Sát Thần
Chương 338: Chúa tể tương lai
Trên Vạn Kiếm Phong.
Vẻ mặt của bốn người Cổ Tiêu, Vu Cầm, Tào Chỉ Lam, Man Cổ ngẩn ngơ, ngây người nhìn vào khối thủy tinh khổng lồ ở trước mặt, im lặng rất lâu.
Những người này thông qua khối thủy tinh đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng thanh cự kiếm khổng lồ của Thạch Nham đột nhiên xuất hiện, chỉ một đòn đã khiến Ma Kỳ Độn trọng thương, cánh tay phải vỡ tung, thậm chí còn có thể nhìn thấy những miếng thịt vụn tung tóe.
Cảnh tượng này khắc sâu vào trong lòng bốn người, cả đời khó quên.
Ma chủ đến từ Ma vực số 4, Ma Kỳ Độn bản lĩnh cao cường, cộng thêm ma đao khủng bố, kiêu ngạo ngút trời, ngay cả những người đứng xem qua khối thủy tinh cũng cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo mà ma đao trong tay Ma Kỳ Độn phun ra.
Cổ Tiêu, Vu Cầm để tay lên ngực tự hỏi bản thân khi đối diện với Ma Kỳ Độn, dưới sức mạnh cường hãn của ma đao hai người cũng chỉ một con đường tạm thời tránh, tuyệt đối không dám lấy cứng chọi cứng trực tiếp chống đỡ.
Trong khi Thạch Nham lại ngược lại!
Không những làm thế, hắn còn dùng thanh cự kiếm thần bí kia đánh trọng thương Ma chủ Ma Kỳ Độn, chém mất một cánh tay của cao thủ Thông Thần nhất trùng thiên!
Khái niệm gì đây? Tình huống gì đây?
Bốn người trơ ra như con gà gỗ, ngay cả hít thở cũng ngừng lại, thực sự không dám tin vào đôi mắt của mình, không dám tin tưởng sự thật hiện ra trên khối thủy tinh!
Thạch Nham cảnh giới gì? Ma Kỳ Độn cảnh giới gì?
Chênh lệnh không chỉ một cảnh giới, không những không chết dưới sự đuổi giết của ma nhân, lại còn đánh trọng thương Ma Kỳ Độn. Biến cố như vậy hầu như vượt ra khỏi tưởng tượng của bốn người, khiến toàn bộ tính toán tốt đẹp trong lòng họ tan vỡ.
Sau khi nhìn thấy sự mạnh mẽ của Thạch Nham, trong lòng bốn người vô cùng khó chịu, giống như đã làm đổ bình ngũ vị hương, tâm tình lộn xộn lung tung cùng nhau dâng trào trong lòng, thật khó mà dùng từ ngữ để miêu tả.
"Xem ra hi vọng mượn tay Ma Kỳ Độn để diệt hắn không thể thực hiện được".
Cổ Tiêu yên lặng rất lâu rất lâu, đờ đẫn nhìn vào mặt kính thủy tinh, ánh mắt hơi trống rỗng, sắc mặt dần dần trở nên vô cùng khó coi:
"Tương lai Vô Tận hải sợ rằng sẽ là thiên hạ của một mình Thạch Nham, haiz…"
Cổ Tiêu thở dài nặng nề, trong lòng vô cùng chua xót, vô thức nghĩ đến thế hệ thanh niên của Cổ gia, nhưng lục lọi hết trí nhớ cũng không tìm được một nhân vật nào có thể so sánh với Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Cổ Kiếm Ca? Cổ Linh Lung?
Cổ Tiêu lắc đầu, khóe miệng cười khổ, âm thầm hâm mộ vận may của Dương Thanh Đế, không biết tên Dương Thanh Đế này tại sao may mắn đến đáng sợ như thế. Tùy tiện tìm về một đứa cháu ở nơi hoang vu hẻo lánh lại chính là kì tài trời sinh, tiềm lực vô hạn, không gian phát triển vô hạn.
"Khó mà tin nổi, thật là khó mà tin nổi…"
Vu Cầm nhỏ giọng lẩm bẩm, nếp nhăn đầy mặt khẽ rung lên, dường như thân thể già yếu có vẻ không chịu nổi cú sốc này, nhất thời nản chí ngã lòng, cảm thấy bản thân có phải già rồi không? Có phải đã không còn thích hợp với tình thế của Vô Tận hải?
"Tên này quả thật điên cuồng, không những thân thể mạnh mẽ vô cùng, sức mạnh lại đạt tới cường độ như vậy. Trước kia ở suối nước nóng may mà hắn chỉ dùng sức mạnh thân thể để đối phó với vãn bối, nếu hắn sử dụng thanh cự kiếm thần bí, vãn bối nghĩ…"
Man Cổ hơi tỏ ra sợ hãi nói:
"Ngay cả dũng khí để đứng trước mặt hắn vãn bối sợ là cũng không có".
Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam ảm đạm thất sắc, trong lòng ngập tràn cay đắng, cảm thấy trước giờ chưa từng sa sút tinh thần như hôm nay.
Từ trước tới nay, nàng vô cùng tự tin về ánh mắt của mình, cảm thấy mình xem xét bất cứ việc gì đều vô cùng chính xác. Chính vì như vậy, sau khi nàng phát hiện Thạch Nham không thể ngưng tụ tinh nguyên mới quyết đoán vạch rõ giới hạn với Thạch Nham, tình cảm vi diệu đối với Thạch Nham vừa mới sinh ra đã bị mạnh mẽ cắt đứt.
Thân là người kế tục tương lai của Tào gia, nàng từ nhỏ đã sống trong sự tranh giành quyền lợi, hiểu sâu sắc việc có một chỗ dựa mạnh mẽ quan trọng biết bao đối với người phụ nữ như nàng.
Nàng vốn cảm thấy quyết định của nàng không sai, cho rằng Thạch Nham không thể mang đến cho nàng tương lai tốt đẹp, nên đã buông tay rất lý trí.
Đáng tiếc, biểu hiện hôm nay của Thạch Nham hoàn toàn phá nát lòng tự tin trước giờ của nàng, xé tan tành tâm cảnh mà nàng giữ gìn nhiều năm.
Nàng biết đời này sợ rằng mình rất khó thoát khỏi cái bóng mà Thạch Nham mang đến.
"Xích Diêm chắc chắn sẽ dốc toàn lực giết hắn".
Cổ Tiêu đột nhiên quát lên lạnh lùng, giống như đang an ủi chính mình, cũng giống như tự động viên bản thân:
"Biểu hiện của hắn càng mạnh mẽ, ma nhân càng không thể bỏ qua hắn. Ta nghĩ, cho dù Xích Diêm hay Ba Tuần đều không muốn nhìn thấy Dương gia xuất hiện một nhân vật lợi hại hơn cả Dương Thanh Đế".
"Đúng, chắc chắn hắn sẽ không có không gian để tiếp tục phát triển, đáng tiếc cho một kiêu hùng tương lai sắp bị hủy diệt".
Vu Cầm cũng gật đầu đồng ý.
Bà ta cũng biết một khi Ma Kỳ Độn kể lại cuộc chiến giữa hắn và Thạch Nham cho Xích Diêm, cho dù Xích Diêm bận rộn đến đâu cũng sẽ không tiếc tất cả mọi giá, bất chấp tất cả đi tìm Thạch Nham, trực tiếp giết chết hắn!
Với tiềm lực của Thạch Nham, ma nhân tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, sẽ phải sớm loại bỏ mối uy hiếp lớn nhất trong tương lai trong thời gian ngắn nhất.
Hòn đảo đã không còn, trên mặt biển xanh chỉ còn sóng lớn cuồn cuộn, chỉ có những vòi rồng khổng lồ, chỉ có biển động đáng sợ.
Thạch Nham chầm chậm nổi lên mặt biển, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Vòng xoáy kì dị do Thánh Linh thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm hỏa dung hợp thành ở giữa vòng sáng Tinh Nguyên dường như đang từ từ ngừng lại, cũng có thể ba thứ năng lượng khổng lồ bị thanh cự kiếm thần bí tiêu hao hết nên cần ngủ say trong thời gian ngắn.
Thức hải vững chắc, chủ hồn lặng lẽ ngừng lại ở phía trên thức hải, chìm vào tĩnh lặng, ngay cả con mắt trên mi tâm cũng nhắm lại.
Sự dung hợp của chủ hồn và Cửu U Phệ Hồn Diễm tuy tạm thời ổn định, nhưng muốn hai thứ dung hợp làm một cần một quá trình dài dằng dặc.
Sau cuộc chiến, sức mạnh toàn thân hao hết bảy tám phần, lực cắn trả của Bạo Tẩu nhị trùng thiên phát tác khiến thân thể hắn ngày càng mệt mỏi, lúc nổi lên trên mặt biển đã cảm thấy cần phải lập tức hồi phục, nếu không khi gặp phải cao thủ, hắn sẽ không thể sống sót.
Hỏa Kỳ Lân bao phủ trong những ngọn lửa lơ lửng trên mặt biển. Đường Uyên Nam ngồi ở trên vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Sau khi Thạch Nham nổi lên khỏi mặt biển, Đường Uyên Nam không nghĩ ngợi nhảy từ trên Hỏa Kỳ Lân xuống, thò tay tóm lấy, trực tiếp kéo hắn lên.
Không đợi Thạch Nham nói gì, Đường Uyên Nam khẽ gọi Hỏa Kỳ Lân một tiếng. Hỏa Kỳ Lân lập tức thu hết ngọn lửa khắp người.
Ngọn lửa biến vào trong thân thể, Hỏa Kỳ Lân biến thành một Yêu thú toàn thân màu đỏ đậm, trên mình tuy vẫn tồn tại sức nóng hừng hực nhưng đã không còn đáng sợ.
Đường Uyên Nam ôm lấy Thạch Nham nhanh chóng bay lên Hỏa Kỳ Lân, đôi mắt chuyển động, phóng thần thức âm thầm cảm ứng sau đó khẽ vỗ lên Hỏa Kỳ Lân.
Bốn chân Hỏa Kỳ Lân chuyển động, hóa thành một chùm sáng màu đỏ bay về nơi xa nhanh như tia chớp, qua một nháy mắt đã biến mất.
Sau nửa giờ.
Trên một hòn đảo nhỏ thuộc phạm vi thế lực của Tam Thần giáo, một tia sáng đỏ lóe lên, Nhật thần Đường Uyên Nam cưỡi trên Hỏa Kỳ Lân và Thạch Nham cùng xuất hiện.
Đường Uyên Nam không nhiều lời, giơ tay vung ra một chùm Đại Nhật thánh quang, thánh quang như những con rắn lửa nhanh chóng xuyên vào sâu trong lòng đất.
Giữa hòn đảo hoang không bóng người, một trận pháp cổ xưa kì diệu hiện ra, trận pháp đó vừa hiện ra lập tức tỏa ra kết giới mạnh mẽ ngăn cản những sức mạnh từ bên ngoài, không để bất cứ sức mạnh nào xâm nhập vào.
Nhật thần mang theo Thạch Nham phi thân lên đáp xuống giữa trung tâm trận pháp cổ xưa, sau đó dùng tinh thần khởi động trận pháp cổ xưa.
Một chùm ánh sáng mặt trời chói mắt lóe lên.
Đường Uyên Nam và Thạch Nham, Hỏa Kỳ Lân lại biến mất, lúc bọn họ xuất hiện đã ở giữa một cung điện đặc biệt dưới đáy biển.
Cung điện này rộng vài trăm mẫu nhưng đổ nát hoang tàn, khá là cũ kỹ, trải qua gió sương nên không còn sự hùng vĩ như trước, không còn sự huy hoàng của ngày xưa.
Những đợt sóng kì dị lan ra phía trên cung điện, ngăn cản nước biển xanh thẳm ở bên ngoài, không để một giọt nước thấm vào.
Cung điện này tuy khá đổ nát nhưng vẫn tồn tại những kết giới cấm chế khiến nó không bị thấm nước, không dính bụi bặm.
Sau khi Đường Uyên Nam đến nơi này đã thoải mái không ít, vung tay bảo Hỏa Kỳ Lân rời đi, sau đó đặt Thạch Nham xuống, ngơ ngác nhìn đối phương.
"Xảy ra chuyện gì?"
Một lúc lâu sau, Đường Uyên Nam phá vỡ yên tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thạch Nham không còn sức lực, nghiêng người dựa vào một tảng đá vỡ, nheo mắt đánh giá những cung điện kì dị, nhíu mày nói:
"Ta bị Ma Kỳ Độn đuổi giết, suýt nữa thì chết".
"Trước đó ta đã nhìn thấy vài cảnh tượng ở Vạn Kiếm Phong của Cổ gia".
Đường Uyên Nam ngắt lời hắn, nhíu mày nói:
"Ta chỉ muốn biết tại sao không thấy Ma Kỳ Độn nữa? Ác ma từ Ma vực số 4 sao có thể để cho ngươi sống sót? Ngươi dùng gì để đánh lui Ma Kỳ Độn?"
Trong mắt Thạch Nham lóe lên một tia cảnh giác, thần kinh vốn muốn thả lỏng lại căng ra.
Có lẽ vì sự cảnh giác trong lòng, cũng có lẽ là sức mạnh trong thân thể còn chưa tiêu hao hết, vòng xoáy do Thánh Linh thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm hỏa ngưng luyện thành ở bụng hắn bỗng nhiên mạnh mẽ quay tròn!
Một đợt sóng năng lượng khiến Thạch Nham run rẩy bỗng từ trong thân thể hắn bùng nổ.
Cảm thấy biến hóa trong cơ thể, Thạch Nham hơi yên tâm một chút, vô thức lùi về phía sau, âm thầm cảnh giác, chỉ cần thấy Đường Uyên Nam có bất cứ động tác nào khác thường, hắn sẽ bất chấp mọi giá phát động toàn bộ năng lượng mà hắn có thể sử dụng!
Vẻ mặt Đường Uyên Nam ngẩn ra, nhạy bén nhận ra sự cẩn thận của Thạch Nham.
"Cẩn thận quá đấy".
Đường Uyên Nam cười khổ, chủ động nới rộng khoảng cách với Thạch Nham, lui về phái sau mười mét, đồng thời thu hai tay vào trong tay áo, chầm chậm ngồi xuống dưới ánh mắt sáng rực của Thạch Nham.
Thạch Nham cũng là người thông minh, từ động tác của Đường Uyên Nam đã nhận ra sự thân thiện của đối phương, bình tĩnh cười nhạt, gật đầu nói với Đường Uyên Nam:
"Tay phải của Ma Kỳ Độn bị hủy rồi, có lẽ hắn biết rất khó giết ta nên đã chủ động rút lui".
"Cái gì?"
Đường Uyên Nam nhịn không được hô lên kinh ngạc.
Vẻ mặt của bốn người Cổ Tiêu, Vu Cầm, Tào Chỉ Lam, Man Cổ ngẩn ngơ, ngây người nhìn vào khối thủy tinh khổng lồ ở trước mặt, im lặng rất lâu.
Những người này thông qua khối thủy tinh đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng thanh cự kiếm khổng lồ của Thạch Nham đột nhiên xuất hiện, chỉ một đòn đã khiến Ma Kỳ Độn trọng thương, cánh tay phải vỡ tung, thậm chí còn có thể nhìn thấy những miếng thịt vụn tung tóe.
Cảnh tượng này khắc sâu vào trong lòng bốn người, cả đời khó quên.
Ma chủ đến từ Ma vực số 4, Ma Kỳ Độn bản lĩnh cao cường, cộng thêm ma đao khủng bố, kiêu ngạo ngút trời, ngay cả những người đứng xem qua khối thủy tinh cũng cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo mà ma đao trong tay Ma Kỳ Độn phun ra.
Cổ Tiêu, Vu Cầm để tay lên ngực tự hỏi bản thân khi đối diện với Ma Kỳ Độn, dưới sức mạnh cường hãn của ma đao hai người cũng chỉ một con đường tạm thời tránh, tuyệt đối không dám lấy cứng chọi cứng trực tiếp chống đỡ.
Trong khi Thạch Nham lại ngược lại!
Không những làm thế, hắn còn dùng thanh cự kiếm thần bí kia đánh trọng thương Ma chủ Ma Kỳ Độn, chém mất một cánh tay của cao thủ Thông Thần nhất trùng thiên!
Khái niệm gì đây? Tình huống gì đây?
Bốn người trơ ra như con gà gỗ, ngay cả hít thở cũng ngừng lại, thực sự không dám tin vào đôi mắt của mình, không dám tin tưởng sự thật hiện ra trên khối thủy tinh!
Thạch Nham cảnh giới gì? Ma Kỳ Độn cảnh giới gì?
Chênh lệnh không chỉ một cảnh giới, không những không chết dưới sự đuổi giết của ma nhân, lại còn đánh trọng thương Ma Kỳ Độn. Biến cố như vậy hầu như vượt ra khỏi tưởng tượng của bốn người, khiến toàn bộ tính toán tốt đẹp trong lòng họ tan vỡ.
Sau khi nhìn thấy sự mạnh mẽ của Thạch Nham, trong lòng bốn người vô cùng khó chịu, giống như đã làm đổ bình ngũ vị hương, tâm tình lộn xộn lung tung cùng nhau dâng trào trong lòng, thật khó mà dùng từ ngữ để miêu tả.
"Xem ra hi vọng mượn tay Ma Kỳ Độn để diệt hắn không thể thực hiện được".
Cổ Tiêu yên lặng rất lâu rất lâu, đờ đẫn nhìn vào mặt kính thủy tinh, ánh mắt hơi trống rỗng, sắc mặt dần dần trở nên vô cùng khó coi:
"Tương lai Vô Tận hải sợ rằng sẽ là thiên hạ của một mình Thạch Nham, haiz…"
Cổ Tiêu thở dài nặng nề, trong lòng vô cùng chua xót, vô thức nghĩ đến thế hệ thanh niên của Cổ gia, nhưng lục lọi hết trí nhớ cũng không tìm được một nhân vật nào có thể so sánh với Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Cổ Kiếm Ca? Cổ Linh Lung?
Cổ Tiêu lắc đầu, khóe miệng cười khổ, âm thầm hâm mộ vận may của Dương Thanh Đế, không biết tên Dương Thanh Đế này tại sao may mắn đến đáng sợ như thế. Tùy tiện tìm về một đứa cháu ở nơi hoang vu hẻo lánh lại chính là kì tài trời sinh, tiềm lực vô hạn, không gian phát triển vô hạn.
"Khó mà tin nổi, thật là khó mà tin nổi…"
Vu Cầm nhỏ giọng lẩm bẩm, nếp nhăn đầy mặt khẽ rung lên, dường như thân thể già yếu có vẻ không chịu nổi cú sốc này, nhất thời nản chí ngã lòng, cảm thấy bản thân có phải già rồi không? Có phải đã không còn thích hợp với tình thế của Vô Tận hải?
"Tên này quả thật điên cuồng, không những thân thể mạnh mẽ vô cùng, sức mạnh lại đạt tới cường độ như vậy. Trước kia ở suối nước nóng may mà hắn chỉ dùng sức mạnh thân thể để đối phó với vãn bối, nếu hắn sử dụng thanh cự kiếm thần bí, vãn bối nghĩ…"
Man Cổ hơi tỏ ra sợ hãi nói:
"Ngay cả dũng khí để đứng trước mặt hắn vãn bối sợ là cũng không có".
Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam ảm đạm thất sắc, trong lòng ngập tràn cay đắng, cảm thấy trước giờ chưa từng sa sút tinh thần như hôm nay.
Từ trước tới nay, nàng vô cùng tự tin về ánh mắt của mình, cảm thấy mình xem xét bất cứ việc gì đều vô cùng chính xác. Chính vì như vậy, sau khi nàng phát hiện Thạch Nham không thể ngưng tụ tinh nguyên mới quyết đoán vạch rõ giới hạn với Thạch Nham, tình cảm vi diệu đối với Thạch Nham vừa mới sinh ra đã bị mạnh mẽ cắt đứt.
Thân là người kế tục tương lai của Tào gia, nàng từ nhỏ đã sống trong sự tranh giành quyền lợi, hiểu sâu sắc việc có một chỗ dựa mạnh mẽ quan trọng biết bao đối với người phụ nữ như nàng.
Nàng vốn cảm thấy quyết định của nàng không sai, cho rằng Thạch Nham không thể mang đến cho nàng tương lai tốt đẹp, nên đã buông tay rất lý trí.
Đáng tiếc, biểu hiện hôm nay của Thạch Nham hoàn toàn phá nát lòng tự tin trước giờ của nàng, xé tan tành tâm cảnh mà nàng giữ gìn nhiều năm.
Nàng biết đời này sợ rằng mình rất khó thoát khỏi cái bóng mà Thạch Nham mang đến.
"Xích Diêm chắc chắn sẽ dốc toàn lực giết hắn".
Cổ Tiêu đột nhiên quát lên lạnh lùng, giống như đang an ủi chính mình, cũng giống như tự động viên bản thân:
"Biểu hiện của hắn càng mạnh mẽ, ma nhân càng không thể bỏ qua hắn. Ta nghĩ, cho dù Xích Diêm hay Ba Tuần đều không muốn nhìn thấy Dương gia xuất hiện một nhân vật lợi hại hơn cả Dương Thanh Đế".
"Đúng, chắc chắn hắn sẽ không có không gian để tiếp tục phát triển, đáng tiếc cho một kiêu hùng tương lai sắp bị hủy diệt".
Vu Cầm cũng gật đầu đồng ý.
Bà ta cũng biết một khi Ma Kỳ Độn kể lại cuộc chiến giữa hắn và Thạch Nham cho Xích Diêm, cho dù Xích Diêm bận rộn đến đâu cũng sẽ không tiếc tất cả mọi giá, bất chấp tất cả đi tìm Thạch Nham, trực tiếp giết chết hắn!
Với tiềm lực của Thạch Nham, ma nhân tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, sẽ phải sớm loại bỏ mối uy hiếp lớn nhất trong tương lai trong thời gian ngắn nhất.
Hòn đảo đã không còn, trên mặt biển xanh chỉ còn sóng lớn cuồn cuộn, chỉ có những vòi rồng khổng lồ, chỉ có biển động đáng sợ.
Thạch Nham chầm chậm nổi lên mặt biển, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Vòng xoáy kì dị do Thánh Linh thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm hỏa dung hợp thành ở giữa vòng sáng Tinh Nguyên dường như đang từ từ ngừng lại, cũng có thể ba thứ năng lượng khổng lồ bị thanh cự kiếm thần bí tiêu hao hết nên cần ngủ say trong thời gian ngắn.
Thức hải vững chắc, chủ hồn lặng lẽ ngừng lại ở phía trên thức hải, chìm vào tĩnh lặng, ngay cả con mắt trên mi tâm cũng nhắm lại.
Sự dung hợp của chủ hồn và Cửu U Phệ Hồn Diễm tuy tạm thời ổn định, nhưng muốn hai thứ dung hợp làm một cần một quá trình dài dằng dặc.
Sau cuộc chiến, sức mạnh toàn thân hao hết bảy tám phần, lực cắn trả của Bạo Tẩu nhị trùng thiên phát tác khiến thân thể hắn ngày càng mệt mỏi, lúc nổi lên trên mặt biển đã cảm thấy cần phải lập tức hồi phục, nếu không khi gặp phải cao thủ, hắn sẽ không thể sống sót.
Hỏa Kỳ Lân bao phủ trong những ngọn lửa lơ lửng trên mặt biển. Đường Uyên Nam ngồi ở trên vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Sau khi Thạch Nham nổi lên khỏi mặt biển, Đường Uyên Nam không nghĩ ngợi nhảy từ trên Hỏa Kỳ Lân xuống, thò tay tóm lấy, trực tiếp kéo hắn lên.
Không đợi Thạch Nham nói gì, Đường Uyên Nam khẽ gọi Hỏa Kỳ Lân một tiếng. Hỏa Kỳ Lân lập tức thu hết ngọn lửa khắp người.
Ngọn lửa biến vào trong thân thể, Hỏa Kỳ Lân biến thành một Yêu thú toàn thân màu đỏ đậm, trên mình tuy vẫn tồn tại sức nóng hừng hực nhưng đã không còn đáng sợ.
Đường Uyên Nam ôm lấy Thạch Nham nhanh chóng bay lên Hỏa Kỳ Lân, đôi mắt chuyển động, phóng thần thức âm thầm cảm ứng sau đó khẽ vỗ lên Hỏa Kỳ Lân.
Bốn chân Hỏa Kỳ Lân chuyển động, hóa thành một chùm sáng màu đỏ bay về nơi xa nhanh như tia chớp, qua một nháy mắt đã biến mất.
Sau nửa giờ.
Trên một hòn đảo nhỏ thuộc phạm vi thế lực của Tam Thần giáo, một tia sáng đỏ lóe lên, Nhật thần Đường Uyên Nam cưỡi trên Hỏa Kỳ Lân và Thạch Nham cùng xuất hiện.
Đường Uyên Nam không nhiều lời, giơ tay vung ra một chùm Đại Nhật thánh quang, thánh quang như những con rắn lửa nhanh chóng xuyên vào sâu trong lòng đất.
Giữa hòn đảo hoang không bóng người, một trận pháp cổ xưa kì diệu hiện ra, trận pháp đó vừa hiện ra lập tức tỏa ra kết giới mạnh mẽ ngăn cản những sức mạnh từ bên ngoài, không để bất cứ sức mạnh nào xâm nhập vào.
Nhật thần mang theo Thạch Nham phi thân lên đáp xuống giữa trung tâm trận pháp cổ xưa, sau đó dùng tinh thần khởi động trận pháp cổ xưa.
Một chùm ánh sáng mặt trời chói mắt lóe lên.
Đường Uyên Nam và Thạch Nham, Hỏa Kỳ Lân lại biến mất, lúc bọn họ xuất hiện đã ở giữa một cung điện đặc biệt dưới đáy biển.
Cung điện này rộng vài trăm mẫu nhưng đổ nát hoang tàn, khá là cũ kỹ, trải qua gió sương nên không còn sự hùng vĩ như trước, không còn sự huy hoàng của ngày xưa.
Những đợt sóng kì dị lan ra phía trên cung điện, ngăn cản nước biển xanh thẳm ở bên ngoài, không để một giọt nước thấm vào.
Cung điện này tuy khá đổ nát nhưng vẫn tồn tại những kết giới cấm chế khiến nó không bị thấm nước, không dính bụi bặm.
Sau khi Đường Uyên Nam đến nơi này đã thoải mái không ít, vung tay bảo Hỏa Kỳ Lân rời đi, sau đó đặt Thạch Nham xuống, ngơ ngác nhìn đối phương.
"Xảy ra chuyện gì?"
Một lúc lâu sau, Đường Uyên Nam phá vỡ yên tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thạch Nham không còn sức lực, nghiêng người dựa vào một tảng đá vỡ, nheo mắt đánh giá những cung điện kì dị, nhíu mày nói:
"Ta bị Ma Kỳ Độn đuổi giết, suýt nữa thì chết".
"Trước đó ta đã nhìn thấy vài cảnh tượng ở Vạn Kiếm Phong của Cổ gia".
Đường Uyên Nam ngắt lời hắn, nhíu mày nói:
"Ta chỉ muốn biết tại sao không thấy Ma Kỳ Độn nữa? Ác ma từ Ma vực số 4 sao có thể để cho ngươi sống sót? Ngươi dùng gì để đánh lui Ma Kỳ Độn?"
Trong mắt Thạch Nham lóe lên một tia cảnh giác, thần kinh vốn muốn thả lỏng lại căng ra.
Có lẽ vì sự cảnh giác trong lòng, cũng có lẽ là sức mạnh trong thân thể còn chưa tiêu hao hết, vòng xoáy do Thánh Linh thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm hỏa ngưng luyện thành ở bụng hắn bỗng nhiên mạnh mẽ quay tròn!
Một đợt sóng năng lượng khiến Thạch Nham run rẩy bỗng từ trong thân thể hắn bùng nổ.
Cảm thấy biến hóa trong cơ thể, Thạch Nham hơi yên tâm một chút, vô thức lùi về phía sau, âm thầm cảnh giác, chỉ cần thấy Đường Uyên Nam có bất cứ động tác nào khác thường, hắn sẽ bất chấp mọi giá phát động toàn bộ năng lượng mà hắn có thể sử dụng!
Vẻ mặt Đường Uyên Nam ngẩn ra, nhạy bén nhận ra sự cẩn thận của Thạch Nham.
"Cẩn thận quá đấy".
Đường Uyên Nam cười khổ, chủ động nới rộng khoảng cách với Thạch Nham, lui về phái sau mười mét, đồng thời thu hai tay vào trong tay áo, chầm chậm ngồi xuống dưới ánh mắt sáng rực của Thạch Nham.
Thạch Nham cũng là người thông minh, từ động tác của Đường Uyên Nam đã nhận ra sự thân thiện của đối phương, bình tĩnh cười nhạt, gật đầu nói với Đường Uyên Nam:
"Tay phải của Ma Kỳ Độn bị hủy rồi, có lẽ hắn biết rất khó giết ta nên đã chủ động rút lui".
"Cái gì?"
Đường Uyên Nam nhịn không được hô lên kinh ngạc.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên