Sát Tinh Tướng Công
Quyển 2 - Chương 11
Editor: Quân
“Tiểu Sở nhi …”
“Cút ! ”
“Làm gì mà hung dữ thế, cẩn thận kẻo sau này không gả đi được nha. ”
“Câm miệng ! ”
“Chậc chậc, thật sự là độc mồm độc miệng ! Nhưng ngươi như vậy lại càng thêm đáng yêu, nếu về sau thật sự không thể gả đi, ta sẽ luôn mở rộng vòng tay tiếp nhận ngươi …” – Thân mình nhất tà tránh thoát cuốn sách đang phá không bay tới – “Ngươi đây là có ý gì ? Sướng quá hoá cuồng sao ? ”
“Phi ! ” Cầm lấy cuốn sách của Hạ Hầu Ý, ta vỗ vỗ quần áo đi ra ngoài – “Chó khôn không cản đường, mời ngươi tránh ra. ”
“Nếu ta không tránh thì sao ? ” – Hắn nhíu mày.
Ta cười xấu xa, đưa tay lên vỗ vỗ trên người hắn, cảm khái như là đang nói với tiểu hài tử chơi xấu : “Ngươi như vậy thực không tốt nha, tiểu bằng hữu. ”
Trầm Trữ ngẩn ngơ, đang muốn đưa tay bắt lấy ta thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Ngươi … ngươi đã làm cái gì ? ”
“Ồ ? Ngươi nói cái gì ta không hiểu. ” Ta giả vờ hồ đồ.
“Làm trò … ngươi … ngươi dùng cái gì lên người ta ? ” – Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“À …. ngươi nói cái này sao” – Lắc lắc cái bình đựng bột phấn trên tay, ta cười tươi đáp – “Khiêu khiêu phấn ! Một ngày ba lần, mỗi lần ước chừng ba canh ngờ. Sau ba ngày dược hiệu mới có thể tự động biến mất nha ! ”
“Cái gì ? ” – Hắn trừng lớn mắt – “Ngươi cư nhiên biết dùng độc ? ”
“Hừ ! ” Hừ lạnh một tiếng, ta khinh thường bĩu môi : “Bằng không ngươi cho ta là quả hồng nhũn, muốn đùa thế nào thì đùa sao ? Thuận tiện nói cho ngươi biết, chén trà làm cho Hạ Hầu Ý bị đau bụng kia vốn dĩ là chuẩn bị để tặng cho ngươi, không ngờ tiểu tử ngươi mệnh lớn. Nếu không thì …”
“Ngươi … ngươi thật nham hiểm …” – Mặt hắn không ngừng vặn vẹo, xem ra sắp bắt đầu màn trình diễn thứ nhất rồi.
“Được rồi được rồi ! ” – Đi ra khỏi cửa, ta hướng hắn vẫy tay – ”Cứ từ từ mà tận hưởng ! À … có muốn ta giúp ngươi đóng cửa không ? Hay ngươi không ngại để người khác tới thăm ? ”
“…” Trong mắt hắn như muốn nhảy ra hai ngọn lửa.
Ta nhún nhún vai, thức thời rời đi.
…. Khiêu đẹp mặt thì thôi, nếu chướng tai gai mắt thì không tốt cho thị lực chút nào …
Hạ Hầu Ý đang nằm ở trên giường nhíu mày nghĩ cái gì đó.
“Nha, đều ở chỗ này” – Đem sách chất một đống trên giường, ta xoa xoa thắt lưng ngồi xuống – ”Tổng cộng mười … mười hai cuốn, sao lại nhiều như vậy chứ ? ”
Hắn lăng lăng nhìn ta rồi lại nhìn sách, sau đó rụt rè nói :
“Sở nhi …”
“Ta hỏi ngươi đến chừng nào thì mới bằng lòng xuống giường a ? ”
“Hả ? ”
“Đừng tưởng rằng có người hầu hạ thì ngươi liền an nhàn hưởng lạc mà nằm đó. Ngươi chẳng qua là bị tiêu chảy nhiều quá nên mất sức thôi, không có nguy hiểm gì đến tính mạng. ”
“… Ngươi chẳng phải nói ta mất sức, ”- Hắn uỷ khuất nắm nắm tóc – “Cho nên mới cần nằm nghỉ ngơi vài ngày a ! Hiện tại người ta ngay cả khí lực để đi lại cũng chưa có nha …”
“…” Nằm đi, nằm đến chết luôn đi !
“Vừa rồi Trầm Trữ có đến. ” – Ta thuận miệng nói.
“Ồ, Trầm công tử đến đây ? ” – Hạ Hầu Ý nháy mắt mấy cái, lập tức thật cẩn thận hạ giọng – “Ngươi có làm gì hắn không? ”
“Ta có thể làm gì hắn …”
“Vậy là tốt rồi. ”
“Chỉ là hạ độc thôi. ”
“Khụ khụ …” – Hạ Hầu Ý bị sặc nước miếng, che miệng ho khụ không ngừng, hơn nửa ngày mới mở miệng nói – “Ngươi … ngươi lại … lại làm cái gì ….”
“Không có gì, chỉ làm cho hắn vận động ba ngày rèn luyện thân thể thôi. ” – Hơn nữa còn bảo đảm cả chất lượng lẫn thời lượng.
“Thật … thật không có gì ? ”
“Không có gì. ”
“…”
“Lừa ngươi là con chó. ”
“… Tốt ! ” Hạ Hầu Ý nhu nhu huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài – ”Giờ ngươi vừa lòng chưa ? ”
« Ừ … tạm được. ” Còn phải xem biểu hiện của Trầm Trữ đã. “Đúng rồi, vừa nãy ngươi muốn ta tới làm gì ? ”
“Hả ? À … Ta … cái kia …”
“Sao ? ”
“… Ta quên rồi. ”
Gương mặt xinh đẹp như hoa kia thiếu chút nữa đã lãnh trọn một đấm.
“Ta nói …” – Giật giật cổ tay, ta tà nghễ nhìn hắn – “Ngươi bao nhiêu tuổi mà đã mắc bệnh đãng trí của người già rồi ? ”
“Không thể trách người ta được ”- Hắn ai oán liếc mắt nhìn ta – “Mỗi lần ta muốn nói đều bị ngươi chặn họng … A, đúng rồi ! ”
“Nhớ ra rồi ?”
“… Không ! ”
“Vậy ngươi đột nhiên a lên làm gì ?! ”
“Người ta chỉ muốn nói một chuyện trọng yếu khác thôi mà. ” – Hạ Hầu Ý chuyển giọng nghiêm túc – “Mười bốn tháng bảy – cũng chính là ngày kia – cha nói muốn mở tiệc trong phủ chiêu đãi Trầm gia. ”
Ta ngây người ngẩn ngơ : “Mời Trầm Trữ gia ăn cơm ? ”
“Ừ, Trầm bá bá nguyên bản là ở tại kinh thành, giờ Trầm công tử cũng đến đây, cho nên vừa vặn … Đúng rồi, nghe nói Ngu quốc hầu cũng tới nữa. ”
“…” Không ổn ! Hai lão già này không phải là đến để họp bàn kế hoạch gì chứ ? Thỉnh nhân viên cấp cao đến nhà ăn cơm, từ ngoài nhìn vào cũng chỉ như là lấy lòng mượn sức, còn bên trong thì …
“Sở nhi ? ”
Xem ra ta đã kéo dài thời gian quá lâu rồi, nếu không động thủ chỉ sợ …
“Sở – Nhi – ”
“Làm sao ? ” Bực mình quay mặt sang nhìn thì Hạ Hầu Ý đang hai mắt tội nghiệp nhìn ta – “Có việc gì sao ? ”
“Người ta vừa mới nhớ tới …”
“Ồ ? Cái gì ? ”
“Chuyện mình quên mất. ”
“Nhớ ra rồi sao … là cái gì ? ”
“À …” – Hắn chỉ chỉ chồng sách bên cạnh ta – “Đặt ở trên chân ta, rất nặng. ”
“… Vậy sao ngươi không nói sớm ? ” – Nói ra chẳng phải đã xong rồi sao.
“Không … mấu chốt của vấn đề là” – Lại chỉ chỉ ta – “Sách đặt ở trên chân ta, ngươi lại ngồi ở trên sách, cho nên … ngươi đang đè lên chân ta. ”
“…”
Thật vất vả đợi đến canh ba, ta dặn dò Tứ Hỉ, lại lần nữa thay hắc y lẻn vào thư phòng của Hạ Hầu Kiệt.
Trời giúp ta – thư phòng tối đen !
