Sát Thủ Tim Anh
Chương 23
Buổi tối là lúc những ngọn gió đua nhau thổi về trên những ngọn núi, trong sân hai đứa trẻ ngồi vào lòng Kì Băng liên tục hỏi cô những câu hỏi vui tai.
Bên kia là dáng người thon thả của Tiểu Mạc đang cùng Hàn Nhuận đang nướng đồ ăn bên lò nướng rực đỏ, hai người họ đang có vẻ rất vui nhưng....nhìn bên kia mà xem từ trong nhà Dương Thạc bước ra cầm theo hai chai rượu, xách theo vài lon bia và nước ngọt.
Anh mắt Dương Thạc cứ quét tới Kì Băng, hắn ta có vẻ đang ghen a! Ghen với lũ trẻ vì cả buổi cô cứ mãi mê ôm chúng cười đùa chẳng thèm đá động gì đến anh.
- Kì Kì em đừng làm con anh bị ám sát gián tiếp a!
Kì Bằng không ngốc đến nổi không hiểu được hàm ý câu này, cô quay sang mỉm cười thật tươi với Dương Thạc rồi vỗ vào mông hai đứa trẻ bảo chúng tự đi chơi đi.
Dương Thạc để nước lên bàn sau đó qua sang chỗ Kì Băng ngồi rồi tiến lại, khuôn mặt anh tuấn với thái độ không hài lòng dường như không trung hòa vào nhau khiến Kì Băng nhìn mà không giấu được sự tức cười.
Hai hàng lông mày của Dương Thạc từ từ giãn ra, trên môi nở một nự cười tà mị...áp sát vào tai Kì Băng. Hơi thở nam tính pha chút rượu nồng thật mê người nhưng lại tuyên bố một câu bá đạo khiến Kì Băng giật nãy người.
- Tối nay anh sẽ bắt em đền cho anh gấp đôi
- Nhưng em nghĩ có vẽ anh sẽ bận đây!
Vừa nói Kì Băng vừa cười rồi chỉ chỉ vào túi quần của Dương Thạc nơi vang lên tiếng nhạc chuông chỉ dành riêng cho gia đình. Thói quen của Dương Thạc là luôn đặt nhạc chuông cho từng người trong danh bạ điện thoại, thế nên chỉ cần nghe tiếng Kì Băng cũng đoán ra được.
Dương Thạc cười đơ rồi thở dài, anh cầm điện thoại đến một góc sân rồi mới áp sát lên nghe. Kì Băng cũng thở dài một hơi, với tình thế đó nếu không có cuộc gọi nào xuất hiện thì chắc cô đã mặt đỏ tía tai đối diện với Dương Thạc rồi.
Kì Băng bật dậy đi đến chỗ bàn thức ăn quơ tay bóc lấy miếng mực nướng cho vào miệng, bên bếp lửa đỏ kuôn mặt tươi tắn của Tiểu Mạc bỗng chốc chau lại nhìn như bà cụ non í!
- Lớn rồi có phải trẻ con đâu sao cậu cứ mãi ăn như lúc nhỏ thế?!
- Ăn thế mới ngon a!
Kì Băng lại quơ lấy lon bia bên cạnh bật nắp uống một hớp ánh mắt vẫn dõi theo Dương Thạc phía góc sân. Dường như Dương Thạc cảm nhận được có ai đó nhìn mình nên qua về phía này đối mặt với ánh mắt tò mò của Kì Băng rồi chợt nở nụ cười dịu dàng.
Nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy, Dương Thạc đi về phía Kì Băng và mọi người nói lớn.
- Chắc tôi phải về rồi! Lúc nãy ba tôi gọi nói có việc cần tôi giải quyết.
- Ừ thế cậu về đi kẻo Dương Gia mà phá sản lại đến đòi nợ nhà tôi đấy!
- Nhuận! Anh nói thế chẳng phải trù gia đình người ta sao? Dương Thạc anh về đi kẻo công ty có chuyện gấp không nên.
Hàn Nhuận và Tiểu Mạc tranh nhau “ xua đuổi” Dương Thạc riêng chỉ Kì Băng vẫn im lặng, Dương Thạc đến gần cô hơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đẹp đẽ rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng.
- Băng em có cần anh đưa em về không?
- Lát nữa em nhờ Tiểu Mạc đưa về, anh về nhanh đi không bác Dương đợi.
- Thế anh đi! Nhớ đừng uống nhiều quá nhé!
- Em biết
Xe Dương Thạc lăn bánh ra khỏi khuôn viên rộng lớn, đuôi đèn đã khuất Kì Băng mới không nhìn theo nữa.
Kì Băng cùng gia đình họ anh uống no say đến tận 9h sau khi dọn dẹp xong mới vào phòng khách ngồi nói chuyện phiến.
- Anh nè! Gần dường như tổ chức không tìm em nữa thì phải, ngày em về vẫn chưa thấy động tĩnh.
- Gia đình Dương Thạc đã giúp em giải thích với tổ chức và chuộc em về luôn rồi.
- Thế cơ à!
Kì Băng cười thầm, trong thời gian cô lẫn trốn mọi việc khá xuông, cứ nghĩ Hàn Nhuận đã sắp xếp cho mình hết rồi nào ngờ...
- Thế thì anh kết nối lại các thiết bị giúp em nhé!...Em vẫn mốn quay lại tổ chức.
- Nếu em muốn thì anh không cản...nhưng em hãy nghĩ kĩ Dương Thạc đã vì em như thế sau cũng chỉ muốn em ở cạnh nó...sợ rằng khi nghe em muốn quay lại tổ chức nó sẽ buồn.
- Phải đó có người lo cho cậu thế rồi hà tất phải đi theo con đường cũ làm gì?
Tiểu Mạc ru hai đứa trẻ ngủ xong cũng bước xuống nhà khuyên bảo Kì Băng, hai người họ nói cũng không sai...nhưng cô sống đến nay luôn quan niệm vì nhiệm vụ mà hoàn thành. Mặc dù 3 năm không hành động có phần thích ứng...nhưng bảo cô cả đời quên công việc này đi thì có vẻ khó khăn hơn cô tưởng.
Điện thoại Kì Băng bỗng chốc đỗ chuông, cứ tưởng Dương Thạc gọi hỏi cô về chưa nào ngờ lại nhận lấy một lít nước mắt của Jenny.
Nói ra mới biết mảnh đất bị người ta phá, đến cả các chủ đầu tư của các nhà sản xuất hương liệu và nước hoa cũng hủy tất cả hợp đồng. Tình hình xem ra rất rối, Kì Băng mới rời khỏi không lâu bao biến cố ập đến khiến gia đình nhỏ của Jenny không kịp trở tay.
Con bé nhờ cô giúp, cô không thể từ chối mà còn khăng khăng nói với con bé yên tâm mà chờ đó cô sẽ thu xếp và giải quyết giúp gia đình họ.
Kết thúc cuộc nói chuyện ướt át Kì Băng mang tâm trạng nóng rực như lửa gõi liên tục nhiều cuộc cho Dương Thạc. Vẫn giọng nói quen thuộc của một cô gái phát lên nói rằng thuê bao không thể liên lạc được làm Kì Băng sôi máu bắt Hàn Nhuận đưa mình về nhà gấp.
Bên kia là dáng người thon thả của Tiểu Mạc đang cùng Hàn Nhuận đang nướng đồ ăn bên lò nướng rực đỏ, hai người họ đang có vẻ rất vui nhưng....nhìn bên kia mà xem từ trong nhà Dương Thạc bước ra cầm theo hai chai rượu, xách theo vài lon bia và nước ngọt.
Anh mắt Dương Thạc cứ quét tới Kì Băng, hắn ta có vẻ đang ghen a! Ghen với lũ trẻ vì cả buổi cô cứ mãi mê ôm chúng cười đùa chẳng thèm đá động gì đến anh.
- Kì Kì em đừng làm con anh bị ám sát gián tiếp a!
Kì Bằng không ngốc đến nổi không hiểu được hàm ý câu này, cô quay sang mỉm cười thật tươi với Dương Thạc rồi vỗ vào mông hai đứa trẻ bảo chúng tự đi chơi đi.
Dương Thạc để nước lên bàn sau đó qua sang chỗ Kì Băng ngồi rồi tiến lại, khuôn mặt anh tuấn với thái độ không hài lòng dường như không trung hòa vào nhau khiến Kì Băng nhìn mà không giấu được sự tức cười.
Hai hàng lông mày của Dương Thạc từ từ giãn ra, trên môi nở một nự cười tà mị...áp sát vào tai Kì Băng. Hơi thở nam tính pha chút rượu nồng thật mê người nhưng lại tuyên bố một câu bá đạo khiến Kì Băng giật nãy người.
- Tối nay anh sẽ bắt em đền cho anh gấp đôi
- Nhưng em nghĩ có vẽ anh sẽ bận đây!
Vừa nói Kì Băng vừa cười rồi chỉ chỉ vào túi quần của Dương Thạc nơi vang lên tiếng nhạc chuông chỉ dành riêng cho gia đình. Thói quen của Dương Thạc là luôn đặt nhạc chuông cho từng người trong danh bạ điện thoại, thế nên chỉ cần nghe tiếng Kì Băng cũng đoán ra được.
Dương Thạc cười đơ rồi thở dài, anh cầm điện thoại đến một góc sân rồi mới áp sát lên nghe. Kì Băng cũng thở dài một hơi, với tình thế đó nếu không có cuộc gọi nào xuất hiện thì chắc cô đã mặt đỏ tía tai đối diện với Dương Thạc rồi.
Kì Băng bật dậy đi đến chỗ bàn thức ăn quơ tay bóc lấy miếng mực nướng cho vào miệng, bên bếp lửa đỏ kuôn mặt tươi tắn của Tiểu Mạc bỗng chốc chau lại nhìn như bà cụ non í!
- Lớn rồi có phải trẻ con đâu sao cậu cứ mãi ăn như lúc nhỏ thế?!
- Ăn thế mới ngon a!
Kì Băng lại quơ lấy lon bia bên cạnh bật nắp uống một hớp ánh mắt vẫn dõi theo Dương Thạc phía góc sân. Dường như Dương Thạc cảm nhận được có ai đó nhìn mình nên qua về phía này đối mặt với ánh mắt tò mò của Kì Băng rồi chợt nở nụ cười dịu dàng.
Nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy, Dương Thạc đi về phía Kì Băng và mọi người nói lớn.
- Chắc tôi phải về rồi! Lúc nãy ba tôi gọi nói có việc cần tôi giải quyết.
- Ừ thế cậu về đi kẻo Dương Gia mà phá sản lại đến đòi nợ nhà tôi đấy!
- Nhuận! Anh nói thế chẳng phải trù gia đình người ta sao? Dương Thạc anh về đi kẻo công ty có chuyện gấp không nên.
Hàn Nhuận và Tiểu Mạc tranh nhau “ xua đuổi” Dương Thạc riêng chỉ Kì Băng vẫn im lặng, Dương Thạc đến gần cô hơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đẹp đẽ rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng.
- Băng em có cần anh đưa em về không?
- Lát nữa em nhờ Tiểu Mạc đưa về, anh về nhanh đi không bác Dương đợi.
- Thế anh đi! Nhớ đừng uống nhiều quá nhé!
- Em biết
Xe Dương Thạc lăn bánh ra khỏi khuôn viên rộng lớn, đuôi đèn đã khuất Kì Băng mới không nhìn theo nữa.
Kì Băng cùng gia đình họ anh uống no say đến tận 9h sau khi dọn dẹp xong mới vào phòng khách ngồi nói chuyện phiến.
- Anh nè! Gần dường như tổ chức không tìm em nữa thì phải, ngày em về vẫn chưa thấy động tĩnh.
- Gia đình Dương Thạc đã giúp em giải thích với tổ chức và chuộc em về luôn rồi.
- Thế cơ à!
Kì Băng cười thầm, trong thời gian cô lẫn trốn mọi việc khá xuông, cứ nghĩ Hàn Nhuận đã sắp xếp cho mình hết rồi nào ngờ...
- Thế thì anh kết nối lại các thiết bị giúp em nhé!...Em vẫn mốn quay lại tổ chức.
- Nếu em muốn thì anh không cản...nhưng em hãy nghĩ kĩ Dương Thạc đã vì em như thế sau cũng chỉ muốn em ở cạnh nó...sợ rằng khi nghe em muốn quay lại tổ chức nó sẽ buồn.
- Phải đó có người lo cho cậu thế rồi hà tất phải đi theo con đường cũ làm gì?
Tiểu Mạc ru hai đứa trẻ ngủ xong cũng bước xuống nhà khuyên bảo Kì Băng, hai người họ nói cũng không sai...nhưng cô sống đến nay luôn quan niệm vì nhiệm vụ mà hoàn thành. Mặc dù 3 năm không hành động có phần thích ứng...nhưng bảo cô cả đời quên công việc này đi thì có vẻ khó khăn hơn cô tưởng.
Điện thoại Kì Băng bỗng chốc đỗ chuông, cứ tưởng Dương Thạc gọi hỏi cô về chưa nào ngờ lại nhận lấy một lít nước mắt của Jenny.
Nói ra mới biết mảnh đất bị người ta phá, đến cả các chủ đầu tư của các nhà sản xuất hương liệu và nước hoa cũng hủy tất cả hợp đồng. Tình hình xem ra rất rối, Kì Băng mới rời khỏi không lâu bao biến cố ập đến khiến gia đình nhỏ của Jenny không kịp trở tay.
Con bé nhờ cô giúp, cô không thể từ chối mà còn khăng khăng nói với con bé yên tâm mà chờ đó cô sẽ thu xếp và giải quyết giúp gia đình họ.
Kết thúc cuộc nói chuyện ướt át Kì Băng mang tâm trạng nóng rực như lửa gõi liên tục nhiều cuộc cho Dương Thạc. Vẫn giọng nói quen thuộc của một cô gái phát lên nói rằng thuê bao không thể liên lạc được làm Kì Băng sôi máu bắt Hàn Nhuận đưa mình về nhà gấp.
Tác giả :
Tiểu Song