Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 305: Trường ca (3)
Mọi người chán ghét người nịnh nọt đó, chỉ hy vọng Mao Nô Lang Sinh cũng lôi người đó ra mổ bụng. Nhưng người đó vẫn có thể cười được nói:
- Mao Nô đại nhân, tiểu nhân hữu lễ.
Mao Nô Lang Sinh sắc mặt vẫn âm trầm như trước, không nói thêm gì, đột nhiên quát:
- Lấy bút mực đến.
Chưởng quầy của Thái Bạch Cư kinh ngạc không ngớt, khó hiểu Mao Nô Lang Sinh muốn bút mực làm gì. Nhưng vẫn run rẩy tự mình dâng bút mực lên, nịnh nọt nói:
- Mao Nô đại nhân muốn đề chữ sao? Vậy thật là làm vách tường Thái Bạch Cư phát sáng.
Mao Nô Lang Sinh lạnh lùng cười, trám mực lên ghế dài, trên tường trắng như tuyết viết mấy câu.
- Hạ Tủng chưa từng làm kinh sợ? Hàn Kỳ chưa đủ đặc biệt! Địch Thanh như bọn chuột nhắt, chỉ biết đánh lén!
Viết xong, Mao Nộ Lang Sinh cười ha hả, nhìn thực khách trên lầu nói:
- Các ngươi nói... ta viết thế nào?
Mọi người im lặng.
Hạ Tủng chưa làm kinh sợ, Hàn Kỳ chưa đủ đặc biệt, toàn là hạng rồng hổ, vẫn nói chuyện quân cơ!
Bài thơ này, vốn là Trung thư lệnh Trương Nguyên ở Tam Xuyên Khẩu viết hai người cho Hàn Kỳ và Hạ Tủng. Mao Nô Lang Sinh chỉ là bóp méo sự thật, thêm Địch Thanh vào.
Quân Tống ở Hảo Thủy Xuyên lại thảm bại!
Tang Dịch chết trận, Nhâm Phúc chết trận, mấy vạn quân Tống chết hết ở Hảo Thủy Xuyên.
Vương Khuê chết trận, thành Dương Mục Long nguy cấp.
Võ Anh chết trận, Cảnh Phó chết trận, Võ Anh toàn bộ quân chết, chỉ có một đội Chu Quan, may mắn thoát ra vòng vây, chỉ còn hơn ngàn người. Lúc Triệu Luật là Đô Giám Vị Châu dẫn hai ngàn kỵ binh đi cứu viện, cũng tổn thất trước trận, toàn quân bị diệt.
Thị vệ Điện Tiền năm đó cùng Địch Thanh đến biên thùy, trong trận Hảo Thủy Xuyên hơn phân nửa đã bỏ mạng.
Lô cốt Trương Nghĩa bị chiếm đóng, thành Lung Can bị vây, thành Hoài Viễn báo nguy.
Quân Hạ thiết kỵ leng keng, chia thành hai đường. Một đường từ đông nam tiến vào bức ép Tần Châu, một đường theo hướng đông bắc giết lại, đã gần trại Tam Xuyên, tàn sát bừa bãi quân Trần Nhung.
Tin tức truyền ra, người Tống kinh hãi thất sắc, người Hạ hô to tươi cười.
Triều Tống vẫn xem trận Tam Xuyên Khẩu là vô cùng nhục nhã, canh cánh trong lòng. Chỉ cho rằng từ khi lập quốc tới nay, thất lợi lần này là sỉ nhục nhất. Không ngờ qua hơn một năm, trận Hảo Thủy Xuyên, càng đánh vào đầu triều Tống một đòn.
Hảo Thủy Xuyên bại trận, ô nhục càng sâu.
Sau khi Trương Nguyên thống quân đại thắng trở về, đã viết một bài thơ khiếu nại Hàn Kỳ chưa đặc biệt ở trại Tam Xuyên, lại lần nữa làm nhục Hàn Kỳ. Mao Nô Lang Sinh hiện giờ ở Thái Bạch Cư bóp méo câu thơ, chính là muốn làm nhục người Tống ở đây.
Trong Phủ Hưng Khánh, người Tống ở cũng không ít, trên lầu mọi người trầm mặc. Người mặc quần áo hoa lệ đó lại nói:
- Đại nhân quá chuẩn xác, bọn Địch Thanh chuột nhắt, không đủ một đường. Tiểu nhân.... kỳ thực cũng muốn tỷ thí với hắn một chút.
Sắc mặt Mao Nô Lang Sinh lúc này mới tốt một chút, thấy mọi người nơm nớp lo sợ, chỉ vào một người gầy ốm nói:
- Ta hỏi ngươi đó, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?
Người gầy ốm đó chính là lúc nãy nói Địch Thanh mặt mũi hung tợn, nghe vậy lạnh mình nói:
- Rất hay, so với Lý Thái Bạch còn.... Thái Bạch... Y vốn định khen ngợi, nhưng miệng không nghe theo sai khiến. Có người muốn cười, Mao Nô Lang Sinh cũng mỉm cười, trong mắt toàn là sát khí:
- Ta so với Lý Thái Bạch còn trắng hơn? Nói rất hay...
- Nói rất hay đó.
Một người đột nhiên cắt đứt lời nói của Mao Nô Lang Sinh.
Mọi người kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt ngăm đen đó. Thực khách đội mũ mềm mỉm cười nói:
- Mao Nô đại nhân bài thơ này thật rất hay.
Mọi người thấy nụ cười của y, không biết tại sao sống lưng xông lên cái ớn lạnh khó tả.
Trong nụ cười đó, giống như mang sát khí vô tận.
Mao Nô Lang Sinh ánh mắt như đinh, gắt gao trừng mắt nhìn người đó nói:
- Hay ở chỗ nào chứ?
Gã không nhận ra người đó, cảm thấy người đó tuy có chút cổ quái, nhưng gã không sợ.
Người đội mũ mềm đó nói:
- Ta cũng có hai câu thơ tặng lại đại nhân.
- Tặng lại?
Mao Nô Lang Sinh hai con ngươi híp chặt lại, từng chữ nói:
- Tốt lắm, ngươi viết đi!
Gã vung tay lên, cây viết trong tay đột nhiên bay ra đã tới trước mặt người đó.
Bút lông bay nhanh, tốc độ không thua gì ném đoản kiếm.
Người đó vừa giơ tay, đã cầm cây viết trên tay. Mao Nô Lang Sinh hơi rét, lại thấy tay người đó cầm bút lông tới trước tường trắng.
Thuộc hạ của Mao Nộ Lang Sinh muốn tiến lên, lại bị gã xua tay chặn lại.
Người đội mũ mềm đó cầm bút chấm mực, không chút hoang mang viết hai câu:
- Từ trước giờ chưa biết mặt Mao Nô. Nay mới biết dài tám trượng.
Mọi người thất vọng nhìn, cho rằng người này cũng chỉ là một hạng nịnh nọt.
Mao Nô Lang Sinh thấy người này thân thủ không tệ, vốn âm thầm cảnh giác. Nhưng thấy y lại viết thơ nịnh hót gã khôi ngô, không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ người này giống như Mã Trưng, cũng muốn cầu quan sao?
Thì ra người mặc quần áo hoa lệ ấy tên là Mã Trưng. Mấy ngày nay đến, cho Mao Nộ Lang Sinh không ít chỗ tốt, vì có thể làm một chức quan ở phủ Hưng Khánh. Người đội mũ mềm đó lại nịnh hót Mao Nô Lang Sinh, hơn phân nửa cũng là người thất bại.
Mao Nô Lang Sinh đang lúc trầm ngâm, người đội mũ mềm đó lại viết hai câu:
- Không phải Mao Nô dài tám trượng, vì sao đánh rắm ở tường cao?
Mọi người ồ lên, thấy người đó châm chọc Mao Nô Lang Sinh viết thơ chính là đánh rắm, muốn cười lại không dám.
Mao Nộ Lang Sinh nhìn thấy giận tím mặt, xương cốt cả người “răng rắc” sát tâm dâng trào. Người đó không ngờ vẫn có thể ung dung viết ba chữ, sau đó ném bút lông, vỗ vỗ tay cười nói:
- Ta viết thế nào?
Y tuy đang cười, nhưng ánh mắt như kim châm, chăm chăm nhìn vào người của Mao Nô Lang Sinh.
Thái Bạch Cư im lặng ngay cả cây kim rơi cũng nghe thấy, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn ba chữ viết cuối cùng trên tường trắng.
Địch Thanh lưu!
Ba chữ cuối cùng của người đó viết, rành rành chính là “Địch Thanh lưu”
Trước mắt người này chính là Địch Thanh? Địch Thanh sao có thể tới phủ Hưng Khánh?
Người đó đẩy cái mũ mềm trên đầu xuống, khuôn mặt lộ ra tuy đen, lại cực kỳ tuấn lãng. Người đó chính là Địch Thanh, hắn chỉ là bôi đen khuôn mặt tạm dấu hình xăm, nhưng hắn tiêu điều buồn bã, hơi thở vẫn vậy.
Hắn ý bi thương đầy cõi lòng, bỗng dưng nghĩ đến năm đó chuyện mọi người uống rượu say ca hát. Tiếng ca còn bên tai, nhưng đám người Anh Võ, Vương Khuê, Tang Dịch, đều đã không còn.
Những người đàn ông đó ngày bình thường trầm lặng, trong lòng nhiệt huyết. Khi Địch Thanh hắn khốn quẫn, bị Hàn Kỳ khinh miệt, vẫn nghĩa bất dung từ đứng ra, đứng bên cạnh hắn.
Quân tử chi giao, bình đạm như nước.
Nhưng lúc thật sự quan trọng, ném đầu, tan nhiệt huyết, làm việc nghĩa không chùn bước...
Địch Thanh chính là vì cái chết của các huynh đệ mà bi thương phẫn nộ điên cuồng. Mao Nô chủ động khiêu khích, sao hắn có thể kiên nhẫn?
- Mao Nô Lang Sinh, ta đánh cuộc với ngươi!
Mao Nô Lang Sinh cả người dồn lực, từng chữ nói:
- Cược cái gì?
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Ta cược ngươi sống không rời khỏi Thái Bạch Cư này! Nếu ta thua, tùy ngươi làm thế nào thì làm!
Mọi người ồ lên. Mao Nô Lang Sinh nhìn đôi mắt Địch Thanh tràn đầy sát khí, chỗ lưng bỗng xông lên luồng khí lạnh cả người. Nếu Địch Thanh thua, đương nhiên phải chết, nhưng Mao Nô Lang Sinh gã thua thì sao?
Mao Nô Lang Sinh gã không chỉ người phải ở lại ở Thái Bạch Cư, còn phải để lại cái mạng.
Mao Nô Lang Sinh không có động, nhưng tay cầm đao đã nổi gân xanh. Khóe mắt gã bắt đầu nhảy lên, cảm thấy được lưng có mồ hôi. Thật lâu sau, gã mới nói:
- Được, ta cược với ngươi.
Một câu của Mao Nô Lang Sinh nói ra, trong Thái Bạch Cư bầu không khí đã như gió bão kéo đến.
Mọi người thấy Mao Nô Lang Sinh nghiến răng nghiến lợi, chiến ý đã lên, lại còn không ra tay, đều cho rằng Mao Nô Lang Sinh là dồn lực ra một đòn, chỉ có Mao Nô Lang Sinh biết là không phải.
Gã có chút sợ.
Loại sợ hãi này, Mao Nô Lang Sinh đã lâu rồi không có. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trấn tĩnh, đôi mắt tự tin, còn có một thanh đao lúc nào cũng kè kè bên hông của Địch Thanh. Mao Nô Lang Sinh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ của Địch Thanh. Lúc gã chưa gặp Địch Thanh, chỉ cho rằng khi gặp Địch Thanh sẽ không chút do dự mà giết. Nhưng khi gặp Địch Thanh, hai chân giống như rót chì dường như rất nặng.
Bầu không khí trầm tịch đó đã làm người ta phát cuồng.
Địch Thanh mỉm cười, tay vịn chuôi đao nói:
- Mới vừa rồi ngươi nói ta là con chuột nhắt. Ta và ngươi quang minh chính đại đấu một trận, chẳng lẽ ngươi cả con chuột nhắc cũng không bằng? Xuất chiêu đi!
Địch Thanh quát chói tai mới xuất. Mao Nô Lang Sinh đột nhiên rút đao, phóng một cái thì ra khỏi lầu hai. Người trong không trung, Mao Nô Lang Sinh khàn giọng nói:
- Chặn hắn lại!
Mao Nô Lang Sinh lui, gã không đánh mà lui, gã không có dũng khí giao thủ với Địch Thanh.
Bại thì chết, chạy trốn có lẽ có thể giữ được tính mạng.
Cũng không phải tất cả mọi người đều không sợ chết. Người càng nhìn càng hung ác, tận đáy lòng càng sợ chết. Vì bọn họ luôn luôn xem thường tính mạng của người khác, để áp chế sợ hãi trong lòng mình.
Mao Nô Lang Sinh dẫn bốn thuộc hạ tới lầu trên. Bốn người đó lúc Mao Nô Lang Sinh lui, gần như đồng thời rút đao ngăn chặn Địch Thanh.
Chỉ cần khoảnh khắc giết đó, Mao Nô Lang Sinh đi xuống lầu, nhiệm vụ của bọn chúng xem như hoàn thành.
Trong lầu bỗng nhiên hàn khí cực mạnh, cầu vồng hiện lên, huyết quang đổ xuống.
Mọi người chỉ thấy một đường cầu vồng đuổi ra, đánh vào ngực của Mao Nô Lang Sinh, đột nhiên lui lại.
Cầu vồng như chợt lóe lên. Mao Nô Lang Sinh tạm ngừng giữa không trung, sau đó lồng ngực đồng thời phun ra máu tươi. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, như cầu vồng bảy màu, từ trên người Mao Nô Lang Sinh biến hóa mờ ảo bay ra.
“Ầm” một tiếng vang lên, thi thể ngã xuống lầu, phố xá đại loạn.
Trên lầu yên lặng như chết, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, chỉ thấy bốn tên thị vệ bao vây Địch Thanh ngã xuống đất, trong cổ máu tươi tuôn ra mãnh liệt.
Địch Thanh xuất đao, không chỉ một đao giết Mao Lô Lang Sinh, còn thuận tay giết bốn thị vệ, đây là đao pháp gì?
“Choang choang” vang lên, trường đao tra vào vỏ. Địch Thanh một đao đắc thủ, không vội bỏ đi, ngược lại tới chỗ lan can nhìn lại, thấy Mao Nô Lang Sinh trợn tròng hai mắt, trong mắt tràn đầy ý không tin, thản nhiên nói:
- Ngươi thua rồi.
Hắn buông hai tiếng cười dài, đột nhiên chỉ Mã Trưng nói:
- Ngươi qua đây.
- Mao Nô đại nhân, tiểu nhân hữu lễ.
Mao Nô Lang Sinh sắc mặt vẫn âm trầm như trước, không nói thêm gì, đột nhiên quát:
- Lấy bút mực đến.
Chưởng quầy của Thái Bạch Cư kinh ngạc không ngớt, khó hiểu Mao Nô Lang Sinh muốn bút mực làm gì. Nhưng vẫn run rẩy tự mình dâng bút mực lên, nịnh nọt nói:
- Mao Nô đại nhân muốn đề chữ sao? Vậy thật là làm vách tường Thái Bạch Cư phát sáng.
Mao Nô Lang Sinh lạnh lùng cười, trám mực lên ghế dài, trên tường trắng như tuyết viết mấy câu.
- Hạ Tủng chưa từng làm kinh sợ? Hàn Kỳ chưa đủ đặc biệt! Địch Thanh như bọn chuột nhắt, chỉ biết đánh lén!
Viết xong, Mao Nộ Lang Sinh cười ha hả, nhìn thực khách trên lầu nói:
- Các ngươi nói... ta viết thế nào?
Mọi người im lặng.
Hạ Tủng chưa làm kinh sợ, Hàn Kỳ chưa đủ đặc biệt, toàn là hạng rồng hổ, vẫn nói chuyện quân cơ!
Bài thơ này, vốn là Trung thư lệnh Trương Nguyên ở Tam Xuyên Khẩu viết hai người cho Hàn Kỳ và Hạ Tủng. Mao Nô Lang Sinh chỉ là bóp méo sự thật, thêm Địch Thanh vào.
Quân Tống ở Hảo Thủy Xuyên lại thảm bại!
Tang Dịch chết trận, Nhâm Phúc chết trận, mấy vạn quân Tống chết hết ở Hảo Thủy Xuyên.
Vương Khuê chết trận, thành Dương Mục Long nguy cấp.
Võ Anh chết trận, Cảnh Phó chết trận, Võ Anh toàn bộ quân chết, chỉ có một đội Chu Quan, may mắn thoát ra vòng vây, chỉ còn hơn ngàn người. Lúc Triệu Luật là Đô Giám Vị Châu dẫn hai ngàn kỵ binh đi cứu viện, cũng tổn thất trước trận, toàn quân bị diệt.
Thị vệ Điện Tiền năm đó cùng Địch Thanh đến biên thùy, trong trận Hảo Thủy Xuyên hơn phân nửa đã bỏ mạng.
Lô cốt Trương Nghĩa bị chiếm đóng, thành Lung Can bị vây, thành Hoài Viễn báo nguy.
Quân Hạ thiết kỵ leng keng, chia thành hai đường. Một đường từ đông nam tiến vào bức ép Tần Châu, một đường theo hướng đông bắc giết lại, đã gần trại Tam Xuyên, tàn sát bừa bãi quân Trần Nhung.
Tin tức truyền ra, người Tống kinh hãi thất sắc, người Hạ hô to tươi cười.
Triều Tống vẫn xem trận Tam Xuyên Khẩu là vô cùng nhục nhã, canh cánh trong lòng. Chỉ cho rằng từ khi lập quốc tới nay, thất lợi lần này là sỉ nhục nhất. Không ngờ qua hơn một năm, trận Hảo Thủy Xuyên, càng đánh vào đầu triều Tống một đòn.
Hảo Thủy Xuyên bại trận, ô nhục càng sâu.
Sau khi Trương Nguyên thống quân đại thắng trở về, đã viết một bài thơ khiếu nại Hàn Kỳ chưa đặc biệt ở trại Tam Xuyên, lại lần nữa làm nhục Hàn Kỳ. Mao Nô Lang Sinh hiện giờ ở Thái Bạch Cư bóp méo câu thơ, chính là muốn làm nhục người Tống ở đây.
Trong Phủ Hưng Khánh, người Tống ở cũng không ít, trên lầu mọi người trầm mặc. Người mặc quần áo hoa lệ đó lại nói:
- Đại nhân quá chuẩn xác, bọn Địch Thanh chuột nhắt, không đủ một đường. Tiểu nhân.... kỳ thực cũng muốn tỷ thí với hắn một chút.
Sắc mặt Mao Nô Lang Sinh lúc này mới tốt một chút, thấy mọi người nơm nớp lo sợ, chỉ vào một người gầy ốm nói:
- Ta hỏi ngươi đó, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?
Người gầy ốm đó chính là lúc nãy nói Địch Thanh mặt mũi hung tợn, nghe vậy lạnh mình nói:
- Rất hay, so với Lý Thái Bạch còn.... Thái Bạch... Y vốn định khen ngợi, nhưng miệng không nghe theo sai khiến. Có người muốn cười, Mao Nô Lang Sinh cũng mỉm cười, trong mắt toàn là sát khí:
- Ta so với Lý Thái Bạch còn trắng hơn? Nói rất hay...
- Nói rất hay đó.
Một người đột nhiên cắt đứt lời nói của Mao Nô Lang Sinh.
Mọi người kinh hãi, chỉ thấy sắc mặt ngăm đen đó. Thực khách đội mũ mềm mỉm cười nói:
- Mao Nô đại nhân bài thơ này thật rất hay.
Mọi người thấy nụ cười của y, không biết tại sao sống lưng xông lên cái ớn lạnh khó tả.
Trong nụ cười đó, giống như mang sát khí vô tận.
Mao Nô Lang Sinh ánh mắt như đinh, gắt gao trừng mắt nhìn người đó nói:
- Hay ở chỗ nào chứ?
Gã không nhận ra người đó, cảm thấy người đó tuy có chút cổ quái, nhưng gã không sợ.
Người đội mũ mềm đó nói:
- Ta cũng có hai câu thơ tặng lại đại nhân.
- Tặng lại?
Mao Nô Lang Sinh hai con ngươi híp chặt lại, từng chữ nói:
- Tốt lắm, ngươi viết đi!
Gã vung tay lên, cây viết trong tay đột nhiên bay ra đã tới trước mặt người đó.
Bút lông bay nhanh, tốc độ không thua gì ném đoản kiếm.
Người đó vừa giơ tay, đã cầm cây viết trên tay. Mao Nô Lang Sinh hơi rét, lại thấy tay người đó cầm bút lông tới trước tường trắng.
Thuộc hạ của Mao Nộ Lang Sinh muốn tiến lên, lại bị gã xua tay chặn lại.
Người đội mũ mềm đó cầm bút chấm mực, không chút hoang mang viết hai câu:
- Từ trước giờ chưa biết mặt Mao Nô. Nay mới biết dài tám trượng.
Mọi người thất vọng nhìn, cho rằng người này cũng chỉ là một hạng nịnh nọt.
Mao Nô Lang Sinh thấy người này thân thủ không tệ, vốn âm thầm cảnh giác. Nhưng thấy y lại viết thơ nịnh hót gã khôi ngô, không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ người này giống như Mã Trưng, cũng muốn cầu quan sao?
Thì ra người mặc quần áo hoa lệ ấy tên là Mã Trưng. Mấy ngày nay đến, cho Mao Nộ Lang Sinh không ít chỗ tốt, vì có thể làm một chức quan ở phủ Hưng Khánh. Người đội mũ mềm đó lại nịnh hót Mao Nô Lang Sinh, hơn phân nửa cũng là người thất bại.
Mao Nô Lang Sinh đang lúc trầm ngâm, người đội mũ mềm đó lại viết hai câu:
- Không phải Mao Nô dài tám trượng, vì sao đánh rắm ở tường cao?
Mọi người ồ lên, thấy người đó châm chọc Mao Nô Lang Sinh viết thơ chính là đánh rắm, muốn cười lại không dám.
Mao Nộ Lang Sinh nhìn thấy giận tím mặt, xương cốt cả người “răng rắc” sát tâm dâng trào. Người đó không ngờ vẫn có thể ung dung viết ba chữ, sau đó ném bút lông, vỗ vỗ tay cười nói:
- Ta viết thế nào?
Y tuy đang cười, nhưng ánh mắt như kim châm, chăm chăm nhìn vào người của Mao Nô Lang Sinh.
Thái Bạch Cư im lặng ngay cả cây kim rơi cũng nghe thấy, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn ba chữ viết cuối cùng trên tường trắng.
Địch Thanh lưu!
Ba chữ cuối cùng của người đó viết, rành rành chính là “Địch Thanh lưu”
Trước mắt người này chính là Địch Thanh? Địch Thanh sao có thể tới phủ Hưng Khánh?
Người đó đẩy cái mũ mềm trên đầu xuống, khuôn mặt lộ ra tuy đen, lại cực kỳ tuấn lãng. Người đó chính là Địch Thanh, hắn chỉ là bôi đen khuôn mặt tạm dấu hình xăm, nhưng hắn tiêu điều buồn bã, hơi thở vẫn vậy.
Hắn ý bi thương đầy cõi lòng, bỗng dưng nghĩ đến năm đó chuyện mọi người uống rượu say ca hát. Tiếng ca còn bên tai, nhưng đám người Anh Võ, Vương Khuê, Tang Dịch, đều đã không còn.
Những người đàn ông đó ngày bình thường trầm lặng, trong lòng nhiệt huyết. Khi Địch Thanh hắn khốn quẫn, bị Hàn Kỳ khinh miệt, vẫn nghĩa bất dung từ đứng ra, đứng bên cạnh hắn.
Quân tử chi giao, bình đạm như nước.
Nhưng lúc thật sự quan trọng, ném đầu, tan nhiệt huyết, làm việc nghĩa không chùn bước...
Địch Thanh chính là vì cái chết của các huynh đệ mà bi thương phẫn nộ điên cuồng. Mao Nô chủ động khiêu khích, sao hắn có thể kiên nhẫn?
- Mao Nô Lang Sinh, ta đánh cuộc với ngươi!
Mao Nô Lang Sinh cả người dồn lực, từng chữ nói:
- Cược cái gì?
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Ta cược ngươi sống không rời khỏi Thái Bạch Cư này! Nếu ta thua, tùy ngươi làm thế nào thì làm!
Mọi người ồ lên. Mao Nô Lang Sinh nhìn đôi mắt Địch Thanh tràn đầy sát khí, chỗ lưng bỗng xông lên luồng khí lạnh cả người. Nếu Địch Thanh thua, đương nhiên phải chết, nhưng Mao Nô Lang Sinh gã thua thì sao?
Mao Nô Lang Sinh gã không chỉ người phải ở lại ở Thái Bạch Cư, còn phải để lại cái mạng.
Mao Nô Lang Sinh không có động, nhưng tay cầm đao đã nổi gân xanh. Khóe mắt gã bắt đầu nhảy lên, cảm thấy được lưng có mồ hôi. Thật lâu sau, gã mới nói:
- Được, ta cược với ngươi.
Một câu của Mao Nô Lang Sinh nói ra, trong Thái Bạch Cư bầu không khí đã như gió bão kéo đến.
Mọi người thấy Mao Nô Lang Sinh nghiến răng nghiến lợi, chiến ý đã lên, lại còn không ra tay, đều cho rằng Mao Nô Lang Sinh là dồn lực ra một đòn, chỉ có Mao Nô Lang Sinh biết là không phải.
Gã có chút sợ.
Loại sợ hãi này, Mao Nô Lang Sinh đã lâu rồi không có. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trấn tĩnh, đôi mắt tự tin, còn có một thanh đao lúc nào cũng kè kè bên hông của Địch Thanh. Mao Nô Lang Sinh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ của Địch Thanh. Lúc gã chưa gặp Địch Thanh, chỉ cho rằng khi gặp Địch Thanh sẽ không chút do dự mà giết. Nhưng khi gặp Địch Thanh, hai chân giống như rót chì dường như rất nặng.
Bầu không khí trầm tịch đó đã làm người ta phát cuồng.
Địch Thanh mỉm cười, tay vịn chuôi đao nói:
- Mới vừa rồi ngươi nói ta là con chuột nhắt. Ta và ngươi quang minh chính đại đấu một trận, chẳng lẽ ngươi cả con chuột nhắc cũng không bằng? Xuất chiêu đi!
Địch Thanh quát chói tai mới xuất. Mao Nô Lang Sinh đột nhiên rút đao, phóng một cái thì ra khỏi lầu hai. Người trong không trung, Mao Nô Lang Sinh khàn giọng nói:
- Chặn hắn lại!
Mao Nô Lang Sinh lui, gã không đánh mà lui, gã không có dũng khí giao thủ với Địch Thanh.
Bại thì chết, chạy trốn có lẽ có thể giữ được tính mạng.
Cũng không phải tất cả mọi người đều không sợ chết. Người càng nhìn càng hung ác, tận đáy lòng càng sợ chết. Vì bọn họ luôn luôn xem thường tính mạng của người khác, để áp chế sợ hãi trong lòng mình.
Mao Nô Lang Sinh dẫn bốn thuộc hạ tới lầu trên. Bốn người đó lúc Mao Nô Lang Sinh lui, gần như đồng thời rút đao ngăn chặn Địch Thanh.
Chỉ cần khoảnh khắc giết đó, Mao Nô Lang Sinh đi xuống lầu, nhiệm vụ của bọn chúng xem như hoàn thành.
Trong lầu bỗng nhiên hàn khí cực mạnh, cầu vồng hiện lên, huyết quang đổ xuống.
Mọi người chỉ thấy một đường cầu vồng đuổi ra, đánh vào ngực của Mao Nô Lang Sinh, đột nhiên lui lại.
Cầu vồng như chợt lóe lên. Mao Nô Lang Sinh tạm ngừng giữa không trung, sau đó lồng ngực đồng thời phun ra máu tươi. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, như cầu vồng bảy màu, từ trên người Mao Nô Lang Sinh biến hóa mờ ảo bay ra.
“Ầm” một tiếng vang lên, thi thể ngã xuống lầu, phố xá đại loạn.
Trên lầu yên lặng như chết, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, chỉ thấy bốn tên thị vệ bao vây Địch Thanh ngã xuống đất, trong cổ máu tươi tuôn ra mãnh liệt.
Địch Thanh xuất đao, không chỉ một đao giết Mao Lô Lang Sinh, còn thuận tay giết bốn thị vệ, đây là đao pháp gì?
“Choang choang” vang lên, trường đao tra vào vỏ. Địch Thanh một đao đắc thủ, không vội bỏ đi, ngược lại tới chỗ lan can nhìn lại, thấy Mao Nô Lang Sinh trợn tròng hai mắt, trong mắt tràn đầy ý không tin, thản nhiên nói:
- Ngươi thua rồi.
Hắn buông hai tiếng cười dài, đột nhiên chỉ Mã Trưng nói:
- Ngươi qua đây.
Tác giả :
Mặc Vũ