Trong lòng thầm hò reo vui mừng, ta đẩy cửa lắc mình đi vào. Lấy từ trong lòng ra một ngọn nến nhỏ, bắt đầu lục tìm khắp mọi nơi. Nhưng đến lúc đi tìm ta mới đột nhiên phát giác ra mình đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng : Cái gọi là thư văn kia, bộ dáng nó thế nào ta căn bản không biết, vậy thì tìm kiểu gì ?
Ừm … Ngẫm lại đi nào, bên trong có thư tín cùng danh sách, có lẽ tìm mấy thứ đại loại như vậy rồi mở ra kiểm tra, chắc là được ?
Xem ra cũng chỉ còn cách đó. Vì thế, ta siết chặt nắm tay, dấn thân vào “nghiệp lớn » là … tìm kiếm ….
Không phải ! Cái này cũng không phải !
Vô tình buông thư kiện trong tay xuống, ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái giá sách một lượt từ trên xuống dưới, lại bất đắc dĩ thở dài : Không còn cách nào khác, chỉ có thể trước án binh bất động tìm hiểu tiếp thôi.
Thổi tắt ngọn nến, buồn bực mở cửa, lại xoay người đóng cửa.
“Ngươi đang làm cái gì ? ”
Hửm ?
Ta đương trường hoá đá, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích được. Không thể nào … đây, đây là …
Thanh âm của Hạ Hầu Ý ?!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, cùng với đó là ngữ điệu ôn nhu kiều mỵ vang lên :
“Sở nhi ? ”
“À … » Không đơn giản, ta cư nhiên còn có thể phát ra thanh âm. Sợ hãi xoay người lại, dưới ánh trăng rọi Hạ Hầu Ý có vẻ tuấn tú, nhưng mà lại … âm lãnh.
“Trả lời ta, ngươi đang làm cái gì ? »
“Ta … » Cắn môi dưới, ta do dự nhìn hắn. Rốt cục cũng bị phát hiện sao ? Có lẽ ta không ôm tâm lý may mắn, cho rằng mình có thể toàn thân trở ra …
“Không trả lời phải không ? » – Hắn nhẹ giọng nói, buông mí mắt xuống làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì – “Được, vậy ta đổi một vấn đề khác … »
“…
Ánh mắt sâu kín thẳng tắp nhìn vào ta, “Ngươi rốt cuộc là ai ? "
“Tiểu Sở nhi …”
“Cút ! ”
“Làm gì mà hung dữ thế, cẩn thận kẻo sau này không gả đi được nha. ”
“Câm miệng ! ”
“Chậc chậc, thật sự là độc mồm độc miệng ! Nhưng ngươi như vậy lại càng thêm đáng yêu, nếu về sau thật sự không thể gả đi, ta sẽ luôn mở rộng vòng tay tiếp nhận ngươi …” – Thân mình nhất tà tránh thoát cuốn sách đang phá không bay tới – “Ngươi đây là có ý gì ? Sướng quá hoá cuồng sao ? ”
“Phi ! ” Cầm lấy cuốn sách của Hạ Hầu Ý, ta vỗ vỗ quần áo đi ra ngoài – “Chó khôn không cản đường, mời ngươi tránh ra. ”
“Nếu ta không tránh thì sao ? ” – Hắn nhíu mày.
Ta cười xấu xa, đưa tay lên vỗ vỗ trên người hắn, cảm khái như là đang nói với tiểu hài tử chơi xấu : “Ngươi như vậy thực không tốt nha, tiểu bằng hữu. ”
Trầm Trữ ngẩn ngơ, đang muốn đưa tay bắt lấy ta thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Ngươi … ngươi đã làm cái gì ? ”
“Ồ ? Ngươi nói cái gì ta không hiểu. ” Ta giả vờ hồ đồ.
“Làm trò … ngươi … ngươi dùng cái gì lên người ta ? ” – Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“À …. ngươi nói cái này sao” – Lắc lắc cái bình đựng bột phấn trên tay, ta cười tươi đáp – “Khiêu khiêu phấn ! Một ngày ba lần, mỗi lần ước chừng ba canh ngờ. Sau ba ngày dược hiệu mới có thể tự động biến mất nha ! ”
“Cái gì ? ” – Hắn trừng lớn mắt – “Ngươi cư nhiên biết dùng độc ? ”
“Hừ ! ” Hừ lạnh một tiếng, ta khinh thường bĩu môi : “Bằng không ngươi cho ta là quả hồng nhũn, muốn đùa thế nào thì đùa sao ? Thuận tiện nói cho ngươi biết, chén trà làm cho Hạ Hầu Ý bị đau bụng kia vốn dĩ là chuẩn bị để tặng cho ngươi, không ngờ tiểu tử ngươi mệnh lớn. Nếu không thì …”
“Ngươi … ngươi thật nham hiểm …” – Mặt hắn không ngừng vặn vẹo, xem ra sắp bắt đầu màn trình diễn thứ nhất rồi.
