Sát Thần
Chương 441: Ương ngạnh
Dương Trác ngây ra, vẻ mặt không dám tin, nhìn về phía hắn, nói: "Tiểu Nham, ngươi không phải nói đang đùa chứ?"
Người của Dương gia cũng vẻ mặt kinh ngạc, trong nhất thời toàn bộ ngây ngốc.
Bọn họ đều nhìn ra, Thạch Nham hiện giờ có tu vi thiên vị cảnh, Thạch Nham cũng tự thừa nhận điểm ấy.
Với tu vi thiên vị cảnh, cộng thêm sự lợi hại của yếu yêu trùng, đối phó với loại võ giả như Cưu Lan Tâm thì tất nhiên là thừa sức, nhưng nếu nói là đối phó với Bào Văn thì tựa hồ vẫn có chút không biết tự lượng sức mình?
Giữa Thiên vị cảnh và Thông Thần cảnh, khác nhau rõ rệt, chênh lệch giữa hai bên khó có thể dùng thước đo bình thường mà đo được.
Một võ giả Thông Thần cảnh muốn ứng phó với võ giả thiên vị cảnh, quả thực dễ như trở bàn tay, thậm chí có năng lực miểu sát, thiên vị cảnh muốn vượt cấp khiêu chiến Thông Thần cảnh, trừ phi là thiên vị đỉnh phong, có lẽ mới có một tia khả năng.
Nhưng thiên vị nhất trọng thiên muốn đối phó với Thông Thần cảnh thì cơ hồ là không thể.
Không phải Dương Trác bọn họ không có lòng tin đối với Thạch Nham, mà là cách nói của Thạch Nham thật sự nghe rợn cả người, bọn họ làm sao cũng không tin với cảnh giới hiện giờ của Thạch Nham có thể đối với với Bào Văn.
Huống chi là tộc trưởng của Thủy Hạt tộc?
" Loại chuyện này ta sẽ không nói đùa đâu." Thạch Nham cười cười, trấn an đám người Dương Trác: "Đại bá, các ngươi đừng lo lắng, ta nếu nói như vậy thì tất nhiên có chỗ dựa. Hôm nay Cưu Lan Tâm hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, Bào Văn đó không đến thì thôi, nếu hắn thực sự tới thì ta cũng sẽ diệt hắn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
trên Khán đài, Thạch Nham nở nụ cười ôn hòa, ngữ khí thoải mái, tựa hồ không hề để Bào Văn thanh danh hiển hách vào mắt, vẫn quan sát Cưu Lan Tâm phía dưới, yên lặng chờ đợi.
Các võ giả đến từ thành hoang lúc này đã sớm vây Cưu Lan Tâm ở giữa, nhưng lại do dự không quyết, dưới sự uy hiếp của Cưu Lan Tâm, không ai cả gan là người đầu tiên xuống tay.
Danh đầu của Thông Thần cảnh Bào Văn đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người
Thạch Nham cũng không nóng nảy,ung dung tự tại, ngồi trên khán đài. hắn đợi được một lát, sau khi thấy võ giả phát hiện vẫn không dám xuất thủ thì cao giọng hô: "Mau lên, sắp hết giờ rồi, lát nữa mà Cưu Lan Tâm còn chưa chết, hắc hắc, như vậy các ngươi đi tìm chết trước nàng ta đi."
Mọi người bên dưới ai nấy lưng lạnh toát.
" Thời gian đa cho các ngươngươi rồi, chỉ cần các ngươi động thủ, Cưu Lan Tâm hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, ta sẽ chờ thêm một chút, các ngươi cứ xem thế nào mà làm." Thạch Nham mỉm cười, ôn hoà nói: "Bào Văn tuy rằng lợi hại, nhưng hiện tại không có ở đây, các ngươi nếu thực sự sợ hắn, giết Cưu Lan Tâm rồi lập tức rời khỏi thành hoang là được, ta không tin Bào Văn đó cả gan đuổi giết các ngươi đến tận Vô Tẫn hải."
