Sát Long Hệ Thống
Chương 11: Chân chính khảo hạch (2)
“cô muốn mở nó không..?''
hắn bước tới cánh cửa ,nhìn Du hồng mỉm cười nói.
“ngươi mở đi...”
“vậy cùng mở đi.”
hắn cầm lấy tay của Du hồng đẩy mạnh cánh cửa ra.
“kéttttt.”
khác với lúc trước , trước mắt bọn họ có đến hai căn phòng , một căn có chữ”thi”
căn còn lại thì có chữ”ca”và không có bệ đá.
“Cô giỏi phần nào...thi hay ca”
hắn nhìn Du hồng rồi chỉ vào hai cánh cửa, nói
“ta nghiên về thơ hơn..nên ta chọn thi.”
Du hồng bước đến căn phòng có chữ”thi“.
“vậy ta phòng còn lại.”
hắn cũng bước đến căn phòng còn lại.
---------
Trước mặt hắn bây giờ là cái bệ đá quen thuộc.
“hahaha...chúng ta không thuộc về nhau...sơn tùng mtp...”(đoạn này mình chém tý, không thích có thể lướt qua )
Hắn không biết hát kiểu gì với bài này luôn.
“tinh...tin..”
nhạc bắt đầu ngân lên.
“Niềm tin đã mất, giọt nước mắt cuốn kí ức anh chìm sâu ....Tình về nơi đâu, cô đơn đôi chân lạc trôi giữa bầu trời ..”
“Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy ... Ai vậy ??? Mông lung như một trò đùa ....Anh xin giơ tay rút lui thôi... Do ai ??? Trách ai bây giờ đây ???? ....Uhhhhhh .... “
“Chúng ta không thuộc về nhau ....Chúng ta không thuộc về nhau...”
“Trái tim không thuộc về nhau .....Giấc mơ không là của nhau ...Xoá câu ca buồn chiều mưa ...Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi ....Chúng ta không thuộc về nhau ...”
“két...
hắn hát xong thì cánh cửa cũng xuất hiện .
“phù..cuối cùng đã xong...kẹt.”
hắn vừa lau mồ hôi trên trán,vừa bước đến cánh cửa đẩy cánh cửa ra.
Trước mặt hắn lại là căn phòng đó nhưng có có một cái bàn bên trên có năm sáu tấm phù và một lọ mực màu đỏ và đương nhiên là có cả bệ đá
“Du hồng đâu rồi ?”
hắn nhìn khắp căn phòng không thấy bóng dáng Du hồng đâu lo lắng nói.
“vẽ phù thú...cấp 2 sơ kỳ..ban lan hổ...”
hắn bước đến trước bệ đá , lẩm bẩm đọc.
Đọc xong thì hắn ngồi ngay ngắn vào bàn lấy bút vẽ lên giấy hình dáng của con ban lan hổ.
“thất bại...thất bại...vẫn thất bại....”
ba lần thất bại liên tiếp giúp hắn rút được khá nhiều kinh nghiệm vẽ phù.
“thành công chắc chắn phải thành công...”
hắn cầm lá phù cuối cùng truyền linh lực của mình vào.
“Gàooo...rẹt”
tấm phù biến một con hổ màu đỏ bắt đầu kêu gào thì cánh cửa lại một lần nữa được mở ra nhưng trên cánh cửa có chạm một chữ”Mẫn” to đùng.
“ phù...xem ra thử thách càng ngày càng khó lần này đổ mồ hôi thì lần sau chỉ sợ phải đổ máu rồi...két”
hắn vừa nói nhảm vừa bước nhanh tới cánh cửa định đẩy đó ra.
“chờ chút..”
Du hồng thở hồng hộc nói.
“sao thế?''
hắn nghi hoặc hỏi.
“không có gì chỉ muốn ngươi đợi ta đi cùng thôi.”
Du hồng nói lại.
“vậy ...két.”
hắn chỉ mỉm cười rồi đẩy cánh cửa ra.
Trước mặt hắn bây giờ là một bệ đá ngoài ra không có gì.
“Du hồng ngươi có cảm thấy lạ không?''
Hắn bắt đầu nghi ngờ căn phòng này nhưng hắn vẫn cùng Du hồng bước đến bệ đá.
“cảm thấy lạ...lạ cái gì?”
“ta không biết nhưng có gì đó khiến ta lo lắng..”
“để xem..vút”
hắn vừa định đọc các kí tự trên bệ đá thì một mũi tên bay thẳng qua mặt hắn đem bệ đá cho đánh nát.
“vút...vụt...vút...”
Tiếng xé gió không ngừng vang lên,đồng tử của hắn co lại và bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu hồng, haki quan sát bắt đầu tỏa ra, sau đó hắn bồng Du hồng lên né tránh các mũi tên đang bay tới.
“vụt... vút...vụt”
mũi tên cuối cùng được bắn xuống.nhìn hắn cũng không chật vật lắm chỉ là áo hắn có một vài vết rách thôi.
“...đổ máu thật rồi.”
hắn thả Du hồng xuống rồi bắt đầu ôm bàn tay nói.
“để ta xem nào...”
Du hồng bước đến cầm bàn tay của hắn lên lấy một tấm phù ra đặt vào bàn tay hắn.
“két..”
cánh cửa lại một lần nữa hiện ra.
“lần này cô không cần theo tôi chỉ đứng nhìn thôi được chứ?”
hắn bước đến cánh cửa , nhưng không quên nhìn lại Du hồng nói.
“vì sao...ta là gánh nặng của ngươi à?''
“không phải...ta chỉ không muốn cô bị thương thôi.”
nói xong thì hắn đẩy cánh cửa ra.
vẫn là căn phòng đó, vẫn là cái bệ đá như cũ không có gì khác biệt.
“cô đứng yên ở đây thôi được chứ..”
hắn vừa nói vừa bước đến bệ đá.
“viu...viu..”
lần này không phải mũi tên mà là shuriken , mắt hắn lại một lần nữa sáng lên haki lại một lần nữa được sử dụng.
“ xẹt...hừ ...phong lôi ám ảnh thân pháp...sát long kiếm....keng...”
shuriken cực kỳ khó né tránh hơn nữa số lượng phải nói là bay đầy trời bắt buộc hắn phải sử dụng thân pháp tạo ra thêm chín phân thân và đem cả vũ khí ra để chặn shuriken.
“keng...keng.”
chiếc shuriken cuối cùng bị hắn đánh xuống thì nhìn hắn cũng không quá thảm chỉ là áo của hắn thêm vài vết rách.
“két....”
cánh cửa lại tiếp tục hiện ra , chỉ khác là chữ “mẫn” đổi lại thành chữ “ lực”
“tóc...tách..”
máu từ tay phải của hắn bắt đầu rơi xuống sàn.
“ngươi...tại sao lại phải chịu khổ vậy chứ.”
Du hồng chạy đến bên cạnh hắn , cầm bàn tay hắn lên một lần nữa đem bàn tay của hắn cho chữa trị.
“ta không sao , cửa thứ sáu rồi còn bốn cửa nữa,.két...”
hắn đứng dậy bước đến cánh cửa rồi đẩy nó ra.
---
trước mắt hắn lại là hai căn phòng ,căn thứ nhất có chữ”nhất”, căn thứ hai có chữ”thập” và tất nhiên có cả bệ đá.
“Căn phòng thứ nhất chỉ có một người nhưng có thực lực là thiên tướng sơ cấp của thứ hai tuy có đến mười người nhưng thực lực chỉ là bán bộ thiên tướng thôi, cô chọn đi.”
hắn đi đến bệ đá nhìn một chút rồi quay sang Du hồng noi.
“cửa thứ nhất...ta chọn cửa thứ nhất .”
Du hồng nói xong liền đẩy cửa bước vào.
“két..”
hắn cũng đẩy cửa bước vào , đương nhiên là hắn đẩy cửa căn phòng số hai.
----------
lại căn phòng đó nhưng có vẻ nhỏ hơn và có đến mười thân ảnh đang đợi hắn.
“vũ trang phù...hiển.”
hắn lao về phía mười hư ảnh lấy tấm vũ trang phù ra,hét lên.
Trận kịch chiến một vs mười bắt đầu.
“phong lôi ám ảnh thân pháp...mười phút cho tất cả.”
hắn sử dụng thân pháp đem chín phân thân triệu hồi ra sau đó lao tới, trên môi vẫn giữ một nụ cười tự tin.
“keng...keng..keng..”
tiếng vũ khí va chạm bắt đầu vang lên
“nhất kiếm tuyệt mệnh ..”
một kiếm trảm xuống một hư ảnh cũng theo đó biến mất.
Mười đánh chín
“rẹt...”
lại một hư ảnh biến mất.
mười đánh tám.
“rẹt.. rẹt..”
hai hư ảnh tiếp tục biến mất.
mười đánh sáu
“rẹt..rẹt ..rẹt...ret...”
bốn hư ảnh lại tiếp tục biến mất.
mười đánh hai
“bùm...”
mười phút trôi qua mười phân thân của hắn tạo ra cũng biến mất
một đánh hai.
“rẹt...”
lại một hư ảnh biến mất.
“một vs một à...”
hắn bắt đầu có dấu hiệu đuối sức.
hư ảnh cuối cùng xông tới chém thẳng xuống đỉnh đầu của hắn:
“keng...sát lôi long trảo.”
hắn cũng chỉ đợi có thế, hắn dùng kiếm ngăn cản sau đó dùng trảo đem hư ảnh cho đánh nát.
“kéttt....”
cánh cửa lại tiếp tục hiện ra, lần này trên cánh cửa có chữ “ Cảm”
hắn vừa chạm vào cánh cửa thì có một ánh sáng màu đỏ bay thẳng vào mi tâm của hắn.
“rút cuộc là thứ gì chứ? ..két”
Hắn xoa xoa mi tâm ,cũng không cảm thấy gì bất thường gì nên chỉ nghi hoặc hỏi chính mình sau đó đẩy cánh cửa ra.
hắn không phát hiện khi ánh sáng màu đỏ xông vào mi tâm của hắn thì hóa thành một thanh tam xoa kích màu đỏ sau đó biến mất.
------------
trước mặt hắn bây giờ cũng là một căn phòng nhưng không có bệ đá chỉ có Du hồng đang ngồi xếp bằng tĩnh tâm đợi hắn thôi.
“cô đợi tôi lâu chưa?”
hắn bước đến bên cạnh Du hồng mỉm cười nói.
“cũng mới đây thôi..”
Du hồng cũng nhìn hắn mỉm cười nói .
“két...”
cánh cửa lại một lần nữa xuất hiện.
“cô tới trước cô mở đi.”
hắn chỉ đến cánh cửa nói.
“ngươi không hồi phục linh lực à.”
Du hồng nhìn hắn nghi hoặc nói.
“không cần ..”
hắn phát hiện khi ánh sáng màu đỏ đó bay vào mi tâm của hắn thì không chỉ linh lực của hắn hồi phục đỉnh phong mà tinh thần của hắn cũng sảng khoái hơn nhiều.
“ vậy được ...xèo .”
Du hồng vừa đẩy cánh cửa ra thì lập tức biến mất.
hắn bước tới cánh cửa ,nhìn Du hồng mỉm cười nói.
“ngươi mở đi...”
“vậy cùng mở đi.”
hắn cầm lấy tay của Du hồng đẩy mạnh cánh cửa ra.
“kéttttt.”
khác với lúc trước , trước mắt bọn họ có đến hai căn phòng , một căn có chữ”thi”
căn còn lại thì có chữ”ca”và không có bệ đá.
“Cô giỏi phần nào...thi hay ca”
hắn nhìn Du hồng rồi chỉ vào hai cánh cửa, nói
“ta nghiên về thơ hơn..nên ta chọn thi.”
Du hồng bước đến căn phòng có chữ”thi“.
“vậy ta phòng còn lại.”
hắn cũng bước đến căn phòng còn lại.
---------
Trước mặt hắn bây giờ là cái bệ đá quen thuộc.
“hahaha...chúng ta không thuộc về nhau...sơn tùng mtp...”(đoạn này mình chém tý, không thích có thể lướt qua )
Hắn không biết hát kiểu gì với bài này luôn.
“tinh...tin..”
nhạc bắt đầu ngân lên.
“Niềm tin đã mất, giọt nước mắt cuốn kí ức anh chìm sâu ....Tình về nơi đâu, cô đơn đôi chân lạc trôi giữa bầu trời ..”
“Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy ... Ai vậy ??? Mông lung như một trò đùa ....Anh xin giơ tay rút lui thôi... Do ai ??? Trách ai bây giờ đây ???? ....Uhhhhhh .... “
“Chúng ta không thuộc về nhau ....Chúng ta không thuộc về nhau...”
“Trái tim không thuộc về nhau .....Giấc mơ không là của nhau ...Xoá câu ca buồn chiều mưa ...Anh lỡ xoá luôn yêu thương ngày xưa rồi ....Chúng ta không thuộc về nhau ...”
“két...
hắn hát xong thì cánh cửa cũng xuất hiện .
“phù..cuối cùng đã xong...kẹt.”
hắn vừa lau mồ hôi trên trán,vừa bước đến cánh cửa đẩy cánh cửa ra.
Trước mặt hắn lại là căn phòng đó nhưng có có một cái bàn bên trên có năm sáu tấm phù và một lọ mực màu đỏ và đương nhiên là có cả bệ đá
“Du hồng đâu rồi ?”
hắn nhìn khắp căn phòng không thấy bóng dáng Du hồng đâu lo lắng nói.
“vẽ phù thú...cấp 2 sơ kỳ..ban lan hổ...”
hắn bước đến trước bệ đá , lẩm bẩm đọc.
Đọc xong thì hắn ngồi ngay ngắn vào bàn lấy bút vẽ lên giấy hình dáng của con ban lan hổ.
“thất bại...thất bại...vẫn thất bại....”
ba lần thất bại liên tiếp giúp hắn rút được khá nhiều kinh nghiệm vẽ phù.
“thành công chắc chắn phải thành công...”
hắn cầm lá phù cuối cùng truyền linh lực của mình vào.
“Gàooo...rẹt”
tấm phù biến một con hổ màu đỏ bắt đầu kêu gào thì cánh cửa lại một lần nữa được mở ra nhưng trên cánh cửa có chạm một chữ”Mẫn” to đùng.
“ phù...xem ra thử thách càng ngày càng khó lần này đổ mồ hôi thì lần sau chỉ sợ phải đổ máu rồi...két”
hắn vừa nói nhảm vừa bước nhanh tới cánh cửa định đẩy đó ra.
“chờ chút..”
Du hồng thở hồng hộc nói.
“sao thế?''
hắn nghi hoặc hỏi.
“không có gì chỉ muốn ngươi đợi ta đi cùng thôi.”
Du hồng nói lại.
“vậy ...két.”
hắn chỉ mỉm cười rồi đẩy cánh cửa ra.
Trước mặt hắn bây giờ là một bệ đá ngoài ra không có gì.
“Du hồng ngươi có cảm thấy lạ không?''
Hắn bắt đầu nghi ngờ căn phòng này nhưng hắn vẫn cùng Du hồng bước đến bệ đá.
“cảm thấy lạ...lạ cái gì?”
“ta không biết nhưng có gì đó khiến ta lo lắng..”
“để xem..vút”
hắn vừa định đọc các kí tự trên bệ đá thì một mũi tên bay thẳng qua mặt hắn đem bệ đá cho đánh nát.
“vút...vụt...vút...”
Tiếng xé gió không ngừng vang lên,đồng tử của hắn co lại và bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu hồng, haki quan sát bắt đầu tỏa ra, sau đó hắn bồng Du hồng lên né tránh các mũi tên đang bay tới.
“vụt... vút...vụt”
mũi tên cuối cùng được bắn xuống.nhìn hắn cũng không chật vật lắm chỉ là áo hắn có một vài vết rách thôi.
“...đổ máu thật rồi.”
hắn thả Du hồng xuống rồi bắt đầu ôm bàn tay nói.
“để ta xem nào...”
Du hồng bước đến cầm bàn tay của hắn lên lấy một tấm phù ra đặt vào bàn tay hắn.
“két..”
cánh cửa lại một lần nữa hiện ra.
“lần này cô không cần theo tôi chỉ đứng nhìn thôi được chứ?”
hắn bước đến cánh cửa , nhưng không quên nhìn lại Du hồng nói.
“vì sao...ta là gánh nặng của ngươi à?''
“không phải...ta chỉ không muốn cô bị thương thôi.”
nói xong thì hắn đẩy cánh cửa ra.
vẫn là căn phòng đó, vẫn là cái bệ đá như cũ không có gì khác biệt.
“cô đứng yên ở đây thôi được chứ..”
hắn vừa nói vừa bước đến bệ đá.
“viu...viu..”
lần này không phải mũi tên mà là shuriken , mắt hắn lại một lần nữa sáng lên haki lại một lần nữa được sử dụng.
“ xẹt...hừ ...phong lôi ám ảnh thân pháp...sát long kiếm....keng...”
shuriken cực kỳ khó né tránh hơn nữa số lượng phải nói là bay đầy trời bắt buộc hắn phải sử dụng thân pháp tạo ra thêm chín phân thân và đem cả vũ khí ra để chặn shuriken.
“keng...keng.”
chiếc shuriken cuối cùng bị hắn đánh xuống thì nhìn hắn cũng không quá thảm chỉ là áo của hắn thêm vài vết rách.
“két....”
cánh cửa lại tiếp tục hiện ra , chỉ khác là chữ “mẫn” đổi lại thành chữ “ lực”
“tóc...tách..”
máu từ tay phải của hắn bắt đầu rơi xuống sàn.
“ngươi...tại sao lại phải chịu khổ vậy chứ.”
Du hồng chạy đến bên cạnh hắn , cầm bàn tay hắn lên một lần nữa đem bàn tay của hắn cho chữa trị.
“ta không sao , cửa thứ sáu rồi còn bốn cửa nữa,.két...”
hắn đứng dậy bước đến cánh cửa rồi đẩy nó ra.
---
trước mắt hắn lại là hai căn phòng ,căn thứ nhất có chữ”nhất”, căn thứ hai có chữ”thập” và tất nhiên có cả bệ đá.
“Căn phòng thứ nhất chỉ có một người nhưng có thực lực là thiên tướng sơ cấp của thứ hai tuy có đến mười người nhưng thực lực chỉ là bán bộ thiên tướng thôi, cô chọn đi.”
hắn đi đến bệ đá nhìn một chút rồi quay sang Du hồng noi.
“cửa thứ nhất...ta chọn cửa thứ nhất .”
Du hồng nói xong liền đẩy cửa bước vào.
“két..”
hắn cũng đẩy cửa bước vào , đương nhiên là hắn đẩy cửa căn phòng số hai.
----------
lại căn phòng đó nhưng có vẻ nhỏ hơn và có đến mười thân ảnh đang đợi hắn.
“vũ trang phù...hiển.”
hắn lao về phía mười hư ảnh lấy tấm vũ trang phù ra,hét lên.
Trận kịch chiến một vs mười bắt đầu.
“phong lôi ám ảnh thân pháp...mười phút cho tất cả.”
hắn sử dụng thân pháp đem chín phân thân triệu hồi ra sau đó lao tới, trên môi vẫn giữ một nụ cười tự tin.
“keng...keng..keng..”
tiếng vũ khí va chạm bắt đầu vang lên
“nhất kiếm tuyệt mệnh ..”
một kiếm trảm xuống một hư ảnh cũng theo đó biến mất.
Mười đánh chín
“rẹt...”
lại một hư ảnh biến mất.
mười đánh tám.
“rẹt.. rẹt..”
hai hư ảnh tiếp tục biến mất.
mười đánh sáu
“rẹt..rẹt ..rẹt...ret...”
bốn hư ảnh lại tiếp tục biến mất.
mười đánh hai
“bùm...”
mười phút trôi qua mười phân thân của hắn tạo ra cũng biến mất
một đánh hai.
“rẹt...”
lại một hư ảnh biến mất.
“một vs một à...”
hắn bắt đầu có dấu hiệu đuối sức.
hư ảnh cuối cùng xông tới chém thẳng xuống đỉnh đầu của hắn:
“keng...sát lôi long trảo.”
hắn cũng chỉ đợi có thế, hắn dùng kiếm ngăn cản sau đó dùng trảo đem hư ảnh cho đánh nát.
“kéttt....”
cánh cửa lại tiếp tục hiện ra, lần này trên cánh cửa có chữ “ Cảm”
hắn vừa chạm vào cánh cửa thì có một ánh sáng màu đỏ bay thẳng vào mi tâm của hắn.
“rút cuộc là thứ gì chứ? ..két”
Hắn xoa xoa mi tâm ,cũng không cảm thấy gì bất thường gì nên chỉ nghi hoặc hỏi chính mình sau đó đẩy cánh cửa ra.
hắn không phát hiện khi ánh sáng màu đỏ xông vào mi tâm của hắn thì hóa thành một thanh tam xoa kích màu đỏ sau đó biến mất.
------------
trước mặt hắn bây giờ cũng là một căn phòng nhưng không có bệ đá chỉ có Du hồng đang ngồi xếp bằng tĩnh tâm đợi hắn thôi.
“cô đợi tôi lâu chưa?”
hắn bước đến bên cạnh Du hồng mỉm cười nói.
“cũng mới đây thôi..”
Du hồng cũng nhìn hắn mỉm cười nói .
“két...”
cánh cửa lại một lần nữa xuất hiện.
“cô tới trước cô mở đi.”
hắn chỉ đến cánh cửa nói.
“ngươi không hồi phục linh lực à.”
Du hồng nhìn hắn nghi hoặc nói.
“không cần ..”
hắn phát hiện khi ánh sáng màu đỏ đó bay vào mi tâm của hắn thì không chỉ linh lực của hắn hồi phục đỉnh phong mà tinh thần của hắn cũng sảng khoái hơn nhiều.
“ vậy được ...xèo .”
Du hồng vừa đẩy cánh cửa ra thì lập tức biến mất.
Tác giả :
Ngao Du Hồng Trần