Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 236: Nguyên hạo (3)
Cỗ kiệu đó dừng lại, từ kiệu truyền ra giọng nói:
- Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?
Giọng nói đó như nước chảy gió mát, lại giống chim hót lạnh lẽo thác gềnh. Trong phong nhã có có phần cao ngạo.
Thượng Khất nghe thấy giọng nói đó, cuống quít quỳ xuống đất nói:
- Ty chức không biết Bộ chủ tới, xin thứ tội. Nhưng vẫn xin Bộ chủ đưa ra lệnh bài. Ty chức không dám phá quy củ.
Địch Thanh nghe được giọng nói trong kiệu, lại chấn động trong lòng, thầm nói: “Ta nghe qua giọng nói này chưa, sao quen thuộc thế này? Chẳng lẽ... ta biết cô gái này sao?”
Mặc cho hắn lục lọi lại ký ức, nhưng cuối cùng vẫn không có nghĩ được cô gái này là ai.
Phi Tuyết phải không? Không giống, Phi Tuyết tuyệt không có loại giọng điệu diệu dàng này. Công chúa Đan Đan, cũng không phải. Đan Đan không có sự xanh mơn mởn trong giọng nói. Nhưng nếu không phải hai người bọn họ, vậy có thể là ai? Bộ chủ? Chẳng lẽ người này là người trong bát bộ của Nguyên Hạo?
Cô gái đó nhẹ giọng nói:
- Ngươi không sai.
Tấm màn kiệu vén lên, chỉ một cánh tay giơ ra, trên tay đang cầm một lệnh bài. Địch Thanh xa xa nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy lệnh bài vẽ một hình tiên nữ bay trên trời.
Thượng Khất nhìn thấy lệnh bài, lúc này nói:
- Không biết chủ bộ tới đây, có gì muốn làm sao?
Cô gái đó nói:
- Vì Ngột Tốt tìm ta có chuyện, giờ này mới trở về. Ta chỉ muốn tiện đường xem xem... công chúa trở về chưa?
Thượng Khất lắc đầu:
- Công chúa vẫn chưa trở về.
Cô gái đó thở dài xa xăm nói:
- Công chúa cũng không biết đã đi đâu, thật làm người ta lo lắng, khởi kiệu.
Bốn cung nữa đó nhấc kiệu lên, đi ra ngoài cung.
Địch Thanh nhìn cỗ kiệu đó đi xa, hận không thể vén màn kiệu lên nhìn một cái. Nhưng cũng biết tuyệt đối không thể, cái kiệu đó biếngười mất không thấy bóng dáng. Tổ báo đổi ca đã đến rồi, Địch Thanh ra khỏi nội cung, lại thêm một phần nghi hoặc.
Lục trực ban trong Ngự Vi ở ngoài cung đều có quân quan cung cấp tin tức. Nhưng những cấm quân trong cung này đều là con cháu quý tộc. Bình thường ngang ngược kiêu ngạo, hơn nữa võ nghệ không tầm thường. Trong cung tuy không dám thở mạnh, nhưng ra khỏi cung, ít chịu quản thúc, chưa tới đêm khuya sẽ không trở về quân doanh nghỉ ngơi.
Địch Thanh cũng không nghĩ những người này sớm về cung. Màn đêm đã buông xuống, hắn lững thững đầu đường và đang suy nghĩ cô gái trong kiệu là ai.
Nữ nhân hắn biết không nhiều, làm sao có thể là một người trong Bát bộ?
Đang lúc suy tư, nghe bên đường có tiếng tỳ bà từ trong quán rượu bất chấp truyền đến. Có bà lão đang ngân giọng hát:
- Làm việc vấn vả trăm tuổi, vinh quang mệt nhọc có nhau. Lợi và danh cứ dùng dằng qua đi, kể chi ngày tháng. Ngọc đi vàng bay, hồng nhan thành đầu bạc, cực phẩm để làm gì?
Địch Thanh không hiểu những từ này ai viết, lúc nghe thấy “dung nhan thành đầu bạc, cực phẩm để làm gì?” Trong lòng dâng lên một nỗi thê lương. Hắn tham gia quân ngũ hơn mười năm, tháng ngày thoi đưa, rất nhiều huynh đệ đã chết, người yêu thương không thể tương tụ, Quách Tuân cũng chết rồi, hắn người chưa già, lòng đã tang thương.
Tiếng tỳ bà dần thê lương. Địch Thanh đột nhiên chấn động trong lòng, ngây người tại chỗ, cuối cùng hắn nghĩ tới người trong kiệu là ai!
Là cô ấy, chắc là cô ấy. Nếu không phải cô ấy, ai có thể có loại ngữ điệu phong tình đó chứ?
Nhưng làm sao biết là cô ấy? Địch Thanh không dám tin, trong lòng nói cho mình. Trên đời nhiều người giọng nói giống vậy, không thể là cô ấy...
Địch Thanh tâm loạn như ma.
Tiếng tỳ bà dừng, ánh trăng sầu khổ, Địch Thanh ngây người hồi lâu, lúc này mới cười chua xót, đi qua con đường xuyên con hẻm, đi về phía quân doanh. Trong nụ cười của hắn tràn đầy ý bất đắc dĩ. Lúc này đã tới cửa con hẻm.
Hắn mới ra cửa hẻm, đột nhiên dừng chân. Hắn lòng tuy loạn, nhưng cảnh giác không mất, hắn đột nhiên cảm giác bước vào chỗ chết.
Sát khí bốn phía.
Có người muốn giết hắn, là ai giết hắn? Bọn họ muốn giết là Địch Thanh hay là muốn giết Thượng La Đa Đa? Địch Thanh không biết, nhưng chỉ nghe một tiếng quét qua, hai sườn tường cao đã xuất hiện ra mấy chục người, cầm trong tay liên hoàn nỏ. Vừa bóp cò, trong con hẻm tên bay như dệt, đã phong kín toàn bộ con đường sống.
Địch Thanh cho dù là phi điểu, lúc đó cũng không có con đường sống! Nếu Địch Thanh trong con hẻm, chắc chắn sẽ chết!
Nhưng Địch Thanh sớm có cảnh giác, lúc những người này xuất hiện đã lên tường cao. Lúc hắn đi đường, giống như con quỷ rượu một vai cao một vai thấp. Lúc trèo lên tường cao, lại như hổ mọc cánh.
Những người đó bấm nút cò, nhưng Địch Thanh đã tới bên cạnh những người đó, dùng sức đụng qua, chỉ nghe thấy mấy người kêu lên rồi té xuống. Tên nỏ trên tay bắn lệch ra, lại bắt chết người đối diện trên tường cao. Còn bọn họ rơi xuống trong con hẻm, đã bị tên nỏ ở tường cao đối diện bắn ra tạo thành cái sàng.
Sát thủ hai bên không ngờ, Địch Thanh còn chưa ra tay, bọn họ tự mình chém giết lẫn nhau.
Địch Thanh mồ hôi lạnh đầm đìa, không có thời gian đi kiểm tra sát thủ còn sống không. Vì hắn phải đối phó nguy cơ vô cùng cấp bách.
Một vệt xẹt qua bầu trời đêm, giống như sao băng, đã chém về phía đầu hắn.
Đao đó rất nhanh, rất mạnh, tựa như đã có từ trước, chỉ đợi Địch Thanh lên tường, sao đó lấy mạng hắn.
Địch Thanh không kịp rút đao, chỉ có thể lui. Nhưng hắn ở trên tường cao, vừa lui thì hết đường, đã bay xuống tường. Ánh sáng đao sáng như ánh trăng bay vút đầy trời, khó khăn chém tới cổ của Địch Thanh. Địch Thanh chỉ kịp giơ tay đỡ, cầm cung tên vừa cướp được cản lại.
Tiếng cười khuẩy vang lên, dây cung kéo căng. Nhưng trường đao cuối cùng dừng lại chốc lát, Địch Thanh đột nhiên rơi xuống, lùi lại bên cạnh tường.
Người đó trên liên tục ra hai đao, chỉ chém đứt dây cung, mới đợi người mượn thế cao, lại ra một đao nữa. Nhưng y thân hình đột nhiên ngừng lại, sau đó từ trên tường cao bay xuống.
Tiếng leng keng vang lên, trường đao rơi xuống đất, người đó té xuống đất, co giật, không còn động đậy nữa.
Nhưng trên cổ y lại có thêm một mũi tên, xuyên vào từ yết hầu.
Trước khi Địch Thanh rơi xuống đất, đã rút ra một mũi tên trên tường, làm phi tiêu ném ra, đánh chết người đó.
Lúc Địch Thanh rơi xuống đất, lưng hơi cong, hai lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh, chuẩn bị nghênh đón một trận kế tiếp. Người này tuyệt không phải là muốn giết Thượng La Đa Đa. Thượng La Đa Đa còn không xứng. Nói như vậy, người đến muốn giết Địch Thanh hắn?
Bọn họ sao biết Địch Thanh là Thượng La Đa Đa?
Trái tim Địch Thanh trầm lại, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía bên kia con hẻm. Không biết lúc này, có một cỗ kiệu đã lặng lẽ dừng lại.
Người đứng bên cạnh cỗ kiệu, ánh trăng sáng ngời chiếu lên tường con hẻm đó, quăng ra một cái bóng, úp gọn lên thân hình người đó.
Con ngươi Địch Thanh hơi co lại, quát khẽ:
- Lãng Mai?
Ánh mắt hắn nhạy bén, đã nhận ra người đó chính là Lãng Mai!
Lãng Mai dẫn hắn vào trong cung, tại sao lại muốn giết hắn? Bây giờ ám sát thất bại, Lãng Mai tại sao không đi, chẳng lẽ y vẫn còn một lá bài chưa lật trong tay?
Địch Thanh từng bước từng bước đi tới, nhìn chăm chăm hành động của Lãng Mai, càng lưu ý cỗ kiệu bên cạnh y.
Lãng Mai thấy Địch Thanh đi tới gần, đột nhiên nói:
- Những người này, là ta ta sắp xếp đến giết ngươi.
Địch Thanh thấy Lãng Mai thẳng thắn bộc trực, ngược lại có chút ngạc nhiên, không khỏi hỏi:
- Tại sao?
- Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?
Giọng nói đó như nước chảy gió mát, lại giống chim hót lạnh lẽo thác gềnh. Trong phong nhã có có phần cao ngạo.
Thượng Khất nghe thấy giọng nói đó, cuống quít quỳ xuống đất nói:
- Ty chức không biết Bộ chủ tới, xin thứ tội. Nhưng vẫn xin Bộ chủ đưa ra lệnh bài. Ty chức không dám phá quy củ.
Địch Thanh nghe được giọng nói trong kiệu, lại chấn động trong lòng, thầm nói: “Ta nghe qua giọng nói này chưa, sao quen thuộc thế này? Chẳng lẽ... ta biết cô gái này sao?”
Mặc cho hắn lục lọi lại ký ức, nhưng cuối cùng vẫn không có nghĩ được cô gái này là ai.
Phi Tuyết phải không? Không giống, Phi Tuyết tuyệt không có loại giọng điệu diệu dàng này. Công chúa Đan Đan, cũng không phải. Đan Đan không có sự xanh mơn mởn trong giọng nói. Nhưng nếu không phải hai người bọn họ, vậy có thể là ai? Bộ chủ? Chẳng lẽ người này là người trong bát bộ của Nguyên Hạo?
Cô gái đó nhẹ giọng nói:
- Ngươi không sai.
Tấm màn kiệu vén lên, chỉ một cánh tay giơ ra, trên tay đang cầm một lệnh bài. Địch Thanh xa xa nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy lệnh bài vẽ một hình tiên nữ bay trên trời.
Thượng Khất nhìn thấy lệnh bài, lúc này nói:
- Không biết chủ bộ tới đây, có gì muốn làm sao?
Cô gái đó nói:
- Vì Ngột Tốt tìm ta có chuyện, giờ này mới trở về. Ta chỉ muốn tiện đường xem xem... công chúa trở về chưa?
Thượng Khất lắc đầu:
- Công chúa vẫn chưa trở về.
Cô gái đó thở dài xa xăm nói:
- Công chúa cũng không biết đã đi đâu, thật làm người ta lo lắng, khởi kiệu.
Bốn cung nữa đó nhấc kiệu lên, đi ra ngoài cung.
Địch Thanh nhìn cỗ kiệu đó đi xa, hận không thể vén màn kiệu lên nhìn một cái. Nhưng cũng biết tuyệt đối không thể, cái kiệu đó biếngười mất không thấy bóng dáng. Tổ báo đổi ca đã đến rồi, Địch Thanh ra khỏi nội cung, lại thêm một phần nghi hoặc.
Lục trực ban trong Ngự Vi ở ngoài cung đều có quân quan cung cấp tin tức. Nhưng những cấm quân trong cung này đều là con cháu quý tộc. Bình thường ngang ngược kiêu ngạo, hơn nữa võ nghệ không tầm thường. Trong cung tuy không dám thở mạnh, nhưng ra khỏi cung, ít chịu quản thúc, chưa tới đêm khuya sẽ không trở về quân doanh nghỉ ngơi.
Địch Thanh cũng không nghĩ những người này sớm về cung. Màn đêm đã buông xuống, hắn lững thững đầu đường và đang suy nghĩ cô gái trong kiệu là ai.
Nữ nhân hắn biết không nhiều, làm sao có thể là một người trong Bát bộ?
Đang lúc suy tư, nghe bên đường có tiếng tỳ bà từ trong quán rượu bất chấp truyền đến. Có bà lão đang ngân giọng hát:
- Làm việc vấn vả trăm tuổi, vinh quang mệt nhọc có nhau. Lợi và danh cứ dùng dằng qua đi, kể chi ngày tháng. Ngọc đi vàng bay, hồng nhan thành đầu bạc, cực phẩm để làm gì?
Địch Thanh không hiểu những từ này ai viết, lúc nghe thấy “dung nhan thành đầu bạc, cực phẩm để làm gì?” Trong lòng dâng lên một nỗi thê lương. Hắn tham gia quân ngũ hơn mười năm, tháng ngày thoi đưa, rất nhiều huynh đệ đã chết, người yêu thương không thể tương tụ, Quách Tuân cũng chết rồi, hắn người chưa già, lòng đã tang thương.
Tiếng tỳ bà dần thê lương. Địch Thanh đột nhiên chấn động trong lòng, ngây người tại chỗ, cuối cùng hắn nghĩ tới người trong kiệu là ai!
Là cô ấy, chắc là cô ấy. Nếu không phải cô ấy, ai có thể có loại ngữ điệu phong tình đó chứ?
Nhưng làm sao biết là cô ấy? Địch Thanh không dám tin, trong lòng nói cho mình. Trên đời nhiều người giọng nói giống vậy, không thể là cô ấy...
Địch Thanh tâm loạn như ma.
Tiếng tỳ bà dừng, ánh trăng sầu khổ, Địch Thanh ngây người hồi lâu, lúc này mới cười chua xót, đi qua con đường xuyên con hẻm, đi về phía quân doanh. Trong nụ cười của hắn tràn đầy ý bất đắc dĩ. Lúc này đã tới cửa con hẻm.
Hắn mới ra cửa hẻm, đột nhiên dừng chân. Hắn lòng tuy loạn, nhưng cảnh giác không mất, hắn đột nhiên cảm giác bước vào chỗ chết.
Sát khí bốn phía.
Có người muốn giết hắn, là ai giết hắn? Bọn họ muốn giết là Địch Thanh hay là muốn giết Thượng La Đa Đa? Địch Thanh không biết, nhưng chỉ nghe một tiếng quét qua, hai sườn tường cao đã xuất hiện ra mấy chục người, cầm trong tay liên hoàn nỏ. Vừa bóp cò, trong con hẻm tên bay như dệt, đã phong kín toàn bộ con đường sống.
Địch Thanh cho dù là phi điểu, lúc đó cũng không có con đường sống! Nếu Địch Thanh trong con hẻm, chắc chắn sẽ chết!
Nhưng Địch Thanh sớm có cảnh giác, lúc những người này xuất hiện đã lên tường cao. Lúc hắn đi đường, giống như con quỷ rượu một vai cao một vai thấp. Lúc trèo lên tường cao, lại như hổ mọc cánh.
Những người đó bấm nút cò, nhưng Địch Thanh đã tới bên cạnh những người đó, dùng sức đụng qua, chỉ nghe thấy mấy người kêu lên rồi té xuống. Tên nỏ trên tay bắn lệch ra, lại bắt chết người đối diện trên tường cao. Còn bọn họ rơi xuống trong con hẻm, đã bị tên nỏ ở tường cao đối diện bắn ra tạo thành cái sàng.
Sát thủ hai bên không ngờ, Địch Thanh còn chưa ra tay, bọn họ tự mình chém giết lẫn nhau.
Địch Thanh mồ hôi lạnh đầm đìa, không có thời gian đi kiểm tra sát thủ còn sống không. Vì hắn phải đối phó nguy cơ vô cùng cấp bách.
Một vệt xẹt qua bầu trời đêm, giống như sao băng, đã chém về phía đầu hắn.
Đao đó rất nhanh, rất mạnh, tựa như đã có từ trước, chỉ đợi Địch Thanh lên tường, sao đó lấy mạng hắn.
Địch Thanh không kịp rút đao, chỉ có thể lui. Nhưng hắn ở trên tường cao, vừa lui thì hết đường, đã bay xuống tường. Ánh sáng đao sáng như ánh trăng bay vút đầy trời, khó khăn chém tới cổ của Địch Thanh. Địch Thanh chỉ kịp giơ tay đỡ, cầm cung tên vừa cướp được cản lại.
Tiếng cười khuẩy vang lên, dây cung kéo căng. Nhưng trường đao cuối cùng dừng lại chốc lát, Địch Thanh đột nhiên rơi xuống, lùi lại bên cạnh tường.
Người đó trên liên tục ra hai đao, chỉ chém đứt dây cung, mới đợi người mượn thế cao, lại ra một đao nữa. Nhưng y thân hình đột nhiên ngừng lại, sau đó từ trên tường cao bay xuống.
Tiếng leng keng vang lên, trường đao rơi xuống đất, người đó té xuống đất, co giật, không còn động đậy nữa.
Nhưng trên cổ y lại có thêm một mũi tên, xuyên vào từ yết hầu.
Trước khi Địch Thanh rơi xuống đất, đã rút ra một mũi tên trên tường, làm phi tiêu ném ra, đánh chết người đó.
Lúc Địch Thanh rơi xuống đất, lưng hơi cong, hai lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh, chuẩn bị nghênh đón một trận kế tiếp. Người này tuyệt không phải là muốn giết Thượng La Đa Đa. Thượng La Đa Đa còn không xứng. Nói như vậy, người đến muốn giết Địch Thanh hắn?
Bọn họ sao biết Địch Thanh là Thượng La Đa Đa?
Trái tim Địch Thanh trầm lại, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía bên kia con hẻm. Không biết lúc này, có một cỗ kiệu đã lặng lẽ dừng lại.
Người đứng bên cạnh cỗ kiệu, ánh trăng sáng ngời chiếu lên tường con hẻm đó, quăng ra một cái bóng, úp gọn lên thân hình người đó.
Con ngươi Địch Thanh hơi co lại, quát khẽ:
- Lãng Mai?
Ánh mắt hắn nhạy bén, đã nhận ra người đó chính là Lãng Mai!
Lãng Mai dẫn hắn vào trong cung, tại sao lại muốn giết hắn? Bây giờ ám sát thất bại, Lãng Mai tại sao không đi, chẳng lẽ y vẫn còn một lá bài chưa lật trong tay?
Địch Thanh từng bước từng bước đi tới, nhìn chăm chăm hành động của Lãng Mai, càng lưu ý cỗ kiệu bên cạnh y.
Lãng Mai thấy Địch Thanh đi tới gần, đột nhiên nói:
- Những người này, là ta ta sắp xếp đến giết ngươi.
Địch Thanh thấy Lãng Mai thẳng thắn bộc trực, ngược lại có chút ngạc nhiên, không khỏi hỏi:
- Tại sao?
Tác giả :
Mặc Vũ