Sát Tinh Tướng Công
Quyển 2 - Chương 2
Editor: Quân
Thật không hổ là Hạ Hầu gia đứng đầu tứ đại gia tộc, trạch viện còn lớn hơn phủ Thái phó gấp mấy lần, lầu các thưởng tâm, cảnh sắc vui mắt, nô bộc hộ viện nhiều vô số, tùy tiện khoát tay một cái cũng sẽ có người tiến lên tất cung tất kính nói “Tiểu thư có gì phân phó”, hơn nữa còn có trân tu mỹ thực, hoa y tịnh phục(1) … Oa, thế này mới có tư vị của một chuyến “du lịch” chứ!
Thích ý tựa vào khung cửa sổ, dùng căn đạo thảo làm lũ chim nhỏ giật mình bay tán loạn, miệng ta khẽ nhếch, tự đắc vô cùng.
“Tiểu thư.”
“Ừ?”
“Như vậy có được không?”
“Có gì không tốt? Áo đến dang tay, cơm đến há mồm, hơn nữa đãi ngộ cũng là nhất đẳng, ngươi còn bất mãn cái gì?”
“Không phải, ta muốn nói … cô đáp ứng yêu cầu của Hạ Hầu công tử, như vậy có được không?”
Ngừng ném đạo thảo, ta vỗ vỗ tay xoay người lại: “Đương nhiên là được, chẳng qua chỉ là vị hôn thê thôi mà. Huống chi hắn không phải thật tình muốn kết hôn, ta cũng không phải thật tâm muốn gả, mọi người đều là lợi dụng nhau mà thôi.”
“Nói như vậy thì cũng đúng …” – Tứ Hỉ vẻ mặt ưu tư – “Ta thấy Hạ Hầu công tử này đối với ngươi chung quy vẫn là không thích hợp …”
“Hắn vốn dĩ đã không thích hợp.” Trên mọi phương diện.
“Ta muốn nói là có phải hắn đã biết mục đích của cô nên mới cố ý dẫn quân nhập úng?”
“Ha!” – Ta quăng cho nàng một cái liếc mắt xem thường, ngữ khí có chút khinh bỉ – “Tứ Hỉ, ta hỏi ngươi, ngươi theo hầu ta nửa tháng, ngươi có biết rõ mục đích của ta là gì không?”
“Dạ? À … ta …” Vẻ mặt nàng ngây ngốc, lập tức chột dạ lắc đầu.
“Vậy ngươi nói xem, ta cùng Hạ Hầu Ý cho tới nay mới chỉ gặp mặt có hai lần, hắn chẳng lẽ có đôi mắt thấu thị hay biết đọc tâm tư người khác mà có thể biết trong lòng ta nghĩ cái gì?”
“À … hắn hẳn là … chỉ là người bình thường thôi.”
Cầm lên một quả mật đào thư thái ngắm nghía, “Huống chi hắn cũng đã nói tìm ta tới là để làm tấm bia chắn, miễn cho lão cha của hắn cứ đi khắp nơi tìm vợ cho hắn.”
“Vậy cũng không thể trách cha hắn được!” – Tứ Hỉ không để ý bĩu môi – “Hắn cứ luôn nam nữ bất phân như vậy sẽ khiến người ngoài có cái nhìn phức tạp …. Có lẽ cưới vợ sẽ làm hắn khôi phục bản sắc nam nhi cũng không chừng.”
“Mấu chốt của vấn đề là đương sự không cảm thấy như vậy. Trái lại, hắn hình như còn rất hưởng thụ bộ dáng này.” Ừm, quả đào ăn ngon thật.
“Hưởng thụ?” – Tứ Hỉ ngũ quan méo xệch – “Cái bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ đó sao?”
“Tứ Hỉ à Tứ Hỉ” – Giơ ngón trỏ lên lắc lắc, ta làm vẻ nghiêm túc nói – “Nói chuyện thẳng thắn quá như vậy sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của người ta, ngươi chẳng lẽ không thể ….”
Đột nhiên một bóng đen chui vào trong phòng, cùng với đó là yêu thanh yêu khí và làn điệu kiều mỵ đánh tới: “Sở nhi, người ta thật là cao hứng nha! Ngươi rốt cục … A!”
