Sát Long Hệ Thống
Chương 12: Chân chính khảo nghiệm 3
hắn cũng theo đó bước vào nhưng trước mặt hắn cảnh tượng không ngừng thay đổi liên tục từ căn phòng màu trắng sang cánh đồng rồi từ cánh đồng sang một khu rừng.
“làm sao có thể...huyễn thuật cũng quá mức lợi hại.”
hắn phát hiện haki quan sát của hắn vô dụng trước cửa ải này, không có kế hoạch bước vào chỉ có nước chết.
“hệ thống có cách nào thông qua không?''
hắn tìm cách dò hỏi hệ thống.
“sát long đồng có thể nhìn thấy tâm trận nhưng chỉ có mười phút , thỉnh kí chủ thận trọng sử dụng.”
“chẳng lẽ ngoài huyễn trận còn có trận khác.?''
“chính xác,ngoài huyễn trận còn có sát trận và khốn trận.”
“ách...ta muốn kiểm tra thuộc tính “
“”Người chơi Ngao Trần
Ấn ký: Tu la đạo ấn
Nhãn thuật: sát long nhất hoa đồng(có thể thăng cấp)
Haki:quan sát
Thân thể :lôi thần long thể, thời không long thể, huyết ma long thể..
Huyết mạch: huyết giao(có thể thăng cấp),
Công pháp: sát long lôi thuật(tam thức), hóa long quyết(tầng hai),Phần quyết.
Đẳng cấp:bán bộ thiên tướng.
Thuộc tính:lôi , sát , huyết,..
Thần thông : tinh thông mọi thứ, phi lôi thần chi thuật, nhìn qua liền nhớ, phân tâm đa dụng.
Trang bị:Huyết Nguyệt sáo trang, sát long kiếm, ám mâu, huyết nguyệt áo choàng, một bộ phi tiêu(gồm mười hai thanh shuriken )(linh giai)
Kỹ năng:sát lôi long quyền, sát lôi long trảo, sát long khi kiếm điển, phong lôi ám ảnh thân pháp, sát long lôi toản, trấn nhiếp,nhất kiếm tuyệt mệnh..
Long khí giá trị: 90
Mị lực giá trị :100
Tiềm lực:viễn siêu S cấp ( có thể thăng cấp)
Sát khí trị:32000.”
“Tu la đạo ấn là gì...có tác dụng gì không?''
“Tu la đạo ấn là ấn kí do Tu La đạo chủ tạo ra, tác dụng là chỉ cần có ấn ký này thì kí chủ có thể nhận truyền thừa của ông ta,ngoài ra ấn ký có thể hấp thụ máu huyết của đối thủ sau đó chuyển hóa thành linh lực cho kí chủ sử dụng..”
“vậy Tu La đạo chủ là ai?...có mạnh không?..ông ta còn sống không?''
vị đạo chủ này làm hắn cực kỳ có hứng thú.
“Tu La đạo chủ ngộ ra hai đạo là sát đạo và huyết đạo nên xếp thứ nhất trong tam chủ , chỉ thua mỗi Thánh đế thôi,có mạnh không ?...hủy diệt cả vũ trụ chỉ với nửa ngón tay...chỉ tiếc ông ta đã chết trong trận vây công Thánh đế..”
“chết rồi sao..?...vậy thánh đế là ai?..tại sao lại bị vây công như thế?”
“Thánh Đế là ai à?..không ai biết hắn là ai cả, nhưng hắn là kẻ thù của tất cả tu đạo giả ...tại sao hắn bị vây công ?...hắn muốn đem toàn bộ tu đạo giả cho luyện hóa..nếu kí chủ kí chủ có muốn giết hắn không?''
“ặc ông ta mạnh vậy sao?...ông ta bây giờ như thế nào?''
“kí chủ chưa đủ trình để hỏi câu trả lời này...mời kí chủ ra ngoài.”
hệ thống nói xong thì hắn lập tức bị quăng ra ngoài.
“hệ thống sử dụng sát long đồng đi.”
hắn triệt để bó tay trước huyễn trận.
“...”
mắt hắn bắt đầu xuất hiện một câu ngọc nhưng nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy một cánh hoa nhỏ hơn bên trong.
“haha...đây rồi...”
Hắn thấy rõ ràng vẫn là căn phòng đó nhưng có nhiều hơn một phù trận.
“keng....rẹt ..”
Hắn vọt tới một kiếm thẳng xuống đem phù trận cho đánh nát.
“két...bành”
khung cảnh xung quanh trở lại bình thường , cánh cửa lại một lần nữa hiện ra tất nhiên hắn không có thời gian nói xàm một quyền đem cánh cửa cho mở ra.
trước mặt hắn bây giờ là một lôi vực đỏ rực , rõ ràng không cần nói cũng biết đây là sát trận
“hừ...sát trận à...”
hắn vừa xông vào trận vừa dùng haki quan sát né tránh các tia lôi điện đỏ rực đang đánh xuống.
“keng ... rẹt..”
rất nhanh hắn tiến đến tâm trận , một kiếm đem đánh nát.
“rẹt..két...bành.”
lôi vực tiêu tán, cánh cửa lại hiện ra và bành một cái hắn một lần nữa đem cánh cửa cho đánh nát, thời gian nhãn thuật của hắn sắp hết rồi.
trước mặt hắn bây giờ là một mê cung không sai là một mê cung bằng đá, là khốn trận.
“thăng long quyền...rầm ...rầm...”
hắn căn bản không có thời gian tham quan, một quyền lại một quyền đem hơn mười bức tường cho đánh nát.
“10..9...8..”
Khi chỉ còn khoảng mười bức tường thì tiếng tít tít không ngừng vang lên.
“cái gì...lôi long toản....rầm rầm”
hắn đem kiếm nắm ở tay trái , tay phải của hắn hiện tại đang có một quả cầu màu đỏ , hắn vọt thẳng tới đem mười bức tường cuối cùng cho đánh nát.
“3...2...keng ..rẹt..1..0”
Còn ba giây cuối cùng hắn thành công đem tâm trận cho đánh nát.
“ rẹt...”
mê cung biến mất, cánh cửa lại hiện ra , khác với tất cả cánh cửa trước cánh cửa này có màu vàng hoàng kim .
“Máu à...xem ra vẫn có tác dụng phụ..”
hắn bước tới cánh cửa , vừa lẩm bẩm vừa lau đi vết máu trên mặt máu ở đâu ra sao? tất nhiên là từ khóe mắt hắn tràn ra rồi.
“két...”
cánh cửa cuối cùng được hắn mở ra.
trước mắt hắn bây giờ là một hội bàn tròn không sai là cái bàn to tròn có hết thảy mười hai cái ghế nhưng chỉ có mười một vị ngồi bỏ trống một cái ghế.
“mười một vị...không xong.”
mồ hôi lạnh từ sau lưng truyền đến cảm giác bất an , hắn chỉ kịp dùng haki né tránh nhưng kết quả vẫn vậy.
“ả..a ...a...ốn iếp...à ai ...ả ..a.. ra..“.
(thả ...ta ..ra..khốn kiếp..là ..ai..thả ..ta.. ra”
hắn bị đưa vào một không gian tối đen nhưng không ngừng có mùi thơm chui vào mũi của hắn.
“...cho ta ôm một thôi mà...tiểu soái ca...”
tiếng cười phụ nữ không ngừng vang lên trên đầu hắn.
“ái..ì...a..ang..ở..ong ..”
(cái gì...ta ..ta ..đang.. ở ..trong..)
hắn kinh hãi nói.
“sư phụ, người thả hắn ra đi ..hắn sắp chết ngạt rồi.”
âm thanh quen thuộc mà lạnh lùng vang lên .
“được thôi..” Vị mỹ nữ mỉm cười nói sau đó thả hắn ra.
“khốn kiếp...”hắn chửi nhỏ một tiếng nhìn vị mỹ nữ vừa tập kích hắn.
vị mỹ nữ này khoảng hai lăm hai sáu tuổi mang một xiêm y màu đỏ , ngũ quan tinh xảo, mái tóc màu đỏ buông xuống hai vai, bộ dạng này tuyệt đối xứng với hai từ”mỹ nữ”
“Du...Du hồng ... cô tới đây lúc nào?”
hắn quay lại nhìn vị cứu tinh của hắn là ai thì ra là Du hồng.
“lúc nãy...ngươi bây giờ theo ta..”
Du hồng lạnh lùng nói, sau đó xoay người bỏ đi.
“đi đâu vậy...mà người kia là sư phụ cô thực sao?”
hắn cũng đuổi theo du hồng hỏi cho ra lẽ.
“ đi thay áo quần chứ đi đâu ..ngươi nhìn mình đi..còn người kia đích sát là sư phụ ta được chưa?''
Du hồng tức giận nói.
quả thật bây giờ trông hắn khá thảm, áo quần của hắn bây giờ rách nát như cái giẻ lau nhà, Quá thảm
“Ừm ... vậy được cô dẫn đường đi.”
nói xong thì hắn cùng Du hồng bước vào một căn phòng..
--------
tại hội bàn tròn.
“các vị thấy đứa bé lúc nãy như thế nào?”
một nam tử khoảng ba mươi tuổi mang lam y đứng trên vương tọa , nhìn mười hai vị bên dưới , nói
“Arima , ta thấy đứa bé đó rất giống một người..”
một lão giả mặc tro bào mỉm cười nói.
“Ông muốn nói đến hắn...”
Arima nghiêm túc, sát khí tỏa ra nói.
“ta chỉ nói giống thôi...khuân mặt đó ...quả thật quá giống.”
Vị lão giả đó kinh hãi nói.
“Bạch Hổ ,ông thì sao nghĩ như thế nào?''
Arima nhìn về phía seigen mỉm cười nói.
“Cái này thì ta cũng không dám chắc...nếu đứa bé đó quả thật là con của hắn thì sao?”
seigen đứng dậy , nghiêm túc hỏi lại.
“ thì ta sẽ...”
Arima ánh mắt cừu hận sát khí tỏa ra càng nhiều.
“Arima ngài bớt giỡn...thu sát khí lại đi...ngài đừng quên chúng ta là đồng minh.”
một lão giả mặc lục bào đứng dậy nếu Ngao Trần đứng ở đây chắc chắn sẽ nhận ra vị này ,nói.
“Mục lão ...con có nói gì đâu...chỉ muốn lôi kéo đứa bé đó thôi mà...”
Arima thu sát khí lại nhìn vị lão mỉm cười nói.
“Lôi kéo đứa bé lúc nãy à ...ngài nghĩ dễ lắm sao...lúc trước bọn ta lôi kéo hắn cũng như thế này... bây giờ thì sao.?''
lại một vị lão giả đứng lên tức giận nói.
“Đứa bé lúc nãy ...thì sao chứ...Nguyệt Mị, cô là người kiểm tra thân thể của đứa bé đó , cô nói đi.”
Arima lạnh nhạt nói .
“ đứa bé lúc nãy , quả thật là thiên tài đấy...dùng một năm leo lên đến bán bộ thiên tướng...hơn nữa lúc nãy ta đã kiểm tra thân thể của hắn...hắn có một vết xăm sau lưng...vì vậy ta chắc chắn hắn là con của người đó.”
Nguyệt Mị tay cầm tờ giấy mỉm cười nói.
“được rồi , các vị ở đây có ai phản đối không?''
Arima phất tay ra hiệu , sát khí một lần nữa tỏa ra, lạnh lùng đáp
“ nếu không ai phản đối thì giải tán..”
Arima nhìn từng khuôn mặt tiếp tục nói.
“chờ chút đã...vậy ngài định lôi kéo bằng cách nào?”
một nam tử mặc lam y đứng dậy nói
“Ta tự có cách của mình ...được rồi giải tán.”
Số từ: 1968
“làm sao có thể...huyễn thuật cũng quá mức lợi hại.”
hắn phát hiện haki quan sát của hắn vô dụng trước cửa ải này, không có kế hoạch bước vào chỉ có nước chết.
“hệ thống có cách nào thông qua không?''
hắn tìm cách dò hỏi hệ thống.
“sát long đồng có thể nhìn thấy tâm trận nhưng chỉ có mười phút , thỉnh kí chủ thận trọng sử dụng.”
“chẳng lẽ ngoài huyễn trận còn có trận khác.?''
“chính xác,ngoài huyễn trận còn có sát trận và khốn trận.”
“ách...ta muốn kiểm tra thuộc tính “
“”Người chơi Ngao Trần
Ấn ký: Tu la đạo ấn
Nhãn thuật: sát long nhất hoa đồng(có thể thăng cấp)
Haki:quan sát
Thân thể :lôi thần long thể, thời không long thể, huyết ma long thể..
Huyết mạch: huyết giao(có thể thăng cấp),
Công pháp: sát long lôi thuật(tam thức), hóa long quyết(tầng hai),Phần quyết.
Đẳng cấp:bán bộ thiên tướng.
Thuộc tính:lôi , sát , huyết,..
Thần thông : tinh thông mọi thứ, phi lôi thần chi thuật, nhìn qua liền nhớ, phân tâm đa dụng.
Trang bị:Huyết Nguyệt sáo trang, sát long kiếm, ám mâu, huyết nguyệt áo choàng, một bộ phi tiêu(gồm mười hai thanh shuriken )(linh giai)
Kỹ năng:sát lôi long quyền, sát lôi long trảo, sát long khi kiếm điển, phong lôi ám ảnh thân pháp, sát long lôi toản, trấn nhiếp,nhất kiếm tuyệt mệnh..
Long khí giá trị: 90
Mị lực giá trị :100
Tiềm lực:viễn siêu S cấp ( có thể thăng cấp)
Sát khí trị:32000.”
“Tu la đạo ấn là gì...có tác dụng gì không?''
“Tu la đạo ấn là ấn kí do Tu La đạo chủ tạo ra, tác dụng là chỉ cần có ấn ký này thì kí chủ có thể nhận truyền thừa của ông ta,ngoài ra ấn ký có thể hấp thụ máu huyết của đối thủ sau đó chuyển hóa thành linh lực cho kí chủ sử dụng..”
“vậy Tu La đạo chủ là ai?...có mạnh không?..ông ta còn sống không?''
vị đạo chủ này làm hắn cực kỳ có hứng thú.
“Tu La đạo chủ ngộ ra hai đạo là sát đạo và huyết đạo nên xếp thứ nhất trong tam chủ , chỉ thua mỗi Thánh đế thôi,có mạnh không ?...hủy diệt cả vũ trụ chỉ với nửa ngón tay...chỉ tiếc ông ta đã chết trong trận vây công Thánh đế..”
“chết rồi sao..?...vậy thánh đế là ai?..tại sao lại bị vây công như thế?”
“Thánh Đế là ai à?..không ai biết hắn là ai cả, nhưng hắn là kẻ thù của tất cả tu đạo giả ...tại sao hắn bị vây công ?...hắn muốn đem toàn bộ tu đạo giả cho luyện hóa..nếu kí chủ kí chủ có muốn giết hắn không?''
“ặc ông ta mạnh vậy sao?...ông ta bây giờ như thế nào?''
“kí chủ chưa đủ trình để hỏi câu trả lời này...mời kí chủ ra ngoài.”
hệ thống nói xong thì hắn lập tức bị quăng ra ngoài.
“hệ thống sử dụng sát long đồng đi.”
hắn triệt để bó tay trước huyễn trận.
“...”
mắt hắn bắt đầu xuất hiện một câu ngọc nhưng nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy một cánh hoa nhỏ hơn bên trong.
“haha...đây rồi...”
Hắn thấy rõ ràng vẫn là căn phòng đó nhưng có nhiều hơn một phù trận.
“keng....rẹt ..”
Hắn vọt tới một kiếm thẳng xuống đem phù trận cho đánh nát.
“két...bành”
khung cảnh xung quanh trở lại bình thường , cánh cửa lại một lần nữa hiện ra tất nhiên hắn không có thời gian nói xàm một quyền đem cánh cửa cho mở ra.
trước mặt hắn bây giờ là một lôi vực đỏ rực , rõ ràng không cần nói cũng biết đây là sát trận
“hừ...sát trận à...”
hắn vừa xông vào trận vừa dùng haki quan sát né tránh các tia lôi điện đỏ rực đang đánh xuống.
“keng ... rẹt..”
rất nhanh hắn tiến đến tâm trận , một kiếm đem đánh nát.
“rẹt..két...bành.”
lôi vực tiêu tán, cánh cửa lại hiện ra và bành một cái hắn một lần nữa đem cánh cửa cho đánh nát, thời gian nhãn thuật của hắn sắp hết rồi.
trước mặt hắn bây giờ là một mê cung không sai là một mê cung bằng đá, là khốn trận.
“thăng long quyền...rầm ...rầm...”
hắn căn bản không có thời gian tham quan, một quyền lại một quyền đem hơn mười bức tường cho đánh nát.
“10..9...8..”
Khi chỉ còn khoảng mười bức tường thì tiếng tít tít không ngừng vang lên.
“cái gì...lôi long toản....rầm rầm”
hắn đem kiếm nắm ở tay trái , tay phải của hắn hiện tại đang có một quả cầu màu đỏ , hắn vọt thẳng tới đem mười bức tường cuối cùng cho đánh nát.
“3...2...keng ..rẹt..1..0”
Còn ba giây cuối cùng hắn thành công đem tâm trận cho đánh nát.
“ rẹt...”
mê cung biến mất, cánh cửa lại hiện ra , khác với tất cả cánh cửa trước cánh cửa này có màu vàng hoàng kim .
“Máu à...xem ra vẫn có tác dụng phụ..”
hắn bước tới cánh cửa , vừa lẩm bẩm vừa lau đi vết máu trên mặt máu ở đâu ra sao? tất nhiên là từ khóe mắt hắn tràn ra rồi.
“két...”
cánh cửa cuối cùng được hắn mở ra.
trước mắt hắn bây giờ là một hội bàn tròn không sai là cái bàn to tròn có hết thảy mười hai cái ghế nhưng chỉ có mười một vị ngồi bỏ trống một cái ghế.
“mười một vị...không xong.”
mồ hôi lạnh từ sau lưng truyền đến cảm giác bất an , hắn chỉ kịp dùng haki né tránh nhưng kết quả vẫn vậy.
“ả..a ...a...ốn iếp...à ai ...ả ..a.. ra..“.
(thả ...ta ..ra..khốn kiếp..là ..ai..thả ..ta.. ra”
hắn bị đưa vào một không gian tối đen nhưng không ngừng có mùi thơm chui vào mũi của hắn.
“...cho ta ôm một thôi mà...tiểu soái ca...”
tiếng cười phụ nữ không ngừng vang lên trên đầu hắn.
“ái..ì...a..ang..ở..ong ..”
(cái gì...ta ..ta ..đang.. ở ..trong..)
hắn kinh hãi nói.
“sư phụ, người thả hắn ra đi ..hắn sắp chết ngạt rồi.”
âm thanh quen thuộc mà lạnh lùng vang lên .
“được thôi..” Vị mỹ nữ mỉm cười nói sau đó thả hắn ra.
“khốn kiếp...”hắn chửi nhỏ một tiếng nhìn vị mỹ nữ vừa tập kích hắn.
vị mỹ nữ này khoảng hai lăm hai sáu tuổi mang một xiêm y màu đỏ , ngũ quan tinh xảo, mái tóc màu đỏ buông xuống hai vai, bộ dạng này tuyệt đối xứng với hai từ”mỹ nữ”
“Du...Du hồng ... cô tới đây lúc nào?”
hắn quay lại nhìn vị cứu tinh của hắn là ai thì ra là Du hồng.
“lúc nãy...ngươi bây giờ theo ta..”
Du hồng lạnh lùng nói, sau đó xoay người bỏ đi.
“đi đâu vậy...mà người kia là sư phụ cô thực sao?”
hắn cũng đuổi theo du hồng hỏi cho ra lẽ.
“ đi thay áo quần chứ đi đâu ..ngươi nhìn mình đi..còn người kia đích sát là sư phụ ta được chưa?''
Du hồng tức giận nói.
quả thật bây giờ trông hắn khá thảm, áo quần của hắn bây giờ rách nát như cái giẻ lau nhà, Quá thảm
“Ừm ... vậy được cô dẫn đường đi.”
nói xong thì hắn cùng Du hồng bước vào một căn phòng..
--------
tại hội bàn tròn.
“các vị thấy đứa bé lúc nãy như thế nào?”
một nam tử khoảng ba mươi tuổi mang lam y đứng trên vương tọa , nhìn mười hai vị bên dưới , nói
“Arima , ta thấy đứa bé đó rất giống một người..”
một lão giả mặc tro bào mỉm cười nói.
“Ông muốn nói đến hắn...”
Arima nghiêm túc, sát khí tỏa ra nói.
“ta chỉ nói giống thôi...khuân mặt đó ...quả thật quá giống.”
Vị lão giả đó kinh hãi nói.
“Bạch Hổ ,ông thì sao nghĩ như thế nào?''
Arima nhìn về phía seigen mỉm cười nói.
“Cái này thì ta cũng không dám chắc...nếu đứa bé đó quả thật là con của hắn thì sao?”
seigen đứng dậy , nghiêm túc hỏi lại.
“ thì ta sẽ...”
Arima ánh mắt cừu hận sát khí tỏa ra càng nhiều.
“Arima ngài bớt giỡn...thu sát khí lại đi...ngài đừng quên chúng ta là đồng minh.”
một lão giả mặc lục bào đứng dậy nếu Ngao Trần đứng ở đây chắc chắn sẽ nhận ra vị này ,nói.
“Mục lão ...con có nói gì đâu...chỉ muốn lôi kéo đứa bé đó thôi mà...”
Arima thu sát khí lại nhìn vị lão mỉm cười nói.
“Lôi kéo đứa bé lúc nãy à ...ngài nghĩ dễ lắm sao...lúc trước bọn ta lôi kéo hắn cũng như thế này... bây giờ thì sao.?''
lại một vị lão giả đứng lên tức giận nói.
“Đứa bé lúc nãy ...thì sao chứ...Nguyệt Mị, cô là người kiểm tra thân thể của đứa bé đó , cô nói đi.”
Arima lạnh nhạt nói .
“ đứa bé lúc nãy , quả thật là thiên tài đấy...dùng một năm leo lên đến bán bộ thiên tướng...hơn nữa lúc nãy ta đã kiểm tra thân thể của hắn...hắn có một vết xăm sau lưng...vì vậy ta chắc chắn hắn là con của người đó.”
Nguyệt Mị tay cầm tờ giấy mỉm cười nói.
“được rồi , các vị ở đây có ai phản đối không?''
Arima phất tay ra hiệu , sát khí một lần nữa tỏa ra, lạnh lùng đáp
“ nếu không ai phản đối thì giải tán..”
Arima nhìn từng khuôn mặt tiếp tục nói.
“chờ chút đã...vậy ngài định lôi kéo bằng cách nào?”
một nam tử mặc lam y đứng dậy nói
“Ta tự có cách của mình ...được rồi giải tán.”
Số từ: 1968
Tác giả :
Ngao Du Hồng Trần