Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 165: Công đạo (2)
Trời đã sáng, Địch Thanh vừa tỉnh giấc liền nhìn thấy ngay một ngọn đao đang lao thẳng tới chỗ hắn.
Địch Thanh kinh sợ, không có đường nào lui. Hắn đành đứng im ở sát tường, vừa nhẹ nhàng hít thở, không hề nhúc nhích.
“Xoạt” một tiếng, cả người hắn bị giột ướt hết. Thì ra cánh cửa nhà củi phía trước mở ra, đột nhiên có một chậu nước tạt tới, nước đó vẫn còn hơi âm ấm, còn có cả hương thơm thoang thoảng.
Màn nước rơi hết xuống đất, một đôi mắt kinh ngạc hiện ra. Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng giống như bức tranh thủy mặc vậy.
Địch Thanh nhìn thấy đôi mắt kia, trong lòng đau đớn, thiếu chút nữa hắn đã kêu lên. Mưa bụi hồng trần như nước trôi đi không có dấu vết. Có quá nhiều chuyện cũ hắn đã không còn nhớ nữa rồi nhưng làm sao có thể quên được đôi mắt trong như nước chảy kia?
Năm đó trước chùa Đại Tướng Quốc, chỉ một ánh nhìn mà tương tư cả đời.
Hắn gần như cho rằng người đứng đối diện chính là Dương Vũ Thường…
Lời vừa định nói nhưng hắn lại không nói gì nữa. Trước mặt hắn là một cô gái, mặc một bộ quần áo vải thô, thân hình mảnh mai, màu da hơi vàng. Ngoại trừ đôi mắt kia ra thì dung nhan cô gái này cũng không có gì xuất chúng.
Nàng cầm một chiếc chậu, cứ như vậy đứng nhìn Địch Thanh mà không nói lời nào.
Nàng cứ nhìn Địch Thanh chằm chằm như vậy, đôi mắt đột nhiên lộ vẻ có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên sự ngạc nhiên chỉ xẹt qua, ngay sau đó lại trở về trạng thái trong sáng như thường.
Bị một cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Địch Thanh cũng có chút kinh ngạc và không được tự nhiên. Vốn dĩ hắn không để ý rằng mình đang ngồi ngay trước cửa nhà một hộ dân. Vừa rồi là sáng sớm người ta thức dậy, đổ bồn nước rửa mặt ra ngoài. Cô gái kia không hề xin lỗi, ngược lại Địch Thanh lại chắp tay nói:
- Xin lỗi, ta không nên ngồi trước cửa nhà cô thế này!
Hắn xoay người định đi nhưng vô ý lại nhìn thấy thiếu nữ kia có buộc một dây lưng lụa màu xanh lam bên hông.
Dây lưng lụa xanh lam như biển, tinh khiết như bầu trời.
Cô gái này tại sao lại buộc dây lưng lụa bên hông, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu một cái. Địch Thanh cũng không nghĩ tới nó nữa, hắn âm thầm cân nhắc, đi tìm Liêu Phong trước sau đó tìm Phó Chỉ huy sứ của nơi này xem tình hình thế nào. Nếu như A Lý tới thật thì làm thế nào để trị tội Tiền Ngộ Bản cũng là một vấn đề.
Đây là Tân Trại, trại của hắn, hắn nhất định phải làm chủ.
Hắn vừa định bước đi, vị nữ tử kia lại nói:
- Này!
Địch Thanh dừng lại, quay đầu hỏi:
- Cô nương….có chuyện gì vậy?
Cô gái kia đột nhiên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Địch Thanh có chút kinh ngạc, trong lòng hắn thầm nghĩ cô gái này cũng thật sự khác người, gặp nam thử thì liền hỏi tên sao? Nhưng những chuyện lặt vặt này hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ nói:
- Tại hạ Địch Thanh!
- Địch Thanh?
Nàng chau mày nói:
- Chưa từng nghe nói qua!
Địch Thanh thầm nghĩ: “Hà tất gì cần cô nghe nói qua chứ?” nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vị cô nương này có chút kỳ quái nhưng rốt cuộc kỳ quái chỗ nào thì nhất thời hắn lại không nói rõ ràng được.
- Đợi ta một lát, ta sẽ kiếm cho ngươi một bộ quần áo.
Nàng đột nhiên nói rồi nhanh bước quay người lại. Tới khi nàng quay lại, trên tay đã cầm một bộ xiêm y bằng vải thô.
Nhưng Địch Thanh đã biến mất.
Cô gái kia cũng không đuổi theo mà chỉ nhìn theo con hẻm trống không lẩm bẩm:
- Địch Thanh, ngươi tên là Địch Thanh sao? Tốt, tốt lắm!
Giọng điệu của cô rất kỳ quái, không hề giống với thiếu nữ đang mơ mộng mà giống như là đang khắc cốt ghi tâm vậy.
Địch Thanh ra tới ngoài ngõ, hắn không chút để ý tới cả người mình hiện đang ướt sũng. Đao phổ hắn đã nhớ kỹ rồi nên cũng không mang theo người mà cất giấu ở một chỗ bí mật. Những thứ còn lại ngoại trừ Ngũ Long ra thì cũng chỉ có tiền bạc, còn có cả chiếc khăn lụa màu lam nữa.
Địch Thanh vừa nghĩ tới chiếc khăn lụa màu lam liền nhớ tới chiếc khăn lụa của cô gái vừa rồi. Hắn lắc lắc đầu cắt đứt dòng suy nghĩ này. Hắn đã đi tới đầu đường.
Con phố dài dần dần ồn ào náo động hẳn lên. Tân Trại tuy là trại nhỏ, nhưng do nó nằm ở phía đông trại Kim Minh và Duyên Châu nên rất ít khi bị chiến tranh tác động tới nên có phần phát triển khá phồn vinh.
Toàn thân Địch Thanh ướt sũng bước đi trên đường, hắn không hề để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà bình tĩnh đi tới trước cửa một hiệu bán bánh mua hai cái bánh bao.
Bạc của hắn cũng bị ướt sũng hết nhưng mặt tốt của bạc chính là dù cho nó có rơi vào trong hố phân thì người ta cũng không ghét bỏ nó. Không giống như một số người, rơi vào trong hố phân rồi thì chỉ hấp dẫn ruồi bọ thôi.
Địch Thanh vừa nghĩ vừa gặm chiếc bánh nóng hôi hổi trên tay. Đột nhiên ánh mắt hắn chớp động khi nhìn thấy có ba người sóng vai đi tới. Địch Thanh khẽ lắc người tránh sang một bên.
Ba người kia chính là Liêu Phong, Tư Mã và một Đô Đầu họ Cát.
Địch Thanh quan sát thần sắc của ba người này, hắn cảm thấy ba người này mơ hồ có chút căm phẫn, không hề có cảm giác chột dạ sau khi giết người, quả thật là kỳ lạ. Hắn nghĩ lại tối qua ba người này thương lượng với nhau rốt cuộc là muốn giết ai đây? Có vẻ như tối qua sóng yên biển lặng, không hề có chuyện gì phát sinh vậy.
Ba người Liêu Phong cũng mua mấy cái bánh bao, họ vừa đi trên đường vừa thì thầm nói chuyện gì đó.
Phố xá náo nhiệt, người người hỗn tạp, Địch Thanh cho dù có cố gắng lắng nghe cũng không thể nghe rõ họ đang nói gì. Hắn chỉ nghe thấy:
- Không thể đợi được nữa…Chỉ huy sứ…chuyện này rắc rối rồi!
Địch Thanh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ không phải ba người này đang bàn bạc để giết Chỉ huy sứ ta đấy chứ?
Trong lòng Địch Thanh dao động, hắn đã lặng lẽ theo phía sau.
Mấy người ba trước một sau đi về phía tây. Ba người Liêu Phong đột nhiên đi vào một ngõ nhỏ rồi biến mất. Địch Thanh run người, vội vàng nhanh bước đuổi theo nhưng chỉ thấy con hẻm trước mắt mình trống trơn, không hề có bóng người. Địch Thanh ngạc nhiên, nhanh bước đi qua con hẻm. Bước chân đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên bức tường.
Ba người từ trên tường nhẹ nhàng bay xuống kẹp Địch Thanh vào giữa. Ba người kia chính là ba người Liêu Phong. Thì ra bọn họ đã phát hiện ra Địch Thanh đang theo dõi nên mới cố tình dụ Địch Thanh vào trong con ngõ này để chặt đứt đường lui của hắn.
Địch Thanh cười cười ôm đao trong ngực.
Hắn vô cùng bình tĩnh, ba người Liêu Phong ngược lại lại vô cùng hoài nghi. Liêu Phong quát:
- Tên tiểu tử nhà ngươi đi theo chúng ta có mục đích gì?
Địch Thanh nói:
- Ngõ hẻm này có người mua lại rồi sao? Lẽ nào ta không thể đi vào sao?
Liêu Phong ngẩn ra, trong nhất thời không biết phản bác thế nào. Cát Đô Đầu vuốt bộ râu rậm, nhìn Địch Thanh từ trên xuống dưới nói:
- Hôm qua ta đã từng nhìn thấy ngươi.
Liêu Phong cũng đột nhiên nhớ ra, y kêu lên:
- Đúng vậy, hôm qua ngươi vào Chủng Thế Hành nói chuyện với nhau, ta đã từng gặp ngươi ở tửu quán.
Địch Thanh thầm nghĩ “Hóa ra lão đầu hói kia tên là Chủng Thế Hành, một tên vô lại không ngờ lại cũng có cái tên nho nhã. Hắn hỏi ngược lại:
- Ngươi đã từng gặp ta thì sao?
Liêu Phong cứng họng.
Tư Mã Đô Đầu là người âm trầm nhất, y hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Địch Thanh hỏi ngược lại:
- Tại sao ta phải nói cho các ngươi biết?
Hắn cố ý muốn chọc giận ba người này xem tình hình ra sao. Quả nhiên Liêu Phong bị hắn chọc giận, quát:
- Việc khác ta có thể không xen vào nhưng ngươi lén la lén lút ở Tân Trại, bản Đô Đầu không thể không nhúng tay vào. Tiểu tử, ngươi mới tới đây đúng không? Ngươi có biết ta là ai không?
Y đang đắc ý thì bị Địch Thanh cắt ngang:
- Ta đương nhiên biết ngươi, chẳng phải ngươi chính là Liêu Phong sao? Còn ngươi họ Tư Mã, ngươi họ Cát…
Ngón tay Địch Thanh chỉ vào từng người một, hắn nhấn từng chữ:
- Ta còn biết các ngươi đang bàn chuyện đi giết người, ha ha!
Tiếng cười của Địch Thanh vừa vang lên, chợt nghe “keng keng” vài tiếng, ba người Liêu Phong đã rút đao xông tới, vẻ mặt tràn đầy sự căng thẳng.
Liêu Phong khàn giọng nói:
- Ngươi còn biết cái gì nữa?
Địch Thanh quan sát thấy Tư Mã có vẻ nghi hoặc, Liêu Phong vội vàng dễ kích động, còn Cát Đô Đầu vô cùng kinh ngạc, hắn đổi giọng nói:
- Ta còn biết…các ngươi không thể nhịn được nữa rồi.
Tư Mã cười nói:
- Vị huynh đệ kia nói cái gì vậy, ta chỉ là…
Lời của y còn chưa nói hết, một ngọn đao đột nhiên bổ tới Địch Thanh. Nhìn bề ngoài Tư Mã là người nham hiểm nhất, xuất đao cũng rất đột ngột. Mọi người còn cho rằng y đang muốn nói gì đó ai ngờ được y lại đột nhiên rút đao ra như vậy.
Ánh đao sắc bén chém thẳng tới trước mặt Địch Thanh.
“Keng” một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi. Hai mắt Địch Thanh mở lớn, vô cùng kinh ngạc.
Địch Thanh không hề xuất đao, người chặn đao là Liêu Phong!
Tư Mã tức giận nói:
- Lão Liêu, ngươi làm cái quái gì vậy?
Liêu Phong vội la lên:
- Vậy ngươi đang làm gì vậy?
Tư Mã cắn răng nói:
- Hắn đã biết chuyện của chúng ta, sao có thể tha cho hắn được?
- Nhỡ giết nhầm thì sao?
Liêu Phong nói đầy khổ sở.
Địch Thanh kinh sợ, không có đường nào lui. Hắn đành đứng im ở sát tường, vừa nhẹ nhàng hít thở, không hề nhúc nhích.
“Xoạt” một tiếng, cả người hắn bị giột ướt hết. Thì ra cánh cửa nhà củi phía trước mở ra, đột nhiên có một chậu nước tạt tới, nước đó vẫn còn hơi âm ấm, còn có cả hương thơm thoang thoảng.
Màn nước rơi hết xuống đất, một đôi mắt kinh ngạc hiện ra. Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng giống như bức tranh thủy mặc vậy.
Địch Thanh nhìn thấy đôi mắt kia, trong lòng đau đớn, thiếu chút nữa hắn đã kêu lên. Mưa bụi hồng trần như nước trôi đi không có dấu vết. Có quá nhiều chuyện cũ hắn đã không còn nhớ nữa rồi nhưng làm sao có thể quên được đôi mắt trong như nước chảy kia?
Năm đó trước chùa Đại Tướng Quốc, chỉ một ánh nhìn mà tương tư cả đời.
Hắn gần như cho rằng người đứng đối diện chính là Dương Vũ Thường…
Lời vừa định nói nhưng hắn lại không nói gì nữa. Trước mặt hắn là một cô gái, mặc một bộ quần áo vải thô, thân hình mảnh mai, màu da hơi vàng. Ngoại trừ đôi mắt kia ra thì dung nhan cô gái này cũng không có gì xuất chúng.
Nàng cầm một chiếc chậu, cứ như vậy đứng nhìn Địch Thanh mà không nói lời nào.
Nàng cứ nhìn Địch Thanh chằm chằm như vậy, đôi mắt đột nhiên lộ vẻ có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên sự ngạc nhiên chỉ xẹt qua, ngay sau đó lại trở về trạng thái trong sáng như thường.
Bị một cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Địch Thanh cũng có chút kinh ngạc và không được tự nhiên. Vốn dĩ hắn không để ý rằng mình đang ngồi ngay trước cửa nhà một hộ dân. Vừa rồi là sáng sớm người ta thức dậy, đổ bồn nước rửa mặt ra ngoài. Cô gái kia không hề xin lỗi, ngược lại Địch Thanh lại chắp tay nói:
- Xin lỗi, ta không nên ngồi trước cửa nhà cô thế này!
Hắn xoay người định đi nhưng vô ý lại nhìn thấy thiếu nữ kia có buộc một dây lưng lụa màu xanh lam bên hông.
Dây lưng lụa xanh lam như biển, tinh khiết như bầu trời.
Cô gái này tại sao lại buộc dây lưng lụa bên hông, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu một cái. Địch Thanh cũng không nghĩ tới nó nữa, hắn âm thầm cân nhắc, đi tìm Liêu Phong trước sau đó tìm Phó Chỉ huy sứ của nơi này xem tình hình thế nào. Nếu như A Lý tới thật thì làm thế nào để trị tội Tiền Ngộ Bản cũng là một vấn đề.
Đây là Tân Trại, trại của hắn, hắn nhất định phải làm chủ.
Hắn vừa định bước đi, vị nữ tử kia lại nói:
- Này!
Địch Thanh dừng lại, quay đầu hỏi:
- Cô nương….có chuyện gì vậy?
Cô gái kia đột nhiên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Địch Thanh có chút kinh ngạc, trong lòng hắn thầm nghĩ cô gái này cũng thật sự khác người, gặp nam thử thì liền hỏi tên sao? Nhưng những chuyện lặt vặt này hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ nói:
- Tại hạ Địch Thanh!
- Địch Thanh?
Nàng chau mày nói:
- Chưa từng nghe nói qua!
Địch Thanh thầm nghĩ: “Hà tất gì cần cô nghe nói qua chứ?” nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vị cô nương này có chút kỳ quái nhưng rốt cuộc kỳ quái chỗ nào thì nhất thời hắn lại không nói rõ ràng được.
- Đợi ta một lát, ta sẽ kiếm cho ngươi một bộ quần áo.
Nàng đột nhiên nói rồi nhanh bước quay người lại. Tới khi nàng quay lại, trên tay đã cầm một bộ xiêm y bằng vải thô.
Nhưng Địch Thanh đã biến mất.
Cô gái kia cũng không đuổi theo mà chỉ nhìn theo con hẻm trống không lẩm bẩm:
- Địch Thanh, ngươi tên là Địch Thanh sao? Tốt, tốt lắm!
Giọng điệu của cô rất kỳ quái, không hề giống với thiếu nữ đang mơ mộng mà giống như là đang khắc cốt ghi tâm vậy.
Địch Thanh ra tới ngoài ngõ, hắn không chút để ý tới cả người mình hiện đang ướt sũng. Đao phổ hắn đã nhớ kỹ rồi nên cũng không mang theo người mà cất giấu ở một chỗ bí mật. Những thứ còn lại ngoại trừ Ngũ Long ra thì cũng chỉ có tiền bạc, còn có cả chiếc khăn lụa màu lam nữa.
Địch Thanh vừa nghĩ tới chiếc khăn lụa màu lam liền nhớ tới chiếc khăn lụa của cô gái vừa rồi. Hắn lắc lắc đầu cắt đứt dòng suy nghĩ này. Hắn đã đi tới đầu đường.
Con phố dài dần dần ồn ào náo động hẳn lên. Tân Trại tuy là trại nhỏ, nhưng do nó nằm ở phía đông trại Kim Minh và Duyên Châu nên rất ít khi bị chiến tranh tác động tới nên có phần phát triển khá phồn vinh.
Toàn thân Địch Thanh ướt sũng bước đi trên đường, hắn không hề để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà bình tĩnh đi tới trước cửa một hiệu bán bánh mua hai cái bánh bao.
Bạc của hắn cũng bị ướt sũng hết nhưng mặt tốt của bạc chính là dù cho nó có rơi vào trong hố phân thì người ta cũng không ghét bỏ nó. Không giống như một số người, rơi vào trong hố phân rồi thì chỉ hấp dẫn ruồi bọ thôi.
Địch Thanh vừa nghĩ vừa gặm chiếc bánh nóng hôi hổi trên tay. Đột nhiên ánh mắt hắn chớp động khi nhìn thấy có ba người sóng vai đi tới. Địch Thanh khẽ lắc người tránh sang một bên.
Ba người kia chính là Liêu Phong, Tư Mã và một Đô Đầu họ Cát.
Địch Thanh quan sát thần sắc của ba người này, hắn cảm thấy ba người này mơ hồ có chút căm phẫn, không hề có cảm giác chột dạ sau khi giết người, quả thật là kỳ lạ. Hắn nghĩ lại tối qua ba người này thương lượng với nhau rốt cuộc là muốn giết ai đây? Có vẻ như tối qua sóng yên biển lặng, không hề có chuyện gì phát sinh vậy.
Ba người Liêu Phong cũng mua mấy cái bánh bao, họ vừa đi trên đường vừa thì thầm nói chuyện gì đó.
Phố xá náo nhiệt, người người hỗn tạp, Địch Thanh cho dù có cố gắng lắng nghe cũng không thể nghe rõ họ đang nói gì. Hắn chỉ nghe thấy:
- Không thể đợi được nữa…Chỉ huy sứ…chuyện này rắc rối rồi!
Địch Thanh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ không phải ba người này đang bàn bạc để giết Chỉ huy sứ ta đấy chứ?
Trong lòng Địch Thanh dao động, hắn đã lặng lẽ theo phía sau.
Mấy người ba trước một sau đi về phía tây. Ba người Liêu Phong đột nhiên đi vào một ngõ nhỏ rồi biến mất. Địch Thanh run người, vội vàng nhanh bước đuổi theo nhưng chỉ thấy con hẻm trước mắt mình trống trơn, không hề có bóng người. Địch Thanh ngạc nhiên, nhanh bước đi qua con hẻm. Bước chân đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên bức tường.
Ba người từ trên tường nhẹ nhàng bay xuống kẹp Địch Thanh vào giữa. Ba người kia chính là ba người Liêu Phong. Thì ra bọn họ đã phát hiện ra Địch Thanh đang theo dõi nên mới cố tình dụ Địch Thanh vào trong con ngõ này để chặt đứt đường lui của hắn.
Địch Thanh cười cười ôm đao trong ngực.
Hắn vô cùng bình tĩnh, ba người Liêu Phong ngược lại lại vô cùng hoài nghi. Liêu Phong quát:
- Tên tiểu tử nhà ngươi đi theo chúng ta có mục đích gì?
Địch Thanh nói:
- Ngõ hẻm này có người mua lại rồi sao? Lẽ nào ta không thể đi vào sao?
Liêu Phong ngẩn ra, trong nhất thời không biết phản bác thế nào. Cát Đô Đầu vuốt bộ râu rậm, nhìn Địch Thanh từ trên xuống dưới nói:
- Hôm qua ta đã từng nhìn thấy ngươi.
Liêu Phong cũng đột nhiên nhớ ra, y kêu lên:
- Đúng vậy, hôm qua ngươi vào Chủng Thế Hành nói chuyện với nhau, ta đã từng gặp ngươi ở tửu quán.
Địch Thanh thầm nghĩ “Hóa ra lão đầu hói kia tên là Chủng Thế Hành, một tên vô lại không ngờ lại cũng có cái tên nho nhã. Hắn hỏi ngược lại:
- Ngươi đã từng gặp ta thì sao?
Liêu Phong cứng họng.
Tư Mã Đô Đầu là người âm trầm nhất, y hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Địch Thanh hỏi ngược lại:
- Tại sao ta phải nói cho các ngươi biết?
Hắn cố ý muốn chọc giận ba người này xem tình hình ra sao. Quả nhiên Liêu Phong bị hắn chọc giận, quát:
- Việc khác ta có thể không xen vào nhưng ngươi lén la lén lút ở Tân Trại, bản Đô Đầu không thể không nhúng tay vào. Tiểu tử, ngươi mới tới đây đúng không? Ngươi có biết ta là ai không?
Y đang đắc ý thì bị Địch Thanh cắt ngang:
- Ta đương nhiên biết ngươi, chẳng phải ngươi chính là Liêu Phong sao? Còn ngươi họ Tư Mã, ngươi họ Cát…
Ngón tay Địch Thanh chỉ vào từng người một, hắn nhấn từng chữ:
- Ta còn biết các ngươi đang bàn chuyện đi giết người, ha ha!
Tiếng cười của Địch Thanh vừa vang lên, chợt nghe “keng keng” vài tiếng, ba người Liêu Phong đã rút đao xông tới, vẻ mặt tràn đầy sự căng thẳng.
Liêu Phong khàn giọng nói:
- Ngươi còn biết cái gì nữa?
Địch Thanh quan sát thấy Tư Mã có vẻ nghi hoặc, Liêu Phong vội vàng dễ kích động, còn Cát Đô Đầu vô cùng kinh ngạc, hắn đổi giọng nói:
- Ta còn biết…các ngươi không thể nhịn được nữa rồi.
Tư Mã cười nói:
- Vị huynh đệ kia nói cái gì vậy, ta chỉ là…
Lời của y còn chưa nói hết, một ngọn đao đột nhiên bổ tới Địch Thanh. Nhìn bề ngoài Tư Mã là người nham hiểm nhất, xuất đao cũng rất đột ngột. Mọi người còn cho rằng y đang muốn nói gì đó ai ngờ được y lại đột nhiên rút đao ra như vậy.
Ánh đao sắc bén chém thẳng tới trước mặt Địch Thanh.
“Keng” một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi. Hai mắt Địch Thanh mở lớn, vô cùng kinh ngạc.
Địch Thanh không hề xuất đao, người chặn đao là Liêu Phong!
Tư Mã tức giận nói:
- Lão Liêu, ngươi làm cái quái gì vậy?
Liêu Phong vội la lên:
- Vậy ngươi đang làm gì vậy?
Tư Mã cắn răng nói:
- Hắn đã biết chuyện của chúng ta, sao có thể tha cho hắn được?
- Nhỡ giết nhầm thì sao?
Liêu Phong nói đầy khổ sở.
Tác giả :
Mặc Vũ