Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 205: Điệt mã (5)
Trại binh trả lời:
-Trương chỉ huy, ngài trở về rồi, có hơn ngàn người Khương đang khiêu chiến ngoài trại. Ngài không có mặt, Lý công tử và Hồ phó chỉ huy đã xuất trại nghênh chiến rồi.
Trong lòng Trương Ngọc kinh sợ, anh ta biết Lý công tử chính là Lý Hoài Bảo, cũng chính là con trai của Thiết Bích Tướng công Lý Sĩ Bân. Còn Hồ phó chỉ huy tên gọi là Hồ Chước, vốn là trợ thủ của Trương Ngọc, phò tá Trương Ngọc trấn thủ trại An Phong.
Lý Hoài Bảo xuất binh, thắng thì còn dễ ăn nói, nếu như có chuyện, chỉ e Trương Ngọc anh ta khó mà tránh khỏi liên can.
Nghĩ đến đây, Trương Trương Ngọc vội vàng tới phía bắc trại, chưa tới gần thì đã nghe thấy những tiếng hoang hô từng đợt. Trương Ngọc giương mắt nhìn, thấy phía trước có người thúc ngựa chạy tới. Người dẫn đầu đó cũng có vẻ tuấn tú, tuy chỉ hai mắt hơi bé, quầng mắt thâm đen, bộ dạng như thiếu ngủ.
Trương Ngọc nhận ra người đó chính là Lý Hoài Bảo, anh ta thở phào một cái, rồi nghênh đón nói:
-Lý công tử, công tử không sao chứ?
Lý Hoài Bảo liếc Trương Ngọc một cái, bỗng nhiên bật cười ha hả.
Trương Ngọc có chút khó hiểu, không kìm được hỏi lại:
-Vì sao Lý công tử lại cười như vậy?
Lý Hoài Bảo cười một hồi lâu rồi mới quay đầu sang một người đàn ông mặt xanh đứng bên cạnh nói:
-Ta thì có chuyện gì được chứ? Hồ Chước, ngươi hãy kể lại chuyện nực cười cho chỉ huy sứ của các ngươi nghe đi.
Hồ Chước vốn là trợ thủ của Trương Ngọc, nhưng nhìn ánh mắt Trương Ngọc mỉm cười thì châm biếm nói:
-Trương chỉ huy, sự việc thật sự buồn cười. Người Khương khiêu chiến bên ngoài trại, ban đầu vênh váo tự đắc. Lý công tử đang tuần tra nơi đây, thấy thế giận giữ, lệnh cho binh sĩ ra tay xuất kích. Không ngờ mới giương cờ khỏi doanh trại thì đám người Khương đó liền quay đầu bỏ chạy.
Nói dứt lời gã lại cười ha hả.
Trương Ngọc thầm nghĩ: “điều này thì có gì đáng cười chứ? Lý Hoài Bảo ngươi ở trước mặt ta thể hiện sự uy phong, người Khương thấy các ngươi giương cờ liền bỏ chạy, ở đây dường như có gì đó kỳ lạ.”
Trương Ngọc xử lý công việc khôn khéo, thấy mọi người đều đang cao hứng, không tiện nghi ngờ, chỉ thản nhiên nói:
-Lý công tử thật uy phong.
Hồ Chước nói theo:
-Uy phong nhất, buồn cười nhất không phải là người Khương tháo chạy, mà là Lý công tử đuổi theo, có người Khương ngã ngựa, thấy Lý công tử quát hỏi vì sao không đánh mà bỏ chạy, ngài đoán xem bọn chúng trả lời thế nào?
Trương Ngọc thấy vẻ mặt Hồ Chước ngạo mạn, trong lòng giận giữ, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh nói:
-Ta rất ngốc, không đoán được.
Hồ Chước giễu cợt nói:
-Người Khương đó nói chúng vốn cho rằng nơi đây chỉ có mình Trương chỉ huy nên mới dám đến, không ngờ Lý tướng quân cũng ở đây, bọn chúng nhìn thấy cờ của Thiết Bích tướng công thì sự dũng cảm đều tan biến hết, nào dám đánh lại?
Dứt lời gã lại cười lớn.
Mọi người cùng cười, Lý Hoài Bảo ngồi trên ngựa cũng cười ngặt nghẽo, chỉ vào Trương Ngọc nói:
-Trương chỉ huy à, ngươi…haha.
Y không nói gì nữa, nhưng tỏ ý kinh miệt mà không cần nói cũng biết. Y vung roi da, thúc ngựa bỏ đi.
Trương Ngọc đứng đó, trong lòng tức giận, nắm chặt hai bàn tay, móng tay gần như đâm vào da thịt anh ta.
Lý Hoài Bảo đâu thèm để tâm tới tâm trạng của Trương Ngọc. Y vốn là kẻ kiêu xa. Mấy năm gần đây ỷ vào danh tiếng của phụ thân nên làm mưu làm gió ở trại Kim Minh, kiêu ngạo thành quen. Sau khi làm nhục Trương Ngọc, Lý Hoài Bảo chẳng còn muốn đi tuần tra các trại khác nên chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, không ngờ có thủ hạ tên gọi là Thượng Quan Nhạn vội vã chạy tới báo:
-Lý công tử, Hạ Tùy Hạ Bộ Thự đến đây, anh ta tìm ngài khắp nơi.
Lỳ Hoài Bảo khẽ giật mình, hỏi lại:
-Hạ Bộ Thự đến đây làm gì?
Cha con Lý Gia ở trại Kim Minh tuy là chúa đất, nhưng chức quan của Lý Hoài Bảo còn thua xa Hạ Tùy. Hơn nữa Hạ Tùy còn có người cha là Đô bộ thự, cho dù là Lý Sĩ Bân cũng kông dám chậm trễ. Lý Hoài Bảo cũng luôn luôn khách khí với Hạ Tùy.
Thượng Quan Nhạn đáp:
-Nghe nói người Đảng Hạng lại xuất binh rồi, lần này tấn công toàn diện Tây bắc. Không chỉ Hạ Bộ Thự đến, mà cha anh ta là Đô bộ thự cũng đến, lúc này đang bàn bạc với tướng công về chuyện làm thế nào đối phó người Đảng Hạng.
Lý Hoài Bảo hơi kinh sợ, sau đó cười lạnh lùng nói:
-Bất luận người Đảng Hạng đánh tới như thế nào, chẳng lẽ còn dám đánh tới trại Kim Minh sao?
Trại Kim Minh đã do ba đời Lý Gia xây dựng nhiều năm, được mệnh danh là tường đồng vách sắt của tây Bắc.
Mấy năm gần đây, biên thùy tuy có lúc chiến loạn, nhưng trại Kim Minh trước sau không bị tấn công quá lớn.
Thượng Quan Nhạn cười xòa nói:
-Đúng vậy, đúng vậy, nhưng…công tử vẫn muốn gặp Hạ bộ thự sao? Lúc này hạ bộ thự đang ở trong Khoan Tâm đường của trại Hoàng Đôi.
Trại Hoàng Đôi là một phân trại xa hoa nhất của trại Kim Minh, bên trong có tòa nhà vô cùng xa xỉ. Khoan Tâm đường là nơi tinh xảo nhất trong trại Hoàng Đôi, bên trong có ca múa vô cùng tuyệt vời, còn có rượu uống mãi không bao giờ hết.
Lý Hoài Bảo nghe nói Hạ Tùy đang ở trại Hoàng Đôi, bất giác khẽ cười nói;
-Ngươi làm rất tốt, đưa ta đi nào.
Lý Hoài Bảo luôn cảm thấy Hạ Tùy và y là cùng một loại người, đều là không nhịn tửu sắc, là những nhân vật phóng đãng. Lý Hoài Bảo cũng không muốn đi gặp Hạ Thủ Vân. Đô bộ đầu tất nhiên là do Thiết Bích tướng công tiếp đón, còn việc chiêu đãi Bộ thự mới là việc mà Lý Hoài Bảo y nên làm.
Lỳ Hoài Bảo chưa tới Khoan Tâm đường đã nghe thấy tiếng đàn vang lên du dương, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Hạ Tùy đang ngồi trong Khoan Tâm đường, mắt chăm chú xem múa hát ở trước đường.
Trong đại đường có một vũ nữ mặc chiếc váy màu trắng quay tròn xung quanh, nhảy múa như tuyết bay, để lộ hai bắp chân trắng nõn đẫy đà.
Ánh mắt Hạ Tùy dường như muốn rớt xuống thân thể vũ nữ kia.
Thượng Quan Nhạn vốn đang tiếp đãi, Lý Hoài Bảo lắc đầu dừng lại, lặng lẽ chờ màn múa hát dừng, Lý Hoài Bảo thầm nghĩ: “Cha con Hạ thị quyền cao chức trọng, cha ta đang chiêu đãi Hạ Thủ Vân, mình nhất định phải khiến cho Hạ Tùy hài lòng mà quay về mới được.”
Đợi bài múa xong, vũ nữ cuộn tròn tại chỗ, chiếc váy chảy xuống như muốn rơi, tựa như bài ca đưa tiễn mặt trời lặn lúc hoàng hôn
Bên trong đường yên tĩnh, yên tĩnh như tuyết, tuyết là cô quạnh.
Tiếng vỗ tay vang lên, Lý Hoài Bảo vỗ tay bước vào, cười lớn nói:
-Hạ công tử, điệu múa này… có được không?
Hạ Tùy như là mới nhìn thấy bộ dạng của Lý Hoài Bảo, ngồi xuống mỉm cười đáp:
-Không ngờ trại Kim Minh cũng có màn ca múa này. Ta cho dù ở Biện Kinh cũng ít được thấy.
Lý Hoài Bảo đi tới chỗ thủ hạ của Hạ Tùy ngồi, cùng cười nói:
-Hạ công tử nếu thích có thể hàng ngày đến đây thưởng thức.
Ánh mắt Hạ Tùy chớp chớp, khẽ thở dài nói:
-Ta thì vẫn thích, nhưng cha ta không cho phép. Người Đảng Hạng lại xuất binh ra Hạ Lan Nguyên, xuôi xuống phía nam tấn công quân Bảo An, bao vây tấn công cửa bắc, tình hình quân sự Tây Bắc rất cấp bách rồi.
Lý Hoài Bảo cười lớn đáp:
-Người Đảng Hạng tấn công vội thì có ích gì? Có Đô bộ thự và Bộ thự điều binh khiển tướng, bày mưu tính kế, người Đảng Hạng còn không phải là sẽ giống năm trước, thất bại mà quay về sao?
Hạ Tùy cười khách khí, trong điệu cười giống như ẩn chứa điều gì,
- Lý công tử thật biết nói chuyện. Đô bộ thự cố nhiên có thể bày mưu tính kế, nhưng nếu trại Kim Minh phòng thủ kiên cố thì vẫn có thể thoải mái như vậy. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, do đó Đô bộ thự và ta đến đây là còn muốn xem trại Kim Minh chuẩn bị thế nào rồi.
Lý Hoài Bảo kiêu ngạo nói:
-Hạ công tử cứ yên tâm, cho dù người Đảng Hạng có cả trăm vạn hùng binh đánh tới cũng không thể làm được gì trại Kim Minh. Còn trại Kim Minh đây thì còn thành Duyên Châu. Hạ công tử chắc không biết chuyện hôm nay nhỉ.
Y không xưng hô theo cấp quan của Hạ Tùy, mà xưng hô theo quan hệ cá nhân, chính là muốn lôi kéo mối quan hệ này.
Hạ Tùy hơi có chút kinh ngạc, nói:
-Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Hoài Bảo lại đem chuyện người Khương thấy cờ thì hồn bay phách lạc nói lại, rồi cười đắc ý. Tinh thần Hạ Tùy hơn rung lên, đập bàn nói:
-Không ngờ Thiết Bích tướng công uy danh như vậy, một khi đã như vậy, ta còn lo lắng gì nữa?
Lý Hoài Bảo cười nói:
-Đúng là như vậy. Hạ công tử ở đây, không cần lo lắng điều gì cả.
Hạ Tùy đột nhiên lắc đầu đáp:
-Haiz, ta chỉ lo một chuyện.
-Hạ công tử lo lắng chuyện vì vậy?
Lý Hoài Bảo có chút ngạc nhiên hỏi lại.
Nét mặt Hạ Tùy lộ vẻ đau khổ nói:
-Ta chỉ e ở đây rượu ngon quá nhiều, ta sẽ say chết ở đây mất.
Lý Hoài Bảo bừng tỉnh ngộ, biết là Hạ Tùy đùa, cười lớn nói:
-Hạ công tử thật biết cách nói chuyện. Thượng Quan Nhạn, đi lấy loại rượu ngon nhất tới đây, đêm nay ta và Hạ công tử không say không về.
Rượu chảy xuôi như nước, múa xoay tròn như gió.
Trong tửu sắc, thời gian lúc nào cũng trôi nhanh như dòng nước chảy siết.
Màn đêm đã buông xuống, bóng đêm dần về khuya nhưng trước Khoan Tâm đường càng thêm náo nhiệt, vũ nữ uốn lượn như cuồng phong cuốn tuyết.
Hạ Tùy liếc nhìn ra ngoài trời, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, cuối cùng vươn vai, lẩm bẩm nói:
-Đến lúc rồi.
Xem ra gã uống rất nhiều, nhưng ánh mắt không hề có vẻ say.
Lý Hoài Bảo sớm đã tám phần say, không nghe rõ Hạ Tùy nói gì, nói lớn:
-Hạ công tử, ngài còn muốn gì nữa? Có gì thì cứ nói, ở đây có ta sẽ lấy cho ngài ngay.
Nét mặt bẽn lẽn, nhìn vũ nữ múa trước đường, Lý Hoài Bảo cười dâm tà nói:
-Ta thấy công tử hình như rất thích cô bé vũ nữ này, hay là đêm nay hãy để có bé đó phục vụ ngài?
Hạ Tùy không nhìn vũ nữ, đột nhiên nói:
-Lý công tử, cha ta đối với Lý gia ngươi thế nào?
Lý Hoài Bảo lại cười, mượn cớ say, vỗ thật mạnh vào ngực đáp:
-Ân trọng như núi.
Những lời này của Lý Hoài Bảo cũng không trái lương tâm, bởi vì không lâu trước, Nguyên Hạo từng gửi thư, cẩm bào và đai vàng ở Tống cảnh, hẹn với Lý Sĩ Bân phản Tống, nhưng bức thư này không biết vì sao lại rơi vào tay Hạ Tùy, sự việc này cũng bị Phạm Ung biết được.
Tạo phản vốn lạ tội danh lớn, nhưng Hạ Thủ Vân, Hạ Tùy đều cho rằng đây là kế phản gián của Nguyên Hạo, lại nói với Phạm Ung là cha con Lý gia và người Đảng Hạng có mối thù tuyền kiếp, tuyết đối sẽ không làm việc này. Phạm Ung nghe đề nghị của Hạ Thủ Vân rằng đem chuyện này ra cũng không giải quyết được gì.
Chính vì chuyện này nên cha con Lý gia rất cảm kích cha con Hạ gia.
Hạ Tùy thở nhẹ nhàng, từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Hoài Bảo, hỏi:
-Vậy bây giờ cha con ta có việc rất khó, không biết ngươi có bằng lòng giúp không?
Lý Hoài Bảo lảo đảo đứng dậy, cố sức gật đầu đáp:
-Được, ngài nói đi, Hạ..công tử, ngài… ngài… nếu như muốn lấy đầu ta, ta cũng xin dâng hai tay.
Dứt lời, y cười hì hì, dùng hai tay nắm lấy đầu rồi đưa về phía Hạ Tùy, xong lại cười ha hả.
Y đã say lắm rồi, đi đứng không còn vững nữa, đột nhiên nghe một tiếng “choang”.
Lý Hoài Bảo vẫn chưa tỉnh cơn say, chợt cảm thấy cổ lạnh lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân như bay lên, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy tay trên Hạ Tùy cầm chiếc đao, trên đao có máu, đang đối diện với một cái xác không đầu.
Lý Hoài Bảo bỗng bừng tỉnh:
- Ta..
Không kịp nghĩ gì nhiều, y đã lại cảm thấy không còn cảm giác gì nữa.
Hạ Tùy chỉ một đao là chém bay đầu Lý Hoài Bảo, máu tươi tuôn chảy, nhuộm đỏ cả sắc xuân.
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, Hạ Tùy liền quát lên:
-Tiếp tục gảy đàn đi.
Tiếng đàn lại cất lên, vũ nữ nhảy múa không ngừng, xoay tròn xung quanh.
Trong đường, Thượng Quan Nhạn không hề có chút bối rối, nhưng mặt thì xanh lên.
Hạ Tùy quay đầu nhìn Thượng Quan Nhạn nói:
-Đến lúc rồi. Ở đây còn một nhân vật nữa là Trương Ngọc. Sau khi ngươi thu dọn hắn, hãy làm việc theo như kế hoạch.
Thượng Quan Nhạn hành lễ rồi rút lui. Hạ Tùy chậm rãi đi ra ngoài Khoan Tâm đường.
Tuyết đang lạnh, trời đất trắng xóa.
Hạ Tùy với tay nắm một nắm tuyết lau vết máu trên thanh đao. Thân đao sáng quắc ánh lên khuôn mặt dữ tợn. Hạ Tùy lau xong thân đao, lại chờ một chút, lúc này mới thủng thỉnh lấy từ trong ngực ra một ống trúc, rồi đốt sợi đồng.
Một tiếng “bụp” vang lên, trong đêm tối mịt mùng đột nhiên xuất hiện một đóa hoa chói lọi, pháo hoa như đóa hoa với hàng ngàn cánh hoa nở rộ, rực rỡ lóa cả mắt, chiếu sáng trại Kim Minh.
Thời gian rất nhanh, xa xa có những ánh lửa bập bùng, chiếu sáng cả màn đêm.
Sau khi pháo hoa tan hết, bầu trời đêm lại vắng lặng, ánh lửa khắp bốn phía, tất thảy ba mươi sáu trại Kim Minh bỗng nhiên sôi sục lên.
Hạ Tùy nhìn ánh lửa không chút ngạc nhiên, chỉ cười rồi thì thào nói:
-Trại Kim Minh… tường đồng vách sắt? Hay cho một tường đồng vách sắt!
Bên trong tiếng cười lạnh lùng của gã còn mang cả vẻ đắc ý.
Bên trong đường, ca múa vẫn chưa ngừng, tiếng đàn gấp gáp, mọi việc dường như vừa mới xảy ra. Chẳng qua là trò khôi hài, nhưng cái váy trắng kia lúc lắc như tuyết hoa tung bay, tựa như là một khúc hát tiễn đưa Lý Hoài Bảo, lại giống như là kết cục của trại Kim Minh, mở ra khúc dạo đầu ảm đạm.
-Trương chỉ huy, ngài trở về rồi, có hơn ngàn người Khương đang khiêu chiến ngoài trại. Ngài không có mặt, Lý công tử và Hồ phó chỉ huy đã xuất trại nghênh chiến rồi.
Trong lòng Trương Ngọc kinh sợ, anh ta biết Lý công tử chính là Lý Hoài Bảo, cũng chính là con trai của Thiết Bích Tướng công Lý Sĩ Bân. Còn Hồ phó chỉ huy tên gọi là Hồ Chước, vốn là trợ thủ của Trương Ngọc, phò tá Trương Ngọc trấn thủ trại An Phong.
Lý Hoài Bảo xuất binh, thắng thì còn dễ ăn nói, nếu như có chuyện, chỉ e Trương Ngọc anh ta khó mà tránh khỏi liên can.
Nghĩ đến đây, Trương Trương Ngọc vội vàng tới phía bắc trại, chưa tới gần thì đã nghe thấy những tiếng hoang hô từng đợt. Trương Ngọc giương mắt nhìn, thấy phía trước có người thúc ngựa chạy tới. Người dẫn đầu đó cũng có vẻ tuấn tú, tuy chỉ hai mắt hơi bé, quầng mắt thâm đen, bộ dạng như thiếu ngủ.
Trương Ngọc nhận ra người đó chính là Lý Hoài Bảo, anh ta thở phào một cái, rồi nghênh đón nói:
-Lý công tử, công tử không sao chứ?
Lý Hoài Bảo liếc Trương Ngọc một cái, bỗng nhiên bật cười ha hả.
Trương Ngọc có chút khó hiểu, không kìm được hỏi lại:
-Vì sao Lý công tử lại cười như vậy?
Lý Hoài Bảo cười một hồi lâu rồi mới quay đầu sang một người đàn ông mặt xanh đứng bên cạnh nói:
-Ta thì có chuyện gì được chứ? Hồ Chước, ngươi hãy kể lại chuyện nực cười cho chỉ huy sứ của các ngươi nghe đi.
Hồ Chước vốn là trợ thủ của Trương Ngọc, nhưng nhìn ánh mắt Trương Ngọc mỉm cười thì châm biếm nói:
-Trương chỉ huy, sự việc thật sự buồn cười. Người Khương khiêu chiến bên ngoài trại, ban đầu vênh váo tự đắc. Lý công tử đang tuần tra nơi đây, thấy thế giận giữ, lệnh cho binh sĩ ra tay xuất kích. Không ngờ mới giương cờ khỏi doanh trại thì đám người Khương đó liền quay đầu bỏ chạy.
Nói dứt lời gã lại cười ha hả.
Trương Ngọc thầm nghĩ: “điều này thì có gì đáng cười chứ? Lý Hoài Bảo ngươi ở trước mặt ta thể hiện sự uy phong, người Khương thấy các ngươi giương cờ liền bỏ chạy, ở đây dường như có gì đó kỳ lạ.”
Trương Ngọc xử lý công việc khôn khéo, thấy mọi người đều đang cao hứng, không tiện nghi ngờ, chỉ thản nhiên nói:
-Lý công tử thật uy phong.
Hồ Chước nói theo:
-Uy phong nhất, buồn cười nhất không phải là người Khương tháo chạy, mà là Lý công tử đuổi theo, có người Khương ngã ngựa, thấy Lý công tử quát hỏi vì sao không đánh mà bỏ chạy, ngài đoán xem bọn chúng trả lời thế nào?
Trương Ngọc thấy vẻ mặt Hồ Chước ngạo mạn, trong lòng giận giữ, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh nói:
-Ta rất ngốc, không đoán được.
Hồ Chước giễu cợt nói:
-Người Khương đó nói chúng vốn cho rằng nơi đây chỉ có mình Trương chỉ huy nên mới dám đến, không ngờ Lý tướng quân cũng ở đây, bọn chúng nhìn thấy cờ của Thiết Bích tướng công thì sự dũng cảm đều tan biến hết, nào dám đánh lại?
Dứt lời gã lại cười lớn.
Mọi người cùng cười, Lý Hoài Bảo ngồi trên ngựa cũng cười ngặt nghẽo, chỉ vào Trương Ngọc nói:
-Trương chỉ huy à, ngươi…haha.
Y không nói gì nữa, nhưng tỏ ý kinh miệt mà không cần nói cũng biết. Y vung roi da, thúc ngựa bỏ đi.
Trương Ngọc đứng đó, trong lòng tức giận, nắm chặt hai bàn tay, móng tay gần như đâm vào da thịt anh ta.
Lý Hoài Bảo đâu thèm để tâm tới tâm trạng của Trương Ngọc. Y vốn là kẻ kiêu xa. Mấy năm gần đây ỷ vào danh tiếng của phụ thân nên làm mưu làm gió ở trại Kim Minh, kiêu ngạo thành quen. Sau khi làm nhục Trương Ngọc, Lý Hoài Bảo chẳng còn muốn đi tuần tra các trại khác nên chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, không ngờ có thủ hạ tên gọi là Thượng Quan Nhạn vội vã chạy tới báo:
-Lý công tử, Hạ Tùy Hạ Bộ Thự đến đây, anh ta tìm ngài khắp nơi.
Lỳ Hoài Bảo khẽ giật mình, hỏi lại:
-Hạ Bộ Thự đến đây làm gì?
Cha con Lý Gia ở trại Kim Minh tuy là chúa đất, nhưng chức quan của Lý Hoài Bảo còn thua xa Hạ Tùy. Hơn nữa Hạ Tùy còn có người cha là Đô bộ thự, cho dù là Lý Sĩ Bân cũng kông dám chậm trễ. Lý Hoài Bảo cũng luôn luôn khách khí với Hạ Tùy.
Thượng Quan Nhạn đáp:
-Nghe nói người Đảng Hạng lại xuất binh rồi, lần này tấn công toàn diện Tây bắc. Không chỉ Hạ Bộ Thự đến, mà cha anh ta là Đô bộ thự cũng đến, lúc này đang bàn bạc với tướng công về chuyện làm thế nào đối phó người Đảng Hạng.
Lý Hoài Bảo hơi kinh sợ, sau đó cười lạnh lùng nói:
-Bất luận người Đảng Hạng đánh tới như thế nào, chẳng lẽ còn dám đánh tới trại Kim Minh sao?
Trại Kim Minh đã do ba đời Lý Gia xây dựng nhiều năm, được mệnh danh là tường đồng vách sắt của tây Bắc.
Mấy năm gần đây, biên thùy tuy có lúc chiến loạn, nhưng trại Kim Minh trước sau không bị tấn công quá lớn.
Thượng Quan Nhạn cười xòa nói:
-Đúng vậy, đúng vậy, nhưng…công tử vẫn muốn gặp Hạ bộ thự sao? Lúc này hạ bộ thự đang ở trong Khoan Tâm đường của trại Hoàng Đôi.
Trại Hoàng Đôi là một phân trại xa hoa nhất của trại Kim Minh, bên trong có tòa nhà vô cùng xa xỉ. Khoan Tâm đường là nơi tinh xảo nhất trong trại Hoàng Đôi, bên trong có ca múa vô cùng tuyệt vời, còn có rượu uống mãi không bao giờ hết.
Lý Hoài Bảo nghe nói Hạ Tùy đang ở trại Hoàng Đôi, bất giác khẽ cười nói;
-Ngươi làm rất tốt, đưa ta đi nào.
Lý Hoài Bảo luôn cảm thấy Hạ Tùy và y là cùng một loại người, đều là không nhịn tửu sắc, là những nhân vật phóng đãng. Lý Hoài Bảo cũng không muốn đi gặp Hạ Thủ Vân. Đô bộ đầu tất nhiên là do Thiết Bích tướng công tiếp đón, còn việc chiêu đãi Bộ thự mới là việc mà Lý Hoài Bảo y nên làm.
Lỳ Hoài Bảo chưa tới Khoan Tâm đường đã nghe thấy tiếng đàn vang lên du dương, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Hạ Tùy đang ngồi trong Khoan Tâm đường, mắt chăm chú xem múa hát ở trước đường.
Trong đại đường có một vũ nữ mặc chiếc váy màu trắng quay tròn xung quanh, nhảy múa như tuyết bay, để lộ hai bắp chân trắng nõn đẫy đà.
Ánh mắt Hạ Tùy dường như muốn rớt xuống thân thể vũ nữ kia.
Thượng Quan Nhạn vốn đang tiếp đãi, Lý Hoài Bảo lắc đầu dừng lại, lặng lẽ chờ màn múa hát dừng, Lý Hoài Bảo thầm nghĩ: “Cha con Hạ thị quyền cao chức trọng, cha ta đang chiêu đãi Hạ Thủ Vân, mình nhất định phải khiến cho Hạ Tùy hài lòng mà quay về mới được.”
Đợi bài múa xong, vũ nữ cuộn tròn tại chỗ, chiếc váy chảy xuống như muốn rơi, tựa như bài ca đưa tiễn mặt trời lặn lúc hoàng hôn
Bên trong đường yên tĩnh, yên tĩnh như tuyết, tuyết là cô quạnh.
Tiếng vỗ tay vang lên, Lý Hoài Bảo vỗ tay bước vào, cười lớn nói:
-Hạ công tử, điệu múa này… có được không?
Hạ Tùy như là mới nhìn thấy bộ dạng của Lý Hoài Bảo, ngồi xuống mỉm cười đáp:
-Không ngờ trại Kim Minh cũng có màn ca múa này. Ta cho dù ở Biện Kinh cũng ít được thấy.
Lý Hoài Bảo đi tới chỗ thủ hạ của Hạ Tùy ngồi, cùng cười nói:
-Hạ công tử nếu thích có thể hàng ngày đến đây thưởng thức.
Ánh mắt Hạ Tùy chớp chớp, khẽ thở dài nói:
-Ta thì vẫn thích, nhưng cha ta không cho phép. Người Đảng Hạng lại xuất binh ra Hạ Lan Nguyên, xuôi xuống phía nam tấn công quân Bảo An, bao vây tấn công cửa bắc, tình hình quân sự Tây Bắc rất cấp bách rồi.
Lý Hoài Bảo cười lớn đáp:
-Người Đảng Hạng tấn công vội thì có ích gì? Có Đô bộ thự và Bộ thự điều binh khiển tướng, bày mưu tính kế, người Đảng Hạng còn không phải là sẽ giống năm trước, thất bại mà quay về sao?
Hạ Tùy cười khách khí, trong điệu cười giống như ẩn chứa điều gì,
- Lý công tử thật biết nói chuyện. Đô bộ thự cố nhiên có thể bày mưu tính kế, nhưng nếu trại Kim Minh phòng thủ kiên cố thì vẫn có thể thoải mái như vậy. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, do đó Đô bộ thự và ta đến đây là còn muốn xem trại Kim Minh chuẩn bị thế nào rồi.
Lý Hoài Bảo kiêu ngạo nói:
-Hạ công tử cứ yên tâm, cho dù người Đảng Hạng có cả trăm vạn hùng binh đánh tới cũng không thể làm được gì trại Kim Minh. Còn trại Kim Minh đây thì còn thành Duyên Châu. Hạ công tử chắc không biết chuyện hôm nay nhỉ.
Y không xưng hô theo cấp quan của Hạ Tùy, mà xưng hô theo quan hệ cá nhân, chính là muốn lôi kéo mối quan hệ này.
Hạ Tùy hơi có chút kinh ngạc, nói:
-Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Hoài Bảo lại đem chuyện người Khương thấy cờ thì hồn bay phách lạc nói lại, rồi cười đắc ý. Tinh thần Hạ Tùy hơn rung lên, đập bàn nói:
-Không ngờ Thiết Bích tướng công uy danh như vậy, một khi đã như vậy, ta còn lo lắng gì nữa?
Lý Hoài Bảo cười nói:
-Đúng là như vậy. Hạ công tử ở đây, không cần lo lắng điều gì cả.
Hạ Tùy đột nhiên lắc đầu đáp:
-Haiz, ta chỉ lo một chuyện.
-Hạ công tử lo lắng chuyện vì vậy?
Lý Hoài Bảo có chút ngạc nhiên hỏi lại.
Nét mặt Hạ Tùy lộ vẻ đau khổ nói:
-Ta chỉ e ở đây rượu ngon quá nhiều, ta sẽ say chết ở đây mất.
Lý Hoài Bảo bừng tỉnh ngộ, biết là Hạ Tùy đùa, cười lớn nói:
-Hạ công tử thật biết cách nói chuyện. Thượng Quan Nhạn, đi lấy loại rượu ngon nhất tới đây, đêm nay ta và Hạ công tử không say không về.
Rượu chảy xuôi như nước, múa xoay tròn như gió.
Trong tửu sắc, thời gian lúc nào cũng trôi nhanh như dòng nước chảy siết.
Màn đêm đã buông xuống, bóng đêm dần về khuya nhưng trước Khoan Tâm đường càng thêm náo nhiệt, vũ nữ uốn lượn như cuồng phong cuốn tuyết.
Hạ Tùy liếc nhìn ra ngoài trời, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, cuối cùng vươn vai, lẩm bẩm nói:
-Đến lúc rồi.
Xem ra gã uống rất nhiều, nhưng ánh mắt không hề có vẻ say.
Lý Hoài Bảo sớm đã tám phần say, không nghe rõ Hạ Tùy nói gì, nói lớn:
-Hạ công tử, ngài còn muốn gì nữa? Có gì thì cứ nói, ở đây có ta sẽ lấy cho ngài ngay.
Nét mặt bẽn lẽn, nhìn vũ nữ múa trước đường, Lý Hoài Bảo cười dâm tà nói:
-Ta thấy công tử hình như rất thích cô bé vũ nữ này, hay là đêm nay hãy để có bé đó phục vụ ngài?
Hạ Tùy không nhìn vũ nữ, đột nhiên nói:
-Lý công tử, cha ta đối với Lý gia ngươi thế nào?
Lý Hoài Bảo lại cười, mượn cớ say, vỗ thật mạnh vào ngực đáp:
-Ân trọng như núi.
Những lời này của Lý Hoài Bảo cũng không trái lương tâm, bởi vì không lâu trước, Nguyên Hạo từng gửi thư, cẩm bào và đai vàng ở Tống cảnh, hẹn với Lý Sĩ Bân phản Tống, nhưng bức thư này không biết vì sao lại rơi vào tay Hạ Tùy, sự việc này cũng bị Phạm Ung biết được.
Tạo phản vốn lạ tội danh lớn, nhưng Hạ Thủ Vân, Hạ Tùy đều cho rằng đây là kế phản gián của Nguyên Hạo, lại nói với Phạm Ung là cha con Lý gia và người Đảng Hạng có mối thù tuyền kiếp, tuyết đối sẽ không làm việc này. Phạm Ung nghe đề nghị của Hạ Thủ Vân rằng đem chuyện này ra cũng không giải quyết được gì.
Chính vì chuyện này nên cha con Lý gia rất cảm kích cha con Hạ gia.
Hạ Tùy thở nhẹ nhàng, từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Hoài Bảo, hỏi:
-Vậy bây giờ cha con ta có việc rất khó, không biết ngươi có bằng lòng giúp không?
Lý Hoài Bảo lảo đảo đứng dậy, cố sức gật đầu đáp:
-Được, ngài nói đi, Hạ..công tử, ngài… ngài… nếu như muốn lấy đầu ta, ta cũng xin dâng hai tay.
Dứt lời, y cười hì hì, dùng hai tay nắm lấy đầu rồi đưa về phía Hạ Tùy, xong lại cười ha hả.
Y đã say lắm rồi, đi đứng không còn vững nữa, đột nhiên nghe một tiếng “choang”.
Lý Hoài Bảo vẫn chưa tỉnh cơn say, chợt cảm thấy cổ lạnh lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân như bay lên, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy tay trên Hạ Tùy cầm chiếc đao, trên đao có máu, đang đối diện với một cái xác không đầu.
Lý Hoài Bảo bỗng bừng tỉnh:
- Ta..
Không kịp nghĩ gì nhiều, y đã lại cảm thấy không còn cảm giác gì nữa.
Hạ Tùy chỉ một đao là chém bay đầu Lý Hoài Bảo, máu tươi tuôn chảy, nhuộm đỏ cả sắc xuân.
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, Hạ Tùy liền quát lên:
-Tiếp tục gảy đàn đi.
Tiếng đàn lại cất lên, vũ nữ nhảy múa không ngừng, xoay tròn xung quanh.
Trong đường, Thượng Quan Nhạn không hề có chút bối rối, nhưng mặt thì xanh lên.
Hạ Tùy quay đầu nhìn Thượng Quan Nhạn nói:
-Đến lúc rồi. Ở đây còn một nhân vật nữa là Trương Ngọc. Sau khi ngươi thu dọn hắn, hãy làm việc theo như kế hoạch.
Thượng Quan Nhạn hành lễ rồi rút lui. Hạ Tùy chậm rãi đi ra ngoài Khoan Tâm đường.
Tuyết đang lạnh, trời đất trắng xóa.
Hạ Tùy với tay nắm một nắm tuyết lau vết máu trên thanh đao. Thân đao sáng quắc ánh lên khuôn mặt dữ tợn. Hạ Tùy lau xong thân đao, lại chờ một chút, lúc này mới thủng thỉnh lấy từ trong ngực ra một ống trúc, rồi đốt sợi đồng.
Một tiếng “bụp” vang lên, trong đêm tối mịt mùng đột nhiên xuất hiện một đóa hoa chói lọi, pháo hoa như đóa hoa với hàng ngàn cánh hoa nở rộ, rực rỡ lóa cả mắt, chiếu sáng trại Kim Minh.
Thời gian rất nhanh, xa xa có những ánh lửa bập bùng, chiếu sáng cả màn đêm.
Sau khi pháo hoa tan hết, bầu trời đêm lại vắng lặng, ánh lửa khắp bốn phía, tất thảy ba mươi sáu trại Kim Minh bỗng nhiên sôi sục lên.
Hạ Tùy nhìn ánh lửa không chút ngạc nhiên, chỉ cười rồi thì thào nói:
-Trại Kim Minh… tường đồng vách sắt? Hay cho một tường đồng vách sắt!
Bên trong tiếng cười lạnh lùng của gã còn mang cả vẻ đắc ý.
Bên trong đường, ca múa vẫn chưa ngừng, tiếng đàn gấp gáp, mọi việc dường như vừa mới xảy ra. Chẳng qua là trò khôi hài, nhưng cái váy trắng kia lúc lắc như tuyết hoa tung bay, tựa như là một khúc hát tiễn đưa Lý Hoài Bảo, lại giống như là kết cục của trại Kim Minh, mở ra khúc dạo đầu ảm đạm.
Tác giả :
Mặc Vũ