Sát Thần
Chương 494: Phớt lờ
" Bang bang!"
Hai gã võ giả của Ninh gia sử ra hết lực lượng toàn thân, dùng Thiên hạt pháp quyết, chứng đựng đủ loại ý cảnh công kích của bò cạp độc, nhất nhất đánh lên người Thạch Nham.
Nhưng mà, dưới sự công kích toàn lực, Thạch Nham vẫn bình yên vô sự, bồng bềnh giữa không trung, không ngờ dáng sừng sững bất động, như núi non, tạo cho người ta một loại cảm giác bất lực không thể lay động.
Thạch Nham giết một người trước rồi dừng tại chỗ, không vội vàng động thủ, mặc cho hai người đó công kích.
Hắn chính là muốn xem thạch hóa vũ hồn biến dị này hắn có thể thừa nhận oanh kích bao lớn, muốn xem cực hạn tới đâu.
Lực lượng trùng kích của hai người đó nhập thể, lực lượng kỳ dị trong cơ nhục của hắn sẽ sinh động dị thường, tự nhiên hình thành phòng ngự lực trùng kích, triệt tiêu công kích của hai người đó.
Hai người đó đều là võ giả thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh, đáng tiếc, dùng hết toàn lực cũng không thể khiến hắn bị thương một chút nào.
Võ giả cảnh giới ngang nhau, xem ra rất khó hình thành uy hiếp đối với hắn, năng lượng trong cơ nhục đủ để thừa nhận oanh kích toàn lực của hai người, không có một chút cảm giác lực lượng không đủ nào.
Đợi năm giây, trên người ít nhất bị oanh kích bảy mươi lần, Thạch Nham vẫn bất động.
" Mẹ nó!"
Hai người đó kêu lên quái dị, vẻ mặt dữ tợn nhưng trong lòng thì phát run.
Đều là thiên vị nhị trọng thiên, Thạch Nham đứng bất động tùy ý để bọn họ oanh tạc, không hề chống đỡ, này khiến hai người sợ hãi, càng lúc càng bất an.
Ba gã võ giả cảnh giưới cao hơn một chút thì đang đối chiến với tỷ muội Băng Sắc, Băng Vi, giành thời gian liếc Thạch Nham, mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, âm thầm kinh hãi, không biết Thạch Nham là quái vật nơi nào.
"Vô nghĩa."
Lắc đầu, Thạch Nham tuyên án hai người tử vong.
Tử ấn đánh ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bảy thủ ấn hợp nhất, một cỗ ý cảnh tử vong tới tuyệt vọng từ trong tử ấn ùa ra, trong nháy mắt đã ảnh hưởng tới tâm cảnh của hai người, khiến tâm thần của hai người kinh hãi, lực lượng khó mà bộc phát ra được.
Như là một thanh lợi kiếm vô kiên bất tồi, Thạch Nham hung hăng tới trước hai người, sau tử ấn thì thoải mái thu gặt tính mạng của hai người.
Hắn có ưu thế thiên nhiên.
Nhục thân yếu hơn, hai người này đã chú định phải chết, không có gì bất ngờ, sau tử ấn, hai người đã bị ý cảnh ảnh hưởng không thể tổ chức công kích hữu hiệu, sau khi bị loại cuồng nhân cận chiến như Thạch Nham áp sát thì bọn họ căn bản không có sức hoàn thủ.
"Bốp bốp!"
Xương cốt của Hai người vỡ nát, ngũ tạng lục phủ cũng bị Thạch Nham oanh kích thành mảnh nhỏ.
Hai sợi tơ ánh vàng rực rỡ từ trong cơ thể của hai người này bay ra, bị Phệ Kim Tàm nuốt vào.
Thạch Nham nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía tên đầu lĩnh đang lắc chuông, quát lớn một tiếng, tiếng gầm như sóng thần áp chế toàn diện âm ba của chuông.
Phệ Kim Tàm bạo động.
Như một đạo kim quang, nó trực tiếp bắn tới ngực người kia, mười đạo tơ vàng như xúc tua bắn ra, bao vây người đó.
Từng khối tơ vàng cắt tới, thân thể người đó bị lăng trì, tử trạng cũng cực kỳ thê thảm.
Ba gã võ giả của Ninh gia đang giao chiến với Băng Sắc, Băng Vi vừa nhìn thấy biến cố như vậy thì đều kinh hãi hét lên, cũng không dám lưu lại nữa, liều lĩnh bỏ chạy.
Phệ Kim Tàm trình ra một ánh sáng màu vàng kim, đuổi theo ba người, trong ánh sáng rực rỡ, ba gã võ giả Thiên Cung Ninh gia đều khó thoát khỏi một kiếp này, bị tơ vàng lăng trì, tơ vàng trong cơ thể vốn thuộc về Phệ Kim Tàm cũng bị nó thu hồi.
Bảy tên võ giả thiên vị cảnh, một thân tinh khí lặng lẽ bay ra, nhất nhất bắn vào trong huyệt khiếu của hắn.
Chiến đấu đã dừng.
Mặt đất toàn là những mảnh thịt vụn.
Hai tỷ muội Băng Sắc, Băng Vi mặt trắng bệch, hai nàng nhìn cảnh tượng huyết tinh dưới mặt đất, ngửi mùi máu, lông mi dài giật giật, vẻ mặt chán ghét, đặt chân xuống cho không dính máu, từ xa vẫy tay với Thạch Nham.
Phệ Kim Tàm sau khi thu hồi tơ vàng thuộc về nó thì rất ngoan ngoãn trở về Huyết Văn Giới, ăn dần tàn hồn của người chết trong tơ vàng, giữ lại sự thuần túy của tơ vàng.
Thạch Nham yên lặng cảm ứng một chút, phát hiện một thân tinh khí của bảy tên võ giả thiên vị cảnh này ở trong huyệt khiếu đã bị vũ hồn thần bí chậm rãi tinh lọc, tình tự tiêu cực giống như nằm trong phạm vi hắn có thể chịu được, cũng sẽ không để hắn rơi vào hoàn cảnh phát cuồng, trong bất tri bất giác, vũ hồn thần bí tựa hồ cũng có đột phá, tinh khí có thể cất chứa trở nên càng lúc càng nhiều hơn.
Nhận thấy không có phiền toái, hắn mới cười cười đi tới bên cạnh hai tỷ muội, lạnh lùng nói: "Xưng hô thế nào?"
" Băng Sắc."
" Băng Vi."
" Rất cao hứng được làm quen với hai người." Cười cười, Thạch Nham nói: "Những người đó vì sao phải đuổi giết các ngươi?"
Hai nàng trầm mặc, không trả lời.
Gật đầu, Thạch Nham rất thức thời: "Minh bạch rồi, sau này còn gặp lại." Nói xong thì hắn chuẩn bị ly khai.
" Chờ một chút." Băng Sắc vội vàng cản lại.
" Có việc gì?" Nhíu mày, vẻ mặt đạm mạc nhìn về phía nàng ta, Thạch Nham nói: "Ngươi và ta không quen nhau, ta xuất thủ đối phó người của Thiên Cung cũng không phải là bởi vì các ngươi, các ngươi không cần cảm kích ta. Trừ việc đó ra, chúng ta cũng không hề có quan hệ gì, tựa hồ cũng không có gì để nói, vậy các ngươi muốn nói gì?"Giết người của Ninh gia không phải là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vì Phệ Kim Tàm cần thu hồi một phần lực lượng thuộc về nó mà thôi.
Hắn cũng không cảm thấy hai nàng này sẽ cảm động đến rơi nước mắt đối với hắn, chỉ coi như là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
" Bất kể ngươi là có tâm hay là vô tình thì ngươi cũng đã cứu chúng ta." Băng Sắc mắt sáng ngời, nhìn hắn: "Ngươi chắc sẽ phải đi qua Băng Đế thành chứ? Nếu không chê thì hai tỷ muội chúng ta có thể tận tình địa chủ, ở Băng Đế thành chiêu đãi ngươi một phen, không biết có nể mặt không?"
" Không cần." Lắc đầu, Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc: "Ta quả thực sẽ đi qua Băng Đế thành, nhưng sẽ không ở lại mà đi qua ngay, không cần làm phiền các ngươi."
" Ngươi, ngươi sao có tính tình thối tha vậy hả, tỷ tỷ của ta chưa bao giờ mời nam nhân, ngươi cũng quá không nể mặt rồi." Băng Vi hô lên, như muốn đòi lại công đạo cho tỷ tỷ: "Ngươi tuy rằng cứu chúng ta, mà cũng không thể vênh váo tự đắc như vậy được, chúng ta nợi ngươi, vào thành chúng ta sẽ trả?"
Thạch Nham ngạc nhiên: "Ta có vênh váo tự đắc sao?"
" Có."
" Tùy ngươi nói thế nào cũng được." Thạch Nham bật cười, không muốn nói gì thêm với hai nàng nữa, quay đầu bước đi.
Hạ Tâm Nghiên lúc này còn bị Niết bàn giam cầm, không biết lúc nào thì bị chiếm đoạt linh hồn, có nguy cơ này, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên lộ trình, chỉ muốn sớm một chút tới Quang Minh thần giáo, mượn dùng lực lượng của Quang Minh thần giáo cò kè mặc cả với Niết bàn, hy vọng có thể sớm làm ngày đưa Hạ Tâm Nghiên về.
" Chờ một chút." Tỷ tỷ Băng Sắc lại lên tiếng cản.
Thạch Nham vẻ mặt không kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa?"
" Chúng ta gặp phải chút phiền toái. Trên đường về khả năng không được an toàn, nhưng mà tới Băng Đế thành sẽ không sao, vậy ngươi có thể đi cùng ta không?" Lần này mặt Băng Sắc có chút ảm đạm, đã không còn vẻ lãnh đạm trước kia nữa, mà lộ ra vẻ sắc, nàng ta tựa hồ không hay cầu người ta, nói ra những lời này đối với nàng ta tựa hồ rất khó khăn.
" Tỷ tỷ!" Băng Vi hô lên: "Đừng cầu hắn? Bảy người đó đều đã chết rồi, chúng ta chắc an toàn mà."
Băng Sắc lắc đầu: "Không dễ dàng như vậy đâu, Ninh gia tai mắt nhiều, ở phụ cận Băng Đế thành khẳng định không chỉ có bảy tên cao thủ này, chưa vào được trong thành thì chúng ta thủy chung không an toàn."
" Ngươi đây là đang cầu ta à?" Thạch Nham chép miệng, hắc hắc mỉm cười:
"Coi như là vậy đi." Băng Sắc cắn răng, mặt nhăn nhó, muốn nói lại thôi, vẻ lãnh ngạo trước đó đã không còn.
" Ta có được gì không?"
"Ngươi.. Ngươi muốn cái gì?" Băng Sắc lộ ra vẻ hoảng hốt: "Ta thấy ngươi lúc trước tựa hồ có ý với Hàn Tâm thảo, ngươi nếu đi cùng chúng ta về thành, ta có thể cho ngươi năm cây Hàn Tâm thảo, thế nào?"
" Không có hứng thú." Thạch Nham lắc đầu quyết đoán, hắn không phải là tu luyện công pháp hệ hàn, Hàn Tâm thảo này đối với hắn không có sức hấp dẫn.
" Vậy ngươi muốn cái gì?" Băng Sắc ánh mắt bối rối, sắc mặt tuy rằng không đổi, nhưng ngữ khí đã không còn trấn định.
Thạch Nham cau mày, vuốt cằm, ánh mắt đi lại trên người hai nàng một vòng, bỗng nhiên bật cười.
" Quên đi, không giúp thì thôi, ngươi đi đi." Băng Sắc biến sắc, thái độ lập tức gắt gỏng/
" Tiện nam nhân!" Băng Vi nhỏ giọng mắng thầm, hung hăng trừng mắt lườ hắn, vẻ mặt phòng bị, băng hàn chi lực trên người lặng lẽ ngưng tụ, đã chuẩn bị xuất thủ.
" Các ngươi có Hàn ngọc tủy không?" Lời vừa nói ra, hai tỷ muội hoa dung thất sắc, khí thân thể mềm mại run bắn lên, nhìn về phía hắn, tức giận mười phần.
" Cho dù là công phu sư tử ngoạm thì cũng không nên to như vậy chứ?" Băng Vi vẻ mặt khinh thường: "Hừ, ngươi có biết Hàn ngọc tủy đối với Băng Đế thành chúng ta có nghĩa là gì hay không? Ngươi đúng là dsam nghĩ, ngay cả Hàn ngọc tủy cũng dám nhắc tới? Đừng nói chúng ta không có, cho dù là có thì chết cũng sẽ không cho ngươi!"
" Hàn ngọc tủy đó so với tính mạng của hai người các ngươi thì còn quý trọng hơn ư?" Thạch Nham kinh ngạc
"Nói thừa!" Băng Vi không chút khách khí: "Hàn ngọc tủy là chí bảo tu luyện công pháp hệ hàn của chúng ta, tính mạng của hai chúng ta cộng lại cũng không bằng một giọt Hàn ngọc tủy! Thật đúng là không có kiến thức, cái gì cũng không hiểu mà dám mở miệng nói lung tung, xe ra ngươi đúng là từ bên Vô Tẫn hải tới thật."
Băng Sắc nhìn về phía hắn như nhìn quái vật, tựa hồ cảm thấy yêu cầu này của hắn rất nực cười.
" Quên đi." Lắc đầu, Thạch Nham tiêu sái quay đầu bỏ đi.
"hắn không đi với chúng ta, nhưng chúng ta có thể đi theo hắn mà, hắn tuy rằng man lực kinh người, nhưng tốc độ bay cũng không nhanh lắm, hắn không bỏ chúng ta lại được đâu." Băng Vi nở nụ cười giảo hoạt, hì hì nói, cũng không chờ tỷ tỷ của nàng ta lên tiếng, đã giống như một con tuyết hồ bay lên, đi theo phía sau Thạch Nham.
Băng Sắc chỉ sửng sốt một chút thì nàng ta đã bay ra được cả cây số rồi, bất đắc dĩ, Băng Sắc cũng chỉ có thể đuổi theo, trong lòng nghĩ, cảm thấy biện pháp này tựa hồ cũng không tồi.
Nàng ta cũng nhìn ra, Thạch Nham tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng không phải là người lạt thủ tồi hoa, cảnh giới không cao nhưng một thân man lực không biết tu luyện bí pháp gì , nhục thân quả thực có thể như cương, đồng cấp võ giả đồng cấp oanh kích, có một tên gia hỏa quái dị như vậy bên cạnh, nếu thực sự gặp phải người tới phục kích, nói không chừng còn có thể mượn dùng lực lượng của hắn để đào thoát.
Băng Sắc nghĩ nghĩ, cũng đồng ý với cách làm của muội muội, mặc dù có chút vô lại, nhưng để bảo toàn tính mạng, cũng không thể không vôi sỉ một chút.
Hai gã võ giả của Ninh gia sử ra hết lực lượng toàn thân, dùng Thiên hạt pháp quyết, chứng đựng đủ loại ý cảnh công kích của bò cạp độc, nhất nhất đánh lên người Thạch Nham.
Nhưng mà, dưới sự công kích toàn lực, Thạch Nham vẫn bình yên vô sự, bồng bềnh giữa không trung, không ngờ dáng sừng sững bất động, như núi non, tạo cho người ta một loại cảm giác bất lực không thể lay động.
Thạch Nham giết một người trước rồi dừng tại chỗ, không vội vàng động thủ, mặc cho hai người đó công kích.
Hắn chính là muốn xem thạch hóa vũ hồn biến dị này hắn có thể thừa nhận oanh kích bao lớn, muốn xem cực hạn tới đâu.
Lực lượng trùng kích của hai người đó nhập thể, lực lượng kỳ dị trong cơ nhục của hắn sẽ sinh động dị thường, tự nhiên hình thành phòng ngự lực trùng kích, triệt tiêu công kích của hai người đó.
Hai người đó đều là võ giả thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh, đáng tiếc, dùng hết toàn lực cũng không thể khiến hắn bị thương một chút nào.
Võ giả cảnh giới ngang nhau, xem ra rất khó hình thành uy hiếp đối với hắn, năng lượng trong cơ nhục đủ để thừa nhận oanh kích toàn lực của hai người, không có một chút cảm giác lực lượng không đủ nào.
Đợi năm giây, trên người ít nhất bị oanh kích bảy mươi lần, Thạch Nham vẫn bất động.
" Mẹ nó!"
Hai người đó kêu lên quái dị, vẻ mặt dữ tợn nhưng trong lòng thì phát run.
Đều là thiên vị nhị trọng thiên, Thạch Nham đứng bất động tùy ý để bọn họ oanh tạc, không hề chống đỡ, này khiến hai người sợ hãi, càng lúc càng bất an.
Ba gã võ giả cảnh giưới cao hơn một chút thì đang đối chiến với tỷ muội Băng Sắc, Băng Vi, giành thời gian liếc Thạch Nham, mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, âm thầm kinh hãi, không biết Thạch Nham là quái vật nơi nào.
