Sát Nhân Vô Xá
Quyển 2 - Chương 79: Phiên ngoại tiểu thanh
Nhìn thân ảnh kia lưu luyến đi ra, nụ cười lưu lại trên môi Tiểu Thanh dần dần biến mất, y nghiêng đầu dựa vào giường, đối với Liễu Hâm Phong xông vào làm như không thấy.
“Ngươi vừa nói phải rời đi có thật không?” Liễu Hâm Phong giận đùng đùng hỏi.
Mấy ngày qua, hắn cẩn thận từng ly từng tý hầu hạ người này, tuy rằng bọn họ chưa từng nói với nhau một câu, nhưng hai bên đã không giống nước lửa khó gần như lúc đầu, hắn thậm chí nghĩ kỳ thực giữa bọn họ tương thích lẫn nhau, chỉ cần cho hắn thời gian, cho hắn cơ hội, hắn có thể làm được điều này.
Nhưng những điều Tiểu Thanh vừa nói đập nát toàn bộ tin tưởng của hắn, khiến hắn có cảm giác mọi việc mình làm đều là mơ tưởng.
“Ta là sát thủ, khi nhiệm vụ thất bại, cũng giống như phải về báo cáo kết quả nhiệm vụ vậy, có gì kỳ quái?” Đối với tức giận ngút trời của Liễu Hâm Phong, Tiểu Thanh lại hết sức bình tĩnh.
“Tay ngươi không thể cầm kiếm, tâm phế đều tổn thương lợi hại, bộ dạng này của ngươi trở về, chủ tử của ngươi có thể tha cho ngươi sao? Ta khiến cho ngươi chán ghét đến vậy sao, ngươi thà tình nguyện quay về chịu chết cũng không nguyện lưu lại với ta?”
Tiểu Thanh lạnh lùng nói, “Thực buồn cười, Liễu Hâm Phong, ta hiện tại là một phế nhân, xin hỏi nhờ ai ban tặng?”
Một câu nói dập tắt toàn bộ lửa giận của Liễu Hâm Phong, hắn gục đầu xuống, “Là ta! Tiểu Thanh, quả nhiên ngươi hận ta.”
“Không sai, ta đương nhiên hận! Ta ám sát thất bại, chết trên tay đối thủ không hề oán giận, nhưng ngươi vừa nói yêu ta, một bên lại hành hạ ta thành phế nhân, hiện tại lại đê tiện tới chiếu cố ta, nói cái gì muốn giảm bớt hối hận trong lòng, đây không phải là ngươi viện cớ tự an ủi mình sao, ta hiện tại ngay cả cầm chén nước cũng khó khăn, ta sống hay chết có gì khác nhau? Liễu Hâm Phong, ngươi nói ngươi yêu ta, đây chính là tình yêu của ngươi sao?!”
“Tiểu Thanh!”
Liễu Hâm Phong kích động không thôi tiến lên ôm chặt lấy Tiểu Thanh, kêu lên, “Ta đã đem gân tay ngươi nối tốt rồi, ta đảm bảo chỉ cần theo thời gian, ngươi có thể sử dụng kiếm giống như trước, y thuật của ta quyết không dưới tài Hoán Hoa, ngươi tin ta! Về phần tâm mạch của ngươi bị hao tổn, chỉ cần điều dưỡng cũng sẽ khỏi hẳn, nếu ngươi sốt ruột, ta có thể quá công cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng hận ta nữa, chỉ cần ngươi bồi bên cạnh ta có được không?”
Tiểu Thanh cười lạnh nói, “Quá công cho ta? Chẳng phải công lực của ngươi sẽ bị hao tổn? Ngươi đường đường là độc phán cũng sẽ làm chuyện ngu ngốc này sao?”
Liễu Hâm Phong liên tục gật đầu, nghiêm túc nói, “Võ công có thể chậm rãi luyện lại, mất đi một hai năm công lực căn bản cũng không sao, hơn nữa thương thế của ngươi vốn do ta tạo nên, Tiểu Thanh, ngươi nếu nguyện ý, ta lập tức quá công cho ngươi.”
Tiểu Thanh trầm ngâm nói, “Nếu ngươi muốn dùng biện pháp này ép ta nói ra người phía sau sai khiến, đó là điều không thể.”
“Tiểu Thanh, ta cũng không quan tâm chủ tử của ngươi là ai, ta chỉ muốn lưu ngươi lại.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu đáp lại ánh mắt khẩn thiết của Liễu Hâm Phong, bỗng nhiên mỉm cười hỏi, “Chỉ lưu lại đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy!”
Chỉ cần ngươi đồng ý lưu lại, ta có thể làm ngươi hồi tâm chuyển ý chấp nhận ta, ta muốn chỉ có hai ta ở bên nhau thôi.
Đầu Tiểu Thanh chuyển qua một bên, Liễu Hâm Phong khẩn trương nhìn y, chỉ sợ mở miệng nói lại phun ra những điều khiến hắn thương tâm.
Qua hồi lâu, Tiểu Thanh rốt cuộc chậm rãi nói, “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Những lời này khiến tâm tình Liễu Hâm Phong rất tốt, hắn đưa tay lên yêu thương mà xoa nhẹ đôi gò má tái nhợt của Tiểu Thanh, sau đó ôm thân thể vô lực suy yếu vào lòng, ôn nhu nói, “Tiểu Thanh, ta thề, cả đời này ta sẽ đối với ngươi thật tốt, những điều đã xảy ra trước đây hãy coi nó như một hồi ác mộng mà quên đi có được không?”
“Ừm…”
“Không bằng bây giờ ta liền quá công cho ngươi được không, ta cũng mong ngươi có thể khôi phục nhanh hơn một chút.”
“Thật sao? Ngươi sẽ rất cực nhọc.”
Lời nói mang theo quan tâm ôn nhu khiến lòng Liễu Hâm Phong nở hoa, hắn vui vẻ nói, “Tiểu Thanh, ngươi đang lo lắng cho ta sao? Ta không sao, kỳ thực đề nghị này ta đã sớm muốn nói rồi, nhưng ngươi căn bản không để ý tới ta, khiến ta không cách nào nhắc tới…”
Hắn đứng lên nói, “Ta đi chuẩn bị cơm nước, ngươi ăn cơm no lấy lại *** thần, ta liền quá công cho ngươi.”
Tiểu Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn Liễu Hâm Phong vui vui vẻ vẻ đi ra, trên mặt y lộ ra cười nhạt.
Nếu không chết được, đương nhiên phải sống thật tốt, trước mắt có sẵn một cây cầu, vì sao không lợi dụng cho tốt?
Sau khi ăn xong, Liễu Hâm Phong để Tiểu Thanh ngồi xếp bằng, hắn do dự một chút nói,”Tiểu Thanh, lúc quá công, tốt nhất là nên cởi áo, ngươi…”
“Được.” Tiểu Thanh bình thản trả lời một câu.
Liễu Hâm Phong muốn giúp Tiểu Thanh cởi nút áo, nhưng hơi thở ấm áp của đối phương phả ra khiến Liễu Hâm Phong có chút khẩn trương, nửa ngày cũng không cởi xong áo, Tiểu Thanh cười khẽ một tiếng nói, “Đồ ngốc!”
Y đẩy tay Liễu Hâm Phong ra, lần lượt cởi nút áo, đem áo trút xuống.
Các loại vết roi và vết sẹo đan xen trên cơ thể mịn màng trắng như tuyết, nhất là một kiếm trên vai kia, vết thương vừa mới khép miệng khiến ngực Liễu Hâm Phong run lên, hắn nhẹ giọng hỏi, “Có phải vết thương vô cùng đau đớn?”
“Đều là chút ngoại thương, sau khi ta dùng thuốc của ngươi, đã không đau nữa.”
Liễu Hâm Phong nhẹ nhàng kéo Tiểu Thanh vào trong lòng nói, “Tiểu Thanh, ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa, lúc đó đầu óc ta thực sự mê muội, làm sao lại ra tay ngoan độc như vậy…”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, còn nói những lời này làm gì? Ngoại thương như vậy từ nhỏ đến lớn ta không biết đã chịu bao nhiêu rồi, căn bản không coi là gì, ta đều không để ý, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?”
Tứ chi tiếp xúc thân mật khiến Liễu Hâm Phong cảm thấy tim Tiểu Thanh đập mạnh, sắc mặt có chút đỏ lên, buông cánh tay đang ôm Tiểu Thanh ra, ngồi xuống phía sau y, hít một hơi thật sâu, nỗ lực để tim đang đập kịch liệt bình tĩnh lại, sau đó nói, “Tiểu Thanh, chúng ta bắt đầu đi.”
“Được.”
Liễu Hâm Phong không nói thêm nữa, hắn khẽ để song chưởng lên lưng Tiểu Thanh vào các huyệt tâm du, đốc du, cách quan, hồn môn, chậm rãi đẩy chân khí vào.
Dòng khí ấm mang theo khí tức mãnh liệt từ sau lưng Tiểu Thanh từ từ chảy sâu vào tâm phế y, sau đó tản ra tứ chi, đau nhức không ngớt trong phủ tạng lúc trước dần dần dễ chịu, chân khí di chuyển trong người, khí lực dần dần tiến vào kinh mạch, khiến Tiểu Thanh cảm thấy toàn thân thoải mái không diễn tả được.
Tên ngốc này không chỉ tiêu hao một hai năm công lực đi?
Trong lòng y hơi cười nhạt, nếu ngươi nguyện ý hy sinh, ta cần gì phải khách khí, tốt nhất truyền toàn bộ sang.
Chân khí cuồn cuộn không ngừng mà tụ nhập tim phổi, Tiểu Thanh điều tức một chút nội lực trong cơ thể, đồng thời dung hòa chân khí chuyển sang tay trái.
Không ai biết y thuận tay trái, ngay cả chủ tử y cũng không biết, bây giờ chỉ cần quay đầu lại đánh ra một chưởng, với trạng thái hiện tại của Liễu Hâm Phong tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Người này *** thông ám khí độc dược, chính là tâm phúc đại họa, không lưu được!
Tâm niệm vừa động, liền không do dự nữa, Tiểu Thanh đưa nội lực vào lòng bàn tay trái muốn đánh về phía sau.
Theo một tiếng rên rỉ, thân thể Liễu Hâm Phong mềm rũ tựa vào lưng Tiểu Thanh, y quay đầu lại, đã thấy Liễu Hâm Phong hư nhược cười với y, “Tiểu Thanh, ngươi hẳn là không sao chứ.”
Lòng không tự chủ được run lên, một chưởng truy mệnh cũng không hạ xuống nữa.
Y đưa tay đỡ lấy Liễu Hâm Phong nói, “Ngươi rất cực nhọc phải không? Cứ nghỉ ngơi một chút đi.”
Thân thể thoáng cái mất đi nhiều năm công lực tự nhiên bị tổn hại rất nặng, sắc mặt Liễu Hâm Phong tái nhợt, hắn gật đầu, dựa vào Tiểu Thanh nằm xuống, nhắm mắt lại nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Thanh, ngươi không hận ta nữa chứ?”
“Vì sao ngươi phải để ý ta có hận ngươi hay không, chúng ta vốn là đối thủ, dù ngươi đối với ta thế nào cũng đều là bình thường.”
Liễu Hâm Phong lắc đầu, hắn nắm một tay Tiểu Thanh nói, “Ta có hơi mệt, bồi ta một chút đi.”
Tiểu Thanh muốn đợi rút bàn tay bị nắm về, lại bị Liễu Hâm Phong nắm chặt trong tay, tai nghe tiếng hít thở của hắn dần dần trầm ổn xuống, biết hắn đã ngủ, không khỏi thở dài, đành phải theo hắn.
Hết chapter 79
“Ngươi vừa nói phải rời đi có thật không?” Liễu Hâm Phong giận đùng đùng hỏi.
Mấy ngày qua, hắn cẩn thận từng ly từng tý hầu hạ người này, tuy rằng bọn họ chưa từng nói với nhau một câu, nhưng hai bên đã không giống nước lửa khó gần như lúc đầu, hắn thậm chí nghĩ kỳ thực giữa bọn họ tương thích lẫn nhau, chỉ cần cho hắn thời gian, cho hắn cơ hội, hắn có thể làm được điều này.
Nhưng những điều Tiểu Thanh vừa nói đập nát toàn bộ tin tưởng của hắn, khiến hắn có cảm giác mọi việc mình làm đều là mơ tưởng.
“Ta là sát thủ, khi nhiệm vụ thất bại, cũng giống như phải về báo cáo kết quả nhiệm vụ vậy, có gì kỳ quái?” Đối với tức giận ngút trời của Liễu Hâm Phong, Tiểu Thanh lại hết sức bình tĩnh.
“Tay ngươi không thể cầm kiếm, tâm phế đều tổn thương lợi hại, bộ dạng này của ngươi trở về, chủ tử của ngươi có thể tha cho ngươi sao? Ta khiến cho ngươi chán ghét đến vậy sao, ngươi thà tình nguyện quay về chịu chết cũng không nguyện lưu lại với ta?”
Tiểu Thanh lạnh lùng nói, “Thực buồn cười, Liễu Hâm Phong, ta hiện tại là một phế nhân, xin hỏi nhờ ai ban tặng?”
Một câu nói dập tắt toàn bộ lửa giận của Liễu Hâm Phong, hắn gục đầu xuống, “Là ta! Tiểu Thanh, quả nhiên ngươi hận ta.”
“Không sai, ta đương nhiên hận! Ta ám sát thất bại, chết trên tay đối thủ không hề oán giận, nhưng ngươi vừa nói yêu ta, một bên lại hành hạ ta thành phế nhân, hiện tại lại đê tiện tới chiếu cố ta, nói cái gì muốn giảm bớt hối hận trong lòng, đây không phải là ngươi viện cớ tự an ủi mình sao, ta hiện tại ngay cả cầm chén nước cũng khó khăn, ta sống hay chết có gì khác nhau? Liễu Hâm Phong, ngươi nói ngươi yêu ta, đây chính là tình yêu của ngươi sao?!”
“Tiểu Thanh!”
Liễu Hâm Phong kích động không thôi tiến lên ôm chặt lấy Tiểu Thanh, kêu lên, “Ta đã đem gân tay ngươi nối tốt rồi, ta đảm bảo chỉ cần theo thời gian, ngươi có thể sử dụng kiếm giống như trước, y thuật của ta quyết không dưới tài Hoán Hoa, ngươi tin ta! Về phần tâm mạch của ngươi bị hao tổn, chỉ cần điều dưỡng cũng sẽ khỏi hẳn, nếu ngươi sốt ruột, ta có thể quá công cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng hận ta nữa, chỉ cần ngươi bồi bên cạnh ta có được không?”
Tiểu Thanh cười lạnh nói, “Quá công cho ta? Chẳng phải công lực của ngươi sẽ bị hao tổn? Ngươi đường đường là độc phán cũng sẽ làm chuyện ngu ngốc này sao?”
Liễu Hâm Phong liên tục gật đầu, nghiêm túc nói, “Võ công có thể chậm rãi luyện lại, mất đi một hai năm công lực căn bản cũng không sao, hơn nữa thương thế của ngươi vốn do ta tạo nên, Tiểu Thanh, ngươi nếu nguyện ý, ta lập tức quá công cho ngươi.”
Tiểu Thanh trầm ngâm nói, “Nếu ngươi muốn dùng biện pháp này ép ta nói ra người phía sau sai khiến, đó là điều không thể.”
“Tiểu Thanh, ta cũng không quan tâm chủ tử của ngươi là ai, ta chỉ muốn lưu ngươi lại.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu đáp lại ánh mắt khẩn thiết của Liễu Hâm Phong, bỗng nhiên mỉm cười hỏi, “Chỉ lưu lại đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy!”
Chỉ cần ngươi đồng ý lưu lại, ta có thể làm ngươi hồi tâm chuyển ý chấp nhận ta, ta muốn chỉ có hai ta ở bên nhau thôi.
Đầu Tiểu Thanh chuyển qua một bên, Liễu Hâm Phong khẩn trương nhìn y, chỉ sợ mở miệng nói lại phun ra những điều khiến hắn thương tâm.
Qua hồi lâu, Tiểu Thanh rốt cuộc chậm rãi nói, “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Những lời này khiến tâm tình Liễu Hâm Phong rất tốt, hắn đưa tay lên yêu thương mà xoa nhẹ đôi gò má tái nhợt của Tiểu Thanh, sau đó ôm thân thể vô lực suy yếu vào lòng, ôn nhu nói, “Tiểu Thanh, ta thề, cả đời này ta sẽ đối với ngươi thật tốt, những điều đã xảy ra trước đây hãy coi nó như một hồi ác mộng mà quên đi có được không?”
“Ừm…”
“Không bằng bây giờ ta liền quá công cho ngươi được không, ta cũng mong ngươi có thể khôi phục nhanh hơn một chút.”
“Thật sao? Ngươi sẽ rất cực nhọc.”
Lời nói mang theo quan tâm ôn nhu khiến lòng Liễu Hâm Phong nở hoa, hắn vui vẻ nói, “Tiểu Thanh, ngươi đang lo lắng cho ta sao? Ta không sao, kỳ thực đề nghị này ta đã sớm muốn nói rồi, nhưng ngươi căn bản không để ý tới ta, khiến ta không cách nào nhắc tới…”
Hắn đứng lên nói, “Ta đi chuẩn bị cơm nước, ngươi ăn cơm no lấy lại *** thần, ta liền quá công cho ngươi.”
Tiểu Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn Liễu Hâm Phong vui vui vẻ vẻ đi ra, trên mặt y lộ ra cười nhạt.
Nếu không chết được, đương nhiên phải sống thật tốt, trước mắt có sẵn một cây cầu, vì sao không lợi dụng cho tốt?
Sau khi ăn xong, Liễu Hâm Phong để Tiểu Thanh ngồi xếp bằng, hắn do dự một chút nói,”Tiểu Thanh, lúc quá công, tốt nhất là nên cởi áo, ngươi…”
“Được.” Tiểu Thanh bình thản trả lời một câu.
Liễu Hâm Phong muốn giúp Tiểu Thanh cởi nút áo, nhưng hơi thở ấm áp của đối phương phả ra khiến Liễu Hâm Phong có chút khẩn trương, nửa ngày cũng không cởi xong áo, Tiểu Thanh cười khẽ một tiếng nói, “Đồ ngốc!”
Y đẩy tay Liễu Hâm Phong ra, lần lượt cởi nút áo, đem áo trút xuống.
Các loại vết roi và vết sẹo đan xen trên cơ thể mịn màng trắng như tuyết, nhất là một kiếm trên vai kia, vết thương vừa mới khép miệng khiến ngực Liễu Hâm Phong run lên, hắn nhẹ giọng hỏi, “Có phải vết thương vô cùng đau đớn?”
“Đều là chút ngoại thương, sau khi ta dùng thuốc của ngươi, đã không đau nữa.”
Liễu Hâm Phong nhẹ nhàng kéo Tiểu Thanh vào trong lòng nói, “Tiểu Thanh, ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa, lúc đó đầu óc ta thực sự mê muội, làm sao lại ra tay ngoan độc như vậy…”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, còn nói những lời này làm gì? Ngoại thương như vậy từ nhỏ đến lớn ta không biết đã chịu bao nhiêu rồi, căn bản không coi là gì, ta đều không để ý, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?”
Tứ chi tiếp xúc thân mật khiến Liễu Hâm Phong cảm thấy tim Tiểu Thanh đập mạnh, sắc mặt có chút đỏ lên, buông cánh tay đang ôm Tiểu Thanh ra, ngồi xuống phía sau y, hít một hơi thật sâu, nỗ lực để tim đang đập kịch liệt bình tĩnh lại, sau đó nói, “Tiểu Thanh, chúng ta bắt đầu đi.”
“Được.”
Liễu Hâm Phong không nói thêm nữa, hắn khẽ để song chưởng lên lưng Tiểu Thanh vào các huyệt tâm du, đốc du, cách quan, hồn môn, chậm rãi đẩy chân khí vào.
Dòng khí ấm mang theo khí tức mãnh liệt từ sau lưng Tiểu Thanh từ từ chảy sâu vào tâm phế y, sau đó tản ra tứ chi, đau nhức không ngớt trong phủ tạng lúc trước dần dần dễ chịu, chân khí di chuyển trong người, khí lực dần dần tiến vào kinh mạch, khiến Tiểu Thanh cảm thấy toàn thân thoải mái không diễn tả được.
Tên ngốc này không chỉ tiêu hao một hai năm công lực đi?
Trong lòng y hơi cười nhạt, nếu ngươi nguyện ý hy sinh, ta cần gì phải khách khí, tốt nhất truyền toàn bộ sang.
Chân khí cuồn cuộn không ngừng mà tụ nhập tim phổi, Tiểu Thanh điều tức một chút nội lực trong cơ thể, đồng thời dung hòa chân khí chuyển sang tay trái.
Không ai biết y thuận tay trái, ngay cả chủ tử y cũng không biết, bây giờ chỉ cần quay đầu lại đánh ra một chưởng, với trạng thái hiện tại của Liễu Hâm Phong tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Người này *** thông ám khí độc dược, chính là tâm phúc đại họa, không lưu được!
Tâm niệm vừa động, liền không do dự nữa, Tiểu Thanh đưa nội lực vào lòng bàn tay trái muốn đánh về phía sau.
Theo một tiếng rên rỉ, thân thể Liễu Hâm Phong mềm rũ tựa vào lưng Tiểu Thanh, y quay đầu lại, đã thấy Liễu Hâm Phong hư nhược cười với y, “Tiểu Thanh, ngươi hẳn là không sao chứ.”
Lòng không tự chủ được run lên, một chưởng truy mệnh cũng không hạ xuống nữa.
Y đưa tay đỡ lấy Liễu Hâm Phong nói, “Ngươi rất cực nhọc phải không? Cứ nghỉ ngơi một chút đi.”
Thân thể thoáng cái mất đi nhiều năm công lực tự nhiên bị tổn hại rất nặng, sắc mặt Liễu Hâm Phong tái nhợt, hắn gật đầu, dựa vào Tiểu Thanh nằm xuống, nhắm mắt lại nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Thanh, ngươi không hận ta nữa chứ?”
“Vì sao ngươi phải để ý ta có hận ngươi hay không, chúng ta vốn là đối thủ, dù ngươi đối với ta thế nào cũng đều là bình thường.”
Liễu Hâm Phong lắc đầu, hắn nắm một tay Tiểu Thanh nói, “Ta có hơi mệt, bồi ta một chút đi.”
Tiểu Thanh muốn đợi rút bàn tay bị nắm về, lại bị Liễu Hâm Phong nắm chặt trong tay, tai nghe tiếng hít thở của hắn dần dần trầm ổn xuống, biết hắn đã ngủ, không khỏi thở dài, đành phải theo hắn.
Hết chapter 79
Tác giả :
Phiền Lạc