“Được rồi được rồi ! ” – Đi ra khỏi cửa, ta hướng hắn vẫy tay – ”Cứ từ từ mà tận hưởng ! À … có muốn ta giúp ngươi đóng cửa không ? Hay ngươi không ngại để người khác tới thăm ? ”
“…” Trong mắt hắn như muốn nhảy ra hai ngọn lửa.
Ta nhún nhún vai, thức thời rời đi.
…. Khiêu đẹp mặt thì thôi, nếu chướng tai gai mắt thì không tốt cho thị lực chút nào …
Hạ Hầu Ý đang nằm ở trên giường nhíu mày nghĩ cái gì đó.
“Nha, đều ở chỗ này” – Đem sách chất một đống trên giường, ta xoa xoa thắt lưng ngồi xuống – ”Tổng cộng mười … mười hai cuốn, sao lại nhiều như vậy chứ ? ”
Hắn lăng lăng nhìn ta rồi lại nhìn sách, sau đó rụt rè nói :
“Sở nhi …”
“Ta hỏi ngươi đến chừng nào thì mới bằng lòng xuống giường a ? ”
“Hả ? ”
“Đừng tưởng rằng có người hầu hạ thì ngươi liền an nhàn hưởng lạc mà nằm đó. Ngươi chẳng qua là bị tiêu chảy nhiều quá nên mất sức thôi, không có nguy hiểm gì đến tính mạng. ”
“… Ngươi chẳng phải nói ta mất sức, ”- Hắn uỷ khuất nắm nắm tóc – “Cho nên mới cần nằm nghỉ ngơi vài ngày a ! Hiện tại người ta ngay cả khí lực để đi lại cũng chưa có nha …”
“…” Nằm đi, nằm đến chết luôn đi !
“Vừa rồi Trầm Trữ có đến. ” – Ta thuận miệng nói.
“Ồ, Trầm công tử đến đây ? ” – Hạ Hầu Ý nháy mắt mấy cái, lập tức thật cẩn thận hạ giọng – “Ngươi có làm gì hắn không? ”
“Ta có thể làm gì hắn …”
“Vậy là tốt rồi. ”
“Chỉ là hạ độc thôi. ”
“Khụ khụ …” – Hạ Hầu Ý bị sặc nước miếng, che miệng ho khụ không ngừng, hơn nửa ngày mới mở miệng nói – “Ngươi … ngươi lại … lại làm cái gì ….”
“Không có gì, chỉ làm cho hắn vận động ba ngày rèn luyện thân thể thôi. ” – Hơn nữa còn bảo đảm cả chất lượng lẫn thời lượng.
“Thật … thật không có gì ? ”
“Không có gì. ”
“…”
“Lừa ngươi là con chó. ”
“… Tốt ! ” Hạ Hầu Ý nhu nhu huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài – ”Giờ ngươi vừa lòng chưa ? ”
« Ừ … tạm được. ” Còn phải xem biểu hiện của Trầm Trữ đã. “Đúng rồi, vừa nãy ngươi muốn ta tới làm gì ? ”
“Hả ? À … Ta … cái kia …”
“Sao ? ”
“… Ta quên rồi. ”
Gương mặt xinh đẹp như hoa kia thiếu chút nữa đã lãnh trọn một đấm.
“Ta nói …” – Giật giật cổ tay, ta tà nghễ nhìn hắn – “Ngươi bao nhiêu tuổi mà đã mắc bệnh đãng trí của người già rồi ? ”
“Không thể trách người ta được ”- Hắn ai oán liếc mắt nhìn ta – “Mỗi lần ta muốn nói đều bị ngươi chặn họng … A, đúng rồi ! ”
“Nhớ ra rồi ?”
“… Không ! ”
“Vậy ngươi đột nhiên a lên làm gì ?! ”
“Người ta chỉ muốn nói một chuyện trọng yếu khác thôi mà. ” – Hạ Hầu Ý chuyển giọng nghiêm túc – “Mười bốn tháng bảy – cũng chính là ngày kia – cha nói muốn mở tiệc trong phủ chiêu đãi Trầm gia. ”
Ta ngây người ngẩn ngơ : “Mời Trầm Trữ gia ăn cơm ? ”
“Ừ, Trầm bá bá nguyên bản là ở tại kinh thành, giờ Trầm công tử cũng đến đây, cho nên vừa vặn … Đúng rồi, nghe nói Ngu quốc hầu cũng tới nữa. ”
“…” Không ổn ! Hai lão già này không phải là đến để họp bàn kế hoạch gì chứ ? Thỉnh nhân viên cấp cao đến nhà ăn cơm, từ ngoài nhìn vào cũng chỉ như là lấy lòng mượn sức, còn bên trong thì …
“Sở nhi ? ”
Xem ra ta đã kéo dài thời gian quá lâu rồi, nếu không động thủ chỉ sợ …
“Sở – Nhi – ”
“Làm sao ? ” Bực mình quay mặt sang nhìn thì Hạ Hầu Ý đang hai mắt tội nghiệp nhìn ta – “Có việc gì sao ? ”
“Người ta vừa mới nhớ tới …”
“Ồ ? Cái gì ? ”
“Chuyện mình quên mất. ”
“Nhớ ra rồi sao … là cái gì ? ”
“À …” – Hắn chỉ chỉ chồng sách bên cạnh ta – “Đặt ở trên chân ta, rất nặng. ”
“… Vậy sao ngươi không nói sớm ? ” – Nói ra chẳng phải đã xong rồi sao.
“Không … mấu chốt của vấn đề là” – Lại chỉ chỉ ta – “Sách đặt ở trên chân ta, ngươi lại ngồi ở trên sách, cho nên … ngươi đang đè lên chân ta. ”
“…”
Thật vất vả đợi đến canh ba, ta dặn dò Tứ Hỉ, lại lần nữa thay hắc y lẻn vào thư phòng của Hạ Hầu Kiệt.
Trời giúp ta – thư phòng tối đen !
Trong lòng thầm hò reo vui mừng, ta đẩy cửa lắc mình đi vào. Lấy từ trong lòng ra một ngọn nến nhỏ, bắt đầu lục tìm khắp mọi nơi. Nhưng đến lúc đi tìm ta mới đột nhiên phát giác ra mình đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng : Cái gọi là thư văn kia, bộ dáng nó thế nào ta căn bản không biết, vậy thì tìm kiểu gì ?
Ừm … Ngẫm lại đi nào, bên trong có thư tín cùng danh sách, có lẽ tìm mấy thứ đại loại như vậy rồi mở ra kiểm tra, chắc là được ?
Xem ra cũng chỉ còn cách đó. Vì thế, ta siết chặt nắm tay, dấn thân vào “nghiệp lớn » là … tìm kiếm ….
Không phải ! Cái này cũng không phải !
Vô tình buông thư kiện trong tay xuống, ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái giá sách một lượt từ trên xuống dưới, lại bất đắc dĩ thở dài : Không còn cách nào khác, chỉ có thể trước án binh bất động tìm hiểu tiếp thôi.
Thổi tắt ngọn nến, buồn bực mở cửa, lại xoay người đóng cửa.
“Ngươi đang làm cái gì ? ”
Hửm ?
Ta đương trường hoá đá, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích được. Không thể nào … đây, đây là …
Thanh âm của Hạ Hầu Ý ?!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, cùng với đó là ngữ điệu ôn nhu kiều mỵ vang lên :
“Sở nhi ? ”
“À … » Không đơn giản, ta cư nhiên còn có thể phát ra thanh âm. Sợ hãi xoay người lại, dưới ánh trăng rọi Hạ Hầu Ý có vẻ tuấn tú, nhưng mà lại … âm lãnh.
“Trả lời ta, ngươi đang làm cái gì ? »
“Ta … » Cắn môi dưới, ta do dự nhìn hắn. Rốt cục cũng bị phát hiện sao ? Có lẽ ta không ôm tâm lý may mắn, cho rằng mình có thể toàn thân trở ra …
“Không trả lời phải không ? » – Hắn nhẹ giọng nói, buông mí mắt xuống làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì – “Được, vậy ta đổi một vấn đề khác … »
“…
Ánh mắt sâu kín thẳng tắp nhìn vào ta, “Ngươi rốt cuộc là ai ? "
Tác giả :
Quất Tử Thụ