Sáp Huyết
Quyển 3 - Chương 323: Thừa thiên (5)
Hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng hơi chấn động. Sau đó, hắn đã thấy một đôi mắt...
Trong hoảng hốt, Địch Thanh nhìn thấy một người, chẳng qua cũng như bao người khác. Người đó ăn vận bình thường, ngồi ở chỗ kia, mờ nhạt như mọi người, nhưng mà người kia lại tuyệt đối không giống bao người khác ở chỗ: một đôi mắt.
Đó là sự ngưng đọng của một đôi mắt, giống như đã có duyên nợ ngàn năm. Đôi mắt si mê, một đôi mắt thấm nhuần tình đời, lợi hại vô song.
Người kia thấy Địch Thanh nhìn sang, ánh mắt cũng nhìn lại chằm chằm không chớp. Chỉ có điều, trên mặt ngườ đó, đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng. Địch Thanh nhìn thấy luồng ánh sáng kia, đột nhiên trong lòng rung động, không kìm nổi sắc mặt tái nhợt, bực mình hừ một tiếng!
Đoàn Tư Liêm ngẩng đầu trông thấy Địch Thanh sắc mặt khác thường, thần sắc đau đớn, chỉ cho là Địch Thanh có việc, khẽ gọi:
- Huynh đài?
Địch Thanh giật mình, bỗng nhiên đứng lên, ngỡ ngàng nói:
- Làm sao vậy?
Rồi lại nhìn sang bàn bên kia, bàn đó đã không có một bóng người. Hắn không khỏi giật mình kinh hãi, trán toát mồ hôi.
Hoá ra mới vừa rồi, hắn liếc nhìn lại, trong giây lát, đã rơi vào hoảng hốt, mê ly. Loại cảm giác này, hệt như lạc vào giấc mộng. Mà trong khoảnh khắc của giấc mộng, hắn nhìn thấy có bóng trắng rơi xuống trước mắt...
Đó là cơn ác mộng khó quên trong đời hắn.
Vì sao đột nhiên hắn lại có loại ảo giác kì lạ này. Chẳng lẽ vì đôi mắt vừa rồi của người kia ư? Địch Thanh thấy Đoàn Tư Liêm đầy sự hoang mang, liền túm lấy tay Đoàn Tư Liêm, hỏi:
- Đoàn huynh, ngươi cảm thấy người ngồi ở bàn bên kia như thế nào?
Đoàn Tư Liêm quay đầu nhìn sang, mê muội nói:
- Vừa rồi, bàn bên kia có người phải không? Ah... Ta nhớ ra rồi, hình như có một người ngồi, tuy nhiên người đó không có gì đặc biệt cả...
Lời của y còn chưa dứt, Địch Thanh đã buông tay của y ra, xoay mình đi ra khỏi quán rượu, lao nhanh trên con đường dài.
Trên con đường cũ, lửa trại bề bộn.
Nơi ngọn đuốc cháy đã sắp tàn, người đến người đi, lặp đi lăp lại. Nhưng người Địch Thanh muốn nhìn thấy, rốt cuộc lại không xuất hiện. Mồ hôi Địch Thanh vã như mưa. Trong lòng hắn biết, sẽ rất khó tìm thấy người kia. Bởi vì người ấy thực sự quá bình thường, mà đã bình thường trong đám người kia, thì sẽ biến mất không thể thấy nữa. Vậy người đó là ai mà đôi mắt có ma lực như vậy?
Khi Địch Thanh đang nhìn xung quanh, chợt nghe thấy ở bên trong thành cổ, có tiếng phát ra từ chiếc nón đồng va vào nhau. Tiếng động ấy vang lên cực lớn, chấn động thiên địa. Trong thành Thanh Đường, lửa vẫn cháy. Ban đêm tiếng động càng lớn, nhưng sau một tiếng nổ thật lớn thì không gian yên tĩnh lại bao trùm khắp thành.
Ngay sau đó, có tiếng tụng kinh cất lên theo gió truyền đến...
Trong trời đất, chỉ còn lại âm đọc bằng tiếng Phạn, không hề bị các tạp âm tạp niệm khác chen vào. Từ thành Thanh Đường, một đội tăng lữ đi tới. Họ mặc áo màu vàng của tăng, ánh lửa chiếu rọi xuống, quanh người kim quang lóng lánh.
Mỗi người ở đội tăng đó, trong tay cầm một cái nón lớn. Tiếng vang đinh tai nhức óc kia, chắc là do bọn họ đánh ra.
Người đi trên đường nhìn thấy họ, đều lùi ra hai bên đường, quỳ xuống thi lễ, không dám nhìn xung quanh.
Sau khi đội tăng đó đi qua, lại có một đội tăng khác, mặc màu áo xanh, hai tay kết ấn, môi mấp máy, xướng tiếng Phạn (tụng kinh), qui tụ về một chỗ, có thể rửa sạch trời đất..
Sau khi phiên áo xanh đi qua, có một tăng nhân chậm rãi bước đi thong thả. Những nếp nhăn trên mặt tăng nhân kia giống như khắc vào, dung nhan già nua, sắc mặt trầm tư, nhưng dường như bụi hồng trần thế gian cũng không thể làm loạn tâm của ông ta.
Vị tăng nhân ấy lông mày chùng xuống, mắt nhắm, cứ như vậy đi tới...
Trong không khí tràn đầy âm Phạm trầm bổng như tiếng hát, trang nghiêm túc mục. Trong giây lát, Địch Thanh cũng đã quên chuyện vừa mới xảy ra. Sau khi tất cả các phiên tăng đi qua, Địch Thanh lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.
Đoàn Tư Liêm bước nhanh tới, kéo ống tay áo Địch Thanh, khẽ nói:
- Nhanh, đi giữ chỗ, nếu không sẽ không tới được chỗ tế Thừa Thiên.
Địch Thanh vốn không có ý định đi xem tế Thừa Thiên, nhưng chẳng biết tại sao, đang ở thành Thanh Đường, cũng bị sự trang nghiêm huyền bí của nơi này hấp dẫn, không tự chủ được và cuối cùng cũng cùng Đoàn Tư Liêm đi theo phiên tăng.
Mọi người đi đông như nước thủy triều, nhưng lại cực kỳ im lặng, đi theo các phiên tăng kia, khoảng cách không xa lắm. Địch Thanh không kìm nổi nên hỏi:
- Đoàn huynh, vị tăng nhân già vừa rồi là ai? Chẳng lẽ là Phật Tử sao? Phải đi tới đâu để giữ chỗ?
Đoàn Tư Liêm lắc đầu nói:
- Người đó đương nhiên không phải là Phật Tử, mà trên cả Phật Tử, chính là cao tăng Thiện Vô Úy. Tế Thừa Thiên ngay tại thành Thanh Đường, được cử hành ở đệ nhất tự là Thừa Thiên tự.
Địch Thanh hơi chấn động, nhớ tới thủ hạ Cốc Tư La có ba đại tăng nhân. Nhưng sau khi xuất hiện tại Biện Kinh, thì bặt vô âm tín kể từ đó. Mà Kim Cương Ấn thì bị Nguyên Hạo bắn chết ở phủ Hưng Khánh. Hắn dường như vẫn nghĩ đến Thiện Vô Úy cùng Bất Không, Kim Cương Ấn, nhưng lại không nghĩ có bộ dạng như vậy.
Mọi người đã đến trước một ngôi chùa.
Ngôi chùa đằng xa đó không phồn hoa như chùa Đại Tướng Quốc Biện Kinh, nhưng rộng lớn mênh mông vô cùng. Dân chúng theo đoàn tăng lữ nối đuôi nhau đi vào, không đợi chỉ bảo, đã quì theo thứ tự ở trước miếu, vẻ mặt rất thành kính.
Địch Thanh vốn tưởng rằng đi vào sớm có thể vào được chùa, sau đó mới phát hiện nhiều người đã vào từ rất sớm, đang quì đông như kiến với muôn hình muôn vẻ.
xung quanh chùa miếu trống trải, cây đuốc khổng lồ được đốt cháy ở trong gió, lan tỏa ra mùi thần bí. Phía trước miếu, dựng một cái đài cao làm bằng gỗ, ánh sáng màu đỏ như máu, kì dị và trang nghiêm. Còn người tăng nhân già nua kia ngồi trầm tư, thì ra là Thiện Vô Úy. Ông ta đang ngồi ở giữa đài cao, hai tay kết ấn, môi mấp máy...
Bên người Thiện Vô Úy, chỉ có một chiếc đèn phật đồng thau, tỏa hào quang chiếu rọi sắc mặt bất định của Thiện Vô Úy.
Tiếng Phạn xướng không ngừng. Nghe trong đêm ở chùa Thừa Thiên đây sự kì lạ, đáng sợ. Có lẽ, chính sự kì dị này đã khiến cho mọi người tâm thần khuất phục, quên đi chính mình.
Địch Thanh quỳ trong đám người, nghe âm Phạm, lòng đã từ từ bình tĩnh trở lại. Nhưng mấy vấn đề vẫn còn quanh quẩn trong đầu, không sao xua đi được. Tế Thừa Thiên liệu có phải là có thể giao cảm với thần hay không, người vừa rồi nhìn thấy đó, ngoài đời thực ra là ai?
Không biết đã bao lâu, Địch Thanh đột nhiên phát hiện, liền nhìn sang một bên, đã thấy Hàn Tiếu không biết khi nào, cũng xen lẫn trong đám người, lặng lẽ nhìn xung quanh hắn, giống như muốn nói cái gì.
Địch Thanh vốn thường dùng trực giác, đã sớm có thể phát hiện Hàn Tiếu, nhưng trong khoảng thời gian này, trong đầu hắn lại phảng phất bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, khiến hắn khó tránh khỏi trong lòng không yên.
Ngón tay của Hàn Tiếu cong lại duỗi, truyền tin về phía Địch Thanh,
- Đã tìm được Diệp Hỉ Tôn rồi!
Đội Thập Sĩ có loại ngôn ngữ của người câm điếc, chính là để giao lưu khi không tiện nói với nhau. Hoàn cảnh như thế, Hàn Tiếu đương nhiên không dám lỗ mãng, thậm chí không thể di chuyển, chỉ có thể dựa vào thủ thế truyền đạt tâm ý.
Địch Thanh biết đã được tìm được Diệp Hỉ Tôn, trong lòng hơi vui mừng, và có chút ngạc nhiên. Nhưng hắn không thể lên tiếng, cũng không có thể di chuyển. Vào đúng lúc đang nghĩ ngợi, tay hắn vịn đầu vai, ngón tay co duỗi, nói với Hàn Tiếu, sau khi kết thúc tế Thừa Thiên thì đi ra ngoài.
Hắn muốn đi gặp Diệp Hỉ Tôn ngay, nhưng ở hoàn cảnh này, hắn làm sao có thể đứng dậy được chứ?
Tế Thừa Thiên còn chưa bắt đầu, rốt cuộc tới khi nào thì mới chấm dứt, Địch Thanh cũng không biết. Đúng lúc vô cùng lo lắng, thì nghe tiếng nón đồng vang lên, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Phía bên tay trái trên đài cao, một chiếc xe ngựa lẳng lặng được đẩy tới.
Địch Thanh ngẩng đầu nhìn lại, thấy có một người đứng trên xe, màu áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mực. Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đó, thấy mái tóc người ấy dài bồng bềnh, đúng là con gái.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, khó hiểu vào thời điểm tế thần thánh lần này, tại sao lại có con gái tiến đến?
Đoàn Tư Liêm cũng đầy ngạc nhiên. Đột nhiên, y thoáng nhìn Địch Thanh, rồi nhìn chằm chằm vào nàng kia, toàn thân khẽ run, khó hiểu nổi tại sao Địch Thanh lại kích động như vậy?
Lúc Địch Thanh nhìn thấy nàng kia xuất hiện, còn có cảm giác mơ hồ quen thuộc. Bởi vì nàng kia không đẹp, không quyến rũ, chỉ có điều bình tĩnh như nước. Trong lúc đó, Địch Thanh trông thấy nàng kia, ở bên hông có dây lưng lụa màu lam. Trong lòng kinh hãi.
Dây lưng lụa màu lam như biển, tinh khiết như trời, gợi lên ký ức kia lần lượt trôi qua trí nhớ...
Địch Thanh dù chưa nhìn thấy mặt cô gái đó, nhưng đã nghĩ đến nàng là ai.
Còn có cô gái nào trong tình cảnh này vẫn có thể bình tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng, không sợ hãi, cho dù đối mặt với thần tăng thủ hạ của Phật Tử cũng thản nhiên như thường?
Người con gái kia đúng là Phi Tuyết!
Trong hoảng hốt, Địch Thanh nhìn thấy một người, chẳng qua cũng như bao người khác. Người đó ăn vận bình thường, ngồi ở chỗ kia, mờ nhạt như mọi người, nhưng mà người kia lại tuyệt đối không giống bao người khác ở chỗ: một đôi mắt.
Đó là sự ngưng đọng của một đôi mắt, giống như đã có duyên nợ ngàn năm. Đôi mắt si mê, một đôi mắt thấm nhuần tình đời, lợi hại vô song.
Người kia thấy Địch Thanh nhìn sang, ánh mắt cũng nhìn lại chằm chằm không chớp. Chỉ có điều, trên mặt ngườ đó, đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng. Địch Thanh nhìn thấy luồng ánh sáng kia, đột nhiên trong lòng rung động, không kìm nổi sắc mặt tái nhợt, bực mình hừ một tiếng!
Đoàn Tư Liêm ngẩng đầu trông thấy Địch Thanh sắc mặt khác thường, thần sắc đau đớn, chỉ cho là Địch Thanh có việc, khẽ gọi:
- Huynh đài?
Địch Thanh giật mình, bỗng nhiên đứng lên, ngỡ ngàng nói:
- Làm sao vậy?
Rồi lại nhìn sang bàn bên kia, bàn đó đã không có một bóng người. Hắn không khỏi giật mình kinh hãi, trán toát mồ hôi.
Hoá ra mới vừa rồi, hắn liếc nhìn lại, trong giây lát, đã rơi vào hoảng hốt, mê ly. Loại cảm giác này, hệt như lạc vào giấc mộng. Mà trong khoảnh khắc của giấc mộng, hắn nhìn thấy có bóng trắng rơi xuống trước mắt...
Đó là cơn ác mộng khó quên trong đời hắn.
Vì sao đột nhiên hắn lại có loại ảo giác kì lạ này. Chẳng lẽ vì đôi mắt vừa rồi của người kia ư? Địch Thanh thấy Đoàn Tư Liêm đầy sự hoang mang, liền túm lấy tay Đoàn Tư Liêm, hỏi:
- Đoàn huynh, ngươi cảm thấy người ngồi ở bàn bên kia như thế nào?
Đoàn Tư Liêm quay đầu nhìn sang, mê muội nói:
- Vừa rồi, bàn bên kia có người phải không? Ah... Ta nhớ ra rồi, hình như có một người ngồi, tuy nhiên người đó không có gì đặc biệt cả...
Lời của y còn chưa dứt, Địch Thanh đã buông tay của y ra, xoay mình đi ra khỏi quán rượu, lao nhanh trên con đường dài.
Trên con đường cũ, lửa trại bề bộn.
Nơi ngọn đuốc cháy đã sắp tàn, người đến người đi, lặp đi lăp lại. Nhưng người Địch Thanh muốn nhìn thấy, rốt cuộc lại không xuất hiện. Mồ hôi Địch Thanh vã như mưa. Trong lòng hắn biết, sẽ rất khó tìm thấy người kia. Bởi vì người ấy thực sự quá bình thường, mà đã bình thường trong đám người kia, thì sẽ biến mất không thể thấy nữa. Vậy người đó là ai mà đôi mắt có ma lực như vậy?
Khi Địch Thanh đang nhìn xung quanh, chợt nghe thấy ở bên trong thành cổ, có tiếng phát ra từ chiếc nón đồng va vào nhau. Tiếng động ấy vang lên cực lớn, chấn động thiên địa. Trong thành Thanh Đường, lửa vẫn cháy. Ban đêm tiếng động càng lớn, nhưng sau một tiếng nổ thật lớn thì không gian yên tĩnh lại bao trùm khắp thành.
Ngay sau đó, có tiếng tụng kinh cất lên theo gió truyền đến...
Trong trời đất, chỉ còn lại âm đọc bằng tiếng Phạn, không hề bị các tạp âm tạp niệm khác chen vào. Từ thành Thanh Đường, một đội tăng lữ đi tới. Họ mặc áo màu vàng của tăng, ánh lửa chiếu rọi xuống, quanh người kim quang lóng lánh.
Mỗi người ở đội tăng đó, trong tay cầm một cái nón lớn. Tiếng vang đinh tai nhức óc kia, chắc là do bọn họ đánh ra.
Người đi trên đường nhìn thấy họ, đều lùi ra hai bên đường, quỳ xuống thi lễ, không dám nhìn xung quanh.
Sau khi đội tăng đó đi qua, lại có một đội tăng khác, mặc màu áo xanh, hai tay kết ấn, môi mấp máy, xướng tiếng Phạn (tụng kinh), qui tụ về một chỗ, có thể rửa sạch trời đất..
Sau khi phiên áo xanh đi qua, có một tăng nhân chậm rãi bước đi thong thả. Những nếp nhăn trên mặt tăng nhân kia giống như khắc vào, dung nhan già nua, sắc mặt trầm tư, nhưng dường như bụi hồng trần thế gian cũng không thể làm loạn tâm của ông ta.
Vị tăng nhân ấy lông mày chùng xuống, mắt nhắm, cứ như vậy đi tới...
Trong không khí tràn đầy âm Phạm trầm bổng như tiếng hát, trang nghiêm túc mục. Trong giây lát, Địch Thanh cũng đã quên chuyện vừa mới xảy ra. Sau khi tất cả các phiên tăng đi qua, Địch Thanh lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.
Đoàn Tư Liêm bước nhanh tới, kéo ống tay áo Địch Thanh, khẽ nói:
- Nhanh, đi giữ chỗ, nếu không sẽ không tới được chỗ tế Thừa Thiên.
Địch Thanh vốn không có ý định đi xem tế Thừa Thiên, nhưng chẳng biết tại sao, đang ở thành Thanh Đường, cũng bị sự trang nghiêm huyền bí của nơi này hấp dẫn, không tự chủ được và cuối cùng cũng cùng Đoàn Tư Liêm đi theo phiên tăng.
Mọi người đi đông như nước thủy triều, nhưng lại cực kỳ im lặng, đi theo các phiên tăng kia, khoảng cách không xa lắm. Địch Thanh không kìm nổi nên hỏi:
- Đoàn huynh, vị tăng nhân già vừa rồi là ai? Chẳng lẽ là Phật Tử sao? Phải đi tới đâu để giữ chỗ?
Đoàn Tư Liêm lắc đầu nói:
- Người đó đương nhiên không phải là Phật Tử, mà trên cả Phật Tử, chính là cao tăng Thiện Vô Úy. Tế Thừa Thiên ngay tại thành Thanh Đường, được cử hành ở đệ nhất tự là Thừa Thiên tự.
Địch Thanh hơi chấn động, nhớ tới thủ hạ Cốc Tư La có ba đại tăng nhân. Nhưng sau khi xuất hiện tại Biện Kinh, thì bặt vô âm tín kể từ đó. Mà Kim Cương Ấn thì bị Nguyên Hạo bắn chết ở phủ Hưng Khánh. Hắn dường như vẫn nghĩ đến Thiện Vô Úy cùng Bất Không, Kim Cương Ấn, nhưng lại không nghĩ có bộ dạng như vậy.
Mọi người đã đến trước một ngôi chùa.
Ngôi chùa đằng xa đó không phồn hoa như chùa Đại Tướng Quốc Biện Kinh, nhưng rộng lớn mênh mông vô cùng. Dân chúng theo đoàn tăng lữ nối đuôi nhau đi vào, không đợi chỉ bảo, đã quì theo thứ tự ở trước miếu, vẻ mặt rất thành kính.
Địch Thanh vốn tưởng rằng đi vào sớm có thể vào được chùa, sau đó mới phát hiện nhiều người đã vào từ rất sớm, đang quì đông như kiến với muôn hình muôn vẻ.
xung quanh chùa miếu trống trải, cây đuốc khổng lồ được đốt cháy ở trong gió, lan tỏa ra mùi thần bí. Phía trước miếu, dựng một cái đài cao làm bằng gỗ, ánh sáng màu đỏ như máu, kì dị và trang nghiêm. Còn người tăng nhân già nua kia ngồi trầm tư, thì ra là Thiện Vô Úy. Ông ta đang ngồi ở giữa đài cao, hai tay kết ấn, môi mấp máy...
Bên người Thiện Vô Úy, chỉ có một chiếc đèn phật đồng thau, tỏa hào quang chiếu rọi sắc mặt bất định của Thiện Vô Úy.
Tiếng Phạn xướng không ngừng. Nghe trong đêm ở chùa Thừa Thiên đây sự kì lạ, đáng sợ. Có lẽ, chính sự kì dị này đã khiến cho mọi người tâm thần khuất phục, quên đi chính mình.
Địch Thanh quỳ trong đám người, nghe âm Phạm, lòng đã từ từ bình tĩnh trở lại. Nhưng mấy vấn đề vẫn còn quanh quẩn trong đầu, không sao xua đi được. Tế Thừa Thiên liệu có phải là có thể giao cảm với thần hay không, người vừa rồi nhìn thấy đó, ngoài đời thực ra là ai?
Không biết đã bao lâu, Địch Thanh đột nhiên phát hiện, liền nhìn sang một bên, đã thấy Hàn Tiếu không biết khi nào, cũng xen lẫn trong đám người, lặng lẽ nhìn xung quanh hắn, giống như muốn nói cái gì.
Địch Thanh vốn thường dùng trực giác, đã sớm có thể phát hiện Hàn Tiếu, nhưng trong khoảng thời gian này, trong đầu hắn lại phảng phất bóng trắng lúc ẩn lúc hiện, khiến hắn khó tránh khỏi trong lòng không yên.
Ngón tay của Hàn Tiếu cong lại duỗi, truyền tin về phía Địch Thanh,
- Đã tìm được Diệp Hỉ Tôn rồi!
Đội Thập Sĩ có loại ngôn ngữ của người câm điếc, chính là để giao lưu khi không tiện nói với nhau. Hoàn cảnh như thế, Hàn Tiếu đương nhiên không dám lỗ mãng, thậm chí không thể di chuyển, chỉ có thể dựa vào thủ thế truyền đạt tâm ý.
Địch Thanh biết đã được tìm được Diệp Hỉ Tôn, trong lòng hơi vui mừng, và có chút ngạc nhiên. Nhưng hắn không thể lên tiếng, cũng không có thể di chuyển. Vào đúng lúc đang nghĩ ngợi, tay hắn vịn đầu vai, ngón tay co duỗi, nói với Hàn Tiếu, sau khi kết thúc tế Thừa Thiên thì đi ra ngoài.
Hắn muốn đi gặp Diệp Hỉ Tôn ngay, nhưng ở hoàn cảnh này, hắn làm sao có thể đứng dậy được chứ?
Tế Thừa Thiên còn chưa bắt đầu, rốt cuộc tới khi nào thì mới chấm dứt, Địch Thanh cũng không biết. Đúng lúc vô cùng lo lắng, thì nghe tiếng nón đồng vang lên, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Phía bên tay trái trên đài cao, một chiếc xe ngựa lẳng lặng được đẩy tới.
Địch Thanh ngẩng đầu nhìn lại, thấy có một người đứng trên xe, màu áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mực. Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đó, thấy mái tóc người ấy dài bồng bềnh, đúng là con gái.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, khó hiểu vào thời điểm tế thần thánh lần này, tại sao lại có con gái tiến đến?
Đoàn Tư Liêm cũng đầy ngạc nhiên. Đột nhiên, y thoáng nhìn Địch Thanh, rồi nhìn chằm chằm vào nàng kia, toàn thân khẽ run, khó hiểu nổi tại sao Địch Thanh lại kích động như vậy?
Lúc Địch Thanh nhìn thấy nàng kia xuất hiện, còn có cảm giác mơ hồ quen thuộc. Bởi vì nàng kia không đẹp, không quyến rũ, chỉ có điều bình tĩnh như nước. Trong lúc đó, Địch Thanh trông thấy nàng kia, ở bên hông có dây lưng lụa màu lam. Trong lòng kinh hãi.
Dây lưng lụa màu lam như biển, tinh khiết như trời, gợi lên ký ức kia lần lượt trôi qua trí nhớ...
Địch Thanh dù chưa nhìn thấy mặt cô gái đó, nhưng đã nghĩ đến nàng là ai.
Còn có cô gái nào trong tình cảnh này vẫn có thể bình tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng, không sợ hãi, cho dù đối mặt với thần tăng thủ hạ của Phật Tử cũng thản nhiên như thường?
Người con gái kia đúng là Phi Tuyết!
Tác giả :
Mặc Vũ