Sát Thần
Chương 359: Cường giả
Đêm khuya, trăng sáng như đĩa bạc, trên Vạn Kiếm Phong.
Cổ Tiêu, Vu Cầm, Đông Phương Quyết, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng sáu người vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên đỉnh Vạn Kiếm Phong dường như đang đợi ai đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không lâu sau, ánh lửa chói chang từ phía tây truyền đến, Nhật Thần Đường Uyên Nam cưỡi Hỏa Kỳ Lân, một mình lẻ loi đến, dừng lại giữa sáu gã võ giả Thần cảnh, lạnh lùng nhìn sáu người, thản nhiên nói:
"Các ngươi gọi ta đến đây, không biết có việc gì?"
Thời điểm Đường Uyên Nam nói chuyện, lực lượng mặt trời trên người ngưng luyện, một luồng khí tức nóng bức từ trên người hắn chậm rãi tỏa ra, bao phủ toàn trường.
Sáu người Cổ Tiêu đột nhiên mở mắt, cùng nhau nhìn về phía Đường Uyên Nam.
"Giao Thạch Nham ra đây!"
Cổ Tiêu hít một hơi thật sâu, hai tròng mắt như lợi kiếm, sắc bén bắn về phía Đường Uyên Nam.
Sắc mặt Đường Uyên Nam khẽ biến, nhìn vào Cổ Tiêu, lại nhìn đám người Vu Cầm, Đông Phương Quyết kia, lạnh nhạt nói:
"Đây là quyết định chung của sáu người các ngươi?"
Đám người Vu Cầm, Đông Phương Quyết cùng nhau gật đầu, dáng vẻ bất thiện.
"Người không ở trong tay ta."
Đường Uyên Nam hừ một tiếng, lắc đầu cười lạnh nói:
"Người các ngươi tìm không ra, dựa vào cái gì dám đòi ta? Cho là Tam Thần giáo chúng ta dễ bắt nạt phải không?"
"Đường giáo chủ!"
Thanh Minh nghiêm túc quát một tiếng, từng đám lửa màu xanh biếc trong mắt lập loè bất định, ánh mắt âm lãnh hung ác:
"Sau khi tiểu tử kia đánh một trận với Ma Kỳ Độn, là ngươi mang hắn đi, tuy rằng sau đó hắn đã xuất hiện trở lại nhưng kiểu gì cũng có liên quan đến ngươi."
Thiên Hậu Phạm Hương Vân cũng cười lạnh một tiếng:
"Trong khoảng thời gian này, chúng ta lục soát khắp hải vực Viên La, thậm chí cả hải vực Già La cũng tra xét một lần, nhưng vẫn không tìm được tung tích tiểu tử kia. Vô Tận hải chỉ to bằng đấy, chúng ta nhiều người như thế hợp lực, lấy tu vi Thần cảnh toàn lực tìm hắn, nhưng một chút tung tích cũng không có, nếu không phải ngươi dấu hắn đi, còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ là dư nghiệt của Dương gia hay sao?"
"Ta nói rồi, người không ở trong tay ta."
Đường Uyên Nam lạnh lùng cười một tiếng, nói tiếp:
"Ba người các ngươi đối phó một mình hắn, còn để hắn chạy thoát thì các ngươi cho rằng các ngươi sử dụng thần thức có thể tìm được hắn? Ta tuy rằng không biết hắn có thần bí gì, nhưng ta nghĩ, nếu hắn có thể trốn thoát khỏi sự vây công thì kiểu gì chẳng có cách tránh được sự tìm kiếm của ba người các ngươi. Các ngươi tìm không thấy hắn liền tới tìm ta, nào có đạo lý này?"
"Đường giáo chủ!"
Vu Cầm cười nhạt, nói:
"Chúng ta không chỉ hợp lực tìm hắn, còn mượn bí thuật, dùng thần thức Thần cảnh kết hợp với dị bảo của Linh Bảo động thiên, khuếch tán toàn bộ hải vực Viên La cùng hải vực Già La mà vẫn không thể nào phát hiện ra tung tích của hắn. Đừng nói kia tiểu tử chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn, cho dù hắn có tu vi Thần cảnh cũng không thể thoát khỏi khi chúng ta hợp lực tìm kiếm. Chỉ có ở thần điện dưới đáy biển của Tam Thần giáo các ngươi, nơi có trận pháp kỳ dị mới có thể ngăn cản thần thức của chúng ta, hắn không ở chỗ ngươi, còn ở nơi nào?"