Sau một tiếng nổ, trong phòng vô duyên vô cớ nhiều thêm một “vật thể” ngã chổng vó đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, bên cạnh còn có một quả mật đào mới cắn được một nửa lăn lông lốc.
“Này … “ Gương mặt tối sầm lại, ta nhấc chân dẫm lên ngực hắn, cắn răng gằn từng chữ – “Ngươi làm cái gì vậy?”
“A …”
“Cái gọi là ‘vị hôn thê’ mà ngươi nói là một không phải bưng trà rót nước, hai không cần phải làm việc nhà, ba không có hành vi vượt rào …”
“Ta …”
“Nhưng mới vừa rồi, “ – Dưới chân dùng thêm sức, thanh âm cố điều chỉnh để có chút dễ nghe – “Ngươi cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ, siêu cấp biến thái muốn làm gì ta?”
Phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng nói nhỏ tinh tế: “Vậy mà còn bảo ta nói chuyện thẳng thắn quá …”
Ánh mắt giết người bắn thẳng qua đó, Tứ Hỉ cuống quít lui đến góc tường ôm đầu, không dám nhúc nhích.
“Híc, người ta nhìn đến ngươi nên cao hứng thôi mà … à, có thể …. Nâng cao cái chân quý của ngươi lên một chút không?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Hầu Ý còn dính một chút thịt quả đào, trông đáng thương cứ như là tiểu tức phụ chịu ngược đãi – “Giày thêu thật đẹp a, dẫm lên ta thế này … có phải … có chút đáng tiếc không?”
Thu chân lại né tránh cái “ma trảo” của hắn, ta lui về phía sau vài bước, cố nén dục vọng muốn đánh cho hắn một trận. “Hiện tại ngươi gặp cũng gặp rồi, cao hứng cũng cao hứng rồi, cửa ở bên kia, nên làm thế nào hẳn là không cần ta chỉ điểm.”
“A, sao có thể như vậy …”
Ta không kiên nhẫn quay đầu lại đã thấy Hạ Hầu Ý trong tay cầm một chiếc gương, sờ đến sờ đi khuôn mặt mình, ngữ khí âm điệu vạn phần thống khổ: “Khuôn mặt như nhược minh nguyệt hoa của ta –!”
Nhược minh nguyệt hoa: bông hoa nhỏ yếu nhược dưới ánh trăng sáng
“Hạ, Hầu, Ý!!” Không nghe sao? Hoàn toàn không nghe thấy lời ta nói sao?!
“Sở nhi —” Chậm rãi quay sang nhìn ta, Hạ Hầu Ý nhíu mày phụng phịu, giọng điệu ai oán réo rắt thảm thiết – “Ngươi sao có thể dùng quả đào ném vào mặt người ta? Sao có thể chứ? Ngươi xem, ném tới mức sưng đỏ rồi này … về sau ta phải ra ngoài gặp người khác thế nào đây?”
“Đủ rồi!” – Ta gần như muốn gào lên – “Ngươi sớm đã không thể đi ra ngoài gặp người ta!” Cái bộ dáng biến thái này mà hắn còn có mặt mũi mỗi ngày chạy nhảy ở bên ngoài sao.
“Ngươi cư nhiên nói như vậy …” Khuôn mặt tuyệt mỹ trầm xuống.
“Hừ!”
“Người ta rất đau lòng nha …” Chu chu cái miệng.
“Không quan tâm!”
“Quá đáng …” Hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.
“Ngươi thật sự là … nhàm chán!” Xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.
“Ngươi một chút cũng .. không thương cảm … cho tâm tình của người ta …” Thanh âm cũng trở nên run rẩy nghẹn ngào.
“Này …” Có cần khoa trương như thế không?
“Còn đối xử hung hãn với người ta …” Cái mũi khụt khịt.
“…” Hắn sẽ không khóc thật chứ?
“Tiểu thư” Dùng khuỷu tay huých vào người ta, Tứ Hỉ vẻ mặt ‘đại sự không ổn’ nói – “Mau an ủi Hạ Hầu công tử đi! Hắn sắp …” Bên tai vang lên tiếng khóc thút thít, “Trời ạ, đã khóc rồi.”
Hạ Hầu Ý tóc tai tán loạn, đôi mắt trong suốt sáng ngời ngân ngấn nước ai oán nhìn ta, trên mặt còn đọng mấy giọt lệ long lanh, bộ dáng đáng thương hèn mọn như con chó con mèo bị chủ nhân vứt bỏ ven đường làm trái tim người ta không khỏi run lên.
“Ta …thực xin lỗi, ngươi đừng khóc nữa có được không?” Ngữ khí thoáng chốc mềm mỏng hơn ba phần. Làm một nam nhân khóc, loại cảm giác này … thực quỷ dị.
“…”
“Ngươi như vậy nhìn rất xấu nha!” Ngươi là nam nhân a.
“…”
“ … Ta về sau tuyệt đối sẽ không đánh vào mặt ngươi nữa, được chưa?”
“Ngươi thề?” – Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Hầu Ý thanh thanh yết hầu mở miệng.
“Ừ!”
“Tốt lắm!” – Hắn đột nhiên nín khóc mỉm cười, nước mắt giống như giọt sương đọng lại trên lá sau cơn mưa làm khuôn mặt hắn phút chốc sáng lạn như hoa – “Một lời đã định!”
“…” Tốc độ biến sắc mặt của hắn thật khiến người khác khó lòng thích ứng nổi.
“A, đúng rồi!” – Vẻ mặt Hạ Hầu Ý như cô gái ngây thơ trong sáng tỏa ra ánh hào quang – “Nói thôi thì chưa đủ, nhỡ một ngày nào đó ngươi đổi ý thì ta phải làm sao bây giờ … nếu không thì như vậy đi, đến đây, chúng ta ngoắc tay, về sau không cho phép ngươi đánh vào mặt ta, ta tuyệt đối cũng không đánh vào mặt ngươi …”
Ai? Ai tới cứu ta?!
“Bá phụ hảo!”
Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Hầu Ý, ta nhu thuận khuất thân chào Hạ Hầu Kiệt. Từ ánh mắt của hắn có thể thấy rằng hắn đối với “con dâu tương lai” là ta đây cũng không vừa lòng, hơn nữa còn thập phần không hài lòng. Nhưng yên lặng một lúc sau, chỉ nghe một giọng nam nồng đậm bất đắc dĩ vang lên:
“Ngươi tên là Sở Nhi phải không?”
“Dạ!”
Hạ Hầu Kiệt tựa hồ thở dài một hơi, chuyển hướng sang đứa con bên cạnh: “Con thật sự muốn kết hôn với nữ hài tử này sao?”
“Đúng vậy thưa cha.”
“Cha đã chọn lựa nhiều danh môn khuê tú cho con như vậy, sao con lại cố tình ….”
“Cha,” – Hạ Hầu Ý ngắt lời hắn, nghiêm trang nói – “Ta chỉ thích nàng.”
“Chuyện này …” Biểu tình của Hạ Hầu Kiệt không phân rõ được là vui sướng hay tức giận, nhưng hắn cũng không tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình nữa, chỉ buồn bực quét nhìn ta cùng Hạ Hầu Ý một cái, ngữ điệu nặng nề nói: “Hai người các ngươi đã nguyện ý thì kẻ làm trưởng bối như ta đây cũng không có lý do gì mà ngăn trở, theo ý các ngươi đi …”
Trên đường từ đại sảnh trở về phòng, Hạ Hầu Ý hân hoan giống như vừa được tự do, thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng(2), mà ta thì một chút cao hứng cũng không nổi.
“Sao vậy, Sở Nhi?” – Hạ Hầu Ý đang xoay vòng vòng thì phát hiện vẻ mặt ta hậm hực, cuống quít dừng lại động tác.
“Không có gì … chỉ là cảm thấy thực có lỗi với cha ngươi.” – Xoay người ngồi trên hành lang gấp khúc, ta hai tay nâng má nhìn hắn – “Cha ngươi rất yêu thương ngươi.”
Sở dĩ chấp nhận ‘con dâu xuất thân thanh lâu’ như ta đây là vì đứa con bảo bối của hắn ‘thích’, một người cha xả thân vì con như vậy có đốt đèn lồng lên tìm cũng khó thấy.
“Ừ, đúng vậy.” Học theo ta dựa người vào cột trụ bằng gỗ lim, Hạ Hầu Ý nhoẻn miệng cười – “Cũng có khi khiến người ta chán ghét.”
“Vì sao?” – Ta khó hiểu hỏi.
“Hà, thân là đệ tử nhà giàu đều có những điều thân bất do kỷ. Ngươi a, sẽ không hiểu được đâu –” Mềm nhẹ phất phất tay, vẻ mặt của hắn như là đang dỗ một tiểu hài tử không hiểu chuyện qua chỗ khác chơi.
“Phải, ta không biết.” – Ném cho hắn một ánh mắt xem thường – “Nhưng ta biết đệ tử nhà giàu như ngươi cũng không phải vì ‘thân bất do kỷ’ mà trở nên biến thái.”
“Vậy thì đã sao, người ta thích là được mà.” Hắn nói xong còn tặng thêm cho ta một cái nháy mắt.
Ta lập tức nghiêm mặt tránh lui ba thước, “Ngươi mà còn như vậy thì không cưới được vợ đâu.”
“Ha ha!” Tiến lên hai bước, Hạ Hầu Ý cười duyên đáp – “Nếu thật sự không cưới được thì chẳng phải vẫn còn có ngươi sao?”
Ngẩn ra một hồi, ta lập tức phản ứng lại, cắn răn giơ nắm đấm …
“A! Sở Nhi … ngươi, ngươi … không phải đã nói không đánh vào mặt người ta sao?”
“Ai bảo ngươi có hành vi vượt rào.”
“Người ta không …”
“Nói giỡn cũng không được!”
“Được rồi được rồi, người ta không bao giờ dám như vậy nữa … ngươi phải tin lời ta nói chứ, không thì chúng ta có thể ngoắc tay mà. Nào … A! Sao lại đánh vào mặt của người ta, quá đáng, oa ….”
Chú thích:
(1) trân tu mỹ thực, hoa y tịnh phục: gần nghĩa với câu “ăn ngon mặc đẹp”
(2) cá chậu chim lồng: chỉ cảnh tù túng, ko có tự do như cá trong chậu, chim trong lồng
Thật không hổ là Hạ Hầu gia đứng đầu tứ đại gia tộc, trạch viện còn lớn hơn phủ Thái phó gấp mấy lần, lầu các thưởng tâm, cảnh sắc vui mắt, nô bộc hộ viện nhiều vô số, tùy tiện khoát tay một cái cũng sẽ có người tiến lên tất cung tất kính nói “Tiểu thư có gì phân phó”, hơn nữa còn có trân tu mỹ thực, hoa y tịnh phục(1) … Oa, thế này mới có tư vị của một chuyến “du lịch” chứ!
Thích ý tựa vào khung cửa sổ, dùng căn đạo thảo làm lũ chim nhỏ giật mình bay tán loạn, miệng ta khẽ nhếch, tự đắc vô cùng.
“Tiểu thư.”
“Ừ?”
“Như vậy có được không?”
“Có gì không tốt? Áo đến dang tay, cơm đến há mồm, hơn nữa đãi ngộ cũng là nhất đẳng, ngươi còn bất mãn cái gì?”
“Không phải, ta muốn nói … cô đáp ứng yêu cầu của Hạ Hầu công tử, như vậy có được không?”
Ngừng ném đạo thảo, ta vỗ vỗ tay xoay người lại: “Đương nhiên là được, chẳng qua chỉ là vị hôn thê thôi mà. Huống chi hắn không phải thật tình muốn kết hôn, ta cũng không phải thật tâm muốn gả, mọi người đều là lợi dụng nhau mà thôi.”
“Nói như vậy thì cũng đúng …” – Tứ Hỉ vẻ mặt ưu tư – “Ta thấy Hạ Hầu công tử này đối với ngươi chung quy vẫn là không thích hợp …”
“Hắn vốn dĩ đã không thích hợp.” Trên mọi phương diện.
“Ta muốn nói là có phải hắn đã biết mục đích của cô nên mới cố ý dẫn quân nhập úng?”
“Ha!” – Ta quăng cho nàng một cái liếc mắt xem thường, ngữ khí có chút khinh bỉ – “Tứ Hỉ, ta hỏi ngươi, ngươi theo hầu ta nửa tháng, ngươi có biết rõ mục đích của ta là gì không?”
“Dạ? À … ta …” Vẻ mặt nàng ngây ngốc, lập tức chột dạ lắc đầu.
“Vậy ngươi nói xem, ta cùng Hạ Hầu Ý cho tới nay mới chỉ gặp mặt có hai lần, hắn chẳng lẽ có đôi mắt thấu thị hay biết đọc tâm tư người khác mà có thể biết trong lòng ta nghĩ cái gì?”
“À … hắn hẳn là … chỉ là người bình thường thôi.”
Cầm lên một quả mật đào thư thái ngắm nghía, “Huống chi hắn cũng đã nói tìm ta tới là để làm tấm bia chắn, miễn cho lão cha của hắn cứ đi khắp nơi tìm vợ cho hắn.”
“Vậy cũng không thể trách cha hắn được!” – Tứ Hỉ không để ý bĩu môi – “Hắn cứ luôn nam nữ bất phân như vậy sẽ khiến người ngoài có cái nhìn phức tạp …. Có lẽ cưới vợ sẽ làm hắn khôi phục bản sắc nam nhi cũng không chừng.”
“Mấu chốt của vấn đề là đương sự không cảm thấy như vậy. Trái lại, hắn hình như còn rất hưởng thụ bộ dáng này.” Ừm, quả đào ăn ngon thật.
“Hưởng thụ?” – Tứ Hỉ ngũ quan méo xệch – “Cái bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ đó sao?”
“Tứ Hỉ à Tứ Hỉ” – Giơ ngón trỏ lên lắc lắc, ta làm vẻ nghiêm túc nói – “Nói chuyện thẳng thắn quá như vậy sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của người ta, ngươi chẳng lẽ không thể ….”
Đột nhiên một bóng đen chui vào trong phòng, cùng với đó là yêu thanh yêu khí và làn điệu kiều mỵ đánh tới: “Sở nhi, người ta thật là cao hứng nha! Ngươi rốt cục … A!”
Sau một tiếng nổ, trong phòng vô duyên vô cớ nhiều thêm một “vật thể” ngã chổng vó đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, bên cạnh còn có một quả mật đào mới cắn được một nửa lăn lông lốc.
“Này … “ Gương mặt tối sầm lại, ta nhấc chân dẫm lên ngực hắn, cắn răng gằn từng chữ – “Ngươi làm cái gì vậy?”
“A …”
“Cái gọi là ‘vị hôn thê’ mà ngươi nói là một không phải bưng trà rót nước, hai không cần phải làm việc nhà, ba không có hành vi vượt rào …”
“Ta …”
“Nhưng mới vừa rồi, “ – Dưới chân dùng thêm sức, thanh âm cố điều chỉnh để có chút dễ nghe – “Ngươi cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ, siêu cấp biến thái muốn làm gì ta?”
Phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng nói nhỏ tinh tế: “Vậy mà còn bảo ta nói chuyện thẳng thắn quá …”
Ánh mắt giết người bắn thẳng qua đó, Tứ Hỉ cuống quít lui đến góc tường ôm đầu, không dám nhúc nhích.
“Híc, người ta nhìn đến ngươi nên cao hứng thôi mà … à, có thể …. Nâng cao cái chân quý của ngươi lên một chút không?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Hầu Ý còn dính một chút thịt quả đào, trông đáng thương cứ như là tiểu tức phụ chịu ngược đãi – “Giày thêu thật đẹp a, dẫm lên ta thế này … có phải … có chút đáng tiếc không?”
Thu chân lại né tránh cái “ma trảo” của hắn, ta lui về phía sau vài bước, cố nén dục vọng muốn đánh cho hắn một trận. “Hiện tại ngươi gặp cũng gặp rồi, cao hứng cũng cao hứng rồi, cửa ở bên kia, nên làm thế nào hẳn là không cần ta chỉ điểm.”
“A, sao có thể như vậy …”
Ta không kiên nhẫn quay đầu lại đã thấy Hạ Hầu Ý trong tay cầm một chiếc gương, sờ đến sờ đi khuôn mặt mình, ngữ khí âm điệu vạn phần thống khổ: “Khuôn mặt như nhược minh nguyệt hoa của ta –!”
