Sất Trá Phong Vân
Chương 131: Hàng Ma cửu chiến!
Cho dù là chiến sĩ thập cấp nền tảng tệ nhất, miễn cưỡng có thể trở thành chiến sĩ Hàng Ma, thời gian và sự thống khổ phải chịu đều ít hơn mình rất nhiều.
- Sao chưa gì đã thả lỏng như vậy?
Lão nhân đứng ở bên bờ gào lớn lên:
- Kéo Đấu Linh Trận của ngươi lại đi! Nó còn chưa hoàn toàn tiêu hao hết toàn bộ! Kéo nó lại! Mau kéo nó về phía trong hồ đi!
Càn Kình điều chỉnh tư thế của mình một chút, kéo tấm ván gỗ Đấu Linh Trận lại. Hắn hít sâu một hơi, sau đó bơi về phía giữa hồ thêm một trăm năm mươi thước. Lúc này hắn mới lại cảm giác được mình bị luộc chín. Hắn buộc phải dừng lại tập luyện Đấu Khí Phong Vân một hồi. Mãi đến khi đấu năng trong Đấu Linh Trận hoàn toàn biến mất, hắn mới bơi trở lại bên bờ hồ.
Càn Kình leo lên bờ hồ, lắc lắc y phục đẫm nước hồ. Khóe môi hắn thoáng co rúm lại nhìn lão nhân:
- Ta nói... Sư phụ, tại sao vừa nãy ta thiếu chút nữa không tiến lên được?
Lão nhân cười không đáp nhìn Càn Kình, nhẹ nhàng vẫy cánh tay, khiến tay áo lay động tạo ra những tiếng phần phật:
- Thử tay một chút?
- Đi!
Càn Kình cởi y phục ướt đẫm ra. Trong phút chốc đấu khí trong cơ thể điên cuồng cuốn lên trận gió lớn. Một chân đạp xuống đất khiến bùn đất bay lên. Hắn nhanh như tia chớp phóng tới. Y phục ướt trong tay giống như một cây thiết côn đánh về phía đầu của lão nhân.
Y phục này đã ngâm lâu trong hồ nước, sớm trở nên có nặng nề. Nó bay trong không trung, phát ra tiếng động, giống như đầu sóng đánh vào tảng đá trên bờ.
Lỗ tai lão nhân động đậy một chút. Lão đang cười híp, trong mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc. Mười ngón co lại. Đầu gối hơi cong, đột nhiên bắn về phía sau. Y côn gần như lướt qua chóp mũi lão, tạo lên một cơn gió sắc bén giống cương đao thực sự.
Càn Kình đánh một côn không trúng, thân thể như mãnh hổ bước tới lại tấn công. Một bước xông tới chính là khoảng cách năm, sáu thước. Lực đạo mạnh mẽ cùng với đấu khí bạo phát, ngay lập tức trên mặt đất lưu lại một dấu chân rất sâu, đạp tới mức đất cũng phải nứt ra. Đất cứng như tảng đá cũng nổ mạnh, không ngừng bắn lên không trung, giống kỵ sĩ mặc trọng giáp cưỡi chiến mã lao nhanh tới.
Những giọt nước từ trong y côn nhanh chóng bắn ra, thật giống như một khối đá rắn chắc lướt qua lỗ tai của lão nhân bay ra ngoài.
- Mạnh như vậy sao? Quả nhiên!
Lão nhân nhíu mày, thân thể co lại giống hầu tử lui nhanh về phía sau. Lỗ tai lão liên tục run động, lần lượt lắng nghe âm thanh vọng ra lúc Càn Kình xuất thủ, mơ hồ có tiếng cuồng phong, trong ánh mắt lại thêm ba phần vui mừng.
- Đây là... Gió lùa theo tay trong Đấu Khí Phong Vân!
Lão nhân liên tục tránh né, càng lúc càng thêm thận trọng. Nếu bị một côn này quất trúng... Uy lực kia...
Ầm! Bốp!