"Đừng cùng hắn nói những lời vô ích nữa!"
Thanh Minh nghe vậy thì giận tím mặt đứng lên, thi hỏa Bì Tuyệt trong mắt bùng phát:
"Mấy bên chúng ta liên thủ, muốn tiêu diệt Tam Thần giáo cũng không phải chuyện khó khăn, sau khi Ma nhân xâm nhập Vô Tận hải, Tam Thần giáo không liên thủ, cũng không tham gia hành động cùng chúng ta, hiển nhiên là có dị tâm! Tiểu tử Thạch Nham kia mỗi ngày đều có tiến bộ, mỗi ngày trôi đi uy hiếp lại lớn hơn một phần, khi hắn thật sự trưởng thành, chúng ta sẽ chẳng có ai sống tốt cả đâu!"
"Đúng vậy!"
Phạm Hương Vân cũng đứng lên nói:
"So với việc ngày đêm đề phòng, không bằng một lần giải quyết cho xong vấn đề!"
Sắc mặt đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm cũng bất thiện, dường như có ý liên thủ tru giết Đường Uyên Nam.
Nhưng đúng vào lúc này.
Vầng trăng trên bầu trời đột nhiên sáng ngời, một thân ảnh xinh đẹp mơ hồ lặng lẽ xuất hiện dưới ánh trăng.
Từng vòng sáng tròn như trăng rằm bỗng nhiên bay vụt ra từ bóng hình xinh đẹp kia ra ngoài!
Vòng sáng hình trăng rằm kia hấp thu vô số năng lượng ánh trăng trong không trung, đột nhiên rơi về phía một ngọn núi cao năm nghìn mét bên cạnh Vạn Kiếm Phong.
"Ầm ầm ầm!"
Ngọn núi cao năm nghìn mét kia bị vòng sáng đập trúng, đột nhiên phân liệt tan rã, trong khoảnh khắc vỡ ra thành vô số tảng đá.
Xen lẫn ánh trăng, một vòng sáng hình trăng rằm bay vút vào bên trong ngọn núi như Nguyệt Thần Chi Nhận (vũ khí của Nguyệt thần), đập nát ngọn núi thành vô số tảng đá vụn, sụp đổ trong nháy mắt.
Một luồng áp lực kinh khủng từ bóng hình xinh đẹp kia truyền đến, bao phủ toàn trường!
Ánh trăng trên bầu trời lại nhanh chóng ngưng luyện lại, tụ tập tại trên bóng hình xinh đẹp kia, làm cho khí thế của nàng tăng vọt điên cuồng, không ngừng không nghỉ.
Đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm đột nhiên biến sắc, sợ hãi nhìn bóng hình xinh đẹp kia.
"Muốn diệt Tam Thần giáo của ta, các ngươi đã chuẩn bị nhận hậu quả diệt tông chưa?"
Bóng hình xinh đẹp mông lung trong ánh trăng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong giọng nói tràn đầy ý sát phạt tàn nhẫn, ý tứ uy hiếp dễ dàng nhận ra.
Sáu võ giả Thần cảnh bỗng nhiên trầm mặc, không nói.
"Thạch Nham không ở Tam Thần giáo, các ngươi nếu muốn khai chiến, chúng ta cam tâm tình nguyện phụng bồi."
Trong ánh trăng, bóng hình xinh đẹp kia lạnh lùng nói:
"Uy hiếp từ Ma nhân còn chưa giải trừ, lại còn muốn tiêu diệt Tam Thần Giáo của ta, chỉ bằng những người các ngươi cũng xứng tự xưng là người cứu lại Vô Tận Hải? Đúng là buồn cười!"
Nói xong, bóng hình xinh đẹp kia hóa thành một ánh trăng rời đi.
