Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 188: Kinh sợ trôi qua (2)
Giữa màn khói bụi, Địch Thanh nhìn thấy tình hình của Xa quản gia và tên đồng bọn, lòng chợt chùng xuống. Yết hầu của cả hai người đều bị cắt đứt, đã tắt thở.
-Thích khách chắc là cùng một bọn với Xa quản gia. Hắn làm thế này là giết người diệt khẩu chứ không thể khác.
Bao Chửng cũng đã bước vào, thấy thảm cảnh trong phòng, lập tức nói.
Địch Thanh gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “tên tiểu nhị đó tuy bị một đao của ta đánh thương, nhưng võ nghệ y cao cường là điều không cần hoài nghi. Từ khi nào mà giáo đồ Di Lặc lại có loại cao thủ như thế này? Loại người này, lẽ nào lại có liên quan đến bát bộ của Nguyên Hạo?”
Địch Thanh trầm ngâm, xé rách ngực áo của Xa quản gia, bên trong hiện ra lớp áo lót có khắc chữ “Phúc”.
Bao Chửng thấy vậy, nhíu mày nói:
-Nghe nói người của Di Lặc giáo đều mặc áo có chữ “Phúc”, nói như vậy là… người này đích thị là giáo đồ Di Lặc rồi.
Địch Thanh lục soát trên người hai xác chết, chỉ tìm thấy một ít ngân lượng, đột nhiên tay hắn khựng lại, lấy từ nơi thắt lưng của Xa quản gia ra một tấm lệnh bài.
Lệnh bài được làm bằng đồng thau, ở giữa có một mảng màu bạc, giữa mảng màu bạc đó lại vẽ ba vòng tròn.
Nhưng ba vòng tròn đó lại không phải là hình tròn đúng nghĩa, có vẻ giống hình trái tim hơn.
Hình vẽ đơn giản nhưng rất cổ quái.
Ý nghĩa gì đây? Địch Thanh suy tư khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Bao Chửng. Bao Chửng lắc đầu, nói:
-Ta cũng không nhìn ra cái hình đó nói lên điều gì. Hay … đây là lệnh bài xử dụng nội bộ của những người trong Di Lặc giáo?
Địch Thanh thở hắt ra một hơi, lắc đầu, đoạn cùng Bao Chửng sóng đôi đi ra khỏi căn nhà nát. Trong lòng thầm nghĩ: “Tên tiểu nhị đó võ nghệ cao cường, liệu hắn có phải là người lục lọi tay nải của ta hay không? Nếu như hai người này là một, vậy thì hắn nhắm ta mà đến. Bao Chửng nói quả không sai, ba người này vốn là đồng bọn. Di Lặc giáo đồ giết Bao Chửng là vì Nhậm Biện, nhưng tại sao lại phải lục soát tay nải của Địch Thanh ta?”
Bao Chửng thấy Địch Thanh có vẻ suy nghĩ, áy náy nói:
-Địch huynh, đều là do tại hạ làm liên lụy đến huynh. Nếu không phải vì huynh lo để mắt đến ta, thì đã giữ được hung thủ rồi, hoặc ít nhất thì cũng có thể truy đuổi, chắc chắn sẽ chẳng bị mất hết manh mối như thế này.
Y thấy Địch Thanh làm việc khôn khéo quả cảm như vậy, sớm đã không còn coi Địch Thanh là cấm quân bình thường nữa rồi.
Địch Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
-Bao huynh chớ nên tự trách. Nếu không nhờ huynh phát hiện ra tên tiểu nhị đó khác thường, nói không chừng ta đã chết dưới tay hắn rồi cũng nên. Phải rồi, làm thế nào mà Bao huynh nhận ra tên tiểu nhị đó không ổn?
Bao Chửng mỉm cười, nói:
-Lúc ta vào khách điếm, đã biết là chủ quán là người keo kiệt, chỉ mướn hai tên tiểu nhị. Cả hai tên tiểu nhị đó ta đều gặp qua, người vừa rồi tuyệt đối không phải là tiểu nhị trong quán, ta nhìn qua là biết người đó có âm mưu rồi.
