Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 210: Liên hoàn (5)
Cửa trại đóng chặt tràn đầy sát khí dưới tuyết đêm. Địch Thanh hoang mang, hét to trước cửa trại:
- Chỉ huy sứ Địch Thanh của Thanh Giản Thành phụng mệnh đến trợ giúp, xin được gặp Vương Đô Giám.
Tướng phòng giữ trại Bình Viễn là Vương Kế Nguyên, vốn là Binh Mã Đô Giám Duyên Châu, nếu luận về chức quan thì còn trên cả Địch Thanh.
Địch Thanh hô xong, bên trong trại yên lặng.
Chẳng biết tại sao trong lòng Địch Thanh cảm thấy bất an. Cát Chấn Viễn lại lớn tiếng hô một lần nữa, lần này trên đài cao trong cửa trại có người đáp to:
- Có tin được không?
Địch Thanh lập tức nói:
- Có quân lệnh của Phạm Tri Châu làm bằng chứng!
Hắn thấy đối phương cẩn thận là điều nên làm, lúc này quân giặc xâm phạm biên giới, cẩn thận một chút luôn tốt.
Trên đài cao dùng dây thừng thả một cái giỏ bằng trúc xuống, người đó hô:
- Xin hãy để quân lệnh vào giỏ, đợi chúng ta kiểm chứng là thật hay giả rồi mới cho các ngươi vào trại.
Địch Thanh đem quân lệnh để vào giỏ bằng trúc, Cát Chấn Viễn có chút bất mãn nói:
- Chúng ta không ngại cực khổ chạy tới nơi này, bọn họ không đề phòng cướp lại đi đề phòng chúng ta!
Địch Thanh hơi nhíu mày, nói:
- Bình Viễn là nơi mấu chốt, bọn họ cẩn thận là rất tốt.
Tiếp qua một lát, người trong trại nghiệm qua quân lệnh, cất giọng nói:
- Quả nhiên là Địch chỉ huy, mau mở cửa trại nghênh tiếp Chỉ huy sứ tiến vào.
Cửa trại “kẽo kẹt” mở ra, năm sáu binh sĩ ra đón, người cầm đầu ôm quyền nói:
- Địch chỉ huy, tại hạ là Tả Khâu, từ lâu đã nghe đại danh Địch chỉ huy, không ngờ hôm nay may mắn được gặp ngươi. Tại hạ cũng là Chỉ huy sư, tuy nhiên Chỉ huy sứ này của ta không thể lớn bằng Địch chỉ huy sứ rồi.
Dứt lời cười ha ha, thái độ có chút thân mật.
Địch Thanh mỉm cười nói:
- Tả Chỉ huy quá khiêm nhường rồi. Không biết Vương Đô Giám hiện giờ đang ở đâu?
Tả Khâu cười nói:
- Quân tình khẩn cấp, Vương Đô Giám vẫn luôn tuần tra lại tây trại. Phiá đông trại cũng khá yên bình nên giao cho Chỉ huy sứ không ra gì là ta đến trông giữ.
Rồi quay sang nói với binh lính đứng bên:
- Còn thất thần ra đấy làm gì, mau tới bái kiến Địch chỉ huy.
Thái độ của những người kia vẫn luôn lãnh đạm,nghe vậy đều nói:
- Địch chỉ huy...
Địch Thanh mỉm cười nói:
- Đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì? Đúng rồi, gần đây tình hình quân địch như nào?
Nhưng trong lòng nghĩ: “Nơi này đề phòng không nghiêm mật như ta nghĩ.”
Tả Khâu cau mày nói:
- Bà cô nó chứ, mấy ngày trước đám tặc Đảng Hạng kia tập kích hung hãn, tuy nhiên chúng ta cũng đánh trả rất mạnh, vài lần đã đánh lui bọn chúng. Mấy ngày nay...người Đảng Hạng đã không có động tĩnh gì, hơn phân nửa là sợ không dám đến đây nữa.
Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, đột nhiên nói:
- Trước khi ta tới đã phái thủ hạ thông bẩm với Vương Đại nhân là có quân tình quan trọng muốn bẩm báo Vương Đô Giám, không biết phía bên Vương Đô Giám đã báo lại với Tả Chỉ huy hay chưa?
Tả Khâu kinh ngạc, hai tròng mắt đảo ngược, lập tức nói:
- Nói, đương nhiên là nói. Vương Đô Giám còn nói, chỉ cần Địch chỉ huy sứ đến cần phỉa báo cho hắn biết, hắn sẽ đến gặp ngươi ngay. Tuy nhiên giờ trời đã tối, mời Địch chỉ huy đi nghỉ ngơi trước, ta phái người đi tìm Vương Đô Giám.
- Vậy thì vất vả rồi.
Địch Thanh cảm tạ nói.
- Đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì?
Tả Khâu lại cười, lập tức chỉ bảo một thủ hạ đi tìm Vương Đô Giám, rồi lại bố trí nơi nghỉ ngơi tạm thời cho đám người Địch Thanh.
Địch Thanh nói với Tư Mã Bất Quần:
- Ngươi và Chấn Viễn dẫn theo các huynh đệ nghe theo sự phân phó của Tả chỉ huy, ta gặp Vương Đô Giám rồi sẽ nhanh chóng quay về tìm các ngươi.
Tư Mã Bất Quân vẫn luôn trầm mặc, thấy thế định nói gì đó, đột nhiên nhìn về phía đất tuyết, gật đầu:
- Thuộc hạ đã biết.
Địch Thanh dậm chân, hà hơi nói:
- Mùa đông ở đây thật lạnh. Lúc ta ở Sơn Tây cũng chưa gặp thời tiết lạnh như này.
Tả Khâu hòa theo:
- Đúng vậy, nơi này lạnh hơn chút. Địch chỉ huy, mời bên này.
Y đi vào trước, mấy thủ hạ dẫn Địch Thanh đi tới một gian phòng lớn.
Tường bảo vệ quanh trại phần lớn là đơn sơ, căn phòng kia tuy lớn nhưng chỉ được dựng bằng mấy tấm ván gỗ, vô cùng thô kệch. May là trong phòng có một lò sưởi được đốt lên nên không phải lo lắng cái lạnh như băng này. Tả Khâu lệnh cho thủ hạ chờ ở bên ngoài, mình và Địch Thanh ngồi đối diện, phân phó:
- Mau châm trà.
Địch Thanh vừa định nói vài câu khách khí thì nước trà đã được bưng lên. Tả Khâu rót đầy hai chén trà, đột nhiên chân mày Địch Thanh nhướn lên, nói:
- A, Vương Đô Giám đến thì phải?
Tả Khâu hơi giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đêm đông lạnh lẽo, ánh lửa trong phòng xuyên qua cũng không phá được bóng đêm băng lạnh. Bông tuyết chầm chậm rơi nhẹ nhàng đậu trên mặt đất càng tăng thêm vẻ yên tĩnh lạnh lùng.
Không ai đến.
Tả Khâu chậm rãi nghiêng đầu lại, mỉm cười nói:
- Nghe nói Địch chỉ huy cực kỳ tỉnh táo, hình như không giống lắm thì phải?
Dường như Địch Thanh cũng có chút ngượng ngùng vì nhận lầm của mình, xấu hổ nói:
- A...chắc là mèo hoang đi qua?
Tả Khâu cười to nói:
- Địch chỉ huy có thể nghe được cả tiếng mèo hoang đi lại, quả là không đơn giản.
Y không ra ngoài xem xét, dường như đã tin lời của Địch Thanh nói, bưng chén trà tới trước mặt, nói:
- Địch chỉ huy, mời dùng trà. Vương đại nhân sẽ tới nhanh thôi.
Địch Thanh nâng chung trà lên, ngửi rồi đặt xuống nói:
- Đây là Tiên xuân trà bậc nhất của Kinh Hồ, hương vị dù hơi nhạt nhưng dư vị kéo dài, ấm áp như đầu xuân, rất có ý vị.
Hắn học trà đạo cùng với Dương Niệm Ân, miệng nói nhưng lòng lại nhớ Dương Vũ Thường, trong lòng lại mang chút buồn bã.
Trong mắt Tả Khâu có chút kinh ngạc:
- Không ngờ Địch chỉ huy lại hiểu biết về trà đạo như vậy, ta thật là kẻ quê mùa không hiểu về thứ đó. Nào, trước cạn sau kính.
Dứt lời uống trà một hơi cạn sạch.
Địch Thanh cười nhấp một ngụm trà, từ từ nuốt xuống, nói:
- Trà này...phải từ từ thưởng thức mới ngon.
Tả Khâu đặt chén trà xuống, đột nhiên hỏi:
- Không biết Địch chỉ huy muốn tìm Vương Đô Giám thảo luận chuyện gì?
Thấy Địch Thanh trầm mặc không nói gì, Tả Khâu tự tát mình, lắc đầu nói:
- Tại hạ thật sự lỗ mãng, phải biết rằng Vương Đô Giám và Địch chỉ huy thảo luận là chuyện quan trọng, một người ngoài cuộc như ta sao có thể tham gia được?
Địch Thanh cười cười, nói:
- Thực ra lúc trước ta cũng không phái người đến, cũng không có quân tình gì cần Vương Đô Giám chỉ bảo.
Sắc mặt Tả Khâu biến đổi:
- Vậy lời ngươi vừa rồi nói là có ý gì?
- Chỉ huy sứ Địch Thanh của Thanh Giản Thành phụng mệnh đến trợ giúp, xin được gặp Vương Đô Giám.
Tướng phòng giữ trại Bình Viễn là Vương Kế Nguyên, vốn là Binh Mã Đô Giám Duyên Châu, nếu luận về chức quan thì còn trên cả Địch Thanh.
Địch Thanh hô xong, bên trong trại yên lặng.
Chẳng biết tại sao trong lòng Địch Thanh cảm thấy bất an. Cát Chấn Viễn lại lớn tiếng hô một lần nữa, lần này trên đài cao trong cửa trại có người đáp to:
- Có tin được không?
Địch Thanh lập tức nói:
- Có quân lệnh của Phạm Tri Châu làm bằng chứng!
Hắn thấy đối phương cẩn thận là điều nên làm, lúc này quân giặc xâm phạm biên giới, cẩn thận một chút luôn tốt.
Trên đài cao dùng dây thừng thả một cái giỏ bằng trúc xuống, người đó hô:
- Xin hãy để quân lệnh vào giỏ, đợi chúng ta kiểm chứng là thật hay giả rồi mới cho các ngươi vào trại.
Địch Thanh đem quân lệnh để vào giỏ bằng trúc, Cát Chấn Viễn có chút bất mãn nói:
- Chúng ta không ngại cực khổ chạy tới nơi này, bọn họ không đề phòng cướp lại đi đề phòng chúng ta!
Địch Thanh hơi nhíu mày, nói:
- Bình Viễn là nơi mấu chốt, bọn họ cẩn thận là rất tốt.
Tiếp qua một lát, người trong trại nghiệm qua quân lệnh, cất giọng nói:
- Quả nhiên là Địch chỉ huy, mau mở cửa trại nghênh tiếp Chỉ huy sứ tiến vào.
Cửa trại “kẽo kẹt” mở ra, năm sáu binh sĩ ra đón, người cầm đầu ôm quyền nói:
- Địch chỉ huy, tại hạ là Tả Khâu, từ lâu đã nghe đại danh Địch chỉ huy, không ngờ hôm nay may mắn được gặp ngươi. Tại hạ cũng là Chỉ huy sư, tuy nhiên Chỉ huy sứ này của ta không thể lớn bằng Địch chỉ huy sứ rồi.
Dứt lời cười ha ha, thái độ có chút thân mật.
Địch Thanh mỉm cười nói:
- Tả Chỉ huy quá khiêm nhường rồi. Không biết Vương Đô Giám hiện giờ đang ở đâu?
Tả Khâu cười nói:
- Quân tình khẩn cấp, Vương Đô Giám vẫn luôn tuần tra lại tây trại. Phiá đông trại cũng khá yên bình nên giao cho Chỉ huy sứ không ra gì là ta đến trông giữ.
Rồi quay sang nói với binh lính đứng bên:
- Còn thất thần ra đấy làm gì, mau tới bái kiến Địch chỉ huy.
Thái độ của những người kia vẫn luôn lãnh đạm,nghe vậy đều nói:
- Địch chỉ huy...
Địch Thanh mỉm cười nói:
- Đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì? Đúng rồi, gần đây tình hình quân địch như nào?
Nhưng trong lòng nghĩ: “Nơi này đề phòng không nghiêm mật như ta nghĩ.”
Tả Khâu cau mày nói:
- Bà cô nó chứ, mấy ngày trước đám tặc Đảng Hạng kia tập kích hung hãn, tuy nhiên chúng ta cũng đánh trả rất mạnh, vài lần đã đánh lui bọn chúng. Mấy ngày nay...người Đảng Hạng đã không có động tĩnh gì, hơn phân nửa là sợ không dám đến đây nữa.
Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, đột nhiên nói:
- Trước khi ta tới đã phái thủ hạ thông bẩm với Vương Đại nhân là có quân tình quan trọng muốn bẩm báo Vương Đô Giám, không biết phía bên Vương Đô Giám đã báo lại với Tả Chỉ huy hay chưa?
Tả Khâu kinh ngạc, hai tròng mắt đảo ngược, lập tức nói:
- Nói, đương nhiên là nói. Vương Đô Giám còn nói, chỉ cần Địch chỉ huy sứ đến cần phỉa báo cho hắn biết, hắn sẽ đến gặp ngươi ngay. Tuy nhiên giờ trời đã tối, mời Địch chỉ huy đi nghỉ ngơi trước, ta phái người đi tìm Vương Đô Giám.
- Vậy thì vất vả rồi.
Địch Thanh cảm tạ nói.
- Đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì?
Tả Khâu lại cười, lập tức chỉ bảo một thủ hạ đi tìm Vương Đô Giám, rồi lại bố trí nơi nghỉ ngơi tạm thời cho đám người Địch Thanh.
Địch Thanh nói với Tư Mã Bất Quần:
- Ngươi và Chấn Viễn dẫn theo các huynh đệ nghe theo sự phân phó của Tả chỉ huy, ta gặp Vương Đô Giám rồi sẽ nhanh chóng quay về tìm các ngươi.
Tư Mã Bất Quân vẫn luôn trầm mặc, thấy thế định nói gì đó, đột nhiên nhìn về phía đất tuyết, gật đầu:
- Thuộc hạ đã biết.
Địch Thanh dậm chân, hà hơi nói:
- Mùa đông ở đây thật lạnh. Lúc ta ở Sơn Tây cũng chưa gặp thời tiết lạnh như này.
Tả Khâu hòa theo:
- Đúng vậy, nơi này lạnh hơn chút. Địch chỉ huy, mời bên này.
Y đi vào trước, mấy thủ hạ dẫn Địch Thanh đi tới một gian phòng lớn.
Tường bảo vệ quanh trại phần lớn là đơn sơ, căn phòng kia tuy lớn nhưng chỉ được dựng bằng mấy tấm ván gỗ, vô cùng thô kệch. May là trong phòng có một lò sưởi được đốt lên nên không phải lo lắng cái lạnh như băng này. Tả Khâu lệnh cho thủ hạ chờ ở bên ngoài, mình và Địch Thanh ngồi đối diện, phân phó:
- Mau châm trà.
Địch Thanh vừa định nói vài câu khách khí thì nước trà đã được bưng lên. Tả Khâu rót đầy hai chén trà, đột nhiên chân mày Địch Thanh nhướn lên, nói:
- A, Vương Đô Giám đến thì phải?
Tả Khâu hơi giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đêm đông lạnh lẽo, ánh lửa trong phòng xuyên qua cũng không phá được bóng đêm băng lạnh. Bông tuyết chầm chậm rơi nhẹ nhàng đậu trên mặt đất càng tăng thêm vẻ yên tĩnh lạnh lùng.
Không ai đến.
Tả Khâu chậm rãi nghiêng đầu lại, mỉm cười nói:
- Nghe nói Địch chỉ huy cực kỳ tỉnh táo, hình như không giống lắm thì phải?
Dường như Địch Thanh cũng có chút ngượng ngùng vì nhận lầm của mình, xấu hổ nói:
- A...chắc là mèo hoang đi qua?
Tả Khâu cười to nói:
- Địch chỉ huy có thể nghe được cả tiếng mèo hoang đi lại, quả là không đơn giản.
Y không ra ngoài xem xét, dường như đã tin lời của Địch Thanh nói, bưng chén trà tới trước mặt, nói:
- Địch chỉ huy, mời dùng trà. Vương đại nhân sẽ tới nhanh thôi.
Địch Thanh nâng chung trà lên, ngửi rồi đặt xuống nói:
- Đây là Tiên xuân trà bậc nhất của Kinh Hồ, hương vị dù hơi nhạt nhưng dư vị kéo dài, ấm áp như đầu xuân, rất có ý vị.
Hắn học trà đạo cùng với Dương Niệm Ân, miệng nói nhưng lòng lại nhớ Dương Vũ Thường, trong lòng lại mang chút buồn bã.
Trong mắt Tả Khâu có chút kinh ngạc:
- Không ngờ Địch chỉ huy lại hiểu biết về trà đạo như vậy, ta thật là kẻ quê mùa không hiểu về thứ đó. Nào, trước cạn sau kính.
Dứt lời uống trà một hơi cạn sạch.
Địch Thanh cười nhấp một ngụm trà, từ từ nuốt xuống, nói:
- Trà này...phải từ từ thưởng thức mới ngon.
Tả Khâu đặt chén trà xuống, đột nhiên hỏi:
- Không biết Địch chỉ huy muốn tìm Vương Đô Giám thảo luận chuyện gì?
Thấy Địch Thanh trầm mặc không nói gì, Tả Khâu tự tát mình, lắc đầu nói:
- Tại hạ thật sự lỗ mãng, phải biết rằng Vương Đô Giám và Địch chỉ huy thảo luận là chuyện quan trọng, một người ngoài cuộc như ta sao có thể tham gia được?
Địch Thanh cười cười, nói:
- Thực ra lúc trước ta cũng không phái người đến, cũng không có quân tình gì cần Vương Đô Giám chỉ bảo.
Sắc mặt Tả Khâu biến đổi:
- Vậy lời ngươi vừa rồi nói là có ý gì?
Tác giả :
Mặc Vũ