"Vô nghĩa."
Lắc đầu, Thạch Nham tuyên án hai người tử vong.
Tử ấn đánh ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bảy thủ ấn hợp nhất, một cỗ ý cảnh tử vong tới tuyệt vọng từ trong tử ấn ùa ra, trong nháy mắt đã ảnh hưởng tới tâm cảnh của hai người, khiến tâm thần của hai người kinh hãi, lực lượng khó mà bộc phát ra được.
Như là một thanh lợi kiếm vô kiên bất tồi, Thạch Nham hung hăng tới trước hai người, sau tử ấn thì thoải mái thu gặt tính mạng của hai người.
Hắn có ưu thế thiên nhiên.
Nhục thân yếu hơn, hai người này đã chú định phải chết, không có gì bất ngờ, sau tử ấn, hai người đã bị ý cảnh ảnh hưởng không thể tổ chức công kích hữu hiệu, sau khi bị loại cuồng nhân cận chiến như Thạch Nham áp sát thì bọn họ căn bản không có sức hoàn thủ.
"Bốp bốp!"
Xương cốt của Hai người vỡ nát, ngũ tạng lục phủ cũng bị Thạch Nham oanh kích thành mảnh nhỏ.
Hai sợi tơ ánh vàng rực rỡ từ trong cơ thể của hai người này bay ra, bị Phệ Kim Tàm nuốt vào.
Thạch Nham nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía tên đầu lĩnh đang lắc chuông, quát lớn một tiếng, tiếng gầm như sóng thần áp chế toàn diện âm ba của chuông.
Phệ Kim Tàm bạo động.
Như một đạo kim quang, nó trực tiếp bắn tới ngực người kia, mười đạo tơ vàng như xúc tua bắn ra, bao vây người đó.
Từng khối tơ vàng cắt tới, thân thể người đó bị lăng trì, tử trạng cũng cực kỳ thê thảm.
Ba gã võ giả của Ninh gia đang giao chiến với Băng Sắc, Băng Vi vừa nhìn thấy biến cố như vậy thì đều kinh hãi hét lên, cũng không dám lưu lại nữa, liều lĩnh bỏ chạy.
Phệ Kim Tàm trình ra một ánh sáng màu vàng kim, đuổi theo ba người, trong ánh sáng rực rỡ, ba gã võ giả Thiên Cung Ninh gia đều khó thoát khỏi một kiếp này, bị tơ vàng lăng trì, tơ vàng trong cơ thể vốn thuộc về Phệ Kim Tàm cũng bị nó thu hồi.
Bảy tên võ giả thiên vị cảnh, một thân tinh khí lặng lẽ bay ra, nhất nhất bắn vào trong huyệt khiếu của hắn.
Chiến đấu đã dừng.
Mặt đất toàn là những mảnh thịt vụn.
Hai tỷ muội Băng Sắc, Băng Vi mặt trắng bệch, hai nàng nhìn cảnh tượng huyết tinh dưới mặt đất, ngửi mùi máu, lông mi dài giật giật, vẻ mặt chán ghét, đặt chân xuống cho không dính máu, từ xa vẫy tay với Thạch Nham.
Phệ Kim Tàm sau khi thu hồi tơ vàng thuộc về nó thì rất ngoan ngoãn trở về Huyết Văn Giới, ăn dần tàn hồn của người chết trong tơ vàng, giữ lại sự thuần túy của tơ vàng.
Thạch Nham yên lặng cảm ứng một chút, phát hiện một thân tinh khí của bảy tên võ giả thiên vị cảnh này ở trong huyệt khiếu đã bị vũ hồn thần bí chậm rãi tinh lọc, tình tự tiêu cực giống như nằm trong phạm vi hắn có thể chịu được, cũng sẽ không để hắn rơi vào hoàn cảnh phát cuồng, trong bất tri bất giác, vũ hồn thần bí tựa hồ cũng có đột phá, tinh khí có thể cất chứa trở nên càng lúc càng nhiều hơn.
Nhận thấy không có phiền toái, hắn mới cười cười đi tới bên cạnh hai tỷ muội, lạnh lùng nói: "Xưng hô thế nào?"
" Băng Sắc."
" Băng Vi."