Địch Thanh thầm than hổ thẹn quá, không ngờ Bao Chửng lại suy nghĩ tỉ mỉ như vậy. Không kìm nổi, nói:
-Lúc nãy huynh tung cái hương án ra, là muốn ta đến chỗ huynh phải không?
Bao Chửng hơi do dự một chút, giây lát sau thành khẩn nói:
-Địch Thanh, nói thật là từ Phần Châu về kinh ta luôn cảm thấy sát khí trùng trùng, cho nên mới thay áo mà đi, để tránh bất trắc. Lúc gặp huynh ở dưới gốc mai, còn tưởng rằng huynh đến để giết ta. Nhưng thông qua nói chuyện vài câu và quan sát, nhìn vào đôi mắt của Địch huynh, ta bèn biết ngày Địch huynh là người chính trực. Ta biết Địch huynh biết võ, nên mới hỏi Địch huynh ở đâu, cố ý ở cùng khách điếm với Địch huynh, thầm mong huynh có thể bảo vệ cho tại hạ. Lúc ta lớn tiếng kêu quát, ta biết, nếu Địch huynh biết ta gặp nguy, tất sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Địch Thanh cười:
-Bao huynh, chẳng ngờ mấy câu vu vơ của huynh đều là có suy tính cả. Ta quả là ngu ngốc.
Bao Chửng cười khổ:
-Địch huynh khiêm tốn rồi. Huynh có võ nghệ phòng thân, cần gì đến những suy tính này? Ta thì suốt ngày sống trong sợ hãi, cho nên khó tránh phải suy tính nhiều một chút.
Ánh mắt Địch Thanh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bao Chửng, nói:
-Huynh biết rõ là nguy hiểm, sao lại còn cố ý muốn vạch tội Nhiệm Biện? Huynh vốn là quan văn, chức quan lại không cao, đắc tội với Nhiệm tri châu, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Bao Chửng rời mắt chuyển qua nhìn gió tuyết quay cuồng, chậm rãi nói:
-Bao Chửng thân ở chức vị này thì phải tận chức tận trách, mới không phụ lòng trông mong của người trong thiên hạ.
Y nói lạnh lùng dứt khoát, trong sự bình thản tràn đầy vẻ quyết liệt.
Địch Thanh nói từng chữ một:
-Nhưng nếu như ta không đến, huynh sẽ chết ở đây, không có người nào nhìn thấy, càng không có ai biết huynh đã làm những gì.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Bao Chửng pha thêm phần cố chấp, quay lại nhìn Địch Thanh, bình tĩnh nói:
-Ít nhất thì bản thân ta cũng thấy được. Ít nhất… ta biết là mình đang làm gì.
Đoạn nhoẻn miệng cười, nói:
-Nhưng mà mạng ta rất lớn, một năm nay, mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc rồi. Lần này lại gặp được Địch huynh, thiết nghĩ chắc trời cao cũng không muốn để ta chết như vậy.
Địch Thanh thấy Bao Chửng là người chính trực như vậy, trong lòng tràn đầy kính phục. Lại hỏi:
-Thì ra năm nay Bao huynh mới nhậm chức ở Điện Trung Thừa đó sao?
Trong lòng có chút giật mình, chả trách hắn nhìn Bao Chửng thấy lạ lẫm như vậy.
Bao Chửng gật gật đầu, nói:
-Không sai, mười mấy năm trước tại hạ đã đậu Tiến sĩ, nhưng ra làm quan thì mới được mấy năm gần đây thôi. Có một điều tại hạ rất lấy làm lạ, với khả năng của Địch huynh, mà chỉ là một cấm quân bình thường thôi sao? Sao ta lại chưa từng nghe nhắc qua đại danh của huynh?
Địch Thanh cười nói:
-Vừa hay một năm trước tại hạ đến Tây Bắc trấn thủ biên cương, hiện nay làm Chỉ huy sứ của Tân Trại Tây Bắc, cũng chả trách Bao huynh chưa từng nghe nhắc tới. Lần này ta là phụng chỉ về kinh, không ngờ lại gặp Bao huynh. Như vậy cũng tốt, vừa hay cùng đường về kinh.
Trong lòng Bao Chửng rất lấy làm cảm kích, biết rằng Địch Thanh nói như vậy là muốn hộ tống hắn về kinh. Thi lễ, nói:
-Vậy thì nhờ cậy Địch huynh rồi.
Địch Thanh nói:
-Đều là lo đi cho nhanh cả mà, có gì mà phiền với không phiền. Đúng rồi, sao bọn họ lại gọi huynh là Bao Hắc Đầu, ta thấy huynh cũng đâu có đen.
Bao Chửng thản nhiên cười, nói:
-Tại hạ mặt không đen, nhưng lòng dạ đen thôi. Cả năm nay, ta làm người mặt đen lâu rồi (nên hiểu là đóng vai ác, mượn hình ảnh mặt đỏ, mặt đen trong kinh kịch), đắc tội với rất nhiều người, cho nên bọn họ gọi ta là Bao Hắc Đầu.
Địch Thanh bật cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, “Bao Chửng này cũng không nghiêm túc như vẻ ngoài của hắn, tính tính lại ngay thẳng chính trực. Ta có thể giúp cho hắn, cũng là việc đáng mừng.”
Bao Chửng thấy Địch Thanh tuy cười đó, nhưng vẻ suy tư trong mắt vẫn không đổi, trong lòng thầm nghĩ, “Rốt cục là Địch Thanh có chuyện khó khăn gì? Người này ân oán phân minh, nhìn thì có vẻ tàn độc, nhưng tâm tư lại tinh tế, trong tình hình đó mà vẫn còn nhớ cứu ta, quả đúng là hiệp sỹ. Nếu Bao Chửng ta có thể giúp gì được cho hắn, thì nhất định sẽ làm hết sức.”
Hai người bèn đi tìm chủ quán, phát hiện cả chủ quán và tiểu nhị đều bị đánh ngất. Sau khi chủ quán tính lại, thấy nhà hỏng người chết, không khỏi kêu thét. Địch Thanh lấy hết số tiền trên người Xa quản gia, đưa cả cho chủ quán, bồi thường tổn thất cho ông ta. Bao Chửng thuật lại sơ qua sự tình trên một tờ giấy, đóng ấn quan lên, lệnh cho chủ quán đem vụ án mạng đi báo quan.
Hai người Địch Thanh đợi đến sáng ngày hôm sau, lại tiếp tục xông vào gió tuyết lên đường. Khi đi qua Củng huyện, Địch Thanh chỉ có thể ngó qua một chút, chứ không ở lại. Hai người gấp rút đi liền ba ngày đường mới đến Biện Kinh.
Biện Kinh cao lớn nguy nga, phủ đầy tuyết trắng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Biện Kinh, Địch Thanh không khỏi cảm thấy thổn thức trong lòng. Biện Kinh trong tuyết vẫn phồn hoa như thế, nhưng có những người, bất luận là vào thời điểm nào, cũng đều thấy càng thêm cô đơn mà thôi.
Vào đến Biện Kinh, hai người đều đi thẳng vào cung. Bao Chửng đến Ngự Sử Đài đợi lệnh, Địch Thanh phải vào gặp Thiên tử. Trước lúc chia tay, Bao Chửng nói:
-Địch huynh, hôm nay từ biệt, biết là huynh bận rộn nhiều việc, không biết bao giờ mới được gặp lại. Chỉ mong rằng, huynh có thể trút bỏ tâm sự… mọi việc cẩn thận.
Địch Thanh biết là Bao Chửng có con mắt sắc bén, sớm đã nhìn ra là hắn có tâm sự, mỉm cười nói:
-Không sai, e rằng tại hạ sẽ phải nhanh chóng quay lại Tây Bắc, lần từ biệt này, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp lại nữa không. Con đường phía trước hiểm ác, chỉ mong Bao huynh cát nhân thiên tướng!
Hai người chắp tay cáo biệt, Địch Thanh vào đến trước cổng cung, không khỏi nghĩ thầm: “Triệu Trinh tìm hắn rốt cục là có chuyện gì?”
Có cấm quân thấy Địch Thanh đến gần, quát hỏi:
-Cấm địa trong cung, không được tự tiện xông vào!
Địch Thanh đưa ra Kim Bài ngự ban, nói:
-Tân Trại Chỉ huy sứ Địch Thanh, phụng chỉ về kinh kiến giá. Xin thông truyền giúp.
Tên cấm quân nhìn thấy Kim Bài, lại nghe thấy hai chữ Địch Thanh, vội nói:
-Ngươi đợi chút.
Nói đoạn vội đi vào phía trong, giây lát sau đưa ra một cung nhân.
Cung nhân nọ mặt mũi trắng trẻo trơn tru, tuổi tác không lớn lắm, nhìn thấy Địch Thanh, đưa mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn tấm Kim Bài, nói:
-Tại hạ Diêm Sỹ Lương. Thánh thượng đợi Địch chỉ huy mãi, mời đi cùng ta vào cung kiến giá.
Thái độ Diêm Sĩ Lương khiêm nhường ôn hòa, dường như có chút địa vị ở trong cung, dọc đường thông suốt không bị ngăn trở, nhanh chóng vào đế cung.
Cảnh còn người mất, Địch Thanh thấy đám thị về trong cung phần lớn đều là những gương mặt lạ lẫm, trong lòng không khỏi cảm khái.
Diêm Sĩ Lương vào cung trước bẩm báo, không lâu sau, vội vã bước ra nói:
-Thánh thượng tuyên Địch Thanh vào gặp.
Có tên thị vệ định thu giữ đao của Địch Thanh, Diêm Sĩ Lương lắc đầu ngăn lại, nói:
-Thánh thượng có chỉ, cho phép Địch thanh mang đao vào.
Đám thị vệ đó đều không biết Địch Thanh, ai nấy đều ngạc nhiên, thầm nghĩ cái tên Địch Thanh nhìn có vẻ nghèo túng này, sao lại có thân phận cỡ đó?
Hai người cùng bước vào đế cung, Diêm Sĩ Lương đột nhiên nói:
-Tại hạ nghe nghĩa phụ nói, Địch chỉ huy có duyên kỳ ngộ khác thường, con người anh tuấn, sảng khoái, chính trực, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền.
Địch Thanh khẽ rúng động trong lòng, hỏi:
-Ngươi là… nghĩa tử của Diêm Văn Ứng đại nhân đó sao?
Diêm Sĩ Lương gật đầu:
-Địch chỉ huy quả nhiên thông minh, đoán cái là đúng ngay. Về sau mong được chiếu cố.
Trong lòng Địch Thanh nghĩ thầm: “Diêm Văn Ứng đối với ta không được hòa thuận lắm, nhưng nghĩa tử của hắn đối với ta cũng khách khí ra phết. Bọn người La Sùng Huân đều chết, không cần phải hỏi, cũng biết chắc chắn Diêm Văn Ứng sẽ trở thành đệ nhất thái giám trong cung. Diêm Sĩ Lương có quyền thế như vậy ở trong cung, hắn nhờ ta chiếu cố chẳng qua là nói cho khách sáo vậy thôi… hay là có thâm ý gì khác?”
Trong lúc đang mải suy nghĩ, hai người đã bước vào trong điện. Địch Thanh thấy trên ghế rồng đang có một người ngồi, đó chính là Triệu Trinh. Triệu Trinh nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên đứng bật dậy, bước xuống khỏi ghế rồng, đến gần Địch Thanh, nói:
-Địch Thanh, cuối cùng khanh cũng về.
Trong giọng nói của y có chút kích động.
-Thích khách chắc là cùng một bọn với Xa quản gia. Hắn làm thế này là giết người diệt khẩu chứ không thể khác.
Bao Chửng cũng đã bước vào, thấy thảm cảnh trong phòng, lập tức nói.
Địch Thanh gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “tên tiểu nhị đó tuy bị một đao của ta đánh thương, nhưng võ nghệ y cao cường là điều không cần hoài nghi. Từ khi nào mà giáo đồ Di Lặc lại có loại cao thủ như thế này? Loại người này, lẽ nào lại có liên quan đến bát bộ của Nguyên Hạo?”
Địch Thanh trầm ngâm, xé rách ngực áo của Xa quản gia, bên trong hiện ra lớp áo lót có khắc chữ “Phúc”.
Bao Chửng thấy vậy, nhíu mày nói:
-Nghe nói người của Di Lặc giáo đều mặc áo có chữ “Phúc”, nói như vậy là… người này đích thị là giáo đồ Di Lặc rồi.
Địch Thanh lục soát trên người hai xác chết, chỉ tìm thấy một ít ngân lượng, đột nhiên tay hắn khựng lại, lấy từ nơi thắt lưng của Xa quản gia ra một tấm lệnh bài.
Lệnh bài được làm bằng đồng thau, ở giữa có một mảng màu bạc, giữa mảng màu bạc đó lại vẽ ba vòng tròn.
Nhưng ba vòng tròn đó lại không phải là hình tròn đúng nghĩa, có vẻ giống hình trái tim hơn.
Hình vẽ đơn giản nhưng rất cổ quái.
Ý nghĩa gì đây? Địch Thanh suy tư khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Bao Chửng. Bao Chửng lắc đầu, nói:
-Ta cũng không nhìn ra cái hình đó nói lên điều gì. Hay … đây là lệnh bài xử dụng nội bộ của những người trong Di Lặc giáo?
Địch Thanh thở hắt ra một hơi, lắc đầu, đoạn cùng Bao Chửng sóng đôi đi ra khỏi căn nhà nát. Trong lòng thầm nghĩ: “Tên tiểu nhị đó võ nghệ cao cường, liệu hắn có phải là người lục lọi tay nải của ta hay không? Nếu như hai người này là một, vậy thì hắn nhắm ta mà đến. Bao Chửng nói quả không sai, ba người này vốn là đồng bọn. Di Lặc giáo đồ giết Bao Chửng là vì Nhậm Biện, nhưng tại sao lại phải lục soát tay nải của Địch Thanh ta?”
Bao Chửng thấy Địch Thanh có vẻ suy nghĩ, áy náy nói:
-Địch huynh, đều là do tại hạ làm liên lụy đến huynh. Nếu không phải vì huynh lo để mắt đến ta, thì đã giữ được hung thủ rồi, hoặc ít nhất thì cũng có thể truy đuổi, chắc chắn sẽ chẳng bị mất hết manh mối như thế này.
Y thấy Địch Thanh làm việc khôn khéo quả cảm như vậy, sớm đã không còn coi Địch Thanh là cấm quân bình thường nữa rồi.
Địch Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
-Bao huynh chớ nên tự trách. Nếu không nhờ huynh phát hiện ra tên tiểu nhị đó khác thường, nói không chừng ta đã chết dưới tay hắn rồi cũng nên. Phải rồi, làm thế nào mà Bao huynh nhận ra tên tiểu nhị đó không ổn?
Bao Chửng mỉm cười, nói:
-Lúc ta vào khách điếm, đã biết là chủ quán là người keo kiệt, chỉ mướn hai tên tiểu nhị. Cả hai tên tiểu nhị đó ta đều gặp qua, người vừa rồi tuyệt đối không phải là tiểu nhị trong quán, ta nhìn qua là biết người đó có âm mưu rồi.
Địch Thanh thầm than hổ thẹn quá, không ngờ Bao Chửng lại suy nghĩ tỉ mỉ như vậy. Không kìm nổi, nói:
-Lúc nãy huynh tung cái hương án ra, là muốn ta đến chỗ huynh phải không?
Bao Chửng hơi do dự một chút, giây lát sau thành khẩn nói:
-Địch Thanh, nói thật là từ Phần Châu về kinh ta luôn cảm thấy sát khí trùng trùng, cho nên mới thay áo mà đi, để tránh bất trắc. Lúc gặp huynh ở dưới gốc mai, còn tưởng rằng huynh đến để giết ta. Nhưng thông qua nói chuyện vài câu và quan sát, nhìn vào đôi mắt của Địch huynh, ta bèn biết ngày Địch huynh là người chính trực. Ta biết Địch huynh biết võ, nên mới hỏi Địch huynh ở đâu, cố ý ở cùng khách điếm với Địch huynh, thầm mong huynh có thể bảo vệ cho tại hạ. Lúc ta lớn tiếng kêu quát, ta biết, nếu Địch huynh biết ta gặp nguy, tất sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Địch Thanh cười:
-Bao huynh, chẳng ngờ mấy câu vu vơ của huynh đều là có suy tính cả. Ta quả là ngu ngốc.
Bao Chửng cười khổ:
-Địch huynh khiêm tốn rồi. Huynh có võ nghệ phòng thân, cần gì đến những suy tính này? Ta thì suốt ngày sống trong sợ hãi, cho nên khó tránh phải suy tính nhiều một chút.
Ánh mắt Địch Thanh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bao Chửng, nói:
-Huynh biết rõ là nguy hiểm, sao lại còn cố ý muốn vạch tội Nhiệm Biện? Huynh vốn là quan văn, chức quan lại không cao, đắc tội với Nhiệm tri châu, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Bao Chửng rời mắt chuyển qua nhìn gió tuyết quay cuồng, chậm rãi nói:
-Bao Chửng thân ở chức vị này thì phải tận chức tận trách, mới không phụ lòng trông mong của người trong thiên hạ.
Y nói lạnh lùng dứt khoát, trong sự bình thản tràn đầy vẻ quyết liệt.
Địch Thanh nói từng chữ một:
-Nhưng nếu như ta không đến, huynh sẽ chết ở đây, không có người nào nhìn thấy, càng không có ai biết huynh đã làm những gì.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Bao Chửng pha thêm phần cố chấp, quay lại nhìn Địch Thanh, bình tĩnh nói:
-Ít nhất thì bản thân ta cũng thấy được. Ít nhất… ta biết là mình đang làm gì.
Đoạn nhoẻn miệng cười, nói:
-Nhưng mà mạng ta rất lớn, một năm nay, mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc rồi. Lần này lại gặp được Địch huynh, thiết nghĩ chắc trời cao cũng không muốn để ta chết như vậy.
Địch Thanh thấy Bao Chửng là người chính trực như vậy, trong lòng tràn đầy kính phục. Lại hỏi:
-Thì ra năm nay Bao huynh mới nhậm chức ở Điện Trung Thừa đó sao?
Trong lòng có chút giật mình, chả trách hắn nhìn Bao Chửng thấy lạ lẫm như vậy.
Bao Chửng gật gật đầu, nói:
-Không sai, mười mấy năm trước tại hạ đã đậu Tiến sĩ, nhưng ra làm quan thì mới được mấy năm gần đây thôi. Có một điều tại hạ rất lấy làm lạ, với khả năng của Địch huynh, mà chỉ là một cấm quân bình thường thôi sao? Sao ta lại chưa từng nghe nhắc qua đại danh của huynh?
Địch Thanh cười nói:
-Vừa hay một năm trước tại hạ đến Tây Bắc trấn thủ biên cương, hiện nay làm Chỉ huy sứ của Tân Trại Tây Bắc, cũng chả trách Bao huynh chưa từng nghe nhắc tới. Lần này ta là phụng chỉ về kinh, không ngờ lại gặp Bao huynh. Như vậy cũng tốt, vừa hay cùng đường về kinh.
Trong lòng Bao Chửng rất lấy làm cảm kích, biết rằng Địch Thanh nói như vậy là muốn hộ tống hắn về kinh. Thi lễ, nói:
-Vậy thì nhờ cậy Địch huynh rồi.
Địch Thanh nói:
-Đều là lo đi cho nhanh cả mà, có gì mà phiền với không phiền. Đúng rồi, sao bọn họ lại gọi huynh là Bao Hắc Đầu, ta thấy huynh cũng đâu có đen.
Bao Chửng thản nhiên cười, nói:
-Tại hạ mặt không đen, nhưng lòng dạ đen thôi. Cả năm nay, ta làm người mặt đen lâu rồi (nên hiểu là đóng vai ác, mượn hình ảnh mặt đỏ, mặt đen trong kinh kịch), đắc tội với rất nhiều người, cho nên bọn họ gọi ta là Bao Hắc Đầu.
Địch Thanh bật cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, “Bao Chửng này cũng không nghiêm túc như vẻ ngoài của hắn, tính tính lại ngay thẳng chính trực. Ta có thể giúp cho hắn, cũng là việc đáng mừng.”
Bao Chửng thấy Địch Thanh tuy cười đó, nhưng vẻ suy tư trong mắt vẫn không đổi, trong lòng thầm nghĩ, “Rốt cục là Địch Thanh có chuyện khó khăn gì? Người này ân oán phân minh, nhìn thì có vẻ tàn độc, nhưng tâm tư lại tinh tế, trong tình hình đó mà vẫn còn nhớ cứu ta, quả đúng là hiệp sỹ. Nếu Bao Chửng ta có thể giúp gì được cho hắn, thì nhất định sẽ làm hết sức.”
Hai người bèn đi tìm chủ quán, phát hiện cả chủ quán và tiểu nhị đều bị đánh ngất. Sau khi chủ quán tính lại, thấy nhà hỏng người chết, không khỏi kêu thét. Địch Thanh lấy hết số tiền trên người Xa quản gia, đưa cả cho chủ quán, bồi thường tổn thất cho ông ta. Bao Chửng thuật lại sơ qua sự tình trên một tờ giấy, đóng ấn quan lên, lệnh cho chủ quán đem vụ án mạng đi báo quan.
Hai người Địch Thanh đợi đến sáng ngày hôm sau, lại tiếp tục xông vào gió tuyết lên đường. Khi đi qua Củng huyện, Địch Thanh chỉ có thể ngó qua một chút, chứ không ở lại. Hai người gấp rút đi liền ba ngày đường mới đến Biện Kinh.
Biện Kinh cao lớn nguy nga, phủ đầy tuyết trắng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Biện Kinh, Địch Thanh không khỏi cảm thấy thổn thức trong lòng. Biện Kinh trong tuyết vẫn phồn hoa như thế, nhưng có những người, bất luận là vào thời điểm nào, cũng đều thấy càng thêm cô đơn mà thôi.
Vào đến Biện Kinh, hai người đều đi thẳng vào cung. Bao Chửng đến Ngự Sử Đài đợi lệnh, Địch Thanh phải vào gặp Thiên tử. Trước lúc chia tay, Bao Chửng nói:
-Địch huynh, hôm nay từ biệt, biết là huynh bận rộn nhiều việc, không biết bao giờ mới được gặp lại. Chỉ mong rằng, huynh có thể trút bỏ tâm sự… mọi việc cẩn thận.
Địch Thanh biết là Bao Chửng có con mắt sắc bén, sớm đã nhìn ra là hắn có tâm sự, mỉm cười nói:
-Không sai, e rằng tại hạ sẽ phải nhanh chóng quay lại Tây Bắc, lần từ biệt này, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp lại nữa không. Con đường phía trước hiểm ác, chỉ mong Bao huynh cát nhân thiên tướng!
Hai người chắp tay cáo biệt, Địch Thanh vào đến trước cổng cung, không khỏi nghĩ thầm: “Triệu Trinh tìm hắn rốt cục là có chuyện gì?”
Có cấm quân thấy Địch Thanh đến gần, quát hỏi:
-Cấm địa trong cung, không được tự tiện xông vào!
Địch Thanh đưa ra Kim Bài ngự ban, nói:
-Tân Trại Chỉ huy sứ Địch Thanh, phụng chỉ về kinh kiến giá. Xin thông truyền giúp.
Tên cấm quân nhìn thấy Kim Bài, lại nghe thấy hai chữ Địch Thanh, vội nói:
-Ngươi đợi chút.
Nói đoạn vội đi vào phía trong, giây lát sau đưa ra một cung nhân.
Cung nhân nọ mặt mũi trắng trẻo trơn tru, tuổi tác không lớn lắm, nhìn thấy Địch Thanh, đưa mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn tấm Kim Bài, nói:
-Tại hạ Diêm Sỹ Lương. Thánh thượng đợi Địch chỉ huy mãi, mời đi cùng ta vào cung kiến giá.
Thái độ Diêm Sĩ Lương khiêm nhường ôn hòa, dường như có chút địa vị ở trong cung, dọc đường thông suốt không bị ngăn trở, nhanh chóng vào đế cung.
Cảnh còn người mất, Địch Thanh thấy đám thị về trong cung phần lớn đều là những gương mặt lạ lẫm, trong lòng không khỏi cảm khái.
Diêm Sĩ Lương vào cung trước bẩm báo, không lâu sau, vội vã bước ra nói:
-Thánh thượng tuyên Địch Thanh vào gặp.
Có tên thị vệ định thu giữ đao của Địch Thanh, Diêm Sĩ Lương lắc đầu ngăn lại, nói:
-Thánh thượng có chỉ, cho phép Địch thanh mang đao vào.
Đám thị vệ đó đều không biết Địch Thanh, ai nấy đều ngạc nhiên, thầm nghĩ cái tên Địch Thanh nhìn có vẻ nghèo túng này, sao lại có thân phận cỡ đó?
Hai người cùng bước vào đế cung, Diêm Sĩ Lương đột nhiên nói:
-Tại hạ nghe nghĩa phụ nói, Địch chỉ huy có duyên kỳ ngộ khác thường, con người anh tuấn, sảng khoái, chính trực, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền.
Địch Thanh khẽ rúng động trong lòng, hỏi:
-Ngươi là… nghĩa tử của Diêm Văn Ứng đại nhân đó sao?
Diêm Sĩ Lương gật đầu:
-Địch chỉ huy quả nhiên thông minh, đoán cái là đúng ngay. Về sau mong được chiếu cố.
Trong lòng Địch Thanh nghĩ thầm: “Diêm Văn Ứng đối với ta không được hòa thuận lắm, nhưng nghĩa tử của hắn đối với ta cũng khách khí ra phết. Bọn người La Sùng Huân đều chết, không cần phải hỏi, cũng biết chắc chắn Diêm Văn Ứng sẽ trở thành đệ nhất thái giám trong cung. Diêm Sĩ Lương có quyền thế như vậy ở trong cung, hắn nhờ ta chiếu cố chẳng qua là nói cho khách sáo vậy thôi… hay là có thâm ý gì khác?”
Trong lúc đang mải suy nghĩ, hai người đã bước vào trong điện. Địch Thanh thấy trên ghế rồng đang có một người ngồi, đó chính là Triệu Trinh. Triệu Trinh nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên đứng bật dậy, bước xuống khỏi ghế rồng, đến gần Địch Thanh, nói:
-Địch Thanh, cuối cùng khanh cũng về.
Trong giọng nói của y có chút kích động.
Tác giả :
Mặc Vũ