" Tiểu tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Cưu Lan Tâm sắc mặt âm hàn, ngửa đầu nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi dám đối phó ta, Bào Văn nhất quyết sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Ngươi nếu suy nghĩ cho Dương gia thì tốt nhất mau mau thả ta đi. Ta nói cho ngươi biết, Bào Văn ở ngay gần thành hoang rồi, ta đã gửi tin tức, hắn lập tức sẽ tới đây, ngươi hiện tại thành thật một chút cho ta, lát nữa mọi người đều yên ổn."
Dương Trác biến sắc.
người của Dương gia cũng kinh hãi, theo bản năng nhìn về bốn phía thành hoang, tựa hồ cảm thấy Bào Văn đang ẩn tàng trong đám người, tùy thời đều có khả năng chui ra.
Bọn họ biết Bào Văn âm ngoan tàn độc, biết người đó một khi tới đây, một khi nổi giận thì tất nhiên sẽ đại khai sát giới. Tình thế của Dương gia lúc này không bằng lúc xưa, nếucòn Dương Thanh đế, bọn họ cũng không sợ Bào Văn dám động thủ, nhưng hiện tại tin tức Dương Thanh đế bị giam cầm ở Ma Vực chẳng những đã truyền khắp Vô Tẫn hải, ngay cả các tộc dưới đáy biển cũng đều biết chuyện này, Bào Văn nếu còn sợ hãi Dương gia thì cũng sẽ không âm thầm chống lưng cho Cưu Lan Tâm đó.
Một võ giả Thông Thần cảnh, có năng lực xoay chuyển Càn Khôn, quyết định tình thế thiên hạ, bọn họ không thể không cẩn thận.
"Hả?"
Thạch Nham bật cười ha ha, nhìn quanh bốn phía rồi hô to: "Bào Văn ở đâu? Ngươi nếu ở đây thì không ngại hiện thân đi, nếu tới muộn thì đợi nhặt xác cho nữ nhân này đi." Tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc, trợn tròn mắt vì sự cuồng vọng của vì hắn.
Tiểu tử Chỉ có thiên vị cảnh, dưới sự theo dõi các võ giả, cả gan gọi thẳng danh hào của Bào Văn, còn khẩu xuất cuồng ngôn, cho dù thực lực của hắn không bằng Bào Văn, nhưng sự gan dạ này cũng đủ để khiến mọi người kính nể rồi.
" Thạch Nham, ngươi đừng lỗ mãng như vậy, ngươi làm như vậy, Thủy Hạt tộc nhất quyết sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Chúng ta biết tính tình của Thủy Hạt tộc, bọn họ cực kỳ ghi thù, ngươi khiêu khích như vậy, đối với Dương gia các ngươi thì không có lợi ích gì đâu. Nghechúng ta khuyên bảo, thu tay lại đi, để nữ nhân đó rời khỏi nơi này, điều này đối với các ngươi mà nói thì là phương thức tốt nhất." Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên từ phía sau đám người truyền đến, chỉ thấy Phỉ Nhã của Xà Nhân tộc chậm rãi hiện ra, dưới sự đi cùng của năm tên xà nhân hiện thân, cao giọng hô to.
Ở xa hơn, một số tộc nhân hải tộc bộ dạng khác nhau, chủng tộc rõ ràng cũng lặng lẽ hiện ra.
Cao thủ hải tộc làm buôn bán trong Thành hoang sớm biết rằng Dương gia hôm nay sẽ phát sinh biến cố , những người này lúc trước áp dụng thái độ không để ý, không hỏi han là bởi vì biết hôm nay Dương gia sẽ bị xoá tên khỏi thành hoang, đều mừng rỡ chờ sau khi tình thế ổn định thì sẽ tới dọn sạch Dương gia. Nhưng mà trong dãy kiến trúc của Dương gia truyền đến tiếng gào thét của Thạch Nham, thật sự là quá cuồng vọng, điều này khiến cho một số hải tộc nhân đang âm thầm vây xem đều kinh ngạc không hiểu, không biết ở đây đã xảy ra gì, dưới sự tò mò, đều tới đây nhìn xem, lại bỗng nhiên phát hiện tình thế nơi này không phải phát triển như trong tưởng tượng của họ.
