Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 230: Phích lịch (3)
Người trẻ tuổi nói:
- Đúng vậy, lúc Quách đại nhân bức người Đảng Hạng tới mặt băng, thì dùng “phích lịch”. Pphích lịch” vừa dùng, mặt sông bùng nổ, nước sông văng lên. Quân Đảng Hạng không kịp đề phòng, đã hoảng loạn bu thành một bầy, chết và bị thương vô số. Lúc đó Quách đại nhân nhân hiệu lệnh tam quân phát động tổng tiến công, lao qua nước sông, xông vào vòng vây của quân Đảng Hạng. Người Đảng Hạng vừa hoảng loạn vừa mệt mỏi. Đây là cơ hội vây phá tốt nhất của chúng tôi. Gã nói tới đây trong mắt lộ ra ánh sáng oán độc, nghiến răng nói:
- Đây vốn là kế sách hay, nhưng vì chúng tôi vốn có hai ngàn quân sinh lực chưa sử dụng, đội người ngựa đó do Hoàng Đức Hòa suất lĩnh, chỉ cần y ra sức vọt lên trước, chúng tôi sẽ không thua.
Sắc mặt Địch Thanh thay đổi lớn, khàn giọng nói:
- Y... không có xông lên?
Người trẻ tuổi cười thảm nói:
- Y chẳng những không xông lên. Ngược lại lúc thời khắc quan trọng nhất, dẫn binh chạy trốn.
Lòng bàn tay Địch Thanh siết chặt, lại nắm rút ra cán đao, cắn răng nói:
- Y... y không hề có chút lương tâm?
- Y quả thật không có chút lương tâm, lương tâm của y bị chó ăn rồi.
Khóe miệng người trẻ tuổi tràn ra máu tươi:
- Y thoát lần này, tuy dẫn đi toàn bộ quân, nhưng lòng quân cũng loạn. Quân Tống sớm mệt mỏi, không có hậu viện, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu từ bỏ tác chiến. Ta... Lưu Bình bảo Lưu Nghi Tôn con trai của y đuổi theo Hoàng Đức Hòa, khổ sở cầu xin Hoàng Đức Hòa đừng đi. Ngược lại bị Hoàng Đức Hòa đánh bị thương.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Tốt, Tốt! Trong danh sách ta phải giết, lại có thêm Hoàng Đức Hòa.
Người trẻ tuổi tiếp tục nói:
- Quách đại nhân tác chiến trong nước băng, vốn đã giết tam quân Đảng Hạng. Nhưng hậu quân rối loạn, tất cả khổ tâm của người đều trôi theo nước. Lúc này, bộ hạ của Lưu Bình cũng bắt đầu rối loạn. Lưu Bình ra sức chém giết, rút đao chém chết người rút lui, hô lớn vì nước mà chiến, rút lui là chết!
Vì nước mà chiến, rút lui là chết!
Lúc mọi người nghe tới câu nói này, trong lòng đã có chút ý bi thương. Một trận chiến Tam Xuyên Khẩu, chỉ là mấy người Quách Tuân, Vương Tín, Lưu Bình, làm Nguyên Hạo không dám xem thường quân Tống, mà trên chiến trường này cũng chỉ có mấy người này.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Vì nước mà chiến, rút lui là chết? Vậy Quách đại ca thì sao?
Người trẻ tuổi nắm chặc hai nắm tay nói:
- Nếu Quách đại nhân đi, không có ai cản được người. Nhưng người vẫn chiến đấu gian khổ trong nước băng, dành lấy cơ hội thoát mạng cho hơn ngàn người. Quân Đảng Hạng không biết phái bao nhiên cao thủ bao vây tấn công người. Cuối cùng người bị bị trúng mấy mũi tên, con ngựa chết thảm, người cũng vùi trong nước băng. Sau đó, người Đảng Hạng đều nói, Quách đại nhân chết rồi. Tình hình đó, làm sao người còn có thể sống?
Khóe miệng Địch Thanh co giật, thấp giọng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Người trẻ tuổi buồn bã nói:
- Quách đại nhân chết rồi. Lưu Bình thấy tình thế không ổn, biết xông lên thêm cũng không phá được vòng vây tấn công của người Đảng Hạng, chỉ có thể rút lui. Sự tình sau này, ta vì hôn mê trên chiến trường, không tận mắt thấy. Chỉ nghe nói Lưu Bình tuy thua, nhưng kéo chùn bước tiến của người Đảng Hạng tiến công Duyên Châu, rồi chiến đấu tiếp hai ngày. Cuối cùng cùng với Thạch Nguyên Tôn toàn bộ đều chết trận.
Giọng gã càng ngày càng thấp, trong giọng điệu có vẻ có chút không tự tin. Chẳng lẽ nói gã là vì không có tận mắt thấy, cho nên không dám khẳng định kết cục của Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn.
Cảm giác nhạy cảm của Địch Thanh tới cực điểm, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói thế nào. Phi Ưng thản nhiên nói:
- Ta lại nghe nói có chút không giống.
Người trẻ tuổi nhìn Phi Ưng giận dữ nói:
- Ngươi cho rằng ta nói dối sao? Ngươi có thể không tin ta, nhưng có thể nào không tin Quách đại nhân? Gã lạc trong sa mạc, được Phi Ưng cứu ra, vốn đối với Phi Ưng có chút cảm kích. Nhưng lúc này giận dựng tóc gáy, hận không để cùng Phi Ưng đánh một trận. Gã không biết Phi Ưng là ai, nhưng nghe Phi Ưng nói Địch Thanh đến rồi, gã cũng không nhịn nổi mà đến đây đem những gì biết kể qua một lượt.
Đây là khu vực của người Đảng Hạng, nhưng gã không sợ. Chuyện này nói ra cho dù là chết ngay lập tức, gã cũng không để ý.
Phi Ưng sắc sảo nói:
- Ta không dám nghi ngờ nửa đoạn trước của ngươi, nhưng phần sau ngươi nói có vấn đề.
Người trẻ tuổi tỏ vẻ thống khổ nói:
- Có vấn đề gì?
Phi Ưng trốn tránh không trả lời. Hoàng Đức Hòa tháo chạy, làm cho quân Tống bại trận. Nhưng quân Tống dù bại vẫn vinh quang. Bọn họ với mười ngàn người mệt mỏi, ngăn chặn hàng trăm ngàn người ngựa của Nguyên Hạo, đã làm Nguyên Hạo giật mình. Kết cục của quân Tống vốn là thất bại và diệt vong, nhưng bọn họ kéo dài ba ngày, các đường viện quân phía bắc cuối cùng đến kịp. Nguyên Hạo tuy thắng ở Ngũ Long Than Tam Xuyên Khẩu, nhưng là thắng thảm hại. Tổn thất không chỉ gần hai chục ngàn binh ngựa, mà còn niềm tin tất thắng nữa. Thử hỏi y lấy hàng trăm ngàn binh lực bao vây quân Tống, lại dành được chiến thắng khó khăn như vậy, làm sao thủ hạ có thể có thêm quyết tâm tác chiến? Nguyên Hạo nhìn ra điểm này. Đang vây giết Lưu Bình, thì không có định xuống phía nam, cũng không tiến công Duyên Châu, ngược lại lui về trại Kim Minh phòng ngự, lại thuận lấy hai chỗ Bình Viễn, Hàn Môn. Từ đó phía bắc thành Duyên Châu, ngoài thành Thanh Giản ra tất cả đều rơi vào tay của người Đảng Hạng,
Địch Thanh vội hỏi:
- Thành Thanh Giản bây giờ thế nào?
Phi Ưng nói:
- Thành Thanh Giản vẫn đang canh phòng nghiêm mật cố sống chết để giữ thành, Nguyên Hạo không thể phá. Thể diện triều Tống lần này mất hết, đương nhiên sẽ không bỏ chỗ này nữa, sẽ phái binh tiếp viện thành Thanh Giản. Trước mắt Đại Tống và Nguyên Hạo trong giai đoạn giằng co, nhưng biên cương Đại Tống đã đầy rẫy nguy cơ.
Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Chủng Thế Thành có dự kiến trước, cuối cùng bảo vệ được vùng biên giới phụ cận Diên Biên.
Phi Ưng lại nói:
- Sau khi Hoàng Đức Hòa trở về Duyên Châu nói với Phạm Ung là Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn tác chiến bất lợi, tang sư nhục nước, đã đầu phục Nguyên Hạo. Phạm Ung tin lời của Hoàng Đức Hòa, vội vàng trốn tránh trách nhiệm, lại tấu chuyện này lên triều đình. Kết quả lúc đó Thánh Thượng nghe xong, vô cùng tức giận, lập tức phái binh bắt toàn bộ cả nhà của Thạch Nguyên Tôn và Lưu Bình, nhốt vào thiên lao, chuẩn bị sau mùa thu xử trảm. Người duy nhất không có bị trách phạt chính là Quách Tuân, tất cả mọi người đều biết tấm gương trung liệt của Quách Tuân, cũng biết Quách Tuân trung thành và tận tâm với Thánh Thượng. Cho dù là hạng bỉ ổi vô lương như Hoàng Đức Hòa e rằng cũng không dám vu oan huynh ấy.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ chuyện lại có kết quả như thế.
Địch Thanh thất thanh nói:
- Thánh Thượng sẽ không hồ đồ như vậy chứ, sao đó thế nào?
Phi Ưng cười lạnh nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Triệu Trinh thông minh? Nếu thông minh làm sao có thể phái Phạm Ung, Hạ Thủ Vân loại người ngu xuẩn như vậy canh giữ biên cương?
Y cao ngạo phi thường, thoạt nhìn ngay cả thiên tử Đại Tống cũng không để vào mắt, nói tiếp:
- Sau đó may mắn có Phạm Trọng Yêm bước lên lục vấn. Bàng Tịch Lực bảo vệ, cộng thêm Ngự sử Văn Ngạn Bác đi tới Duyên Châu, lúc này mới đều tra ra chân tướng sự thật, xử trảm Hoàng Đức Hoà ở dưới thành Duyên Châu. Tuy nhiên, Hoàng Đức Hòa cũng có chuyện không nói sai.
Người trẻ tuổi, trán nổi gân xanh lên, nắm chặt hai nắm tay tiến lên quát:
- Ngươi nói dối, một chữ cũng không tin được.
Phi Ưng thản nhiên nói:
- Y nói Lưu Bình đầu hàng Nguyên Hạo, điểm này ít nhất không có nói sai!
Người trẻ tuổi trừng mắt muốn nứt ra, kêu lên:
- Ngươi nói cái gì? Lưu Bình sao có thể đầu hàng người Đảng Hạng.
Hai mắt gã đỏ ửng, hẳn là vô cùng phẫn nộ.
Phi Ưng nói từng chữ:
- Quách Tuân chết rồi, nhưng Lưu Bình không chết, Thạch Nguyên Tôn cũng không chết. Thiết Bích tướng công Lý Sĩ Bân cũng không chết! Người nên chết không chết, không nên chết lại chết rồi. Lưu Bình bọn họ đều bị bắt ở phủ Hưng Khánh. Theo ta được biết, qua mấy tháng nữa, Nguyên Hạo muốn lập quốc, ngồi ngang với Đại Tống - Khiết Đang, ba phần thiên hạ. Còn những người này đã được phong thưởng, đến lúc đó đều phải quỳ lại xưng thần. Buồn cười Đại Tống còn không biết tin này.
- Ngươi nói láo!
Người trẻ tuổi kích động quát.
Phi Ưng nói:
- Nếu ta nói láo, vậy ngươi vì sao phải kích động?
Người trẻ tuổi lùi lại mấy bước, măt đỏ bừng. Phi Ưng lại nói:
- Ta kỳ thực luôn lấy làm lạ, trong trận chiến Tam Xuyên Khẩu, ngươi đóng vai trò gì?
Người trẻ tuổi sắc mặt trở nên trắng bệch, lui lại một bước.
Mọi người không kìm nổi ngạc nhiên. Nếu người trẻ tuổi này cũng chiến đấu ở Tam Xuyên Khẩu, lại không thẹn với lương tâm, sao phải sợ người khác nói ra thân phận của mình?
Khóe miệng Phi Ưng mang nụ cười tàn nhẫn nhìn chằm chăm người trẻ tuổi, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm can gã:
- Ngươi vốn là quân Tống, nhưng trên mặt chưa có khắc chữ, cho thấy ngươi xuất thân không thấp. Ngươi vẫn còn trẻ, võ nghệ tầm thường, đương nhiên là cậy vào phụ công mới có địa vị như ngày hôm nay. Mỗi lúc ngươi nhắc tới Lưu Bình, đều có biểu lộ khác biệt, thái độ đối với y rõ ràng không giống người bên ngoài. Theo ta biết, lúc Lưu Bình xuất chinh, dẫn theo con là Lưu Nghi Tôn tham chiến. Sau đó theo lời triều định, Lưu Nghi Tôn chết trận rồi. Nhưng rõ ràng, Lưu Nghi Tôn không chết, ngươi chính là Lưu Nghi Tôn.
Người trẻ tuổi lui lại một bước, nét mặt tỏ ra hoảng loạn.
Trong lều vải giống như chết lặng. Không biết qua bao lâu, người trẻ tuổi mới nói:
- Không sai... Ta chính là Lưu Nghi Tôn, vậy thì sao?
Gã giơ tay vạch ngực áo ra, lộ ra vết thương chồng chất, kêu lên:
- Ta ở Tam Xuyên Khẩu, dựa vào lương tâm chiến đấu, may mắn không chết, đó không phải lỗi của ta.
Phi Ưng hai tròng mắt lóe sáng:
- Ngươi chính là có lương tâm, cho nên mới muốn đi ngang qua sa mạc tới phủ Hưng Khánh xem Lưu Bình rốt cuộc chết chưa, đúng không? Ngươi thà rằng phụ thân ngươi chết , cũng không muốn ông ta đầu hàng Nguyên Hạo, đúng không? Lần này nếu ngươi thấy Lưu Bình vẫn còn sống, nói không chừng sẽ ra tay giết hại ông ta, đúng không?
Phi Ưng liên tiếp hỏi ba câu, giống như lôi đình ập vào người Lưu Nghi Tôn. Lưu Nghi Tôn chấn động toàn thân, cười thảm nói:
- Ngươi nói đều đúng, nhưng sao ta có thể giết phụ thân của ta chứ? Rốt cuộc ngươi là ai, sao lại biết những chuyện này?
Phi Ưng cũng không trả lời câu hỏi của Lưu Nghi Tôn, nhìn qua bên Địch Thanh:
- Bây giờ tất cả mọi chuyện đều nói hết rồi. Tất cả mối họa đều là một mình Nguyên Hạo gây ra. Chỉ cần loại trừ Nguyên Hạo, mới có thể bảo vệ biên thùy an bình. Ngươi là Địch Thanh, ngươi cho rằng, chúng ta có nên giết Nguyên Hạo báo thù cho Quách đại ca không?
Địch Thanh chăm chú nhìn Phi Ưng nói:
- Đương nhiên là nên! Nếu dùng một mạng của ta đổi lấy mạng của Nguyên Hạo, ta không oán không hận!
Hắn không chú ý tới Đơn Đơn run rẩy như lá đung đưa trong gió, lại nói:
- Nhưng ta tới bây giờ vẫn không biết ngươi là ai, càng không hiểu tại sao ngươi muốn gánh vách gánh nặng này.
Phi Ưng lặng lẽ cười:
- Ta là ai quả thật quan trọng sao? Năm đó Quách đại ca cứu ta một mạng, ta nên trả cho huynh ấy! Lý do này không biết đã đủ không?
Địch Thanh thở dài:
- Đủ rồi... nhưng ngươi có dự tính gì không?
Có hay không có Phi Ưng, hắn cũng phải báo thù cho Quách Tuân. Lúc nghe được tin Quách Tuân chết, Địch Thanh nhất thời không có nghĩ tới Hương Ba Lạp nữa. Tràn đầy trong đầu hắn chỉ còn có một ý nghĩ làm sao có thể giết Nguyên Hạo.
Về phần thành bại hay không, hắn không bận tâm.
Phi Ưng chỉ một ngón tay nói:
- Mưu đồ của chúng ta, đều ở trên người này.
Địch Thanh nhìn qua, kinh ngạc nói:
- Tại sao?
Phi Ưng thở phào một cái nói:
- Ta biết Quách đại ca đã chết rồi, đang nghĩ làm thế nào đối phó Nguyên Hạo. Người này tên gọi Đơn Đơn, nhưng thân phận tuyệt không đơn giản...
Mỉm cười nhìn về phía Đơn Đơn, Phi Ưng nói:
- Đơn Đơn công chúa, nàng hy vọng ta nói hay là tự mình giới thiệu vậy?
Địch Thanh kinh ngạc, không biết thân phận của Đơn Đơn chính là công chúa, nàng là công chúa nước nào?
Đơn Đơn không run rẩy nữa, tiến lên trước một bước, nhìn Địch Thanh nói:
- Ta tên Đơn Đơn, họ Ngôi Danh, Ngôi Danh Đơn Đơn!
Địch Thanh hít vào một hơi, đã mơ hồ hiểu được cái gì, chưa kị nói gì, Đơn Đơn đã buồn bã:
- Nguyên Hạo vốn là đại ca ta, ta và huynh ấy là huynh muội ruột!
Địch Thanh ngơ ngẩn, hắn không ngờ rằng, Phi Ưng lại dám bắt muội muội của Nguyên Hạo. Càng không ngờ rằng, cô gái tinh quái này lại cùng ở Sất Sá tây bắc. Hắn đương nhiên cũng không ngờ, Nguyên Hạo giết Quách đại ca, còn hắn lại cứu muội muội của Nguyên Hạo.
Phi Ưng bên cạnh nói:
- Ta bắt cô ấy, không nghĩ cô ấy có thể thoát ra ngoài, cho nên ta lại bảo Thạch Đà đi bắt. May mắn là... ngươi dẫn cô ấy đến. Chẳng lẽ đây là ý trời, chủ ý của ông trời.
Y lạnh lùng nhìn Đơn Đơn nói:
- Ông trời cũng bảo chúng ta báo thù cho Quách đại ca, cho nên để cô chạy không thoát lòng bàn tay của ta.
Đơn Đơn ngược lại im lặng, thấp giọng nói với Địch Thanh:
- Nếu ông trời muốn ta chết, ta hy vọng có thể chết trong tay của ngài. Ngài cứu ta, lại giết ta, ta và ngài đời này không phải không nợ nhau nữa sao? Trong mắt nàng hiện lớp sương mù mông lung, lúc nhìn Địch Thanh, không cầu xin, không hận ý...
Trong mắt nàng tựa hồ cất dấu điều gì, nhưng tuyệt không phải sợ hãi.
Thạch Đà và Phi Tuyết sắc mặt đều hơi thay đổi, muốn nói lại thôi. Bọn họ dường như nghe ra điều gì từ trong lời nói của Đơn Đơn, nhưng không muốn nhiều lời.
Địch Thanh hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, thầm nghĩ: “Thạch Đà xưng hùng sa mạc Mao Ô Tác, nhưng thấy Phi Ưng thần nhãn lợi hại, khí thế kinh người, hẳn là Phi Ưng dùng vũ lực khuất phục Thạch Đà. Nhưng Thạch Đà thầm bất mãn, là mối họa ngầm lớn. Phi Ưng làm chuyện không từ thủ đoạn, Quách đại ca sao có loại bạn này. Nhưng nếu Phi Ưng không phải bạn của Quách đại ca, sao muốn đối phó Nguyên Hạo chứ?”
Thấy ánh mắt thảm thiết của Đơn Đơn, Địch Thanh thật lâu sau mới quay đầu nhìn Phi Ưng nói:
- Chúng ta muốn giết chính là Nguyên Hạo, chuyện của Nguyên Hạo không liên quan với muội muội của y.
Đơn Đơn mi mắt ươn ướt. Nàng hoàn toàn không ngờ, Địch Thanh lại là người như vậy.
Trong danh trướng mọi người biểu hiện khác nhau. Phi Ưng tay đang vịn mấy chiếc bàn trà thấp, trên tay bỗng dưng nổi gân xanh.
Địch Thanh chỉ cảm thấy áp lực khó nói xông tới, vẫn bình tĩnh nói:
- Ta không biết ngươi vốn là ai. Nhưng ngươi là Phi Ưng, thì nên hét gào trên bầu trời xanh, chứ không phải học kềnh kềnh ăn thịt thối. Ta là Địch Thanh, cho nên ta cho rằng Ngôi Danh Đơn Đơn không nên chết. Nếu Quách đại ca trên trời có linh thiên, đại ca cũng không tán thành ngươi làm như vậy.
- Đúng vậy, lúc Quách đại nhân bức người Đảng Hạng tới mặt băng, thì dùng “phích lịch”. Pphích lịch” vừa dùng, mặt sông bùng nổ, nước sông văng lên. Quân Đảng Hạng không kịp đề phòng, đã hoảng loạn bu thành một bầy, chết và bị thương vô số. Lúc đó Quách đại nhân nhân hiệu lệnh tam quân phát động tổng tiến công, lao qua nước sông, xông vào vòng vây của quân Đảng Hạng. Người Đảng Hạng vừa hoảng loạn vừa mệt mỏi. Đây là cơ hội vây phá tốt nhất của chúng tôi. Gã nói tới đây trong mắt lộ ra ánh sáng oán độc, nghiến răng nói:
- Đây vốn là kế sách hay, nhưng vì chúng tôi vốn có hai ngàn quân sinh lực chưa sử dụng, đội người ngựa đó do Hoàng Đức Hòa suất lĩnh, chỉ cần y ra sức vọt lên trước, chúng tôi sẽ không thua.
Sắc mặt Địch Thanh thay đổi lớn, khàn giọng nói:
- Y... không có xông lên?
Người trẻ tuổi cười thảm nói:
- Y chẳng những không xông lên. Ngược lại lúc thời khắc quan trọng nhất, dẫn binh chạy trốn.
Lòng bàn tay Địch Thanh siết chặt, lại nắm rút ra cán đao, cắn răng nói:
- Y... y không hề có chút lương tâm?
- Y quả thật không có chút lương tâm, lương tâm của y bị chó ăn rồi.
Khóe miệng người trẻ tuổi tràn ra máu tươi:
- Y thoát lần này, tuy dẫn đi toàn bộ quân, nhưng lòng quân cũng loạn. Quân Tống sớm mệt mỏi, không có hậu viện, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu từ bỏ tác chiến. Ta... Lưu Bình bảo Lưu Nghi Tôn con trai của y đuổi theo Hoàng Đức Hòa, khổ sở cầu xin Hoàng Đức Hòa đừng đi. Ngược lại bị Hoàng Đức Hòa đánh bị thương.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Tốt, Tốt! Trong danh sách ta phải giết, lại có thêm Hoàng Đức Hòa.
Người trẻ tuổi tiếp tục nói:
- Quách đại nhân tác chiến trong nước băng, vốn đã giết tam quân Đảng Hạng. Nhưng hậu quân rối loạn, tất cả khổ tâm của người đều trôi theo nước. Lúc này, bộ hạ của Lưu Bình cũng bắt đầu rối loạn. Lưu Bình ra sức chém giết, rút đao chém chết người rút lui, hô lớn vì nước mà chiến, rút lui là chết!
Vì nước mà chiến, rút lui là chết!
Lúc mọi người nghe tới câu nói này, trong lòng đã có chút ý bi thương. Một trận chiến Tam Xuyên Khẩu, chỉ là mấy người Quách Tuân, Vương Tín, Lưu Bình, làm Nguyên Hạo không dám xem thường quân Tống, mà trên chiến trường này cũng chỉ có mấy người này.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Vì nước mà chiến, rút lui là chết? Vậy Quách đại ca thì sao?
Người trẻ tuổi nắm chặc hai nắm tay nói:
- Nếu Quách đại nhân đi, không có ai cản được người. Nhưng người vẫn chiến đấu gian khổ trong nước băng, dành lấy cơ hội thoát mạng cho hơn ngàn người. Quân Đảng Hạng không biết phái bao nhiên cao thủ bao vây tấn công người. Cuối cùng người bị bị trúng mấy mũi tên, con ngựa chết thảm, người cũng vùi trong nước băng. Sau đó, người Đảng Hạng đều nói, Quách đại nhân chết rồi. Tình hình đó, làm sao người còn có thể sống?
Khóe miệng Địch Thanh co giật, thấp giọng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Người trẻ tuổi buồn bã nói:
- Quách đại nhân chết rồi. Lưu Bình thấy tình thế không ổn, biết xông lên thêm cũng không phá được vòng vây tấn công của người Đảng Hạng, chỉ có thể rút lui. Sự tình sau này, ta vì hôn mê trên chiến trường, không tận mắt thấy. Chỉ nghe nói Lưu Bình tuy thua, nhưng kéo chùn bước tiến của người Đảng Hạng tiến công Duyên Châu, rồi chiến đấu tiếp hai ngày. Cuối cùng cùng với Thạch Nguyên Tôn toàn bộ đều chết trận.
Giọng gã càng ngày càng thấp, trong giọng điệu có vẻ có chút không tự tin. Chẳng lẽ nói gã là vì không có tận mắt thấy, cho nên không dám khẳng định kết cục của Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn.
Cảm giác nhạy cảm của Địch Thanh tới cực điểm, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói thế nào. Phi Ưng thản nhiên nói:
- Ta lại nghe nói có chút không giống.
Người trẻ tuổi nhìn Phi Ưng giận dữ nói:
- Ngươi cho rằng ta nói dối sao? Ngươi có thể không tin ta, nhưng có thể nào không tin Quách đại nhân? Gã lạc trong sa mạc, được Phi Ưng cứu ra, vốn đối với Phi Ưng có chút cảm kích. Nhưng lúc này giận dựng tóc gáy, hận không để cùng Phi Ưng đánh một trận. Gã không biết Phi Ưng là ai, nhưng nghe Phi Ưng nói Địch Thanh đến rồi, gã cũng không nhịn nổi mà đến đây đem những gì biết kể qua một lượt.
Đây là khu vực của người Đảng Hạng, nhưng gã không sợ. Chuyện này nói ra cho dù là chết ngay lập tức, gã cũng không để ý.
Phi Ưng sắc sảo nói:
- Ta không dám nghi ngờ nửa đoạn trước của ngươi, nhưng phần sau ngươi nói có vấn đề.
Người trẻ tuổi tỏ vẻ thống khổ nói:
- Có vấn đề gì?
Phi Ưng trốn tránh không trả lời. Hoàng Đức Hòa tháo chạy, làm cho quân Tống bại trận. Nhưng quân Tống dù bại vẫn vinh quang. Bọn họ với mười ngàn người mệt mỏi, ngăn chặn hàng trăm ngàn người ngựa của Nguyên Hạo, đã làm Nguyên Hạo giật mình. Kết cục của quân Tống vốn là thất bại và diệt vong, nhưng bọn họ kéo dài ba ngày, các đường viện quân phía bắc cuối cùng đến kịp. Nguyên Hạo tuy thắng ở Ngũ Long Than Tam Xuyên Khẩu, nhưng là thắng thảm hại. Tổn thất không chỉ gần hai chục ngàn binh ngựa, mà còn niềm tin tất thắng nữa. Thử hỏi y lấy hàng trăm ngàn binh lực bao vây quân Tống, lại dành được chiến thắng khó khăn như vậy, làm sao thủ hạ có thể có thêm quyết tâm tác chiến? Nguyên Hạo nhìn ra điểm này. Đang vây giết Lưu Bình, thì không có định xuống phía nam, cũng không tiến công Duyên Châu, ngược lại lui về trại Kim Minh phòng ngự, lại thuận lấy hai chỗ Bình Viễn, Hàn Môn. Từ đó phía bắc thành Duyên Châu, ngoài thành Thanh Giản ra tất cả đều rơi vào tay của người Đảng Hạng,
Địch Thanh vội hỏi:
- Thành Thanh Giản bây giờ thế nào?
Phi Ưng nói:
- Thành Thanh Giản vẫn đang canh phòng nghiêm mật cố sống chết để giữ thành, Nguyên Hạo không thể phá. Thể diện triều Tống lần này mất hết, đương nhiên sẽ không bỏ chỗ này nữa, sẽ phái binh tiếp viện thành Thanh Giản. Trước mắt Đại Tống và Nguyên Hạo trong giai đoạn giằng co, nhưng biên cương Đại Tống đã đầy rẫy nguy cơ.
Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Chủng Thế Thành có dự kiến trước, cuối cùng bảo vệ được vùng biên giới phụ cận Diên Biên.
Phi Ưng lại nói:
- Sau khi Hoàng Đức Hòa trở về Duyên Châu nói với Phạm Ung là Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn tác chiến bất lợi, tang sư nhục nước, đã đầu phục Nguyên Hạo. Phạm Ung tin lời của Hoàng Đức Hòa, vội vàng trốn tránh trách nhiệm, lại tấu chuyện này lên triều đình. Kết quả lúc đó Thánh Thượng nghe xong, vô cùng tức giận, lập tức phái binh bắt toàn bộ cả nhà của Thạch Nguyên Tôn và Lưu Bình, nhốt vào thiên lao, chuẩn bị sau mùa thu xử trảm. Người duy nhất không có bị trách phạt chính là Quách Tuân, tất cả mọi người đều biết tấm gương trung liệt của Quách Tuân, cũng biết Quách Tuân trung thành và tận tâm với Thánh Thượng. Cho dù là hạng bỉ ổi vô lương như Hoàng Đức Hòa e rằng cũng không dám vu oan huynh ấy.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ chuyện lại có kết quả như thế.
Địch Thanh thất thanh nói:
- Thánh Thượng sẽ không hồ đồ như vậy chứ, sao đó thế nào?
Phi Ưng cười lạnh nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Triệu Trinh thông minh? Nếu thông minh làm sao có thể phái Phạm Ung, Hạ Thủ Vân loại người ngu xuẩn như vậy canh giữ biên cương?
Y cao ngạo phi thường, thoạt nhìn ngay cả thiên tử Đại Tống cũng không để vào mắt, nói tiếp:
- Sau đó may mắn có Phạm Trọng Yêm bước lên lục vấn. Bàng Tịch Lực bảo vệ, cộng thêm Ngự sử Văn Ngạn Bác đi tới Duyên Châu, lúc này mới đều tra ra chân tướng sự thật, xử trảm Hoàng Đức Hoà ở dưới thành Duyên Châu. Tuy nhiên, Hoàng Đức Hòa cũng có chuyện không nói sai.
Người trẻ tuổi, trán nổi gân xanh lên, nắm chặt hai nắm tay tiến lên quát:
- Ngươi nói dối, một chữ cũng không tin được.
Phi Ưng thản nhiên nói:
- Y nói Lưu Bình đầu hàng Nguyên Hạo, điểm này ít nhất không có nói sai!
Người trẻ tuổi trừng mắt muốn nứt ra, kêu lên:
- Ngươi nói cái gì? Lưu Bình sao có thể đầu hàng người Đảng Hạng.
Hai mắt gã đỏ ửng, hẳn là vô cùng phẫn nộ.
Phi Ưng nói từng chữ:
- Quách Tuân chết rồi, nhưng Lưu Bình không chết, Thạch Nguyên Tôn cũng không chết. Thiết Bích tướng công Lý Sĩ Bân cũng không chết! Người nên chết không chết, không nên chết lại chết rồi. Lưu Bình bọn họ đều bị bắt ở phủ Hưng Khánh. Theo ta được biết, qua mấy tháng nữa, Nguyên Hạo muốn lập quốc, ngồi ngang với Đại Tống - Khiết Đang, ba phần thiên hạ. Còn những người này đã được phong thưởng, đến lúc đó đều phải quỳ lại xưng thần. Buồn cười Đại Tống còn không biết tin này.
- Ngươi nói láo!
Người trẻ tuổi kích động quát.
Phi Ưng nói:
- Nếu ta nói láo, vậy ngươi vì sao phải kích động?
Người trẻ tuổi lùi lại mấy bước, măt đỏ bừng. Phi Ưng lại nói:
- Ta kỳ thực luôn lấy làm lạ, trong trận chiến Tam Xuyên Khẩu, ngươi đóng vai trò gì?
Người trẻ tuổi sắc mặt trở nên trắng bệch, lui lại một bước.
Mọi người không kìm nổi ngạc nhiên. Nếu người trẻ tuổi này cũng chiến đấu ở Tam Xuyên Khẩu, lại không thẹn với lương tâm, sao phải sợ người khác nói ra thân phận của mình?
Khóe miệng Phi Ưng mang nụ cười tàn nhẫn nhìn chằm chăm người trẻ tuổi, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm can gã:
- Ngươi vốn là quân Tống, nhưng trên mặt chưa có khắc chữ, cho thấy ngươi xuất thân không thấp. Ngươi vẫn còn trẻ, võ nghệ tầm thường, đương nhiên là cậy vào phụ công mới có địa vị như ngày hôm nay. Mỗi lúc ngươi nhắc tới Lưu Bình, đều có biểu lộ khác biệt, thái độ đối với y rõ ràng không giống người bên ngoài. Theo ta biết, lúc Lưu Bình xuất chinh, dẫn theo con là Lưu Nghi Tôn tham chiến. Sau đó theo lời triều định, Lưu Nghi Tôn chết trận rồi. Nhưng rõ ràng, Lưu Nghi Tôn không chết, ngươi chính là Lưu Nghi Tôn.
Người trẻ tuổi lui lại một bước, nét mặt tỏ ra hoảng loạn.
Trong lều vải giống như chết lặng. Không biết qua bao lâu, người trẻ tuổi mới nói:
- Không sai... Ta chính là Lưu Nghi Tôn, vậy thì sao?
Gã giơ tay vạch ngực áo ra, lộ ra vết thương chồng chất, kêu lên:
- Ta ở Tam Xuyên Khẩu, dựa vào lương tâm chiến đấu, may mắn không chết, đó không phải lỗi của ta.
Phi Ưng hai tròng mắt lóe sáng:
- Ngươi chính là có lương tâm, cho nên mới muốn đi ngang qua sa mạc tới phủ Hưng Khánh xem Lưu Bình rốt cuộc chết chưa, đúng không? Ngươi thà rằng phụ thân ngươi chết , cũng không muốn ông ta đầu hàng Nguyên Hạo, đúng không? Lần này nếu ngươi thấy Lưu Bình vẫn còn sống, nói không chừng sẽ ra tay giết hại ông ta, đúng không?
Phi Ưng liên tiếp hỏi ba câu, giống như lôi đình ập vào người Lưu Nghi Tôn. Lưu Nghi Tôn chấn động toàn thân, cười thảm nói:
- Ngươi nói đều đúng, nhưng sao ta có thể giết phụ thân của ta chứ? Rốt cuộc ngươi là ai, sao lại biết những chuyện này?
Phi Ưng cũng không trả lời câu hỏi của Lưu Nghi Tôn, nhìn qua bên Địch Thanh:
- Bây giờ tất cả mọi chuyện đều nói hết rồi. Tất cả mối họa đều là một mình Nguyên Hạo gây ra. Chỉ cần loại trừ Nguyên Hạo, mới có thể bảo vệ biên thùy an bình. Ngươi là Địch Thanh, ngươi cho rằng, chúng ta có nên giết Nguyên Hạo báo thù cho Quách đại ca không?
Địch Thanh chăm chú nhìn Phi Ưng nói:
- Đương nhiên là nên! Nếu dùng một mạng của ta đổi lấy mạng của Nguyên Hạo, ta không oán không hận!
Hắn không chú ý tới Đơn Đơn run rẩy như lá đung đưa trong gió, lại nói:
- Nhưng ta tới bây giờ vẫn không biết ngươi là ai, càng không hiểu tại sao ngươi muốn gánh vách gánh nặng này.
Phi Ưng lặng lẽ cười:
- Ta là ai quả thật quan trọng sao? Năm đó Quách đại ca cứu ta một mạng, ta nên trả cho huynh ấy! Lý do này không biết đã đủ không?
Địch Thanh thở dài:
- Đủ rồi... nhưng ngươi có dự tính gì không?
Có hay không có Phi Ưng, hắn cũng phải báo thù cho Quách Tuân. Lúc nghe được tin Quách Tuân chết, Địch Thanh nhất thời không có nghĩ tới Hương Ba Lạp nữa. Tràn đầy trong đầu hắn chỉ còn có một ý nghĩ làm sao có thể giết Nguyên Hạo.
Về phần thành bại hay không, hắn không bận tâm.
Phi Ưng chỉ một ngón tay nói:
- Mưu đồ của chúng ta, đều ở trên người này.
Địch Thanh nhìn qua, kinh ngạc nói:
- Tại sao?
Phi Ưng thở phào một cái nói:
- Ta biết Quách đại ca đã chết rồi, đang nghĩ làm thế nào đối phó Nguyên Hạo. Người này tên gọi Đơn Đơn, nhưng thân phận tuyệt không đơn giản...
Mỉm cười nhìn về phía Đơn Đơn, Phi Ưng nói:
- Đơn Đơn công chúa, nàng hy vọng ta nói hay là tự mình giới thiệu vậy?
Địch Thanh kinh ngạc, không biết thân phận của Đơn Đơn chính là công chúa, nàng là công chúa nước nào?
Đơn Đơn không run rẩy nữa, tiến lên trước một bước, nhìn Địch Thanh nói:
- Ta tên Đơn Đơn, họ Ngôi Danh, Ngôi Danh Đơn Đơn!
Địch Thanh hít vào một hơi, đã mơ hồ hiểu được cái gì, chưa kị nói gì, Đơn Đơn đã buồn bã:
- Nguyên Hạo vốn là đại ca ta, ta và huynh ấy là huynh muội ruột!
Địch Thanh ngơ ngẩn, hắn không ngờ rằng, Phi Ưng lại dám bắt muội muội của Nguyên Hạo. Càng không ngờ rằng, cô gái tinh quái này lại cùng ở Sất Sá tây bắc. Hắn đương nhiên cũng không ngờ, Nguyên Hạo giết Quách đại ca, còn hắn lại cứu muội muội của Nguyên Hạo.
Phi Ưng bên cạnh nói:
- Ta bắt cô ấy, không nghĩ cô ấy có thể thoát ra ngoài, cho nên ta lại bảo Thạch Đà đi bắt. May mắn là... ngươi dẫn cô ấy đến. Chẳng lẽ đây là ý trời, chủ ý của ông trời.
Y lạnh lùng nhìn Đơn Đơn nói:
- Ông trời cũng bảo chúng ta báo thù cho Quách đại ca, cho nên để cô chạy không thoát lòng bàn tay của ta.
Đơn Đơn ngược lại im lặng, thấp giọng nói với Địch Thanh:
- Nếu ông trời muốn ta chết, ta hy vọng có thể chết trong tay của ngài. Ngài cứu ta, lại giết ta, ta và ngài đời này không phải không nợ nhau nữa sao? Trong mắt nàng hiện lớp sương mù mông lung, lúc nhìn Địch Thanh, không cầu xin, không hận ý...
Trong mắt nàng tựa hồ cất dấu điều gì, nhưng tuyệt không phải sợ hãi.
Thạch Đà và Phi Tuyết sắc mặt đều hơi thay đổi, muốn nói lại thôi. Bọn họ dường như nghe ra điều gì từ trong lời nói của Đơn Đơn, nhưng không muốn nhiều lời.
Địch Thanh hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, thầm nghĩ: “Thạch Đà xưng hùng sa mạc Mao Ô Tác, nhưng thấy Phi Ưng thần nhãn lợi hại, khí thế kinh người, hẳn là Phi Ưng dùng vũ lực khuất phục Thạch Đà. Nhưng Thạch Đà thầm bất mãn, là mối họa ngầm lớn. Phi Ưng làm chuyện không từ thủ đoạn, Quách đại ca sao có loại bạn này. Nhưng nếu Phi Ưng không phải bạn của Quách đại ca, sao muốn đối phó Nguyên Hạo chứ?”
Thấy ánh mắt thảm thiết của Đơn Đơn, Địch Thanh thật lâu sau mới quay đầu nhìn Phi Ưng nói:
- Chúng ta muốn giết chính là Nguyên Hạo, chuyện của Nguyên Hạo không liên quan với muội muội của y.
Đơn Đơn mi mắt ươn ướt. Nàng hoàn toàn không ngờ, Địch Thanh lại là người như vậy.
Trong danh trướng mọi người biểu hiện khác nhau. Phi Ưng tay đang vịn mấy chiếc bàn trà thấp, trên tay bỗng dưng nổi gân xanh.
Địch Thanh chỉ cảm thấy áp lực khó nói xông tới, vẫn bình tĩnh nói:
- Ta không biết ngươi vốn là ai. Nhưng ngươi là Phi Ưng, thì nên hét gào trên bầu trời xanh, chứ không phải học kềnh kềnh ăn thịt thối. Ta là Địch Thanh, cho nên ta cho rằng Ngôi Danh Đơn Đơn không nên chết. Nếu Quách đại ca trên trời có linh thiên, đại ca cũng không tán thành ngươi làm như vậy.
Tác giả :
Mặc Vũ