Y côn quất vào trên hòn đá, trong phút chốc y phục dính nước bỗng nhiên nổ tung, giống như bên trong có lợi trảo của hơn mười con hầu tử liên tục lao ra, xé rách y phục vậy.
Y phục nổ nát. Kết cục của hòn đá kia cũng khó coi. Hai va chạm tạo ra âm thanh giống như tiếng sấm. Một tảng đá lớn bằng đầu người nhất thời biến thành mấy khối, còn nổ mạnh, bắn ra không ít đá vụn.
Trong tay Càn Kình chỉ còn lại có một đoạn ngắn y phục, lúc này đã không còn cứng rắn như côn nữa, mà hoàn toàn mềm oặt, rũ xuống phía dưới. Năm ngón tay vừa buông y phục ra, bỗng nhiên hóa thành hình dạng móng vuốt chim ưng, thân thể dao động giống như chim ứng lớn trùng kích. Móng chim ưng lao thẳng tới yết hầu của lão nhân. Nơi nó lướt qua, liền tạo ra trận gió thoảng mơ hồ mang theo tiếng chim ưng kêu.
- Thú đấu kỹ lôi điêu?
Mắt lão nhân lại sáng lên. Vừa nhìn đã có thể nhận ra là đây là một môn đấu thú kỹ thường ngày cũng không mấy khổ luyện. Nhưng dựa vào uy lực bạo phát của Đấu Khí Phong Vân, đã cứng rắn tăng lực công kích lên tới cảnh giới không thể nhìn thấy rõ ràng.
Đánh không trúng! Một đòn này tuyệt đối đánh không trúng! Trong chớp mắt khi Càn Kình vừa xuất thủ, trong lòng hắn đã âm thầm tính toán tất cả. Hắn bay lên không, trong chớp mắt khi hai chân rơi xuống đất, cơ bắp nửa người dưới, ngón chân, cổ chân, chân nhỏ, đầu gối, đại thối, cái mông, lưng nhanh chóng co lại!
Đấu khí xoay tròn, trong phút chốc đã tăng lên tới cực hạn, phát ra đấu khí trùng kích với lực bạo phát trước nay chưa từng có!
Trong phút chốc cơ bắp nhanh chóng run rẩy, thân thể Càn Kình đột nhiên thay đổi phương hướng. Cả người giống như thuấn di, xuất hiện một cách quỷ dị ở bên phải lão nhân. Móng chim ưng mạnh mẽ mang theo tiếng chim ưng đầy nguy hiểm. Đầu lão nhân có chút tê dại! Con ngươi co lại như đầu kim, trong lòng thầm kêu:
Đây là phương thức di chuyển gì vậy?
Bốp!
Lão nhân lắc cổ một cái, mong chim điêu của Càn Kình trực tiếp bấu vào một gốc cây nhỏ, dùng sức bóp chặt ngón cái, ngón trỏ, ba ngón giữa, cứng rắn cắm vào trong thân cây, lôi kéo một cái! Vỏ cây bay đầy trời khiến thân cây nhỏ liên tục run rẩy.
Càn Kình càng đánh, tốc độ đấu khí trong cơ thể chuyển động càng nhanh, phát ra chiến lực cũng càng mạnh mẽ hơn!
Một trảo xé nát thân cây nhỏ?
Càn Kình cũng rất ngạc nhiên nhìn ngón tay của mình. Cho dù đạt cảnh giới Thân Thạch trong Phong Vân Kim Thân, cũng không thể mạnh như vậy chứ? Nếu thật khống chế cổ họng của một người, chẳng phải lập tức bóp nát sao?
- Thiếu chút nữa...
Càn Kình liên tục lắc đầu thở dài. Nếu như có thể luyện Vạn ảnh đến tiêu chuẩn liên tục di chuyển nhanh hai lần, vừa rồi thật sự có thể có cơ hội đắc thủ.
Lão nhân kinh ngạc không hiểu, nhìn Càn Kình đã ngừng tấn công. Trong nháy mắt vừa rồi, thực sự quá quỷ dị! Không chỉ tốc độ tăng vọt nhanh tới không lường được, hơn nữa quá trình di chuyển càng quỷ dị tới mức nói không nên lời!
Nguy hiểm! Trong nháy mắt đó, khí tức nguy hiểm khiến xương toàn thân không ngừng run rẩy.
- Vừa rồi là cách di chuyển gì kỳ quái vậy? Ngươi làm sao làm được? Đây là đấu kỹ gì?
Trong mắt lão nhân càng thêm kinh ngạc, trong lòng âm thầm tán thưởng cách di chuyển đặc biệt này.
Càn Kình gãi đầu một cái, dùng sức chống hai chân không cho phép mình ngã xuống. Trong nháy mắt vừa rồi, kết quả uy lực bạo phát quả thực vượt quá sức tưởng tượng. Nhưng bởi vì đột nhiên bạo phát toàn lực, hai đùi xuất hiện dấu hiệu gần như hỏng hẳn. Đừng nói đi về phía trước một bước, có thể đứng không ngã đã là may mắn.
- Cái này...
Càn Kình gãi đầu, chỉ có thể cười khổ. Đây là đấu kỹ gì? Đây căn bản cũng không phải là đấu kỹ, chỉ là kỹ năng rèn sắt do Bố Lai Khắc truyền thụ cho mà thôi. Có người từng nhìn thấy mới là kỳ quái.
- Cái này...
Càn Kình chịu không nổi ánh mắt đầy khát vọng của lão nhân, thản nhiên nói:
- Cái này là Vạn ảnh, ta còn chưa luyện được.
- Vạn ảnh... Vạn ảnh sao...
Miệng lão nhân thì thầm vài lần từ đó, sau đó lại căn dặn Càn Kình:
- Sau này ngươi nên luyện Vạn ảnh này nhiều một chút. Tuy rằng không biết ngươi học được từ ai, nhưng đúng là cách thức di chuyển hiếm thấy! Bất luận là tránh né, hay công kích, đều thuộc hàng nhất lưu.
- Sao chưa gì đã thả lỏng như vậy?
Lão nhân đứng ở bên bờ gào lớn lên:
- Kéo Đấu Linh Trận của ngươi lại đi! Nó còn chưa hoàn toàn tiêu hao hết toàn bộ! Kéo nó lại! Mau kéo nó về phía trong hồ đi!
Càn Kình điều chỉnh tư thế của mình một chút, kéo tấm ván gỗ Đấu Linh Trận lại. Hắn hít sâu một hơi, sau đó bơi về phía giữa hồ thêm một trăm năm mươi thước. Lúc này hắn mới lại cảm giác được mình bị luộc chín. Hắn buộc phải dừng lại tập luyện Đấu Khí Phong Vân một hồi. Mãi đến khi đấu năng trong Đấu Linh Trận hoàn toàn biến mất, hắn mới bơi trở lại bên bờ hồ.
Càn Kình leo lên bờ hồ, lắc lắc y phục đẫm nước hồ. Khóe môi hắn thoáng co rúm lại nhìn lão nhân:
- Ta nói... Sư phụ, tại sao vừa nãy ta thiếu chút nữa không tiến lên được?
Lão nhân cười không đáp nhìn Càn Kình, nhẹ nhàng vẫy cánh tay, khiến tay áo lay động tạo ra những tiếng phần phật:
- Thử tay một chút?
- Đi!
Càn Kình cởi y phục ướt đẫm ra. Trong phút chốc đấu khí trong cơ thể điên cuồng cuốn lên trận gió lớn. Một chân đạp xuống đất khiến bùn đất bay lên. Hắn nhanh như tia chớp phóng tới. Y phục ướt trong tay giống như một cây thiết côn đánh về phía đầu của lão nhân.
Y phục này đã ngâm lâu trong hồ nước, sớm trở nên có nặng nề. Nó bay trong không trung, phát ra tiếng động, giống như đầu sóng đánh vào tảng đá trên bờ.
Lỗ tai lão nhân động đậy một chút. Lão đang cười híp, trong mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc. Mười ngón co lại. Đầu gối hơi cong, đột nhiên bắn về phía sau. Y côn gần như lướt qua chóp mũi lão, tạo lên một cơn gió sắc bén giống cương đao thực sự.
Càn Kình đánh một côn không trúng, thân thể như mãnh hổ bước tới lại tấn công. Một bước xông tới chính là khoảng cách năm, sáu thước. Lực đạo mạnh mẽ cùng với đấu khí bạo phát, ngay lập tức trên mặt đất lưu lại một dấu chân rất sâu, đạp tới mức đất cũng phải nứt ra. Đất cứng như tảng đá cũng nổ mạnh, không ngừng bắn lên không trung, giống kỵ sĩ mặc trọng giáp cưỡi chiến mã lao nhanh tới.
Những giọt nước từ trong y côn nhanh chóng bắn ra, thật giống như một khối đá rắn chắc lướt qua lỗ tai của lão nhân bay ra ngoài.
- Mạnh như vậy sao? Quả nhiên!
Lão nhân nhíu mày, thân thể co lại giống hầu tử lui nhanh về phía sau. Lỗ tai lão liên tục run động, lần lượt lắng nghe âm thanh vọng ra lúc Càn Kình xuất thủ, mơ hồ có tiếng cuồng phong, trong ánh mắt lại thêm ba phần vui mừng.
- Đây là... Gió lùa theo tay trong Đấu Khí Phong Vân!
Lão nhân liên tục tránh né, càng lúc càng thêm thận trọng. Nếu bị một côn này quất trúng... Uy lực kia...
Ầm! Bốp!
Y côn quất vào trên hòn đá, trong phút chốc y phục dính nước bỗng nhiên nổ tung, giống như bên trong có lợi trảo của hơn mười con hầu tử liên tục lao ra, xé rách y phục vậy.
Y phục nổ nát. Kết cục của hòn đá kia cũng khó coi. Hai va chạm tạo ra âm thanh giống như tiếng sấm. Một tảng đá lớn bằng đầu người nhất thời biến thành mấy khối, còn nổ mạnh, bắn ra không ít đá vụn.
Trong tay Càn Kình chỉ còn lại có một đoạn ngắn y phục, lúc này đã không còn cứng rắn như côn nữa, mà hoàn toàn mềm oặt, rũ xuống phía dưới. Năm ngón tay vừa buông y phục ra, bỗng nhiên hóa thành hình dạng móng vuốt chim ưng, thân thể dao động giống như chim ứng lớn trùng kích. Móng chim ưng lao thẳng tới yết hầu của lão nhân. Nơi nó lướt qua, liền tạo ra trận gió thoảng mơ hồ mang theo tiếng chim ưng kêu.
- Thú đấu kỹ lôi điêu?
Mắt lão nhân lại sáng lên. Vừa nhìn đã có thể nhận ra là đây là một môn đấu thú kỹ thường ngày cũng không mấy khổ luyện. Nhưng dựa vào uy lực bạo phát của Đấu Khí Phong Vân, đã cứng rắn tăng lực công kích lên tới cảnh giới không thể nhìn thấy rõ ràng.
Đánh không trúng! Một đòn này tuyệt đối đánh không trúng! Trong chớp mắt khi Càn Kình vừa xuất thủ, trong lòng hắn đã âm thầm tính toán tất cả. Hắn bay lên không, trong chớp mắt khi hai chân rơi xuống đất, cơ bắp nửa người dưới, ngón chân, cổ chân, chân nhỏ, đầu gối, đại thối, cái mông, lưng nhanh chóng co lại!
Đấu khí xoay tròn, trong phút chốc đã tăng lên tới cực hạn, phát ra đấu khí trùng kích với lực bạo phát trước nay chưa từng có!
Trong phút chốc cơ bắp nhanh chóng run rẩy, thân thể Càn Kình đột nhiên thay đổi phương hướng. Cả người giống như thuấn di, xuất hiện một cách quỷ dị ở bên phải lão nhân. Móng chim ưng mạnh mẽ mang theo tiếng chim ưng đầy nguy hiểm. Đầu lão nhân có chút tê dại! Con ngươi co lại như đầu kim, trong lòng thầm kêu:
Đây là phương thức di chuyển gì vậy?
Bốp!
Lão nhân lắc cổ một cái, mong chim điêu của Càn Kình trực tiếp bấu vào một gốc cây nhỏ, dùng sức bóp chặt ngón cái, ngón trỏ, ba ngón giữa, cứng rắn cắm vào trong thân cây, lôi kéo một cái! Vỏ cây bay đầy trời khiến thân cây nhỏ liên tục run rẩy.
Càn Kình càng đánh, tốc độ đấu khí trong cơ thể chuyển động càng nhanh, phát ra chiến lực cũng càng mạnh mẽ hơn!
Một trảo xé nát thân cây nhỏ?
Càn Kình cũng rất ngạc nhiên nhìn ngón tay của mình. Cho dù đạt cảnh giới Thân Thạch trong Phong Vân Kim Thân, cũng không thể mạnh như vậy chứ? Nếu thật khống chế cổ họng của một người, chẳng phải lập tức bóp nát sao?
- Thiếu chút nữa...
Càn Kình liên tục lắc đầu thở dài. Nếu như có thể luyện Vạn ảnh đến tiêu chuẩn liên tục di chuyển nhanh hai lần, vừa rồi thật sự có thể có cơ hội đắc thủ.
Lão nhân kinh ngạc không hiểu, nhìn Càn Kình đã ngừng tấn công. Trong nháy mắt vừa rồi, thực sự quá quỷ dị! Không chỉ tốc độ tăng vọt nhanh tới không lường được, hơn nữa quá trình di chuyển càng quỷ dị tới mức nói không nên lời!
Nguy hiểm! Trong nháy mắt đó, khí tức nguy hiểm khiến xương toàn thân không ngừng run rẩy.
- Vừa rồi là cách di chuyển gì kỳ quái vậy? Ngươi làm sao làm được? Đây là đấu kỹ gì?
Trong mắt lão nhân càng thêm kinh ngạc, trong lòng âm thầm tán thưởng cách di chuyển đặc biệt này.
Càn Kình gãi đầu một cái, dùng sức chống hai chân không cho phép mình ngã xuống. Trong nháy mắt vừa rồi, kết quả uy lực bạo phát quả thực vượt quá sức tưởng tượng. Nhưng bởi vì đột nhiên bạo phát toàn lực, hai đùi xuất hiện dấu hiệu gần như hỏng hẳn. Đừng nói đi về phía trước một bước, có thể đứng không ngã đã là may mắn.
- Cái này...
Càn Kình gãi đầu, chỉ có thể cười khổ. Đây là đấu kỹ gì? Đây căn bản cũng không phải là đấu kỹ, chỉ là kỹ năng rèn sắt do Bố Lai Khắc truyền thụ cho mà thôi. Có người từng nhìn thấy mới là kỳ quái.
- Cái này...
Càn Kình chịu không nổi ánh mắt đầy khát vọng của lão nhân, thản nhiên nói:
- Cái này là Vạn ảnh, ta còn chưa luyện được.
- Vạn ảnh... Vạn ảnh sao...
Miệng lão nhân thì thầm vài lần từ đó, sau đó lại căn dặn Càn Kình:
- Sau này ngươi nên luyện Vạn ảnh này nhiều một chút. Tuy rằng không biết ngươi học được từ ai, nhưng đúng là cách thức di chuyển hiếm thấy! Bất luận là tránh né, hay công kích, đều thuộc hàng nhất lưu.
Tác giả :
Cao Lâu Đại Hạ