Thi thể của ba người Minh Hải, Phó Hào, Duyên Phong, nằm ở chỗ bắt mất nhất trong đám người, cao thủ hải tộc đi tới chỉ nhìn lướt qua liền sắc mặt khẽ biến, theo bản năng nhìn về phía Thạch Nham cao cao tại thượng, mắt lấp lánh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
" Là tiểu tử này giết Minh Hải tam nhân ư? Không thể nào? Người này trẻ tuổi như vậy làm sao là đối thủ của Minh Hải tam hân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hơn mười tên hải tộc đi lên, không hiểu ra sao, thầm phỏng đoán, tò mò muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
" Chuyện của ta không tới phiên Xà Nhân tộc các ngươi hỏi tới." Thạch Nham cười ha ha, hô to: "Hôm nay ta ở đây, xem các lộ ngưu đầu mã diện của hải tộc các ngươi có bao nhiêu nhân vật có ý đồ với Dương gia ta, ta sẽ nhất nhất cắt đứt ý đồ của họ."
" Ngươi quá cuồng vọng!"
" Tiểu tử, ngươi cả gan khiêu khích với hải tộc ta ư? Ngươi cho rằng ngươi là Dương Thanh đế à? Ta thấy ngươi chán sống rồi?"
" Ngay cả Dương Thanh đế năm đó vào thời kì đỉnh thịnh. Khi đối mặt với hải tộc chúng ta cũng phải nho nhã lễ độ. Ngươi thì tính là gì? Không ngờ dám khẩu xuất cuồng ngôn!"
"ngươi muốn chết ư?"
" Tiểu tử, cút ra khỏi thành hoang cho chúng ta, nơi này không chào đón ngươi!"
"Cút ra khỏi thành hoang!"
Trong nhất thời, hải tộc nhân bên dưới lòng đầy căm phẫn, toàn bộ nhằm vào Thạch Nham mà chửi.
Thạch Nham cười lạnh, Hừ một tiếng rồi thản nhiên nói: "Các ngươi không xứng nói chuyện với ta, lão tử lười chẳng muốn quan tâm tới các ngươi."
Khi Dương gia cường thịnh, đã làm không ít chuyện cho hải tộc nhân dưới đáy biển, võ giả của hải tộc thiếu tài liệu tu luyện đều thông qua Dương gia để có.
Có thể nói sự tồn tại của Dương gia đối với hải tộc là rất có lợi, khiến rất nhiều võ giả của hải tộc có được lợi ích.
Hiện giờ Dương gia xuống dốc, hải tộc các tộc chẳng những không nhớ tình xưa, còn âm thầm sai khiến loại khôi lỗi như Cưu Lan Tâm, muốn mưu đồ kiếm tài liệu tu luyện của Dương gia, không chút khách khí chèn ép xâm chiếm Dương gia, cách làm như vậy khiến Thạch Nham âm thầm ghi hận, không có một chút hào cảm nào đối với các chủng tộc trong biển, mà cùng lắm thì rút lui khỏi thành hoang, nếu tức lắm thì phá hủy luôn cả thành hoang cũng được.
Cùng lắm thì dẫn theo người của Dương gia, tạm thời dẫn bọn họ vào Thần Châu đại địa, có thể tránh được chiến hỏa của Vô Tẫn hải lúc này.
Dù sao nếu thực sự muốn trở mặt, hắn cũng chẳng sợ, cho nên lúc này mới lúc này ngang ngược, căn bản không sợ quyết liệt với hải tộc nhân.
" Thạch Nham, ngươi quá cuồng vọng, ngươi làm như vậy, đối với tình thế chỉ tổ mang tới ảnh hưởng phá hoại." Phỉ Nhã mặt lạnh lùng, lắc đầu, không tiếp tục khuyên bảo nữa.
" Thời gian không còn nhiều đâu, Cưu Lan Tâm nếu không chết thì các ngươi đi trước ả đi." Sắc mặt Thạch Nham đột nhiên trầm xuống, hét to.
" Ai dám giết ta nữ nhân của Bào Văn ta!" Một thanh âm bỗng nhiên từ phía đông nam thành hoang truyền đến, một đạo bóng xám từ mây nhanh chóng bay tới.
Phía trên Thành hoang hơi nước nồng đậm rất nhanh ngưng luyện lại, ở giữa hơi nước, một bóng xám từ từ hiện rõ.
Một cỗ khí tức âm trầm băng hàn bỗng nhiên bao phủ toàn bộ thành hoang, khiến linh hồn của tất cả mọi người chấn động, sinh ra một loại cảm giác không thoải mái như bị bò cạp nhìn vào.
