Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 240: Đánh cờ (2)
Ấy vậy mà Trương Nguyên lại không có ý đố kỵ, y chỉ nói là:
-Nếu Phạm Trọng Yêm có thể qua đây, đem vị trí của thần nhường cho y thì thần cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì thần tự thấy mình không bằng y, chỉ đáng tiếc là, y sẽ không đến đây.
Từ phía xa Địch Thanh trông thấy thần sắc của Trương Nguyên nghiêm túc, nhưng cũng chẳng có ý giả vờ đóng kịch, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Hắn cũng thật sự không biết, phía Đại Tống có vị thần tử nào lại có tài cán sánh bằng Trương Nguyên?
Nguyên Hạo cuối cùng cũng thở dài nói:
-Đáng tiếc y ở triều Tống, mà đám văn thần trong triều kia suốt ngày đấu đá với nhau, không vì quyền lực của cải, thì là đấu khí. Phạm Trọng Yêm là một người khác biệt, nhưng tính cách của y đã định sẵn y khó lòng được những kẻ phàm phu bên triều Tống trọng dụng.Ta không ngờ lần này y lại được phái ra biên thùy. Người này lòng có chí lớn, kinh nghiệm từng trải, chỉ e rằng y là mối họa tâm phúc của ta.
Trương Nguyên tán đồng nói:
-Ngột Tốt nói không sai.
Địch Thanh ở trên xà nhà nghe được, không biết trong lòng có mùi vị thế nào. Xem ra người hiểu triều Tống nhất, ngược lại lại là người Đảng Hạng, người hiểu Phạm Trọng Yêm nhất, lại chính là Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo chậm rãi gật đầu, chợt lên tiếng cười:
-Nhưng dù sao Phạm Trọng Yêm cũng chỉ là một người, nghĩ tới Lã Di Giản ghét hiền ghen tài, Hạ Tủng khó có tấm lòng bao dung, chúng ta cho dù không làm gì được Phạm Trọng Yêm, chỉ sợ Lã Di Giản và Hạ Tủng cũng không giữ y lại, huống hồ…ở Tây Bắc còn có một Hàn Kỳ, người này tính tình cứng cỏi, tuy có chí lớn, nhưng khó nghe lời khuyên răn. Thư sinh dùng binh, ắt có thiếu sót, lần này, có thể chọn gã làm điểm đột phá.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Ý kiến của Ngột Tốt không ngờ với Hạ đại nhân không bàn mà hợp.
Trên mặt Hạ Thủ Vân có vẻ đắc ý, khiêm tốn nói:
-Ngột Tốt chí tại thiên hạ, tầm mắt cao rộng, thần sao dám sánh cùng?
Địch Thanh trên xà nhà nghe đến nổi cả người toát mồ hôi lạnh, thấy Nguyên Hạo phân tích tỉ mỉ, kiến thức độc đáo, không khỏi lại phiền não thay cho Tây Bắc. Thấy bộ dạng khúm núm của Hạ Thủ Vân, Địch Thanh lại hận mình không thể cho gã một đao.
Trong điện yên lặng giây lát, Nguyên Hạo quay trở lại chủ đề ban đầu,
-Dã Lợi Vương, ngươi nói Lưu Bình muốn tạo phản, nên mới bắt giữ gã, nói như vậy…hẳn là ngươi đã dẫn gã vào cung rồi.
Dã Lợi Vượng Vinh nghe mọi người nghị luận chính sự, y vẫn cứ trầm mặc mà đứng ở đó, nghe vậy liền nói:
-Không sai, lão thần tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng cũng không thể tự tiện giết chóc, nên thần đã mang gã vào đây, xin Ngột Tốt minh đoán.
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Thế thì…đưa gã lên đây hỏi xem.
Khi Lưu Bình bị áp giải lên, trông tệ hại vô cùng, bụi đất đầy mặt, lỗ tai của y bị mất đi một chiếc, do trong trận Tam Xuyên Khẩu đã bị cung tiễn bắn bay đi. Lưu Bình của ngày hôm nay vô cùng tiều tụy, hoàn toàn không còn ý chí sung mãn của năm nào.
Y bước vào trong điện, cứ luôn run rẩy không ngừng, hình như có vẻ đang sợ hãi.
Nguyên Hạo thấy Lưu Bình đi tới, hỏi :
-Lưu Bình, nghe Dã Lợi Vương nói, ngươi muốn phản à?
Lưu Bình run rẩy nói:
-Thần không dám.
Y không dám tạo phản, càng không dám nói Dã Lợi Vịnh Vương đổ oan cho y.
Nguyên Hạo nhìn về phía Dã Lợi Vượng Vinh
-Dã Lợi Vương, chứng cớ của ngươi đâu?
Dã Lợi Vượng Vinh chậm rãi nói:
-Lưu Bình âm thầm cấu kết với Địch Thanh, âm mưu tạo phản, còn bằng chứng thì…kỳ thật tìm một người đứng ra, là có thể biết rõ chân tướng.
-Là ai vậy?
Nguyên Hạo lười biếng nói. Xem ra gã căn bản là chẳng có chút hứng thú gì với chuyện này, gã còn hỏi được một câu, chẳng qua là vì còn chút tôn kính đối với Dã Lợi Vương. Người này dù sao cũng là đại ca của phu nhân gã.
Khóe miệng Dã Lợi Vượng Vinh nở nụ cười tàn nhẫn
-Người này…chính là con trai của Lưu Bình, Lưu Nghi Tôn! Y cũng đã đến phủ Hưng Khánh! Chính là y đã liên hệ với Địch Thanh, cấu kết với Thạch Đà của đại mạc, chuẩn bị tìm Lưu Bình để liên kết tạo phản!
Địch Thanh khẽ kinh hãi, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Lưu Nghi Tôn bị áp giải lên điện, cả người toàn là máu, phẫn nộ mà nhìn phụ thân đang run rẩy.
Lưu Nghi Tôn sao lại đến, chẳng phải y đang đi cùng Phi Ưng sao?
Lưu Bình đã không dám ngẩng đầu lên, mất đi dũng khí nhìn thẳng vào con trai mình. Lưu Nghi Tôn vẫn nhìn chằm chằm phụ thân mình một phút cũng không dời, ánh mắt sắc như đao, nhưng trong cái sắc lạnh, lại ẩn chứa sự bi thương và phẫn nộ vô bờ.
Nguyên Hạo lẩm bẩm nói:
-Có chút thú vị.
Dường như gã cũng bắt đầu thấy hứng thú, không nói thêm điều gì. Rất hiển nhiên, có một số người trời sinh đã có tính tàn nhẫn, lấy việc xem người khác đau khổ làm niềm vui. Nguyên Hạo căn bản hỏi cũng chẳng cần hỏi, chẳng phải đã cảm thấy hơi hứng thú với mối quan hệ cha con này rồi sao?
Lưu Nghi Tôn cuối cùng cũng mở miệng nói:
-Ngươi không phải là phụ thân của ta!
Lưu Bình xấu hổ nghẹn ngào nói:
-Nghi Tôn…ta….
-Phụ thân ta sớm đã mất rồi!
Khóe miệng Lưu Nghi Tôn đầy máu
-Lúc ở Tam Xuyên Khẩu, ông ta đã chết rồi. Ông dốc cạn giọt máu cuối cùng của mình, hiên ngang mà chết! Ông tuyệt đối không đầu hàng Nguyên Hạo, cầu sống ô nhục!
Tay áo Lưu Bình không gió mà tự lay động, ông ta đã không thể nói nên lời.
Lưu Nghi Tôn thấy Lưu Bình không nói, bất thình lình y hét thấu cả tim gan:
-Ngươi là ai, tại sao ngươi phải giả mạo phụ thân ta?
Y bị hai tên binh sĩ giữ chặt tay, kích động muốn xông lên trước bóp cổ Lưu Bình, nhưng lại bị binh sĩ sau lưng kéo chặt cứng.
Lưu Bình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hai mắt ngập tràn lệ
-Ta không xứng làm phụ thân của con. Nhưng con…sao lại ngốc như thế chứ?
Ông ta run rẩy như lá rơi trong gió thu, ai cũng nhìn ra, Lưu Bình không muốn con trai mình chết, nhưng chuyện đến nước này, cho dù hai cha con không chết, số phận chỉ có thể bi thảm hơn mà thôi.
Lưu Nghi Tôn thấy Lưu Bình như vậy, trái lại cất giọng cười dài, nhưng cười trong nước mắt, ngập tràn đau thương.
-Ta đúng là quá ngốc, ta ngốc mới đi tin rằng phụ thân ta vốn là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, ta quả là quá ngốc mà, ngốc mới cho rằng cha ta chẳng thà chết, cũng sẽ không hàng! Bởi vì xưa nay ông thường bảo ta rằng, chỉ có tướng quân mất đầu, không có người cha đầu hàng! Ta quá ngốc, ngốc đến mức khi có người nói với ta, Lưu Bình----------cha của Lưu Nghi Tôn hàng binh, ta còn đi cắn xé đánh nhau với người ta, khiến cho thương tích đầy mình….
Trong điện chỉ còn tiếng gào thét thê lương như sói tru của Lưu Nghi Tôn, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ngón tay Nguyên Hạo vẫn gõ lên mặt bàn một cách nhẹ nhàng mà có lực, dường như tiếng kêu la bi thương khôn cùng này, cũng không tài nào đánh động được lòng dạ sắt đá của gã.
Lưu Nghi Tôn lại nói:
-Vì vậy ta nhất định phải đến phủ Hưng Khánh, lết cũng phải lết được tới phủ Hưng Khánh. Ta vốn dĩ muốn nói cho mọi người biết, cha ta không phải kẻ nhược phu!
Hai mắt y đỏ ao, gần như muốn nhỏ máu, nhìn chằm chằm vào Lưu Bình mà nói:
-Nhưng ta sai rồi, sai một cách thảm hại. Thì ra người lúc đầu nói với ta rằng “ nghĩa sĩ cứu nguy cho người, vượt lửa qua sông không từ nan, huống chi nước nhà nguy nan trước mắt! đã chết rồi. kể cả cái người nói “ vì nước tử chiến, kẻ lui phải chết’ cũng đã chết rồi. À không, ông ta chưa chết! Ông ta kêu gào để người khác đi chết, nhưng rốt cục bản thân ông ta thì đầu hàng nhục nhã mà sống, làm sao ông ta có thể đối mặt với Quách tướng quân người đã tử chiến ở Tam Xuyên Khẩu, làm sao ông ta có thể xứng đáng với vô số binh sĩ Đại Tống, những người đã vì nước hy sinh, dốc cạn giọt máu cuối cùng nước nhà hả? Ông nói…ông nói đi…..
Lưu Bình lùi sau một bước, đã khó đứng vững, hồn bay phách lạc mà nói:
-Ta…..ta….
-Nếu Phạm Trọng Yêm có thể qua đây, đem vị trí của thần nhường cho y thì thần cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì thần tự thấy mình không bằng y, chỉ đáng tiếc là, y sẽ không đến đây.
Từ phía xa Địch Thanh trông thấy thần sắc của Trương Nguyên nghiêm túc, nhưng cũng chẳng có ý giả vờ đóng kịch, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Hắn cũng thật sự không biết, phía Đại Tống có vị thần tử nào lại có tài cán sánh bằng Trương Nguyên?
Nguyên Hạo cuối cùng cũng thở dài nói:
-Đáng tiếc y ở triều Tống, mà đám văn thần trong triều kia suốt ngày đấu đá với nhau, không vì quyền lực của cải, thì là đấu khí. Phạm Trọng Yêm là một người khác biệt, nhưng tính cách của y đã định sẵn y khó lòng được những kẻ phàm phu bên triều Tống trọng dụng.Ta không ngờ lần này y lại được phái ra biên thùy. Người này lòng có chí lớn, kinh nghiệm từng trải, chỉ e rằng y là mối họa tâm phúc của ta.
Trương Nguyên tán đồng nói:
-Ngột Tốt nói không sai.
Địch Thanh ở trên xà nhà nghe được, không biết trong lòng có mùi vị thế nào. Xem ra người hiểu triều Tống nhất, ngược lại lại là người Đảng Hạng, người hiểu Phạm Trọng Yêm nhất, lại chính là Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo chậm rãi gật đầu, chợt lên tiếng cười:
-Nhưng dù sao Phạm Trọng Yêm cũng chỉ là một người, nghĩ tới Lã Di Giản ghét hiền ghen tài, Hạ Tủng khó có tấm lòng bao dung, chúng ta cho dù không làm gì được Phạm Trọng Yêm, chỉ sợ Lã Di Giản và Hạ Tủng cũng không giữ y lại, huống hồ…ở Tây Bắc còn có một Hàn Kỳ, người này tính tình cứng cỏi, tuy có chí lớn, nhưng khó nghe lời khuyên răn. Thư sinh dùng binh, ắt có thiếu sót, lần này, có thể chọn gã làm điểm đột phá.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Ý kiến của Ngột Tốt không ngờ với Hạ đại nhân không bàn mà hợp.
Trên mặt Hạ Thủ Vân có vẻ đắc ý, khiêm tốn nói:
-Ngột Tốt chí tại thiên hạ, tầm mắt cao rộng, thần sao dám sánh cùng?
Địch Thanh trên xà nhà nghe đến nổi cả người toát mồ hôi lạnh, thấy Nguyên Hạo phân tích tỉ mỉ, kiến thức độc đáo, không khỏi lại phiền não thay cho Tây Bắc. Thấy bộ dạng khúm núm của Hạ Thủ Vân, Địch Thanh lại hận mình không thể cho gã một đao.
Trong điện yên lặng giây lát, Nguyên Hạo quay trở lại chủ đề ban đầu,
-Dã Lợi Vương, ngươi nói Lưu Bình muốn tạo phản, nên mới bắt giữ gã, nói như vậy…hẳn là ngươi đã dẫn gã vào cung rồi.
Dã Lợi Vượng Vinh nghe mọi người nghị luận chính sự, y vẫn cứ trầm mặc mà đứng ở đó, nghe vậy liền nói:
-Không sai, lão thần tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng cũng không thể tự tiện giết chóc, nên thần đã mang gã vào đây, xin Ngột Tốt minh đoán.
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Thế thì…đưa gã lên đây hỏi xem.
Khi Lưu Bình bị áp giải lên, trông tệ hại vô cùng, bụi đất đầy mặt, lỗ tai của y bị mất đi một chiếc, do trong trận Tam Xuyên Khẩu đã bị cung tiễn bắn bay đi. Lưu Bình của ngày hôm nay vô cùng tiều tụy, hoàn toàn không còn ý chí sung mãn của năm nào.
Y bước vào trong điện, cứ luôn run rẩy không ngừng, hình như có vẻ đang sợ hãi.
Nguyên Hạo thấy Lưu Bình đi tới, hỏi :
-Lưu Bình, nghe Dã Lợi Vương nói, ngươi muốn phản à?
Lưu Bình run rẩy nói:
-Thần không dám.
Y không dám tạo phản, càng không dám nói Dã Lợi Vịnh Vương đổ oan cho y.
Nguyên Hạo nhìn về phía Dã Lợi Vượng Vinh
-Dã Lợi Vương, chứng cớ của ngươi đâu?
Dã Lợi Vượng Vinh chậm rãi nói:
-Lưu Bình âm thầm cấu kết với Địch Thanh, âm mưu tạo phản, còn bằng chứng thì…kỳ thật tìm một người đứng ra, là có thể biết rõ chân tướng.
-Là ai vậy?
Nguyên Hạo lười biếng nói. Xem ra gã căn bản là chẳng có chút hứng thú gì với chuyện này, gã còn hỏi được một câu, chẳng qua là vì còn chút tôn kính đối với Dã Lợi Vương. Người này dù sao cũng là đại ca của phu nhân gã.
Khóe miệng Dã Lợi Vượng Vinh nở nụ cười tàn nhẫn
-Người này…chính là con trai của Lưu Bình, Lưu Nghi Tôn! Y cũng đã đến phủ Hưng Khánh! Chính là y đã liên hệ với Địch Thanh, cấu kết với Thạch Đà của đại mạc, chuẩn bị tìm Lưu Bình để liên kết tạo phản!
Địch Thanh khẽ kinh hãi, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Lưu Nghi Tôn bị áp giải lên điện, cả người toàn là máu, phẫn nộ mà nhìn phụ thân đang run rẩy.
Lưu Nghi Tôn sao lại đến, chẳng phải y đang đi cùng Phi Ưng sao?
Lưu Bình đã không dám ngẩng đầu lên, mất đi dũng khí nhìn thẳng vào con trai mình. Lưu Nghi Tôn vẫn nhìn chằm chằm phụ thân mình một phút cũng không dời, ánh mắt sắc như đao, nhưng trong cái sắc lạnh, lại ẩn chứa sự bi thương và phẫn nộ vô bờ.
Nguyên Hạo lẩm bẩm nói:
-Có chút thú vị.
Dường như gã cũng bắt đầu thấy hứng thú, không nói thêm điều gì. Rất hiển nhiên, có một số người trời sinh đã có tính tàn nhẫn, lấy việc xem người khác đau khổ làm niềm vui. Nguyên Hạo căn bản hỏi cũng chẳng cần hỏi, chẳng phải đã cảm thấy hơi hứng thú với mối quan hệ cha con này rồi sao?
Lưu Nghi Tôn cuối cùng cũng mở miệng nói:
-Ngươi không phải là phụ thân của ta!
Lưu Bình xấu hổ nghẹn ngào nói:
-Nghi Tôn…ta….
-Phụ thân ta sớm đã mất rồi!
Khóe miệng Lưu Nghi Tôn đầy máu
-Lúc ở Tam Xuyên Khẩu, ông ta đã chết rồi. Ông dốc cạn giọt máu cuối cùng của mình, hiên ngang mà chết! Ông tuyệt đối không đầu hàng Nguyên Hạo, cầu sống ô nhục!
Tay áo Lưu Bình không gió mà tự lay động, ông ta đã không thể nói nên lời.
Lưu Nghi Tôn thấy Lưu Bình không nói, bất thình lình y hét thấu cả tim gan:
-Ngươi là ai, tại sao ngươi phải giả mạo phụ thân ta?
Y bị hai tên binh sĩ giữ chặt tay, kích động muốn xông lên trước bóp cổ Lưu Bình, nhưng lại bị binh sĩ sau lưng kéo chặt cứng.
Lưu Bình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hai mắt ngập tràn lệ
-Ta không xứng làm phụ thân của con. Nhưng con…sao lại ngốc như thế chứ?
Ông ta run rẩy như lá rơi trong gió thu, ai cũng nhìn ra, Lưu Bình không muốn con trai mình chết, nhưng chuyện đến nước này, cho dù hai cha con không chết, số phận chỉ có thể bi thảm hơn mà thôi.
Lưu Nghi Tôn thấy Lưu Bình như vậy, trái lại cất giọng cười dài, nhưng cười trong nước mắt, ngập tràn đau thương.
-Ta đúng là quá ngốc, ta ngốc mới đi tin rằng phụ thân ta vốn là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, ta quả là quá ngốc mà, ngốc mới cho rằng cha ta chẳng thà chết, cũng sẽ không hàng! Bởi vì xưa nay ông thường bảo ta rằng, chỉ có tướng quân mất đầu, không có người cha đầu hàng! Ta quá ngốc, ngốc đến mức khi có người nói với ta, Lưu Bình----------cha của Lưu Nghi Tôn hàng binh, ta còn đi cắn xé đánh nhau với người ta, khiến cho thương tích đầy mình….
Trong điện chỉ còn tiếng gào thét thê lương như sói tru của Lưu Nghi Tôn, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ngón tay Nguyên Hạo vẫn gõ lên mặt bàn một cách nhẹ nhàng mà có lực, dường như tiếng kêu la bi thương khôn cùng này, cũng không tài nào đánh động được lòng dạ sắt đá của gã.
Lưu Nghi Tôn lại nói:
-Vì vậy ta nhất định phải đến phủ Hưng Khánh, lết cũng phải lết được tới phủ Hưng Khánh. Ta vốn dĩ muốn nói cho mọi người biết, cha ta không phải kẻ nhược phu!
Hai mắt y đỏ ao, gần như muốn nhỏ máu, nhìn chằm chằm vào Lưu Bình mà nói:
-Nhưng ta sai rồi, sai một cách thảm hại. Thì ra người lúc đầu nói với ta rằng “ nghĩa sĩ cứu nguy cho người, vượt lửa qua sông không từ nan, huống chi nước nhà nguy nan trước mắt! đã chết rồi. kể cả cái người nói “ vì nước tử chiến, kẻ lui phải chết’ cũng đã chết rồi. À không, ông ta chưa chết! Ông ta kêu gào để người khác đi chết, nhưng rốt cục bản thân ông ta thì đầu hàng nhục nhã mà sống, làm sao ông ta có thể đối mặt với Quách tướng quân người đã tử chiến ở Tam Xuyên Khẩu, làm sao ông ta có thể xứng đáng với vô số binh sĩ Đại Tống, những người đã vì nước hy sinh, dốc cạn giọt máu cuối cùng nước nhà hả? Ông nói…ông nói đi…..
Lưu Bình lùi sau một bước, đã khó đứng vững, hồn bay phách lạc mà nói:
-Ta…..ta….
Tác giả :
Mặc Vũ