Nhật thần Đường Uyên Nam hắc hắc cười lạnh, nói với đám người Cổ Tiêu:
"Long trọng giới thiệu với các vị một chút, người vừa rồi là Nguyệt thần Âu Dương Lạc Sương, nàng vừa mới tiến vào Thần cảnh không lâu. Trước đó, nàng hấp thu nghìn năm ánh trăng, có thể dung hợp lực lượng của mặt trăng trên chín tầng trời, Vô Tận nải to như vậy, nhưng ngoại trừ Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên, sợ rằng không có ai là đối thủ của nàng, các vị nếu là không tin có thể thử một lần."
Nói xong, không để đến ý sự kinh hãi của đám người Cổ Tiêu, Đường Uyên Nam điều khiển Hỏa Kỳ Lân hóa thành một luồng sáng nhanh chóng rời đi.
Sáu người Cổ Tiêu, Vu Cầm, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Đông Phương Quyết hết nhìn nhau lại nhìn ngọn núi cao vừa ầm ầm sụp đổ kia, trong lúc nhất thời đều trầm mặc, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
…
Ma Vực u ám.
Từng trụ xương cao trọc trời phong tỏa Dương Thanh Đế, khiến cho da thịt trên người lão biến mất.
Trên đài xương trong kết giới, Dương Thanh Đế đã trở thành một khung xương máu tươi đầm đìa, khung xương hợp với từng gân mạch trong cơ thể, bộ dáng thê lương khủng bố, khuôn mặt máu thịt bầy nhầy, giống như bất cứ lúc nào đều có thể bị luyện chết.
Bên cạnh đài xương có một Bạch Cốt Pháp Thân, lúc này Bạch Cốt Pháp Thân kia đột nhiên mở miệng:
"Dương Thanh Đế, ngươi có muốn thoải mái không?"
Phía trên đài xương, đôi mắt vốn đã lõm thịt chỉ còn lại hốc mắt của Dương Thanh Đế sáng ngời, vẫn lấp lánh rực rỡ như trước, lão bình tĩnh liếc Bạch Cốt Pháp Thân kia một cái, thản nhiên nói:
"Ngươi đang lãng phí thời gian."
Ba Tuần cười lạnh, nói:
"Đây là cơ hội cuối cùng! Thi Hồn Kiều mấy ngày nữa sẽ xây xong, ba ngày sau chân thân của ta cùng Xích Diêm sẽ chính thức bước vào Vô Tận hải. Tối đa mười lăm ngày tam đại Minh vương của Minh Giới cũng sẽ tiến vào Vô Tận hải, đến lúc đó Vô Tận hải sẽ sinh linh đồ thán, trở thành thiên đường của Ma nhân và Minh nhân chúng ta."
Ánh mắt của Dương Thanh Đế rốt cuộc hiện lên một tia kinh dị, máu thịt trên mặt lão giật giật nhưng không nói chuyện.
"Dương Thanh Đế, ngươi đúng là giỏi thủ đoạn, không biết ngươi lợi dụng phương pháp gì có thể giúp người của Dương gia ẩn nấp trong Ma vực. Ta đã lục soát khắp Ma vực nhưng cũng không tìm được gì, nếu không phải ngươi sớm có bố trí, bằng vào năng lực của bọn họ, chắc chắn không có khả năng ngăn cách thần thức của ta."
Ba Tuần hừ một tiếng.
"Nghìn năm qua Dương Gia chúng ta luôn ra ra vào vào Ma vực số 4, thời gian ta ở trong này tu luyện thậm chí còn nhiều hơn ngoài Vô Tận hải. Hiểu biết của ta về Ma vực này không hề kém Ba Tuần ngươi, thậm chí Ba Tuần ngươi cũng không biết trên mảnh đất này có một số khu vực quỷ dị."
Dương Thanh Đế cười ngạo nghễ, nói:
"Cho dù ta chết, chỉ cần bọn họ làm theo mệnh lệnh của ta, ngươi sẽ không thể tìm ra. Khu vực các ngươi do thám được lần trước chính là khu vực giả ta bố trí, có lẽ sau khi tới đó, các ngươi cũng tổn thất không ít nhỉ?"
