Sát Thần
Chương 298: Không được đi!
Sư Nguyệt Như, Trần Phong, Đông Phương Hạp đều biết Thạch Nham. Trong ba người chỉ có Sư Nguyệt Như là không biết quan hệ của hắn và Dương gia.
Trần Phong, Đông Phương Các sau chuyện ở Môn La đảo đều chịu áp lực khá lớn, bị thế lực sau lưng quở trách cũng đã biết được thân phận của Thạch Nham.
Sư Nguyệt Như gặp lại Thạch Nham, sau khi hết kinh ngạc liền nhớ đến chuyện quan trọng mà Doãn Hải đã căn dặn nàng.
Nhìn chằm chằm Thạch Nham một hồi nàng ta bỗng nhiên bật cười khanh khách nói với Trần Phong, Đông Phương Hạp ở bên cạnh:
- Tiểu tử này năm đó có một đoạn quan hệ với ta, không ngờ cách năm năm rồi mà hắn cũng có thể lên Nhật đảo, thật là thú vị.
Trong lúc nói chuyện tươi cười, Sư Nguyệt Như lặng lẽ nháy mắt với Trần Phong, Đông Phương Hạp, thầm ra hiệu hai người ra tay giúp nàng ta, thay nàng ta giáo huấn Thạch Nham.
- Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Thịt mỡ trên mặt Trần Phong rung rinh, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Vì ngươi, ta đã chịu không ít oan ức, sau chuyện Môn La đảo mà ta đã trả một cái giá không nhỏ, mà ngươi ẩn nấp cũng kín thật.
- Bởi vì ngươi, Đông Phương gia chúng ta chết gần trăm ngươi, bảy hòn đảo bị càn quét sạch sẽ, sau việc này ta cũng bị trách mắng thậm tệ.
Sắc mặt Đông Phương Hạp âm trầm, lạnh lùng nói.
Sư Nguyệt Như ngạc nhiên, bất giác che miệng, biểu lộ ra vẻ rất sợ hãi.
Nàng ta nhìn Thạch Nham, lại nhìn Trần Phong, Đông Phương Hạp đang nghiến răng nghiến lợi, không được nhịn kêu lên:
- Ồ, các người đều biết nhau sao?
Đông Phương Hạp hừ lạnh một tiếng
- Không những là quen biết, ấn tượng còn cực kỳ sâu sắc nữa.
Trần Phong không trả lời, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước nhưng lại gật đầu với mấy người sau lưng.
Mấy môn đồ của Linh Bảo Động Thiên ở phía sau hiểu ý thủ lĩnh, người nào cũng cười lạnh phân tán ra, sau ba hơi thở đã bao vây Thạch Nham.
- Ngươi gọi là Thạch Nham phải không?
Thịt mỡ toàn thân Trần Phong run lên, đôi mắt nhỏ như hạt đậu phát ra tia sáng lạnh lùng
- Nếu bây giờ còn là ba năm trước, dù thế nào ta cũng thật sự không dám làm gì ngươi, đáng tiếc nay đã khác xưa. Sau khi Dương Thanh Đế bị nhốt lại thì Dương gia chỉ còn trên danh nghĩa. Hiện tại ta muốn làm gì ngươi e là cũng chả có ai có thể ra mặt cho ngươi.
Ánh mắt Thạch Nham lạnh lùng vô tình, khóe miệng cười nhạt, mắt lạnh lùng nhìn năm người bao vây xung quanh, thản nhiên nói:
- Chỉ năm người năm này hình như còn chưa đủ để bắt ta?
- Chưa đủ?
Trần Phong bật cười, thịt mỡ trên mình rung bần bật, cười khà khà nói:
- Đều là cảnh giới Địa Vị, một mình ngươi có thể đối phó năm người sao? Đừng quá cuồng vọng!
Đông Phương Hạp nhíu mày, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, ánh mắt âm u di chuyển lên ba người Dịch Thiên Mạc nhưng không thể nhìn thấu tu vi thực sự của ba người Dịch Thiên Mạc, trong lòng có chút nghi hoặc cho nên không dám mạo muội ra tay.
Trần Phong, Sư Nguyệt Như cũng lặng lẽ lùi lại, cũng không tự mình ra tay. Thực ra đều bởi vì không nhìn thấu tu vi của ba người Dịch Thiên Mạc cho nên muốn dùng năm Võ Giả cảnh giới Địa Vị này để thăm dò, hy vọng có thể buộc ba người Dịch Thiên Mạc ra tay để biết được cảnh giới chính xác của bọn họ.
Bọn người Trần Phong đều biết rõ lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, biết được tiềm lực của Dương gia cực kỳ kinh người. Miệng tuy nói rằng Dương Thanh Đế bị giam cầm, Dương gia chỉ còn trên danh nghĩa nhưng trong lòng thì lại rất kính sợ. Bọn họ cho rằng Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh là cao thủ của Dương gia nên không dám manh động.
- Có cần giết hết không?
Dịch Thiên Mạc khẽ nheo mắt, hắn trực tiếp dùng linh hồn để hỏi ý Thạch Nham.
Thạch Nham lắc đầu ra hiệu ba người Dịch Thiên Mạc cách xa một chút, đến khi ba người đã cách hơn năm mười mét, bỗng hắn bùng nổ xông đến một Võ Giả cảnh giới Địa Vị đến từ Linh Bảo Động Thiên.
Một luồng khí tức hung bạo đột nhiên trong thân thể hắn bắn phụt ra.
Dật Điện Biến được sử dụng, bóng hình Thạch Nham như điện, như giao long xuất hải, những đá xanh dưới chân vỡ vụn thành khối nhỏ.
Những khối đá vụng cỡ nắm tay bắn tung tóe, lơ lững giữa trời cùng với thân hình to lớn của hắn, cùng lúc bắn về những người ở phía trước.
Tảng đá xanh như bị bàn tay to lớn hất lên, vô số đá xanh vỡ vụn đang nhảy múa. Kèm theo tếng rít chói tai bắn nhanh về phía năm Võ Giả ở xung quanh.
"Rắc rắc!"
Thân thể như một cây chùy lớn, toàn thân hắn đập vào ngực Võ Giả cảnh giới Địa Vị của Linh Bảo Động Thiên phía trước. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân thể người này như một thanh kiếm sắc bén bay ngược lại.
Lúc người còn ở giữa trời thì thất khổng của tên này đã đổ máu, chưa rơi xuống đất đã tắt thở mất mạng.
Không có chút sức phản kháng, chỉ là bị va đập vào mà tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị của Linh Bảo Động Thiên này đã bị giết chết trong giây lát.
Thậm chí hắn còn chưa kịp lấy ra linh bảo.
Gương mặt của Trần Phong hơi méo mó, trong con mắt nhỏ như hạt đậu bỗng bắn ra tia hoảng sợ, trong lòng thầm giật mình.
Đông Phương Hạp biến sắc, vẻ mặt càng âm u hơn.
Trong lòng Sư Nguyệt Như thì sợ hãi, nhìn Thạch Nham với vẻ không dám tin, môi đỏ mấy máy vô thức lùi về sau mấy bước, lại kéo dài khoảng cách với hắn.
"Vù vù!"
Đá vụn đầy trời như mấy trăm nắm đấm thép khí thế hung bạo mạnh mẽ, lấy Thạch Nham làm trung tâm bắn ra theo một vòng hình tròn.
Trong đá xanh được thêm vào mấy trăm luồng năng lượng tinh thuần hùng hậu cuồng bạo, bên trong còn có những tia linh hồn ý thức rất khó phát hiện.
Đá vụn to đầy trời như nắm đấm giống như có mắt lượn vòng vòng mang theo khí thế cực kỳ hung mãnh ác liệt bao phủ lại bốn Võ Giả còn lại của Linh Bảo Động Thiên.
Ngoài dự đoán của mọi người, những khối đá xanh bay vòng vòng đó lại không có rơi xuống mà lại xoay vòng giữa không trung.
Mỗi khi xoay vòng thêm một lúc, khí thế của những khối đá xanh lại cuồng bạo hơn, lực lượng sẽ càng hung mãnh hơn, lực sát thương tự nhiên cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Cách đó không xa, một số Võ Giả thấy bên này xảy ra tranh đấu cũng ngạc nhiên rất hưng phấn, đều nhốn nháo đến gần, giữ khoảng cách an toàn quan sát từ xa.
Trong đôi mắt nhỏ của Trần Phong thoáng hiện lên sát khí rồi đột nhiên cười nhạo một tiếng xùy. Cánh tay mập như giò heo đã thò ra khỏi tay áo, xem ra là chuẩn bị ra tay.
Một chùm sáng đỏ rực mạnh mẽ không biết từ lúc nào bỗng nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh bắn ra, rơi xuống vô cùng chính xác trúng cánh tay mập của Trần Phong vừa thò ra khỏi ống tay áo.
Ngọn lửa nóng bỏng làm cánh tay của Trần Phong đột nhiên có nhiều đốm lửa. Hơn năm ngàn tia Thái dương chân hỏa xuyên qua cánh tay đó của hắn, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn nhưng không phát động công kích, hình như đang cảnh cáo hắn không được manh động.
Trong lòng thấy rét lạnh, khuôn mặt béo ú cũng biến sắc, Trần Phong đột nhiên nhìn bụi cỏ bên cạnh.
Lý Phúc của Tam Thần Giáo cũng mập mạp như hắn, trên mặt cũng có nụ cười tươi rói. Ông ta xấu hổ từ trong bụi cỏ đi ra, chắp tay thi lễ với Trần Phong mỉm cười nói:
- Xin lỗi thật xin lỗi, không phải muốn nhằm vào Trần huynh nhưng quy định của bổn giáo thì Võ Giả cùng cấp có thể giao chiến trên đảo, trưởng bối cảnh giới cao hơn không được nhúng tay vào. Đây là điều nghiêm khắc nhất, xin Trần huynh lượng thứ bỏ qua.
Sắc mặt Trần Phong nhìn Lý Phúc rất cổ quái, trong mắt tràn đầy sự nghi vấn.
Hắn tự nhiên biết Tam Thần Giáo quả thực có quy định này nhưng quy định này cũng không phải là cố định. Có đôi khi một số người hơi quy phạm, Tam Thần Giáo cũng sẽ không mạnh mẽ can thiệp vào. Ngày hôm kia hắn còn cùng Lý Phúc nâng cốc cười nói, thậm chí còn cùng Lý Phúc trao đổi mấy tài luyện tu luyện hiếm thấy. Cùng là người mập, cùng là cảnh giới thiên vị, hắn và Lý Phúc có rất nhiều chỗ tương tự nhau.
Hắn vốn cảm thấy có chút giao tình với Lý Phúc cho nên biết rõ Lý Phúc ở gần đây nhưng cũng không kiêng dè gì, định ra tay khiến Thạch Nham mất mặt, không ngờ vừa mới có hành động, thế mà Lý Phúc lại không biết từ đâu chui ra. Điều này làm hắn rất khó chịu, không biết tại sao Lý Phúc lại bao che Thạch Nham.
Dưới ánh mắt nghi vấn của ông ta, Lý Phúc chỉ cười khổ lắc đầu chắp tay thi lễ nhưng vẫn cũng chưa từng nới lỏng lực lượng đang áp chế hắn.
"Bịch bịch bịch!"
Ngay lúc này, những âm thanh trầm muộn liên tiếp truyền đến, liền thấy bốn Võ Giả của Linh Bảo Động Thiên kia bị vô số đá xanh đánh trúng, toàn thân phụt ra máu, người này nối tiếp người kia ngã xuống đất không đứng dậy nữa.
Bốn người này thì có ba người đầu nở hoa. Một người bị đá xanh bắn xuyên mắt chui vào não, bộ dạng chết rất thê thảm.
Sau khi đá vụn đầy trời rơi xuống đất, Thạch Nham vẫn lạnh lùng đứng ở giữa. Hắn chưa hề ra tay, từ đầu đến cuối tựa như chỉ va đập chết người đầu tiên, sau đó lực lượng tảng đá không ngừng tăng lên. Công kích cuồng bạo vừa rồi tựa như không phải do hắn gây ra.
Nhưng mà bất cứ người nào chỉ cần nhìn hắn, sau khi nhìn ánh mắt vô tình lạnh lùng của hắn thì trong lòng đều hiểu rõ bốn Võ Giả của Linh Bảo Động Thiên đều chết trong tay hắn.
Từng luồng tinh khí từ trong thân thể năm tên Võ Giả lặng lẽ bay ra. Trong tình huống người thường khó phát hiện ra chầm chậm chui vào trong lỗ chân lông trên toàn thân của hắn, bị huyệt đạo toàn thân hấp thu.
Thi thể của năm tên đã chết từ từ khô quắt lại giống như mất đi toàn bộ lượng nước và máu.
Lý Phúc cười khổ bước ra cất giọng quát:
- Nhanh chóng xử lý gọn gàng!
Một vài Võ Giả mặc trang phục của Tam Thần Giáo đột nhiên từ trong góc tối hiện ra, bình tĩnh tự nhiên khiêng đi năm thi thể, lấy xuống các loại túi trữ vật từ xa ném cho Trần Phong.
Không lâu sau, năm thi thể đã biến mất không thấy, ngay cả đá xanh bị vỡ vụn ở đây cũng nhanh chóng được trám bằng những khối đá xanh mới.
Nét mặt Thạch Nham vẫn hờ hững lạnh lùng nhìn Lý Phúc.
Lý Phúc bị hắn nhìn chằm chằm có biểu hiện lúng túng. Bất tri bất giác sau lưng đã đổ mồ hôi.
- Chúng ta đi thôi.
Đông Phương Hạp tựa như nhìn ra gì đó, ra hiệu cho Trần Phong đang lửa giận ngất trời, nhỏ giọng nói:
- Xem ra Tam Thần Giáo muốn bảo vệ tiểu tử này, đừng làm loạn trên đảo nữa, sao này nói tiếp.
Trần Phong hừ lạnh một tiếng rồi phủi ống tay áo bỏ đi.
Sư Nguyệt Như ngơ ngẩn nhìn Thạch Nham mấy lần, vẻ mặt kinh ngạc cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng đầy nghi hoặc.
- Không được đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thạch Nham bỗng cất giọng lạnh nhạt nói.
Ba người Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như biến sắc.
Ba người ngừng lại, dưới ánh mắt chăm chú của một số Võ Giả đằng xa, sắc mặt âm trầm quay đầu lại.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết?
Trần Phong cười lạnh, vẻ tươi cười thường kèm trên mặt đã mất sạch.
- Khiến bọn chúng thành thật chút đi.
Thạch Nham nhíu mày gật đầu ra hiệu cho Dịch Thiên Mạc.
Một cơn lốc linh hồn cuồng bạo như biển động đang gào thét do Dịch Thiên Mạc thi triển bỗng bao lấy thức hải ba người Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như. Ba người hoảng sợ biến sắc, không nhịn được ôm đầu hét lên đau đớn. Ánh mắt ngập tràn vẻ kinh sợ, nhìn Dịch Thiên Mạc với vẻ không dám tin.
- Thần cảnh!
Ba người đồng thời hét lên.
Đến lúc này, bọn họ cuối cùng cũng biết được cảnh giới thực sự của Dịch Thiên Mạc.
Trần Phong, Đông Phương Các sau chuyện ở Môn La đảo đều chịu áp lực khá lớn, bị thế lực sau lưng quở trách cũng đã biết được thân phận của Thạch Nham.
Sư Nguyệt Như gặp lại Thạch Nham, sau khi hết kinh ngạc liền nhớ đến chuyện quan trọng mà Doãn Hải đã căn dặn nàng.
Nhìn chằm chằm Thạch Nham một hồi nàng ta bỗng nhiên bật cười khanh khách nói với Trần Phong, Đông Phương Hạp ở bên cạnh:
- Tiểu tử này năm đó có một đoạn quan hệ với ta, không ngờ cách năm năm rồi mà hắn cũng có thể lên Nhật đảo, thật là thú vị.
Trong lúc nói chuyện tươi cười, Sư Nguyệt Như lặng lẽ nháy mắt với Trần Phong, Đông Phương Hạp, thầm ra hiệu hai người ra tay giúp nàng ta, thay nàng ta giáo huấn Thạch Nham.
- Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Thịt mỡ trên mặt Trần Phong rung rinh, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Vì ngươi, ta đã chịu không ít oan ức, sau chuyện Môn La đảo mà ta đã trả một cái giá không nhỏ, mà ngươi ẩn nấp cũng kín thật.
- Bởi vì ngươi, Đông Phương gia chúng ta chết gần trăm ngươi, bảy hòn đảo bị càn quét sạch sẽ, sau việc này ta cũng bị trách mắng thậm tệ.
Sắc mặt Đông Phương Hạp âm trầm, lạnh lùng nói.
Sư Nguyệt Như ngạc nhiên, bất giác che miệng, biểu lộ ra vẻ rất sợ hãi.
Nàng ta nhìn Thạch Nham, lại nhìn Trần Phong, Đông Phương Hạp đang nghiến răng nghiến lợi, không được nhịn kêu lên:
- Ồ, các người đều biết nhau sao?
Đông Phương Hạp hừ lạnh một tiếng
- Không những là quen biết, ấn tượng còn cực kỳ sâu sắc nữa.
Trần Phong không trả lời, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước nhưng lại gật đầu với mấy người sau lưng.
Mấy môn đồ của Linh Bảo Động Thiên ở phía sau hiểu ý thủ lĩnh, người nào cũng cười lạnh phân tán ra, sau ba hơi thở đã bao vây Thạch Nham.
- Ngươi gọi là Thạch Nham phải không?
Thịt mỡ toàn thân Trần Phong run lên, đôi mắt nhỏ như hạt đậu phát ra tia sáng lạnh lùng
- Nếu bây giờ còn là ba năm trước, dù thế nào ta cũng thật sự không dám làm gì ngươi, đáng tiếc nay đã khác xưa. Sau khi Dương Thanh Đế bị nhốt lại thì Dương gia chỉ còn trên danh nghĩa. Hiện tại ta muốn làm gì ngươi e là cũng chả có ai có thể ra mặt cho ngươi.
Ánh mắt Thạch Nham lạnh lùng vô tình, khóe miệng cười nhạt, mắt lạnh lùng nhìn năm người bao vây xung quanh, thản nhiên nói:
- Chỉ năm người năm này hình như còn chưa đủ để bắt ta?
- Chưa đủ?
Trần Phong bật cười, thịt mỡ trên mình rung bần bật, cười khà khà nói:
- Đều là cảnh giới Địa Vị, một mình ngươi có thể đối phó năm người sao? Đừng quá cuồng vọng!
Đông Phương Hạp nhíu mày, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, ánh mắt âm u di chuyển lên ba người Dịch Thiên Mạc nhưng không thể nhìn thấu tu vi thực sự của ba người Dịch Thiên Mạc, trong lòng có chút nghi hoặc cho nên không dám mạo muội ra tay.
Trần Phong, Sư Nguyệt Như cũng lặng lẽ lùi lại, cũng không tự mình ra tay. Thực ra đều bởi vì không nhìn thấu tu vi của ba người Dịch Thiên Mạc cho nên muốn dùng năm Võ Giả cảnh giới Địa Vị này để thăm dò, hy vọng có thể buộc ba người Dịch Thiên Mạc ra tay để biết được cảnh giới chính xác của bọn họ.
Bọn người Trần Phong đều biết rõ lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, biết được tiềm lực của Dương gia cực kỳ kinh người. Miệng tuy nói rằng Dương Thanh Đế bị giam cầm, Dương gia chỉ còn trên danh nghĩa nhưng trong lòng thì lại rất kính sợ. Bọn họ cho rằng Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh là cao thủ của Dương gia nên không dám manh động.
- Có cần giết hết không?
Dịch Thiên Mạc khẽ nheo mắt, hắn trực tiếp dùng linh hồn để hỏi ý Thạch Nham.
Thạch Nham lắc đầu ra hiệu ba người Dịch Thiên Mạc cách xa một chút, đến khi ba người đã cách hơn năm mười mét, bỗng hắn bùng nổ xông đến một Võ Giả cảnh giới Địa Vị đến từ Linh Bảo Động Thiên.
Một luồng khí tức hung bạo đột nhiên trong thân thể hắn bắn phụt ra.
Dật Điện Biến được sử dụng, bóng hình Thạch Nham như điện, như giao long xuất hải, những đá xanh dưới chân vỡ vụn thành khối nhỏ.
Những khối đá vụng cỡ nắm tay bắn tung tóe, lơ lững giữa trời cùng với thân hình to lớn của hắn, cùng lúc bắn về những người ở phía trước.
Tảng đá xanh như bị bàn tay to lớn hất lên, vô số đá xanh vỡ vụn đang nhảy múa. Kèm theo tếng rít chói tai bắn nhanh về phía năm Võ Giả ở xung quanh.
"Rắc rắc!"
Thân thể như một cây chùy lớn, toàn thân hắn đập vào ngực Võ Giả cảnh giới Địa Vị của Linh Bảo Động Thiên phía trước. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân thể người này như một thanh kiếm sắc bén bay ngược lại.
Lúc người còn ở giữa trời thì thất khổng của tên này đã đổ máu, chưa rơi xuống đất đã tắt thở mất mạng.
Không có chút sức phản kháng, chỉ là bị va đập vào mà tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị của Linh Bảo Động Thiên này đã bị giết chết trong giây lát.
Thậm chí hắn còn chưa kịp lấy ra linh bảo.
Gương mặt của Trần Phong hơi méo mó, trong con mắt nhỏ như hạt đậu bỗng bắn ra tia hoảng sợ, trong lòng thầm giật mình.
Đông Phương Hạp biến sắc, vẻ mặt càng âm u hơn.
Trong lòng Sư Nguyệt Như thì sợ hãi, nhìn Thạch Nham với vẻ không dám tin, môi đỏ mấy máy vô thức lùi về sau mấy bước, lại kéo dài khoảng cách với hắn.
"Vù vù!"
Đá vụn đầy trời như mấy trăm nắm đấm thép khí thế hung bạo mạnh mẽ, lấy Thạch Nham làm trung tâm bắn ra theo một vòng hình tròn.
Trong đá xanh được thêm vào mấy trăm luồng năng lượng tinh thuần hùng hậu cuồng bạo, bên trong còn có những tia linh hồn ý thức rất khó phát hiện.
Đá vụn to đầy trời như nắm đấm giống như có mắt lượn vòng vòng mang theo khí thế cực kỳ hung mãnh ác liệt bao phủ lại bốn Võ Giả còn lại của Linh Bảo Động Thiên.
Ngoài dự đoán của mọi người, những khối đá xanh bay vòng vòng đó lại không có rơi xuống mà lại xoay vòng giữa không trung.
Mỗi khi xoay vòng thêm một lúc, khí thế của những khối đá xanh lại cuồng bạo hơn, lực lượng sẽ càng hung mãnh hơn, lực sát thương tự nhiên cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Cách đó không xa, một số Võ Giả thấy bên này xảy ra tranh đấu cũng ngạc nhiên rất hưng phấn, đều nhốn nháo đến gần, giữ khoảng cách an toàn quan sát từ xa.
Trong đôi mắt nhỏ của Trần Phong thoáng hiện lên sát khí rồi đột nhiên cười nhạo một tiếng xùy. Cánh tay mập như giò heo đã thò ra khỏi tay áo, xem ra là chuẩn bị ra tay.
Một chùm sáng đỏ rực mạnh mẽ không biết từ lúc nào bỗng nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh bắn ra, rơi xuống vô cùng chính xác trúng cánh tay mập của Trần Phong vừa thò ra khỏi ống tay áo.
Ngọn lửa nóng bỏng làm cánh tay của Trần Phong đột nhiên có nhiều đốm lửa. Hơn năm ngàn tia Thái dương chân hỏa xuyên qua cánh tay đó của hắn, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn nhưng không phát động công kích, hình như đang cảnh cáo hắn không được manh động.
Trong lòng thấy rét lạnh, khuôn mặt béo ú cũng biến sắc, Trần Phong đột nhiên nhìn bụi cỏ bên cạnh.
Lý Phúc của Tam Thần Giáo cũng mập mạp như hắn, trên mặt cũng có nụ cười tươi rói. Ông ta xấu hổ từ trong bụi cỏ đi ra, chắp tay thi lễ với Trần Phong mỉm cười nói:
- Xin lỗi thật xin lỗi, không phải muốn nhằm vào Trần huynh nhưng quy định của bổn giáo thì Võ Giả cùng cấp có thể giao chiến trên đảo, trưởng bối cảnh giới cao hơn không được nhúng tay vào. Đây là điều nghiêm khắc nhất, xin Trần huynh lượng thứ bỏ qua.
Sắc mặt Trần Phong nhìn Lý Phúc rất cổ quái, trong mắt tràn đầy sự nghi vấn.
Hắn tự nhiên biết Tam Thần Giáo quả thực có quy định này nhưng quy định này cũng không phải là cố định. Có đôi khi một số người hơi quy phạm, Tam Thần Giáo cũng sẽ không mạnh mẽ can thiệp vào. Ngày hôm kia hắn còn cùng Lý Phúc nâng cốc cười nói, thậm chí còn cùng Lý Phúc trao đổi mấy tài luyện tu luyện hiếm thấy. Cùng là người mập, cùng là cảnh giới thiên vị, hắn và Lý Phúc có rất nhiều chỗ tương tự nhau.
Hắn vốn cảm thấy có chút giao tình với Lý Phúc cho nên biết rõ Lý Phúc ở gần đây nhưng cũng không kiêng dè gì, định ra tay khiến Thạch Nham mất mặt, không ngờ vừa mới có hành động, thế mà Lý Phúc lại không biết từ đâu chui ra. Điều này làm hắn rất khó chịu, không biết tại sao Lý Phúc lại bao che Thạch Nham.
Dưới ánh mắt nghi vấn của ông ta, Lý Phúc chỉ cười khổ lắc đầu chắp tay thi lễ nhưng vẫn cũng chưa từng nới lỏng lực lượng đang áp chế hắn.
"Bịch bịch bịch!"
Ngay lúc này, những âm thanh trầm muộn liên tiếp truyền đến, liền thấy bốn Võ Giả của Linh Bảo Động Thiên kia bị vô số đá xanh đánh trúng, toàn thân phụt ra máu, người này nối tiếp người kia ngã xuống đất không đứng dậy nữa.
Bốn người này thì có ba người đầu nở hoa. Một người bị đá xanh bắn xuyên mắt chui vào não, bộ dạng chết rất thê thảm.
Sau khi đá vụn đầy trời rơi xuống đất, Thạch Nham vẫn lạnh lùng đứng ở giữa. Hắn chưa hề ra tay, từ đầu đến cuối tựa như chỉ va đập chết người đầu tiên, sau đó lực lượng tảng đá không ngừng tăng lên. Công kích cuồng bạo vừa rồi tựa như không phải do hắn gây ra.
Nhưng mà bất cứ người nào chỉ cần nhìn hắn, sau khi nhìn ánh mắt vô tình lạnh lùng của hắn thì trong lòng đều hiểu rõ bốn Võ Giả của Linh Bảo Động Thiên đều chết trong tay hắn.
Từng luồng tinh khí từ trong thân thể năm tên Võ Giả lặng lẽ bay ra. Trong tình huống người thường khó phát hiện ra chầm chậm chui vào trong lỗ chân lông trên toàn thân của hắn, bị huyệt đạo toàn thân hấp thu.
Thi thể của năm tên đã chết từ từ khô quắt lại giống như mất đi toàn bộ lượng nước và máu.
Lý Phúc cười khổ bước ra cất giọng quát:
- Nhanh chóng xử lý gọn gàng!
Một vài Võ Giả mặc trang phục của Tam Thần Giáo đột nhiên từ trong góc tối hiện ra, bình tĩnh tự nhiên khiêng đi năm thi thể, lấy xuống các loại túi trữ vật từ xa ném cho Trần Phong.
Không lâu sau, năm thi thể đã biến mất không thấy, ngay cả đá xanh bị vỡ vụn ở đây cũng nhanh chóng được trám bằng những khối đá xanh mới.
Nét mặt Thạch Nham vẫn hờ hững lạnh lùng nhìn Lý Phúc.
Lý Phúc bị hắn nhìn chằm chằm có biểu hiện lúng túng. Bất tri bất giác sau lưng đã đổ mồ hôi.
- Chúng ta đi thôi.
Đông Phương Hạp tựa như nhìn ra gì đó, ra hiệu cho Trần Phong đang lửa giận ngất trời, nhỏ giọng nói:
- Xem ra Tam Thần Giáo muốn bảo vệ tiểu tử này, đừng làm loạn trên đảo nữa, sao này nói tiếp.
Trần Phong hừ lạnh một tiếng rồi phủi ống tay áo bỏ đi.
Sư Nguyệt Như ngơ ngẩn nhìn Thạch Nham mấy lần, vẻ mặt kinh ngạc cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng đầy nghi hoặc.
- Không được đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thạch Nham bỗng cất giọng lạnh nhạt nói.
Ba người Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như biến sắc.
Ba người ngừng lại, dưới ánh mắt chăm chú của một số Võ Giả đằng xa, sắc mặt âm trầm quay đầu lại.
- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết?
Trần Phong cười lạnh, vẻ tươi cười thường kèm trên mặt đã mất sạch.
- Khiến bọn chúng thành thật chút đi.
Thạch Nham nhíu mày gật đầu ra hiệu cho Dịch Thiên Mạc.
Một cơn lốc linh hồn cuồng bạo như biển động đang gào thét do Dịch Thiên Mạc thi triển bỗng bao lấy thức hải ba người Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như. Ba người hoảng sợ biến sắc, không nhịn được ôm đầu hét lên đau đớn. Ánh mắt ngập tràn vẻ kinh sợ, nhìn Dịch Thiên Mạc với vẻ không dám tin.
- Thần cảnh!
Ba người đồng thời hét lên.
Đến lúc này, bọn họ cuối cùng cũng biết được cảnh giới thực sự của Dịch Thiên Mạc.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên