Sát Thần
Chương 345: Chém giết
Trên một con thuyền của Linh Bảo động thiên bỏ neo trên biển, đám người Trần Đạc và Đông Phương Hạp đang cùng với khoảng mười tên ma nhân Hắc Lân tộc giao chiến.
Mười ma nhân Hắc Lân tộc cả người mọc đầy lân giáp màu đen, cảnh giới không thấp, cầm trong tay các loại duệ khí (vũ khí sắc bén) của Ma vực, công kích liên tục về phía Trần Đạc, Đông Phương Hạp.
Trong số ma nhân Hắc Lân tộc này có một tên tương đương với Trần Đạc, cũng là cảnh giới Thiên Vị, trong tay cầm một cái sừng cong thật lớn.
Cái sừng cong kia hiển nhiên đến từ một loại ma thú, dài ba thước, sừng cong vung lên có thể phát ra các loại âm thanh xuyên phá màng tai, khiến cho rất nhiều đệ tử Linh Bảo động thiên ở trên thuyền đau đớn vô cùng, bịt lỗ tai mà kêu cha gọi mẹ.
Trên tay Trần Đạc đeo đầy các loại nhẫn, hắn đứng ở trên thuyền không nhúc nhích, mấy cái nhẫn trên tay phát ra đủ loại ánh sáng nhiều màu sắc.
Chỉ thấy một thanh tiểu kiếm màu bạc, ba khối đá vuông màu xanh, còn có một viên cầu (hình cầu) màu lửa đỏ đang lơ lửng ở trước ngực, phía sau và đỉnh đầu của hắn. Ba loại bí bảo kỳ dị này dường như có liên hệ tinh thần với Trần Đạc, theo ý nghĩ của hắn biến hóa, xoay tròn tại chỗ, thỉnh thoảng bay về phía những tên ma nhân đang vây quanh công kích tới tấp.
Ba khối đá vuông màu xanh chỉ chuyển động ở đỉnh đầu của hắn, tỏa ra ánh sáng xanh bao phủ lấy hắn.
Khối viên cầu màu đỏ lửa và tiểu kiếm màu bạc không ngừng bao vây, tấn công ma nhân cầm sừng cong, luân phiên tấn công.
Ma nhân Hắc Lân tộc cầm trong tay sừng cong khua lắc liên hồi, lớn tiếng gầm thét, không hãi sợ chút nào trước sự tấn công của Trần Đạc. Cái sừng cong của hắn cỏ vẻ khá nặng, dường như không gì không thể phá, mỗi khi đụng tới vào tiểu kiếm màu bạc là Trần Đạc lại phải kêu to.
Tinh lực chủ yếu của Trần Đạc đặt ở trên người ma nhân cầm sừng cong, các loại bí bảo trong người thỉnh thoảng lại thoáng hiện trợ giúp những đệ tử Linh Bảo động thiên bên cạnh hắn, một khi hắn thấy họ rơi vào hiểm cảnh là lập tức dùng bí bảo trợ giúp.
Đông Phương Hạp có tu vi cảnh giới lại thấp hơn Trần Đạc cho nên đối thủ của hắn thường là ma nhân cảnh giới Niết Bàn.
Năm sáu gã đệ tử Linh Bảo động thiên khác đa phần có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, có lẽ là người hầu của Trần Đạc, thần tình hoảng loạn, giống như thiếu kinh nghiệm chiến đấu tàn khốc.
Trên thuyền hiện có ba thi thể của đệ tử Linh Bảo động thiên, máu thịt bầy nhầy, giống như bị ma nhân xé thành từng mảnh, thi thể không còn được đầy đủ.
Trên mặt biển còn có hai cái xác chết trôi của ma nhân Hắc Lân tộc, chắc là mới chết không lâu, máu tươi trên người còn đang không ngừng phun ra.
Hai nữ tử mặc y phục cực kỳ xinh đẹp của Âm Dương động thiên, thân hình khiêu gợi, áo là lụa mỏng, cảnh xuân phơi phới lộ ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng sợ hãi, trong mắt tràn đầy bối rối, che miệng kinh hô không ngớt.
Thạch Nham triển khai Tinh Dực đứng lặng lẽ trên đỉnh đầu đám người đang giao chiến, sắc mặt âm lãnh, khóe miệng cười nhạt.
Trần Đạc bỗng nhiên cảm thấy gì đó không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, kinh hãi kêu lên:
"Thạch Nham!"
Đông Phương Hạp biến sắc, lại càng hoảng sợ, chợt hắc hắc cười nhạt, nhìn đám ma nhân trước mặt nói:
"Người kia chính là Dương gia Thạch Nham, các ngươi chắc chắn cũng nhận được mệnh lệnh không tiếc bất cứ giá nào tru diệt người này."
Đông Phương Hạp chỉ vào Thạch Nham đang đứng trên bầu trời, nói rõ thân phận.
Hai gã ma nhân đại tướng đang giao thủ với Trần Đạc, Đông Phương Hạp nghe vậy thì vô ý thức ngẩng đầu nhìn Thạch Nham, nhanh chòng nói chuyện với đám ma nhân Hắc Lân tộc còn lại, sau đó toàn bộ đám ma nhân cảnh giới Thiên Vị tàn bạo gầm lên một tiếng, bỏ qua Trần Đạc lao thẳng tới chỗ Thạch Nham.
Khuôn mặt đầy thịt của Trần Đạc rung lên, trong lòng cười nhạt không thôi, cũng không chút lựa chọn, chỉ thấy tiểu kiếm màu bạc và viên cầu màu lửa đỏ cùng nhau bay lên trời, mục tiêu đương nhiên là Thạch Nham.
Hai người tên võ giả cảnh giới Thiên Vị vốn đang đại chiến với ma nhân không ngớt, thấy Đông Phương Hạp một câu nói cũng thay đổi mục tiêu.
Thạch Nham vốn định ngồi làm làm ngư ông, vừa thấy hai bên đồng thời xuất thủ, sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên cười hắc hắc nói:
"Như vậy rất tốt."
Tinh Diệu!
Tâm niệm vừa chuyển, thân hình của hắn quỷ dị biến thất, trong nháy mắt đã hạ xuống thuyền.
Lực lượng điên cuồng dâng trào, từ luồng khí xoáy nơi bụng do Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa, Huyền Băng Hàn Diễm dung hợp bùng phát, năng lượng cuồng bạo dọc theo cánh tay bên trái di chuyển như bay.
Chỉ trong chốc lát, da thịt trên cánh tay trái của hắn bong ra, đau đớn vô cùng.
Lực lượng do ba sinh mệnh thể kia dung hợp thực sự quá mức mạnh mẽ, vượt xa sức chịu đựng của hắn, những năng lượng này di chuyển qua cánh tay trái khiến hắn bị cắn trả, ngay cả xương cốt cũng vang lên những tiếng răng rắc, đương nhiên là đã gãy lìa.
Sinh Ấn!
Lực lượng cuồng bạo kia cuối cùng cũng di chuyển vào lòng bàn tay của hắn, từng cái thủ ẩn cực lớn xuất hiện.
Bảy thủ ấn, mỗi một cái lớn như một ngọn núi, tinh quang đẹp mắt, trong nháy mắt chất chồng lên nhau, lực lượng kinh người tăng vọt mấy lần.
Bảy ấn hợp nhất, tinh quang của thủ ấn cực lớn bắn ra bốn phía, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa xuất hiện.
Sinh Ấn mang theo lực lượng bài sơn đảo hải bay về phía Trần Đạc.
Trần Đạc cực kỳ sợ hãi, mười ngón tay múa may điên cuồng, các loại bí bảo mạnh nhất bay ra hình thành hơn 10 kết giới, cố gắng chống đỡ một kích của Sinh Ấn.
Nhưng mà Sinh Ấn do lực lượng của ba sinh mệnh thể hợp thành, không gì không phá, trong nháy mắt đã đánh nát bấy toàn bộ kết giới, thế như chẻ tre lao thẳng vào thân hình đầy thịt của Trần Đạc.
"Ầm!"
Thân hình to lớn của Trần Đạc đột nhiên bay lên, phán tan cả lan can thuyền, như đạn pháo bắn lên trời, máu tươi văng tung tóe.
Mấy tên đệ tử Linh Bảo động thiên ở bên cạnh Trần Đạc cũng không thoát khỏi số phận, bị Sinh Ấn nghiền thành bánh thịt, chết thảm tại chỗ.
Hai nữ đệ tử Âm Dương động thiên như hoa như ngọc kinh hãi gần chết, thất thanh thét lên né tránh, hai nàng cách Trần Đạc khác xa cho nên tránh thoát một kiếp.
Đông Phương Hạp ở vị trí đối diện với Trần Đạc nên không bị một kích kia lan đến, nhưng sắc mặt tái nhợt, trong lòng lạnh lẽo như băng.
Thạch Nham dùng một chiêu khiến cho Trần Đạc chết thảm, cũng không đợi thi thể mập mạp của Trần Đạc rơi xuống trong biển, thân hình Thạch Nham đột nhiên nhoáng lên quỷ dị xuất hiện ở phía sau Đông Phương Hạp.
"Ngươi dám động đến ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!"
Đông Phương Hạp sợ hãi thét lên.
Thạch Nham thần sắc bình tĩnh, giống như không nghe thấy câu nói uy hiếp, cánh tay phải nhấc lên đấm ra một quyền vào gáy của đối phương.
"Bộp!"
Vỡ nát như dưa hấu, đầu Đông Phương Hạp bắn tung, máu đỏ dính đầy người Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đông Phương Hạp vừa chết, Thạch Nham tiếp tục thi triển Tinh Diệu, theo quỹ tích di động của những ngôi sao tiếp tục giết chóc.
Lực lượng khổng lồ đến từ luồng khí xoáy lần này truyền vào cánh tay phải, một luồng năng lượng khiến Thạch Nham kinh hãi ầm ầm bùng nổ.
Năng lượng cuồng bạo ở cánh tay phải nhanh chóng khởi động, kỳ dị là cánh tay lại bình yên vô sự, khác hẳn cánh tay trái, không bị lực lượng phản phệ.
Sinh Ấn lại hiện!
Trong nháy mắt bao phủ Trần Đạc.
Thi thể Trần Đạc bị Sinh Ấn đánh trúng tan thành những cục thịt vụng, vương vãi khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, Trần Đạc và Đông Phương Hạp đều đã bị hắn giết một cách dễ dàng.
Thạch Nham hắc hắc cười nhẹ, xoay người nhìn đám ma nhân.
Nhưng mà khi hắn xoay người mới phát hiện hơn chục tên ma nhân Hắc Lân tộc đã bỏ chạy từ bao giờ, ước lượng thời gian chắc chúng cũng đã chạy được vài dặm.
Ma nhân cảnh giới Thiên Vị vốn giao chiến với Trần Đạc thân hình còn đang ở trên trời đã ném cái sừng cong ra ngoài, hóa thành một luồng ma quang, mang theo khí thế trước nay chưa từng có bay tới, thoạt nhìn lực lượng dường như không kém.
Nhướng mày, Thạch Nham chuẩn bị xuất thủ ngạnh kháng thì lại phát hiện cái sừng cong bay tới trước người của hắn đột nhiên biến mất một cách thần bí.
Đồng thời tên ma nhân cảnh giới Thiên Vị kia cũng biến mất.
Thần thức tỏa ra, Thạch Nham phát hiện đám ma nhân này đã ở xa hơn 10 dặm, đang dùng toàn lực bỏ trốn.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không vội vã đuổi theo mà thu thập thi thể Trần Đạc và mấy người còn lại ném vào một góc thuyền, sau đó đứng bất động, ánh mắt quỷ dị nhìn hai nữ đệ tử xinh đẹp của Âm Dương động thiên.
"Đừng, đừng giết chúng ta, chúng ta sẽ hầu hạ người."
Một nữ tử liếm môi đỏ mọng, thanh âm yếu ớt, trong mắt khó có thể che giấu sự sợ hãi.
Nữ tử còn lại thân hình run rẩy, nhẹ khẽ cắn răng, sắc mặt trắng bệch.
Sự tàn bạo của Thạch Nham đã khiến cho hai cô gái này sợ hãi, tất ý niệm chạy trốn của cũng biến mất, chỉ có thể dùng "cái vốn trời cho" thấp giọng cầu xin.
Thạch Nham không nói một lời, ánh mắt băng lãnh, không có một chút nhân tình, lẳng lặng hấp thu tinh khí toàn thân của đám người Trần Đạc, Đông Phương Hạp.
Người sau khi chết, một thân tinh khí sẽ biến mất một cách nhanh chóng trở về với thiên địa, dù cho có võ hồn kỳ dị, hắn cũng phải hấp thu tinh khí trước khi nó biến mất, bằng không bỏ lỡ thời gian tốt nhất, hắn sẽ không thu hoạch được gì.
Cũng vì nguyên nhân này mà chứng kiến ma nhân bỏ chạy, hắn không lập tức truy sát.
Trần Đạc có tu vi cảnh giới Thiên Vị, Đông Phương Hạp có tu vi Niết Bàn nhị trùng thiên, cộng thêm mấy tên đệ tử cảnh giới Bách Kiếp của Linh Bảo động thiên, tinh khí của họ khiến Thạch Nham hết sức thỏa mãn.
Tinh khí tỏa ra từ thi thể Trần Đạc nếu so sánh còn hùng hậu gấp mấy lần những người còn lại, tinh khí truyền vào các huyệt đạo khiến chúng đau nhức, từ đó thôi cũng biết cường độ mạnh tới mức nào.
Tinh khí của đám người Đương Đông Phương Hạp bị hấp thu hết mà tinh khí của Trần Đạc mới trôi qua một phần ba mà thôi, điều này khiến Thạch Nham cực kỳ mừng rỡ.
Một lát sau, khi đám người Trần Đạc, Đông Phương Hạp biến thành thây khô, Thạch Nham mới thoải mái thở ra một hơi.
Hắn đột nhiên nhìn về phía hai nữ đệ tử của Âm Dương động thiên, mỗi tay mang theo một người triển khai Tinh Dực phá không bay đi, đảo mắt đã biến mất.
Mười ma nhân Hắc Lân tộc cả người mọc đầy lân giáp màu đen, cảnh giới không thấp, cầm trong tay các loại duệ khí (vũ khí sắc bén) của Ma vực, công kích liên tục về phía Trần Đạc, Đông Phương Hạp.
Trong số ma nhân Hắc Lân tộc này có một tên tương đương với Trần Đạc, cũng là cảnh giới Thiên Vị, trong tay cầm một cái sừng cong thật lớn.
Cái sừng cong kia hiển nhiên đến từ một loại ma thú, dài ba thước, sừng cong vung lên có thể phát ra các loại âm thanh xuyên phá màng tai, khiến cho rất nhiều đệ tử Linh Bảo động thiên ở trên thuyền đau đớn vô cùng, bịt lỗ tai mà kêu cha gọi mẹ.
Trên tay Trần Đạc đeo đầy các loại nhẫn, hắn đứng ở trên thuyền không nhúc nhích, mấy cái nhẫn trên tay phát ra đủ loại ánh sáng nhiều màu sắc.
Chỉ thấy một thanh tiểu kiếm màu bạc, ba khối đá vuông màu xanh, còn có một viên cầu (hình cầu) màu lửa đỏ đang lơ lửng ở trước ngực, phía sau và đỉnh đầu của hắn. Ba loại bí bảo kỳ dị này dường như có liên hệ tinh thần với Trần Đạc, theo ý nghĩ của hắn biến hóa, xoay tròn tại chỗ, thỉnh thoảng bay về phía những tên ma nhân đang vây quanh công kích tới tấp.
Ba khối đá vuông màu xanh chỉ chuyển động ở đỉnh đầu của hắn, tỏa ra ánh sáng xanh bao phủ lấy hắn.
Khối viên cầu màu đỏ lửa và tiểu kiếm màu bạc không ngừng bao vây, tấn công ma nhân cầm sừng cong, luân phiên tấn công.
Ma nhân Hắc Lân tộc cầm trong tay sừng cong khua lắc liên hồi, lớn tiếng gầm thét, không hãi sợ chút nào trước sự tấn công của Trần Đạc. Cái sừng cong của hắn cỏ vẻ khá nặng, dường như không gì không thể phá, mỗi khi đụng tới vào tiểu kiếm màu bạc là Trần Đạc lại phải kêu to.
Tinh lực chủ yếu của Trần Đạc đặt ở trên người ma nhân cầm sừng cong, các loại bí bảo trong người thỉnh thoảng lại thoáng hiện trợ giúp những đệ tử Linh Bảo động thiên bên cạnh hắn, một khi hắn thấy họ rơi vào hiểm cảnh là lập tức dùng bí bảo trợ giúp.
Đông Phương Hạp có tu vi cảnh giới lại thấp hơn Trần Đạc cho nên đối thủ của hắn thường là ma nhân cảnh giới Niết Bàn.
Năm sáu gã đệ tử Linh Bảo động thiên khác đa phần có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, có lẽ là người hầu của Trần Đạc, thần tình hoảng loạn, giống như thiếu kinh nghiệm chiến đấu tàn khốc.
Trên thuyền hiện có ba thi thể của đệ tử Linh Bảo động thiên, máu thịt bầy nhầy, giống như bị ma nhân xé thành từng mảnh, thi thể không còn được đầy đủ.
Trên mặt biển còn có hai cái xác chết trôi của ma nhân Hắc Lân tộc, chắc là mới chết không lâu, máu tươi trên người còn đang không ngừng phun ra.
Hai nữ tử mặc y phục cực kỳ xinh đẹp của Âm Dương động thiên, thân hình khiêu gợi, áo là lụa mỏng, cảnh xuân phơi phới lộ ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng sợ hãi, trong mắt tràn đầy bối rối, che miệng kinh hô không ngớt.
Thạch Nham triển khai Tinh Dực đứng lặng lẽ trên đỉnh đầu đám người đang giao chiến, sắc mặt âm lãnh, khóe miệng cười nhạt.
Trần Đạc bỗng nhiên cảm thấy gì đó không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, kinh hãi kêu lên:
"Thạch Nham!"
Đông Phương Hạp biến sắc, lại càng hoảng sợ, chợt hắc hắc cười nhạt, nhìn đám ma nhân trước mặt nói:
"Người kia chính là Dương gia Thạch Nham, các ngươi chắc chắn cũng nhận được mệnh lệnh không tiếc bất cứ giá nào tru diệt người này."
Đông Phương Hạp chỉ vào Thạch Nham đang đứng trên bầu trời, nói rõ thân phận.
Hai gã ma nhân đại tướng đang giao thủ với Trần Đạc, Đông Phương Hạp nghe vậy thì vô ý thức ngẩng đầu nhìn Thạch Nham, nhanh chòng nói chuyện với đám ma nhân Hắc Lân tộc còn lại, sau đó toàn bộ đám ma nhân cảnh giới Thiên Vị tàn bạo gầm lên một tiếng, bỏ qua Trần Đạc lao thẳng tới chỗ Thạch Nham.
Khuôn mặt đầy thịt của Trần Đạc rung lên, trong lòng cười nhạt không thôi, cũng không chút lựa chọn, chỉ thấy tiểu kiếm màu bạc và viên cầu màu lửa đỏ cùng nhau bay lên trời, mục tiêu đương nhiên là Thạch Nham.
Hai người tên võ giả cảnh giới Thiên Vị vốn đang đại chiến với ma nhân không ngớt, thấy Đông Phương Hạp một câu nói cũng thay đổi mục tiêu.
Thạch Nham vốn định ngồi làm làm ngư ông, vừa thấy hai bên đồng thời xuất thủ, sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên cười hắc hắc nói:
"Như vậy rất tốt."
Tinh Diệu!
Tâm niệm vừa chuyển, thân hình của hắn quỷ dị biến thất, trong nháy mắt đã hạ xuống thuyền.
Lực lượng điên cuồng dâng trào, từ luồng khí xoáy nơi bụng do Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa, Huyền Băng Hàn Diễm dung hợp bùng phát, năng lượng cuồng bạo dọc theo cánh tay bên trái di chuyển như bay.
Chỉ trong chốc lát, da thịt trên cánh tay trái của hắn bong ra, đau đớn vô cùng.
Lực lượng do ba sinh mệnh thể kia dung hợp thực sự quá mức mạnh mẽ, vượt xa sức chịu đựng của hắn, những năng lượng này di chuyển qua cánh tay trái khiến hắn bị cắn trả, ngay cả xương cốt cũng vang lên những tiếng răng rắc, đương nhiên là đã gãy lìa.
Sinh Ấn!
Lực lượng cuồng bạo kia cuối cùng cũng di chuyển vào lòng bàn tay của hắn, từng cái thủ ẩn cực lớn xuất hiện.
Bảy thủ ấn, mỗi một cái lớn như một ngọn núi, tinh quang đẹp mắt, trong nháy mắt chất chồng lên nhau, lực lượng kinh người tăng vọt mấy lần.
Bảy ấn hợp nhất, tinh quang của thủ ấn cực lớn bắn ra bốn phía, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa xuất hiện.
Sinh Ấn mang theo lực lượng bài sơn đảo hải bay về phía Trần Đạc.
Trần Đạc cực kỳ sợ hãi, mười ngón tay múa may điên cuồng, các loại bí bảo mạnh nhất bay ra hình thành hơn 10 kết giới, cố gắng chống đỡ một kích của Sinh Ấn.
Nhưng mà Sinh Ấn do lực lượng của ba sinh mệnh thể hợp thành, không gì không phá, trong nháy mắt đã đánh nát bấy toàn bộ kết giới, thế như chẻ tre lao thẳng vào thân hình đầy thịt của Trần Đạc.
"Ầm!"
Thân hình to lớn của Trần Đạc đột nhiên bay lên, phán tan cả lan can thuyền, như đạn pháo bắn lên trời, máu tươi văng tung tóe.
Mấy tên đệ tử Linh Bảo động thiên ở bên cạnh Trần Đạc cũng không thoát khỏi số phận, bị Sinh Ấn nghiền thành bánh thịt, chết thảm tại chỗ.
Hai nữ đệ tử Âm Dương động thiên như hoa như ngọc kinh hãi gần chết, thất thanh thét lên né tránh, hai nàng cách Trần Đạc khác xa cho nên tránh thoát một kiếp.
Đông Phương Hạp ở vị trí đối diện với Trần Đạc nên không bị một kích kia lan đến, nhưng sắc mặt tái nhợt, trong lòng lạnh lẽo như băng.
Thạch Nham dùng một chiêu khiến cho Trần Đạc chết thảm, cũng không đợi thi thể mập mạp của Trần Đạc rơi xuống trong biển, thân hình Thạch Nham đột nhiên nhoáng lên quỷ dị xuất hiện ở phía sau Đông Phương Hạp.
"Ngươi dám động đến ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!"
Đông Phương Hạp sợ hãi thét lên.
Thạch Nham thần sắc bình tĩnh, giống như không nghe thấy câu nói uy hiếp, cánh tay phải nhấc lên đấm ra một quyền vào gáy của đối phương.
"Bộp!"
Vỡ nát như dưa hấu, đầu Đông Phương Hạp bắn tung, máu đỏ dính đầy người Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đông Phương Hạp vừa chết, Thạch Nham tiếp tục thi triển Tinh Diệu, theo quỹ tích di động của những ngôi sao tiếp tục giết chóc.
Lực lượng khổng lồ đến từ luồng khí xoáy lần này truyền vào cánh tay phải, một luồng năng lượng khiến Thạch Nham kinh hãi ầm ầm bùng nổ.
Năng lượng cuồng bạo ở cánh tay phải nhanh chóng khởi động, kỳ dị là cánh tay lại bình yên vô sự, khác hẳn cánh tay trái, không bị lực lượng phản phệ.
Sinh Ấn lại hiện!
Trong nháy mắt bao phủ Trần Đạc.
Thi thể Trần Đạc bị Sinh Ấn đánh trúng tan thành những cục thịt vụng, vương vãi khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, Trần Đạc và Đông Phương Hạp đều đã bị hắn giết một cách dễ dàng.
Thạch Nham hắc hắc cười nhẹ, xoay người nhìn đám ma nhân.
Nhưng mà khi hắn xoay người mới phát hiện hơn chục tên ma nhân Hắc Lân tộc đã bỏ chạy từ bao giờ, ước lượng thời gian chắc chúng cũng đã chạy được vài dặm.
Ma nhân cảnh giới Thiên Vị vốn giao chiến với Trần Đạc thân hình còn đang ở trên trời đã ném cái sừng cong ra ngoài, hóa thành một luồng ma quang, mang theo khí thế trước nay chưa từng có bay tới, thoạt nhìn lực lượng dường như không kém.
Nhướng mày, Thạch Nham chuẩn bị xuất thủ ngạnh kháng thì lại phát hiện cái sừng cong bay tới trước người của hắn đột nhiên biến mất một cách thần bí.
Đồng thời tên ma nhân cảnh giới Thiên Vị kia cũng biến mất.
Thần thức tỏa ra, Thạch Nham phát hiện đám ma nhân này đã ở xa hơn 10 dặm, đang dùng toàn lực bỏ trốn.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không vội vã đuổi theo mà thu thập thi thể Trần Đạc và mấy người còn lại ném vào một góc thuyền, sau đó đứng bất động, ánh mắt quỷ dị nhìn hai nữ đệ tử xinh đẹp của Âm Dương động thiên.
"Đừng, đừng giết chúng ta, chúng ta sẽ hầu hạ người."
Một nữ tử liếm môi đỏ mọng, thanh âm yếu ớt, trong mắt khó có thể che giấu sự sợ hãi.
Nữ tử còn lại thân hình run rẩy, nhẹ khẽ cắn răng, sắc mặt trắng bệch.
Sự tàn bạo của Thạch Nham đã khiến cho hai cô gái này sợ hãi, tất ý niệm chạy trốn của cũng biến mất, chỉ có thể dùng "cái vốn trời cho" thấp giọng cầu xin.
Thạch Nham không nói một lời, ánh mắt băng lãnh, không có một chút nhân tình, lẳng lặng hấp thu tinh khí toàn thân của đám người Trần Đạc, Đông Phương Hạp.
Người sau khi chết, một thân tinh khí sẽ biến mất một cách nhanh chóng trở về với thiên địa, dù cho có võ hồn kỳ dị, hắn cũng phải hấp thu tinh khí trước khi nó biến mất, bằng không bỏ lỡ thời gian tốt nhất, hắn sẽ không thu hoạch được gì.
Cũng vì nguyên nhân này mà chứng kiến ma nhân bỏ chạy, hắn không lập tức truy sát.
Trần Đạc có tu vi cảnh giới Thiên Vị, Đông Phương Hạp có tu vi Niết Bàn nhị trùng thiên, cộng thêm mấy tên đệ tử cảnh giới Bách Kiếp của Linh Bảo động thiên, tinh khí của họ khiến Thạch Nham hết sức thỏa mãn.
Tinh khí tỏa ra từ thi thể Trần Đạc nếu so sánh còn hùng hậu gấp mấy lần những người còn lại, tinh khí truyền vào các huyệt đạo khiến chúng đau nhức, từ đó thôi cũng biết cường độ mạnh tới mức nào.
Tinh khí của đám người Đương Đông Phương Hạp bị hấp thu hết mà tinh khí của Trần Đạc mới trôi qua một phần ba mà thôi, điều này khiến Thạch Nham cực kỳ mừng rỡ.
Một lát sau, khi đám người Trần Đạc, Đông Phương Hạp biến thành thây khô, Thạch Nham mới thoải mái thở ra một hơi.
Hắn đột nhiên nhìn về phía hai nữ đệ tử của Âm Dương động thiên, mỗi tay mang theo một người triển khai Tinh Dực phá không bay đi, đảo mắt đã biến mất.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên