[SasuSaku] Our Destiny
Chương 9: Thánh nữ đã xuất hiện
ả đêm Sakura chằn chọc không ngủ nổi, căn bản là bởi vì cái chuyện lúc trước cứ ám ảnh trong đầu nàng không chịu buông. Dù Tenten đã đưa ra cho nàng đủ các gợi ý như uống sữa nóng, đếm từ 1 tới 10000, đi dạo hít thở không khí, ngửi hương hoa để ngủ,... nhưng mà đến một cách nhỏ cũng không thành công. Uống sữa thì phải nốc cả chục cốc rồi, đếm cũng đã đếm, đi dạo được 10 vòng quanh doanh trại, ngửi hương hoa thì cứ hắt xì liên tục,... Cuối cùng do não hoạt động quá công suất và người cũng đã thấm mệt, cả hai ngồi ôm gối tựa thành giường thở hồng hộc, mồ hôi lã chã như tắm.
- Trời ạ, đã thử hết các cách rồi đến ngáp còn chẳng có - Sakura thở dài rầu rĩ.
- Có thể là do cậu có chuyện gì bí bách trong đầu chăng? Sakura, cậu có muốn tâm sự với tớ chuyện gì không?
'Chả lẽ nói cho cậu ấy chuyện ban nãy? Không không... Tuyệt đối không thể, nhỡ cậu ấy nói với hắn thì sao?'
- À... Không có gì đâu mà. Tớ hay bị mất ngủ như thế lắm - nàng nói dối, nhưng nào qua nổi mắt cú vọ của Tenten.
- Sakura, đã có ai nói rằng cậu nói dối cực kì tệ chưa?
- Ặc... Rồi - Là hắn, hắn là người nói vậy.
Leo tót sang bên giường, ngồi đối diện với Sakura, Tenten hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Để tớ đoán nhé, có phải chuyện hoàng huynh... hôn cậu lúc chiều làm cậu mất ngủ đúng không?
- Kh... Ông... Tớ... không... H... iểu... Cậ...u... đang... nói...ói...gì cả... - Sakura đổ mồ hôi hột lắp bắp, đừng nói là cậu ấy nhìn thấy nhé!
- Chém gió vừa thôi. Cậu nghĩ tớ là con nít lên ba chắc. Khôn hồn thì gật đầu nhận tội đi.
- Hức... Rồi tớ nhận - Sakura gục đầu xuống gối, bị bạn thân, lại còn là em của cái tên chết dẫm đấy nhìn thấy, nàng chỉ ước sao có cái hố nào để nàng chui cho đỡ thẹn.
Thấy vậy, Tenten bò ra ngồi cạnh bạn, vỗ vai an ủi:
- Không sao, chuyện qua rồi, chỉ là hôn má thôi mà, có phải hôn môi đâu mà cậu đau khổ vậy.
- Không sao là không sao thế nào, hắn cướp mất nụ hôn đầu trên má của tớ. Tớ đã để dành nó cho người tớ yêu, vậy mà.... Hức hức.... - Nghĩ tới đây bao nhiêu uất ức liền biến thành nước mắt.
Nhắc đến "người yêu", mặt Tenten bỗng trở nên đăm chiêu, nhìn lên trần rồi lại nhìn xuống đất, cuối cùng cũng nhìn sang Sakura đang gục mặt xuống gối kia gặng hỏi.
- Cậu có người yêu chưa?
- Chưa. Sao cậu lại hỏi vậy? - Nàng ngẩng mặt dậy, tay lau nước mắt rồi ngước đôi mắt to nhìn Tenten.
- Ừm thì... Cậu thấy... hoàng huynh thế nào?
- Này này... Không phải cậu định... - Sakura híp mắt nghi ngờ nhìn Tenten.
- Ấy chết... Hiểu nhầm rồi! - Tenten khua chân múa tay loạn xạ lắc đầu chối - Tớ chỉ là thắc mắc không biết cậu nghĩ gì về hoàng huynh thôi, hoàn toàn không có ý gì đâu.- Hừm... Tên đó thế nào á? Là một tên tảng băng, không, lạnh hơn cả băng nữa, tên đểu cáng, chấp vặt, chỉ giỏi soi mói, bẩn tính, bựa nhân, thù dai hơn đỉa, chuyên ức hiếp nữ nhân chân yếu tay mềm, ngụy quân tử, xấu xa, cậy quyền hiếp yếu, suốt ngày cạnh khoé người khác hay nói đúng hơn là tớ,... - Sakura cứ thế tuôn ra một tràng mà không để ý rằng sắc mặt Tenten đang xuống cấp nặng nề.
'Tch... Tch... Thế này nặng hơn mình tưởng. Phen này khó rồi đây...'
- Sakura nè, thế cậu có thấy ở hoàng huynh điểm tốt nào không? Dù chỉ một chút chút thôi cũng được - Tenten cố gặng hỏi thử xem thái độ của Sakura thế nào, có thật là vô phương cứu chữa không.
Câu hỏi của Tenten đã khơi gợi lại một phần kí ức đẹp trong nàng về hắn. Nhớ lại cái lúc mà hắn nhảy xuống vực cứu nàng, lúc hắn khoác áo cho nàng rồi khuyên bảo. Nhớ cái lúc mà hắn tự tay băng lại vết thương cho nàng, cả cái lúc mà hắn đã cứu nàng thoát khỏi con ngựa đang đâm đầu xuống vực nữa, cách mà hắn nhìn nàng, ánh mắt ấm áp, quan tâm không chút lạnh lẽo. Càng không thể thiếu mỗi khi hắn ôm nàng cưỡi trên ngựa, lúc đó không hiểu sao Sakura lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Có thể hắn không thực sự tồi đến vậy, và có lẽ, lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự thấy rung động trước một người khác giới, đó là theo cách nàng nghĩ. Nhưng lòng tự trọng cao vút trời không cho phép nàng thừa nhận điều đó. Hất mặt ra chỗ khác, nàng khẳng định:
- Không hề!
- Thế cậu.... có bất kì... cảm giác gì trước huynh ấy không?
- Càng không!
Sakura không hề biết rằng câu nói của mình đã vô tình làm tổn thương người bên ngoài. Là Sasuke, thì ra hắn đã ở bên ngoài nghe từ đầu câu chuyện đến giờ. Chẳng là ban nãy thấy khó ngủ nên đi dạo bên ngoài, hắn đã bắt gặp Tenten và Sakura và đã lén bám theo hai người từ nãy giờ.
Tại sao khi nghe nàng nói như vậy, tim hắn lại nhói đau như bị ai dùng kim đâm vào vậy? Hắn đã thừa nhận rằng mình đã có những cảm giác với nàng, nói đúng hơn là tình cảm, có điều hắn không ngờ là nó lại lớn tới vậy. Nhưng mà tất cả có là gì cơ chứ khi mà nàng không có lấy một cảm giác với hắn, là hắn yêu đơn phương. Lặng lẽ bỏ đi không ai biết, cũng như khi hắn xuất hiện.
Ông trời hay nói cách khác là cái lũ sắp xếp số phận ở ngục giới lại thối thây đểu cáng thế nào mà lại cho hắn đi ngay khi chuyện hay vừa mới bắt đầu. Người ngoài cuộc chỉ nghe không thôi thì sẽ tin chắc rằng điều nàng nói là sự thật, còn người trong cuộc như Tenten đây, chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt cũng biết là Sakura nói dối. Giọng thì có vẻ thật đấy nhưng mà cái mặt thì vẫn còn non lắm, mắt liếc tít lên tận trần nhà, mặt thoáng đỏ như thế thì lừa được ai?
Tenten liền nở một nụ cười hết sức đểu làm Sakura khẽ rùng mình lạnh sống lưng.
- Sakura ơi là Sakura, cậu tưởng cậu lừa được ai hả? Nếu là tớ thì nhầm đối tượng rồi. Tớ cho cậu 3 giây thành thực khai báo, không thì... Tớ sẽ kể hết cho hoàng huynh nghe... Hắc hắc...
1
2
3
- HOÀNG HUY.... Ưm... - Tenten đang định hét to lên thì bị Sakura nhanh tay bịt miệng lại.- Rồi rồi, cậu thắng được chưa? Đúng là tớ có cảm giác với hắn - không thể tin được là nàng vừa thừa nhận điều đó. Quá xấu hổ, Sakura chỉ biết vùi mặt vào gối mà than đời.
- Không việc gì phải xấu hổ cả, thừa nhận không có gì là sai trái cả. Ai cấm cậu yêu đâu - Tenten bình thản nói.
- Ai bảo là yêu, mới chỉ có một chút chút cảm giác thôi mà, nhỏ chừng này thôi.... - vừa nói Sakura vừa lấy hai ngón tay ép lại tạo thành khoảnh cách nhỏ tí xíu.
- Ừ ừ... Không yêu đâu... - Tenten cứ gật đầu cho qua thôi chứ trong lòng lại nghĩ khác.
'Rồi xem....'
- Tâm sự thế cũng là đủ rồi. Giờ đi ngủ thôi, mai còn tập cung nữa - Tenten leo sang giường mình, tắt nến rồi chùm chăn đi ngủ - Ngủ ngon nha!!!
- Ừm... Ngủ ngon - Sakura cũng kéo chăn đắp rồi đi ngủ.
Quả nhiên trút hết được suy nghĩ trong lòng ra rồi thì cực kì nhẹ nhõm, Sakura vừa đặt lưng xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đối lập hoàn toàn với người nào đó, chiếc đèn vẫn được thắp sáng đều đặn.
------------
Một tuần lại trôi qua vù vù như gió, thoáng chốc đã đến cái ngày mà mọi người đều biết, trừ Sakura. Thật sự mà nói thì nàng chẳng hiểu đấy là cái ngày khỉ gió gì cả mà mọi người khắp nơi nườm nượp kéo đến từ trước những 1 tuần. Quân lính người hầu tấp nập chuẩn bị cái gì đó mà đi lại khắp nơi. Sakura lại tưởng chắc là tiệc tiếc vớ vẩn gì thôi nên vẫn cùng Tenten tập cung hàng ngày. Mà trình của Tenten càng ngày càng bay cao bay xa, bắn trúng hồng tâm giờ chỉ là chuyện muỗi. Có thể là do tài năng của Tenten, mà cũng có thể do tài huấn luyện của nàng quá cao siêu. Nghĩ tới đây, Sakura không tự chủ được mà cười đắc ý như con dở hơi, làm Tenten đâm ra hơi hoảng, tưởng bạn sáng va đầu vào đâu nên thần kinh hơi chập mạch. Mà... cũng đã một tuần rồi mà nàng không hề thấy bóng dáng của cả Naruto và Sasuke đâu cả. Hỏi ra thì biết Naruto phải đi duyệt binh gì đó, còn Sasuke thì chịu, cái này làm Sakura có hơi lo và... nhớ.
Cử mải suy nghĩ mà Sakura đã căng dây cung quá mức.
"Phập" Dây cung đứt đôi sượt mạnh vào ngón trỏ để lại một vết xước sâu rướm máu màu huyết trên là da trắng hồng của nàng.
Sakura kêu oái lên một tiếng làm Tenten quay đầu hớt hải chạy lại.
- Trời ạ, cậu lại mất tập trung rồi. Để tớ đi lấy băng và thuốc! - rồi chạy đi lấy.
Trong lúc chờ đợi Sakura chẳng biết làm gì ngoài cầm cái tay bị xước ra, bất lực nhìn máu chảy dài xuống đến khuỷu tay. Nhìn lượng máu chảy là biết cắt trúng tĩnh mạch rồi. Nhưng mà nàng cũng có biết làm gì đâu, trước đây là nhờ khả năng tự lành nên chẳng bao giờ phải lo cả, còn bây giờ thì...
Đang định ngẩng đầu lên xem Tenten đến chưa thì tự nhiên có một bàn tay rắn chắc kéo tay nàng lại và ấn một tấm vải trắng vào vết thương cầm máu.
- A... - Sakura khẽ nhăn mặt lại, rồi mắt ngước lên xem đó là ai?
- Ơ... Ngươi....???Hắn vẫn không quan tâm tiếp tục việc của mình, lau sạch dòng máu chảy trên tay nàng, lau sạch sẽ rồi xé một đoạn khăn trắng cẩn thận băng lại vết thương cho nàng.
Trong khi đó, Sakura vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn. Câu hỏi là: hắn từ đâu xuất hiện đấy?
Đọc được câu hỏi trong mắt Sakura, hắn mới lạnh lùng lên tiếng:
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.
'Aaa... Ra là vậy'
- Cả tuần vừa rồi ngươi đi đâu vậy? - thôi ngu rồi, tự nhiên phun hết ra thế này. Thôi thì đằng nào cũng lỡ lời rồi thì lỡ luôn, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Sasuke nghe câu nàng hỏi thì trong lòng bỗng có chút vui vui phấn khởi. Nhưng những niềm vui nho nhỏ đó đã bị dập ngay tức khắc khi hắn nhớ tới chuyện hôm trước, phải rồi, nàng ta không hề có cảm giác gì với hắn sao có thể nhớ được chứ?
Thở dài não nề, hắn xoay người bước đi, nhưng đến giữa chừng thì bị một giọng nói gọi lại.
- À này...
Hắn dừng bước.
- Ừm... Cảm ơn nhé, Sasuke! - Sakura vừa nói vừa nở một nụ cười tươi.
- Hn...
Hắn tiếp tục bước đi, trên khoé miệng vẫn còn vương lại một nụ cười, tuy nhỏ thôi nhưng vẫn là cười, lần đầu tiên nàng gọi tên hắn. Chỉ đáng tiếc là hắn không nhìn thấy được nụ cười đó của Sakura thôi...
Tenten nấp ở bụi cây gần đấy, tay cầm hộp thuốc mà sao cứ muốn bóp nát nó thế nhỉ.
'Hoàng huynh là đồ ngốc, ngu, siêu ngu, siêu đần, thông minh đột xuất ngu bất thình lình. Tự nhiên bỏ đi làm cái gì, choảnh chó à? Người ta nhớ nhung cả tuần qua mà vừa gặp đã thế. Thật là quá thất vọng....
- Trời ạ, đã thử hết các cách rồi đến ngáp còn chẳng có - Sakura thở dài rầu rĩ.
- Có thể là do cậu có chuyện gì bí bách trong đầu chăng? Sakura, cậu có muốn tâm sự với tớ chuyện gì không?
'Chả lẽ nói cho cậu ấy chuyện ban nãy? Không không... Tuyệt đối không thể, nhỡ cậu ấy nói với hắn thì sao?'
- À... Không có gì đâu mà. Tớ hay bị mất ngủ như thế lắm - nàng nói dối, nhưng nào qua nổi mắt cú vọ của Tenten.
- Sakura, đã có ai nói rằng cậu nói dối cực kì tệ chưa?
- Ặc... Rồi - Là hắn, hắn là người nói vậy.
Leo tót sang bên giường, ngồi đối diện với Sakura, Tenten hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Để tớ đoán nhé, có phải chuyện hoàng huynh... hôn cậu lúc chiều làm cậu mất ngủ đúng không?
- Kh... Ông... Tớ... không... H... iểu... Cậ...u... đang... nói...ói...gì cả... - Sakura đổ mồ hôi hột lắp bắp, đừng nói là cậu ấy nhìn thấy nhé!
- Chém gió vừa thôi. Cậu nghĩ tớ là con nít lên ba chắc. Khôn hồn thì gật đầu nhận tội đi.
- Hức... Rồi tớ nhận - Sakura gục đầu xuống gối, bị bạn thân, lại còn là em của cái tên chết dẫm đấy nhìn thấy, nàng chỉ ước sao có cái hố nào để nàng chui cho đỡ thẹn.
Thấy vậy, Tenten bò ra ngồi cạnh bạn, vỗ vai an ủi:
- Không sao, chuyện qua rồi, chỉ là hôn má thôi mà, có phải hôn môi đâu mà cậu đau khổ vậy.
- Không sao là không sao thế nào, hắn cướp mất nụ hôn đầu trên má của tớ. Tớ đã để dành nó cho người tớ yêu, vậy mà.... Hức hức.... - Nghĩ tới đây bao nhiêu uất ức liền biến thành nước mắt.
Nhắc đến "người yêu", mặt Tenten bỗng trở nên đăm chiêu, nhìn lên trần rồi lại nhìn xuống đất, cuối cùng cũng nhìn sang Sakura đang gục mặt xuống gối kia gặng hỏi.
- Cậu có người yêu chưa?
- Chưa. Sao cậu lại hỏi vậy? - Nàng ngẩng mặt dậy, tay lau nước mắt rồi ngước đôi mắt to nhìn Tenten.
- Ừm thì... Cậu thấy... hoàng huynh thế nào?
- Này này... Không phải cậu định... - Sakura híp mắt nghi ngờ nhìn Tenten.
- Ấy chết... Hiểu nhầm rồi! - Tenten khua chân múa tay loạn xạ lắc đầu chối - Tớ chỉ là thắc mắc không biết cậu nghĩ gì về hoàng huynh thôi, hoàn toàn không có ý gì đâu.- Hừm... Tên đó thế nào á? Là một tên tảng băng, không, lạnh hơn cả băng nữa, tên đểu cáng, chấp vặt, chỉ giỏi soi mói, bẩn tính, bựa nhân, thù dai hơn đỉa, chuyên ức hiếp nữ nhân chân yếu tay mềm, ngụy quân tử, xấu xa, cậy quyền hiếp yếu, suốt ngày cạnh khoé người khác hay nói đúng hơn là tớ,... - Sakura cứ thế tuôn ra một tràng mà không để ý rằng sắc mặt Tenten đang xuống cấp nặng nề.
'Tch... Tch... Thế này nặng hơn mình tưởng. Phen này khó rồi đây...'
- Sakura nè, thế cậu có thấy ở hoàng huynh điểm tốt nào không? Dù chỉ một chút chút thôi cũng được - Tenten cố gặng hỏi thử xem thái độ của Sakura thế nào, có thật là vô phương cứu chữa không.
Câu hỏi của Tenten đã khơi gợi lại một phần kí ức đẹp trong nàng về hắn. Nhớ lại cái lúc mà hắn nhảy xuống vực cứu nàng, lúc hắn khoác áo cho nàng rồi khuyên bảo. Nhớ cái lúc mà hắn tự tay băng lại vết thương cho nàng, cả cái lúc mà hắn đã cứu nàng thoát khỏi con ngựa đang đâm đầu xuống vực nữa, cách mà hắn nhìn nàng, ánh mắt ấm áp, quan tâm không chút lạnh lẽo. Càng không thể thiếu mỗi khi hắn ôm nàng cưỡi trên ngựa, lúc đó không hiểu sao Sakura lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Có thể hắn không thực sự tồi đến vậy, và có lẽ, lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự thấy rung động trước một người khác giới, đó là theo cách nàng nghĩ. Nhưng lòng tự trọng cao vút trời không cho phép nàng thừa nhận điều đó. Hất mặt ra chỗ khác, nàng khẳng định:
- Không hề!
- Thế cậu.... có bất kì... cảm giác gì trước huynh ấy không?
- Càng không!
Sakura không hề biết rằng câu nói của mình đã vô tình làm tổn thương người bên ngoài. Là Sasuke, thì ra hắn đã ở bên ngoài nghe từ đầu câu chuyện đến giờ. Chẳng là ban nãy thấy khó ngủ nên đi dạo bên ngoài, hắn đã bắt gặp Tenten và Sakura và đã lén bám theo hai người từ nãy giờ.
Tại sao khi nghe nàng nói như vậy, tim hắn lại nhói đau như bị ai dùng kim đâm vào vậy? Hắn đã thừa nhận rằng mình đã có những cảm giác với nàng, nói đúng hơn là tình cảm, có điều hắn không ngờ là nó lại lớn tới vậy. Nhưng mà tất cả có là gì cơ chứ khi mà nàng không có lấy một cảm giác với hắn, là hắn yêu đơn phương. Lặng lẽ bỏ đi không ai biết, cũng như khi hắn xuất hiện.
Ông trời hay nói cách khác là cái lũ sắp xếp số phận ở ngục giới lại thối thây đểu cáng thế nào mà lại cho hắn đi ngay khi chuyện hay vừa mới bắt đầu. Người ngoài cuộc chỉ nghe không thôi thì sẽ tin chắc rằng điều nàng nói là sự thật, còn người trong cuộc như Tenten đây, chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt cũng biết là Sakura nói dối. Giọng thì có vẻ thật đấy nhưng mà cái mặt thì vẫn còn non lắm, mắt liếc tít lên tận trần nhà, mặt thoáng đỏ như thế thì lừa được ai?
Tenten liền nở một nụ cười hết sức đểu làm Sakura khẽ rùng mình lạnh sống lưng.
- Sakura ơi là Sakura, cậu tưởng cậu lừa được ai hả? Nếu là tớ thì nhầm đối tượng rồi. Tớ cho cậu 3 giây thành thực khai báo, không thì... Tớ sẽ kể hết cho hoàng huynh nghe... Hắc hắc...
1
2
3
- HOÀNG HUY.... Ưm... - Tenten đang định hét to lên thì bị Sakura nhanh tay bịt miệng lại.- Rồi rồi, cậu thắng được chưa? Đúng là tớ có cảm giác với hắn - không thể tin được là nàng vừa thừa nhận điều đó. Quá xấu hổ, Sakura chỉ biết vùi mặt vào gối mà than đời.
- Không việc gì phải xấu hổ cả, thừa nhận không có gì là sai trái cả. Ai cấm cậu yêu đâu - Tenten bình thản nói.
- Ai bảo là yêu, mới chỉ có một chút chút cảm giác thôi mà, nhỏ chừng này thôi.... - vừa nói Sakura vừa lấy hai ngón tay ép lại tạo thành khoảnh cách nhỏ tí xíu.
- Ừ ừ... Không yêu đâu... - Tenten cứ gật đầu cho qua thôi chứ trong lòng lại nghĩ khác.
'Rồi xem....'
- Tâm sự thế cũng là đủ rồi. Giờ đi ngủ thôi, mai còn tập cung nữa - Tenten leo sang giường mình, tắt nến rồi chùm chăn đi ngủ - Ngủ ngon nha!!!
- Ừm... Ngủ ngon - Sakura cũng kéo chăn đắp rồi đi ngủ.
Quả nhiên trút hết được suy nghĩ trong lòng ra rồi thì cực kì nhẹ nhõm, Sakura vừa đặt lưng xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đối lập hoàn toàn với người nào đó, chiếc đèn vẫn được thắp sáng đều đặn.
------------
Một tuần lại trôi qua vù vù như gió, thoáng chốc đã đến cái ngày mà mọi người đều biết, trừ Sakura. Thật sự mà nói thì nàng chẳng hiểu đấy là cái ngày khỉ gió gì cả mà mọi người khắp nơi nườm nượp kéo đến từ trước những 1 tuần. Quân lính người hầu tấp nập chuẩn bị cái gì đó mà đi lại khắp nơi. Sakura lại tưởng chắc là tiệc tiếc vớ vẩn gì thôi nên vẫn cùng Tenten tập cung hàng ngày. Mà trình của Tenten càng ngày càng bay cao bay xa, bắn trúng hồng tâm giờ chỉ là chuyện muỗi. Có thể là do tài năng của Tenten, mà cũng có thể do tài huấn luyện của nàng quá cao siêu. Nghĩ tới đây, Sakura không tự chủ được mà cười đắc ý như con dở hơi, làm Tenten đâm ra hơi hoảng, tưởng bạn sáng va đầu vào đâu nên thần kinh hơi chập mạch. Mà... cũng đã một tuần rồi mà nàng không hề thấy bóng dáng của cả Naruto và Sasuke đâu cả. Hỏi ra thì biết Naruto phải đi duyệt binh gì đó, còn Sasuke thì chịu, cái này làm Sakura có hơi lo và... nhớ.
Cử mải suy nghĩ mà Sakura đã căng dây cung quá mức.
"Phập" Dây cung đứt đôi sượt mạnh vào ngón trỏ để lại một vết xước sâu rướm máu màu huyết trên là da trắng hồng của nàng.
Sakura kêu oái lên một tiếng làm Tenten quay đầu hớt hải chạy lại.
- Trời ạ, cậu lại mất tập trung rồi. Để tớ đi lấy băng và thuốc! - rồi chạy đi lấy.
Trong lúc chờ đợi Sakura chẳng biết làm gì ngoài cầm cái tay bị xước ra, bất lực nhìn máu chảy dài xuống đến khuỷu tay. Nhìn lượng máu chảy là biết cắt trúng tĩnh mạch rồi. Nhưng mà nàng cũng có biết làm gì đâu, trước đây là nhờ khả năng tự lành nên chẳng bao giờ phải lo cả, còn bây giờ thì...
Đang định ngẩng đầu lên xem Tenten đến chưa thì tự nhiên có một bàn tay rắn chắc kéo tay nàng lại và ấn một tấm vải trắng vào vết thương cầm máu.
- A... - Sakura khẽ nhăn mặt lại, rồi mắt ngước lên xem đó là ai?
- Ơ... Ngươi....???Hắn vẫn không quan tâm tiếp tục việc của mình, lau sạch dòng máu chảy trên tay nàng, lau sạch sẽ rồi xé một đoạn khăn trắng cẩn thận băng lại vết thương cho nàng.
Trong khi đó, Sakura vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn. Câu hỏi là: hắn từ đâu xuất hiện đấy?
Đọc được câu hỏi trong mắt Sakura, hắn mới lạnh lùng lên tiếng:
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.
'Aaa... Ra là vậy'
- Cả tuần vừa rồi ngươi đi đâu vậy? - thôi ngu rồi, tự nhiên phun hết ra thế này. Thôi thì đằng nào cũng lỡ lời rồi thì lỡ luôn, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Sasuke nghe câu nàng hỏi thì trong lòng bỗng có chút vui vui phấn khởi. Nhưng những niềm vui nho nhỏ đó đã bị dập ngay tức khắc khi hắn nhớ tới chuyện hôm trước, phải rồi, nàng ta không hề có cảm giác gì với hắn sao có thể nhớ được chứ?
Thở dài não nề, hắn xoay người bước đi, nhưng đến giữa chừng thì bị một giọng nói gọi lại.
- À này...
Hắn dừng bước.
- Ừm... Cảm ơn nhé, Sasuke! - Sakura vừa nói vừa nở một nụ cười tươi.
- Hn...
Hắn tiếp tục bước đi, trên khoé miệng vẫn còn vương lại một nụ cười, tuy nhỏ thôi nhưng vẫn là cười, lần đầu tiên nàng gọi tên hắn. Chỉ đáng tiếc là hắn không nhìn thấy được nụ cười đó của Sakura thôi...
Tenten nấp ở bụi cây gần đấy, tay cầm hộp thuốc mà sao cứ muốn bóp nát nó thế nhỉ.
'Hoàng huynh là đồ ngốc, ngu, siêu ngu, siêu đần, thông minh đột xuất ngu bất thình lình. Tự nhiên bỏ đi làm cái gì, choảnh chó à? Người ta nhớ nhung cả tuần qua mà vừa gặp đã thế. Thật là quá thất vọng....
Tác giả :
linhvipno121