Sát Thần
Chương 204: Dương Gia
Bên trong mây mù lượn lờ, một hòn đảo rộng lớn vô biên, nổi lên giữa đại dương yên lặng.
Trên đảo, rất nhiều ngọn núi sừng sững đâm thẳng vào tầng mây.
Từ phía trên nhìn xuống, có thể thấy từng khối linh điền, gieo trồng vô số dược liệu trân quý, rất nhiều yêu thú linh thú kỳ lạ quý hiếm được nuôi nhốt, phân tán các góc trên đảo.
Linh khí nồng đậm, tựa như nước chảy róc rách, liên tục di động trên hòn đảo, nơi này tràn đầy thiên địa linh khí, vẫn chưa đáp xuống đảo mà chỉ hít một hơi không khí liền cảm thấy thanh thản thoải mái, cả người đều được thả lỏng.
Hòn đảo rất lớn, e là so với diện tích toàn bộ Thương Minh còn muốn lớn hơn gấp bội lần, nói đây là một hòn đảo không bằng nói là một đại lục còn đúng hơn.
Ngồi trên mình Giao long hai đầu, Thạch Nham phóng mắt nhìn đi nhưng lại không nhìn thấy điểm cuối, trong mắt toàn là những dãy núi liên miên bất tận, trên mỗi đỉnh núi hình như đều có bóng người thấp thoáng.
- Đây chính là Bất Tử đảo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dương Mộ cười cười, chỉ về một khu vực phía sau có ma khí cuồn cuộn, giải thích cho Thạch Nham:
- Nơi đó là Thiên Môn đi thông tới Ma Vực Thứ Tư, chúng ta chiến đấu với Ma nhân cũng diễn ra tại đó. Vào lúc trước ngay cả phụ cận Bất Tử đảo đều có thể xuất hiện Ma nhân, gần đây Ma nhân tổn thất cũng không nhỏ, tạm thời yên ổn lại, không tiếp tục quấy phá nữa.
Thạch Nham ngạc nhiên, nhìn theo hướng mà Dương Mộ chỉ.
Chỉ thấy khu vực bên đó ma khí cuồn cuộn bốc lên, ma khí nồng nặc che lấp cả vùng, Thạch Nham nhìn chăm chú nhưng chả nhìn thấy gì hết.
- Bên đó tạm thời bị ma khí che lấp rồi, đệ không cần tốn sức nhìn, nhìn cũng không thấy gì đâu.
Dương Mộ mỉm cười nói.
- Ừm đúng là chả nhìn thấy gì.
Gật gật đầu, Thạch Nham nhíu mày hỏi:
- Bên đó có người đóng quân không?
Tuy nhìn không thấy tình hình bên đó nhưng Thạch Nham lại mơ hồ nhận ra ở đó có năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt, theo linh giác của hắn, ở đó chắc phải có cao thủ như mây, khẳng định có một ít cao thủ đứng đầu Dương gia.
- Đương nhiên, Mạc đại thúc bọn họ đều phòng thủ khu vực đó.
Sắc mặt Dương Mộ hơi lộ vẻ ngưng trọng
- Khoảng thời gian trước huynh nhận được tin tức Thái gia gia lại tiến vào Ma Vực, nghe nói lần này Thái gia gia tiến vào Ma Vực, nói chuyện trực tiếp với Ma đế Ba Tuần.
- Trực tiếp nói chuyện với Ma đế?
Thạch Nham kinh hãi.
Truyền thuyết nói rằng Ma đế Ba Tuần đạt tới cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên, đã một bước tiến vào cảnh giới Chân Thần.
Với hiểu biết của Thạch Nham về Ma nhân, hắn biết Ma nhân so với Võ Giả nhân loại cùng cảnh giới thì mạnh hơn nhiều, Dương Thanh Đế ở Vô Tận hải tuy uy danh truyền xa, nhưng dù sao tu vi cảnh giới cũng chỉ là Thông Thần nhất trùng thiên, người thật sự muốn chính diện gặp mặt với Ma đế Ba Tuần, chẳng phải là cực kì nguy hiểm sao?
- Tuy Thái gia gia chỉ có tu vi cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, nhưng mà Thái gia gia một thân thần thông quỷ thần khó lường, người dám gặp mặt Ma đế Ba Tuần tự nhiên mười phần nắm chắc.
Dương Mộ cười ngạo nghễ
-Năm mươi năm trước, lúc Thái gia gia ở cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên, đã có thể vượt cấp giết Ma chủ dưới trướng ma đế, tên Ma chủ kia lúc ấy là cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên à. Thái gia gia bây giờ bước vào cảnh giới Thông Thần, thần thông càng quảng đại, mà Ma đế Ba Tuần nay lại xưa không bằng nay, nếu Thái gia gia thật sự gặp được hắn, an toàn rời đi có lẽ không khó.
- Ma đế Ba Tuần nay xưa không bằng nay?
Thạch Nham lặng người một lát, đầu óc mù tịt
- Nghe nói Ba Tuần trăm năm trước tu luyện ma công gặp sự cố nên vẫn luôn ở trong Vạn Ma quật khôi phục lại, bao nhiêu năm qua hắn chỉ dùng ba bộ bạch cốt pháp thân để đi ra ngoài, chân thân trước giờ chưa từng rời khỏi Vạn Ma quật. Lần này Thái gia gia tiến vào ma vực, có lẽ là vì Tiêu thúc, cũng không biết người có thể mang Tiêu thúc còn sống trở về không…
Vừa nghe Dương Mộ nhắc tới Tiêu Hàn Y, sắc mặt Thạch Nham bỗng nhiên sầm xuống, trong lòng bất lực thở dài.
- Chuyện của Tiêu thúc, đệ cũng đừng quá đau lòng, dù không có đệ thì Ba Tuần sớm muộn gì cũng tìm tới Tiêu thúc. Lần trước ở Ma Vực, Tiêu thúc làm tiểu nhi tử của Ba Tuần bị thương nặng, lúc ấy Ba Tuần đã mở miệng nói muốn khiến Tiêu thúc nếm đau khổ, lần đó dù Tiêu thúc không đi với đệ thì cũng bị Ba Tuần tập kích.
Dương Mộ an ủi nói.
Hai người nói chuyện còn Giao long hai đầu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay trên Bất Tử đảo.
Dưới mặt đất, từng ngọn núi đâm thẳng vào trời cao, linh khí bức người, vạn thửa linh điền, yêu thú được nuôi nhốt ở các khu vực, rất nhiều Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị cưỡi các loại yêu thú bay lượn hoặc chạy băng băng trên hòn đảo, mỗi người đều mặt mày hứng khởi, tinh thần phấn chấn.
- Trên Bất Tử đảo, hiện tại có gần vạn Võ Giả, chẳng qua phần lớn Võ Giả đều ở cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, Bách Kiếp, số lượng Võ Giả cảnh giới Địa Vị trở lên cũng không nhiều, đại khái chỉ có khoảng ngàn người. Võ Giả ở đây cũng không phải toàn bộ đều là Dương gia chúng ta, Dương gia chúng ta nắm giữ mấy trăm hòn đảo, trên những đảo đó đều có cao thủ của gia tộc chúng ta.
Đến Bất Tử đảo, Dương Mộ bắt đầu giải thích tình hình trên đảo cho Thạch Nham, thuật lại cẩn thận tình trạng hiện tại của Bất Tử đảo.
Bất Tử đảo chính là thánh địa của Gia La hải vực, tổng bộ của Dương gia.
Toàn bộ Vô Tận hải, Bất Tử đảo là thánh địa tu luyện cực kì nổi tiếng, linh khí trên đảo nồng đậm, gieo trồng bất cứ loại linh dược nào cũng rất dễ sống, bởi vì linh khí nồng đậm, bất cứ Võ Giả nào tu luyện tại đây đều tốn ít công sức nhưng hiệu quả lại gấp bội, tốc độ ngưng luyện Tinh Nguyên đều nhanh hơn nơi khác rất nhiều.
Giao long hai đầu tiến vào Bất Tử đảo lại bay thêm một lúc lâu mới đến được một vùng linh khí dày đặc nhất.
- Nhìn phía dưới, sơn cốc đó chính là căn cơ của Dương gia chúng ta.
Dương Mộ bỗng hét nhỏ.
Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, cúi đầu quan sát cẩn thận.
Giữa chín ngọn núi cao sừng sững là một khoảng đất rộng rãi, một đám cung điện hùng vĩ đứng thẳng trên mặt đất, những cung điện đó đều do những các loại đá rắn chắc Thanh thiết thạch, Bạch ngọc thạch, Hỏa kim thạch xây dựng nên.
Dưới ánh mặt trời, những tảng đá hiếm thấy kia phản chiếu ánh sáng, phát ra hào quang rực rỡ.
Phóng mắt nhìn đi, những cung điện bên dưới như bị bao phủ trong ngũ sắc thần quang, giống hệt chốn thần tiên.
Rất nhiều yêu thú và Võ Giả hoạt động trên khoảng đất trống đó, đếm sơ một tí, sợ là yêu thú và Võ Giả tại đây đã hơn mấy nghìn người. Yêu thú kém nhất cũng là cấp ba, Võ Giả yếu nhất cũng là cảnh giới Nhân Vị.
"Đệ nhìn kỹ chín ngọn núi lớn kia.
Dương Mộ nhắc nhở.
Thạch Nham sửng sốt, ánh mắt chăm chú không khỏi nhìn về phía vào một ngọn núi lớn mấy ngàn trượng trong đó.
Ngọn núi lớn này vô cùng to lớn hùng vĩ, trên núi đầy các loại kỳ dược hiếm thấy, dưới ánh mắt chăm chú, Thạch Nham nhìn thấy rõ linh khí nồng đậm như nước chảy róc rách, hình như bị ngọn núi hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng của Bất Tử đảo tụ tập lại, lặng lẽ nhập vào bên trong ngọn núi, hệt như cung cấp dưỡng chất cho ngọn núi.
Ánh mắt di chuyển, hắn kinh ngạc phát hiện tám ngọn núi khác cũng y hệt vậy.
Thiên địa linh khí trên Bất Tử đảo lượn lờ không tiêu tán, hình như đều bị chín ngọn núi này thu hút, cuồn cuộn không ngừng hội tụ lại, nhập vào bồi dưỡng cho những ngọn núi.
Một đống sơn động hiện rõ trên vách núi thẳng đứng của chín ngọn núi, từ trong những sơn động đó thỉnh thoảng xuất hiện một hai bóng người đi ra, hình như bọn họ liên tục khổ tu trong sơn động, sau khi đi ra dường như vẫn chưa thích ứng với ánh mặt trời, đều nheo mắt lại, lặng lẽ cau mày.
- Chín ngọn núi này, có thể nói là nơi quý báu nhất của Dương gia chúng ta, trong lòng ngọn núi có ẩn chứa nhiều điều thần kì. Dương gia chúng ta có thể luôn luôn mạnh như thế này có liên quan mật thiết đến chín ngọn núi này.
Dương Mộ chỉ tay nói.
- Bởi vì linh dược trên núi sao?
Thạch Nham ngạc nhiên.
- Không chỉ linh dược.
Dương Mộ cười cười
- Rất nhanh đệ sẽ biết tại sao, bởi vì lát nữa đệ sẽ tiến vào một trong những ngọn núi đó, đệ cần thức tỉnh lại Hạ Tâm Nghiên, tự nhiên phải tìm một nơi yên tĩnh. Huynh dám đảm bảo, toàn bộ Vô Tận hải, cũng không bao nhiêu nơi có được điều kiện tu luyện tốt như Dương gia chúng ta.
Trong lòng Thạch Nham đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
- Chúng ta đi xuống thôi, trước tiên đi gặp Nhị gia gia nào, huynh nghĩ khoảng thời gian này, Nhị gia gia bị Hạ Thần Xuyên của Hạ gia quấy rấy đến mức mất hết kiên nhẫn rồi
Dương Mộ cười ha ha, thúc Giao long hai đầu bay thẳng xuống dưới cung điện hùng vĩ kia.
Trên đường đến đây, Thạch Nham đã biết Dương Thanh Đế đi Ma Vực, nhi tử lớn nhất Dương Phong của người lúc này đang thủ hộ lối vào Thiên Môn, trên Bất Tử đảo lúc này do nhi tử thứ hai Dương Lạc làm chủ sự, trên danh nghĩa cũng xem như Nhị gia gia của Thạch Nham.
Hạ Thần Xuyên của Hạ gia, tuy là gia chủ hiện tại của Hạ gia nhưng tuyệt không cùng thế hệ với Dương Thanh Đế, mà là cùng thế hệ với Dương Phong, Dương Lạc, tu vi chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên.
Gia chủ đời trước của Hạ gia, cũng là cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, nhưng Luân Hồi Võ Hồn gặp phải phiền toái, thường xuyên gặp phải tình trạng linh hồn hỗn loạn thần trí không tỉnh táo.
Vì vậy, gia chủ đời trước của Hạ gia sớm đã truyền vị trí gia chủ cho Hạ Thần Xuyên, một lòng khổ tu để giải quyết tình trạng thần trí thường không tỉnh táo đó.
Hạ Thần Xuyên chính là thân gia gia của Hạ Tâm Nghiên, luôn coi Hạ Tâm Nghiên như chí bảo, sau khi ông ta đón Hạ Tâm Nghiên từ Hỏa Vân đảo đi, xác định thương thế linh hồn của Hạ Tâm Nghiên giống hệt người năm đó xong lập tức nổi giận lôi đình, trực tiếp đem Hạ Tâm Nghiên đến Bất Tử đảo, như muốn tìm Dương gia để đòi công đạo.
Sau khi Dương Thanh Đế lúc đó hỏi Mạc Đoạn Hồn tình hình cụ thể, từ miệng Mạc Đoạn Hồn biết được Thạch Nham có phương pháp cứu Hạ Tâm Nghiên, liền để Hạ Thần Xuyên ở trên Bất Tử đảo chờ đợi Thạch Nham đến giải quyết chuyện này.
Hạ Thần Xuyên tuy vô cùng bất mãn nhưng không dám phản bác Dương Thanh Đế, chỉ có thể làm theo lời ở trên đảo khổ sở chờ đợi.
Lần này đợi cũng hơn bốn tháng.
- Chào Mộ thiếu gia.
- Chào Mộ thiếu gia.
Dương Mộ trên đường đi tới, rất nhiều Võ Giả cung kính gật đầu chào hỏi, những người này cảnh giới tu vi đều không thấp, đa số là cảnh giới Bách Kiếp, Địa Vị, khí tức trên người hùng hậu, hình như lợi hại hơn Võ Giả cùng cảnh giới nhiều.
Thạch Nham theo sau Dương Mộ không nói một lời, chỉ lặng lẽ thả ra tinh thần cảm ứng, trong lòng thầm kinh ngạc.
Võ Giả xuất hiện ở đây, mỗi một người đều lợi hại hơn Võ Giả cùng cảnh giới bên ngoài nhiều.
Tinh khí thần bên trong thân thể bọn họ cực kì xuất chúng, sinh mệnh lực cuồn cuộn vô cùng, dù cho gân mạch và huyết nhục của thân thể cũng rắn chắc dị thường, Tinh Nguyên càng hùng hậu tinh thuần.
Thạch Nham tin rằng, bất cứ Võ Giả cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên nào đều cường đại hơn Võ Giả của Thương Minh cùng cảnh giới nhiều, cùng cảnh giới giao chiến, một người ở đây có thể chống lại hai người bên ngoài!
Càng quan sát, Thạch Nham càng kinh sợ, ngày càng kỳ vọng vào năng lực của Dương gia.
Trên đảo, rất nhiều ngọn núi sừng sững đâm thẳng vào tầng mây.
Từ phía trên nhìn xuống, có thể thấy từng khối linh điền, gieo trồng vô số dược liệu trân quý, rất nhiều yêu thú linh thú kỳ lạ quý hiếm được nuôi nhốt, phân tán các góc trên đảo.
Linh khí nồng đậm, tựa như nước chảy róc rách, liên tục di động trên hòn đảo, nơi này tràn đầy thiên địa linh khí, vẫn chưa đáp xuống đảo mà chỉ hít một hơi không khí liền cảm thấy thanh thản thoải mái, cả người đều được thả lỏng.
Hòn đảo rất lớn, e là so với diện tích toàn bộ Thương Minh còn muốn lớn hơn gấp bội lần, nói đây là một hòn đảo không bằng nói là một đại lục còn đúng hơn.
Ngồi trên mình Giao long hai đầu, Thạch Nham phóng mắt nhìn đi nhưng lại không nhìn thấy điểm cuối, trong mắt toàn là những dãy núi liên miên bất tận, trên mỗi đỉnh núi hình như đều có bóng người thấp thoáng.
- Đây chính là Bất Tử đảo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dương Mộ cười cười, chỉ về một khu vực phía sau có ma khí cuồn cuộn, giải thích cho Thạch Nham:
- Nơi đó là Thiên Môn đi thông tới Ma Vực Thứ Tư, chúng ta chiến đấu với Ma nhân cũng diễn ra tại đó. Vào lúc trước ngay cả phụ cận Bất Tử đảo đều có thể xuất hiện Ma nhân, gần đây Ma nhân tổn thất cũng không nhỏ, tạm thời yên ổn lại, không tiếp tục quấy phá nữa.
Thạch Nham ngạc nhiên, nhìn theo hướng mà Dương Mộ chỉ.
Chỉ thấy khu vực bên đó ma khí cuồn cuộn bốc lên, ma khí nồng nặc che lấp cả vùng, Thạch Nham nhìn chăm chú nhưng chả nhìn thấy gì hết.
- Bên đó tạm thời bị ma khí che lấp rồi, đệ không cần tốn sức nhìn, nhìn cũng không thấy gì đâu.
Dương Mộ mỉm cười nói.
- Ừm đúng là chả nhìn thấy gì.
Gật gật đầu, Thạch Nham nhíu mày hỏi:
- Bên đó có người đóng quân không?
Tuy nhìn không thấy tình hình bên đó nhưng Thạch Nham lại mơ hồ nhận ra ở đó có năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt, theo linh giác của hắn, ở đó chắc phải có cao thủ như mây, khẳng định có một ít cao thủ đứng đầu Dương gia.
- Đương nhiên, Mạc đại thúc bọn họ đều phòng thủ khu vực đó.
Sắc mặt Dương Mộ hơi lộ vẻ ngưng trọng
- Khoảng thời gian trước huynh nhận được tin tức Thái gia gia lại tiến vào Ma Vực, nghe nói lần này Thái gia gia tiến vào Ma Vực, nói chuyện trực tiếp với Ma đế Ba Tuần.
- Trực tiếp nói chuyện với Ma đế?
Thạch Nham kinh hãi.
Truyền thuyết nói rằng Ma đế Ba Tuần đạt tới cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên, đã một bước tiến vào cảnh giới Chân Thần.
Với hiểu biết của Thạch Nham về Ma nhân, hắn biết Ma nhân so với Võ Giả nhân loại cùng cảnh giới thì mạnh hơn nhiều, Dương Thanh Đế ở Vô Tận hải tuy uy danh truyền xa, nhưng dù sao tu vi cảnh giới cũng chỉ là Thông Thần nhất trùng thiên, người thật sự muốn chính diện gặp mặt với Ma đế Ba Tuần, chẳng phải là cực kì nguy hiểm sao?
- Tuy Thái gia gia chỉ có tu vi cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, nhưng mà Thái gia gia một thân thần thông quỷ thần khó lường, người dám gặp mặt Ma đế Ba Tuần tự nhiên mười phần nắm chắc.
Dương Mộ cười ngạo nghễ
-Năm mươi năm trước, lúc Thái gia gia ở cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên, đã có thể vượt cấp giết Ma chủ dưới trướng ma đế, tên Ma chủ kia lúc ấy là cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên à. Thái gia gia bây giờ bước vào cảnh giới Thông Thần, thần thông càng quảng đại, mà Ma đế Ba Tuần nay lại xưa không bằng nay, nếu Thái gia gia thật sự gặp được hắn, an toàn rời đi có lẽ không khó.
- Ma đế Ba Tuần nay xưa không bằng nay?
Thạch Nham lặng người một lát, đầu óc mù tịt
- Nghe nói Ba Tuần trăm năm trước tu luyện ma công gặp sự cố nên vẫn luôn ở trong Vạn Ma quật khôi phục lại, bao nhiêu năm qua hắn chỉ dùng ba bộ bạch cốt pháp thân để đi ra ngoài, chân thân trước giờ chưa từng rời khỏi Vạn Ma quật. Lần này Thái gia gia tiến vào ma vực, có lẽ là vì Tiêu thúc, cũng không biết người có thể mang Tiêu thúc còn sống trở về không…
Vừa nghe Dương Mộ nhắc tới Tiêu Hàn Y, sắc mặt Thạch Nham bỗng nhiên sầm xuống, trong lòng bất lực thở dài.
- Chuyện của Tiêu thúc, đệ cũng đừng quá đau lòng, dù không có đệ thì Ba Tuần sớm muộn gì cũng tìm tới Tiêu thúc. Lần trước ở Ma Vực, Tiêu thúc làm tiểu nhi tử của Ba Tuần bị thương nặng, lúc ấy Ba Tuần đã mở miệng nói muốn khiến Tiêu thúc nếm đau khổ, lần đó dù Tiêu thúc không đi với đệ thì cũng bị Ba Tuần tập kích.
Dương Mộ an ủi nói.
Hai người nói chuyện còn Giao long hai đầu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay trên Bất Tử đảo.
Dưới mặt đất, từng ngọn núi đâm thẳng vào trời cao, linh khí bức người, vạn thửa linh điền, yêu thú được nuôi nhốt ở các khu vực, rất nhiều Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị cưỡi các loại yêu thú bay lượn hoặc chạy băng băng trên hòn đảo, mỗi người đều mặt mày hứng khởi, tinh thần phấn chấn.
- Trên Bất Tử đảo, hiện tại có gần vạn Võ Giả, chẳng qua phần lớn Võ Giả đều ở cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, Bách Kiếp, số lượng Võ Giả cảnh giới Địa Vị trở lên cũng không nhiều, đại khái chỉ có khoảng ngàn người. Võ Giả ở đây cũng không phải toàn bộ đều là Dương gia chúng ta, Dương gia chúng ta nắm giữ mấy trăm hòn đảo, trên những đảo đó đều có cao thủ của gia tộc chúng ta.
Đến Bất Tử đảo, Dương Mộ bắt đầu giải thích tình hình trên đảo cho Thạch Nham, thuật lại cẩn thận tình trạng hiện tại của Bất Tử đảo.
Bất Tử đảo chính là thánh địa của Gia La hải vực, tổng bộ của Dương gia.
Toàn bộ Vô Tận hải, Bất Tử đảo là thánh địa tu luyện cực kì nổi tiếng, linh khí trên đảo nồng đậm, gieo trồng bất cứ loại linh dược nào cũng rất dễ sống, bởi vì linh khí nồng đậm, bất cứ Võ Giả nào tu luyện tại đây đều tốn ít công sức nhưng hiệu quả lại gấp bội, tốc độ ngưng luyện Tinh Nguyên đều nhanh hơn nơi khác rất nhiều.
Giao long hai đầu tiến vào Bất Tử đảo lại bay thêm một lúc lâu mới đến được một vùng linh khí dày đặc nhất.
- Nhìn phía dưới, sơn cốc đó chính là căn cơ của Dương gia chúng ta.
Dương Mộ bỗng hét nhỏ.
Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, cúi đầu quan sát cẩn thận.
Giữa chín ngọn núi cao sừng sững là một khoảng đất rộng rãi, một đám cung điện hùng vĩ đứng thẳng trên mặt đất, những cung điện đó đều do những các loại đá rắn chắc Thanh thiết thạch, Bạch ngọc thạch, Hỏa kim thạch xây dựng nên.
Dưới ánh mặt trời, những tảng đá hiếm thấy kia phản chiếu ánh sáng, phát ra hào quang rực rỡ.
Phóng mắt nhìn đi, những cung điện bên dưới như bị bao phủ trong ngũ sắc thần quang, giống hệt chốn thần tiên.
Rất nhiều yêu thú và Võ Giả hoạt động trên khoảng đất trống đó, đếm sơ một tí, sợ là yêu thú và Võ Giả tại đây đã hơn mấy nghìn người. Yêu thú kém nhất cũng là cấp ba, Võ Giả yếu nhất cũng là cảnh giới Nhân Vị.
"Đệ nhìn kỹ chín ngọn núi lớn kia.
Dương Mộ nhắc nhở.
Thạch Nham sửng sốt, ánh mắt chăm chú không khỏi nhìn về phía vào một ngọn núi lớn mấy ngàn trượng trong đó.
Ngọn núi lớn này vô cùng to lớn hùng vĩ, trên núi đầy các loại kỳ dược hiếm thấy, dưới ánh mắt chăm chú, Thạch Nham nhìn thấy rõ linh khí nồng đậm như nước chảy róc rách, hình như bị ngọn núi hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng của Bất Tử đảo tụ tập lại, lặng lẽ nhập vào bên trong ngọn núi, hệt như cung cấp dưỡng chất cho ngọn núi.
Ánh mắt di chuyển, hắn kinh ngạc phát hiện tám ngọn núi khác cũng y hệt vậy.
Thiên địa linh khí trên Bất Tử đảo lượn lờ không tiêu tán, hình như đều bị chín ngọn núi này thu hút, cuồn cuộn không ngừng hội tụ lại, nhập vào bồi dưỡng cho những ngọn núi.
Một đống sơn động hiện rõ trên vách núi thẳng đứng của chín ngọn núi, từ trong những sơn động đó thỉnh thoảng xuất hiện một hai bóng người đi ra, hình như bọn họ liên tục khổ tu trong sơn động, sau khi đi ra dường như vẫn chưa thích ứng với ánh mặt trời, đều nheo mắt lại, lặng lẽ cau mày.
- Chín ngọn núi này, có thể nói là nơi quý báu nhất của Dương gia chúng ta, trong lòng ngọn núi có ẩn chứa nhiều điều thần kì. Dương gia chúng ta có thể luôn luôn mạnh như thế này có liên quan mật thiết đến chín ngọn núi này.
Dương Mộ chỉ tay nói.
- Bởi vì linh dược trên núi sao?
Thạch Nham ngạc nhiên.
- Không chỉ linh dược.
Dương Mộ cười cười
- Rất nhanh đệ sẽ biết tại sao, bởi vì lát nữa đệ sẽ tiến vào một trong những ngọn núi đó, đệ cần thức tỉnh lại Hạ Tâm Nghiên, tự nhiên phải tìm một nơi yên tĩnh. Huynh dám đảm bảo, toàn bộ Vô Tận hải, cũng không bao nhiêu nơi có được điều kiện tu luyện tốt như Dương gia chúng ta.
Trong lòng Thạch Nham đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
- Chúng ta đi xuống thôi, trước tiên đi gặp Nhị gia gia nào, huynh nghĩ khoảng thời gian này, Nhị gia gia bị Hạ Thần Xuyên của Hạ gia quấy rấy đến mức mất hết kiên nhẫn rồi
Dương Mộ cười ha ha, thúc Giao long hai đầu bay thẳng xuống dưới cung điện hùng vĩ kia.
Trên đường đến đây, Thạch Nham đã biết Dương Thanh Đế đi Ma Vực, nhi tử lớn nhất Dương Phong của người lúc này đang thủ hộ lối vào Thiên Môn, trên Bất Tử đảo lúc này do nhi tử thứ hai Dương Lạc làm chủ sự, trên danh nghĩa cũng xem như Nhị gia gia của Thạch Nham.
Hạ Thần Xuyên của Hạ gia, tuy là gia chủ hiện tại của Hạ gia nhưng tuyệt không cùng thế hệ với Dương Thanh Đế, mà là cùng thế hệ với Dương Phong, Dương Lạc, tu vi chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên.
Gia chủ đời trước của Hạ gia, cũng là cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, nhưng Luân Hồi Võ Hồn gặp phải phiền toái, thường xuyên gặp phải tình trạng linh hồn hỗn loạn thần trí không tỉnh táo.
Vì vậy, gia chủ đời trước của Hạ gia sớm đã truyền vị trí gia chủ cho Hạ Thần Xuyên, một lòng khổ tu để giải quyết tình trạng thần trí thường không tỉnh táo đó.
Hạ Thần Xuyên chính là thân gia gia của Hạ Tâm Nghiên, luôn coi Hạ Tâm Nghiên như chí bảo, sau khi ông ta đón Hạ Tâm Nghiên từ Hỏa Vân đảo đi, xác định thương thế linh hồn của Hạ Tâm Nghiên giống hệt người năm đó xong lập tức nổi giận lôi đình, trực tiếp đem Hạ Tâm Nghiên đến Bất Tử đảo, như muốn tìm Dương gia để đòi công đạo.
Sau khi Dương Thanh Đế lúc đó hỏi Mạc Đoạn Hồn tình hình cụ thể, từ miệng Mạc Đoạn Hồn biết được Thạch Nham có phương pháp cứu Hạ Tâm Nghiên, liền để Hạ Thần Xuyên ở trên Bất Tử đảo chờ đợi Thạch Nham đến giải quyết chuyện này.
Hạ Thần Xuyên tuy vô cùng bất mãn nhưng không dám phản bác Dương Thanh Đế, chỉ có thể làm theo lời ở trên đảo khổ sở chờ đợi.
Lần này đợi cũng hơn bốn tháng.
- Chào Mộ thiếu gia.
- Chào Mộ thiếu gia.
Dương Mộ trên đường đi tới, rất nhiều Võ Giả cung kính gật đầu chào hỏi, những người này cảnh giới tu vi đều không thấp, đa số là cảnh giới Bách Kiếp, Địa Vị, khí tức trên người hùng hậu, hình như lợi hại hơn Võ Giả cùng cảnh giới nhiều.
Thạch Nham theo sau Dương Mộ không nói một lời, chỉ lặng lẽ thả ra tinh thần cảm ứng, trong lòng thầm kinh ngạc.
Võ Giả xuất hiện ở đây, mỗi một người đều lợi hại hơn Võ Giả cùng cảnh giới bên ngoài nhiều.
Tinh khí thần bên trong thân thể bọn họ cực kì xuất chúng, sinh mệnh lực cuồn cuộn vô cùng, dù cho gân mạch và huyết nhục của thân thể cũng rắn chắc dị thường, Tinh Nguyên càng hùng hậu tinh thuần.
Thạch Nham tin rằng, bất cứ Võ Giả cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên nào đều cường đại hơn Võ Giả của Thương Minh cùng cảnh giới nhiều, cùng cảnh giới giao chiến, một người ở đây có thể chống lại hai người bên ngoài!
Càng quan sát, Thạch Nham càng kinh sợ, ngày càng kỳ vọng vào năng lực của Dương gia.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên