Sát Long Hệ Thống
Chương 82: Học tập Tiên nhân thuật
Trung tâm của Hắc Ám sâm lâm,tại một cái hồ nhỏ nước trong vắt có hai người một người như sư tử thì đang đứng người còn lại thì hai mắt nhắm nghiền thân thể thì đang trôi nổi lềnh bềnh không xác định trên mặt nước cứ như xác chết vậy,
“Lion... rút cuộc ông làm cái gì với nước trong hồ vậy...”
Hắn mở mắt ra nhìn Lion khó chịu nói, hắn không phải là không muốn dậy mà là không thể dậy, cứ như nước trong hồ dính hắn luôn rồi vậy,hắn cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị như thế này nhưng không lần nào hắn tự thoát ra được cả.
“Chấp nhận luyện đan giúp ta không?... giao kèo ta giúp ngươi dung hợp hai thanh kiếm đó... ok..”
Lion nhìn hắn khuôn mặt sư tử không ngừng co giật, gầm gừ nói.
“Nằm mơ... sao ông không tự luyện đi... ông có rảnh không?...”
Hắn ức chế nói, hắn biết Lion biết luyện đan mà Ông ta không luyện mà bảo hắn đi luyện giúp bảo so hắn không ức.
“Ta thích ngươi luyện đan giúp ta đấy, không được sao?...”
Lion vẫn gầm gừ nói cứ như sẽ xông vào ăn thịt hắn ngay không bằng.
“Nói cho ta biết ông tại sao lại có thể đến đây... thứ hai là ông bị cái gì mà lại phải luyện đan trị thương... ta thấy ông chẳng có bị thương ở đâu cả... thứ ba tại sao ông biết bài thơ của ta?... thứ tư ông tại sao luyện biết về Tiềm lực, mệnh tinh và tại sao lại có thể xác nhận ta có thể là Long hoàng?... Thứ năm, ông làm gì với hồ nước này... giải thích hết những câu hỏi này thì ta hứa sẽ giúp ông luyện đan... ok.”
Hắn nằm dưới nước lạnh như băng này cực kỳ khó chịu nên đành phải nhượng bộ nói.
“ok.. thứ nhất ta liều mạng xé rách hư không đến đây... mà nói đến nguyên nhân ta phải xé rách hư không thì ta càng bực tức... không biết tên khốn kiếp nào tiết lộ thông tin của ta khiến ta bị mười hai cung hoàng đạo tập kích... có điên không cơ chứ?...
Thế đấy, đến câu thứ hai thân thể ta rất tốt nhưng linh hồn và ý thức của ta thì nó đang dần mất đi đây là cái giá mà ta phải trả cho việc xé rách hư không xuống vị diện thấp hơn nên ngươi luyện đan cho ta càng sớm càng tốt...
Câu thứ ba, ta thích thì ta nhớ thôi... ngươi thích nghe thì để ta đọc lại cho ngươi nghe :
'Quân vương độc tấu khúc tiêu sầu .
Sông núi ngàn trùng có thấy đâu.
Tri kỷ hồng nhan không giữ nổi.
Giang sơn gấm vóc biết là giàu.
Tiêu ngân khắc khoải hờn duyên số.
Trúc vọng tâm tình mãi nhớ nhau.
Vớ vẩn tràng giang làng sống gợn.
Thẩn thờ tấu khúc cả trời đau!''
Đến câu thứ tư, tiềm lực thì ta đánh với ngươi nên đoán ra thôi... nhưng hai cái còn lại thì ta chắc chắn, thứ nhất mệnh tinh của ngươi chắc chắn là sát tinh... nếu không tuyệt đối sẽ không có chuyện sát khí của ngươi mạnh như vậy... Long hoàng tất nhiên là thông qua thanh kiếm màu vàng và bài thơ trên ta có thể xác định ngươi có ''Vương tư chất'' à nhầm là “ Hoàng tư chất” mới phải...
Thậm chí với long khí thịnh như vậy thì ngươi có “Đế tư chất” cũng không phải là không có khả năng... vì ngươi là tiểu bối nên ta cũng nói luôn Long khí chính là khí vận nên ngươi sẽ gặp rất nhiều may mắn nhưng nó cũng sẽ là thứ khiến cho ngươi gặp ''họa sát thân'' nếu gặp phải người mạnh hơn ngươi rất nhiều như ta đây... ta là thích cái đẹp và cái thú vị nên khí vận đó đối với ta vô dụng nếu không ngươi đã sớm chết rồi...
Thứ năm ,cái thứ mà ngươi nói ta sử dụng tên Tiên nhân thuật có thể thao túng toàn bộ những thứ xung quanh ngươi, phạm vi thì đó là tùy vào ngươi... ta mất một năm để học nhưng phải mất một trăm năm để có thành tựu... học dễ vận dụng không dễ đâu... đã xong người có giúp ta luyện đan được rồi...”
Lion ngồi xuống trả lời những câu hỏi của hắn, tốc độ nói của Lion tuy nói là rất nhanh nhưng đối với người được Atula ''rèn luyện'' như hắn thì vẫn chậm lắm nên hắn nghe rõ tất cả.
“Là ai đọc cho ông?... ông chưa nghe thì nhớ kiểu gì?... thứ hai, là ông có nằm mơ cũng không thể qua sát khí có thể xác nhận tên mệnh tinh của ta, đơn giản như thế được... thứ ba,xác định long khí thông qua thanh Long... thanh kiếm màu vàng đó của ta ông ảo tưởng à... ta chỉ sử dụng đúng một lần... hơn nữa còn không cần Long khí gia trì... ông nghĩ những câu trả lời của ông có khả năng sao?... ta thừa nhận ông nói đúng nhưng câu trả lời của ông quá mập mờ không đáp ứng được yêu cầu của ta...”
Hắn nghe hiểu nhưng còn rất nhiều điểm nghi hoặc trong câu nói của Lion, tất nhiên tính hiếu kỳ của hắn bốc lên, hắn muốn hỏi cho bằng được.
“Nghe được hết sao... rất tốt... ok ta sẽ nói rõ hơn... Là một kẻ tên là Yuuto nói với ta... còn nói là thơ hắn làm... hắc hắc.. ta mà gặp lại hắn là hắn chết với ta... Ngươi quên ta là mặt trái của cung hoàng đạo Sư tử Leo rồi sao?... là cung hoàng đạo hay mặt trái của cung hoàng đạo thì điều tất nhiên là ít nhất cũng phải biết rõ tất cả tên của các loại mệnh tinh chứ ,đúng không?... ta biết hết nhưng chỉ là ta không biết cách phá giải mà thôi... Thứ Ba là long khí... ta đúng là không thể biết thông qua thanh kiếm đó nhưng có thể phát hiện khi ngươi bước vào trạng thái ''long hóa''... thì sẽ có một số long khí được thất thoát ra ngoài... ngươi nhìn đây là toàn bộ long khí mà ngươi thất thoát ra ngoài trong khi đấu với ta... nên ta mới đề nghị hợp hai thanh kiếm đó lại như thế thứ thoát ra không phải long khí mà là sát khí... như thế sẽ không có ai phát hiện ra ngươi có long khí rồi... ta đưa nó lại cho ngươi... ngươi thấy ta có thông minh không?...”
Lion lại giải thích cho hắn hiểu,tốc độ còn nhanh hơn lần trước nhưng chẳng là cái quái gì so với tốc độ nói của Atula cả,tất nhiên hắn nghe lọt lỗ tai hết ,Lion thì đôi mắt màu đỏ không ngừng lưu chuyển qua lại như giám sát thứ gì đó, sau đó trong tay xuất hiện một quang cầu màu vàng như quả bóng bay vậy đặt vào ngực hắn.
“Đã hiểu... ông rất thông minh... ông thả ta ra đi... “
Hắn gật đầu hiểu ý,ngoài mặt thì không biểu hiện cái gì nhưng trong lòng thì như “phiên thiên đảo hải” khó hiểu tự hỏi bản thân mình:
“Yuuto còn sống... Ijika Yuuto còn sống... khốn kiếp... hắn còn sống... rokuro ơi là rokuro... đệ diệt cỏ lưu gốc rồi....”
“Phóc.. rồi đấy..”
Lion búng tay một cái, hắn lại một lần nữa được kéo lên khỏi làn nước lạnh giá.
''đây là hai thanh kiếm của ta... ta thiếu một số dược phẩm nên cần đi kiếm... ông cứ dung luyện hai thanh kiếm giúp ta... ông thích nhìn cái đẹp phải không?... để ta cho ông thấy cái gì gọi là đẹp...”
Hắn đưa cho Lion hai thanh kiếm của mình, hắn tuy nói là không hơn kẻ tiểu nhân bao nhiêu nhưng hắn vẫn có một số câu ''châm ngôn'' cho mình,''hứa được làm được'' là một câu trong số đó, sau đó trong tay hắn xuất hiện một cây sáo màu đen tuyền, đưa lên môi thế là một âm thanh nhẹ nhàng đã được ngân lên, khung cảnh bắt đầu thay đổi, những đàn bướm sặc sỡ đầy màu sắc bắt đầu bay vây quanh hắn.
“Làm sao có thể... ý cảnh, ngươi ở đây mà lĩnh ngộ được ý cảnh... còn mạnh hơn... nhưng nó rất đẹp ... đây là thứ ta thấy đẹp nhất từ khi ta được sinh ra... có ý thức của mình... ngươi dạy ta được không?”
Lion nhìn từng con bướm đang bay đến đậu trên những ngón tay to lớn của mình, đôi mắt màu đỏ của hắn bắt đầu có nước mắt chảy xuống,nói thực ra thì Lion hắn chỉ sống trong dằn vặt, sợ hãi và những mưa kế của mình thì lấy đâu ra tâm trí nữa nhìn thấy những cái đẹp , cái thú vị chứ, hắn chỉ sống trong sự sợ hãi , sự yếu đuối của mình, lúc nào cũng phải chạy đông chạy tây tìm cách trốn thoát sự truy bắt của mười hai vị cung hoàng đạo kia lúc nào cũng muốn giết hắn.
“Ta phải đi kiếm dược phẩm rồi... có lẽ rất lâu mới có thể quay về... một năm... cho ta một năm... ta sẽ trở về đây giúp ông luyện đan... được chứ?...”
tiếng sáo biến mất đàn bướm sặc sỡ cũng tiêu thăng, hắn một lần nữa hiện ra, hắn hai mắt màu xám vẫn giữ nét u buồn như hắn không biết thế nào là vui cả, môi mấy máy những lời nói được hắn khó khăn nói ra.
“Được... ta chấp nhận chờ ngươi một năm... đây là tiên nhân thuật... nó rất có ích cho ngươi bây giờ...”
Lion từ mi tâm bay ra một tia sáng bay thẳng vào mi tâm của hắn, sau đó quay lưng đi, người ông ta sau đó như biến thành đá vậy.
“Cáo từ... tiền bối...”
Hắn phát hiện trong đầu bắt đầu xuất hiện rất nhiều thứ , hắn cúi đầu thi lễ với Lion xong thì quay đi trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, đây chính là thứ duy nhất hắn nhận được từ Ngao ứng long, thanh đứng đầu thần binh bảng ''Yêu đế kiếm'', hắn lập tức biến mất, trong bụi cây gần đó bắt đầu vang lên tiếng kêu rên kinh hãi sau đó tắt ngấm, khu rừng lại quay trở về với khung cảnh im lặng đến đáng sợ và mang vài phần yêu dị của nó như báo trước có điều chẳng lành vậy.
Nói thế đủ rồi, nói đến main đây, ngoài miệng thì nói đi kiếm dược phẩm nhưng thực chất là hắn đang đi thực hiện lời hứa của mình, tàn sát nhiệm vụ chính thức đối với hắn, hắn đang trên đường chạy như bay đến Minh tộc trước vì mấy tên hắn giết lúc nãy chính là từ minh tộc, nguyên nhân khác là Atula truyền thừa đang ở Tu la tộc.
“Sư phụ... những lời Lion tiền bối nói có đúng không?...”
Hắn vừa chạy vừa nói, hắn không bay thay vì chạy như thế này ,đơn giản đối cới hắn bay thì sẽ bị phát hiện còn chạy thì không, ít nhất đối với hắn là vậy, bây giờ vẫn là ban đêm và hắn là sát thủ.
“Hắn nói có vài phần đúng đấy... nhưng mà có ba mươi vạn người đấy?... muốn đồ sát hết thật à?”
Atula hiện ra, đương nhiên là luôn trong trạng thái chibi nhỏ xíu cao chỉ khoảng ba mươi cm, ngồi trên vai của hắn nói.
“Không phải sư phụ nói rồi sao?... một số chuyện ''tiểu nhân'' có thể nhưng ''quân tử'' thì không... như bây giờ giết người trăm vạn thì quân tử tất nhiên sẽ không dám làm... vậy thì con đành phải xin làm ''tiểu nhân'' vậy... con chỉ sợ có cá lọt lưới thôi... nếu không thì con tắm máu của ba mười vạn người... “
Hai mắt của hắn bắt đầu đỏ lên, đơn giản hắn đã “chế độ đồ sát: bật” và trước mặt hắn bây giờ là Minh tộc tộc địa, nó được xây rất đơn giản như ngôi làng Lá trong Naruto vậy, hắn lập tức lấy đà ở một cái cây sau đó nhún một cái ,hóa thành lưu tinh phóng lên trên không, trong tay bắt đầu xuất hiện một đóa hóa liên màu đỏ nhiệt độ cực kỳ khủng khiếp, hắn ra tay là sát chiêu này vì sẽ nhanh chóng xóa xổ ngôi làng này nhưng quan trọng là nó chính là nhược điểm của Minh tộc và Tula tộc , sợ lửa, sợ sức nóng.
“Đại hình Long nộ Huyết liên... “
Huyết liên nhanh chóng phồng to lên như quả cầu Odama Rasengan của Boruto trong lúc đập momosiki vậy, hắn hét lớn lên như để cảnh báo vậy sau đó ném đóa hoa sen khổng lồ đó xuống đúng trung tâm của ngôi làng.
“Bành...”
Một cột nấm từ vụ nổ bộc phát lên, toàn bộ ngôi làng như bị xóa xổ chỉ trong một nốt nhạc, một chiêu đó của hắn chính thức xóa xổ một thế lực lớn trong tam đại thế lực, tru sát mười lăm vạn người, tất nhiên là vẫn có những lão cự đầu thoát đi, cá lọt lưới chính là đây,có kẻ chạy có kẻ đứng lại đánh với hắn, may mắn là tất cả đều hướng hắn lao đến, chiêu vừa rồi của hắn chỉ đủ giết kẻ có đại viên mãn trở xuống mà thôi.
“ Ngươi là tên nào?... người đâu xông lên giết chết hắn báo thù...”
Một tên cả người toàn máu là máu nhìn hắn như thú vật nhìn con mồi của mình, đây là tộc trưởng Minh Trọng, hắn nhìn main điên tiết rống lên, những bóng đen sau lưng hắn cũng lao về main như cuộc săn bắt đầu nhưng đáng tiết bọn họ vẫn chưa hiểu được sự đáng sợ của một ''kẻ phi thường''.
“Chết... “
Hắn vừa mở miệng thì lập tức biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Minh Trọng, sau lưng hắn là những cái xác khô, bắt đầu theo gió tan biến đi, trong tay hắn thanh kiếm không có lấy một vết máu
“Ngươi... ngươi... Người là ...”
Minh trọng hai mắt trợn tròn lên kinh hãi nói, nhưng chưa xong câu thì đã “đầu lìa khỏi cổ” mất rồi.
“Kẻ yếu thì không có tư cách lựa chọn... Đến lượt Tu la tộc của người.. có cần tha chết không?...”
Hắn lấy khăn lau đi vết máu trên thân kiếm, sát khí và huyết khí còn sót lại bên dưới bắt đầu hướng hắn lao đến làm chất dinh dưỡng cho hắn,máu của mười lăm vạn không ít cho dù còn sót lại nhưng vẫn là rất nhiều đối với hắn.
“Không cần.. giết hết càng tốt...”
Atula nói xong thì lẩn mất.
“ok... “
Hắn hấp thụ xong thì lập tức biến mất, để lại sau lưng mình là một vùng hỗn độn trần ngập những kiến trúc đổ nát cứ như ở trong magano, Tula tộc địa cách Monh tộc tộc địa cũng không xa chỉ khoảng mười mấy km mà thôi nên muốn mượn thời cơ đang còn ban đêm tàn sát luôn Tula tộc.
“Đến rồi... “
Mười lăm phút chạy đường trường thì hắn đã có mặt bên ngoài ngôi làng, hắn tất nhiên không muốn có cá lọt lưới, trừ cỏ tận gốc, quan trọng là thật gọn lẹ nhanh chóng nên hắn cứ xông vào thôi, nói là làm hắn lập tức phóng lên trên trời, tất nhiên vẫn là không thể dùng chiêu cũ được, hắn không muốn phá hủy nơi mà mình nhận truyền thừa.
“Susano'o... toàn chân thể... “
Hắn nhanh chóng được bao bọc bởi một người khổng lồ mặc huyết giáp, cao tới năm mươi mét, sau lưng có đến sáu cánh tay mỗi tay đều cầm một thanh huyết kiếm khổng lồ và hắn có thêm đến chín con như vậy,không ngừng vung kiếm đem nơi này nhanh chóng san thành bình địa.
“công kích... đi... nhanh bảo vệ tổ địa...”
“giết ... giết...”
Không ngừng có người hướng hắn cùng chín cái phân thân của hắn đánh tới nhưng bọn họ chắc không biết bọn họ như vậy thì đúng với kế hoạch của hắn mà thôi, linh lực của hắn căn bản không thể duy trì lâu nhưng trong lúc này thì khác hắn có thể hấp thụ sát khí cùng huyết khí chuyển hóa thành Linh lực duy trì,thân thể của Tu la tộc đều được đúc bằng máu nên hắn mới dám làm như thế này.
“mười lăm vạn người?... đã xong... nếu Amaterasu thì sẽ nhanh chóng hơn nhiều... “
ba mươi phút nhanh chóng trôi qua,Tula tộc địa hoàn toàn trở thành bình địa, không một người có thể sống sót, còn hắn thì bước từng bước trên con đường dẫn đến tế điện,con đường đầy xương trắng và đống đổ nát, bây giờ trước mặt hắn đã là tế điện nhưng còn sau lưng hắn là đống tro tàn của tu la tộc...
“Lion... rút cuộc ông làm cái gì với nước trong hồ vậy...”
Hắn mở mắt ra nhìn Lion khó chịu nói, hắn không phải là không muốn dậy mà là không thể dậy, cứ như nước trong hồ dính hắn luôn rồi vậy,hắn cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị như thế này nhưng không lần nào hắn tự thoát ra được cả.
“Chấp nhận luyện đan giúp ta không?... giao kèo ta giúp ngươi dung hợp hai thanh kiếm đó... ok..”
Lion nhìn hắn khuôn mặt sư tử không ngừng co giật, gầm gừ nói.
“Nằm mơ... sao ông không tự luyện đi... ông có rảnh không?...”
Hắn ức chế nói, hắn biết Lion biết luyện đan mà Ông ta không luyện mà bảo hắn đi luyện giúp bảo so hắn không ức.
“Ta thích ngươi luyện đan giúp ta đấy, không được sao?...”
Lion vẫn gầm gừ nói cứ như sẽ xông vào ăn thịt hắn ngay không bằng.
“Nói cho ta biết ông tại sao lại có thể đến đây... thứ hai là ông bị cái gì mà lại phải luyện đan trị thương... ta thấy ông chẳng có bị thương ở đâu cả... thứ ba tại sao ông biết bài thơ của ta?... thứ tư ông tại sao luyện biết về Tiềm lực, mệnh tinh và tại sao lại có thể xác nhận ta có thể là Long hoàng?... Thứ năm, ông làm gì với hồ nước này... giải thích hết những câu hỏi này thì ta hứa sẽ giúp ông luyện đan... ok.”
Hắn nằm dưới nước lạnh như băng này cực kỳ khó chịu nên đành phải nhượng bộ nói.
“ok.. thứ nhất ta liều mạng xé rách hư không đến đây... mà nói đến nguyên nhân ta phải xé rách hư không thì ta càng bực tức... không biết tên khốn kiếp nào tiết lộ thông tin của ta khiến ta bị mười hai cung hoàng đạo tập kích... có điên không cơ chứ?...
Thế đấy, đến câu thứ hai thân thể ta rất tốt nhưng linh hồn và ý thức của ta thì nó đang dần mất đi đây là cái giá mà ta phải trả cho việc xé rách hư không xuống vị diện thấp hơn nên ngươi luyện đan cho ta càng sớm càng tốt...
Câu thứ ba, ta thích thì ta nhớ thôi... ngươi thích nghe thì để ta đọc lại cho ngươi nghe :
'Quân vương độc tấu khúc tiêu sầu .
Sông núi ngàn trùng có thấy đâu.
Tri kỷ hồng nhan không giữ nổi.
Giang sơn gấm vóc biết là giàu.
Tiêu ngân khắc khoải hờn duyên số.
Trúc vọng tâm tình mãi nhớ nhau.
Vớ vẩn tràng giang làng sống gợn.
Thẩn thờ tấu khúc cả trời đau!''
Đến câu thứ tư, tiềm lực thì ta đánh với ngươi nên đoán ra thôi... nhưng hai cái còn lại thì ta chắc chắn, thứ nhất mệnh tinh của ngươi chắc chắn là sát tinh... nếu không tuyệt đối sẽ không có chuyện sát khí của ngươi mạnh như vậy... Long hoàng tất nhiên là thông qua thanh kiếm màu vàng và bài thơ trên ta có thể xác định ngươi có ''Vương tư chất'' à nhầm là “ Hoàng tư chất” mới phải...
Thậm chí với long khí thịnh như vậy thì ngươi có “Đế tư chất” cũng không phải là không có khả năng... vì ngươi là tiểu bối nên ta cũng nói luôn Long khí chính là khí vận nên ngươi sẽ gặp rất nhiều may mắn nhưng nó cũng sẽ là thứ khiến cho ngươi gặp ''họa sát thân'' nếu gặp phải người mạnh hơn ngươi rất nhiều như ta đây... ta là thích cái đẹp và cái thú vị nên khí vận đó đối với ta vô dụng nếu không ngươi đã sớm chết rồi...
Thứ năm ,cái thứ mà ngươi nói ta sử dụng tên Tiên nhân thuật có thể thao túng toàn bộ những thứ xung quanh ngươi, phạm vi thì đó là tùy vào ngươi... ta mất một năm để học nhưng phải mất một trăm năm để có thành tựu... học dễ vận dụng không dễ đâu... đã xong người có giúp ta luyện đan được rồi...”
Lion ngồi xuống trả lời những câu hỏi của hắn, tốc độ nói của Lion tuy nói là rất nhanh nhưng đối với người được Atula ''rèn luyện'' như hắn thì vẫn chậm lắm nên hắn nghe rõ tất cả.
“Là ai đọc cho ông?... ông chưa nghe thì nhớ kiểu gì?... thứ hai, là ông có nằm mơ cũng không thể qua sát khí có thể xác nhận tên mệnh tinh của ta, đơn giản như thế được... thứ ba,xác định long khí thông qua thanh Long... thanh kiếm màu vàng đó của ta ông ảo tưởng à... ta chỉ sử dụng đúng một lần... hơn nữa còn không cần Long khí gia trì... ông nghĩ những câu trả lời của ông có khả năng sao?... ta thừa nhận ông nói đúng nhưng câu trả lời của ông quá mập mờ không đáp ứng được yêu cầu của ta...”
Hắn nghe hiểu nhưng còn rất nhiều điểm nghi hoặc trong câu nói của Lion, tất nhiên tính hiếu kỳ của hắn bốc lên, hắn muốn hỏi cho bằng được.
“Nghe được hết sao... rất tốt... ok ta sẽ nói rõ hơn... Là một kẻ tên là Yuuto nói với ta... còn nói là thơ hắn làm... hắc hắc.. ta mà gặp lại hắn là hắn chết với ta... Ngươi quên ta là mặt trái của cung hoàng đạo Sư tử Leo rồi sao?... là cung hoàng đạo hay mặt trái của cung hoàng đạo thì điều tất nhiên là ít nhất cũng phải biết rõ tất cả tên của các loại mệnh tinh chứ ,đúng không?... ta biết hết nhưng chỉ là ta không biết cách phá giải mà thôi... Thứ Ba là long khí... ta đúng là không thể biết thông qua thanh kiếm đó nhưng có thể phát hiện khi ngươi bước vào trạng thái ''long hóa''... thì sẽ có một số long khí được thất thoát ra ngoài... ngươi nhìn đây là toàn bộ long khí mà ngươi thất thoát ra ngoài trong khi đấu với ta... nên ta mới đề nghị hợp hai thanh kiếm đó lại như thế thứ thoát ra không phải long khí mà là sát khí... như thế sẽ không có ai phát hiện ra ngươi có long khí rồi... ta đưa nó lại cho ngươi... ngươi thấy ta có thông minh không?...”
Lion lại giải thích cho hắn hiểu,tốc độ còn nhanh hơn lần trước nhưng chẳng là cái quái gì so với tốc độ nói của Atula cả,tất nhiên hắn nghe lọt lỗ tai hết ,Lion thì đôi mắt màu đỏ không ngừng lưu chuyển qua lại như giám sát thứ gì đó, sau đó trong tay xuất hiện một quang cầu màu vàng như quả bóng bay vậy đặt vào ngực hắn.
“Đã hiểu... ông rất thông minh... ông thả ta ra đi... “
Hắn gật đầu hiểu ý,ngoài mặt thì không biểu hiện cái gì nhưng trong lòng thì như “phiên thiên đảo hải” khó hiểu tự hỏi bản thân mình:
“Yuuto còn sống... Ijika Yuuto còn sống... khốn kiếp... hắn còn sống... rokuro ơi là rokuro... đệ diệt cỏ lưu gốc rồi....”
“Phóc.. rồi đấy..”
Lion búng tay một cái, hắn lại một lần nữa được kéo lên khỏi làn nước lạnh giá.
''đây là hai thanh kiếm của ta... ta thiếu một số dược phẩm nên cần đi kiếm... ông cứ dung luyện hai thanh kiếm giúp ta... ông thích nhìn cái đẹp phải không?... để ta cho ông thấy cái gì gọi là đẹp...”
Hắn đưa cho Lion hai thanh kiếm của mình, hắn tuy nói là không hơn kẻ tiểu nhân bao nhiêu nhưng hắn vẫn có một số câu ''châm ngôn'' cho mình,''hứa được làm được'' là một câu trong số đó, sau đó trong tay hắn xuất hiện một cây sáo màu đen tuyền, đưa lên môi thế là một âm thanh nhẹ nhàng đã được ngân lên, khung cảnh bắt đầu thay đổi, những đàn bướm sặc sỡ đầy màu sắc bắt đầu bay vây quanh hắn.
“Làm sao có thể... ý cảnh, ngươi ở đây mà lĩnh ngộ được ý cảnh... còn mạnh hơn... nhưng nó rất đẹp ... đây là thứ ta thấy đẹp nhất từ khi ta được sinh ra... có ý thức của mình... ngươi dạy ta được không?”
Lion nhìn từng con bướm đang bay đến đậu trên những ngón tay to lớn của mình, đôi mắt màu đỏ của hắn bắt đầu có nước mắt chảy xuống,nói thực ra thì Lion hắn chỉ sống trong dằn vặt, sợ hãi và những mưa kế của mình thì lấy đâu ra tâm trí nữa nhìn thấy những cái đẹp , cái thú vị chứ, hắn chỉ sống trong sự sợ hãi , sự yếu đuối của mình, lúc nào cũng phải chạy đông chạy tây tìm cách trốn thoát sự truy bắt của mười hai vị cung hoàng đạo kia lúc nào cũng muốn giết hắn.
“Ta phải đi kiếm dược phẩm rồi... có lẽ rất lâu mới có thể quay về... một năm... cho ta một năm... ta sẽ trở về đây giúp ông luyện đan... được chứ?...”
tiếng sáo biến mất đàn bướm sặc sỡ cũng tiêu thăng, hắn một lần nữa hiện ra, hắn hai mắt màu xám vẫn giữ nét u buồn như hắn không biết thế nào là vui cả, môi mấy máy những lời nói được hắn khó khăn nói ra.
“Được... ta chấp nhận chờ ngươi một năm... đây là tiên nhân thuật... nó rất có ích cho ngươi bây giờ...”
Lion từ mi tâm bay ra một tia sáng bay thẳng vào mi tâm của hắn, sau đó quay lưng đi, người ông ta sau đó như biến thành đá vậy.
“Cáo từ... tiền bối...”
Hắn phát hiện trong đầu bắt đầu xuất hiện rất nhiều thứ , hắn cúi đầu thi lễ với Lion xong thì quay đi trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, đây chính là thứ duy nhất hắn nhận được từ Ngao ứng long, thanh đứng đầu thần binh bảng ''Yêu đế kiếm'', hắn lập tức biến mất, trong bụi cây gần đó bắt đầu vang lên tiếng kêu rên kinh hãi sau đó tắt ngấm, khu rừng lại quay trở về với khung cảnh im lặng đến đáng sợ và mang vài phần yêu dị của nó như báo trước có điều chẳng lành vậy.
Nói thế đủ rồi, nói đến main đây, ngoài miệng thì nói đi kiếm dược phẩm nhưng thực chất là hắn đang đi thực hiện lời hứa của mình, tàn sát nhiệm vụ chính thức đối với hắn, hắn đang trên đường chạy như bay đến Minh tộc trước vì mấy tên hắn giết lúc nãy chính là từ minh tộc, nguyên nhân khác là Atula truyền thừa đang ở Tu la tộc.
“Sư phụ... những lời Lion tiền bối nói có đúng không?...”
Hắn vừa chạy vừa nói, hắn không bay thay vì chạy như thế này ,đơn giản đối cới hắn bay thì sẽ bị phát hiện còn chạy thì không, ít nhất đối với hắn là vậy, bây giờ vẫn là ban đêm và hắn là sát thủ.
“Hắn nói có vài phần đúng đấy... nhưng mà có ba mươi vạn người đấy?... muốn đồ sát hết thật à?”
Atula hiện ra, đương nhiên là luôn trong trạng thái chibi nhỏ xíu cao chỉ khoảng ba mươi cm, ngồi trên vai của hắn nói.
“Không phải sư phụ nói rồi sao?... một số chuyện ''tiểu nhân'' có thể nhưng ''quân tử'' thì không... như bây giờ giết người trăm vạn thì quân tử tất nhiên sẽ không dám làm... vậy thì con đành phải xin làm ''tiểu nhân'' vậy... con chỉ sợ có cá lọt lưới thôi... nếu không thì con tắm máu của ba mười vạn người... “
Hai mắt của hắn bắt đầu đỏ lên, đơn giản hắn đã “chế độ đồ sát: bật” và trước mặt hắn bây giờ là Minh tộc tộc địa, nó được xây rất đơn giản như ngôi làng Lá trong Naruto vậy, hắn lập tức lấy đà ở một cái cây sau đó nhún một cái ,hóa thành lưu tinh phóng lên trên không, trong tay bắt đầu xuất hiện một đóa hóa liên màu đỏ nhiệt độ cực kỳ khủng khiếp, hắn ra tay là sát chiêu này vì sẽ nhanh chóng xóa xổ ngôi làng này nhưng quan trọng là nó chính là nhược điểm của Minh tộc và Tula tộc , sợ lửa, sợ sức nóng.
“Đại hình Long nộ Huyết liên... “
Huyết liên nhanh chóng phồng to lên như quả cầu Odama Rasengan của Boruto trong lúc đập momosiki vậy, hắn hét lớn lên như để cảnh báo vậy sau đó ném đóa hoa sen khổng lồ đó xuống đúng trung tâm của ngôi làng.
“Bành...”
Một cột nấm từ vụ nổ bộc phát lên, toàn bộ ngôi làng như bị xóa xổ chỉ trong một nốt nhạc, một chiêu đó của hắn chính thức xóa xổ một thế lực lớn trong tam đại thế lực, tru sát mười lăm vạn người, tất nhiên là vẫn có những lão cự đầu thoát đi, cá lọt lưới chính là đây,có kẻ chạy có kẻ đứng lại đánh với hắn, may mắn là tất cả đều hướng hắn lao đến, chiêu vừa rồi của hắn chỉ đủ giết kẻ có đại viên mãn trở xuống mà thôi.
“ Ngươi là tên nào?... người đâu xông lên giết chết hắn báo thù...”
Một tên cả người toàn máu là máu nhìn hắn như thú vật nhìn con mồi của mình, đây là tộc trưởng Minh Trọng, hắn nhìn main điên tiết rống lên, những bóng đen sau lưng hắn cũng lao về main như cuộc săn bắt đầu nhưng đáng tiết bọn họ vẫn chưa hiểu được sự đáng sợ của một ''kẻ phi thường''.
“Chết... “
Hắn vừa mở miệng thì lập tức biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Minh Trọng, sau lưng hắn là những cái xác khô, bắt đầu theo gió tan biến đi, trong tay hắn thanh kiếm không có lấy một vết máu
“Ngươi... ngươi... Người là ...”
Minh trọng hai mắt trợn tròn lên kinh hãi nói, nhưng chưa xong câu thì đã “đầu lìa khỏi cổ” mất rồi.
“Kẻ yếu thì không có tư cách lựa chọn... Đến lượt Tu la tộc của người.. có cần tha chết không?...”
Hắn lấy khăn lau đi vết máu trên thân kiếm, sát khí và huyết khí còn sót lại bên dưới bắt đầu hướng hắn lao đến làm chất dinh dưỡng cho hắn,máu của mười lăm vạn không ít cho dù còn sót lại nhưng vẫn là rất nhiều đối với hắn.
“Không cần.. giết hết càng tốt...”
Atula nói xong thì lẩn mất.
“ok... “
Hắn hấp thụ xong thì lập tức biến mất, để lại sau lưng mình là một vùng hỗn độn trần ngập những kiến trúc đổ nát cứ như ở trong magano, Tula tộc địa cách Monh tộc tộc địa cũng không xa chỉ khoảng mười mấy km mà thôi nên muốn mượn thời cơ đang còn ban đêm tàn sát luôn Tula tộc.
“Đến rồi... “
Mười lăm phút chạy đường trường thì hắn đã có mặt bên ngoài ngôi làng, hắn tất nhiên không muốn có cá lọt lưới, trừ cỏ tận gốc, quan trọng là thật gọn lẹ nhanh chóng nên hắn cứ xông vào thôi, nói là làm hắn lập tức phóng lên trên trời, tất nhiên vẫn là không thể dùng chiêu cũ được, hắn không muốn phá hủy nơi mà mình nhận truyền thừa.
“Susano'o... toàn chân thể... “
Hắn nhanh chóng được bao bọc bởi một người khổng lồ mặc huyết giáp, cao tới năm mươi mét, sau lưng có đến sáu cánh tay mỗi tay đều cầm một thanh huyết kiếm khổng lồ và hắn có thêm đến chín con như vậy,không ngừng vung kiếm đem nơi này nhanh chóng san thành bình địa.
“công kích... đi... nhanh bảo vệ tổ địa...”
“giết ... giết...”
Không ngừng có người hướng hắn cùng chín cái phân thân của hắn đánh tới nhưng bọn họ chắc không biết bọn họ như vậy thì đúng với kế hoạch của hắn mà thôi, linh lực của hắn căn bản không thể duy trì lâu nhưng trong lúc này thì khác hắn có thể hấp thụ sát khí cùng huyết khí chuyển hóa thành Linh lực duy trì,thân thể của Tu la tộc đều được đúc bằng máu nên hắn mới dám làm như thế này.
“mười lăm vạn người?... đã xong... nếu Amaterasu thì sẽ nhanh chóng hơn nhiều... “
ba mươi phút nhanh chóng trôi qua,Tula tộc địa hoàn toàn trở thành bình địa, không một người có thể sống sót, còn hắn thì bước từng bước trên con đường dẫn đến tế điện,con đường đầy xương trắng và đống đổ nát, bây giờ trước mặt hắn đã là tế điện nhưng còn sau lưng hắn là đống tro tàn của tu la tộc...
Tác giả :
Ngao Du Hồng Trần