Nhược minh nguyệt hoa: bông hoa nhỏ yếu nhược dưới ánh trăng sáng
“Hạ, Hầu, Ý!!” Không nghe sao? Hoàn toàn không nghe thấy lời ta nói sao?!
“Sở nhi —” Chậm rãi quay sang nhìn ta, Hạ Hầu Ý nhíu mày phụng phịu, giọng điệu ai oán réo rắt thảm thiết – “Ngươi sao có thể dùng quả đào ném vào mặt người ta? Sao có thể chứ? Ngươi xem, ném tới mức sưng đỏ rồi này … về sau ta phải ra ngoài gặp người khác thế nào đây?”
“Đủ rồi!” – Ta gần như muốn gào lên – “Ngươi sớm đã không thể đi ra ngoài gặp người ta!” Cái bộ dáng biến thái này mà hắn còn có mặt mũi mỗi ngày chạy nhảy ở bên ngoài sao.
“Ngươi cư nhiên nói như vậy …” Khuôn mặt tuyệt mỹ trầm xuống.
“Hừ!”
“Người ta rất đau lòng nha …” Chu chu cái miệng.
“Không quan tâm!”
“Quá đáng …” Hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.
“Ngươi thật sự là … nhàm chán!” Xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.
“Ngươi một chút cũng .. không thương cảm … cho tâm tình của người ta …” Thanh âm cũng trở nên run rẩy nghẹn ngào.
“Này …” Có cần khoa trương như thế không?
“Còn đối xử hung hãn với người ta …” Cái mũi khụt khịt.
“…” Hắn sẽ không khóc thật chứ?
“Tiểu thư” Dùng khuỷu tay huých vào người ta, Tứ Hỉ vẻ mặt ‘đại sự không ổn’ nói – “Mau an ủi Hạ Hầu công tử đi! Hắn sắp …” Bên tai vang lên tiếng khóc thút thít, “Trời ạ, đã khóc rồi.”
Hạ Hầu Ý tóc tai tán loạn, đôi mắt trong suốt sáng ngời ngân ngấn nước ai oán nhìn ta, trên mặt còn đọng mấy giọt lệ long lanh, bộ dáng đáng thương hèn mọn như con chó con mèo bị chủ nhân vứt bỏ ven đường làm trái tim người ta không khỏi run lên.
“Ta …thực xin lỗi, ngươi đừng khóc nữa có được không?” Ngữ khí thoáng chốc mềm mỏng hơn ba phần. Làm một nam nhân khóc, loại cảm giác này … thực quỷ dị.
“…”
“Ngươi như vậy nhìn rất xấu nha!” Ngươi là nam nhân a.
“…”
“ … Ta về sau tuyệt đối sẽ không đánh vào mặt ngươi nữa, được chưa?”
“Ngươi thề?” – Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Hầu Ý thanh thanh yết hầu mở miệng.
“Ừ!”
“Tốt lắm!” – Hắn đột nhiên nín khóc mỉm cười, nước mắt giống như giọt sương đọng lại trên lá sau cơn mưa làm khuôn mặt hắn phút chốc sáng lạn như hoa – “Một lời đã định!”
“…” Tốc độ biến sắc mặt của hắn thật khiến người khác khó lòng thích ứng nổi.
“A, đúng rồi!” – Vẻ mặt Hạ Hầu Ý như cô gái ngây thơ trong sáng tỏa ra ánh hào quang – “Nói thôi thì chưa đủ, nhỡ một ngày nào đó ngươi đổi ý thì ta phải làm sao bây giờ … nếu không thì như vậy đi, đến đây, chúng ta ngoắc tay, về sau không cho phép ngươi đánh vào mặt ta, ta tuyệt đối cũng không đánh vào mặt ngươi …”
Ai? Ai tới cứu ta?!
“Bá phụ hảo!”
Dưới sự chỉ dẫn của Hạ Hầu Ý, ta nhu thuận khuất thân chào Hạ Hầu Kiệt. Từ ánh mắt của hắn có thể thấy rằng hắn đối với “con dâu tương lai” là ta đây cũng không vừa lòng, hơn nữa còn thập phần không hài lòng. Nhưng yên lặng một lúc sau, chỉ nghe một giọng nam nồng đậm bất đắc dĩ vang lên:
“Ngươi tên là Sở Nhi phải không?”
