Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 256: Phục tạng (4)
- Cách Tát Nhĩ Vương kia và Điệp Mã có quan hệ gì?
Địch Thanh không kìm được lên tiếng hỏi. Điều hắn quan tâm nhất không phải là Cách Tát Nhĩ Vương, mà là Điệp Mã và Hương Ba Lạp.
Diệp Tri Thu chậm rãi nói:
- Thần tích kinh thiên của Cách Tát Nhĩ Vương khó có thể nói hết, ở Tây Tạng vẫn luôn lưu truyền rộng rãi sự tích về ông ta. Thế nên có tín đồ bắt đầu viết truyện về Cách Tát Nhĩ Vương. Truyện kia có đến mấy triệu chữ, ít có người có thể nhớ hết, hơn nữa loạn lạc liên miên, truyền thuyết cũng sẽ mất mát. Nhưng lúc ta ở Tạng biên, gặp một đứa bé. Đứa bé này không đến mười tuổi, không biết chữ, lại có vẻ ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, ta biết đây cũng không phải là giả vờ.
Đôi mắt Địch Thanh tin tưởng Diệp Tri Thu, nhưng vẫn khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Đứa bé kia và Cách Tát Nhĩ Vương có quan hệ gì?
Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại cất giấu sự khó tin vô cùng vô tận;
- Một ngày đứa bé kia sốt cao, hôm mê suốt ba ngày ba đêm. Và khi tỉnh lại, đột nhiên thay đổi, trở nên rất thông minh.
Địch Thanh cũng cười nói:
- Một người thay đổi trở nên thông minh một ngày.
Diệp Tri Thu thản nhiên nói:
- Có thể, nhưng ngươi có biết nó thông minh đến thế nào không? Nó liên tục dùng đàn tỳ bà hát lên, mang mấy triệu chữ trong truyện về Cách Tát Nhĩ Vương kể ra một lượt.
Địch Thanh ngơ ngẩn, mí mắt không kìm được giật giật mấy cái. Hắn biết Diệp Tri Thu sẽ không lừa hắn. Còn đứa bé kia... tất nhiên là cũng không có khả năng đã lừa gạt Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu cảm khái nói:
- Sau ngày đó, ta theo đứa bé kia suốt mấy tháng, phát hiện nó đàn hát rất mượt mà, tuyệt đối không có nửa phần dấu vết học thuộc lòng. Thực chất đó là do bên trong trí nhớ của nó đã có, tùy tâm mà hát kể ra…
Trong đầu Địch Thanh như có tia chớp xẹt qua, rốt cuộc giật mình kêu lên:
- Đứa bé kia chính là Điệt Mã? Cũng chính là Phục Tạng?
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
- Rốt cuộc ngươi đã hiểu, nhưng có điều cùng lắm nó cũng chỉ là một loại phục tạng mà thôi, trên đời này có rất nhiều loại phục tạng…
Địch Thanh xem ra đã hiểu ra sự liên hệ giữa rất nhiều chuyện, trầm tư nói:
- Nói như vậy, Phục Tạng nằm trong thần trí, chỉ chờ cơ hội đi ra? Có thể gọi người truyền truyện của Cách Tát Nhĩ Vương là Phục Tạng, người biết được Hương Ba Lạp ở nơi nào, cũng chính là Phục Tạng. Chỉ cần tìm được Phục Tạng riêng của bản thân, là có thể tìm đến Hương Ba Lạp?
Ánh mắt Diệp Tri Thu hiện lên sự tán thưởng;
- Ngươi nói rất đúng.
Địch Thanh cười cười, nụ cười tràn đầy chua xót, trong lòng có chút nghi ngờ:
“Nhưng loại phục tạng này, so với Hương Ba Lạp còn khó tìm hơn!”
Hắn nghi ngờ truyền thuyết màDiệp Tri Thu biết cũng chỉ là muốn an ủi Địch Thanh hắn.
Diệp Tri Thu thản nhiên nói:
- Trên đời này, phải là sự việc khó khăn, mới đáng giá để người đi tìm sao? Nếu như quá nhẹ nhàng và dễ dàng, ngược lại sẽ không được quý trọng. Hôm nay, ta nói những điều này với ngươi, chính là muốn nói với ngươi ba câu.
- Mời nói.
Địch Thanh thầm thở dài.
- Câu đầu tiên chính là Quách Tuân chưa từng lừa ngươi. Mỗi câu nói hắn nói với ngươi, đều là dùng máu và nước mắt mà kết lại, ngươi không nên hoài nghi!
Địch Thanh có chút áy náy, sau một lúc lâu mới nói:
- Diệp Bộ đầu, ta không nên nghi ngờ ngươi.
Diệp Tri Thu cười cười:
- Ta biết ngươi đã trải qua quá nhiều đau khổ và thất vọng, khó tránh khỏi có lòng nghi ngờ với rất nhiều chuyện, ta không trách ngươi.
Hai tròng mắt của y tỏa sáng, tràn đầy kiên quyết.
- Câu thứ hai ta muốn nói là... Quách Tuân không thể cứ chết như vậy được. Y làm cho chúng ta rất nhiều việc… Ngươi phải vì y mà tìm cách báo thù!
Địch Thanh trầm ngâm hồi lâu, gật đầu thật mạnh nói:
- Ta hiểu!
Quách Tuân chết trên chiến trường, Địch Thanh hắn sẽ ở trên chiến trường mà báo thù rửa hận cho Quách Tuân.
Trong mắt Diệp Tri Thu tràn đầy vui mừng:
- Câu thứ ba ta muốn nói chính là, Quách Tuân đã đi, nhưng ta còn sống! Bảo vệ biên cương ta không làm được, nhưng điều tra manh mối ngươi không bằng ta. Cho nên ta đi điều tra phục tạng cho ngươi tìm kiếm Hương Ba Lạp cho ngươi. Mà việc ngươi phải làm chính là vì Quách Tuân, vì ta, vì Đại Tống, vì dân chúng Tây Bắc mà đánh bại Nguyên Hạo!
Địch Thanh cúi đầu một lúc lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kiên định:
- Ta sẽ cố hết sức.
Hắn biết điều này rất khó, nhưng hắn không có lý do để lùi bước.
Có một số việc, chỉ cần là người, nhất định phải làm.
Lúc này Diệp Tri Thu mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thoải mái hơn rất nhiều.
Địch Thanh còn đang suy nghĩ về Hương Ba Lạp, Phục Tạng, Điệt Mã, đột nhiên nghĩ đến Dã Lợi Vượng Vinh cũng từng đề cập đến hai chữ “Điệt Mã”. Lúc trước vì cung biến mà bỏ qua mọi tính toán, mũi tên lông vũ ngũ sắc, cự cung Hiên Viên, mũ đen áo trắng hiện ra ở trước mắt…
Những chuyện này hắn chôn giấu đã lâu, ở trong trí nhớ đã bị phủ bụi suốt mấy năm, chẳng biết tại sao, đột nhiên hắn lại nghĩ tới lăng Vĩnh Định. Vì sao từ điện Thiên Hòa hắn lại nghĩ tới lăng Vĩnh Định? Địch Thanh khó hiểu, đau đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Ta nghĩ ra rồi.
Diệp Tri Thu hơi giật mình, nghi ngờ nói:
- Ngươi nghĩ ra điều gì?
Sắc mặt Địch Thanh kích động, vội la lên:
- Ngũ sắc, năm loại màu sắc, ngũ long? Hắc bạch, trong chuyện này có quan hệ gì? Khẳng định là có quan hệ đấy, nếu không bọn họ sẽ không có lựa chọn như vậy!
Diệp Tri Thu lại khó hiểu, quát khẽ nói:
- Địch Thanh, ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc là làm sao?
Địch Thanh chấn động, trán túa mồ hôi, trong sự kích động còn có nét hoang mang:
- Diệp Bộ đầu, ngươi đi qua Huyền cung lăng Vĩnh Định, nhìn thấy bên trong Huyền cung Triều Thiên có bảy cánh cửa.
- Thì làm sao?
Diệp Tri Thu cau mày nói.
- Bảy cánh cửa vào kia là ngọc môn, muốn đến nơi đặt linh cữu Tiên đế phải đi qua Ngũ sắc môn. Hơn nữa đó còn là năm cửa năm màu là kim, bạch, hoàng, hắc, ô. Theo lời của Thái hậu, lăng Vĩnh Định chính là Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Chân Tông, là Chân Tông mô phỏng Hương Ba Lạp ở trong suy nghĩ mà xây dựng… Nói như vậy… Khẳng định là Hương Ba Lạp có liên quan đến năm màu sắc này.
Diệp Tri Thu thở dài nói:
- Chẳng qua đây chỉ là ý tưởng của Chân Tông…
Y định nói “xây dựng không được chuẩn lắm”, nhưng sợ sẽ làm Địch Thanh thất vọng.
Địch Thanh kêu lên:
- Không phải. Đây không phải chỉ là ý tưởng của mình Chân Tông, Nguyên Hạo cũng nghĩ như vậy.
Diệp Tri Thu chấn động, vội hỏi:
- Vì sao ngươi nói như vậy?
Địch Thanh kể lại sự kiện hắn nhìn thấy ở điện Thiên Hòa, thấy Diệp Tri Thu còn chút mê hoặc, hắn phân tích:
- Nguyên Hạo có ngũ tiễn do năm loại kim loại chế thành, là kim, ngân, đồng, thiết, thiếc…
Hóa ra vừa rồi tâm tư của hắn lẫn lộn, nhớ tới mũi tên có lông vũ ngũ sắc của Nguyên Hạo, từng có loại cảm giác kỳ quái. Thời khắc này nhớ ra màu sắc của năm mũi tên, đột nhiên hiểu được hắn hoang mang điều gì, trong lòng không tránh khỏi rung động.
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
- Nghe nói mũi tên lông vũ ngũ sắc kia được dùng gọi là Định Đỉnh Tiễn, có ý lập giang sơn. Tay y cầm Hiên Viên Cung, sử dụng Định Đỉnh Tiễn, không cần nói cũng biết là trong tim có hùng tâm, muốn thống nhất thiên hạ…
Bỗng nhiên hiểu ra, Diệp Tri Thu thất thanh nói:
- Dựa theo lời nói của ngươi, Nguyên Hạo cũng biết Hương Ba Lạp. Màu sắc của Định Đỉnh Ngũ Tiễn và màu sắc của Triều Thiên cung Ngũ Môn giống nhau. Điều này nói ra, Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Nguyên Hạo và Chân Tông dường như giống nhau, ít nhất cũng có thể nói… Hương Ba Lạp và năm loại màu sắc kia có liên quan. Bởi vậy Tiên đế xây xong Ngũ Sắc môn, Nguyên Hạo giữ mũi tên lông vũ ngũ sắc.
Địch Thanh liên tục gật đầu, lại nói:
- Không chỉ như thế, Nguyên Hạo dùng mũ đen áo trắng, mà mặt đất của cung Triều Thiên cũng chỉ có hai màu đen trắng. Hai loại màu sắc không mưu mà hợp, dường như chứng minh, Nguyên Hạo và Chân Tông đều có nhận biết giống nhau về Hương Ba Lạp.
Trong lòng nghĩ đến:
“Trắng đen, ngũ sắc… Còn nói lên điều gì?”
Ánh mắt Diệp Tri Thu thể hiện sự đồng ý, nhưng lại lập tức thất vọng nói:
- Nhưng chuyện này cũng không có trợ giúp gì nhiều trong việc tìm Hương Ba Lạp.
Địch Thanh giống như bị dội một gáo nước lạnh, ngơ ngác nhìn về chân trời, đột nhiên nói:
- Diệp Bộ đầu, ngươi không phát hiện ra Nguyên Hạo rất giống một người sao?
- Giống ai?
Thần sắc Địch Thanh có chút cổ quái:
- Chẳng phải Nguyên Hạo có chút giống với Cách Tát Nhĩ Vương đấy sao?
Địch Thanh không kìm được lên tiếng hỏi. Điều hắn quan tâm nhất không phải là Cách Tát Nhĩ Vương, mà là Điệp Mã và Hương Ba Lạp.
Diệp Tri Thu chậm rãi nói:
- Thần tích kinh thiên của Cách Tát Nhĩ Vương khó có thể nói hết, ở Tây Tạng vẫn luôn lưu truyền rộng rãi sự tích về ông ta. Thế nên có tín đồ bắt đầu viết truyện về Cách Tát Nhĩ Vương. Truyện kia có đến mấy triệu chữ, ít có người có thể nhớ hết, hơn nữa loạn lạc liên miên, truyền thuyết cũng sẽ mất mát. Nhưng lúc ta ở Tạng biên, gặp một đứa bé. Đứa bé này không đến mười tuổi, không biết chữ, lại có vẻ ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, ta biết đây cũng không phải là giả vờ.
Đôi mắt Địch Thanh tin tưởng Diệp Tri Thu, nhưng vẫn khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Đứa bé kia và Cách Tát Nhĩ Vương có quan hệ gì?
Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại cất giấu sự khó tin vô cùng vô tận;
- Một ngày đứa bé kia sốt cao, hôm mê suốt ba ngày ba đêm. Và khi tỉnh lại, đột nhiên thay đổi, trở nên rất thông minh.
Địch Thanh cũng cười nói:
- Một người thay đổi trở nên thông minh một ngày.
Diệp Tri Thu thản nhiên nói:
- Có thể, nhưng ngươi có biết nó thông minh đến thế nào không? Nó liên tục dùng đàn tỳ bà hát lên, mang mấy triệu chữ trong truyện về Cách Tát Nhĩ Vương kể ra một lượt.
Địch Thanh ngơ ngẩn, mí mắt không kìm được giật giật mấy cái. Hắn biết Diệp Tri Thu sẽ không lừa hắn. Còn đứa bé kia... tất nhiên là cũng không có khả năng đã lừa gạt Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu cảm khái nói:
- Sau ngày đó, ta theo đứa bé kia suốt mấy tháng, phát hiện nó đàn hát rất mượt mà, tuyệt đối không có nửa phần dấu vết học thuộc lòng. Thực chất đó là do bên trong trí nhớ của nó đã có, tùy tâm mà hát kể ra…
Trong đầu Địch Thanh như có tia chớp xẹt qua, rốt cuộc giật mình kêu lên:
- Đứa bé kia chính là Điệt Mã? Cũng chính là Phục Tạng?
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
- Rốt cuộc ngươi đã hiểu, nhưng có điều cùng lắm nó cũng chỉ là một loại phục tạng mà thôi, trên đời này có rất nhiều loại phục tạng…
Địch Thanh xem ra đã hiểu ra sự liên hệ giữa rất nhiều chuyện, trầm tư nói:
- Nói như vậy, Phục Tạng nằm trong thần trí, chỉ chờ cơ hội đi ra? Có thể gọi người truyền truyện của Cách Tát Nhĩ Vương là Phục Tạng, người biết được Hương Ba Lạp ở nơi nào, cũng chính là Phục Tạng. Chỉ cần tìm được Phục Tạng riêng của bản thân, là có thể tìm đến Hương Ba Lạp?
Ánh mắt Diệp Tri Thu hiện lên sự tán thưởng;
- Ngươi nói rất đúng.
Địch Thanh cười cười, nụ cười tràn đầy chua xót, trong lòng có chút nghi ngờ:
“Nhưng loại phục tạng này, so với Hương Ba Lạp còn khó tìm hơn!”
Hắn nghi ngờ truyền thuyết màDiệp Tri Thu biết cũng chỉ là muốn an ủi Địch Thanh hắn.
Diệp Tri Thu thản nhiên nói:
- Trên đời này, phải là sự việc khó khăn, mới đáng giá để người đi tìm sao? Nếu như quá nhẹ nhàng và dễ dàng, ngược lại sẽ không được quý trọng. Hôm nay, ta nói những điều này với ngươi, chính là muốn nói với ngươi ba câu.
- Mời nói.
Địch Thanh thầm thở dài.
- Câu đầu tiên chính là Quách Tuân chưa từng lừa ngươi. Mỗi câu nói hắn nói với ngươi, đều là dùng máu và nước mắt mà kết lại, ngươi không nên hoài nghi!
Địch Thanh có chút áy náy, sau một lúc lâu mới nói:
- Diệp Bộ đầu, ta không nên nghi ngờ ngươi.
Diệp Tri Thu cười cười:
- Ta biết ngươi đã trải qua quá nhiều đau khổ và thất vọng, khó tránh khỏi có lòng nghi ngờ với rất nhiều chuyện, ta không trách ngươi.
Hai tròng mắt của y tỏa sáng, tràn đầy kiên quyết.
- Câu thứ hai ta muốn nói là... Quách Tuân không thể cứ chết như vậy được. Y làm cho chúng ta rất nhiều việc… Ngươi phải vì y mà tìm cách báo thù!
Địch Thanh trầm ngâm hồi lâu, gật đầu thật mạnh nói:
- Ta hiểu!
Quách Tuân chết trên chiến trường, Địch Thanh hắn sẽ ở trên chiến trường mà báo thù rửa hận cho Quách Tuân.
Trong mắt Diệp Tri Thu tràn đầy vui mừng:
- Câu thứ ba ta muốn nói chính là, Quách Tuân đã đi, nhưng ta còn sống! Bảo vệ biên cương ta không làm được, nhưng điều tra manh mối ngươi không bằng ta. Cho nên ta đi điều tra phục tạng cho ngươi tìm kiếm Hương Ba Lạp cho ngươi. Mà việc ngươi phải làm chính là vì Quách Tuân, vì ta, vì Đại Tống, vì dân chúng Tây Bắc mà đánh bại Nguyên Hạo!
Địch Thanh cúi đầu một lúc lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kiên định:
- Ta sẽ cố hết sức.
Hắn biết điều này rất khó, nhưng hắn không có lý do để lùi bước.
Có một số việc, chỉ cần là người, nhất định phải làm.
Lúc này Diệp Tri Thu mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thoải mái hơn rất nhiều.
Địch Thanh còn đang suy nghĩ về Hương Ba Lạp, Phục Tạng, Điệt Mã, đột nhiên nghĩ đến Dã Lợi Vượng Vinh cũng từng đề cập đến hai chữ “Điệt Mã”. Lúc trước vì cung biến mà bỏ qua mọi tính toán, mũi tên lông vũ ngũ sắc, cự cung Hiên Viên, mũ đen áo trắng hiện ra ở trước mắt…
Những chuyện này hắn chôn giấu đã lâu, ở trong trí nhớ đã bị phủ bụi suốt mấy năm, chẳng biết tại sao, đột nhiên hắn lại nghĩ tới lăng Vĩnh Định. Vì sao từ điện Thiên Hòa hắn lại nghĩ tới lăng Vĩnh Định? Địch Thanh khó hiểu, đau đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Ta nghĩ ra rồi.
Diệp Tri Thu hơi giật mình, nghi ngờ nói:
- Ngươi nghĩ ra điều gì?
Sắc mặt Địch Thanh kích động, vội la lên:
- Ngũ sắc, năm loại màu sắc, ngũ long? Hắc bạch, trong chuyện này có quan hệ gì? Khẳng định là có quan hệ đấy, nếu không bọn họ sẽ không có lựa chọn như vậy!
Diệp Tri Thu lại khó hiểu, quát khẽ nói:
- Địch Thanh, ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc là làm sao?
Địch Thanh chấn động, trán túa mồ hôi, trong sự kích động còn có nét hoang mang:
- Diệp Bộ đầu, ngươi đi qua Huyền cung lăng Vĩnh Định, nhìn thấy bên trong Huyền cung Triều Thiên có bảy cánh cửa.
- Thì làm sao?
Diệp Tri Thu cau mày nói.
- Bảy cánh cửa vào kia là ngọc môn, muốn đến nơi đặt linh cữu Tiên đế phải đi qua Ngũ sắc môn. Hơn nữa đó còn là năm cửa năm màu là kim, bạch, hoàng, hắc, ô. Theo lời của Thái hậu, lăng Vĩnh Định chính là Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Chân Tông, là Chân Tông mô phỏng Hương Ba Lạp ở trong suy nghĩ mà xây dựng… Nói như vậy… Khẳng định là Hương Ba Lạp có liên quan đến năm màu sắc này.
Diệp Tri Thu thở dài nói:
- Chẳng qua đây chỉ là ý tưởng của Chân Tông…
Y định nói “xây dựng không được chuẩn lắm”, nhưng sợ sẽ làm Địch Thanh thất vọng.
Địch Thanh kêu lên:
- Không phải. Đây không phải chỉ là ý tưởng của mình Chân Tông, Nguyên Hạo cũng nghĩ như vậy.
Diệp Tri Thu chấn động, vội hỏi:
- Vì sao ngươi nói như vậy?
Địch Thanh kể lại sự kiện hắn nhìn thấy ở điện Thiên Hòa, thấy Diệp Tri Thu còn chút mê hoặc, hắn phân tích:
- Nguyên Hạo có ngũ tiễn do năm loại kim loại chế thành, là kim, ngân, đồng, thiết, thiếc…
Hóa ra vừa rồi tâm tư của hắn lẫn lộn, nhớ tới mũi tên có lông vũ ngũ sắc của Nguyên Hạo, từng có loại cảm giác kỳ quái. Thời khắc này nhớ ra màu sắc của năm mũi tên, đột nhiên hiểu được hắn hoang mang điều gì, trong lòng không tránh khỏi rung động.
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
- Nghe nói mũi tên lông vũ ngũ sắc kia được dùng gọi là Định Đỉnh Tiễn, có ý lập giang sơn. Tay y cầm Hiên Viên Cung, sử dụng Định Đỉnh Tiễn, không cần nói cũng biết là trong tim có hùng tâm, muốn thống nhất thiên hạ…
Bỗng nhiên hiểu ra, Diệp Tri Thu thất thanh nói:
- Dựa theo lời nói của ngươi, Nguyên Hạo cũng biết Hương Ba Lạp. Màu sắc của Định Đỉnh Ngũ Tiễn và màu sắc của Triều Thiên cung Ngũ Môn giống nhau. Điều này nói ra, Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Nguyên Hạo và Chân Tông dường như giống nhau, ít nhất cũng có thể nói… Hương Ba Lạp và năm loại màu sắc kia có liên quan. Bởi vậy Tiên đế xây xong Ngũ Sắc môn, Nguyên Hạo giữ mũi tên lông vũ ngũ sắc.
Địch Thanh liên tục gật đầu, lại nói:
- Không chỉ như thế, Nguyên Hạo dùng mũ đen áo trắng, mà mặt đất của cung Triều Thiên cũng chỉ có hai màu đen trắng. Hai loại màu sắc không mưu mà hợp, dường như chứng minh, Nguyên Hạo và Chân Tông đều có nhận biết giống nhau về Hương Ba Lạp.
Trong lòng nghĩ đến:
“Trắng đen, ngũ sắc… Còn nói lên điều gì?”
Ánh mắt Diệp Tri Thu thể hiện sự đồng ý, nhưng lại lập tức thất vọng nói:
- Nhưng chuyện này cũng không có trợ giúp gì nhiều trong việc tìm Hương Ba Lạp.
Địch Thanh giống như bị dội một gáo nước lạnh, ngơ ngác nhìn về chân trời, đột nhiên nói:
- Diệp Bộ đầu, ngươi không phát hiện ra Nguyên Hạo rất giống một người sao?
- Giống ai?
Thần sắc Địch Thanh có chút cổ quái:
- Chẳng phải Nguyên Hạo có chút giống với Cách Tát Nhĩ Vương đấy sao?
Tác giả :
Mặc Vũ