Trong hốc mắt của bộ Bạch Cốt Pháp Thân đột nhiên bùng lên một ngọn lửa:
"Đúng vậy, chúng ta vốn tưởng rằng tìm được nơi ẩn thân của Dương Gia, nhưng sau khi tới mới phát hiện đó là cạm bẫy. Binh sĩ dưới trướng ta đã chết không ít, nhưng cũng do họ chết nên tốc độ xây dựng Thi Hồn Kiều mới được đẩy nhanh. Ngươi cũng biết, ta không có khả năng giết người trong nhà để xây dựng Thi Hồn Kiều, cũng vì có ngươi mà tốc độ xây dựng mới tăng nhanh, ta còn phải cám ơn ngươi mới phải."
Ánh mắt của Dương Thanh Đế rốt cuộc cũng biến đổi.
"Ngươi còn có một thằng chắt trai tốt, cái tiểu tử kia Thạch Nham kia đã gây ra cho chúng ta không ít phiền toái ở Vô Tận hải. Ngay cả Ma Kỳ Độn cũng bị hắn chém mất một tay, ta không biết ngươi động tay chân gì trên người kia tiểu tử, khiến hắn chỉ có cảnh giới Địa Vị đã có thể đả thương được Ma Kỳ Độn tay cầm ma đao Vô Giới."
Ba Tuần cười lạnh, nói tiếp:
"Nhưng mà đó đã là quá khứ rồi, một khi chân thân của ta tiến vào Vô Tận Hải, quân cờ duy nhất ngươi lưu lại sẽ bị giết một cách dễ dàng, chắt trai nối nghiệp ngươi sẽ bị thần hồn câu diệt."
"Chém mất một tay Ma Kỳ Độn?"
Mắt Dương Thanh Đế sáng lên, đột nhiên cười rộ:
"Năm đó ta hao phí Bất Tử huyết tính ra nó là phúc tinh của Dương Gia chúng ta, tính ra trong người của nó chắc chắn phải có điều gì đó thần bí, nhưng lại không tính ra hắn còn dũng mãnh phi thường như thế! Ha ha ha, thẳng nhỏ giỏi lắm, xem ra ta vẫn còn coi thường nó!"
"Tiểu tử kia cũng giống ngươi gây thù hằn khắp nơi, hiện giờ không chỉ chúng ta tập trung tìm hắn, mà ngay cả các thế lực ở Vô Tận hải cũng liên hợp đuổi giết hắn. Nghe nói hắn còn sống sót bỏ trốn dưới sự vây công của Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng liên thủ, hơn nữa còn làm Thiên Hậu bị thương nặng, tiểu tử này thật sự quá giống ngươi, quả thực không biết sống chết, chẳng để kẻ nào vào mắt."
Ba Tuần cũng tỏ ra thích thú:
"Đáng tiếc, đối với nhân loại các ngươi, cá tính đó chẳng khác nào tự đem đến diệt vong, kết cục cuối cùng của hắn không tính cũng đoán được. Nhân loại các ngươi không trọng cường giả, lại càng không trọng thanh niên có tiềm lực vô hạn, đây là bi ai lớn nhất của các ngươi."
Ánh mắt của Dương Thanh Đế buồn bã, gật gật đầu:
"Không sai, đám người kia thế nào ta đều biết. Hy vọng nó sẽ có may mắn như ta trước kia, có thể gặp dữ hóa lành, lần này nếu nó không chết, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ vượt qua ta. Hắc hắc, loại nhân vật như Thanh Minh, Phạm Hương Vân, Địa Hoàng trước kia cứ nhìn thấy ta là trốn, sau này ta muốn nhìn họ bị Thanh Minh đuổi giết khắp nơi, ha ha, ta tin sẽ có một ngày như vậy."
"Cuồng vọng tự đại."
Ba Tuần hừ lạnh:
"Ngươi cứ chờ xem, không đến một năm rưỡi nữa, ta chắc chắn sẽ mang đầu thằng nhóc đó tới gặp ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, đốm lửa bên trong đồng tử của Bạch Cốt Pháp Thân cũng biến mất, chủ hồn của Ba Tuần đã rời đi.
Dương Thanh Đế lại im lặng, rất lâu sau đó mới lạnh nhạt cười, thì thào nói nhỏ:
"Thằng nhóc giỏi lắm, ngươi chờ thêm chút nữa, sẽ không còn bao lâu chúng ta sẽ gặp mặt đấy, trong thiên hạ này có ai có thể phong tỏa ta?"