“Dạ!”
Hạ Hầu Kiệt tựa hồ thở dài một hơi, chuyển hướng sang đứa con bên cạnh: “Con thật sự muốn kết hôn với nữ hài tử này sao?”
“Đúng vậy thưa cha.”
“Cha đã chọn lựa nhiều danh môn khuê tú cho con như vậy, sao con lại cố tình ….”
“Cha,” – Hạ Hầu Ý ngắt lời hắn, nghiêm trang nói – “Ta chỉ thích nàng.”
“Chuyện này …” Biểu tình của Hạ Hầu Kiệt không phân rõ được là vui sướng hay tức giận, nhưng hắn cũng không tiếp tục nói ra ý nghĩ của mình nữa, chỉ buồn bực quét nhìn ta cùng Hạ Hầu Ý một cái, ngữ điệu nặng nề nói: “Hai người các ngươi đã nguyện ý thì kẻ làm trưởng bối như ta đây cũng không có lý do gì mà ngăn trở, theo ý các ngươi đi …”
Trên đường từ đại sảnh trở về phòng, Hạ Hầu Ý hân hoan giống như vừa được tự do, thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng(2), mà ta thì một chút cao hứng cũng không nổi.
“Sao vậy, Sở Nhi?” – Hạ Hầu Ý đang xoay vòng vòng thì phát hiện vẻ mặt ta hậm hực, cuống quít dừng lại động tác.
“Không có gì … chỉ là cảm thấy thực có lỗi với cha ngươi.” – Xoay người ngồi trên hành lang gấp khúc, ta hai tay nâng má nhìn hắn – “Cha ngươi rất yêu thương ngươi.”
Sở dĩ chấp nhận ‘con dâu xuất thân thanh lâu’ như ta đây là vì đứa con bảo bối của hắn ‘thích’, một người cha xả thân vì con như vậy có đốt đèn lồng lên tìm cũng khó thấy.
“Ừ, đúng vậy.” Học theo ta dựa người vào cột trụ bằng gỗ lim, Hạ Hầu Ý nhoẻn miệng cười – “Cũng có khi khiến người ta chán ghét.”
“Vì sao?” – Ta khó hiểu hỏi.
“Hà, thân là đệ tử nhà giàu đều có những điều thân bất do kỷ. Ngươi a, sẽ không hiểu được đâu –” Mềm nhẹ phất phất tay, vẻ mặt của hắn như là đang dỗ một tiểu hài tử không hiểu chuyện qua chỗ khác chơi.
“Phải, ta không biết.” – Ném cho hắn một ánh mắt xem thường – “Nhưng ta biết đệ tử nhà giàu như ngươi cũng không phải vì ‘thân bất do kỷ’ mà trở nên biến thái.”
“Vậy thì đã sao, người ta thích là được mà.” Hắn nói xong còn tặng thêm cho ta một cái nháy mắt.
Ta lập tức nghiêm mặt tránh lui ba thước, “Ngươi mà còn như vậy thì không cưới được vợ đâu.”
“Ha ha!” Tiến lên hai bước, Hạ Hầu Ý cười duyên đáp – “Nếu thật sự không cưới được thì chẳng phải vẫn còn có ngươi sao?”
Ngẩn ra một hồi, ta lập tức phản ứng lại, cắn răn giơ nắm đấm …
“A! Sở Nhi … ngươi, ngươi … không phải đã nói không đánh vào mặt người ta sao?”
“Ai bảo ngươi có hành vi vượt rào.”
“Người ta không …”
“Nói giỡn cũng không được!”
“Được rồi được rồi, người ta không bao giờ dám như vậy nữa … ngươi phải tin lời ta nói chứ, không thì chúng ta có thể ngoắc tay mà. Nào … A! Sao lại đánh vào mặt của người ta, quá đáng, oa ….”
Chú thích:
(1) trân tu mỹ thực, hoa y tịnh phục: gần nghĩa với câu “ăn ngon mặc đẹp”
(2) cá chậu chim lồng: chỉ cảnh tù túng, ko có tự do như cá trong chậu, chim trong lồng
Tác giả :
Quất Tử Thụ