Sáp Huyết
Quyển 3 - Chương 328: Gắn bó (1)
Chiên Hổ cuồng hô, cả ngươi bay lên không. Lúc đập xuống mặt đất, máu tươi đã phun ra điên cuồng, không thể đứng dậy được nữa.
Tay phải của Địch Thanh vung quyền, tay trái nắm chặt tay của Phi Tuyết. Hắn ra quyền nhanh như vậy, giống như bù đắp những tiếc nuối của kiếp này. Vừa rồi hắn nhìn thấy bóng trắng hiện lên bên cạnh hắn, đó chính là cảnh tượng mà năm đó ở Hoàng Nghi môn thấy qua…
Chuyện cũ như điện, khắc cốt ghi tâm!
Hắn đã làm sai một lần, làm sao lại có thể khiến nó tái diễn.
Ở một khắc này, hắn giống như lại nhìn thấy Vũ Thường vì hắn xả thân nhảy xuống. Lòng hắn quặn đau khong chịu nổi. Không biết khí lực từ đâu tới, khiến hắn vốn đang tỉnh tỉnh mê mê trở nên sáng suốt. Cho dù là vô thượng thần thú, cũng không thể ngăn chặn được hắn.
Hắn phấn khởi, vung quyền, đánh bay Chiên Hổ, rồi rơi lệ ngoái đầu nhìn lại, nhìn phía Phi Tuyết kêu lên:
- Vũ Thường!
Đúng lúc này, Phạn xướng lại vang lên, tiếng trời truyền đến:
- Bàn – Nhược – Ba – La – Đa!
Sáu chữ đơn giản mang theo vô tận ma lực cùng nguyền rủa, đánh vào trong lòng của Địch Thanh. Địch Thanh chấn động, hai mắt lại mê ly. Nhưng đột nhiên phát hiện trước mắt không phải là Vũ Thường, mà là Phi Tuyết. Suy nghĩ của hắn rơi vào hoảng loạn. Thân hình lay động, một bước đi tới. Không biết tại sao, như rơi vào không trung, vội vàng rơi xuống.
Làm sao hắn có thể đạp vào không trung? Địch Thanh khó hiểu, nhưng hắn theo bản năng buông lỏng bàn tay ra.
Có lẽ, hắn đã làm thần phật tức giận, ngỗ nghịch thiên ý, tội ác tày trời! Dưới tiếng Phạn xướng, dưới thần lực của tượng Phật, những con quỷ từ Đại ngục đã phá vỡ mười tám tầng địa ngục, muốn bắt hắn đi vào.
Nếu không phải Vũ Thường, hắn sẽ không muốn cùng Phi Tuyết ngã xuống. Nếu là Vũ Thường? Hắn có thể mang theo Vũ Thường đi xuống.
Địch Thanh không biết.
Địch Thanh buông tay, nhưng Phi Tuyết lại một phát bắt được tay của Địch Thanh, gắt gao nắm chặt. Giống như kiếp trước hai người có quan hệ, nàng trầm mặc không nói gì, đi theo Địch Thanh xuống vực sâu vô tận.
“Ầm” một tiếng vang lên, Địch Thanh ngã lên đất, ngất đi. Cho dù là địa ngục cũng có lúc tới đáy tận cùng.
Hắn liên tục bị thương, lại bị chú ngữ vô thượng trói buộc, nội thương ngoại thương, lo buồn phẫn nộ kinh sợ. Tuy là thể chất to lớn, nhưng cũng không thể chịu được đau khổ như vậy.
Chỉ là trước khi ngất đi, trong lòng Địch Thanh còn đang nghĩ: “Nếu ta vào địa ngục, còn có thể gặp lại Vũ Thường không?
Bóng đen vô hạn... tĩnh mịch vô biên...
Trong hôn mê Địch Thanh có lúc nghĩ sẽ chết, có lúc hơi có cảm giác, có lúc cảm giác mình miệng khô lưỡi đắng. Bỗng nhiên có chút nước đổ bên miệng hắn, nước sền sệt, còn hơi ấm, vào trong bụng, cho hắn phần sức lực, làm hắn không đến mức trầm luân với bóng tối vô cùng vô tận.
Bởi vậy cho dù trong hôn mê, hắn cũng cảm giác bên cạnh có người làm hắn không đến mức cô đơn.
Trong bóng tối, hắn cảm giác có đôi mắt thăm thẳm như nước chăm chú nhìn lặng lẽ ... Mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được.
Là Vũ Thường... hay là Phi Tuyết, Địch Thanh không biết.
Trong mơ màng, nghe được có người thì thầm:
- Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách...
(Đây là bài kinh Trong Bát Nhã ba la mật đa tâm kinh)
Âm thanh bình ổn, như tiếng Phạn xướng, lại thêm phần gợn sóng.
Âm thanh đó lọt vào tai Địch Thanh không phải như lưỡi đao sắc bén đâm mạnh, chỉ như gió xuân ấm áp.
“Ta đang ở đâu?”
Địch Thanh mơ màng nghĩ ngợi, chỉ cảm giác miệng khô nứt ra, nhịn không được nói:
- Nước...
Có giọt nước rơi vào môi của hắn, không nhiều, nhưng đã có thể làm Địch Thanh hồi phục lại bình tĩnh.
- Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị... Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm...
(Đây là bài kinh Trong Bát Nhã Tâm Kinh)
Lúc Địch Thanh nghe mấy câu này, trong lòng mê hoặc, nhưng hắn cảm thấy cái này giống như là kinh văn. Nhưng lúc này, sao có người đọc kinh văn cho hắn nghe. Kinh văn đó bình thản và yên tĩnh, truyền tới trong tai Địch Thanh, làm hắn quên đi chuyện cũ, quên bi thương, ngủ thật say.
Trong lúc đó, phía trước có chùm ánh sáng chói mắt.
Là hào quang! Sao lại có hào quang mãnh liệt thế này.
Hào quang rực rỡ nhiều màu, như ngân hà treo ngược. Hào quang vỡ mở ra là vùng đất mênh mông. Trên vùng đất bỗng nhiên xuất hiện núi lửa bùng cháy, mây trời bị ngọn lửa lớn thiêu cháy hừng hực như máu. Đỉnh núi lửa có hai người đang đứng đối lập.
“Hai người đó là ai? Sao ta lại tới chỗ này, đây là mộng hay tỉnh, là thật hay ảo?”
Địch Thanh đã không phân biệt rõ. Hắn cố gắng nhìn kỹ, chỉ thấy bên mặt của hai người đó, hình như là một nam một nữ.
Thái dương người người nam tóc sương bạc, dung mạo tuấn lãng, mơ hồ chính là Địch Thanh hắn.
Nếu người nam đó là Địch Thanh hắn, vậy người kia là ai? Địch Thanh nghĩ mãi không ra. Hắn cố hết sức nhìncô gái đối diện người đàn ông đó. Cô gái đó... chính là Vũ Thường.
Địch Thanh trong kinh ngạc có vui mừng bất ngờ, muốn chạy tới, nhưng toàn thân vô lực, muốn gọi to, nhưng không thể nào phát ra tiếng. Chính đang lúc này, hắn nhìn thấy đôi nam nữ đó quỳ bái lạy nhau, cùng kêu lên:
- Địch Thanh, Dương Vũ Thường không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết, đời đời kiếp kiếp, tình này không thay đổi.
Kèm theo lời thề đó, có tiếng hát truyền đến:
- Xe ngựa hạm hạm, thuế y như viêm, chẳng phải người suy nghĩ, sợ chết không dám?
Trời có mưa, không tưới tắt được núi lửa dâng trào. Trời có mưa, như nước mắt của nhân tình tích tụ.
Địch Thanh nghe được tiếng ca đó, không khỏi nhớ tới đêm ác mộng đó. Trong lòng không kìm được đau đớn, kêu:
- Vũ Thường...
Nhưng giọng hắn quả thật quá yếu ớt, yếu đến mức cho dù chính mình cũng khó nghe thấy.
Trong lúc đó có tiếng Phạn xướng truyền đến:
- Vô quải ngại cố, vô hữu khủng phố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh niết bàn.
(Đây là bài kinh Trong Bát Nhã Tâm Kinh)
Trời đất cùng chấn động, núi lửa đó bỗng nhiên không thấy, đôi nam nữ đó cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Địch Thanh khẩn trương, cất bước muốn đuổi theo. Đất nứt tách ra, hắn té không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên rơi vào bóng đen vô cùng vô tận, Địch Thanh bỗng nhiên mở mắt, hô to:
- Vũ Thường!
Âm thanh đó âm âm vang lên, chấn động bên tai. Nương theo tiếng hô đó còn có một tiếng Phạn xướng.
- Cố Tri Bát Nhã Ba La Mật Đa, là đại thần chú, là đại minh chú, là vô thượng chú, là vô đẳng đẳng chú, có thể loại bỏ tất cả khổ ải, thật không giả.
Bát Nhã Ba La Mật Đa!
Địch Thanh nghe sáu từ này, bỗng nhiên mở mắt ra. Trước mắt vẫn là một khoảng tối đen, nhưng cuối cùng hắn nhớ lại tất cả mọi thứ. Hắn bị chú ngữ bó buộc, bị Chiên Hổ gây thương tích, Phi Tuyết đến cứu hắn, tinh thần hắn mơ màng, tưởng lầm là Vũ Thường. Lúc này mới phấn chấn lên, đánh lui Chiên Hổ, sau đó hình như lọt vào chỗ này...
- Đây là chỗ nào?
Địch Thanh không kìm nổi hỏi, dừng lại một chút, hỏi:
- Phi Tuyết, là cô sao?
Màu đen vô tận, tĩnh mịch vô biên, Địch Thanh tuy dốc sức nhìn qua, nhưng vẫn không thấy gì, nhưng cảm giác được bên cạnh có người.
Một người niệm kinh Phật giúp hắn an tâm. Người đó là Phi Tuyết, hắn cảm giác được.
Hồi lâu, giọng Phi Tuyết mới truyền đến:
- Phải, đây là dưới tượng Phật Lư Xá Na.
Giọng nàng trước sau vẫn bình tĩnh, nhưng lại có chút yếu ớt.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Tượng Phật Lư Xá Na? Là Phật gì. Vốn tưởng Phi Tuyết không trả lời, không ngờ Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Lư Xá Na vốn là tiếng Tạng, ý là trí tuệ quảng đại, quang minh chiếu rọi khắp nơi. Phật Lư Xá Na là Phật Báo Thân, là tu hành viên mãn, biểu hiện đại triệt đại ngộ
Địch Thanh khó hiểu tại sao Phi Tuyết thành thạo kinh Phật như vậy, chỉ là đang nghĩ bọn họ dưới Phật Lư Xa Na là ý gì?
Phi Tuyết dường như nhìn ra tâm tư của Địch Thanh, giải thích:
- Chúng ta vẫn ở Thừa Thiên tự, chỉ là mấy ngày trước ở sau lưng tượng Phật, bây giờ là trong huyệt động phía dưới tượng Phật.
Địch Thanh trong lòng run lên, mới cảm giác thân mình suy yếu không trụ nổi, nhẹ phiêu phiêu như đám mây.
- Chúng ta ở đây mấy ngày rồi?
Địch Thanh hỏi, không nghe trả lời, Địch Thanh đột nhiên giật mình:
- Dưới tượng Phật có cơ quan, chúng ta rớt xuống trong cơ quan?
Thật lâu, Phi Tuyết mới nói:
- Trong này không phải cơ quan, vốn là chỗ tăng nhân tu hành. Ngươi đụng tượng Phật, mở cửa, do đó rớt xuống.
Địch Thanh không kìm nổi hỏi:
- Vậy... vậy sao cô không ra ngoài? Cô... bị thương rồi phải không?
Hắn đã nghe thấy giọng Phi Tuyết bình thản, nhưng đã hơi yếu.
Phi Tuyết không nói nữa, trong huyệt động bỗng dưng trở nên tĩnh lặng như chết.
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 344: Gắn bó (2)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.
Nguồn truyện: niepo
Địch Thanh trong lòng lo lắng, vùng vẫy đứng lên. Tuy nhìn không rõ tình hình trong huyệt động, nhưng đã sờ soạng về hướng Phi Tuyết, hỏi:
- Phi Tuyết, rốt cuộc cô sao rồi?
Trong lúc đó, đầu ngón tay hắn cảm thấy lãnh lẽo mềm nhẵn, lập tức ý thức được chạm trúng mặt của Phi Tuyết, liền vội rút tay lại:
- Xin lỗi.
Phi Tuyết sau hồi lâu mới nói:
- Ta... không sao... chỗ này là tăng nhân tạo ra để tu hành. Vì xây chỗ này, chỉ cần vào trong đó, không xác định được thời gian . Cho dù họ có thần thông quãng đại cũng không ra được. Cơ quan này, vốn ở bên ngoài.
Địch Thanh trong lòng nghiêm nghị, giật mình nói:
- Nói như vậy... nếu không thả chúng ta ra ngoài, chúng ta phải chết ở đây?
Phi Tuyết im lặng, có khi im lặng, chính là tỏ ý thừa nhận.
Địch Thanh từ từ ngồi xuống, lúc này cảm nhận lòng ngực đau như kim châm, trán đầy mồ hôi, toàn thân suy kiệt không trụ nổi. Chiên Hổ đó vừa ra tay đã đả thương nặng hắn, nhưng hắn vẫn có thể tỉnh lại cũng là kỳ tích. Địch Thanh sờ soạng khắp nơi, lúc này phát hiện dưới chân là mặt đá xanh, còn bốn vách tường cũng giống vậy. Không lâu, hắn đã mò xong cảnh vật xung quanh, mới phát hiện là chỗ này xung quanh hình tròn. Hơn nữa mặt đất xung quanh dưới chân đều là chỗ tuyệt đối không ra được.
Lối ra duy nhất chính là đỉnh đầu, nhưng lúc mò lên trên, Địch Thanh trong lòng chợt trầm xuống.
Phía trên trống trải như không, vẫn tối tăm không thấy được gì. Nhưng bên trong bốn vách tường thành là hình loa kèn, trơn không dính tay, nếu muốn leo lên, tuyệt đối không thể.
Phi Tuyết nói không sai, một người nếu rơi vào trong đó. Nếu không có bên ngoài mở cơ quan, cho dù thần thông quảng đại, cũng không thể sống sót ra ngoài.
Cả đời Địch Thanh trước giờ chưa có lúc tuyệt vọng như vậy, bây giờ hắn chỉ có thể chịu chết. Ngoài trừ cái này ra, chỉ có thể cầu nguyện bên ngoài có người đi ngang qua, sẽ thả bọn họ ra.
Nhưng hắn là bị Cốc Tư La giam ở bên trong, khóa tượng Phật lại rất bí ẩn, cơ hội có người cứu bọn họ có thể nói là hoàn toàn không có.
Địch Thanh ngồi xuống, hồi lâu mới hỏi:
- Phi Tuyết, tại sao cô tới chỗ này?
Cho tới lúc này, Phi Tuyết vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cho dù chính Địch Thanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Ngươi biết hay không biết, có gì khác biệt chứ? Trong ngữ điệu nàng, cũng là bình tĩnh.
Địch Thanh luôn cảm giác được Phi Tuyết có chút khác thường, nhưng không có nghĩ nhiều. Rơi vào tuyệt địa này, hắn suy nghĩ lộn xộn nhưng lại rõ ràng vô cùng. Hắn không sợ chết, nhưng hắn thật sự có quá nhiều chuyện cần đi làm.
Hắn phải đi Hương Ba Lạp, hắn phải cứu Phú Bật, hắn còn có trách nhiệm kết minh Thổ Phiên, hắn gánh vác trọng trách chống lại Nguyên Hạo.
Chuyện hắn phải làm quá nhiều quá nhiều. Cốc Tư La sao có thể là một người bình thường của tửu quán. Chú ngữ của lão sao lợi hại như vậy? Bùng nổ hủy dàn tế là ai? Mục đích ở đâu? Hai thích khách từ dưới xà điện là ai, tại sao muốn ám hại Địch Thanh hắn?
Bỗng nhiên linh quang chớp động, Địch Thanh lẩm bẩm:
- Là Nguyên Hạo, nhất định là Nguyên Hạo! Chỉ có Nguyên Hạo mới có thể phá hủy dàn tế Thừa Thiên, giá họa cho ta. Chỉ có y mới có thể thu được lợi ích từ chuyện này, phá hoại liên minh của Đại Tống và Thổ Phiên.
Trong nháy mắt có một nghi hoặc lớn hơn. Lần này đi sứ Thổ Phiên, vốn là việc làm bí mật, Nguyên Hạo làm gì có thể biết tin tức nhanh như vậy chứ?
Nhưng nếu không phải Nguyên Hạo sai người đến quấy rối, còn có ai có thể làm như vậy?
Phi Tuyết không nói. Địch Thanh trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ Phi Tuyết như vậy chết đi, run giọng nói:
- Phi Tuyết... cô vẫn khỏe chứ?
Hắn bước lên trước một bước, cảm nhận được động tĩnh của Phi Tuyết.
Hắn không sợ cô đơn, không sợ chết, nhưng không biết tại sao trong lòng luôn có sợ hãi, cảm giác Phi Tuyết không giống như lời nàng nói...
Phi Tuyết bị thương phải không?
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Phải.
Địch Thanh bước lên trước một bước, run rẩy vươn tay ra. Trong bóng tối muốn đi nắm tay Phi Tuyết. Hắn và Phi Tuyết chỉ gặp qua mấy lần, nhưng trong cảm giác, hai người đã giống như bằng hữu gắn bó sinh tử. Hắn muốn biết tình hình thật sự của Phi Tuyết.
Nhưng hắn sợ đường đột, lại không tìm được tay của Phi Tuyết. Đang lúc bàng hoàng, có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay của Địch Thanh.
Địch Thanh vui mừng, hỏi:
- Sao cô thấy được ta?
Trong bóng đen vô tận, cho dù là mắt Địch Thanh sắc bén, cũng không thể nào thấy được Phi Tuyết. Nhưng làm sao Phi Tuyết có thể nắm tay hắn chính xác không lầm như vậy?
- Ngài muốn nhìn thấy, thì có thể thấy!
Âm điệu Phi Tuyết vẫn như trước.
Địch Thanh nắm tay của Phi Tuyết, hơi yên tâm. Vốn vẫn muốn hỏi thử sao cô và Dã Lợi Trảm Thiên sao không tới Hương Ba Lạp, tại sao tới Tây Tạng, và có hứa hẹn gì với Cốc Tư La. Nhưng nói tới bên miệng, đã biến thành:
- Trước đây Cát Chấn Viễn gặp qua cô.
Hắn như ma xui quỷ khiến bật hỏi câu này, lại không kìm nổi nhớ tới câu chuyện của Cát Chấn Viễn kể.
Buổi chiều tối mùa hè bầu trời đầy bươm bướm đó...
- Ta còn cho rằng ngươi sẽ hỏi chuyện của Dã Lợi Trảm Thiên.
Phi Tuyết thấp giọng nói.
Địch Thanh cười khổ nói:
- Tới giờ, hỏi hay không hỏi có gì khác biệt. Nhưng có chuyện này, ta thật sự muốn hỏi... Ta muốn hỏi, lúc cô gặp được bà bà có bệnh đó, tại sao thương tâm như vậy? Lúc đó hai tên đàn ông có ý xấu vơi cô, tại sao lại phát điên? Phi Tuyết, cô có thể nói cho ta biết không?
Lúc Địch Thanh hỏi chỉ là lúc đang nghĩ:
“ NếuCốc Tư La nhốt hắn và Phi Tuyết ở đây, rốt cuộc lão ta định làm gì? Nếu lão ta thật muốn để ta chết, lúc nhốt hắn ở trong này, thì có thể giết ta rồi. Nói như vậy, lão vẫn không muốn giết ta. Nếu lão thay đổi ý định, nói không chừng sẽ thả ta và Phi Tuyết ra ngoài. Bây giờ chỉ cần có chút sự sống, ta cũng sẽ không từ bỏ. Phi Tuyết vốn là cô gái hành động đặc biệt độc lập, ý chí kiên định, tại sao cô ấy muốn tự sát ở dàn tế Thừa Thiên? Nếu cô ấy từ bỏ hy vọng, vậy thì không ra được chỗ này, ta nhất định phải làm cô ấy tiếp tục kiên cường.”
Hắn chính là vì điều này, mới nhắc lại chuyện cũ với Phi Tuyết. Trong lòng hắn, nếu không phải vì hắn, Phi Tuyết sẽ không rơi vào chỗ này. Cho dù tính mạng hắn không còn, cũng phải tìm cách để Phi Tuyết tiếp tục sống.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích...
Địch Thanh đang cho rằng Phi Tuyết không muốn nói, không ngờ Phi Tuyết lại tiếp tục nói:
- Ví dụ như chú ngữ...
Địch Thanh khẽ run, dù hắn trời không sợ, đất không sợ. Nhớ tới chú ngữ của Thiện Vô Úy, nhớ tới Phạn xướng quay xung quanh, cũng không kìm được nổi sống lưng lạnh cả người.
Phi Tuyết dừng lại hồi lâu, lại nói:
- Tạng Truyền Tam Mật chia làm ba loại Thân, Khẩu và Y. Nói đơn giản, Thân mật là kết thủ ấn thông thần, Khẩu mật là lấy chú ngữ để phụ trợ, Ý mật lại là dựa vào ý thức để tu luyện. Còn nói Tam Mật Giả có thể tinh thông ấn chứng đại đạo, có thể mượn thiên địa thần thông.
Địch Thanh vốn là nửa tin nửa ngờ, nhưng bản thân hắn đã bị chú ngữ trói buộc nên không thể không tin, liền suy đoán:
- Thiện Vô Úy, Cốc Tư La kết thủ ấn, niệm chú ngữ lại có thể làm tâm thần ta hoảng hốt. Chẳng lẽ... bọn họ có khả năng khơi thông thần thông.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Bọn họ cụ thể là tình hình gì, ta cũng không biết . Trong Tạng Truyền Kinh Luận thường nói Phật thuyết tám mươi bốn ngàn pháp môn, pháp môn Bát Nhã thù thắng nhất. Bát Nhã Tâm Kinh là cõi sâu của Bát Nhã Kinh. Còn Bát Nhã Ba La Mật Đa là chú ngữ ghi chép trong tâm kinh, cũng là chú ngữ vô thượng giữa đất trời...
Địch Thanh thầm nghĩ:
“Mình hỏi cô ấy chuyện cũ, tại sao cô ấy phải lôi đến kinh văn Tạng Truyền?”
Nhưng ý định ban đầu hắn chính là làm Phi Tuyết phấn chấn. Nếu Phi Tuyết có hứng thú tiếp tục nói, mục đích hắn đã thành, cũng không làm đứt đoạn.
Phi Tuyết chuyển đề tài, nói:
- Ba người Thiện Vô Úy, Bất Không, Kim Cang Ấn đều đã luyện Thân mật, Khẩu mật nhưng lại chưa đạt đến Ý Mật thần thông. Nhưng bọn họ khó có thể tu luyện được Ý mật. Ở Tây Tạng, bây giờ có thể đạt tới Ý mật thần thông chỉ có một người, người đó chính là Cốc Tư La.
Địch Thanh nhớ tới đôi mắt của Cốc Tư La, trong lòng nghiêm nghị. Vì đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu tất cả, làm người ta không thể che giấu.
- Ở Thừa Thiên Tự, ngươi và Chiên Hổ quyết đấu, Thiện Vô Uy dùng chú ngữ vô thượng khống chế hành động của ngươi. Còn Cốc Tư La dùng chú ngữ nhiễu loạn tinh thần của ngươi.
Phi Tuyết cuối cùng thở dài nói:
- Trận chiến ấy của ngươi nhất định là bị Cốc Tư La khơi gợi chuyện cũ đau lòng nên mới bị thua, đúng không?
Địch Thanh cả kinh, sau hồi lâu mới nói:
- Phải!
Lúc này hắn mới hiểu rõ. Thì ra ở tửu quán, ở Thừa Thiên Tự nghĩ đến Vũ Thường cũng không phải không có nguyên nhân.
- Ý mật tuy thần thông, nhưng đòi hỏi bản thân ngươi cũng có nhược điểm cho lão lợi dụng.
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 345: Gắn bó (3)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.
Nguồn truyện: niepo
Phi Tuyết nói:
- Mỗi người đều có nhược điểm, có người si, có người tham, có người dễ giận. Cốc Tư La chính là có một loại năng lực, là mở rộng vô hạn khuyết điểm của con người. Nhược điểm của ngươi...
Phi Tuyết do dự một hồi, cuối cùng không có nói tiếp.
Địch Thanh thầm nghĩ
“ Chắc chắn Phi Tuyết muốn nói nhược điểm của ta chính là Vũ Thường. Cốc Tư La dùng chú ngữ để kích phát chuyện cũ đau buồn của ta... Chẳng trách ta hai lần gặp Cốc Tư La thì đều nghĩ tới Vũ Thường,không thể tự thoát ra được. Nhưng nếu ta không có nhược điểm này, cuộc đời này còn có ý nghĩ gì?”
Địch Thanh nghe Phi Tuyết kể rõ Ý mật, mơ hồ nghĩ tới chuyện gì, nhất thời không thể khẳng định.
Phi Tuyết đã nói:
- Năm đó hai tên tham lam vô lại đó muốn lấy đồ của ta, ta chỉ là cho lòng tham của bọn họ bành trướng ra, bọn họ không thể chịu được, mới phát điên mà thôi.
Địch Thanh hơi chấn động, ít nhiều hiểu được tại sao Phi Tuyết nhắc tới Tam mật bên Tây Tạng. Chẳng lẽ cô gái này lại có bản lĩnh giống như Cốc Tư La, không kìm được hỏi:
- Lòng tham bành trướng vô vạn, cũng sẽ phát điên sao?
Phi Tuyết thản nhiên nói:
- Cái này kỳ lạ lắm sao? Chẳng lẽ ngươi chưa thấy rất nhiều người vì quyền lực tiền tài, người thân cũng không nhận (lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận), cái đó và điên cuồng có gì khác biệt?
Địch Thanh cười khổ, nhưng lại cảm thấy Phi Tuyết nói cũng có lý. Phi Tuyết lại nói:
- Trên đời này có người bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý. Có người bị vẻ bề ngoài che mắt, không thấy rừng rậm, tâm niệm quá đơn giản. Hành động của mỗi người khác biệt vạn lần ở chỗ vận mệnh dẫn đến thành công. Nhưng thành công hay không, càng được quyết định bởi ý chí mạnh yếu. Vì có những người ý chí mạnh, thậm chí có thể ảnh hưởng hành động của người khác. Như nói Cốc Tư La, lão chỉ cần một tiếng quát, không dựa võ lực, thì có thể làm trăm ngàn người Tạng sống chết có nhau. Có những người ý chí không kiên định, thì dễ bị người khác chi phối, ví dụ như Thiên tử Đại Tống Triệu Trinh.
Lần đầu tiên Địch Thanh nghe người ta đánh giá thiên tử như vậy, nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng nghĩ như Phi Tuyết. Tuy hắn và Triệu Trinh xem là thân mật, nhưng mấy năm nay không gặp, cách xa, ngược lại có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Triệu Trinh năm đó ý chí hăng hái, muốn học theo Đường Tông Tống tổ, khai sáng một sự nghiệp to lớn, nhưng lại không quyết đoán thay đổi gia pháp tổ tông, rõ là người vô dụng, thiếu sự kiên định, dễ bị văn thần Lưỡng Phủ chi phối. Đại Tống thất bại thảm hại ở Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên, cố nhiên có quá nhiều nguyên do. Nhưng Triệu Trinh không biết cách dùng người, không thể thoái thác trách nhiệm.
Không nghĩ về Triệu Trinh nữa, Địch Thanh hỏi lại:
- Cô làm thế nào khiếnlòng tham vô hạn của bọn chúng bành trướng chứ?
Phi Tuyết im lặng sau hồi lâu mới nói:
- Ngươi đang mang Ngũ long, phải không?
Địch Thanh hơi chấn động, liền thoáng gật đầu:
- Phải!
Phi Tuyết chậm rãi nói:
- Từ sau khi ngươi có được Ngũ long, thì có một sức mạnh thần kỳ, đúng không?
Địch Thanh tay chân đều có chút đổ mồ hôi, run giọng nói:
- Phải.
Hắn đã cảm thấy Phi Tuyết muốn nói cho mình biết một bí mật liên quan đến bản thân. Không kìm được sự khẩn trương, thoe hắn thấy, Phi Tuyết phải biết rất rõ bí mật của Hương Ba Lạp hơn hẳn tất cả mọi người.
Phi Tuyết dường như suy nghĩ điều gì, rất lâu mới nói:
- Kỳ thật chính xác mà nói, Ngũ long không hề cho ngươi sức mạnh thần kỳ gì nhiều, nó chỉ là khai thác và phát huy một loại năng lực dồi dào của chính bản thân ngươi. Theo lý mà nói, tham cũng là một loại năng lực, đương nhiên có thể phát huy tăng thêm.
Địch Thanh nghe giận líu lưỡi, lần đầu tiên nghe có người giải thích Ngũ long như vậy, nhất thời khó mà chấp nhận. Phi Tuyết dường như nhận ra vẻ khó hiểu của Địch Thanh, thản nhiên nói:
- Ngươi từng nghe nói qua một thuyết Lục thần thông của Phật giáo chưa?
Địch Thanh lắc đầu, không đợi nói nhiều, Phi Tuyết dường như đã nhìn thấy, nói:
- Lục thần thông chính là Lục thông, là chỉ sáu loại năng lực vượt trội tự do không chướng ngại gồm phân thân cảnh thông, thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, tha tâm thông, túc mệnh thông, lậu tận thông. Người thế gian đa phần nhận thức vô căn cứ, nhưng chỉ có người đại trí tuệ chân chính mới có thể tu được. Theo ta biết, Cốc Tư La có năng lực tha tâm thông. Ngươi có Ngũ long, trong truyền thuyết... đó là thần vật có thể mở ra lục thần thông của con người.
Địch Thanh đột nhiên muốn hỏi Phi Tuyết có loại năng lực này không, vì hắn luôn cảm thấy thiếu nữ trầm lặng ít nói này, hình như có đôi mắt thấu hiểu tình đời. Nhưng cuối cùng hắn kiềm chế, hắn quen biết Phi Tuyết tới nay, lần đầu tiên nghe Phi Tuyết nói chuyện nhiều như vậy, trong lòng ngược lại có cảm giác kỳ lạ.
Phi Tuyết ngừng lại hồi lâu mới nói:
- Ngươi nhất định muốn hỏi ta có loại năng lực này không?
Tay phải của Địch Thanh vung quyền, tay trái nắm chặt tay của Phi Tuyết. Hắn ra quyền nhanh như vậy, giống như bù đắp những tiếc nuối của kiếp này. Vừa rồi hắn nhìn thấy bóng trắng hiện lên bên cạnh hắn, đó chính là cảnh tượng mà năm đó ở Hoàng Nghi môn thấy qua…
Chuyện cũ như điện, khắc cốt ghi tâm!
Hắn đã làm sai một lần, làm sao lại có thể khiến nó tái diễn.
Ở một khắc này, hắn giống như lại nhìn thấy Vũ Thường vì hắn xả thân nhảy xuống. Lòng hắn quặn đau khong chịu nổi. Không biết khí lực từ đâu tới, khiến hắn vốn đang tỉnh tỉnh mê mê trở nên sáng suốt. Cho dù là vô thượng thần thú, cũng không thể ngăn chặn được hắn.
Hắn phấn khởi, vung quyền, đánh bay Chiên Hổ, rồi rơi lệ ngoái đầu nhìn lại, nhìn phía Phi Tuyết kêu lên:
- Vũ Thường!
Đúng lúc này, Phạn xướng lại vang lên, tiếng trời truyền đến:
- Bàn – Nhược – Ba – La – Đa!
Sáu chữ đơn giản mang theo vô tận ma lực cùng nguyền rủa, đánh vào trong lòng của Địch Thanh. Địch Thanh chấn động, hai mắt lại mê ly. Nhưng đột nhiên phát hiện trước mắt không phải là Vũ Thường, mà là Phi Tuyết. Suy nghĩ của hắn rơi vào hoảng loạn. Thân hình lay động, một bước đi tới. Không biết tại sao, như rơi vào không trung, vội vàng rơi xuống.
Làm sao hắn có thể đạp vào không trung? Địch Thanh khó hiểu, nhưng hắn theo bản năng buông lỏng bàn tay ra.
Có lẽ, hắn đã làm thần phật tức giận, ngỗ nghịch thiên ý, tội ác tày trời! Dưới tiếng Phạn xướng, dưới thần lực của tượng Phật, những con quỷ từ Đại ngục đã phá vỡ mười tám tầng địa ngục, muốn bắt hắn đi vào.
Nếu không phải Vũ Thường, hắn sẽ không muốn cùng Phi Tuyết ngã xuống. Nếu là Vũ Thường? Hắn có thể mang theo Vũ Thường đi xuống.
Địch Thanh không biết.
Địch Thanh buông tay, nhưng Phi Tuyết lại một phát bắt được tay của Địch Thanh, gắt gao nắm chặt. Giống như kiếp trước hai người có quan hệ, nàng trầm mặc không nói gì, đi theo Địch Thanh xuống vực sâu vô tận.
“Ầm” một tiếng vang lên, Địch Thanh ngã lên đất, ngất đi. Cho dù là địa ngục cũng có lúc tới đáy tận cùng.
Hắn liên tục bị thương, lại bị chú ngữ vô thượng trói buộc, nội thương ngoại thương, lo buồn phẫn nộ kinh sợ. Tuy là thể chất to lớn, nhưng cũng không thể chịu được đau khổ như vậy.
Chỉ là trước khi ngất đi, trong lòng Địch Thanh còn đang nghĩ: “Nếu ta vào địa ngục, còn có thể gặp lại Vũ Thường không?
Bóng đen vô hạn... tĩnh mịch vô biên...
Trong hôn mê Địch Thanh có lúc nghĩ sẽ chết, có lúc hơi có cảm giác, có lúc cảm giác mình miệng khô lưỡi đắng. Bỗng nhiên có chút nước đổ bên miệng hắn, nước sền sệt, còn hơi ấm, vào trong bụng, cho hắn phần sức lực, làm hắn không đến mức trầm luân với bóng tối vô cùng vô tận.
Bởi vậy cho dù trong hôn mê, hắn cũng cảm giác bên cạnh có người làm hắn không đến mức cô đơn.
Trong bóng tối, hắn cảm giác có đôi mắt thăm thẳm như nước chăm chú nhìn lặng lẽ ... Mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được.
Là Vũ Thường... hay là Phi Tuyết, Địch Thanh không biết.
Trong mơ màng, nghe được có người thì thầm:
- Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách...
(Đây là bài kinh Trong Bát Nhã ba la mật đa tâm kinh)
Âm thanh bình ổn, như tiếng Phạn xướng, lại thêm phần gợn sóng.
Âm thanh đó lọt vào tai Địch Thanh không phải như lưỡi đao sắc bén đâm mạnh, chỉ như gió xuân ấm áp.
“Ta đang ở đâu?”
Địch Thanh mơ màng nghĩ ngợi, chỉ cảm giác miệng khô nứt ra, nhịn không được nói:
- Nước...
Có giọt nước rơi vào môi của hắn, không nhiều, nhưng đã có thể làm Địch Thanh hồi phục lại bình tĩnh.
- Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị... Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm...
(Đây là bài kinh Trong Bát Nhã Tâm Kinh)
Lúc Địch Thanh nghe mấy câu này, trong lòng mê hoặc, nhưng hắn cảm thấy cái này giống như là kinh văn. Nhưng lúc này, sao có người đọc kinh văn cho hắn nghe. Kinh văn đó bình thản và yên tĩnh, truyền tới trong tai Địch Thanh, làm hắn quên đi chuyện cũ, quên bi thương, ngủ thật say.
Trong lúc đó, phía trước có chùm ánh sáng chói mắt.
Là hào quang! Sao lại có hào quang mãnh liệt thế này.
Hào quang rực rỡ nhiều màu, như ngân hà treo ngược. Hào quang vỡ mở ra là vùng đất mênh mông. Trên vùng đất bỗng nhiên xuất hiện núi lửa bùng cháy, mây trời bị ngọn lửa lớn thiêu cháy hừng hực như máu. Đỉnh núi lửa có hai người đang đứng đối lập.
“Hai người đó là ai? Sao ta lại tới chỗ này, đây là mộng hay tỉnh, là thật hay ảo?”
Địch Thanh đã không phân biệt rõ. Hắn cố gắng nhìn kỹ, chỉ thấy bên mặt của hai người đó, hình như là một nam một nữ.
Thái dương người người nam tóc sương bạc, dung mạo tuấn lãng, mơ hồ chính là Địch Thanh hắn.
Nếu người nam đó là Địch Thanh hắn, vậy người kia là ai? Địch Thanh nghĩ mãi không ra. Hắn cố hết sức nhìncô gái đối diện người đàn ông đó. Cô gái đó... chính là Vũ Thường.
Địch Thanh trong kinh ngạc có vui mừng bất ngờ, muốn chạy tới, nhưng toàn thân vô lực, muốn gọi to, nhưng không thể nào phát ra tiếng. Chính đang lúc này, hắn nhìn thấy đôi nam nữ đó quỳ bái lạy nhau, cùng kêu lên:
- Địch Thanh, Dương Vũ Thường không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết, đời đời kiếp kiếp, tình này không thay đổi.
Kèm theo lời thề đó, có tiếng hát truyền đến:
- Xe ngựa hạm hạm, thuế y như viêm, chẳng phải người suy nghĩ, sợ chết không dám?
Trời có mưa, không tưới tắt được núi lửa dâng trào. Trời có mưa, như nước mắt của nhân tình tích tụ.
Địch Thanh nghe được tiếng ca đó, không khỏi nhớ tới đêm ác mộng đó. Trong lòng không kìm được đau đớn, kêu:
- Vũ Thường...
Nhưng giọng hắn quả thật quá yếu ớt, yếu đến mức cho dù chính mình cũng khó nghe thấy.
Trong lúc đó có tiếng Phạn xướng truyền đến:
- Vô quải ngại cố, vô hữu khủng phố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh niết bàn.
(Đây là bài kinh Trong Bát Nhã Tâm Kinh)
Trời đất cùng chấn động, núi lửa đó bỗng nhiên không thấy, đôi nam nữ đó cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Địch Thanh khẩn trương, cất bước muốn đuổi theo. Đất nứt tách ra, hắn té không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên rơi vào bóng đen vô cùng vô tận, Địch Thanh bỗng nhiên mở mắt, hô to:
- Vũ Thường!
Âm thanh đó âm âm vang lên, chấn động bên tai. Nương theo tiếng hô đó còn có một tiếng Phạn xướng.
- Cố Tri Bát Nhã Ba La Mật Đa, là đại thần chú, là đại minh chú, là vô thượng chú, là vô đẳng đẳng chú, có thể loại bỏ tất cả khổ ải, thật không giả.
Bát Nhã Ba La Mật Đa!
Địch Thanh nghe sáu từ này, bỗng nhiên mở mắt ra. Trước mắt vẫn là một khoảng tối đen, nhưng cuối cùng hắn nhớ lại tất cả mọi thứ. Hắn bị chú ngữ bó buộc, bị Chiên Hổ gây thương tích, Phi Tuyết đến cứu hắn, tinh thần hắn mơ màng, tưởng lầm là Vũ Thường. Lúc này mới phấn chấn lên, đánh lui Chiên Hổ, sau đó hình như lọt vào chỗ này...
- Đây là chỗ nào?
Địch Thanh không kìm nổi hỏi, dừng lại một chút, hỏi:
- Phi Tuyết, là cô sao?
Màu đen vô tận, tĩnh mịch vô biên, Địch Thanh tuy dốc sức nhìn qua, nhưng vẫn không thấy gì, nhưng cảm giác được bên cạnh có người.
Một người niệm kinh Phật giúp hắn an tâm. Người đó là Phi Tuyết, hắn cảm giác được.
Hồi lâu, giọng Phi Tuyết mới truyền đến:
- Phải, đây là dưới tượng Phật Lư Xá Na.
Giọng nàng trước sau vẫn bình tĩnh, nhưng lại có chút yếu ớt.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Tượng Phật Lư Xá Na? Là Phật gì. Vốn tưởng Phi Tuyết không trả lời, không ngờ Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Lư Xá Na vốn là tiếng Tạng, ý là trí tuệ quảng đại, quang minh chiếu rọi khắp nơi. Phật Lư Xá Na là Phật Báo Thân, là tu hành viên mãn, biểu hiện đại triệt đại ngộ
Địch Thanh khó hiểu tại sao Phi Tuyết thành thạo kinh Phật như vậy, chỉ là đang nghĩ bọn họ dưới Phật Lư Xa Na là ý gì?
Phi Tuyết dường như nhìn ra tâm tư của Địch Thanh, giải thích:
- Chúng ta vẫn ở Thừa Thiên tự, chỉ là mấy ngày trước ở sau lưng tượng Phật, bây giờ là trong huyệt động phía dưới tượng Phật.
Địch Thanh trong lòng run lên, mới cảm giác thân mình suy yếu không trụ nổi, nhẹ phiêu phiêu như đám mây.
- Chúng ta ở đây mấy ngày rồi?
Địch Thanh hỏi, không nghe trả lời, Địch Thanh đột nhiên giật mình:
- Dưới tượng Phật có cơ quan, chúng ta rớt xuống trong cơ quan?
Thật lâu, Phi Tuyết mới nói:
- Trong này không phải cơ quan, vốn là chỗ tăng nhân tu hành. Ngươi đụng tượng Phật, mở cửa, do đó rớt xuống.
Địch Thanh không kìm nổi hỏi:
- Vậy... vậy sao cô không ra ngoài? Cô... bị thương rồi phải không?
Hắn đã nghe thấy giọng Phi Tuyết bình thản, nhưng đã hơi yếu.
Phi Tuyết không nói nữa, trong huyệt động bỗng dưng trở nên tĩnh lặng như chết.
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 344: Gắn bó (2)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.
Nguồn truyện: niepo
Địch Thanh trong lòng lo lắng, vùng vẫy đứng lên. Tuy nhìn không rõ tình hình trong huyệt động, nhưng đã sờ soạng về hướng Phi Tuyết, hỏi:
- Phi Tuyết, rốt cuộc cô sao rồi?
Trong lúc đó, đầu ngón tay hắn cảm thấy lãnh lẽo mềm nhẵn, lập tức ý thức được chạm trúng mặt của Phi Tuyết, liền vội rút tay lại:
- Xin lỗi.
Phi Tuyết sau hồi lâu mới nói:
- Ta... không sao... chỗ này là tăng nhân tạo ra để tu hành. Vì xây chỗ này, chỉ cần vào trong đó, không xác định được thời gian . Cho dù họ có thần thông quãng đại cũng không ra được. Cơ quan này, vốn ở bên ngoài.
Địch Thanh trong lòng nghiêm nghị, giật mình nói:
- Nói như vậy... nếu không thả chúng ta ra ngoài, chúng ta phải chết ở đây?
Phi Tuyết im lặng, có khi im lặng, chính là tỏ ý thừa nhận.
Địch Thanh từ từ ngồi xuống, lúc này cảm nhận lòng ngực đau như kim châm, trán đầy mồ hôi, toàn thân suy kiệt không trụ nổi. Chiên Hổ đó vừa ra tay đã đả thương nặng hắn, nhưng hắn vẫn có thể tỉnh lại cũng là kỳ tích. Địch Thanh sờ soạng khắp nơi, lúc này phát hiện dưới chân là mặt đá xanh, còn bốn vách tường cũng giống vậy. Không lâu, hắn đã mò xong cảnh vật xung quanh, mới phát hiện là chỗ này xung quanh hình tròn. Hơn nữa mặt đất xung quanh dưới chân đều là chỗ tuyệt đối không ra được.
Lối ra duy nhất chính là đỉnh đầu, nhưng lúc mò lên trên, Địch Thanh trong lòng chợt trầm xuống.
Phía trên trống trải như không, vẫn tối tăm không thấy được gì. Nhưng bên trong bốn vách tường thành là hình loa kèn, trơn không dính tay, nếu muốn leo lên, tuyệt đối không thể.
Phi Tuyết nói không sai, một người nếu rơi vào trong đó. Nếu không có bên ngoài mở cơ quan, cho dù thần thông quảng đại, cũng không thể sống sót ra ngoài.
Cả đời Địch Thanh trước giờ chưa có lúc tuyệt vọng như vậy, bây giờ hắn chỉ có thể chịu chết. Ngoài trừ cái này ra, chỉ có thể cầu nguyện bên ngoài có người đi ngang qua, sẽ thả bọn họ ra.
Nhưng hắn là bị Cốc Tư La giam ở bên trong, khóa tượng Phật lại rất bí ẩn, cơ hội có người cứu bọn họ có thể nói là hoàn toàn không có.
Địch Thanh ngồi xuống, hồi lâu mới hỏi:
- Phi Tuyết, tại sao cô tới chỗ này?
Cho tới lúc này, Phi Tuyết vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cho dù chính Địch Thanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Ngươi biết hay không biết, có gì khác biệt chứ? Trong ngữ điệu nàng, cũng là bình tĩnh.
Địch Thanh luôn cảm giác được Phi Tuyết có chút khác thường, nhưng không có nghĩ nhiều. Rơi vào tuyệt địa này, hắn suy nghĩ lộn xộn nhưng lại rõ ràng vô cùng. Hắn không sợ chết, nhưng hắn thật sự có quá nhiều chuyện cần đi làm.
Hắn phải đi Hương Ba Lạp, hắn phải cứu Phú Bật, hắn còn có trách nhiệm kết minh Thổ Phiên, hắn gánh vác trọng trách chống lại Nguyên Hạo.
Chuyện hắn phải làm quá nhiều quá nhiều. Cốc Tư La sao có thể là một người bình thường của tửu quán. Chú ngữ của lão sao lợi hại như vậy? Bùng nổ hủy dàn tế là ai? Mục đích ở đâu? Hai thích khách từ dưới xà điện là ai, tại sao muốn ám hại Địch Thanh hắn?
Bỗng nhiên linh quang chớp động, Địch Thanh lẩm bẩm:
- Là Nguyên Hạo, nhất định là Nguyên Hạo! Chỉ có Nguyên Hạo mới có thể phá hủy dàn tế Thừa Thiên, giá họa cho ta. Chỉ có y mới có thể thu được lợi ích từ chuyện này, phá hoại liên minh của Đại Tống và Thổ Phiên.
Trong nháy mắt có một nghi hoặc lớn hơn. Lần này đi sứ Thổ Phiên, vốn là việc làm bí mật, Nguyên Hạo làm gì có thể biết tin tức nhanh như vậy chứ?
Nhưng nếu không phải Nguyên Hạo sai người đến quấy rối, còn có ai có thể làm như vậy?
Phi Tuyết không nói. Địch Thanh trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ Phi Tuyết như vậy chết đi, run giọng nói:
- Phi Tuyết... cô vẫn khỏe chứ?
Hắn bước lên trước một bước, cảm nhận được động tĩnh của Phi Tuyết.
Hắn không sợ cô đơn, không sợ chết, nhưng không biết tại sao trong lòng luôn có sợ hãi, cảm giác Phi Tuyết không giống như lời nàng nói...
Phi Tuyết bị thương phải không?
Phi Tuyết thấp giọng nói:
- Phải.
Địch Thanh bước lên trước một bước, run rẩy vươn tay ra. Trong bóng tối muốn đi nắm tay Phi Tuyết. Hắn và Phi Tuyết chỉ gặp qua mấy lần, nhưng trong cảm giác, hai người đã giống như bằng hữu gắn bó sinh tử. Hắn muốn biết tình hình thật sự của Phi Tuyết.
Nhưng hắn sợ đường đột, lại không tìm được tay của Phi Tuyết. Đang lúc bàng hoàng, có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay của Địch Thanh.
Địch Thanh vui mừng, hỏi:
- Sao cô thấy được ta?
Trong bóng đen vô tận, cho dù là mắt Địch Thanh sắc bén, cũng không thể nào thấy được Phi Tuyết. Nhưng làm sao Phi Tuyết có thể nắm tay hắn chính xác không lầm như vậy?
- Ngài muốn nhìn thấy, thì có thể thấy!
Âm điệu Phi Tuyết vẫn như trước.
Địch Thanh nắm tay của Phi Tuyết, hơi yên tâm. Vốn vẫn muốn hỏi thử sao cô và Dã Lợi Trảm Thiên sao không tới Hương Ba Lạp, tại sao tới Tây Tạng, và có hứa hẹn gì với Cốc Tư La. Nhưng nói tới bên miệng, đã biến thành:
- Trước đây Cát Chấn Viễn gặp qua cô.
Hắn như ma xui quỷ khiến bật hỏi câu này, lại không kìm nổi nhớ tới câu chuyện của Cát Chấn Viễn kể.
Buổi chiều tối mùa hè bầu trời đầy bươm bướm đó...
- Ta còn cho rằng ngươi sẽ hỏi chuyện của Dã Lợi Trảm Thiên.
Phi Tuyết thấp giọng nói.
Địch Thanh cười khổ nói:
- Tới giờ, hỏi hay không hỏi có gì khác biệt. Nhưng có chuyện này, ta thật sự muốn hỏi... Ta muốn hỏi, lúc cô gặp được bà bà có bệnh đó, tại sao thương tâm như vậy? Lúc đó hai tên đàn ông có ý xấu vơi cô, tại sao lại phát điên? Phi Tuyết, cô có thể nói cho ta biết không?
Lúc Địch Thanh hỏi chỉ là lúc đang nghĩ:
“ NếuCốc Tư La nhốt hắn và Phi Tuyết ở đây, rốt cuộc lão ta định làm gì? Nếu lão ta thật muốn để ta chết, lúc nhốt hắn ở trong này, thì có thể giết ta rồi. Nói như vậy, lão vẫn không muốn giết ta. Nếu lão thay đổi ý định, nói không chừng sẽ thả ta và Phi Tuyết ra ngoài. Bây giờ chỉ cần có chút sự sống, ta cũng sẽ không từ bỏ. Phi Tuyết vốn là cô gái hành động đặc biệt độc lập, ý chí kiên định, tại sao cô ấy muốn tự sát ở dàn tế Thừa Thiên? Nếu cô ấy từ bỏ hy vọng, vậy thì không ra được chỗ này, ta nhất định phải làm cô ấy tiếp tục kiên cường.”
Hắn chính là vì điều này, mới nhắc lại chuyện cũ với Phi Tuyết. Trong lòng hắn, nếu không phải vì hắn, Phi Tuyết sẽ không rơi vào chỗ này. Cho dù tính mạng hắn không còn, cũng phải tìm cách để Phi Tuyết tiếp tục sống.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích...
Địch Thanh đang cho rằng Phi Tuyết không muốn nói, không ngờ Phi Tuyết lại tiếp tục nói:
- Ví dụ như chú ngữ...
Địch Thanh khẽ run, dù hắn trời không sợ, đất không sợ. Nhớ tới chú ngữ của Thiện Vô Úy, nhớ tới Phạn xướng quay xung quanh, cũng không kìm được nổi sống lưng lạnh cả người.
Phi Tuyết dừng lại hồi lâu, lại nói:
- Tạng Truyền Tam Mật chia làm ba loại Thân, Khẩu và Y. Nói đơn giản, Thân mật là kết thủ ấn thông thần, Khẩu mật là lấy chú ngữ để phụ trợ, Ý mật lại là dựa vào ý thức để tu luyện. Còn nói Tam Mật Giả có thể tinh thông ấn chứng đại đạo, có thể mượn thiên địa thần thông.
Địch Thanh vốn là nửa tin nửa ngờ, nhưng bản thân hắn đã bị chú ngữ trói buộc nên không thể không tin, liền suy đoán:
- Thiện Vô Úy, Cốc Tư La kết thủ ấn, niệm chú ngữ lại có thể làm tâm thần ta hoảng hốt. Chẳng lẽ... bọn họ có khả năng khơi thông thần thông.
Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:
- Bọn họ cụ thể là tình hình gì, ta cũng không biết . Trong Tạng Truyền Kinh Luận thường nói Phật thuyết tám mươi bốn ngàn pháp môn, pháp môn Bát Nhã thù thắng nhất. Bát Nhã Tâm Kinh là cõi sâu của Bát Nhã Kinh. Còn Bát Nhã Ba La Mật Đa là chú ngữ ghi chép trong tâm kinh, cũng là chú ngữ vô thượng giữa đất trời...
Địch Thanh thầm nghĩ:
“Mình hỏi cô ấy chuyện cũ, tại sao cô ấy phải lôi đến kinh văn Tạng Truyền?”
Nhưng ý định ban đầu hắn chính là làm Phi Tuyết phấn chấn. Nếu Phi Tuyết có hứng thú tiếp tục nói, mục đích hắn đã thành, cũng không làm đứt đoạn.
Phi Tuyết chuyển đề tài, nói:
- Ba người Thiện Vô Úy, Bất Không, Kim Cang Ấn đều đã luyện Thân mật, Khẩu mật nhưng lại chưa đạt đến Ý Mật thần thông. Nhưng bọn họ khó có thể tu luyện được Ý mật. Ở Tây Tạng, bây giờ có thể đạt tới Ý mật thần thông chỉ có một người, người đó chính là Cốc Tư La.
Địch Thanh nhớ tới đôi mắt của Cốc Tư La, trong lòng nghiêm nghị. Vì đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu tất cả, làm người ta không thể che giấu.
- Ở Thừa Thiên Tự, ngươi và Chiên Hổ quyết đấu, Thiện Vô Uy dùng chú ngữ vô thượng khống chế hành động của ngươi. Còn Cốc Tư La dùng chú ngữ nhiễu loạn tinh thần của ngươi.
Phi Tuyết cuối cùng thở dài nói:
- Trận chiến ấy của ngươi nhất định là bị Cốc Tư La khơi gợi chuyện cũ đau lòng nên mới bị thua, đúng không?
Địch Thanh cả kinh, sau hồi lâu mới nói:
- Phải!
Lúc này hắn mới hiểu rõ. Thì ra ở tửu quán, ở Thừa Thiên Tự nghĩ đến Vũ Thường cũng không phải không có nguyên nhân.
- Ý mật tuy thần thông, nhưng đòi hỏi bản thân ngươi cũng có nhược điểm cho lão lợi dụng.
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 345: Gắn bó (3)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.
Nguồn truyện: niepo
Phi Tuyết nói:
- Mỗi người đều có nhược điểm, có người si, có người tham, có người dễ giận. Cốc Tư La chính là có một loại năng lực, là mở rộng vô hạn khuyết điểm của con người. Nhược điểm của ngươi...
Phi Tuyết do dự một hồi, cuối cùng không có nói tiếp.
Địch Thanh thầm nghĩ
“ Chắc chắn Phi Tuyết muốn nói nhược điểm của ta chính là Vũ Thường. Cốc Tư La dùng chú ngữ để kích phát chuyện cũ đau buồn của ta... Chẳng trách ta hai lần gặp Cốc Tư La thì đều nghĩ tới Vũ Thường,không thể tự thoát ra được. Nhưng nếu ta không có nhược điểm này, cuộc đời này còn có ý nghĩ gì?”
Địch Thanh nghe Phi Tuyết kể rõ Ý mật, mơ hồ nghĩ tới chuyện gì, nhất thời không thể khẳng định.
Phi Tuyết đã nói:
- Năm đó hai tên tham lam vô lại đó muốn lấy đồ của ta, ta chỉ là cho lòng tham của bọn họ bành trướng ra, bọn họ không thể chịu được, mới phát điên mà thôi.
Địch Thanh hơi chấn động, ít nhiều hiểu được tại sao Phi Tuyết nhắc tới Tam mật bên Tây Tạng. Chẳng lẽ cô gái này lại có bản lĩnh giống như Cốc Tư La, không kìm được hỏi:
- Lòng tham bành trướng vô vạn, cũng sẽ phát điên sao?
Phi Tuyết thản nhiên nói:
- Cái này kỳ lạ lắm sao? Chẳng lẽ ngươi chưa thấy rất nhiều người vì quyền lực tiền tài, người thân cũng không nhận (lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận), cái đó và điên cuồng có gì khác biệt?
Địch Thanh cười khổ, nhưng lại cảm thấy Phi Tuyết nói cũng có lý. Phi Tuyết lại nói:
- Trên đời này có người bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý. Có người bị vẻ bề ngoài che mắt, không thấy rừng rậm, tâm niệm quá đơn giản. Hành động của mỗi người khác biệt vạn lần ở chỗ vận mệnh dẫn đến thành công. Nhưng thành công hay không, càng được quyết định bởi ý chí mạnh yếu. Vì có những người ý chí mạnh, thậm chí có thể ảnh hưởng hành động của người khác. Như nói Cốc Tư La, lão chỉ cần một tiếng quát, không dựa võ lực, thì có thể làm trăm ngàn người Tạng sống chết có nhau. Có những người ý chí không kiên định, thì dễ bị người khác chi phối, ví dụ như Thiên tử Đại Tống Triệu Trinh.
Lần đầu tiên Địch Thanh nghe người ta đánh giá thiên tử như vậy, nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng nghĩ như Phi Tuyết. Tuy hắn và Triệu Trinh xem là thân mật, nhưng mấy năm nay không gặp, cách xa, ngược lại có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Triệu Trinh năm đó ý chí hăng hái, muốn học theo Đường Tông Tống tổ, khai sáng một sự nghiệp to lớn, nhưng lại không quyết đoán thay đổi gia pháp tổ tông, rõ là người vô dụng, thiếu sự kiên định, dễ bị văn thần Lưỡng Phủ chi phối. Đại Tống thất bại thảm hại ở Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên, cố nhiên có quá nhiều nguyên do. Nhưng Triệu Trinh không biết cách dùng người, không thể thoái thác trách nhiệm.
Không nghĩ về Triệu Trinh nữa, Địch Thanh hỏi lại:
- Cô làm thế nào khiếnlòng tham vô hạn của bọn chúng bành trướng chứ?
Phi Tuyết im lặng sau hồi lâu mới nói:
- Ngươi đang mang Ngũ long, phải không?
Địch Thanh hơi chấn động, liền thoáng gật đầu:
- Phải!
Phi Tuyết chậm rãi nói:
- Từ sau khi ngươi có được Ngũ long, thì có một sức mạnh thần kỳ, đúng không?
Địch Thanh tay chân đều có chút đổ mồ hôi, run giọng nói:
- Phải.
Hắn đã cảm thấy Phi Tuyết muốn nói cho mình biết một bí mật liên quan đến bản thân. Không kìm được sự khẩn trương, thoe hắn thấy, Phi Tuyết phải biết rất rõ bí mật của Hương Ba Lạp hơn hẳn tất cả mọi người.
Phi Tuyết dường như suy nghĩ điều gì, rất lâu mới nói:
- Kỳ thật chính xác mà nói, Ngũ long không hề cho ngươi sức mạnh thần kỳ gì nhiều, nó chỉ là khai thác và phát huy một loại năng lực dồi dào của chính bản thân ngươi. Theo lý mà nói, tham cũng là một loại năng lực, đương nhiên có thể phát huy tăng thêm.
Địch Thanh nghe giận líu lưỡi, lần đầu tiên nghe có người giải thích Ngũ long như vậy, nhất thời khó mà chấp nhận. Phi Tuyết dường như nhận ra vẻ khó hiểu của Địch Thanh, thản nhiên nói:
- Ngươi từng nghe nói qua một thuyết Lục thần thông của Phật giáo chưa?
Địch Thanh lắc đầu, không đợi nói nhiều, Phi Tuyết dường như đã nhìn thấy, nói:
- Lục thần thông chính là Lục thông, là chỉ sáu loại năng lực vượt trội tự do không chướng ngại gồm phân thân cảnh thông, thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, tha tâm thông, túc mệnh thông, lậu tận thông. Người thế gian đa phần nhận thức vô căn cứ, nhưng chỉ có người đại trí tuệ chân chính mới có thể tu được. Theo ta biết, Cốc Tư La có năng lực tha tâm thông. Ngươi có Ngũ long, trong truyền thuyết... đó là thần vật có thể mở ra lục thần thông của con người.
Địch Thanh đột nhiên muốn hỏi Phi Tuyết có loại năng lực này không, vì hắn luôn cảm thấy thiếu nữ trầm lặng ít nói này, hình như có đôi mắt thấu hiểu tình đời. Nhưng cuối cùng hắn kiềm chế, hắn quen biết Phi Tuyết tới nay, lần đầu tiên nghe Phi Tuyết nói chuyện nhiều như vậy, trong lòng ngược lại có cảm giác kỳ lạ.
Phi Tuyết ngừng lại hồi lâu mới nói:
- Ngươi nhất định muốn hỏi ta có loại năng lực này không?
Tác giả :
Mặc Vũ