Cổ Tiêu, Vu Cầm, Đông Phương Quyết, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng sáu người vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên đỉnh Vạn Kiếm Phong dường như đang đợi ai đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không lâu sau, ánh lửa chói chang từ phía tây truyền đến, Nhật Thần Đường Uyên Nam cưỡi Hỏa Kỳ Lân, một mình lẻ loi đến, dừng lại giữa sáu gã võ giả Thần cảnh, lạnh lùng nhìn sáu người, thản nhiên nói:
"Các ngươi gọi ta đến đây, không biết có việc gì?"
Thời điểm Đường Uyên Nam nói chuyện, lực lượng mặt trời trên người ngưng luyện, một luồng khí tức nóng bức từ trên người hắn chậm rãi tỏa ra, bao phủ toàn trường.
Sáu người Cổ Tiêu đột nhiên mở mắt, cùng nhau nhìn về phía Đường Uyên Nam.
"Giao Thạch Nham ra đây!"
Cổ Tiêu hít một hơi thật sâu, hai tròng mắt như lợi kiếm, sắc bén bắn về phía Đường Uyên Nam.
Sắc mặt Đường Uyên Nam khẽ biến, nhìn vào Cổ Tiêu, lại nhìn đám người Vu Cầm, Đông Phương Quyết kia, lạnh nhạt nói:
"Đây là quyết định chung của sáu người các ngươi?"
Đám người Vu Cầm, Đông Phương Quyết cùng nhau gật đầu, dáng vẻ bất thiện.
"Người không ở trong tay ta."
Đường Uyên Nam hừ một tiếng, lắc đầu cười lạnh nói:
"Người các ngươi tìm không ra, dựa vào cái gì dám đòi ta? Cho là Tam Thần giáo chúng ta dễ bắt nạt phải không?"
"Đường giáo chủ!"
Thanh Minh nghiêm túc quát một tiếng, từng đám lửa màu xanh biếc trong mắt lập loè bất định, ánh mắt âm lãnh hung ác:
"Sau khi tiểu tử kia đánh một trận với Ma Kỳ Độn, là ngươi mang hắn đi, tuy rằng sau đó hắn đã xuất hiện trở lại nhưng kiểu gì cũng có liên quan đến ngươi."
Thiên Hậu Phạm Hương Vân cũng cười lạnh một tiếng:
"Trong khoảng thời gian này, chúng ta lục soát khắp hải vực Viên La, thậm chí cả hải vực Già La cũng tra xét một lần, nhưng vẫn không tìm được tung tích tiểu tử kia. Vô Tận hải chỉ to bằng đấy, chúng ta nhiều người như thế hợp lực, lấy tu vi Thần cảnh toàn lực tìm hắn, nhưng một chút tung tích cũng không có, nếu không phải ngươi dấu hắn đi, còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ là dư nghiệt của Dương gia hay sao?"
"Ta nói rồi, người không ở trong tay ta."
Đường Uyên Nam lạnh lùng cười một tiếng, nói tiếp:
"Ba người các ngươi đối phó một mình hắn, còn để hắn chạy thoát thì các ngươi cho rằng các ngươi sử dụng thần thức có thể tìm được hắn? Ta tuy rằng không biết hắn có thần bí gì, nhưng ta nghĩ, nếu hắn có thể trốn thoát khỏi sự vây công thì kiểu gì chẳng có cách tránh được sự tìm kiếm của ba người các ngươi. Các ngươi tìm không thấy hắn liền tới tìm ta, nào có đạo lý này?"
"Đường giáo chủ!"
Vu Cầm cười nhạt, nói:
"Chúng ta không chỉ hợp lực tìm hắn, còn mượn bí thuật, dùng thần thức Thần cảnh kết hợp với dị bảo của Linh Bảo động thiên, khuếch tán toàn bộ hải vực Viên La cùng hải vực Già La mà vẫn không thể nào phát hiện ra tung tích của hắn. Đừng nói kia tiểu tử chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn, cho dù hắn có tu vi Thần cảnh cũng không thể thoát khỏi khi chúng ta hợp lực tìm kiếm. Chỉ có ở thần điện dưới đáy biển của Tam Thần giáo các ngươi, nơi có trận pháp kỳ dị mới có thể ngăn cản thần thức của chúng ta, hắn không ở chỗ ngươi, còn ở nơi nào?"
"Đừng cùng hắn nói những lời vô ích nữa!"
Thanh Minh nghe vậy thì giận tím mặt đứng lên, thi hỏa Bì Tuyệt trong mắt bùng phát:
"Mấy bên chúng ta liên thủ, muốn tiêu diệt Tam Thần giáo cũng không phải chuyện khó khăn, sau khi Ma nhân xâm nhập Vô Tận hải, Tam Thần giáo không liên thủ, cũng không tham gia hành động cùng chúng ta, hiển nhiên là có dị tâm! Tiểu tử Thạch Nham kia mỗi ngày đều có tiến bộ, mỗi ngày trôi đi uy hiếp lại lớn hơn một phần, khi hắn thật sự trưởng thành, chúng ta sẽ chẳng có ai sống tốt cả đâu!"
"Đúng vậy!"
Phạm Hương Vân cũng đứng lên nói:
"So với việc ngày đêm đề phòng, không bằng một lần giải quyết cho xong vấn đề!"
Sắc mặt đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm cũng bất thiện, dường như có ý liên thủ tru giết Đường Uyên Nam.
Nhưng đúng vào lúc này.
Vầng trăng trên bầu trời đột nhiên sáng ngời, một thân ảnh xinh đẹp mơ hồ lặng lẽ xuất hiện dưới ánh trăng.
Từng vòng sáng tròn như trăng rằm bỗng nhiên bay vụt ra từ bóng hình xinh đẹp kia ra ngoài!
Vòng sáng hình trăng rằm kia hấp thu vô số năng lượng ánh trăng trong không trung, đột nhiên rơi về phía một ngọn núi cao năm nghìn mét bên cạnh Vạn Kiếm Phong.
"Ầm ầm ầm!"
Ngọn núi cao năm nghìn mét kia bị vòng sáng đập trúng, đột nhiên phân liệt tan rã, trong khoảnh khắc vỡ ra thành vô số tảng đá.
Xen lẫn ánh trăng, một vòng sáng hình trăng rằm bay vút vào bên trong ngọn núi như Nguyệt Thần Chi Nhận (vũ khí của Nguyệt thần), đập nát ngọn núi thành vô số tảng đá vụn, sụp đổ trong nháy mắt.
Một luồng áp lực kinh khủng từ bóng hình xinh đẹp kia truyền đến, bao phủ toàn trường!
Ánh trăng trên bầu trời lại nhanh chóng ngưng luyện lại, tụ tập tại trên bóng hình xinh đẹp kia, làm cho khí thế của nàng tăng vọt điên cuồng, không ngừng không nghỉ.
Đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm đột nhiên biến sắc, sợ hãi nhìn bóng hình xinh đẹp kia.
"Muốn diệt Tam Thần giáo của ta, các ngươi đã chuẩn bị nhận hậu quả diệt tông chưa?"
Bóng hình xinh đẹp mông lung trong ánh trăng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong giọng nói tràn đầy ý sát phạt tàn nhẫn, ý tứ uy hiếp dễ dàng nhận ra.
Sáu võ giả Thần cảnh bỗng nhiên trầm mặc, không nói.
"Thạch Nham không ở Tam Thần giáo, các ngươi nếu muốn khai chiến, chúng ta cam tâm tình nguyện phụng bồi."
Trong ánh trăng, bóng hình xinh đẹp kia lạnh lùng nói:
"Uy hiếp từ Ma nhân còn chưa giải trừ, lại còn muốn tiêu diệt Tam Thần Giáo của ta, chỉ bằng những người các ngươi cũng xứng tự xưng là người cứu lại Vô Tận Hải? Đúng là buồn cười!"
Nói xong, bóng hình xinh đẹp kia hóa thành một ánh trăng rời đi.
Nhật thần Đường Uyên Nam hắc hắc cười lạnh, nói với đám người Cổ Tiêu:
"Long trọng giới thiệu với các vị một chút, người vừa rồi là Nguyệt thần Âu Dương Lạc Sương, nàng vừa mới tiến vào Thần cảnh không lâu. Trước đó, nàng hấp thu nghìn năm ánh trăng, có thể dung hợp lực lượng của mặt trăng trên chín tầng trời, Vô Tận nải to như vậy, nhưng ngoại trừ Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên, sợ rằng không có ai là đối thủ của nàng, các vị nếu là không tin có thể thử một lần."
Nói xong, không để đến ý sự kinh hãi của đám người Cổ Tiêu, Đường Uyên Nam điều khiển Hỏa Kỳ Lân hóa thành một luồng sáng nhanh chóng rời đi.
Sáu người Cổ Tiêu, Vu Cầm, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Đông Phương Quyết hết nhìn nhau lại nhìn ngọn núi cao vừa ầm ầm sụp đổ kia, trong lúc nhất thời đều trầm mặc, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
…
Ma Vực u ám.
Từng trụ xương cao trọc trời phong tỏa Dương Thanh Đế, khiến cho da thịt trên người lão biến mất.
Trên đài xương trong kết giới, Dương Thanh Đế đã trở thành một khung xương máu tươi đầm đìa, khung xương hợp với từng gân mạch trong cơ thể, bộ dáng thê lương khủng bố, khuôn mặt máu thịt bầy nhầy, giống như bất cứ lúc nào đều có thể bị luyện chết.
Bên cạnh đài xương có một Bạch Cốt Pháp Thân, lúc này Bạch Cốt Pháp Thân kia đột nhiên mở miệng:
"Dương Thanh Đế, ngươi có muốn thoải mái không?"
Phía trên đài xương, đôi mắt vốn đã lõm thịt chỉ còn lại hốc mắt của Dương Thanh Đế sáng ngời, vẫn lấp lánh rực rỡ như trước, lão bình tĩnh liếc Bạch Cốt Pháp Thân kia một cái, thản nhiên nói:
"Ngươi đang lãng phí thời gian."
Ba Tuần cười lạnh, nói:
"Đây là cơ hội cuối cùng! Thi Hồn Kiều mấy ngày nữa sẽ xây xong, ba ngày sau chân thân của ta cùng Xích Diêm sẽ chính thức bước vào Vô Tận hải. Tối đa mười lăm ngày tam đại Minh vương của Minh Giới cũng sẽ tiến vào Vô Tận hải, đến lúc đó Vô Tận hải sẽ sinh linh đồ thán, trở thành thiên đường của Ma nhân và Minh nhân chúng ta."
Ánh mắt của Dương Thanh Đế rốt cuộc hiện lên một tia kinh dị, máu thịt trên mặt lão giật giật nhưng không nói chuyện.
"Dương Thanh Đế, ngươi đúng là giỏi thủ đoạn, không biết ngươi lợi dụng phương pháp gì có thể giúp người của Dương gia ẩn nấp trong Ma vực. Ta đã lục soát khắp Ma vực nhưng cũng không tìm được gì, nếu không phải ngươi sớm có bố trí, bằng vào năng lực của bọn họ, chắc chắn không có khả năng ngăn cách thần thức của ta."
Ba Tuần hừ một tiếng.
"Nghìn năm qua Dương Gia chúng ta luôn ra ra vào vào Ma vực số 4, thời gian ta ở trong này tu luyện thậm chí còn nhiều hơn ngoài Vô Tận hải. Hiểu biết của ta về Ma vực này không hề kém Ba Tuần ngươi, thậm chí Ba Tuần ngươi cũng không biết trên mảnh đất này có một số khu vực quỷ dị."
Dương Thanh Đế cười ngạo nghễ, nói:
"Cho dù ta chết, chỉ cần bọn họ làm theo mệnh lệnh của ta, ngươi sẽ không thể tìm ra. Khu vực các ngươi do thám được lần trước chính là khu vực giả ta bố trí, có lẽ sau khi tới đó, các ngươi cũng tổn thất không ít nhỉ?"
Trong hốc mắt của bộ Bạch Cốt Pháp Thân đột nhiên bùng lên một ngọn lửa:
"Đúng vậy, chúng ta vốn tưởng rằng tìm được nơi ẩn thân của Dương Gia, nhưng sau khi tới mới phát hiện đó là cạm bẫy. Binh sĩ dưới trướng ta đã chết không ít, nhưng cũng do họ chết nên tốc độ xây dựng Thi Hồn Kiều mới được đẩy nhanh. Ngươi cũng biết, ta không có khả năng giết người trong nhà để xây dựng Thi Hồn Kiều, cũng vì có ngươi mà tốc độ xây dựng mới tăng nhanh, ta còn phải cám ơn ngươi mới phải."
Ánh mắt của Dương Thanh Đế rốt cuộc cũng biến đổi.
"Ngươi còn có một thằng chắt trai tốt, cái tiểu tử kia Thạch Nham kia đã gây ra cho chúng ta không ít phiền toái ở Vô Tận hải. Ngay cả Ma Kỳ Độn cũng bị hắn chém mất một tay, ta không biết ngươi động tay chân gì trên người kia tiểu tử, khiến hắn chỉ có cảnh giới Địa Vị đã có thể đả thương được Ma Kỳ Độn tay cầm ma đao Vô Giới."
Ba Tuần cười lạnh, nói tiếp:
"Nhưng mà đó đã là quá khứ rồi, một khi chân thân của ta tiến vào Vô Tận Hải, quân cờ duy nhất ngươi lưu lại sẽ bị giết một cách dễ dàng, chắt trai nối nghiệp ngươi sẽ bị thần hồn câu diệt."
"Chém mất một tay Ma Kỳ Độn?"
Mắt Dương Thanh Đế sáng lên, đột nhiên cười rộ:
"Năm đó ta hao phí Bất Tử huyết tính ra nó là phúc tinh của Dương Gia chúng ta, tính ra trong người của nó chắc chắn phải có điều gì đó thần bí, nhưng lại không tính ra hắn còn dũng mãnh phi thường như thế! Ha ha ha, thẳng nhỏ giỏi lắm, xem ra ta vẫn còn coi thường nó!"
"Tiểu tử kia cũng giống ngươi gây thù hằn khắp nơi, hiện giờ không chỉ chúng ta tập trung tìm hắn, mà ngay cả các thế lực ở Vô Tận hải cũng liên hợp đuổi giết hắn. Nghe nói hắn còn sống sót bỏ trốn dưới sự vây công của Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng liên thủ, hơn nữa còn làm Thiên Hậu bị thương nặng, tiểu tử này thật sự quá giống ngươi, quả thực không biết sống chết, chẳng để kẻ nào vào mắt."
Ba Tuần cũng tỏ ra thích thú:
"Đáng tiếc, đối với nhân loại các ngươi, cá tính đó chẳng khác nào tự đem đến diệt vong, kết cục cuối cùng của hắn không tính cũng đoán được. Nhân loại các ngươi không trọng cường giả, lại càng không trọng thanh niên có tiềm lực vô hạn, đây là bi ai lớn nhất của các ngươi."
Ánh mắt của Dương Thanh Đế buồn bã, gật gật đầu:
"Không sai, đám người kia thế nào ta đều biết. Hy vọng nó sẽ có may mắn như ta trước kia, có thể gặp dữ hóa lành, lần này nếu nó không chết, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ vượt qua ta. Hắc hắc, loại nhân vật như Thanh Minh, Phạm Hương Vân, Địa Hoàng trước kia cứ nhìn thấy ta là trốn, sau này ta muốn nhìn họ bị Thanh Minh đuổi giết khắp nơi, ha ha, ta tin sẽ có một ngày như vậy."
"Cuồng vọng tự đại."
Ba Tuần hừ lạnh:
"Ngươi cứ chờ xem, không đến một năm rưỡi nữa, ta chắc chắn sẽ mang đầu thằng nhóc đó tới gặp ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, đốm lửa bên trong đồng tử của Bạch Cốt Pháp Thân cũng biến mất, chủ hồn của Ba Tuần đã rời đi.
Dương Thanh Đế lại im lặng, rất lâu sau đó mới lạnh nhạt cười, thì thào nói nhỏ:
"Thằng nhóc giỏi lắm, ngươi chờ thêm chút nữa, sẽ không còn bao lâu chúng ta sẽ gặp mặt đấy, trong thiên hạ này có ai có thể phong tỏa ta?"
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên