn toàn bùng nổ. Một trăm lẻ tám viên đấu khiếu đấu khí chuyển động, bên trong phát ra tiếng gió rít thổi quét thiên địa, phủ lên y phục, tiếng vù vù giòn vang.
Một vạn bảy ngàn chuyển đấu khí nháy mắt bùng nổ, trong khi mọi người kinh ngạc tuổi Càn Kình còn nhỏ như vậy đã có thực lực đến thì thì đá lót dưới chân hắn nổ tung, đá vụn bay lên trời.
Vị trí Càn Kình đứng đọng lại ảo ảnh, người thật hì dấy lên bão tố cuồn cuộn vọt tới Lôi Nguyệt Nguyệt mới vừa tỉnh lại khỏi chấn kinh.
Trảm Mã Đao khổng lồ xen lẫn với sát khí đậm đặc, dung hợp Huyết Chiến thất thức, chém ra Huyết Chiến đệ bát thức, Trảm Mã đao hóa thành một luồng đao mang sáng choang chém vào đâu Lôi Nguyệt Nguyệt, không có ý gì thương hương tiếc ngọc.
Giết!
Trong khoảnh khắc này Càn Kình dùng hành động thể hiện một chữ duy nhất, đó là giết.
Nhanh như vậy? Phục Ma nhị chiến? Làm sao có thể? Lôi Nguyệt Nguyệt chưa từng tưởng tượng đấu khí của Càn Kình sẽ mạnh như vậy, càng không nghĩ đến tốc độ của hắn sẽ nhanh như thế. Lôi Nguyệt Nguyệt càng không ngờ rằng đao thế của Càn Kình đáng sợ đến mức đó.
Tương Tư.
Vội giơ đấu binh đặc biệt trong tay lên cao trên đầu, người muốn tránh ra nhưng hơi chậm, đành đỡ một đao lôi đình rồi tính tiếp.
Trảm Mã Đao lập tức đánh vào Tương Tư. Đôi tay Lôi Nguyệt Nguyệt run lên, cảm giác Trảm Mã Đao chém xuống không phải đao mà là ngọn núi lớn. Trảm Mã Đao va chạm vào Tương Tư phát ra một tiếng keng, biến thành hai sợi chỉ kim loại màu bạc bay hướng hai bên. Trảm Mã Đao không bị cản trở chém xuống, trong phút chốc đao phong đã tới gần trán Lôi Nguyệt Nguyệt.
Nhanh! Nhanh hơn cả gió và thân thể di chuyển, đao trảm mau hơn cả tia chớp.
Chỉ mành treo chuông, trong người Lôi Nguyệt Nguyệt dâng lên khí lưu nhanh chóng ngưng tụ thành băng thuẫn vững chắc trên đỉnh đầu. Cùng lúc đó, ngực Lôi Nguyệt Nguyệt lại dâng lên dao động ma lực cực nóng, bốn hỏa cầu to cỡ nắm tay rít gào bay hướng Càn Kình.
Đấu ma song tu!
Vào phút mấu chốt, Lôi Nguyệt Nguyệt phát ra thực lực đặc biệt của đấu ma song tu. Trong khoảnh khắc hai quyển trục ma pháp trên người Lôi Nguyệt Nguyệt nhanh chóng mở ra hết, đầu nàng lại có hai băng thuẫn hiện ra, tám hỏa cầu vòng quanh nhau hình thành hỏa cầu to lớn đập hướng Càn Kình.
Nhanh? Nhanh rồi sao? Kinh hoàng trong mắt Lôi Nguyệt Nguyệt biến thành cười nhạt. Vốn muốn dụ ngươi đến công kích, không ngờ ngươi nhanh hơn ta tưởng tượng. Nhưng không sao, chỉ cần gần thân thì ngươi sẽ hứng chịu cơn giận của ma pháp hỏa cầu.
Răng rắc!
Răng rắc!
Tiếng hai vật cứng gãy vang trên đầu Lôi Nguyệt Nguyệt. Băng Sương chi thuẫn có thể dễ dàng đỡ kình tiễn của Cung Tiễn Thủ vậy mà yếu ớt như tờ giấy trước Trảm Mã Đao, không có cả năng lực đỡ một giây.
Cùng lúc đó, hỏa cầu đập mạnh vào người Càn Kình, vang tiếng nổ điếc tai và khí nóng như vòi rồng. Lôi Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bay ngược ra sau, cảm giác đầu mát lạnh, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, hỏa cầu như vậy là đủ rồi.
Khí nóng như vòi rồng đột nhiên bị xé rách, y phục trên người Càn Kình bị đốt cháy hơn phân nửa. Tay Càn Kình vác Trảm Mã Đao đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Lôi Nguyệt Nguyệt.
Càn Kình nói:
- Cách chiến đấu không tệ, tiếc quá, hỏa cầu này quá yếu.
- Vậy thì sao?
Nụ cười trên mặt Lôi Nguyệt Nguyệt tăng phần dữ tợn:
- Ta còn có lá bài...
- Ngươi không còn lá bài gì hết.
Càn Kình chỉ vào giọt máu trên trán Lôi Nguyệt Nguyệt chậm rãi chảy xuống:
- Bởi vì, hiện tại ngươi đã chết rồi.
- Chết... ?
Lôi Nguyệt Nguyệt xoay tròn mắt, khó hiểu. Lôi Nguyệt Nguyệt bỗng thấy nhức óc, từ vị trí trán tách ra một vệt đỏ, vết máu từ trán nàng nứt tới chóp mũi rồi môi, cằm, cuối cùng xuống bụng.
Phụt... xẹt...
Từ chỗ khe nứt thân thể Lôi Nguyệt Nguyệt phun ra chuỗi máu, sau đó tách ra hai bên, nội tạng chảy đầy đất, hai nửa thân thể ngã sang hai bên.
Chiến đấu bắt đầu và kết thúc quá nhanh, mau đến nỗi Lý Đức Ước Khắc nhìn thấy tất cả nhưng không có cơ hội kêu ngừng. Lôi Nguyệt Nguyệt có Phục Ma nhất chiến à đấu ma song tu vậy mà chết thật dễ dàng.
Người Lôi gia và Ước Khắc gia ngẩn ngơ, không ai ngờ đến Tà Nguyệt Thiên Sứ nổi danh như cồn trong Vĩnh Lưu thành, học nghệ mấy năm dưới tay Kim Trạch Thiên Lục, Lôi Nguyệt Nguyệt có mấy loại đấu kỹ áp đáy hòm vậy mà chiến đấu mới bắt đầu đã bị Càn Kình chém làm hai.
- Quá đáng thương...
Lôi Địch lắc đầu, nói:
- Nha đầu này đã khinh địch, chưa phát huy hết thực lực đã chết, nếu không thì có lẽ sẽ chống đến chiến bại chứ không đến nỗi chết, đúng không?
- Đúng vậy. Có được đấu ma song tu, nếu mang theo ma pháp quyển trục hơi mạnh chút thì dù có bị thương nặng cũng sẽ không chết.
Mộc Quy Vô Tâm vẻ mặt bình tĩnh đánh giá mọi chuyện xảy ra:
- Nhưng mà... nguyên nhân chủ yếu nhất là cảm giác chiến đấu của Càn Kình quá mạnh. Hắn sinh ra là vì chiến đấu.
...
- Ngươi... ngươi...
Người Lôi Quang Nhật Nguyệt run lẩy bẩy, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Càn Kình.
- Ngươi... Dám giết người...
Tay Càn Kình vác Trảm Mã Đao, đấu khí không hề giảm sút, cảnh giác nhìn Lôi Quang Nhật Nguyệt.
Càn Kình nói:
- Không thì sao? Nữ nhi của ngươi cầm đấu binh quái dị, mang theo nhiều ma pháp quyển trục như vậy chẳng phải là cũng muốn giết ta sao? Ta không giết nàng thì nàng sẽ giết ta, không lẽ ta để mặc cho nàng giết?
Bây giờ Càn Kình đã nghĩ thông. Đối diện Lôi gia cho dù lúc nãy nàng nương tay, chỉ đánh bại Lôi Nguyệt Nguyệt chứ không giết nàng thì Lôi gia sẽ không thay đổi thái độ. Lần trước Lôi Uy là một ví dụ, giây phút kia vốn Càn Kình có thể giết Lôi Uy nhưng chỉ hơi tăng sức đá một cước, vậy mà Lôi gia đã làm gì? Đòi quyết đấu!
Lôi Nguyệt Nguyệt làm gì? Hay cho ma pháp hỏa cầu! Đấu binh đặc biệt có thể giết người chắc chắn không đơn giản dùng để đánh bại người. Tất cả nói lên Lôi gia muốn giết Càn Kình chứ không phải đánh thắng.
- Ngươi giết nữ nhi của ta, vậy ngươi phải để mạng lại!
Đấu khí bùng nổ làm cái ghế dưới mông Lôi Quang Nhật Nguyệt vỡ vụn, ảo ảnh đấu hồn chưa cô đọng thành thực thể đã lao ra khỏi người gã. Mặt đất dưới chân Lôi Quang Nhật Nguyệt phát ra tiếng nổ điếc tai. Đài chủ tịch bên trái bị lực lượng chấn lắc lư, chén trà đặt trên bài rung lắc.
Tác giả :
Cao Lâu Đại Hạ