" Rất cao hứng được làm quen với hai người." Cười cười, Thạch Nham nói: "Những người đó vì sao phải đuổi giết các ngươi?"
Hai nàng trầm mặc, không trả lời.
Gật đầu, Thạch Nham rất thức thời: "Minh bạch rồi, sau này còn gặp lại." Nói xong thì hắn chuẩn bị ly khai.
" Chờ một chút." Băng Sắc vội vàng cản lại.
" Có việc gì?" Nhíu mày, vẻ mặt đạm mạc nhìn về phía nàng ta, Thạch Nham nói: "Ngươi và ta không quen nhau, ta xuất thủ đối phó người của Thiên Cung cũng không phải là bởi vì các ngươi, các ngươi không cần cảm kích ta. Trừ việc đó ra, chúng ta cũng không hề có quan hệ gì, tựa hồ cũng không có gì để nói, vậy các ngươi muốn nói gì?"Giết người của Ninh gia không phải là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ vì Phệ Kim Tàm cần thu hồi một phần lực lượng thuộc về nó mà thôi.
Hắn cũng không cảm thấy hai nàng này sẽ cảm động đến rơi nước mắt đối với hắn, chỉ coi như là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
" Bất kể ngươi là có tâm hay là vô tình thì ngươi cũng đã cứu chúng ta." Băng Sắc mắt sáng ngời, nhìn hắn: "Ngươi chắc sẽ phải đi qua Băng Đế thành chứ? Nếu không chê thì hai tỷ muội chúng ta có thể tận tình địa chủ, ở Băng Đế thành chiêu đãi ngươi một phen, không biết có nể mặt không?"
" Không cần." Lắc đầu, Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc: "Ta quả thực sẽ đi qua Băng Đế thành, nhưng sẽ không ở lại mà đi qua ngay, không cần làm phiền các ngươi."
" Ngươi, ngươi sao có tính tình thối tha vậy hả, tỷ tỷ của ta chưa bao giờ mời nam nhân, ngươi cũng quá không nể mặt rồi." Băng Vi hô lên, như muốn đòi lại công đạo cho tỷ tỷ: "Ngươi tuy rằng cứu chúng ta, mà cũng không thể vênh váo tự đắc như vậy được, chúng ta nợi ngươi, vào thành chúng ta sẽ trả?"
Thạch Nham ngạc nhiên: "Ta có vênh váo tự đắc sao?"
" Có."
" Tùy ngươi nói thế nào cũng được." Thạch Nham bật cười, không muốn nói gì thêm với hai nàng nữa, quay đầu bước đi.
Hạ Tâm Nghiên lúc này còn bị Niết bàn giam cầm, không biết lúc nào thì bị chiếm đoạt linh hồn, có nguy cơ này, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên lộ trình, chỉ muốn sớm một chút tới Quang Minh thần giáo, mượn dùng lực lượng của Quang Minh thần giáo cò kè mặc cả với Niết bàn, hy vọng có thể sớm làm ngày đưa Hạ Tâm Nghiên về.
" Chờ một chút." Tỷ tỷ Băng Sắc lại lên tiếng cản.
Thạch Nham vẻ mặt không kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa?"
" Chúng ta gặp phải chút phiền toái. Trên đường về khả năng không được an toàn, nhưng mà tới Băng Đế thành sẽ không sao, vậy ngươi có thể đi cùng ta không?" Lần này mặt Băng Sắc có chút ảm đạm, đã không còn vẻ lãnh đạm trước kia nữa, mà lộ ra vẻ sắc, nàng ta tựa hồ không hay cầu người ta, nói ra những lời này đối với nàng ta tựa hồ rất khó khăn.
" Tỷ tỷ!" Băng Vi hô lên: "Đừng cầu hắn? Bảy người đó đều đã chết rồi, chúng ta chắc an toàn mà."
Băng Sắc lắc đầu: "Không dễ dàng như vậy đâu, Ninh gia tai mắt nhiều, ở phụ cận Băng Đế thành khẳng định không chỉ có bảy tên cao thủ này, chưa vào được trong thành thì chúng ta thủy chung không an toàn."
" Ngươi đây là đang cầu ta à?" Thạch Nham chép miệng, hắc hắc mỉm cười:
"Coi như là vậy đi." Băng Sắc cắn răng, mặt nhăn nhó, muốn nói lại thôi, vẻ lãnh ngạo trước đó đã không còn.
" Ta có được gì không?"
"Ngươi.. Ngươi muốn cái gì?" Băng Sắc lộ ra vẻ hoảng hốt: "Ta thấy ngươi lúc trước tựa hồ có ý với Hàn Tâm thảo, ngươi nếu đi cùng chúng ta về thành, ta có thể cho ngươi năm cây Hàn Tâm thảo, thế nào?"
" Không có hứng thú." Thạch Nham lắc đầu quyết đoán, hắn không phải là tu luyện công pháp hệ hàn, Hàn Tâm thảo này đối với hắn không có sức hấp dẫn.
" Vậy ngươi muốn cái gì?" Băng Sắc ánh mắt bối rối, sắc mặt tuy rằng không đổi, nhưng ngữ khí đã không còn trấn định.
Thạch Nham cau mày, vuốt cằm, ánh mắt đi lại trên người hai nàng một vòng, bỗng nhiên bật cười.
" Quên đi, không giúp thì thôi, ngươi đi đi." Băng Sắc biến sắc, thái độ lập tức gắt gỏng/
" Tiện nam nhân!" Băng Vi nhỏ giọng mắng thầm, hung hăng trừng mắt lườ hắn, vẻ mặt phòng bị, băng hàn chi lực trên người lặng lẽ ngưng tụ, đã chuẩn bị xuất thủ.
" Các ngươi có Hàn ngọc tủy không?" Lời vừa nói ra, hai tỷ muội hoa dung thất sắc, khí thân thể mềm mại run bắn lên, nhìn về phía hắn, tức giận mười phần.
" Cho dù là công phu sư tử ngoạm thì cũng không nên to như vậy chứ?" Băng Vi vẻ mặt khinh thường: "Hừ, ngươi có biết Hàn ngọc tủy đối với Băng Đế thành chúng ta có nghĩa là gì hay không? Ngươi đúng là dsam nghĩ, ngay cả Hàn ngọc tủy cũng dám nhắc tới? Đừng nói chúng ta không có, cho dù là có thì chết cũng sẽ không cho ngươi!"
" Hàn ngọc tủy đó so với tính mạng của hai người các ngươi thì còn quý trọng hơn ư?" Thạch Nham kinh ngạc
"Nói thừa!" Băng Vi không chút khách khí: "Hàn ngọc tủy là chí bảo tu luyện công pháp hệ hàn của chúng ta, tính mạng của hai chúng ta cộng lại cũng không bằng một giọt Hàn ngọc tủy! Thật đúng là không có kiến thức, cái gì cũng không hiểu mà dám mở miệng nói lung tung, xe ra ngươi đúng là từ bên Vô Tẫn hải tới thật."
Băng Sắc nhìn về phía hắn như nhìn quái vật, tựa hồ cảm thấy yêu cầu này của hắn rất nực cười.
" Quên đi." Lắc đầu, Thạch Nham tiêu sái quay đầu bỏ đi.
"hắn không đi với chúng ta, nhưng chúng ta có thể đi theo hắn mà, hắn tuy rằng man lực kinh người, nhưng tốc độ bay cũng không nhanh lắm, hắn không bỏ chúng ta lại được đâu." Băng Vi nở nụ cười giảo hoạt, hì hì nói, cũng không chờ tỷ tỷ của nàng ta lên tiếng, đã giống như một con tuyết hồ bay lên, đi theo phía sau Thạch Nham.
Băng Sắc chỉ sửng sốt một chút thì nàng ta đã bay ra được cả cây số rồi, bất đắc dĩ, Băng Sắc cũng chỉ có thể đuổi theo, trong lòng nghĩ, cảm thấy biện pháp này tựa hồ cũng không tồi.
Nàng ta cũng nhìn ra, Thạch Nham tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng không phải là người lạt thủ tồi hoa, cảnh giới không cao nhưng một thân man lực không biết tu luyện bí pháp gì , nhục thân quả thực có thể như cương, đồng cấp võ giả đồng cấp oanh kích, có một tên gia hỏa quái dị như vậy bên cạnh, nếu thực sự gặp phải người tới phục kích, nói không chừng còn có thể mượn dùng lực lượng của hắn để đào thoát.
Băng Sắc nghĩ nghĩ, cũng đồng ý với cách làm của muội muội, mặc dù có chút vô lại, nhưng để bảo toàn tính mạng, cũng không thể không vôi sỉ một chút.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên