Sát Nhân Điện
Chương 1-2: Lang Độc
Dịch giả: fishscreen
Biên: Độc Hành
Đêm dài thăm thẳm, gió thu càng mãnh liệt, từng đợt từng đợt gào thét trên những ngọn cây tùng bên ngoài đại điện.
Chín cỗ thi thể đang nằm bên trong đại điện, đột nhiên có hai người đứng dậy.
Hai hắc y nhân này đúng là Cửu hiệu sát thủ đã uống “Thiên Tích Hồng” và Nhất hiệu sát thủ đã trình lên “Sát Nhân chỉ”.
Hai người bọn họ đồng thời đứng lên, trong miệng đều phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Bốn con mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào nhau.
Thật lâu sau!
Không người nào phát ra một thanh âm, thân thể cũng không di động nửa điểm, nhưng trong lòng bọn họ đều có một suy nghĩ giống nhau: “Tại sao hắn không chết?”
Nhất hiệu sát thủ dường như không thể chịu nổi loại trầm mặc đáng sợ này, cười lạnh một tiếng, hỏi:
- Ngươi là ai?
Cửu hiệu sát thủ đã tận mắt nhìn thấy đối phương bị người mặc cẩm bào dùng một ngón tay đâm vào tử huyệt “Linh Cái”, tại sao hắn có thể sống lại? Trong lòng suy nghĩ: “Võ công của người này quả thật không thể xem thường!”
Nên biết một người khi bị điểm tử huyệt, tuyệt đối không có hy vọng sống sót, trừ phi là đối phương ngưng tụ chân khí phong bế huyệt đạo từ trước. Có điều dựa vào thủ pháp lợi hại của người mặc cẩm bào, nếu như đối phương vận khí phong bế huyệt đạo, tại sao lại không phát hiện ra? Chẳng lẽ công lực của người này đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Nhất hiệu sát thủ nhìn thấy đối phương không trả lời, đột nhiên đưa tay mở khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, hai hàng lông mày đâm xéo, nhãn thần như ngọc. Chỉ là sắc mặt của hắn lại trắng bệch, giống như thương thế của một chỉ trước đó vẫn chưa khỏi hẳn.
Thiếu niên này đột nhiên tiến về phía trước một bước, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là sát thủ ngụy trang, hay thật sự là hồng cân sát thủ? (*)
(*) Sát thủ khăn đỏ.
Cửu hiệu sát thủ lãnh đạm hỏi lại:
- Vậy còn ngươi?
Hiển nhiên hai người bọn họ đều sợ đối phương khám phá ra lai lịch thân phận của mình, vẫn đề phòng và nghi ngờ lẫn nhau.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt là một người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, chỉ với một câu nói này, hắn đã biết đối phương và mình giống nhau, đều là những kẻ giả trang.
Chỉ là hắn không thể tưởng tượng được, trong chốn võ lâm không ngờ cũng có người giống như mình, dám đem tính mạng ra đùa giỡn với “Sát Nhân điện chủ”.
Có điều hắn lại chợt cười lạnh một tiếng:
- Các hạ vì sao lại không dám để lộ khuôn mặt thật của mình?
Trong khi nói chuyện, thân thể của hắn chợt nhoáng lên, tay trái đâm ra, năm ngón tay chụp về phía chiếc khăn trên mặt của Cửu hiệu sát thủ.
Cửu hiệu sát thủ nghiêng người tránh qua, đồng thời phát ra một chưởng.
“Vù” một tiếng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ tràn đến.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhìn thấy một chưởng hùng hậu của đối phương, trong lòng thầm kinh hãi, lập tức lui về phía sau ba bước, mỉm cười nói:
- Võ công các hạ bất phàm, khó trách có thể thoát được độc thủ của “Sát Nhân điện chủ”!
Nói đoạn, hắn lại sấn lên phía trước, song chưởng cực kỳ lăng lệ liên tục phát ra bốn chưởng.
Cửu hiệu sát thủ hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng hóa giải bốn chưởng đang công đến, đồng thời phản kích lại một cước, khiến cho thiếu niên kia lại phải lui về phía sau năm bước.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt chính là một cao thủ nhất lưu trẻ tuổi đã thành danh trên giang hồ. Hắn hai lần công kích đều bị đối phương bức phải lui về phía sau, trong lòng tức giận, cười gằn một tiếng.
Lần thứ ba công kích, thân hình của hắn tựa như nước chảy mây trôi, bộ pháp đan xen vào nhau, bỗng nhiên dùng sức sử ra một thức “Lục Đỉnh Khai Sơn”, cũng là một chiêu tàn độc nhất trong Hàng Long chưởng pháp, đại suất bi thủ chưởng lực như khai sơn phá thạch công đến.
Chưởng lực đè nặng như một ngọn núi. Trong lòng Cửu hiệu sát thủ kinh hãi, bước chân đột nhiên nghiêng qua hai bước, tay phải từ bên dưới đâm vào “Cân Trì huyệt” của thiếu niên. Mắt thấy đã sắp chạm đến mục tiêu, đột nhiên hắn lại lật cổ tay, đâm vào “Khúc Xích huyệt” trên khuỷu tay của đối phương.
Hai lần biến hóa, tốc độ lại cực kỳ nhanh, quả thật khiến cho người khác không kịp suy nghĩ. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt dường như không nghĩ đến đối phương lại có chiêu thức tinh xảo khó dò như vậy, trong lòng cả kinh, lập tức thối lui ba bốn bước.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt giờ phút này trên mặt chợt hiện lên một tầng sát khí, cười lạnh nói:
- Cao minh, cao minh! Tại hạ hôm nay quả thật gặp được cao nhân!
Nói đoạn, hắn lại định nhún người lao lên.
Cửu hiệu sát thủ đột nhiên nhảy ra ngoài sáu thước, lãnh đạm nói:
- Nếu như chúng ta đã không phải là hồng cân sát thủ, lại không có thâm cừu đại hận, cần gì phải một mất một còn?
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt vốn đã động sát cơ, nghe được lời nói của đối phương liền ngẩn ra một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng vậy! Bây giờ thương thế của ta vẫn chưa hồi phục, nếu như tiếp tục giao thủ, có thể phải cần một thời gian dài mới chữa trị xong!”
Hắn lập tức cười ha hả nói:
- Các hạ nói không sai. Có điều chúng ta đều là những kẻ vừa thoát khỏi miệng hùm, các hạ cứ giấu đầu hở đuôi như vậy, lòng dạ thật sự là quá hẹp hòi!
Người nọ đang muốn xoay người rời đi, nghe được liền quay đầu lại, kéo chiếc khăn đỏ trên mặt xuống.
Chỉ thấy người này cũng là một thiếu niên khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, chỉ là hắn có vẻ rất cẩu thả, phía trên môi lại mọc ra một chúm râu ngắn ngủn, hổ mục lạnh lẽo nhưng hữu thần, ẩn chứa một cỗ mị lực của nam tử hán. Mặc dù khuôn mặt của hắn không tuấn tú như thiếu niên kia, nhưng đường nét lại có một phong thái mạnh mẽ của nam tử.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt vừa thấy khuôn mặt thật của người này liền ngẩn ra, thầm nghĩ: “Giang hồ võ lâm từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như vậy, tại sao ta lại không hề hay biết?”
Hắn liền mỉm cười nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này? Tại hạ Lang Thiên Như, vừa rồi thật là lỗ mãng, hy vọng huynh đài thứ lỗi!
Vị thiếu niên cường tráng kia liền nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu! Các hạ chắc là người mà võ lâm tôn xưng là “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như! Tại hạ họ Hoàng, tên gọi Cổ Lăng.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vừa nghe tên của người này, cảm thấy lạ lẫm, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ hắn là một người vừa mới xuất đạo giang hồ!”
Nghĩ vậy, hắn liền cười ha hả nói:
- Huynh đài chê cười rồi! Ngoại hiệu đó chẳng qua chỉ là võ lâm bằng hữu gọi đùa mà thôi.
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hai tay ôm quyền nói:
- Tại hạ còn có chuyện bên người, sau này có ngày gặp lại, xin cáo biệt!
Nói đoạn, liền xoay người rời đi.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vội vàng bước lên vài bước, cao giọng nói:
- Huynh đài! Chúng ta tuy là bèo nước gặp nhau, nhưng vừa gặp đã như quen biết từ lâu. Huynh đài muốn đến nơi nào, huynh đệ chúng ta có thể đi cùng nhau hay không? Nếu như gặp chuyện cũng có thể tương trợ nhau.
Hoàng Cổ Lăng dường như cảm động, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lang Thiên Như, cảm khái nói:
- Lang huynh nghĩa tận trời cao, tại hạ được kết giao quả thật là may mắn. Thịnh tình hôm nay tại hạ sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng!
Hắn ngừng lại một chút, sau đó lại nói:
- Chỉ là tại hạ có một câu, Lang huynh nếu như đi cùng tại hạ sẽ gặp phải họa sát thân, bởi vì tại hạ chính là muốn đi tìm Sát Nhân điện chủ.
Lang Thiên Như vừa nghe, không khỏi giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng biết hắn và ‘Sát Nhân điện chủ’ có thâm cừu đại hận gì, không ngờ lại dám đi tìm y tính sổ?”
Lang Thiên Như chợt cười ha hả, khẳng khái nói:
- Đời người như sương sớm, sinh mệnh tựa bóng câu (*). Nếu như tại hạ e ngại “Sát Nhân điện chủ” thì đêm nay đã không mạo hiểm giết chết nhất hiệu sát thủ, ngụy trang tiến vào miếu cổ.
(*) Hình ảnh “bóng câu qua cửa” chỉ sự thoáng qua rất nhanh, vô tình của thời gian. Không phải người xưa gọi mặt trời là bạch câu, mà bạch câu được so sánh với nhật ảnh. Đây là hình ảnh tượng trưng ước lệ của việc ngựa phi bên ngoài, người ngồi trong nhìn qua cửa chỉ thấy vèo một cái, nhanh vô cùng. Thường câu này dân ta vẫn dùng là “bóng câu qua khe cửa (sổ)”.
Hoàng Cổ Lăng vừa nghe lời nói hùng hồn của y, hổ mục ngân ngấn lệ. Hắn liền đưa tay lên, nắm chặt lấy cổ tay của Lang Thiên Như, kích động nói:
- Lang huynh! Vừa rồi tại hạ đã lỡ lời. Tại hạ từ trước đến nay đều một mình hành tẩu giang hồ, chưa từng gặp được bằng hữu nào chính trực như huynh đài.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như mỉm cười nói:
- Hoàng huynh! Vừa rồi huynh nói muốn đi tìm “Sát Nhân điện chủ”. Có điều ma đầu này trên giang hồ võ lâm mặc dù danh tiếng lẫy lừng, nhưng lại chưa người nào từng thấy qua khuôn mặt thật của y. Hoàng huynh có biết diện mạo thật của y hay không?
Ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hiện lên vẻ thống hận, nghiến răng nói:
- Tại hạ đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật ghê tởm của y. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tại hạ cũng không dám tin y chính là “Sát Nhân điện chủ” âm độc tàn nhẫn thiên hạ có một không hai!
Biên: Độc Hành
Đêm dài thăm thẳm, gió thu càng mãnh liệt, từng đợt từng đợt gào thét trên những ngọn cây tùng bên ngoài đại điện.
Chín cỗ thi thể đang nằm bên trong đại điện, đột nhiên có hai người đứng dậy.
Hai hắc y nhân này đúng là Cửu hiệu sát thủ đã uống “Thiên Tích Hồng” và Nhất hiệu sát thủ đã trình lên “Sát Nhân chỉ”.
Hai người bọn họ đồng thời đứng lên, trong miệng đều phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Bốn con mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào nhau.
Thật lâu sau!
Không người nào phát ra một thanh âm, thân thể cũng không di động nửa điểm, nhưng trong lòng bọn họ đều có một suy nghĩ giống nhau: “Tại sao hắn không chết?”
Nhất hiệu sát thủ dường như không thể chịu nổi loại trầm mặc đáng sợ này, cười lạnh một tiếng, hỏi:
- Ngươi là ai?
Cửu hiệu sát thủ đã tận mắt nhìn thấy đối phương bị người mặc cẩm bào dùng một ngón tay đâm vào tử huyệt “Linh Cái”, tại sao hắn có thể sống lại? Trong lòng suy nghĩ: “Võ công của người này quả thật không thể xem thường!”
Nên biết một người khi bị điểm tử huyệt, tuyệt đối không có hy vọng sống sót, trừ phi là đối phương ngưng tụ chân khí phong bế huyệt đạo từ trước. Có điều dựa vào thủ pháp lợi hại của người mặc cẩm bào, nếu như đối phương vận khí phong bế huyệt đạo, tại sao lại không phát hiện ra? Chẳng lẽ công lực của người này đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Nhất hiệu sát thủ nhìn thấy đối phương không trả lời, đột nhiên đưa tay mở khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, hai hàng lông mày đâm xéo, nhãn thần như ngọc. Chỉ là sắc mặt của hắn lại trắng bệch, giống như thương thế của một chỉ trước đó vẫn chưa khỏi hẳn.
Thiếu niên này đột nhiên tiến về phía trước một bước, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là sát thủ ngụy trang, hay thật sự là hồng cân sát thủ? (*)
(*) Sát thủ khăn đỏ.
Cửu hiệu sát thủ lãnh đạm hỏi lại:
- Vậy còn ngươi?
Hiển nhiên hai người bọn họ đều sợ đối phương khám phá ra lai lịch thân phận của mình, vẫn đề phòng và nghi ngờ lẫn nhau.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt là một người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, chỉ với một câu nói này, hắn đã biết đối phương và mình giống nhau, đều là những kẻ giả trang.
Chỉ là hắn không thể tưởng tượng được, trong chốn võ lâm không ngờ cũng có người giống như mình, dám đem tính mạng ra đùa giỡn với “Sát Nhân điện chủ”.
Có điều hắn lại chợt cười lạnh một tiếng:
- Các hạ vì sao lại không dám để lộ khuôn mặt thật của mình?
Trong khi nói chuyện, thân thể của hắn chợt nhoáng lên, tay trái đâm ra, năm ngón tay chụp về phía chiếc khăn trên mặt của Cửu hiệu sát thủ.
Cửu hiệu sát thủ nghiêng người tránh qua, đồng thời phát ra một chưởng.
“Vù” một tiếng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ tràn đến.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhìn thấy một chưởng hùng hậu của đối phương, trong lòng thầm kinh hãi, lập tức lui về phía sau ba bước, mỉm cười nói:
- Võ công các hạ bất phàm, khó trách có thể thoát được độc thủ của “Sát Nhân điện chủ”!
Nói đoạn, hắn lại sấn lên phía trước, song chưởng cực kỳ lăng lệ liên tục phát ra bốn chưởng.
Cửu hiệu sát thủ hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng hóa giải bốn chưởng đang công đến, đồng thời phản kích lại một cước, khiến cho thiếu niên kia lại phải lui về phía sau năm bước.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt chính là một cao thủ nhất lưu trẻ tuổi đã thành danh trên giang hồ. Hắn hai lần công kích đều bị đối phương bức phải lui về phía sau, trong lòng tức giận, cười gằn một tiếng.
Lần thứ ba công kích, thân hình của hắn tựa như nước chảy mây trôi, bộ pháp đan xen vào nhau, bỗng nhiên dùng sức sử ra một thức “Lục Đỉnh Khai Sơn”, cũng là một chiêu tàn độc nhất trong Hàng Long chưởng pháp, đại suất bi thủ chưởng lực như khai sơn phá thạch công đến.
Chưởng lực đè nặng như một ngọn núi. Trong lòng Cửu hiệu sát thủ kinh hãi, bước chân đột nhiên nghiêng qua hai bước, tay phải từ bên dưới đâm vào “Cân Trì huyệt” của thiếu niên. Mắt thấy đã sắp chạm đến mục tiêu, đột nhiên hắn lại lật cổ tay, đâm vào “Khúc Xích huyệt” trên khuỷu tay của đối phương.
Hai lần biến hóa, tốc độ lại cực kỳ nhanh, quả thật khiến cho người khác không kịp suy nghĩ. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt dường như không nghĩ đến đối phương lại có chiêu thức tinh xảo khó dò như vậy, trong lòng cả kinh, lập tức thối lui ba bốn bước.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt giờ phút này trên mặt chợt hiện lên một tầng sát khí, cười lạnh nói:
- Cao minh, cao minh! Tại hạ hôm nay quả thật gặp được cao nhân!
Nói đoạn, hắn lại định nhún người lao lên.
Cửu hiệu sát thủ đột nhiên nhảy ra ngoài sáu thước, lãnh đạm nói:
- Nếu như chúng ta đã không phải là hồng cân sát thủ, lại không có thâm cừu đại hận, cần gì phải một mất một còn?
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt vốn đã động sát cơ, nghe được lời nói của đối phương liền ngẩn ra một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng vậy! Bây giờ thương thế của ta vẫn chưa hồi phục, nếu như tiếp tục giao thủ, có thể phải cần một thời gian dài mới chữa trị xong!”
Hắn lập tức cười ha hả nói:
- Các hạ nói không sai. Có điều chúng ta đều là những kẻ vừa thoát khỏi miệng hùm, các hạ cứ giấu đầu hở đuôi như vậy, lòng dạ thật sự là quá hẹp hòi!
Người nọ đang muốn xoay người rời đi, nghe được liền quay đầu lại, kéo chiếc khăn đỏ trên mặt xuống.
Chỉ thấy người này cũng là một thiếu niên khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, chỉ là hắn có vẻ rất cẩu thả, phía trên môi lại mọc ra một chúm râu ngắn ngủn, hổ mục lạnh lẽo nhưng hữu thần, ẩn chứa một cỗ mị lực của nam tử hán. Mặc dù khuôn mặt của hắn không tuấn tú như thiếu niên kia, nhưng đường nét lại có một phong thái mạnh mẽ của nam tử.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt vừa thấy khuôn mặt thật của người này liền ngẩn ra, thầm nghĩ: “Giang hồ võ lâm từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như vậy, tại sao ta lại không hề hay biết?”
Hắn liền mỉm cười nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này? Tại hạ Lang Thiên Như, vừa rồi thật là lỗ mãng, hy vọng huynh đài thứ lỗi!
Vị thiếu niên cường tráng kia liền nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu! Các hạ chắc là người mà võ lâm tôn xưng là “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như! Tại hạ họ Hoàng, tên gọi Cổ Lăng.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vừa nghe tên của người này, cảm thấy lạ lẫm, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ hắn là một người vừa mới xuất đạo giang hồ!”
Nghĩ vậy, hắn liền cười ha hả nói:
- Huynh đài chê cười rồi! Ngoại hiệu đó chẳng qua chỉ là võ lâm bằng hữu gọi đùa mà thôi.
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hai tay ôm quyền nói:
- Tại hạ còn có chuyện bên người, sau này có ngày gặp lại, xin cáo biệt!
Nói đoạn, liền xoay người rời đi.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vội vàng bước lên vài bước, cao giọng nói:
- Huynh đài! Chúng ta tuy là bèo nước gặp nhau, nhưng vừa gặp đã như quen biết từ lâu. Huynh đài muốn đến nơi nào, huynh đệ chúng ta có thể đi cùng nhau hay không? Nếu như gặp chuyện cũng có thể tương trợ nhau.
Hoàng Cổ Lăng dường như cảm động, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lang Thiên Như, cảm khái nói:
- Lang huynh nghĩa tận trời cao, tại hạ được kết giao quả thật là may mắn. Thịnh tình hôm nay tại hạ sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng!
Hắn ngừng lại một chút, sau đó lại nói:
- Chỉ là tại hạ có một câu, Lang huynh nếu như đi cùng tại hạ sẽ gặp phải họa sát thân, bởi vì tại hạ chính là muốn đi tìm Sát Nhân điện chủ.
Lang Thiên Như vừa nghe, không khỏi giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng biết hắn và ‘Sát Nhân điện chủ’ có thâm cừu đại hận gì, không ngờ lại dám đi tìm y tính sổ?”
Lang Thiên Như chợt cười ha hả, khẳng khái nói:
- Đời người như sương sớm, sinh mệnh tựa bóng câu (*). Nếu như tại hạ e ngại “Sát Nhân điện chủ” thì đêm nay đã không mạo hiểm giết chết nhất hiệu sát thủ, ngụy trang tiến vào miếu cổ.
(*) Hình ảnh “bóng câu qua cửa” chỉ sự thoáng qua rất nhanh, vô tình của thời gian. Không phải người xưa gọi mặt trời là bạch câu, mà bạch câu được so sánh với nhật ảnh. Đây là hình ảnh tượng trưng ước lệ của việc ngựa phi bên ngoài, người ngồi trong nhìn qua cửa chỉ thấy vèo một cái, nhanh vô cùng. Thường câu này dân ta vẫn dùng là “bóng câu qua khe cửa (sổ)”.
Hoàng Cổ Lăng vừa nghe lời nói hùng hồn của y, hổ mục ngân ngấn lệ. Hắn liền đưa tay lên, nắm chặt lấy cổ tay của Lang Thiên Như, kích động nói:
- Lang huynh! Vừa rồi tại hạ đã lỡ lời. Tại hạ từ trước đến nay đều một mình hành tẩu giang hồ, chưa từng gặp được bằng hữu nào chính trực như huynh đài.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như mỉm cười nói:
- Hoàng huynh! Vừa rồi huynh nói muốn đi tìm “Sát Nhân điện chủ”. Có điều ma đầu này trên giang hồ võ lâm mặc dù danh tiếng lẫy lừng, nhưng lại chưa người nào từng thấy qua khuôn mặt thật của y. Hoàng huynh có biết diện mạo thật của y hay không?
Ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hiện lên vẻ thống hận, nghiến răng nói:
- Tại hạ đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật ghê tởm của y. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tại hạ cũng không dám tin y chính là “Sát Nhân điện chủ” âm độc tàn nhẫn thiên hạ có một không hai!
Tác giả :
Ức Văn