Thanh âm vừa hạ xuống, nhưng võ giả của Dương gia đang do dự xem có xuống tay hay không thì toàn bộ biến sắc, vội vàng tránh xa Cưu Lan Tâm.
Cưu Lan Tâm Trong lòng đang hoảng sợ bất an, sau khi nghe thấy thanh âm này thì như là ăn thuốc an thần, lập tức thả lỏng.
Nàng ta thản nhiên cười, lộ ra tư thái thiên kiều bá mị, dáng người đẫy đà uốn éo, nũng nịu hô: "Ta ở đây."
" Hắc hắc, không ngờ Dương gia còn có tiểu tử cuồng vọng như vậy, đúng là thú vị." Bóng xám cười gằn trong hơi nước, phóng xuất ra khí tức âm lãnh băng hàn, một cỗ tinh thần ba động rất mạnh đột nhiên bao phủ toàn bộ Dương gia.
Đá cao thủ Dương gia như Dương Trác nghe thấy thanh âm của hắn thì đều đột nhiên biến sắc, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
" Bào Văn tiền bối, tiểu tử này nói năng lỗ mãng, coi rẻ hải tộc nhân của chúng ta, tội đáng chết vạn lần!"
" Giết tiểu tử này, để những nhân loại to gan lớn mật này biết dưới đáy biển rốt cuộc là ai có tiếng noi!"
" Giết hắn! Giết hắn!" những hải tộc nhân này vừa thấy Bào Văn của Thủy Hạt tộc hiện thân thì ai nấy vẻ mặt phấn chấn, đều cao giương giọng hô to.
" Ha ha, các vị yên tâm, hôm nay ta đến, tất nhiên sẽ hắn tiểu tử này tan xương nát thịt."
Bào Văn ở trên trời cười to, căn bản không để Thạch Nham vào mặt, châm chọc: "Dương gia không ngờ còn có một người kế thừa tốt như vậy, đáng tiếc lại sắp bị hủy trong tay ta. Hắc hắc, để Dương gia triệt để đoạn tuyệt hy vọng trùng chấn trong tương lai, cũng là một điều thú vị lớn của nhân sinh."
Người của Dương gia cũng vẻ mặt kinh ngạc, trong nhất thời toàn bộ ngây ngốc.
Bọn họ đều nhìn ra, Thạch Nham hiện giờ có tu vi thiên vị cảnh, Thạch Nham cũng tự thừa nhận điểm ấy.
Với tu vi thiên vị cảnh, cộng thêm sự lợi hại của yếu yêu trùng, đối phó với loại võ giả như Cưu Lan Tâm thì tất nhiên là thừa sức, nhưng nếu nói là đối phó với Bào Văn thì tựa hồ vẫn có chút không biết tự lượng sức mình?
Giữa Thiên vị cảnh và Thông Thần cảnh, khác nhau rõ rệt, chênh lệch giữa hai bên khó có thể dùng thước đo bình thường mà đo được.
Một võ giả Thông Thần cảnh muốn ứng phó với võ giả thiên vị cảnh, quả thực dễ như trở bàn tay, thậm chí có năng lực miểu sát, thiên vị cảnh muốn vượt cấp khiêu chiến Thông Thần cảnh, trừ phi là thiên vị đỉnh phong, có lẽ mới có một tia khả năng.
Nhưng thiên vị nhất trọng thiên muốn đối phó với Thông Thần cảnh thì cơ hồ là không thể.
Không phải Dương Trác bọn họ không có lòng tin đối với Thạch Nham, mà là cách nói của Thạch Nham thật sự nghe rợn cả người, bọn họ làm sao cũng không tin với cảnh giới hiện giờ của Thạch Nham có thể đối với với Bào Văn.
Huống chi là tộc trưởng của Thủy Hạt tộc?
" Loại chuyện này ta sẽ không nói đùa đâu." Thạch Nham cười cười, trấn an đám người Dương Trác: "Đại bá, các ngươi đừng lo lắng, ta nếu nói như vậy thì tất nhiên có chỗ dựa. Hôm nay Cưu Lan Tâm hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, Bào Văn đó không đến thì thôi, nếu hắn thực sự tới thì ta cũng sẽ diệt hắn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
trên Khán đài, Thạch Nham nở nụ cười ôn hòa, ngữ khí thoải mái, tựa hồ không hề để Bào Văn thanh danh hiển hách vào mắt, vẫn quan sát Cưu Lan Tâm phía dưới, yên lặng chờ đợi.
Các võ giả đến từ thành hoang lúc này đã sớm vây Cưu Lan Tâm ở giữa, nhưng lại do dự không quyết, dưới sự uy hiếp của Cưu Lan Tâm, không ai cả gan là người đầu tiên xuống tay.
Danh đầu của Thông Thần cảnh Bào Văn đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người
Thạch Nham cũng không nóng nảy,ung dung tự tại, ngồi trên khán đài. hắn đợi được một lát, sau khi thấy võ giả phát hiện vẫn không dám xuất thủ thì cao giọng hô: "Mau lên, sắp hết giờ rồi, lát nữa mà Cưu Lan Tâm còn chưa chết, hắc hắc, như vậy các ngươi đi tìm chết trước nàng ta đi."
Mọi người bên dưới ai nấy lưng lạnh toát.
" Thời gian đa cho các ngươngươi rồi, chỉ cần các ngươi động thủ, Cưu Lan Tâm hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, ta sẽ chờ thêm một chút, các ngươi cứ xem thế nào mà làm." Thạch Nham mỉm cười, ôn hoà nói: "Bào Văn tuy rằng lợi hại, nhưng hiện tại không có ở đây, các ngươi nếu thực sự sợ hắn, giết Cưu Lan Tâm rồi lập tức rời khỏi thành hoang là được, ta không tin Bào Văn đó cả gan đuổi giết các ngươi đến tận Vô Tẫn hải."
" Tiểu tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Cưu Lan Tâm sắc mặt âm hàn, ngửa đầu nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi dám đối phó ta, Bào Văn nhất quyết sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Ngươi nếu suy nghĩ cho Dương gia thì tốt nhất mau mau thả ta đi. Ta nói cho ngươi biết, Bào Văn ở ngay gần thành hoang rồi, ta đã gửi tin tức, hắn lập tức sẽ tới đây, ngươi hiện tại thành thật một chút cho ta, lát nữa mọi người đều yên ổn."
Dương Trác biến sắc.
người của Dương gia cũng kinh hãi, theo bản năng nhìn về bốn phía thành hoang, tựa hồ cảm thấy Bào Văn đang ẩn tàng trong đám người, tùy thời đều có khả năng chui ra.
Bọn họ biết Bào Văn âm ngoan tàn độc, biết người đó một khi tới đây, một khi nổi giận thì tất nhiên sẽ đại khai sát giới. Tình thế của Dương gia lúc này không bằng lúc xưa, nếucòn Dương Thanh đế, bọn họ cũng không sợ Bào Văn dám động thủ, nhưng hiện tại tin tức Dương Thanh đế bị giam cầm ở Ma Vực chẳng những đã truyền khắp Vô Tẫn hải, ngay cả các tộc dưới đáy biển cũng đều biết chuyện này, Bào Văn nếu còn sợ hãi Dương gia thì cũng sẽ không âm thầm chống lưng cho Cưu Lan Tâm đó.
Một võ giả Thông Thần cảnh, có năng lực xoay chuyển Càn Khôn, quyết định tình thế thiên hạ, bọn họ không thể không cẩn thận.
"Hả?"
Thạch Nham bật cười ha ha, nhìn quanh bốn phía rồi hô to: "Bào Văn ở đâu? Ngươi nếu ở đây thì không ngại hiện thân đi, nếu tới muộn thì đợi nhặt xác cho nữ nhân này đi." Tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc, trợn tròn mắt vì sự cuồng vọng của vì hắn.
Tiểu tử Chỉ có thiên vị cảnh, dưới sự theo dõi các võ giả, cả gan gọi thẳng danh hào của Bào Văn, còn khẩu xuất cuồng ngôn, cho dù thực lực của hắn không bằng Bào Văn, nhưng sự gan dạ này cũng đủ để khiến mọi người kính nể rồi.
" Thạch Nham, ngươi đừng lỗ mãng như vậy, ngươi làm như vậy, Thủy Hạt tộc nhất quyết sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Chúng ta biết tính tình của Thủy Hạt tộc, bọn họ cực kỳ ghi thù, ngươi khiêu khích như vậy, đối với Dương gia các ngươi thì không có lợi ích gì đâu. Nghechúng ta khuyên bảo, thu tay lại đi, để nữ nhân đó rời khỏi nơi này, điều này đối với các ngươi mà nói thì là phương thức tốt nhất." Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên từ phía sau đám người truyền đến, chỉ thấy Phỉ Nhã của Xà Nhân tộc chậm rãi hiện ra, dưới sự đi cùng của năm tên xà nhân hiện thân, cao giọng hô to.
Ở xa hơn, một số tộc nhân hải tộc bộ dạng khác nhau, chủng tộc rõ ràng cũng lặng lẽ hiện ra.
Cao thủ hải tộc làm buôn bán trong Thành hoang sớm biết rằng Dương gia hôm nay sẽ phát sinh biến cố , những người này lúc trước áp dụng thái độ không để ý, không hỏi han là bởi vì biết hôm nay Dương gia sẽ bị xoá tên khỏi thành hoang, đều mừng rỡ chờ sau khi tình thế ổn định thì sẽ tới dọn sạch Dương gia. Nhưng mà trong dãy kiến trúc của Dương gia truyền đến tiếng gào thét của Thạch Nham, thật sự là quá cuồng vọng, điều này khiến cho một số hải tộc nhân đang âm thầm vây xem đều kinh ngạc không hiểu, không biết ở đây đã xảy ra gì, dưới sự tò mò, đều tới đây nhìn xem, lại bỗng nhiên phát hiện tình thế nơi này không phải phát triển như trong tưởng tượng của họ.
Thi thể của ba người Minh Hải, Phó Hào, Duyên Phong, nằm ở chỗ bắt mất nhất trong đám người, cao thủ hải tộc đi tới chỉ nhìn lướt qua liền sắc mặt khẽ biến, theo bản năng nhìn về phía Thạch Nham cao cao tại thượng, mắt lấp lánh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
" Là tiểu tử này giết Minh Hải tam nhân ư? Không thể nào? Người này trẻ tuổi như vậy làm sao là đối thủ của Minh Hải tam hân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hơn mười tên hải tộc đi lên, không hiểu ra sao, thầm phỏng đoán, tò mò muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
" Chuyện của ta không tới phiên Xà Nhân tộc các ngươi hỏi tới." Thạch Nham cười ha ha, hô to: "Hôm nay ta ở đây, xem các lộ ngưu đầu mã diện của hải tộc các ngươi có bao nhiêu nhân vật có ý đồ với Dương gia ta, ta sẽ nhất nhất cắt đứt ý đồ của họ."
" Ngươi quá cuồng vọng!"
" Tiểu tử, ngươi cả gan khiêu khích với hải tộc ta ư? Ngươi cho rằng ngươi là Dương Thanh đế à? Ta thấy ngươi chán sống rồi?"
" Ngay cả Dương Thanh đế năm đó vào thời kì đỉnh thịnh. Khi đối mặt với hải tộc chúng ta cũng phải nho nhã lễ độ. Ngươi thì tính là gì? Không ngờ dám khẩu xuất cuồng ngôn!"
"ngươi muốn chết ư?"
" Tiểu tử, cút ra khỏi thành hoang cho chúng ta, nơi này không chào đón ngươi!"
"Cút ra khỏi thành hoang!"
Trong nhất thời, hải tộc nhân bên dưới lòng đầy căm phẫn, toàn bộ nhằm vào Thạch Nham mà chửi.
Thạch Nham cười lạnh, Hừ một tiếng rồi thản nhiên nói: "Các ngươi không xứng nói chuyện với ta, lão tử lười chẳng muốn quan tâm tới các ngươi."
Khi Dương gia cường thịnh, đã làm không ít chuyện cho hải tộc nhân dưới đáy biển, võ giả của hải tộc thiếu tài liệu tu luyện đều thông qua Dương gia để có.
Có thể nói sự tồn tại của Dương gia đối với hải tộc là rất có lợi, khiến rất nhiều võ giả của hải tộc có được lợi ích.
Hiện giờ Dương gia xuống dốc, hải tộc các tộc chẳng những không nhớ tình xưa, còn âm thầm sai khiến loại khôi lỗi như Cưu Lan Tâm, muốn mưu đồ kiếm tài liệu tu luyện của Dương gia, không chút khách khí chèn ép xâm chiếm Dương gia, cách làm như vậy khiến Thạch Nham âm thầm ghi hận, không có một chút hào cảm nào đối với các chủng tộc trong biển, mà cùng lắm thì rút lui khỏi thành hoang, nếu tức lắm thì phá hủy luôn cả thành hoang cũng được.
Cùng lắm thì dẫn theo người của Dương gia, tạm thời dẫn bọn họ vào Thần Châu đại địa, có thể tránh được chiến hỏa của Vô Tẫn hải lúc này.
Dù sao nếu thực sự muốn trở mặt, hắn cũng chẳng sợ, cho nên lúc này mới lúc này ngang ngược, căn bản không sợ quyết liệt với hải tộc nhân.
" Thạch Nham, ngươi quá cuồng vọng, ngươi làm như vậy, đối với tình thế chỉ tổ mang tới ảnh hưởng phá hoại." Phỉ Nhã mặt lạnh lùng, lắc đầu, không tiếp tục khuyên bảo nữa.
" Thời gian không còn nhiều đâu, Cưu Lan Tâm nếu không chết thì các ngươi đi trước ả đi." Sắc mặt Thạch Nham đột nhiên trầm xuống, hét to.
" Ai dám giết ta nữ nhân của Bào Văn ta!" Một thanh âm bỗng nhiên từ phía đông nam thành hoang truyền đến, một đạo bóng xám từ mây nhanh chóng bay tới.
Phía trên Thành hoang hơi nước nồng đậm rất nhanh ngưng luyện lại, ở giữa hơi nước, một bóng xám từ từ hiện rõ.
Một cỗ khí tức âm trầm băng hàn bỗng nhiên bao phủ toàn bộ thành hoang, khiến linh hồn của tất cả mọi người chấn động, sinh ra một loại cảm giác không thoải mái như bị bò cạp nhìn vào.
Thanh âm vừa hạ xuống, nhưng võ giả của Dương gia đang do dự xem có xuống tay hay không thì toàn bộ biến sắc, vội vàng tránh xa Cưu Lan Tâm.
Cưu Lan Tâm Trong lòng đang hoảng sợ bất an, sau khi nghe thấy thanh âm này thì như là ăn thuốc an thần, lập tức thả lỏng.
Nàng ta thản nhiên cười, lộ ra tư thái thiên kiều bá mị, dáng người đẫy đà uốn éo, nũng nịu hô: "Ta ở đây."
" Hắc hắc, không ngờ Dương gia còn có tiểu tử cuồng vọng như vậy, đúng là thú vị." Bóng xám cười gằn trong hơi nước, phóng xuất ra khí tức âm lãnh băng hàn, một cỗ tinh thần ba động rất mạnh đột nhiên bao phủ toàn bộ Dương gia.
Đá cao thủ Dương gia như Dương Trác nghe thấy thanh âm của hắn thì đều đột nhiên biến sắc, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
" Bào Văn tiền bối, tiểu tử này nói năng lỗ mãng, coi rẻ hải tộc nhân của chúng ta, tội đáng chết vạn lần!"
" Giết tiểu tử này, để những nhân loại to gan lớn mật này biết dưới đáy biển rốt cuộc là ai có tiếng noi!"
" Giết hắn! Giết hắn!" những hải tộc nhân này vừa thấy Bào Văn của Thủy Hạt tộc hiện thân thì ai nấy vẻ mặt phấn chấn, đều cao giương giọng hô to.
" Ha ha, các vị yên tâm, hôm nay ta đến, tất nhiên sẽ hắn tiểu tử này tan xương nát thịt."
Bào Văn ở trên trời cười to, căn bản không để Thạch Nham vào mặt, châm chọc: "Dương gia không ngờ còn có một người kế thừa tốt như vậy, đáng tiếc lại sắp bị hủy trong tay ta. Hắc hắc, để Dương gia triệt để đoạn tuyệt hy vọng trùng chấn trong tương lai, cũng là một điều thú vị lớn của nhân sinh."
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên