Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 8: Quan ti
Ba người đều có tâm sự, Trương Diệu Ca cũng đã gẩy đến điệu cuối cùng, cất tiếng du dương:
- Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiếu, u hoan giai hội; khởi tri tụ tán nan kỳ, phiên thành vũ hận vân sầu. Trở truy du, mỗi đăng sơn lâm thủy, nhạ khởi bình sinh tâm sự, nhất tràng tiêu ảm, vĩnh nhật vô ngôn, khước hạ tằng lâu!
(Thầm nhớ ngày nao, đã bao lần, gặp nhau mừng tủi, biết rồi cách trở muôn trùng, chợt dâng mưa sầu gió thảm. Bước hoang đàng, trải bao nước non ngàn, gợi về trọn niềm tâm sự, lòng riêng ảm đạm, chẳng thể than van, đành lại xuống thang.)
Trương Diệu Ca hát xong, cổ tay ngọc khẽ đảo vuốt nhẹ lên dây đàn, tuy khúc cuối đã ca xong nhưng dư âm vẫn vang vọng. Nàng nhìn chăm chú vào bó hoa Nhãn Nhi Mị, khẽ nói:
- Liên nhi, tiễn khách.
Nàng nói xong đứng dậy rời đi, ba người Địch Thanh trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt ai cũng đầy vẻ phức tạp.
Thượng Thánh thở dài:
- Nếu không có hôm nay, thật không ngờ trên đời còn có khúc nhạc như thế.
Người trung niên mập trắng nói:
- Thánh công tử, đã quá giờ ngọ rồi, phải về thôi. Nếu không tiểu nương nương (mợ nhỏ) sẽ tức giận đấy.
Thượng Thánh ra khỏi các lâu, bấy giờ mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh nên có chút lo lắng nói:
- Sao ngươi không nói sớm cho ta biết, vậy thì nguy rồi.
Dứt lời, gã vội vàng bước ra ngoài Trúc Ca lâu. Vừa ra đến ngoài lâu, Thượng Thánh nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, ta nhớ ngươi rồi, lần sau lại tới tìm ngươi.
Địch Thanh thầm nghĩ, ‘người này có lợi mới chịu kết giao’, đến bây giờ ngay cả xưng hô các hạ cũng bỏ đi.
Nhưng thấy Thượng Thánh đúng là có vẻ rất sốt ruột, hắn nói:
- Thật ra, huynh đài chỉ đến nghe đàn, không phải làm chuyện gì sai trái hết, lệnh đường chắc sẽ không quở trách đâu.
Thượng Thánh cười khổ xoay người, nhưng bỗng dừng lại không bước tiếp. Cũng không phải vì giao tình với Địch Thanh mà là ở phía trước có đứng hơn mười người, người đứng đầu chính là Mã Trung Lập!
Thượng Thánh lấy tay đè mũ mềm xuống, hỏi:
- Tên Mã Trung Lập này muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự coi trời bằng vung, muốn chặn đường chúng ta?
Người trung niên mập trắng toát mồ hôi trán nói:
- Thánh công tử, hay là chúng ta đổi đường khác đi.
Thượng Thánh cả giận nói:
- Hắn là cái thá gì chứ, đáng để cho ta nhường đường sao? Địch Thanh, ngươi không phải là huynh đệ của Quách Tuân sao?
Địch Thanh thấy Mã Trung Lập đang đi về phía này, đã biết không ổn, bèn hỏi:
- Thì sao chứ?
Thượng Thánh nói:
- Quách Tuân vũ dũng, ngươi có lẽ cũng không tồi. Một mình ngươi đánh tám tên chắc không thành vấn đề!
Địch Thanh nói:
- Một đánh mười cũng không thành vấn đề, quan trọng là... là đánh người hay bị người đánh?
Hắn lập tức đưa tay kéo Thượng Thánh, hô lên:
- Không muốn bị đánh thì chạy theo ta.
Tiếp đó túm lấy Thượng Thánh, quay đầu bỏ chạy.
Mã Trung Lập không nghĩ tới ba kẻ này ngay cả một lời cũng không thèm nói, tức giận giậm chân quát:
- Đuổi theo!
Trương Diệu Ca nói quả không sai, Mã Trung Lập đã dùng hết tâm cơ lôi kéo bọn Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý diễn trò. Ban đầu, hắn cho rằng hôm nay có thể diễn trò hay anh hùng cứu mỹ nhân để giành được giai nhân, ai ngờ bị Địch Thanh thọc gậy bánh xe, đành phải dẫn heo dê về chuồng. Hắn hận đến nỗi hàm răng cũng thấy ngứa ngáy, vừa ra khỏi Trúc Ca lâu liền triệu tập gia đinh đứng ở ngoài ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị đợi đám Địch Thanh đi ra để "nói lý lẽ" với chúng, lấy côn bổng nói cho chúng biết chữ phép tắc viết ra sao. Kết quả, con thỏ vừa mới rời khỏi hang, không cho Mã Trung Lập có cơ hội liền nhanh chân bỏ chạy, mọi công sức của Mã Trung Lập đều trở thành nước chảy lá môn. Lòng hắn càng thêm căm phẫn, thầm nghĩ nếu không dạy dỗ Địch Thanh một trận ra trò thì tối nay sẽ ngủ không được.
Thượng Thánh tay không trói nổi gà, bước chân thì lảo đảo, ráng sức mà nói:
- Không có vương pháp, không có vương pháp! Chạy gì mà chạy?
Tuy là nói như vậy, nhưng tình hình thế này không chạy sao được? Trong lúc bối rối, hắn loạng choạng một cái thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, không khỏi rên lên
- Ai ôi!!!
Rồi bụm mắt cá chân.
Địch Thanh vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Trán Thượng Thánh mồ hôi chảy ròng ròng, đáp:
- Chân không đi được.
Người trung niên mập trắng cũng thở hồng hộc, thấy thế hạ thấp người xuống phía trước Thượng Thánh nói:
- Thánh công tử, tiểu nhân cõng ngài đi.
Cơ thể của gã vốn béo, cõng Thượng Thánh trên lưng, cơ hồ không thể nhấc bước. Địch Thanh cắn răng, thoáng nhìn thấy bên cạnh vừa khéo có chiếc xe đẩy có chất đầy củi ở phía trên. Cạnh xe có một ông lão đang đứng, dường như đang muốn tránh né trận chiến này.
Địch Thanh quát:
- Quan gia bắt cướp, trưng dụng chiếc xe này.
Rồi hắn đoạt lấy xe, đẩy ngược về phía bọn người Mã Trung Lập. Trong đầu lại dâng lên từng cơn đau đớn. Những gia đinh kia không ngờ Địch Thanh lại dám phản đòn, một tên né tránh không kịp, bị xe tông ngã, tiếp đó còn bị bánh xe cán qua đùi, đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ.
Mã Trung Lập sợ hãi cuống quít lui về phía sau, hét lên:
- Đánh cho ta, xảy ra chuyện gì thì đã có bổn công tử phụ trách.
Đám gia đinh nghe lệnh xông lên vây quanh bốn phía. Địch Thanh hét lớn:
- Các ngươi đi trước, không cần lo cho ta.
Vừa quay đầu nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi của Thượng Thánh và người trung niên mập trắng, đáy lòng hắn thầm mắng:
- Tên tiểu tử Thượng Thánh này! Ở trước mặt mỹ nhân thì mạnh mẽ vỗ ngực xưng hảo hán, không nghĩ tới lúc xảy ra chuyện thì không có chút nghĩa khí nào!
Lúc này, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, Địch Thanh đã hãm sâu vào lớp lớp vòng vây, trong đầu lại từng cơn đau đớn âm ỷ. Hắn thầm kêu khổ, xoay người nhảy lên xe, ôm quyền nói với Mã Trung Lập:
- Mã công tử, dù sao thì mọi người cũng đã quen biết, hà tất gì gặp nhau là phải dùng quyền cước? Như vậy đi, ta và công tử đều lùi một bước, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ đến Trúc Ca lâu nữa, được không?
Hắn thầm nghĩ anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt, ngày xưa Hàn Tín(1) còn có thể chịu nhục chui qua háng, mình tạm thời nhượng bộ cũng coi như là làm theo Hoài Âm hầu(2).
Mã Trung Lập âm hiểm cười nói:
- Không cần nhọc đại giá của ngươi. Để bổn công tử chịu vất vả, đánh gãy chân chó của ngươi, ngươi tất nhiên sẽ không còn đến được nữa.
Vẻ mặt hắn bỗng biến đổi, lạnh lùng quát:
- Ai đánh gãy chân chó của hắn, bổn công tử thưởng mười lượng bạc!
Đám người ùn ùn tiến tới, côn bổng nhất tề vung lên đánh về phía Địch Thanh trên xe. Địch Thanh không ngờ chiêu của Hoài Âm hầu lại không linh nghiệm, vội lăn người một vòng trượt xuống xe, nắm lấy đầu côn.
Nhưng võ nghệ của hắn bây giờ còn chưa bằng năm xưa nên chỉ trong chốc lát đã bị trúng vài côn.
Trong cơn đau nhức kịch liệt, Địch Thanh vung đoản côn lên, chẳng biết tại sao chợt nhớ đến tình cảnh chém giết ở Triệu phủ, liền quát lên:
- Cản ta thì chết!
Hắn dẫu sao cũng xuất thân chợ búa, bưng bít để vào quân doanh, nếu luận về công phu thì không tính là cao cường, nhưng nếu nói ẩu đả đánh nhau, có thể nói là mười mấy năm như một ngày, kinh nghiệm phong phú.
Địch Thanh bỗng phát uy, đánh một gậy vào đầu một tên gia đinh, tên này máu tươi chảy ròng, lảo đảo mấy cái liền hôn mê bất tỉnh. Đám người thấy Địch Thanh dũng mãnh, hô lên một tiếng, nhất tề lui về phía sau. Địch Thanh liếc thấy kẽ hở, bất ngờ xông ra ngoài. Không ngờ có một người đang đi tới phía này, bị Địch Thanh va phải, gào to một tiếng rồi té xuống đất.
Địch Thanh đụng phải người này, loạng choạng bước chân, thầm nghĩ trong lòng: "Gã này điên rồi sao, lúc này còn sáp lại đây?"
Khẽ liếc xéo qua, thấy gã ta bẩn thỉu, quần áo xốc xếch, nhưng không phải là người điên! Địch Thanh thầm kêu khổ, chạy được hai bước thấy gã này vẫn còn nằm trên mặt đất, đã vậy còn không biết tránh ra, vội la lớn:
- Mau tránh ra.
Gã này vẫn ngây ngô nhìn Địch Thanh, cũng không thèm đứng dậy. Địch Thanh không quản nhiều nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Cơn giận dữ của Mã Trung Lập không cách nào phát tiết, liền ra lệnh:
- Bắt không được Địch Thanh thì đánh chết tên điên đó cho ta.
Lúc này, dân chúng vây xem càng lúc càng đông, nhưng nhìn thấy cảnh này, không ai dám tới gần. Họ lại không nỡ bỏ qua tràng náo nhiệt này nên đều đứng ở xa xa, chỉ trỏ không ngừng.
Vì đám gia đinh không dám đuổi theo Địch Thanh nên ào ào chạy đến vây tên điên lại. Cuối cùng có một gậy đánh vào đầu gã, tên điên đau quá gào lên:
- Ai dám đánh bổn vương gia?
Tên điên tự xưng là Vương gia, rõ ràng là thần trí mơ hồ, mọi người nghe vậy cười vang.
Mã Trung Lập vốn đang tức giận, lúc này cũng cười to nói:
- Đánh tốt, đánh tốt! Đánh tiếp đi, bổn công tử sẽ có thưởng!
Địch Thanh vốn đã chạy xa, thấy thế thì dừng lại. Thấy còn có gia đinh giơ côn định đánh lên đầu gã điên, vội vàng hét lớn:
- Đừng đánh người vô tội!
Lập tức phóng mạnh côn gỗ trong tay ra, côn bay vun vút trúng vào cổ tên gia đinh kia. Chỉ nghe gia đinh kia kêu thảm một tiếng, cổ suýt nữa bị đánh gãy.
Địch Thanh đột nhiên xông về, quát:
- Các ngươi còn có chút lương tâm nào không đấy?
Đám gia đinh thấy hắn uy như mãnh hổ, không ai dám ngăn cản, nhốn nháo tránh ra. Địch Thanh lách mình đi tới đứng trước người tên điên, rồi ngửa mặt lên trời cười nói:
- Được! Được! Được! Nếu các ngươi muốn đánh, hôm nay ta sẽ đánh với các ngươi một trận thống khoái. Mã Trung Lập, mày có ngon thì tới đây đánh với tao!
Mọi người thấy Địch Thanh đột nhiên phẫn nộ, đều run như cầy sấy. Mã Trung Lập nắm chặt hai tay, quát lên trách móc:
- Một đám ngu xuẩn! Nhiều người như vậy mà còn sợ một thằng nhãi sao? Các ngươi không ra tay, trở về ta sẽ đánh chết các ngươi!
Đám gia đinh thấy chủ tức giận, cố lấy dũng khí tiến lên. Sau một tiếng quát lớn không biết của ai, bọn chúng liền vung gậy đánh tới. Địch Thanh sớm đã đẩy gã điên ra, chân gạt ngang ngáng ngã một tên, vung tay đấm một quyền cực mạnh vào mặt tên thứ hai.
Ngay lúc người này hét lên đau đớn, Địch Thanh cũng cảm thấy choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững. Thì ra do xuất quyền quá mạnh, trong đầu lại đau đớn cùng cực.
Một gia đinh nhìn thấy sơ hở, thừa cơ đập một gậy vào lưng Địch Thanh. Địch Thanh còn đang lảo đảo thì bị hai tên khác chèn chân ngăn cản, hắn vấp vào té ‘rầm’ xuống mặt đất. Lúc này, lập tức có gia đinh phi thân lao tới, đè lên người Địch Thanh, những người còn lại túm tay túm chân, trong chớp mắt đã ép chặt Địch Thanh lại.
Đầu óc Địch Thanh đau nhức kịch liệt, mặc dù liều mình giãy dụa nhưng làm sao thoát được nhiều người như vậy?
Mã Trung Lập thấy đám gia đinh đã khống chế được Địch Thanh thì cười to, đi tới nói:
- Hừ! Thằng nhãi như ngươi mà cũng dám tranh giành nữ nhân với lão tử. Đây là kết cuộc của ngươi!
Hắn nói xong thì vung gậy đánh vào đỉnh đầu của Địch Thanh!
Máu tươi từ búi tóc của Địch Thanh chảy ra đầm đìa nhưng hắn chả thèm cầu xin, chỉ cắn răng trừng mắt nhìn Mã Trung Lập nói:
- Ngươi tốt nhất nên đánh chết ta!
Mã Trung Lập nhìn thấy hai tròng mắt của Địch Thanh như muốn phun hỏa, trong lòng run lên, nhưng ở trước mặt đông người làm sao chịu tỏ ra yếu kém, hắn tỏ vẻ khinh miệt nói:
- Đánh chết ngươi thì sao chứ?
Nói xong, để chứng minh lời nói của mình, hắn lại giơ gậy đánh vào đầu Địch Thanh một cái.
Địch Thanh lại choáng váng trong đầu, nhưng chẳng biết tại sao, sau cơn choáng váng này, giác quan hắn bỗng nhạy cảm chưa từng có. Hắn nghe được cách đó không xa có tiếng một người con gái nói:
- Tiểu thư, đây không phải là người tặng hoa cho tiểu thư sao? Không ngờ hắn là hạng người này, vậy mà có thể tranh đoạt nữ nhân với người khác trong thanh lâu.
Tiểu thư kia cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Địch Thanh khó khăn lắm mới nhìn qua được, thấy cách đó không xa có một đôi giày màu xanh nhạt, phía trên có thêu một đóa hoa cúc. Nhìn đóa hoa cúc này, không ngờ lại giống như đôi giày của cô gái áo trắng mà mình tặng mẫu đơn lần trước. Hắn cố gắng nghiêng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng ngạc nhiên và có lẽ còn kèm theo một chút khinh thường.
Máu tươi chảy xuôi xuống phủ qua hai mắt Địch Thanh, Mã Trung Lập vẫn không chịu bỏ qua, quát lên:
- Còn ngây ra đó làm gì, mau đánh cho ta!
Tiếng nói trở nên văng vẳng, cảm giác côn bổng đánh xuống cũng trở nên như có như không. Trong lòng Địch Thanh mê man, mơ màng, chuyện xưa như khói lượn lờ, nhưng cũng giống như giọt nước in dấu vết lên tảng đá, từng chút một hiển hiện ra. Từ chuyện đánh nhau với ác bá đến chuyện tòng quân bấc đắc dĩ, từ chuyện lẻn vào thung lũng Phi Long đến chuyện giết Tăng Trưởng Thiên Vương, rồi từ chuyện đầu bị thương đến chuyện tinh thần sa sút mấy năm nay, cho đến việc gặp lại Đa Văn Thiên Vương và vô tình gặp được cô gái áo trắng ấy.
Người bên ngoài đối với hắn ra sao, hắn vốn không thèm để ý, nhưng ngay cả cô gái áo trắng cũng chán ghét, xem thường hắn, trong lòng Địch Thanh bỗng dâng lên cỗ lửa giận ngút trời.
Mình rốt cuộc làm sai điều gì mà sao tất cả người trong thiên hạ đều coi thường khinh bỉ mình?
Lúc này, lại thêm một côn đánh vào cổ Địch Thanh, Địch Thanh hét to một tiếng, cảm thấy trong đầu có một mảnh lụa đỏ khua động.
Không!
Không phải lụa đỏ, mà là hồng long!
Cự long bay múa, gào thét rống giận.
Địch Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, bất ngờ lật người vùng dậy.
Mấy tên gia đinh đang đè hắn thét lên sợ hãi, bị hất tung lên không ngã văng ra ngoài. Địch Thanh chưa đứng dậy đã bắt được mắt cá chân của Mã Trung Lập, hắn dùng sức mà bóp. Mã Trung Lập kêu thảm một tiếng, hai chân đều gãy!
Địch Thanh vung tay lên, Mã Trung Lập cưỡi mây lướt gió bay lên rồi rơi mạnh vào xe củi. Đám gia đinh kinh hãi, muốn bắt Địch Thanh lại. Nhưng Địch Thanh lại rống to một tiếng, dùng tay nâng xe củi lên.
Dân chúng vây xem đều ngạc nhiên đến ngây người, thầm nghĩ chỉ riêng xe củi thôi đã nặng lắm rồi, huống chi là bên trên còn có Mã Trung Lập, người này có thể nhấc lên, chẳng phải người này có khí lực ngàn cân sao?
Mí mắt Địch Thanh nháy không ngừng, thấy đám gia đinh xông tới cứu chủ, hai tay nhấc xe củi lên đẩy bay ra ngoài, nện cái rầm lên người đám gia đinh. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu cha gọi mẹ, gào thảm vang lên không dứt.
Địch Thanh cười như điên cuồng nói:
- Mã Trung Lập, không phải ngươi muốn giết ta sao? Đến đây đi! Đến đi!
Bỗng nhiên có tiếng con gái thét thất thanh, Địch Thanh liếc qua, thấy trong mắt cô gái áo trắng tràn đầy sợ hãi. Hắn thầm nghĩ, "Nàng cũng sợ mình sao? Nhưng mình cần gì phải để tâm tới ý nghĩ của nàng? Mã Trung Lập nếu chết, mình còn sống được sao, tuyệt đối không được làm liên lụy tới Quách đại ca."
Vừa nghĩ tới đây, một côn nặng nề đánh vào sau đầu hắn, thân thể Địch Thanh lảo đảo hai cái, cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi chậm rãi ngã xuống.
Cự long trong đầu Địch Thanh đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một đóa hoa cúc nằm trên chiếc giày thêu hoa màu xanh nhạt.
Trước lúc hôn mê, Địch Thanh nở nụ cười nơi khóe miệng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, chết, cũng không phải là chuyện đáng sợ gì.
Địch Thanh hôn mê không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng gọi to, hắn trở mình ngồi dậy.
Hắn còn chưa chết, nhưng toàn thân đã không còn phân biệt được đau nhức ở đâu nữa. Chỗ nào cũng đều đau đớn!
Những cơn đau đớn này cũng không là gì với Địch Thanh, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, toàn thân hắn ướt đẫm, mí mắt giật giật không ngừng.
Trong mộng có rồng có rắn, có hỏa cầu có sấm chớp, có phật Di Lặc cũng có Tứ Đại Thiên Vương. Nhưng khiến cho tim Địch Thanh loạn nhịp lại là một giọng nói.
Giọng nói văng vẳng, tịch liêu, giống như từ trên trời truyền tới và cũng giống như từ u minh truyền về. Nội dung chỉ có ba chữ, "Đến đây đi!"
Đến đây đi? Đến nơi nào? Địch Thanh không biết, nhưng giọng nói này chân thật rõ ràng đến thế, không giống với cảnh trong mơ. Lúc đó, trong mộng, Địch Thanh đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên từ bóng tối nhô ra một cái miệng lớn đầy máu nuốt hắn vào.
Lúc này, Địch Thanh mới bừng tỉnh.
Đó là mộng ư, tại sao lại chân thật đến thế? Đó là thật ư, nhưng sao lại hư ảo như mộng?
Địch Thanh nghĩ mãi không ra, mờ mịt nhìn quanh, chỉ thấy một ngọn đèn dầu lờ mờ và bốn vách tường lành lạnh, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu. Hắn chỉ nhớ mình đã đánh bại Mã Trung Lập, sau đó nhấc xe củi ném vào đám người, tiếp đó sau ót bị đánh một côn rất đau, sau đó...
Hắn muốn rướn người đứng dậy nhưng cảm thấy cổ tay lạnh như băng, có tiếng rung động "leng keng" vang lên. Địch Thanh cúi đầu nhìn xuống thì thấy có xích sắt còng tay, hiện tại hắn mới tỉnh ngộ, thì ra mình đang bị nhốt trong lao!
Ngoài phòng giam vang lên tiếng bước chân kéo dài đến trước phòng giam thì dừng lại, tiếp theo đó khóa sắt rung động leng keng, có người đang mở cửa nhà lao. Có tiếng người nói:
- Ngươi nhanh lên, đây là trọng phạm.
Một người khác nói:
- Đa tạ huynh đệ. Có chút bạc vụn, mời các huynh đệ uống rượu.
Địch Thanh ngước mắt nhìn cửa phòng giam, thấy dưới ánh đèn lờ mờ có đứng hai người, một người là Trương Ngọc, người còn lại là Lý Vũ Hanh. Hai người bước tới trước Địch Thanh, đều trầm mặc, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Địch Thanh nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì?
Trương Ngọc thở dài:
- Ta tìm coi nơi nào trên người ngươi có lá gan lớn như vậy, chỗ nào lại có khí lực lớn như vậy? Nghe dân chúng ven đường kể tình cảnh lúc đó, ta thật không thể tin được những chuyện đó là do ngươi làm ra.
Địch Thanh nở nụ cười chua xót,
- Là ta làm.
Lý Vũ Hanh sốt ruột nói:
- Địch Thanh, ngươi có biết, người bị ngươi đánh là Mã Trung Lập, hắn là con trai độc nhất của Mã Quý Lương! Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ, mà Lưu Mỹ là huynh trưởng(anh cả) của Lưu Thái hậu! Tuy Lưu Mỹ đã chết nhưng Lưu Thái hậu cực kỳ quan tâm con cháu của Lưu gia. Lần này, ngươi chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Trương Ngọc hỏi:
- Địch Thanh, trước khi ngươi ra tay, chắc không biết lai lịch của bọn chúng hả?
Địch Thanh dựa vào vách tường lạnh lẽo, bất đắc dĩ nói:
- Ta dù có biết cũng phải ra tay. Nếu không thì cũng chỉ có con đường chết.
Thấy Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh đầy tâm sự trong lòng, Địch Thanh cười an ủi:
- Chuyện nhỏ như con thỏ, cùng lắm thì mất mạng thôi. Tên Mã Trung Lập ấy ra sao rồi?
Trương Ngọc cười khổ nói:
- Mắt cá chân của hắn bị gãy, đã vậy còn bị xe củi nện vỡ xương ngực, bị thương nặng hơn người nhiều. Cũng may còn chưa chết, song ... dù sống chắc cũng không ngồi dậy nổi.
Lòng Địch Thanh trầm xuống, biết Mã Trung Lập bị thương nặng thì người Mã gia nhất định sẽ không để cho hắn sống. Cười khẽ nói:
- Được rồi, ít nhất một mạng đổi một mạng.
- Hắn là tên tạp chủng, ngươi sao có thể lấy mạng của mình đổi với hắn chứ!
Trương Ngọc vội la lên:
- Địch Thanh, ngươi đừng nghĩ đến chuyện chết, ít nhất kinh thành vẫn còn có một nơi phân rõ phải trái. Nếu như bọn chúng dám lạm dụng tư hình, cấm quân doanh của chúng ta sẽ không để yên. Nhưng ngươi lần này... rốt cuộc là vì ai mà phải đánh nhau sống chết với Mã Trung Lập? Có phải là vì một vị tuyệt sắc đại mỹ nữ nào không?
Địch Thanh lắc đầu than thở nói:
- Nói ra thực buồn cười, là vì một nam nhân.
Nếu như là trước kia, hai người nói cười không cố kỵ, Trương Ngọc khẳng định sẽ đoán bừa và trêu chọc Địch Thanh là tên đồng tính luyến ái, nhưng bây giờ chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Ngươi kể lại chuyện đó xem, chúng ta cùng nhau thương lượng xem có thể tìm được cách gì cứu vãn không?
Địch Thanh thở dài nói:
- Trương Ngọc, Vũ Hanh, hai ngươi không cần lo cho ta nữa. Chuyện này liên quan đến Thái hậu, đừng nói cấm quân doanh không tiện ra mặt, cho dù là Xu Mật Viện cũng cứu không được ta. Các ngươi cứ như thế mãi, e rằng sẽ liên lụy tới các ngươi.
Dù hắn chưa chết, nhưng biết sự tình trọng đại, sớm đã bỏ ý chống cự rồi.
Mặt Lý Vũ Hanh lộ ra chút sợ hãi, Trương Ngọc nghe vậy cả giận nói:
- Con mẹ nó! Ngươi có phải là đàn ông không! Đến giờ phút này rồi mà còn nói với huynh đệ những lời như thế? Nếu chúng ta muốn bỏ mặc ngươi, hôm nay cũng sẽ không đến đây. Xu Mật Viện cứu không được ngươi, nhưng huynh đệ chúng ta vẫn muốn cứu ngươi!
Địch Thanh nước mắt lưng tròng, cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
- Chuyện là như vầy....
Hắn kể lại tường tận chuyện xảy ra ngày hôm đó ra. Trương Ngọc nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Địch Thanh, chuyện này ngươi vốn không sai, chính là bọn chúng cậy vào quyền thế, không nói đạo lý... khăng khăng muốn giết chết ngươi. Hừ, chúng ta không thể để bọn chúng được như ý.
Mặc dù Trương Ngọc nói như vậy, nhưng đối phó ra sao thì không có chút biện pháp nào.
Lý Vũ Hanh vò râu, khàn giọng nói:
- Trước mắt thì phải trông cậy vào Phủ doãn(3) phủ Khai Phong là Trình đại nhân phân rõ trắng đen.
Phủ doãn phủ Khai Phong tên là Trình Lâm, bản án này tất nhiên là phải giao cho phủ Khai Phong thẩm vấn, xét hỏi rồi.
Khuôn mặt ngựa của Trương Ngọc cũng tái mét:
- Nhưng Trình Lâm và Thái hậu là cùng một giuộc. Ta nghe nói Thái hậu vẫn chưa chịu giao trả triều chính cho Hoàng thượng, vẫn tự cho mình là hoàng đế. Tên Trình Lâm thông thạo vuốt mông ngựa, trước đây không lâu còn dâng tặng cái gì "Vũ hậu lâm triều đồ", khích lệ Thái hậu làm Võ Tắc Thiên!
Lý Vũ Hanh đã nhổ được mấy sợi râu nhưng vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chỉ nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Địch Thanh thấy hai huynh đệ lúc này còn có thể ra mặt giúp mình, cảm thấy xúc động, nhất thời im lặng.
Trương Ngọc đột nhiên vỗ đầu nói:
- Có rồi, việc trọng yếu nhất trước mắt là phải tìm được Thượng công tử. Nếu như có thể cầu được gã ra mặt làm chứng, chuyện sẽ có thể xoay chuyển.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Chuyện này liên quan đến Thái hậu, nếu Thượng công tử không phải là kẻ ngốc thì đã sớm trốn đi rồi, làm sao có thể ra mặt chứ?”
Trương Ngọc hưng phấn nói tiếp:
- Thượng công tử mà ngươi nói có phải là người mang giày của Ngũ Hồ Xuân không? Vậy ta phải đi thăm dò! Địch Thanh, ngươi không nên buồn nữa, bất kể ra sao ta cũng sẽ giúp ngươi tìm ra người này.
Địch Thanh không đành lòng giội cho Trương Ngọc một gáo nước lạnh, cười lớn nói:
- Vậy... làm phiền hai vị huynh đệ.
Trương Ngọc không chút chậm trễ, lập tức chào tạm biệt Địch Thanh, đút lót thêm cho ngục tốt(4), xin bọn họ đừng làm khó Địch Thanh rồi mới cùng Lý Vũ Hanh vội vàng rời đi.
Địch Thanh hiểu rằng dù cho có tìm được Thượng công tử, hắn có thể ra mặt hay không còn chưa biết được. Nhưng có ai đui mù mà dám đối nghịch với Thái hậu chứ? Nghĩ tới đây, Địch Thanh có chút đau đầu, nhưng cảm giác đau nhức kịch liệt trước đây đã giảm đi chút ít. Địch Thanh đột nhiên nhớ tới gì đó, thò tay vào trong ngực, hắc cầu ấy vẫn còn nằm ở đó, hắn thở phào một hơi.
Địch Thanh móc hắc cầu ra. Hắn khẳng định mình có thể đánh Mã Trung Lập bị thương, nguyên nhân nhất định là vì hắc cầu này.
Nhưng hắc cầu rốt cuộc có thần thông gì đây? Địch Thanh nghĩ mãi mà không ra.
Lao phòng hiu quạnh, Địch Thanh không khỏi nhớ tới Đa Văn Thiên Vương trước đây có nói, "Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp.... Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt!"
Ngũ Long vừa xuất hiện, quả nhiên là có người lệ rơi không dứt. Nhưng với Địch Thanh, sau này rơi sẽ chỉ là máu, chứ không phải nước mắt.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ra vẻ quật cường. Ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đèn dầu rọi vào Ngũ Long đen tuyền, hiện ra hào quang âm u!
Chớp mắt Địch Thanh đã ở trong phòng giam hơn tháng. Phủ Khai Phong vẫn chưa thẩm vấn hắn nên khiến Địch Thanh càng thêm lo sợ. Hắn nhịn không được mà nghĩ: "Chẳng lẽ mình sớm đã bị định tội chết, ngay cả thẩm vấn cũng không cần, liền trực tiếp mang đi xử trảm sao?"
Nghĩ tới đây, Địch Thanh lại cảm thấy bi thương trong lòng nhưng không thể làm gì.
Mấy ngày này, Quách Quỳ cũng đã đến mấy lần. Nó nói nó đã báo tin cho Quách Tuân hay, nhưng Quách Tuân vẫn còn đang ở bên ngoài, trong lúc nhất thời trở về không kịp. Địch Thanh vốn không muốn để cho Quách Tuân biết chuyện này, với lại sợ liên lụy Quách Tuân nên hi vọng Quách Tuân đừng trở về kinh.
Trương Ngọc cũng tới vài lần, nhưng mỗi lần đều nở nụ cười miễn cưỡng. Hắn vẫn chưa tìm được Thượng công tử.
Tâm Địch Thanh đã nguội như tro tàn, thầm nghĩ, "Việc này rất ồn ào, Thượng công tử không phải kẻ điếc, chắc là biết rồi. Hắn không chịu xuất hiện thì dù có tìm được cũng vô dụng thôi.
Khi biết mình đã không còn hi vọng, ngược lại, tâm tình trở nên phóng khoáng. Mỗi ngày khi rãnh rỗi, hắn đều móc hắc cầu ra xem, nếu trước khi chết có thể nghiên cứu ra bí ẩn của Ngũ Long cũng tốt, nhưng hồng long vẫn không hiện ra.
Cứ như thế, thời gian nửa tháng lại trôi qua. Vào sáng sớm một ngày, ngục tốt đến đây, quát:
- Địch Thanh, hôm nay thẩm vấn, chuẩn bị đi thôi.
Địch Thanh thở dài, thầm nghĩ: người mình đánh là người của Thái hậu, thẩm vấn mình cũng là người của Thái hậu, mình nhất định không thể may mắn thoát tội rồi. Đại ca sao rồi? Rốt cuộc có nên nói cho huynh ấy biết hay không đây?
Trong lúc suy tư, Địch Thanh bị ngục tốt áp giải ra khỏi ngục Khai Phong, đi thẳng tới nha môn phủ Khai Phong. Mới tới trước cửa, đã thấy dân chúng vây ngăn ở trước nha môn. Thấy Địch Thanh bị áp đến, mọi người nhao nhao tiến lên, bảy mồm tám lưỡi quan tâm nói:
- Địch Thanh, ngươi không sao chứ?
Những người này đều là dân thường, có Vương đại thẩm bán bánh bao, có Hùng đại tẩu bán hoa, có Kiều đại ca đốn củi, có Tôn lão hán bán rượu, ngay cả Cao lão đầu, người mà Địch Thanh lần trước giúp đỡ không ngờ cũng tới đây.
Mấy năm nay, dù rằng chỉ nửa cấp quan giai Địch Thanh cũng không thăng được, nhưng làm việc lâu ngày trong chợ, những người dân đến đây đều đã từng được hắn giúp đỡ. Hay tin hắn hôm nay bị thẩm vấn nên đến đây thật sớm để dự thính.
Địch Thanh không nghĩ tới còn có nhiều người nhớ mình như vậy, trong lòng rất cảm động. Cao lão đầu run rẩy đứng ra nói:
- Địch Thanh, người tốt tất được báo đáp, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta đều đến Đại Tướng Quốc Tự thắp hương cho ngươi, xin Bồ Tát phù hộ ngươi.
Địch Thanh thầm nghĩ,
- Nghe nói phật Di Lặc ở Đại Tướng Quốc Tự là do Lưu Thái hậu sai người đắp nặn ra, e rằng sẽ phù hộ Mã Trung Lập.
Nhưng vẫn nói:
- Đa tạ mọi người, Địch Thanh nếu có cơ hội... Nhất định báo ơn!
Nha dịch bên cạnh thầm nghĩ, “ngươi có mà đợi đến kiếp sau đi.”
Bọn nha dịch không để cho Địch Thanh nói thêm nữa, dùng côn bổng tách dân chúng ra, áp giải Địch Thanh vào quan nha.
Phía trên công đường có treo một cái bảng, trên viết bốn chữ "Liêm khiết công chính". Sau bàn xử án, Phủ doãn Khai Phong - Trình Lâm ngồi nghiêm trang. Nha lại hai bên thấy Địch Thanh tiến vào công đường liền dùng trượng gõ lên nền, đồng thanh hô hai chữ "Uy vũ". Ở trong Nha môn, hành động này gọi là “Gõ hèo”, một mặt khiến cho dân chúng bên ngoài yên tĩnh, mặt khác chính là hù dọa đám tù phạm, khiến bọn chúng sinh ra sợ hãi.
Địch Thanh đảo mắt nhìn qua, thấy bên tay phải Trình Lâm có đứng một người, nếp nhăn giữa mày giống như đao khắc, lộ ra vẻ cáu kỉnh trời sinh, nhìn cách ăn mặc thì chắc là Thôi quan(5) của phủ Khai Phong.
Chỗ bên tay trái Trình Lâm ngồi một người, mắt tam giác, mũi hèm rượu, cặp mắt hung dữ nhìn chằm chằm Địch Thanh, vô cùng dữ tợn. Địch Thanh run lên, không biết người này là ai.
Trình Lâm thấy Địch Thanh quỳ xuống, vỗ Kinh Đường mộc(6), quát:
- Địch Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết.
Người mắt tam giác đột nhiên đứng lên quát:
- Giỏi cho tên quan quân xảo quyệt, sắp chết đến nơi còn không biết hối cải sao?
Hắn nói dồn dập, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, chắc là người có tính nóng nảy.
Địch Thanh không nói gì, ngẫm nghĩ người này có lẽ là thân thích của Mã gia. Quả nhiên, Trình Lâm nói:
- Lưu Tự Sự, bình tĩnh chút, đừng nóng nảy, hết thảy cứ án theo pháp lệnh mà xử lý.
Địch Thanh thầm nghĩ, “Lưu Tự Sự? Người này chắc là con trưởng Lưu Tòng Đức của Lưu Mỹ.”
Trong mấy ngày này, Lý Vũ Hanh đã kể về quan hệ của Mã gia cho Địch Thanh. Địch Thanh biết Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ. Lưu Tòng Đức này là vì quan hệ thông gia với Mã Quý Lương mà ra mặt cho con trai Mã Trung Lập của y cũng là bình thường. Nhưng theo gia pháp Đại Tống, thân thích bên ngoại ít nắm quyền cao. Nhà Tống thay đổi quy định trước, trong Cửu Tự Ngũ Giám(7), trừ Đại Lý tự(8) và Quốc Tử giám(9) ra, các chức vị còn lại đều là chức vụ nhàn nhã, không có hoặc có rất ít thực quyền. Lưu Tòng Đức cũng không có tài học, Thái hậu xin chức vị Tự Sự trong Vệ Úy tự(10) cho hắn, thật ra chỉ để lĩnh bổng lộc, cũng không làm được chuyện gì. Nếu bàn về quan giai thực quyền, Trình Lâm hơn xa Lưu Tòng Đức, nhưng Trình Lâm biết địa vị của Lưu Tòng Đức trong lòng Thái hậu, nên lúc này mới khách khí như vậy.
Lưu Tòng Đức phẫn nộ quát:
- Bây giờ chứng cớ đã vô cùng rõ ràng, còn thẩm cái gì vấn nữa không biết? Tên Địch Thanh này lấy võ khinh người, ngay trên đường ngang nhiên hành hung, đánh bị thương mấy người, làm hại Mã Trung Lập đến bây giờ vẫn còn nằm liệt giường, hơi thở thoi thóp, không giết Địch Thanh, không đủ để kiềm chế sự phẫn nộ của dân chúng!
Người có vẻ mặt đầy ưu sầu kia đột nhiên nói:
- Lưu Tự Sự, đây là phủ Khai Phong, chuyện xử án là thẩm quyền của Trình đại nhân, còn chuyện nghị án do hạ quan phụ trách. Kính xin đừng có vượt quá chức phận, để tránh người ngoài đàm tiếu.
Người này nói chuyện trong mềm có khuyến cáo, Lưu Tòng Đức oán hận trừng mắt nhìn hắn, dồn dập nói:
- Bàng Tịch, hôm nay ta xem ngươi làm sao nghị án!
Trong lòng thầm hận nói: Ngươi đừng để ông mày nắm được sai lầm, bằng không ta bẩm báo Thái hậu, cho ngươi đẹp mặt!
Bàng Tịch thấy Lưu Tòng Đức không mở miệng nữa, bèn nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, ngươi hãy đem chuyện xảy ra trước đây kể lại kỹ càng.
Lưu Tòng Đức quát:
- Còn kể lể cái gì chứ? Mấy ngày nay chẳng phải đã tra rõ rồi sao? Cần gì phải lãng phí thời gian!
Trình Lâm ho khan một tiếng, cau mày nói:
- Lưu Tự Sự, ngươi nếu không hài lòng với phần thẩm án của bổn quan, có thể đến Lưỡng Phủ cáo sách. Nhưng nếu còn kêu gào chốn công đường nữa, bổn quan đành phải mời ngươi ra ngoài cho.
Lưu Tòng Đức hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Địch Thanh cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Trình Lâm, Bàng Tịch lại có chút dáng vẻ cùng làm việc công, chẳng lẽ tin đồn là giả?
Trình Lâm thấy Lưu Tòng Đức đã câm mồm lại, lúc này mới nói:
- Địch Thanh, trước hết ngươi hãy chân thật kể lại chuyện ngày đó.
Giọng điệu y bình tĩnh, nhưng lòng tuyệt không ung dung.
Chỉ vì một cái bản án tầm thường này lại liên quan tới phạm vi rất rộng, quả thực khó có thể tưởng tượng. Trình Lâm tiếp nhận bản án này, cảm thấy áp lực to lớn, không dám khinh xuất.
Những ngày vừa qua, Trình Lâm điều tra càng nhiều thì càng do dự, không dám tùy tiện đưa ra phán quyết. Về phía Mã Trung Lập không cần nói nhiều cũng biết. Mấy ngày nay, Mã Quý Lương ngày ngày đều đến trước mặt Thái hậu khóc lóc kể lể, thỉnh cầu nghiêm trị hung đồ, Lưu Thái hậu nghe tin một tên cấm quân tầm thường lại dám đánh người nhà của mụ, giận tím mặt, lệnh cho phủ Khai Phong nghiêm trị. Nhưng tên cấm quân tầm thường như Địch Thanh lại chả tầm thường tí nào, hắn ta chẳng những rất có hiệp khí trong lòng dân chúng, vả lại còn có quan hệ thân thiết với Quách Tuân. Quách Tuân là thế gia tướng môn, dù chưa quay lại kinh thành, nhưng quan hệ rất rộng, Tam Nha, Xu Mật Viện dù chưa lên tiếng, nhưng đều sát sao theo dõi xem chuyện này xử lý như thế nào.
Vốn một mình Quách Tuân cũng không có tư cách gì mà chống đối Thái hậu, nhưng trong đó còn có nội tình rất trọng yếu ---- đã đến lúc Hoàng thượng tự mình chấp chính, Thái hậu vẫn rề rà không nhường triều chính, triều thần đã có rất nhiều người nghị luận. Qua việc này, trước mắt bách quan muốn nhìn xem, quyền của Thái hậu rốt cuộc to cỡ nào, hiện tại Thái hậu đã không còn một tay che trời!
Trình Lâm không biết, mình nên lấy lòng Thái hậu hay là xử lý chuyện này theo lẽ công bằng?
Nếu như nịnh nọt Thái hậu, sau khi Thánh Thượng đăng cơ, tiền đồ của gã chưa biết ra sao. Nhưng nếu theo lẽ công bằng mà xử lý, Thái hậu nói không chừng sẽ lập tức cách chức gã.
Bên ngoài phủ nha, dân chúng xôn xao. Trước ánh mắt của chúng nhân, mỗi quyết định đều có thể ảnh hưởng sâu sắc, Trình Lâm phân vân chưa biết định luận như thế nào. Trước khi nghe Địch Thanh thuật lại, Trình Lâm đã biết chuyện này là do Mã Trung Lập sai, Địch Thanh chả có lỗi gì lớn. Đợi Địch Thanh nói xong, càng thêm chứng thật phán đoán của mình.
Nhưng dù chuyện đã sáng tỏ, xử lý lại trở nên nan giải. Trình Lâm suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Bàng Thôi quan, ý của ông thế nào?
Bàng Tịch nghiêm mặt nói:
- Cổ nhân có dạy ‘Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám’(11), hạ quan cho rằng vẫn còn phải nghe lời chứng của người ngoài mới được."
Trình Lâm trầm ngâm nói:
- Nếu vậy thì…, triệu Trương Diệu Ca của Trúc Ca lâu vào đây!"
Trương Diệu Ca đã chờ sẵn ở hậu đường, nghe triệu liền khép nép e lệ đi ra, đáng điệu phong tình quyến rũ vô cùng.
Địch Thanh vốn đã tuyệt vọng, nhưng thấy Bàng Tịch và Trình Lâm đều có tiềm chất của thanh quan thì thấy có hy vọng. Trước mắt, không tìm được Thượng Thánh, lời chứng của Trương Diệu Ca là rất trọng đại, tim hắn không khỏi đập thình thịch.
Trương Diệu Ca không nhìn Địch Thanh, đến đại đường, quỳ xuống song song với Địch Thanh nói:
- Thiếp thân Trương Diệu Ca bái kiến Phủ doãn đại nhân.
Trình Lâm hỏi:
- Trương Diệu Ca, ngươi trước kia có từng quen biết Địch Thanh?
Trương Diệu Ca lắc đầu nói:
- Chưa từng.
Trình Lâm lại nói:
- Vậy ngươi hãy đem hết thảy mọi chuyện xảy ra ở Trúc Ca lâu, kể lại tường tận một lần.
Trương Diệu Ca khe khẽ nói:
- Trước đây thiếp thân thậm chí không biết người này gọi là Địch Thanh, nhưng mà Phượng mụ mụ bảo thiếp thân cẩn thận tiếp đãi người này, đúng rồi... y còn có hai bằng hữu, một người là Thánh công tử, người còn lại là Diêm Nan Địch.
Địch Thanh nghe đến đó, trong lòng trầm xuống, liền biết không ổn. Hắn nổi máu nhất thời, giả mạo nha sai phá án, nếu như bình thường sẽ không có gì, nhưng bây giờ mà bị vạch trần, chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bàng Tịch hỏi:
- Phượng mụ mụ vì sao muốn ngươi cẩn thận tiếp đãi Địch Thanh vậy?
Trương Diệu Ca nói:
- Phượng mụ mụ nói, người này gọi là Diệp Tri Đông, là đệ đệ của Khai Phong phủ - Diệp Tri Thu, nói đến Thính Trúc tiểu viện để tra án...
Mọi người xôn xao, Lưu Tòng Đức mừng rỡ, quát:
- Hay lắm, Địch Thanh không những đánh bọn người Mã Trung Lập, mà còn giả mạo nha dịch của phủ Khai Phong, có thể thấy rõ bộ mặt tàn ác của hắn! Trình đại nhân, xin hãy nghiêm trị tên này.
Trình Lâm nhíu mày, không để ý tới Lưu Tòng Đức, nói:
- Trương Diệu Ca, ngươi kể tiếp đi.
Trương Diệu Ca nói:
- Tuy nhiên, người này đi tới Thính Trúc tiểu viện cũng không có gì tàn ác, chỉ cùng hai người còn lại nghe đàn. Rồi hai người Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý tìm cớ bới móc, Mã công tử quát đuổi hai người này đi. Thiếp thân theo lời Phượng mụ mụ nói, giữ ba người Địch Thanh lại Thính Trúc tiểu viện tiếp tục đàn hát một khúc, sau đó mời bọn họ xuống lầu. Còn chuyện xảy ra sau đó, thiếp thân không biết.
Trình Lâm hỏi:
- Vậy ba người này ở trên các lâu, từng có xung đột gì với Mã công tử không?
Trương Diệu Ca che miệng khẽ cười,
- Ngoài mặt thì không.
Trình Lâm cau mày hỏi:
- Lời này có ý gì?
Trương Diệu Ca nói:
- Ngày ấy, Mã công tử đến chắc là muốn ở lại Thính Trúc tiểu viện, nhưng thiếp thân giữ Địch Thanh lại, trong lòng Mã công tử có lẽ có chút bất mãn chăng?"
Lưu Tòng Đức giận dữ nói:
- Trương Diệu Ca, ngươi ăn nói cho cẩn thận!
Trương Diệu Ca cũng không sợ sệt, mỉm cười nói:
- Nếu đại nhân đã hỏi, thiếp thân sẽ dựa theo sự thật mà trả lời. Nếu như có chỗ nào không đúng, kính xin các vị đại nhân xem tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, tha thứ cho tiểu nữ."
Bàng Tịch trầm ngâm nói:
- Vậy ba người Địch Thanh ở trên lầu các của ngươi, còn có hành động hung hăng càn quấy nào không?
Trương Diệu Ca lắc đầu nói:
- Không, bọn họ có thể nói là ba người ngay thẳng nhất mà thiếp thân đã từng gặp qua.
Trình Lâm gật đầu nói:
- Bản phủ đã biết, Trương Diệu Ca lui ra. Triệu tú bà Phượng Sơ Ảnh của Trúc Ca lâu thăng đường.
Trương Diệu Ca lui ra, Phượng Sơ Ảnh õng a ỏng ẹo lên đại đường, quỳ lạy Phủ doãn. Trình Lâm đề cập ngay vào điểm chính:
- Phượng Sơ Ảnh, ngươi có quen người trên công đường này không?
Gã chỉ ngón tay vào Địch Thanh, Phượng Sơ Ảnh thấy Lưu Tòng Đức nhìn mình lom lom, lập tức nói:
- Quen, hắn gọi là Địch Thanh, giả mạo nha sai, nói cùng với cái gì mà đại nội Diêm Nan Địch của Vũ Kinh đường, còn có bộ khoái tài ba Thánh công tử đến phá án, muốn xem xét Thính Trúc tiểu viện một chuyến. Thiếp thân không dám đắc tội bọn họ, mới gọi Diệu Ca tiếp đãi ba người này, không ngờ bọn họ chẳng những giả mạo nha sai, còn đánh Mã công tử trọng thương, thật sự đáng giận đến cực điểm.
Địch Thanh nắm chặt hai đấm, nhưng lại không có cách nào giải bày. Phượng Sơ Ảnh cắt cắt giảm giảm, nói mấy câu đã định hắn là kẻ ác độc, còn khiến người ta không thể nào giải thích.
Mũi cà chua của Lưu Tòng Đức hưng phấn càng thêm đỏ bừng, nhưng lúc này lại không vội yêu cầu Trình Lâm nghiêm trị Địch Thanh.
Trình Lâm bảo Phượng Sơ Ảnh lui ra, bèn hỏi Bàng Tịch:
- Bàng thôi quan, ông có kết luận chưa?
Bàng Tịch chậm rãi nói:
- Chuyện Địch Thanh giả mạo nha dịch, tuy rằng không đúng nhưng chưa gây thành tai họa, phải do chính Tam Nha tự xử trí. Về phần chuyện đánh Mã công tử, lại có nhân quả. Nếu án theo Địch Thanh, Trương Diệu Ca và cùng một số dân chúng đứng xem mà nói, Mã công tử ra tay trước, thậm chí còn đánh kẻ điên. Địch Thanh quay lại cứu giúp, đã ngộ thương Mã công tử. Có thể nói là mỗi bên đều sai..."
Lưu Tòng Đức bỗng nhiên đứng lên nói:
- Bàng Tịch, ngươi là Thôi quan *** chó gì? Loại kết án này mà cũng có thể nói được sao? Trương Diệu Ca chỉ là một ả ca kỹ, địa vị thấp kém. Dân chúng nói, sao lấy làm chuẩn được? Địch Thanh nói, càng không được coi là chính xác!
Bàng Tịch cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Kính xin Tự Sự đại nhân nói năng cẩn thận, chức vị của hạ quan tuy hèn mọn nhưng quan chức dù sao cũng là do Thánh Thượng phong. Ông thuận miệng nhục mạ, sợ rằng không thỏa đáng lắm. Hơn nữa Trình đại nhân hỏi ý kiến, hạ quan chỉ dựa theo thông lệ trả lời, cung cấp chút căn cứ để xử án. Trước mắt, dựa vào những nhân chứng này, hạ quan cũng chỉ có thể rút ra những kết luận như vậy. Ông nếu cảm thấy không ổn, có thể đưa ra ý kiến khác, không cần phải la hét trên công đường.
Lưu Tòng Đức oán hận trừng mắt nhìn Bàng Tịch nói:
- Ta cho rằng nếu muốn biết rõ chân tướng chuyện này, cần phải hỏi đám người của Thính Trúc tiểu viện, chỉ dựa vào lời khai của hai người Địch Thanh và Trương Diệu Ca, làm sao chính xác?
Trình Lâm gật đầu nói:
- Lưu Tự Sự nói cũng có lý. Triệu Chu Đại Thường và những người liên quan thượng đường!"
Cùng thượng đường với Chu Đại Thường không chỉ có Dương Đắc Ý mà còn có ba ngươi khác. Địch Thanh nhận ra ba người này đều là tân khách lúc trước ở Thính Trúc tiểu viện, thấy Lưu Tòng Đức cười gian, trong lòng trầm xuống.
Chúng nhân dưới công đường báo tên ra. Trong ba người ngoài, người mập ụch ịch là Đông Lai Thuận, là thiếu chưởng quỹ của một quán rượu, người mặc áo lụa gọi là Văn Thành, vốn là chủ nhân cửa hiệu tơ lụa Lục Ý, còn người mặt rỗ mở cửa hiệu trái cây, gọi là Cổ Thận Hành.
Chu Đại Thường nói trước:
- Hôm đó, sau khi Mã công tử rời khỏi Trúc Ca lâu, vốn muốn kết bạn với Địch Thanh, cho nên chờ ở ngoài lâu. Không ngờ Địch Thanh sau khi xuống tới, lại dùng lời lẽ ác độc chửi Triệu công tử... Về phần chửi cái gì, không tiện nói ra.
Đông Lai Thuận tiếp lời:
- Có cái gì mà không thể nói ra được chứ? Địch Thanh nói Mã công tử không biết tốt xấu, dám tranh đoạt nữ nhân với y, bảo Mã công tử mau mau cút đi, nếu không thì thấy hắn một lần đánh một lần.
Văn Thành nói:
- Mã công tử lúc ấy rất mất hứng, nhưng dẫu sao cũng là người khiêm tốn, đành nhẫn nhịn. Không nghĩ tới Địch Thanh cho rằng Mã công tử yếu đuối nên cứ lấn tới, hắn bắt đầu nhục mạ ... nói ... haiz, cái này có quan hệ với Thái hậu, tại hạ không dám nói.
Dứt lời, hắn lắc đầu liên tục, vô cùng đau đớn. Hắn dù chưa nói, nhưng hậu quả so với nói còn muốn nghiêm trọng hơn.
Địch Thanh càng nghe càng kinh, một cổ lửa giận từ đáy lòng bốc lên, quát:
- Ta và các ngươi không cừu không oán, các ngươi vì sao phải vu oan cho ta?
Hai mắt hắn trợn lên, trán nổi gân xanh.
Cổ Thận Hành lui về phía sau một bước, chỉ vào Địch Thanh nói:
- Khi đó, tính khí của hắn tàn bạo như thế đấy, liên tục hò hét. Mã công tử thấy hắn nhục mạ Thái hậu, cãi lại với hắn hai câu, ai ngờ hắn đánh thẳng tay, thực là coi trời bằng vung.
Dương Đắc Ý nói:
- Nhóm tiểu nhân đều không nhịn được, có người đến gần khuyên gã, chẳng ngờ cũng bị gã đấm cho mấy đấm.
Dứt lời chỉ một ngón tay vào khóe mắt bầm tím nói:
- Chỗ này là do hắn đánh.
Địch Thanh cắn chặt răng, thân thể khẽ run, đã biết mục đích của những người này chỉ có một, đó là không giết được hắn thề không bỏ qua!
Chu Đại Thường tiếp lời nói:
- Cũng may gia đinh của Mã công tử chạy đến, họ chỉ muốn khuyên Địch Thanh đừng đánh nữa. Ai dè Địch Thanh lại phát điên như chó, cắn xé khắp nơi, trong lúc hoảng loạn, không biết là ai đẩy nhầm một người qua đường. Mã công tử “thương người như thể thương thân” nên vội vàng chạy đến bảo vệ. Người này dường như là tên điên, sau này không còn biết tung tích nữa. Địch Thanh lúc này đã bị chế trụ, Mã công tử nói: 'Chỉ cần Địch Thanh nhận sai, sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện.’ Không ngờ Địch Thanh lòng người dạ thú, giả vờ nhận sai rồi nhân lúc gia đinh thả hắn ra, xông tới đánh ngã Mã công tử, trong lúc hỗn loạn, xe củi bị lật đổ, Mã công tử bị đè dưới xe.
Gã nói xong cầm góc áo lau khóe mắt, nức nở nói:
- Đáng thương cho Mã công tử có tấm lòng Bồ Tát, số mệnh lại bị như thế. Bọn tiểu nhân nhịn không được, lúc này mới dũng cảm nói ra chân tướng, chỉ cầu Phủ doãn đại nhân cho Mã công tử công đạo!"
Năm người này muôn miệng một lời, y như là trước đó đã diễn luyện qua. Lưu Tòng Đức đứng dậy chắp tay nói:
- Phủ doãn đại nhân, bây giờ chắc hẳn chân tướng đã rõ rồi chứ? Địch Thanh ăn nói lung tung, vọng tưởng lừa dối, không ngờ lưới trời lồng lộng, lưới trời lồng lộng a.
Lưu Tòng Đức vì muốn định tử tội cho Địch Thanh, đặc biệt tìm một hơi tới năm nhân chứng. Hắn mặc dù thấy dân chúng bên ngoài nha môn không ít, nhưng cũng biết tình cảnh lúc ấy hỗn loạn, rất nhiều người không hiểu tình huống, hơn nữa hắn cũng không tin có người dân nào dám ra đây đối nghịch với Lưu gia, làm chứng cho Địch Thanh.
Trình Lâm lại nhìn Bàng Tịch, nói:
- Bàng thôi quan, ông có kết luận gì không?
Bàng Tịch đi vài bước thong thả trước công đường, đột nhiên hỏi:
- Năm người các ngươi trước đây có biết Mã Trung Lập không?
Năm người không ngờ thôi quan lại hỏi như vậy, có hai người gật đầu, ba người lắc đầu, người gật đầu thấy có người lắc đầu liền vội vàng lắc đầu, người lắc đầu thấy có người gật đầu cũng cuống quýt gật đầu, trong lúc nhất thời vô cùng tức cười.
Bàng Tịch buồn rầu nói:
- Rốt cuộc là quen hay là không quen?
Lưu Tòng Đức ho khan một tiếng, nói:
- Đương nhiên là sau khi đến Trúc Ca lâu mới quen.
Hắn nói như vậy, chỉ muốn tăng thêm độ tin cậy của lời chứng. Năm người đều gật đầu nói:
- Lưu đại nhân nói rất đúng, tất nhiên là sau khi đến Trúc Ca lâu mới quen.
Ánh mắt Bàng Tịch đảo qua trên người năm tên này, nghiêm nghị nói:
- Bọn ngươi cũng biết luật ‘Vu cáo phản tọa(12)' của bổn triều rồi đấy, nghiêm cấm vu cáo, nếu như bị tra ra vu cáo thì sẽ bị nghiêm trị?
Năm người ngơ ngác nhìn nhau, ẩn ước vẻ sợ hãi. Lưu Tòng Đức cười lạnh nói:
- Bàng Tịch, ngươi đang uy hiếp bọn họ sao? Ngươi chẳng lẽ cho rằng mấy người này là do ta tìm đến để vu cáo Địch Thanh sao?"
Bàng Tịch tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Lưu Tự Sự vì cớ gì mà nói ra lời này? Hạ quan chỉ cảm thấy trong lời khai của bọn họ có một số chỗ mâu thuẫn, lúc này mới mở miệng nhắc nhở mà thôi. Nếu như bọn họ làm đúng thì hà tất gì phải nhắc nhở chứ?
Lưu Tòng Đức mặt đỏ tới mang tai, biết Bàng Tịch đang thầm mỉa mai mình. Hắn hừ lạnh nói:
- Vậy phải nghe cao luận của Bàng thôi quan rồi.
Mặt Bàng Tịch vẫn đầy ưu sầu nói:
- Chu Đại Thường, theo như lời Địch Thanh và Trương Diệu Ca nói, là ngươi và Dương Đắc Ý rời đi trước, sau đó Mã công tử và bọn Đông Lai Thuận mới rời đi, sau cùng lại qua khoảng gần nửa canh giờ, ba người Địch Thanh mới rời khỏi Trúc Ca lâu?
Chu Đại Thường nhịn không được nhìn về phía Lưu Tòng Đức, không biết trả lời thế nào. Lưu Tòng Đức có chút bất mãn nói:
- Cứ theo sự thật mà nói, chẳng lẽ còn có người có thể đổi trắng thay đen sao?
Chu Đại Thường lập tức nói:
- Bàng đại nhân nói không sai.
Bàng Tịch mỉm cười hỏi:
- Ngươi và Dương Đắc Ý, còn có mấy người Đông Lai Thuận sau khi đến Trúc Ca lâu mới kết bạn với Mã công tử?
Chu Đại Thường nói:
- Không sai.
- Vậy các ngươi vì cái gì mà trong gần một canh giờ vẫn còn quanh quẩn ở phụ cận Trúc Ca lâu, rề rà không đi? Mã công tử là vì muốn giảng chút đạo lý với Địch Thanh nên mới không rời đi. Còn ngươi và Dương Đắc Ý là vì cái gì chứ? Các ngươi bị Mã công tử trách mắng, nên ở phụ cận Trúc Ca lâu không chịu rời đi là vì lòng sinh bất mãn, muốn trả thù Mã công tử sao?
Chu Đại Thường toát mồ hôi hột đầy trán, vội hỏi:
- Sao có thể như vậy? Hại Mã công tử là Địch Thanh, chứ không phải bọn tiểu nhân.
- Vậy các ngươi ở phụ cận Trúc Ca lâu để làm gì?
Bàng Tịch truy hỏi.
Chu Đại Thường không biết làm sao, Lưu Tòng Đức nháy nháy đôi mắt tam giác, nói:
- Bọn họ chắc là hối hận vì lời nói và việc làm của mình ở Trúc Ca lâu, lúc này mới muốn tìm Mã Trung Lập tạ lỗi. Mã Trung Lập là người thích kết bạn, thấy bọn họ thành tâm sửa đổi nên kết giao với cùng bọn họ, mấy người này vừa gặp như đã quen lâu, ở quán trà bên cạnh Trúc Ca lâu uống trà, uống gần nửa canh giờ, cũng không có vấn đề gì a?
Lưu Tòng Đức dù sao vẫn có chút nhanh trí, giải thích một phen, cơ hồ ngay cả mình cũng tin.
Bàng Tịch trầm ngâm nói:
- Vậy bạn bè rốt cuộc đến mức nào, là bạn nhậu hay là bạn bè tri tâm?
Dương Đắc Ý nói tiếp:
- Đương nhiên là bạn bè tri tâm, chúng tiểu nhân cảm thấy sự nhân nghĩa của Mã công tử, hiềm khích lúc trước hóa không, trở thành tri kỷ. Không ngờ Địch Thanh phát rồ, thậm chí ngay cả người như Mã công tử cũng hại, thật sự là tội ác tày trời.
Ba người còn lại đều gật gù, vội vàng nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Bàng Tịch nói với Trình Lâm:
- Phủ doãn đại nhân, nếu như bọn họ đúng là bạn bè tri tâm, vậy lúc chọn lời chứng, cần phải xét lại, để ngừa bọn họ bị tình cảm bạn bè lấn át mà làm ra lời chứng bất lợi cho hung phạm.
Lưu Tòng Đức giận tím mặt nói:
- Bàng Tịch, ngươi rốt cuộc có ý gì? Chẳng nhẽ chứng minh bọn họ kết bạn với Mã Trung Lập chỉ nhằm làm cho lời chứng vô hiệu? Loại Thôi quan như ngươi, bổn quan dù có đến chỗ Thiên tử Thái hậu, cũng tuyệt đối không nhân nhượng!
Trình Lâm nhíu mày, nói:
- Bàng Thôi quan, những người này trước đây không biết nhau, về sau vừa quen đã thân nên mới kết bạn. Mà vụ án phát sinh chỉ là chuyện sau đó, những người này đứng ra làm chứng, cũng không có gì không ổn.
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Phủ doãn đại nhân nói rất đúng. Vậy giờ hạ quan kể đầu đuôi câu chuyện lại một lần. Mấy người Chu Đại Thườn
- Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiếu, u hoan giai hội; khởi tri tụ tán nan kỳ, phiên thành vũ hận vân sầu. Trở truy du, mỗi đăng sơn lâm thủy, nhạ khởi bình sinh tâm sự, nhất tràng tiêu ảm, vĩnh nhật vô ngôn, khước hạ tằng lâu!
(Thầm nhớ ngày nao, đã bao lần, gặp nhau mừng tủi, biết rồi cách trở muôn trùng, chợt dâng mưa sầu gió thảm. Bước hoang đàng, trải bao nước non ngàn, gợi về trọn niềm tâm sự, lòng riêng ảm đạm, chẳng thể than van, đành lại xuống thang.)
Trương Diệu Ca hát xong, cổ tay ngọc khẽ đảo vuốt nhẹ lên dây đàn, tuy khúc cuối đã ca xong nhưng dư âm vẫn vang vọng. Nàng nhìn chăm chú vào bó hoa Nhãn Nhi Mị, khẽ nói:
- Liên nhi, tiễn khách.
Nàng nói xong đứng dậy rời đi, ba người Địch Thanh trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt ai cũng đầy vẻ phức tạp.
Thượng Thánh thở dài:
- Nếu không có hôm nay, thật không ngờ trên đời còn có khúc nhạc như thế.
Người trung niên mập trắng nói:
- Thánh công tử, đã quá giờ ngọ rồi, phải về thôi. Nếu không tiểu nương nương (mợ nhỏ) sẽ tức giận đấy.
Thượng Thánh ra khỏi các lâu, bấy giờ mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh nên có chút lo lắng nói:
- Sao ngươi không nói sớm cho ta biết, vậy thì nguy rồi.
Dứt lời, gã vội vàng bước ra ngoài Trúc Ca lâu. Vừa ra đến ngoài lâu, Thượng Thánh nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, ta nhớ ngươi rồi, lần sau lại tới tìm ngươi.
Địch Thanh thầm nghĩ, ‘người này có lợi mới chịu kết giao’, đến bây giờ ngay cả xưng hô các hạ cũng bỏ đi.
Nhưng thấy Thượng Thánh đúng là có vẻ rất sốt ruột, hắn nói:
- Thật ra, huynh đài chỉ đến nghe đàn, không phải làm chuyện gì sai trái hết, lệnh đường chắc sẽ không quở trách đâu.
Thượng Thánh cười khổ xoay người, nhưng bỗng dừng lại không bước tiếp. Cũng không phải vì giao tình với Địch Thanh mà là ở phía trước có đứng hơn mười người, người đứng đầu chính là Mã Trung Lập!
Thượng Thánh lấy tay đè mũ mềm xuống, hỏi:
- Tên Mã Trung Lập này muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự coi trời bằng vung, muốn chặn đường chúng ta?
Người trung niên mập trắng toát mồ hôi trán nói:
- Thánh công tử, hay là chúng ta đổi đường khác đi.
Thượng Thánh cả giận nói:
- Hắn là cái thá gì chứ, đáng để cho ta nhường đường sao? Địch Thanh, ngươi không phải là huynh đệ của Quách Tuân sao?
Địch Thanh thấy Mã Trung Lập đang đi về phía này, đã biết không ổn, bèn hỏi:
- Thì sao chứ?
Thượng Thánh nói:
- Quách Tuân vũ dũng, ngươi có lẽ cũng không tồi. Một mình ngươi đánh tám tên chắc không thành vấn đề!
Địch Thanh nói:
- Một đánh mười cũng không thành vấn đề, quan trọng là... là đánh người hay bị người đánh?
Hắn lập tức đưa tay kéo Thượng Thánh, hô lên:
- Không muốn bị đánh thì chạy theo ta.
Tiếp đó túm lấy Thượng Thánh, quay đầu bỏ chạy.
Mã Trung Lập không nghĩ tới ba kẻ này ngay cả một lời cũng không thèm nói, tức giận giậm chân quát:
- Đuổi theo!
Trương Diệu Ca nói quả không sai, Mã Trung Lập đã dùng hết tâm cơ lôi kéo bọn Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý diễn trò. Ban đầu, hắn cho rằng hôm nay có thể diễn trò hay anh hùng cứu mỹ nhân để giành được giai nhân, ai ngờ bị Địch Thanh thọc gậy bánh xe, đành phải dẫn heo dê về chuồng. Hắn hận đến nỗi hàm răng cũng thấy ngứa ngáy, vừa ra khỏi Trúc Ca lâu liền triệu tập gia đinh đứng ở ngoài ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị đợi đám Địch Thanh đi ra để "nói lý lẽ" với chúng, lấy côn bổng nói cho chúng biết chữ phép tắc viết ra sao. Kết quả, con thỏ vừa mới rời khỏi hang, không cho Mã Trung Lập có cơ hội liền nhanh chân bỏ chạy, mọi công sức của Mã Trung Lập đều trở thành nước chảy lá môn. Lòng hắn càng thêm căm phẫn, thầm nghĩ nếu không dạy dỗ Địch Thanh một trận ra trò thì tối nay sẽ ngủ không được.
Thượng Thánh tay không trói nổi gà, bước chân thì lảo đảo, ráng sức mà nói:
- Không có vương pháp, không có vương pháp! Chạy gì mà chạy?
Tuy là nói như vậy, nhưng tình hình thế này không chạy sao được? Trong lúc bối rối, hắn loạng choạng một cái thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, không khỏi rên lên
- Ai ôi!!!
Rồi bụm mắt cá chân.
Địch Thanh vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Trán Thượng Thánh mồ hôi chảy ròng ròng, đáp:
- Chân không đi được.
Người trung niên mập trắng cũng thở hồng hộc, thấy thế hạ thấp người xuống phía trước Thượng Thánh nói:
- Thánh công tử, tiểu nhân cõng ngài đi.
Cơ thể của gã vốn béo, cõng Thượng Thánh trên lưng, cơ hồ không thể nhấc bước. Địch Thanh cắn răng, thoáng nhìn thấy bên cạnh vừa khéo có chiếc xe đẩy có chất đầy củi ở phía trên. Cạnh xe có một ông lão đang đứng, dường như đang muốn tránh né trận chiến này.
Địch Thanh quát:
- Quan gia bắt cướp, trưng dụng chiếc xe này.
Rồi hắn đoạt lấy xe, đẩy ngược về phía bọn người Mã Trung Lập. Trong đầu lại dâng lên từng cơn đau đớn. Những gia đinh kia không ngờ Địch Thanh lại dám phản đòn, một tên né tránh không kịp, bị xe tông ngã, tiếp đó còn bị bánh xe cán qua đùi, đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ.
Mã Trung Lập sợ hãi cuống quít lui về phía sau, hét lên:
- Đánh cho ta, xảy ra chuyện gì thì đã có bổn công tử phụ trách.
Đám gia đinh nghe lệnh xông lên vây quanh bốn phía. Địch Thanh hét lớn:
- Các ngươi đi trước, không cần lo cho ta.
Vừa quay đầu nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi của Thượng Thánh và người trung niên mập trắng, đáy lòng hắn thầm mắng:
- Tên tiểu tử Thượng Thánh này! Ở trước mặt mỹ nhân thì mạnh mẽ vỗ ngực xưng hảo hán, không nghĩ tới lúc xảy ra chuyện thì không có chút nghĩa khí nào!
Lúc này, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, Địch Thanh đã hãm sâu vào lớp lớp vòng vây, trong đầu lại từng cơn đau đớn âm ỷ. Hắn thầm kêu khổ, xoay người nhảy lên xe, ôm quyền nói với Mã Trung Lập:
- Mã công tử, dù sao thì mọi người cũng đã quen biết, hà tất gì gặp nhau là phải dùng quyền cước? Như vậy đi, ta và công tử đều lùi một bước, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ đến Trúc Ca lâu nữa, được không?
Hắn thầm nghĩ anh hùng không ăn thiệt thòi trước mắt, ngày xưa Hàn Tín(1) còn có thể chịu nhục chui qua háng, mình tạm thời nhượng bộ cũng coi như là làm theo Hoài Âm hầu(2).
Mã Trung Lập âm hiểm cười nói:
- Không cần nhọc đại giá của ngươi. Để bổn công tử chịu vất vả, đánh gãy chân chó của ngươi, ngươi tất nhiên sẽ không còn đến được nữa.
Vẻ mặt hắn bỗng biến đổi, lạnh lùng quát:
- Ai đánh gãy chân chó của hắn, bổn công tử thưởng mười lượng bạc!
Đám người ùn ùn tiến tới, côn bổng nhất tề vung lên đánh về phía Địch Thanh trên xe. Địch Thanh không ngờ chiêu của Hoài Âm hầu lại không linh nghiệm, vội lăn người một vòng trượt xuống xe, nắm lấy đầu côn.
Nhưng võ nghệ của hắn bây giờ còn chưa bằng năm xưa nên chỉ trong chốc lát đã bị trúng vài côn.
Trong cơn đau nhức kịch liệt, Địch Thanh vung đoản côn lên, chẳng biết tại sao chợt nhớ đến tình cảnh chém giết ở Triệu phủ, liền quát lên:
- Cản ta thì chết!
Hắn dẫu sao cũng xuất thân chợ búa, bưng bít để vào quân doanh, nếu luận về công phu thì không tính là cao cường, nhưng nếu nói ẩu đả đánh nhau, có thể nói là mười mấy năm như một ngày, kinh nghiệm phong phú.
Địch Thanh bỗng phát uy, đánh một gậy vào đầu một tên gia đinh, tên này máu tươi chảy ròng, lảo đảo mấy cái liền hôn mê bất tỉnh. Đám người thấy Địch Thanh dũng mãnh, hô lên một tiếng, nhất tề lui về phía sau. Địch Thanh liếc thấy kẽ hở, bất ngờ xông ra ngoài. Không ngờ có một người đang đi tới phía này, bị Địch Thanh va phải, gào to một tiếng rồi té xuống đất.
Địch Thanh đụng phải người này, loạng choạng bước chân, thầm nghĩ trong lòng: "Gã này điên rồi sao, lúc này còn sáp lại đây?"
Khẽ liếc xéo qua, thấy gã ta bẩn thỉu, quần áo xốc xếch, nhưng không phải là người điên! Địch Thanh thầm kêu khổ, chạy được hai bước thấy gã này vẫn còn nằm trên mặt đất, đã vậy còn không biết tránh ra, vội la lớn:
- Mau tránh ra.
Gã này vẫn ngây ngô nhìn Địch Thanh, cũng không thèm đứng dậy. Địch Thanh không quản nhiều nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Cơn giận dữ của Mã Trung Lập không cách nào phát tiết, liền ra lệnh:
- Bắt không được Địch Thanh thì đánh chết tên điên đó cho ta.
Lúc này, dân chúng vây xem càng lúc càng đông, nhưng nhìn thấy cảnh này, không ai dám tới gần. Họ lại không nỡ bỏ qua tràng náo nhiệt này nên đều đứng ở xa xa, chỉ trỏ không ngừng.
Vì đám gia đinh không dám đuổi theo Địch Thanh nên ào ào chạy đến vây tên điên lại. Cuối cùng có một gậy đánh vào đầu gã, tên điên đau quá gào lên:
- Ai dám đánh bổn vương gia?
Tên điên tự xưng là Vương gia, rõ ràng là thần trí mơ hồ, mọi người nghe vậy cười vang.
Mã Trung Lập vốn đang tức giận, lúc này cũng cười to nói:
- Đánh tốt, đánh tốt! Đánh tiếp đi, bổn công tử sẽ có thưởng!
Địch Thanh vốn đã chạy xa, thấy thế thì dừng lại. Thấy còn có gia đinh giơ côn định đánh lên đầu gã điên, vội vàng hét lớn:
- Đừng đánh người vô tội!
Lập tức phóng mạnh côn gỗ trong tay ra, côn bay vun vút trúng vào cổ tên gia đinh kia. Chỉ nghe gia đinh kia kêu thảm một tiếng, cổ suýt nữa bị đánh gãy.
Địch Thanh đột nhiên xông về, quát:
- Các ngươi còn có chút lương tâm nào không đấy?
Đám gia đinh thấy hắn uy như mãnh hổ, không ai dám ngăn cản, nhốn nháo tránh ra. Địch Thanh lách mình đi tới đứng trước người tên điên, rồi ngửa mặt lên trời cười nói:
- Được! Được! Được! Nếu các ngươi muốn đánh, hôm nay ta sẽ đánh với các ngươi một trận thống khoái. Mã Trung Lập, mày có ngon thì tới đây đánh với tao!
Mọi người thấy Địch Thanh đột nhiên phẫn nộ, đều run như cầy sấy. Mã Trung Lập nắm chặt hai tay, quát lên trách móc:
- Một đám ngu xuẩn! Nhiều người như vậy mà còn sợ một thằng nhãi sao? Các ngươi không ra tay, trở về ta sẽ đánh chết các ngươi!
Đám gia đinh thấy chủ tức giận, cố lấy dũng khí tiến lên. Sau một tiếng quát lớn không biết của ai, bọn chúng liền vung gậy đánh tới. Địch Thanh sớm đã đẩy gã điên ra, chân gạt ngang ngáng ngã một tên, vung tay đấm một quyền cực mạnh vào mặt tên thứ hai.
Ngay lúc người này hét lên đau đớn, Địch Thanh cũng cảm thấy choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững. Thì ra do xuất quyền quá mạnh, trong đầu lại đau đớn cùng cực.
Một gia đinh nhìn thấy sơ hở, thừa cơ đập một gậy vào lưng Địch Thanh. Địch Thanh còn đang lảo đảo thì bị hai tên khác chèn chân ngăn cản, hắn vấp vào té ‘rầm’ xuống mặt đất. Lúc này, lập tức có gia đinh phi thân lao tới, đè lên người Địch Thanh, những người còn lại túm tay túm chân, trong chớp mắt đã ép chặt Địch Thanh lại.
Đầu óc Địch Thanh đau nhức kịch liệt, mặc dù liều mình giãy dụa nhưng làm sao thoát được nhiều người như vậy?
Mã Trung Lập thấy đám gia đinh đã khống chế được Địch Thanh thì cười to, đi tới nói:
- Hừ! Thằng nhãi như ngươi mà cũng dám tranh giành nữ nhân với lão tử. Đây là kết cuộc của ngươi!
Hắn nói xong thì vung gậy đánh vào đỉnh đầu của Địch Thanh!
Máu tươi từ búi tóc của Địch Thanh chảy ra đầm đìa nhưng hắn chả thèm cầu xin, chỉ cắn răng trừng mắt nhìn Mã Trung Lập nói:
- Ngươi tốt nhất nên đánh chết ta!
Mã Trung Lập nhìn thấy hai tròng mắt của Địch Thanh như muốn phun hỏa, trong lòng run lên, nhưng ở trước mặt đông người làm sao chịu tỏ ra yếu kém, hắn tỏ vẻ khinh miệt nói:
- Đánh chết ngươi thì sao chứ?
Nói xong, để chứng minh lời nói của mình, hắn lại giơ gậy đánh vào đầu Địch Thanh một cái.
Địch Thanh lại choáng váng trong đầu, nhưng chẳng biết tại sao, sau cơn choáng váng này, giác quan hắn bỗng nhạy cảm chưa từng có. Hắn nghe được cách đó không xa có tiếng một người con gái nói:
- Tiểu thư, đây không phải là người tặng hoa cho tiểu thư sao? Không ngờ hắn là hạng người này, vậy mà có thể tranh đoạt nữ nhân với người khác trong thanh lâu.
Tiểu thư kia cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Địch Thanh khó khăn lắm mới nhìn qua được, thấy cách đó không xa có một đôi giày màu xanh nhạt, phía trên có thêu một đóa hoa cúc. Nhìn đóa hoa cúc này, không ngờ lại giống như đôi giày của cô gái áo trắng mà mình tặng mẫu đơn lần trước. Hắn cố gắng nghiêng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng ngạc nhiên và có lẽ còn kèm theo một chút khinh thường.
Máu tươi chảy xuôi xuống phủ qua hai mắt Địch Thanh, Mã Trung Lập vẫn không chịu bỏ qua, quát lên:
- Còn ngây ra đó làm gì, mau đánh cho ta!
Tiếng nói trở nên văng vẳng, cảm giác côn bổng đánh xuống cũng trở nên như có như không. Trong lòng Địch Thanh mê man, mơ màng, chuyện xưa như khói lượn lờ, nhưng cũng giống như giọt nước in dấu vết lên tảng đá, từng chút một hiển hiện ra. Từ chuyện đánh nhau với ác bá đến chuyện tòng quân bấc đắc dĩ, từ chuyện lẻn vào thung lũng Phi Long đến chuyện giết Tăng Trưởng Thiên Vương, rồi từ chuyện đầu bị thương đến chuyện tinh thần sa sút mấy năm nay, cho đến việc gặp lại Đa Văn Thiên Vương và vô tình gặp được cô gái áo trắng ấy.
Người bên ngoài đối với hắn ra sao, hắn vốn không thèm để ý, nhưng ngay cả cô gái áo trắng cũng chán ghét, xem thường hắn, trong lòng Địch Thanh bỗng dâng lên cỗ lửa giận ngút trời.
Mình rốt cuộc làm sai điều gì mà sao tất cả người trong thiên hạ đều coi thường khinh bỉ mình?
Lúc này, lại thêm một côn đánh vào cổ Địch Thanh, Địch Thanh hét to một tiếng, cảm thấy trong đầu có một mảnh lụa đỏ khua động.
Không!
Không phải lụa đỏ, mà là hồng long!
Cự long bay múa, gào thét rống giận.
Địch Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, bất ngờ lật người vùng dậy.
Mấy tên gia đinh đang đè hắn thét lên sợ hãi, bị hất tung lên không ngã văng ra ngoài. Địch Thanh chưa đứng dậy đã bắt được mắt cá chân của Mã Trung Lập, hắn dùng sức mà bóp. Mã Trung Lập kêu thảm một tiếng, hai chân đều gãy!
Địch Thanh vung tay lên, Mã Trung Lập cưỡi mây lướt gió bay lên rồi rơi mạnh vào xe củi. Đám gia đinh kinh hãi, muốn bắt Địch Thanh lại. Nhưng Địch Thanh lại rống to một tiếng, dùng tay nâng xe củi lên.
Dân chúng vây xem đều ngạc nhiên đến ngây người, thầm nghĩ chỉ riêng xe củi thôi đã nặng lắm rồi, huống chi là bên trên còn có Mã Trung Lập, người này có thể nhấc lên, chẳng phải người này có khí lực ngàn cân sao?
Mí mắt Địch Thanh nháy không ngừng, thấy đám gia đinh xông tới cứu chủ, hai tay nhấc xe củi lên đẩy bay ra ngoài, nện cái rầm lên người đám gia đinh. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu cha gọi mẹ, gào thảm vang lên không dứt.
Địch Thanh cười như điên cuồng nói:
- Mã Trung Lập, không phải ngươi muốn giết ta sao? Đến đây đi! Đến đi!
Bỗng nhiên có tiếng con gái thét thất thanh, Địch Thanh liếc qua, thấy trong mắt cô gái áo trắng tràn đầy sợ hãi. Hắn thầm nghĩ, "Nàng cũng sợ mình sao? Nhưng mình cần gì phải để tâm tới ý nghĩ của nàng? Mã Trung Lập nếu chết, mình còn sống được sao, tuyệt đối không được làm liên lụy tới Quách đại ca."
Vừa nghĩ tới đây, một côn nặng nề đánh vào sau đầu hắn, thân thể Địch Thanh lảo đảo hai cái, cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi chậm rãi ngã xuống.
Cự long trong đầu Địch Thanh đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một đóa hoa cúc nằm trên chiếc giày thêu hoa màu xanh nhạt.
Trước lúc hôn mê, Địch Thanh nở nụ cười nơi khóe miệng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, chết, cũng không phải là chuyện đáng sợ gì.
Địch Thanh hôn mê không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng gọi to, hắn trở mình ngồi dậy.
Hắn còn chưa chết, nhưng toàn thân đã không còn phân biệt được đau nhức ở đâu nữa. Chỗ nào cũng đều đau đớn!
Những cơn đau đớn này cũng không là gì với Địch Thanh, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, toàn thân hắn ướt đẫm, mí mắt giật giật không ngừng.
Trong mộng có rồng có rắn, có hỏa cầu có sấm chớp, có phật Di Lặc cũng có Tứ Đại Thiên Vương. Nhưng khiến cho tim Địch Thanh loạn nhịp lại là một giọng nói.
Giọng nói văng vẳng, tịch liêu, giống như từ trên trời truyền tới và cũng giống như từ u minh truyền về. Nội dung chỉ có ba chữ, "Đến đây đi!"
Đến đây đi? Đến nơi nào? Địch Thanh không biết, nhưng giọng nói này chân thật rõ ràng đến thế, không giống với cảnh trong mơ. Lúc đó, trong mộng, Địch Thanh đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên từ bóng tối nhô ra một cái miệng lớn đầy máu nuốt hắn vào.
Lúc này, Địch Thanh mới bừng tỉnh.
Đó là mộng ư, tại sao lại chân thật đến thế? Đó là thật ư, nhưng sao lại hư ảo như mộng?
Địch Thanh nghĩ mãi không ra, mờ mịt nhìn quanh, chỉ thấy một ngọn đèn dầu lờ mờ và bốn vách tường lành lạnh, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu. Hắn chỉ nhớ mình đã đánh bại Mã Trung Lập, sau đó nhấc xe củi ném vào đám người, tiếp đó sau ót bị đánh một côn rất đau, sau đó...
Hắn muốn rướn người đứng dậy nhưng cảm thấy cổ tay lạnh như băng, có tiếng rung động "leng keng" vang lên. Địch Thanh cúi đầu nhìn xuống thì thấy có xích sắt còng tay, hiện tại hắn mới tỉnh ngộ, thì ra mình đang bị nhốt trong lao!
Ngoài phòng giam vang lên tiếng bước chân kéo dài đến trước phòng giam thì dừng lại, tiếp theo đó khóa sắt rung động leng keng, có người đang mở cửa nhà lao. Có tiếng người nói:
- Ngươi nhanh lên, đây là trọng phạm.
Một người khác nói:
- Đa tạ huynh đệ. Có chút bạc vụn, mời các huynh đệ uống rượu.
Địch Thanh ngước mắt nhìn cửa phòng giam, thấy dưới ánh đèn lờ mờ có đứng hai người, một người là Trương Ngọc, người còn lại là Lý Vũ Hanh. Hai người bước tới trước Địch Thanh, đều trầm mặc, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Địch Thanh nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì?
Trương Ngọc thở dài:
- Ta tìm coi nơi nào trên người ngươi có lá gan lớn như vậy, chỗ nào lại có khí lực lớn như vậy? Nghe dân chúng ven đường kể tình cảnh lúc đó, ta thật không thể tin được những chuyện đó là do ngươi làm ra.
Địch Thanh nở nụ cười chua xót,
- Là ta làm.
Lý Vũ Hanh sốt ruột nói:
- Địch Thanh, ngươi có biết, người bị ngươi đánh là Mã Trung Lập, hắn là con trai độc nhất của Mã Quý Lương! Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ, mà Lưu Mỹ là huynh trưởng(anh cả) của Lưu Thái hậu! Tuy Lưu Mỹ đã chết nhưng Lưu Thái hậu cực kỳ quan tâm con cháu của Lưu gia. Lần này, ngươi chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Trương Ngọc hỏi:
- Địch Thanh, trước khi ngươi ra tay, chắc không biết lai lịch của bọn chúng hả?
Địch Thanh dựa vào vách tường lạnh lẽo, bất đắc dĩ nói:
- Ta dù có biết cũng phải ra tay. Nếu không thì cũng chỉ có con đường chết.
Thấy Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh đầy tâm sự trong lòng, Địch Thanh cười an ủi:
- Chuyện nhỏ như con thỏ, cùng lắm thì mất mạng thôi. Tên Mã Trung Lập ấy ra sao rồi?
Trương Ngọc cười khổ nói:
- Mắt cá chân của hắn bị gãy, đã vậy còn bị xe củi nện vỡ xương ngực, bị thương nặng hơn người nhiều. Cũng may còn chưa chết, song ... dù sống chắc cũng không ngồi dậy nổi.
Lòng Địch Thanh trầm xuống, biết Mã Trung Lập bị thương nặng thì người Mã gia nhất định sẽ không để cho hắn sống. Cười khẽ nói:
- Được rồi, ít nhất một mạng đổi một mạng.
- Hắn là tên tạp chủng, ngươi sao có thể lấy mạng của mình đổi với hắn chứ!
Trương Ngọc vội la lên:
- Địch Thanh, ngươi đừng nghĩ đến chuyện chết, ít nhất kinh thành vẫn còn có một nơi phân rõ phải trái. Nếu như bọn chúng dám lạm dụng tư hình, cấm quân doanh của chúng ta sẽ không để yên. Nhưng ngươi lần này... rốt cuộc là vì ai mà phải đánh nhau sống chết với Mã Trung Lập? Có phải là vì một vị tuyệt sắc đại mỹ nữ nào không?
Địch Thanh lắc đầu than thở nói:
- Nói ra thực buồn cười, là vì một nam nhân.
Nếu như là trước kia, hai người nói cười không cố kỵ, Trương Ngọc khẳng định sẽ đoán bừa và trêu chọc Địch Thanh là tên đồng tính luyến ái, nhưng bây giờ chỉ ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Ngươi kể lại chuyện đó xem, chúng ta cùng nhau thương lượng xem có thể tìm được cách gì cứu vãn không?
Địch Thanh thở dài nói:
- Trương Ngọc, Vũ Hanh, hai ngươi không cần lo cho ta nữa. Chuyện này liên quan đến Thái hậu, đừng nói cấm quân doanh không tiện ra mặt, cho dù là Xu Mật Viện cũng cứu không được ta. Các ngươi cứ như thế mãi, e rằng sẽ liên lụy tới các ngươi.
Dù hắn chưa chết, nhưng biết sự tình trọng đại, sớm đã bỏ ý chống cự rồi.
Mặt Lý Vũ Hanh lộ ra chút sợ hãi, Trương Ngọc nghe vậy cả giận nói:
- Con mẹ nó! Ngươi có phải là đàn ông không! Đến giờ phút này rồi mà còn nói với huynh đệ những lời như thế? Nếu chúng ta muốn bỏ mặc ngươi, hôm nay cũng sẽ không đến đây. Xu Mật Viện cứu không được ngươi, nhưng huynh đệ chúng ta vẫn muốn cứu ngươi!
Địch Thanh nước mắt lưng tròng, cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
- Chuyện là như vầy....
Hắn kể lại tường tận chuyện xảy ra ngày hôm đó ra. Trương Ngọc nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Địch Thanh, chuyện này ngươi vốn không sai, chính là bọn chúng cậy vào quyền thế, không nói đạo lý... khăng khăng muốn giết chết ngươi. Hừ, chúng ta không thể để bọn chúng được như ý.
Mặc dù Trương Ngọc nói như vậy, nhưng đối phó ra sao thì không có chút biện pháp nào.
Lý Vũ Hanh vò râu, khàn giọng nói:
- Trước mắt thì phải trông cậy vào Phủ doãn(3) phủ Khai Phong là Trình đại nhân phân rõ trắng đen.
Phủ doãn phủ Khai Phong tên là Trình Lâm, bản án này tất nhiên là phải giao cho phủ Khai Phong thẩm vấn, xét hỏi rồi.
Khuôn mặt ngựa của Trương Ngọc cũng tái mét:
- Nhưng Trình Lâm và Thái hậu là cùng một giuộc. Ta nghe nói Thái hậu vẫn chưa chịu giao trả triều chính cho Hoàng thượng, vẫn tự cho mình là hoàng đế. Tên Trình Lâm thông thạo vuốt mông ngựa, trước đây không lâu còn dâng tặng cái gì "Vũ hậu lâm triều đồ", khích lệ Thái hậu làm Võ Tắc Thiên!
Lý Vũ Hanh đã nhổ được mấy sợi râu nhưng vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chỉ nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Địch Thanh thấy hai huynh đệ lúc này còn có thể ra mặt giúp mình, cảm thấy xúc động, nhất thời im lặng.
Trương Ngọc đột nhiên vỗ đầu nói:
- Có rồi, việc trọng yếu nhất trước mắt là phải tìm được Thượng công tử. Nếu như có thể cầu được gã ra mặt làm chứng, chuyện sẽ có thể xoay chuyển.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Chuyện này liên quan đến Thái hậu, nếu Thượng công tử không phải là kẻ ngốc thì đã sớm trốn đi rồi, làm sao có thể ra mặt chứ?”
Trương Ngọc hưng phấn nói tiếp:
- Thượng công tử mà ngươi nói có phải là người mang giày của Ngũ Hồ Xuân không? Vậy ta phải đi thăm dò! Địch Thanh, ngươi không nên buồn nữa, bất kể ra sao ta cũng sẽ giúp ngươi tìm ra người này.
Địch Thanh không đành lòng giội cho Trương Ngọc một gáo nước lạnh, cười lớn nói:
- Vậy... làm phiền hai vị huynh đệ.
Trương Ngọc không chút chậm trễ, lập tức chào tạm biệt Địch Thanh, đút lót thêm cho ngục tốt(4), xin bọn họ đừng làm khó Địch Thanh rồi mới cùng Lý Vũ Hanh vội vàng rời đi.
Địch Thanh hiểu rằng dù cho có tìm được Thượng công tử, hắn có thể ra mặt hay không còn chưa biết được. Nhưng có ai đui mù mà dám đối nghịch với Thái hậu chứ? Nghĩ tới đây, Địch Thanh có chút đau đầu, nhưng cảm giác đau nhức kịch liệt trước đây đã giảm đi chút ít. Địch Thanh đột nhiên nhớ tới gì đó, thò tay vào trong ngực, hắc cầu ấy vẫn còn nằm ở đó, hắn thở phào một hơi.
Địch Thanh móc hắc cầu ra. Hắn khẳng định mình có thể đánh Mã Trung Lập bị thương, nguyên nhân nhất định là vì hắc cầu này.
Nhưng hắc cầu rốt cuộc có thần thông gì đây? Địch Thanh nghĩ mãi mà không ra.
Lao phòng hiu quạnh, Địch Thanh không khỏi nhớ tới Đa Văn Thiên Vương trước đây có nói, "Di Lặc hạ sinh, tân phật độ kiếp.... Ngũ Long xuất thế, lệ tích bất tuyệt!"
Ngũ Long vừa xuất hiện, quả nhiên là có người lệ rơi không dứt. Nhưng với Địch Thanh, sau này rơi sẽ chỉ là máu, chứ không phải nước mắt.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện ra vẻ quật cường. Ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đèn dầu rọi vào Ngũ Long đen tuyền, hiện ra hào quang âm u!
Chớp mắt Địch Thanh đã ở trong phòng giam hơn tháng. Phủ Khai Phong vẫn chưa thẩm vấn hắn nên khiến Địch Thanh càng thêm lo sợ. Hắn nhịn không được mà nghĩ: "Chẳng lẽ mình sớm đã bị định tội chết, ngay cả thẩm vấn cũng không cần, liền trực tiếp mang đi xử trảm sao?"
Nghĩ tới đây, Địch Thanh lại cảm thấy bi thương trong lòng nhưng không thể làm gì.
Mấy ngày này, Quách Quỳ cũng đã đến mấy lần. Nó nói nó đã báo tin cho Quách Tuân hay, nhưng Quách Tuân vẫn còn đang ở bên ngoài, trong lúc nhất thời trở về không kịp. Địch Thanh vốn không muốn để cho Quách Tuân biết chuyện này, với lại sợ liên lụy Quách Tuân nên hi vọng Quách Tuân đừng trở về kinh.
Trương Ngọc cũng tới vài lần, nhưng mỗi lần đều nở nụ cười miễn cưỡng. Hắn vẫn chưa tìm được Thượng công tử.
Tâm Địch Thanh đã nguội như tro tàn, thầm nghĩ, "Việc này rất ồn ào, Thượng công tử không phải kẻ điếc, chắc là biết rồi. Hắn không chịu xuất hiện thì dù có tìm được cũng vô dụng thôi.
Khi biết mình đã không còn hi vọng, ngược lại, tâm tình trở nên phóng khoáng. Mỗi ngày khi rãnh rỗi, hắn đều móc hắc cầu ra xem, nếu trước khi chết có thể nghiên cứu ra bí ẩn của Ngũ Long cũng tốt, nhưng hồng long vẫn không hiện ra.
Cứ như thế, thời gian nửa tháng lại trôi qua. Vào sáng sớm một ngày, ngục tốt đến đây, quát:
- Địch Thanh, hôm nay thẩm vấn, chuẩn bị đi thôi.
Địch Thanh thở dài, thầm nghĩ: người mình đánh là người của Thái hậu, thẩm vấn mình cũng là người của Thái hậu, mình nhất định không thể may mắn thoát tội rồi. Đại ca sao rồi? Rốt cuộc có nên nói cho huynh ấy biết hay không đây?
Trong lúc suy tư, Địch Thanh bị ngục tốt áp giải ra khỏi ngục Khai Phong, đi thẳng tới nha môn phủ Khai Phong. Mới tới trước cửa, đã thấy dân chúng vây ngăn ở trước nha môn. Thấy Địch Thanh bị áp đến, mọi người nhao nhao tiến lên, bảy mồm tám lưỡi quan tâm nói:
- Địch Thanh, ngươi không sao chứ?
Những người này đều là dân thường, có Vương đại thẩm bán bánh bao, có Hùng đại tẩu bán hoa, có Kiều đại ca đốn củi, có Tôn lão hán bán rượu, ngay cả Cao lão đầu, người mà Địch Thanh lần trước giúp đỡ không ngờ cũng tới đây.
Mấy năm nay, dù rằng chỉ nửa cấp quan giai Địch Thanh cũng không thăng được, nhưng làm việc lâu ngày trong chợ, những người dân đến đây đều đã từng được hắn giúp đỡ. Hay tin hắn hôm nay bị thẩm vấn nên đến đây thật sớm để dự thính.
Địch Thanh không nghĩ tới còn có nhiều người nhớ mình như vậy, trong lòng rất cảm động. Cao lão đầu run rẩy đứng ra nói:
- Địch Thanh, người tốt tất được báo đáp, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta đều đến Đại Tướng Quốc Tự thắp hương cho ngươi, xin Bồ Tát phù hộ ngươi.
Địch Thanh thầm nghĩ,
- Nghe nói phật Di Lặc ở Đại Tướng Quốc Tự là do Lưu Thái hậu sai người đắp nặn ra, e rằng sẽ phù hộ Mã Trung Lập.
Nhưng vẫn nói:
- Đa tạ mọi người, Địch Thanh nếu có cơ hội... Nhất định báo ơn!
Nha dịch bên cạnh thầm nghĩ, “ngươi có mà đợi đến kiếp sau đi.”
Bọn nha dịch không để cho Địch Thanh nói thêm nữa, dùng côn bổng tách dân chúng ra, áp giải Địch Thanh vào quan nha.
Phía trên công đường có treo một cái bảng, trên viết bốn chữ "Liêm khiết công chính". Sau bàn xử án, Phủ doãn Khai Phong - Trình Lâm ngồi nghiêm trang. Nha lại hai bên thấy Địch Thanh tiến vào công đường liền dùng trượng gõ lên nền, đồng thanh hô hai chữ "Uy vũ". Ở trong Nha môn, hành động này gọi là “Gõ hèo”, một mặt khiến cho dân chúng bên ngoài yên tĩnh, mặt khác chính là hù dọa đám tù phạm, khiến bọn chúng sinh ra sợ hãi.
Địch Thanh đảo mắt nhìn qua, thấy bên tay phải Trình Lâm có đứng một người, nếp nhăn giữa mày giống như đao khắc, lộ ra vẻ cáu kỉnh trời sinh, nhìn cách ăn mặc thì chắc là Thôi quan(5) của phủ Khai Phong.
Chỗ bên tay trái Trình Lâm ngồi một người, mắt tam giác, mũi hèm rượu, cặp mắt hung dữ nhìn chằm chằm Địch Thanh, vô cùng dữ tợn. Địch Thanh run lên, không biết người này là ai.
Trình Lâm thấy Địch Thanh quỳ xuống, vỗ Kinh Đường mộc(6), quát:
- Địch Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết.
Người mắt tam giác đột nhiên đứng lên quát:
- Giỏi cho tên quan quân xảo quyệt, sắp chết đến nơi còn không biết hối cải sao?
Hắn nói dồn dập, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, chắc là người có tính nóng nảy.
Địch Thanh không nói gì, ngẫm nghĩ người này có lẽ là thân thích của Mã gia. Quả nhiên, Trình Lâm nói:
- Lưu Tự Sự, bình tĩnh chút, đừng nóng nảy, hết thảy cứ án theo pháp lệnh mà xử lý.
Địch Thanh thầm nghĩ, “Lưu Tự Sự? Người này chắc là con trưởng Lưu Tòng Đức của Lưu Mỹ.”
Trong mấy ngày này, Lý Vũ Hanh đã kể về quan hệ của Mã gia cho Địch Thanh. Địch Thanh biết Mã Quý Lương là con rể của Lưu Mỹ. Lưu Tòng Đức này là vì quan hệ thông gia với Mã Quý Lương mà ra mặt cho con trai Mã Trung Lập của y cũng là bình thường. Nhưng theo gia pháp Đại Tống, thân thích bên ngoại ít nắm quyền cao. Nhà Tống thay đổi quy định trước, trong Cửu Tự Ngũ Giám(7), trừ Đại Lý tự(8) và Quốc Tử giám(9) ra, các chức vị còn lại đều là chức vụ nhàn nhã, không có hoặc có rất ít thực quyền. Lưu Tòng Đức cũng không có tài học, Thái hậu xin chức vị Tự Sự trong Vệ Úy tự(10) cho hắn, thật ra chỉ để lĩnh bổng lộc, cũng không làm được chuyện gì. Nếu bàn về quan giai thực quyền, Trình Lâm hơn xa Lưu Tòng Đức, nhưng Trình Lâm biết địa vị của Lưu Tòng Đức trong lòng Thái hậu, nên lúc này mới khách khí như vậy.
Lưu Tòng Đức phẫn nộ quát:
- Bây giờ chứng cớ đã vô cùng rõ ràng, còn thẩm cái gì vấn nữa không biết? Tên Địch Thanh này lấy võ khinh người, ngay trên đường ngang nhiên hành hung, đánh bị thương mấy người, làm hại Mã Trung Lập đến bây giờ vẫn còn nằm liệt giường, hơi thở thoi thóp, không giết Địch Thanh, không đủ để kiềm chế sự phẫn nộ của dân chúng!
Người có vẻ mặt đầy ưu sầu kia đột nhiên nói:
- Lưu Tự Sự, đây là phủ Khai Phong, chuyện xử án là thẩm quyền của Trình đại nhân, còn chuyện nghị án do hạ quan phụ trách. Kính xin đừng có vượt quá chức phận, để tránh người ngoài đàm tiếu.
Người này nói chuyện trong mềm có khuyến cáo, Lưu Tòng Đức oán hận trừng mắt nhìn hắn, dồn dập nói:
- Bàng Tịch, hôm nay ta xem ngươi làm sao nghị án!
Trong lòng thầm hận nói: Ngươi đừng để ông mày nắm được sai lầm, bằng không ta bẩm báo Thái hậu, cho ngươi đẹp mặt!
Bàng Tịch thấy Lưu Tòng Đức không mở miệng nữa, bèn nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, ngươi hãy đem chuyện xảy ra trước đây kể lại kỹ càng.
Lưu Tòng Đức quát:
- Còn kể lể cái gì chứ? Mấy ngày nay chẳng phải đã tra rõ rồi sao? Cần gì phải lãng phí thời gian!
Trình Lâm ho khan một tiếng, cau mày nói:
- Lưu Tự Sự, ngươi nếu không hài lòng với phần thẩm án của bổn quan, có thể đến Lưỡng Phủ cáo sách. Nhưng nếu còn kêu gào chốn công đường nữa, bổn quan đành phải mời ngươi ra ngoài cho.
Lưu Tòng Đức hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Địch Thanh cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Trình Lâm, Bàng Tịch lại có chút dáng vẻ cùng làm việc công, chẳng lẽ tin đồn là giả?
Trình Lâm thấy Lưu Tòng Đức đã câm mồm lại, lúc này mới nói:
- Địch Thanh, trước hết ngươi hãy chân thật kể lại chuyện ngày đó.
Giọng điệu y bình tĩnh, nhưng lòng tuyệt không ung dung.
Chỉ vì một cái bản án tầm thường này lại liên quan tới phạm vi rất rộng, quả thực khó có thể tưởng tượng. Trình Lâm tiếp nhận bản án này, cảm thấy áp lực to lớn, không dám khinh xuất.
Những ngày vừa qua, Trình Lâm điều tra càng nhiều thì càng do dự, không dám tùy tiện đưa ra phán quyết. Về phía Mã Trung Lập không cần nói nhiều cũng biết. Mấy ngày nay, Mã Quý Lương ngày ngày đều đến trước mặt Thái hậu khóc lóc kể lể, thỉnh cầu nghiêm trị hung đồ, Lưu Thái hậu nghe tin một tên cấm quân tầm thường lại dám đánh người nhà của mụ, giận tím mặt, lệnh cho phủ Khai Phong nghiêm trị. Nhưng tên cấm quân tầm thường như Địch Thanh lại chả tầm thường tí nào, hắn ta chẳng những rất có hiệp khí trong lòng dân chúng, vả lại còn có quan hệ thân thiết với Quách Tuân. Quách Tuân là thế gia tướng môn, dù chưa quay lại kinh thành, nhưng quan hệ rất rộng, Tam Nha, Xu Mật Viện dù chưa lên tiếng, nhưng đều sát sao theo dõi xem chuyện này xử lý như thế nào.
Vốn một mình Quách Tuân cũng không có tư cách gì mà chống đối Thái hậu, nhưng trong đó còn có nội tình rất trọng yếu ---- đã đến lúc Hoàng thượng tự mình chấp chính, Thái hậu vẫn rề rà không nhường triều chính, triều thần đã có rất nhiều người nghị luận. Qua việc này, trước mắt bách quan muốn nhìn xem, quyền của Thái hậu rốt cuộc to cỡ nào, hiện tại Thái hậu đã không còn một tay che trời!
Trình Lâm không biết, mình nên lấy lòng Thái hậu hay là xử lý chuyện này theo lẽ công bằng?
Nếu như nịnh nọt Thái hậu, sau khi Thánh Thượng đăng cơ, tiền đồ của gã chưa biết ra sao. Nhưng nếu theo lẽ công bằng mà xử lý, Thái hậu nói không chừng sẽ lập tức cách chức gã.
Bên ngoài phủ nha, dân chúng xôn xao. Trước ánh mắt của chúng nhân, mỗi quyết định đều có thể ảnh hưởng sâu sắc, Trình Lâm phân vân chưa biết định luận như thế nào. Trước khi nghe Địch Thanh thuật lại, Trình Lâm đã biết chuyện này là do Mã Trung Lập sai, Địch Thanh chả có lỗi gì lớn. Đợi Địch Thanh nói xong, càng thêm chứng thật phán đoán của mình.
Nhưng dù chuyện đã sáng tỏ, xử lý lại trở nên nan giải. Trình Lâm suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Bàng Thôi quan, ý của ông thế nào?
Bàng Tịch nghiêm mặt nói:
- Cổ nhân có dạy ‘Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám’(11), hạ quan cho rằng vẫn còn phải nghe lời chứng của người ngoài mới được."
Trình Lâm trầm ngâm nói:
- Nếu vậy thì…, triệu Trương Diệu Ca của Trúc Ca lâu vào đây!"
Trương Diệu Ca đã chờ sẵn ở hậu đường, nghe triệu liền khép nép e lệ đi ra, đáng điệu phong tình quyến rũ vô cùng.
Địch Thanh vốn đã tuyệt vọng, nhưng thấy Bàng Tịch và Trình Lâm đều có tiềm chất của thanh quan thì thấy có hy vọng. Trước mắt, không tìm được Thượng Thánh, lời chứng của Trương Diệu Ca là rất trọng đại, tim hắn không khỏi đập thình thịch.
Trương Diệu Ca không nhìn Địch Thanh, đến đại đường, quỳ xuống song song với Địch Thanh nói:
- Thiếp thân Trương Diệu Ca bái kiến Phủ doãn đại nhân.
Trình Lâm hỏi:
- Trương Diệu Ca, ngươi trước kia có từng quen biết Địch Thanh?
Trương Diệu Ca lắc đầu nói:
- Chưa từng.
Trình Lâm lại nói:
- Vậy ngươi hãy đem hết thảy mọi chuyện xảy ra ở Trúc Ca lâu, kể lại tường tận một lần.
Trương Diệu Ca khe khẽ nói:
- Trước đây thiếp thân thậm chí không biết người này gọi là Địch Thanh, nhưng mà Phượng mụ mụ bảo thiếp thân cẩn thận tiếp đãi người này, đúng rồi... y còn có hai bằng hữu, một người là Thánh công tử, người còn lại là Diêm Nan Địch.
Địch Thanh nghe đến đó, trong lòng trầm xuống, liền biết không ổn. Hắn nổi máu nhất thời, giả mạo nha sai phá án, nếu như bình thường sẽ không có gì, nhưng bây giờ mà bị vạch trần, chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bàng Tịch hỏi:
- Phượng mụ mụ vì sao muốn ngươi cẩn thận tiếp đãi Địch Thanh vậy?
Trương Diệu Ca nói:
- Phượng mụ mụ nói, người này gọi là Diệp Tri Đông, là đệ đệ của Khai Phong phủ - Diệp Tri Thu, nói đến Thính Trúc tiểu viện để tra án...
Mọi người xôn xao, Lưu Tòng Đức mừng rỡ, quát:
- Hay lắm, Địch Thanh không những đánh bọn người Mã Trung Lập, mà còn giả mạo nha dịch của phủ Khai Phong, có thể thấy rõ bộ mặt tàn ác của hắn! Trình đại nhân, xin hãy nghiêm trị tên này.
Trình Lâm nhíu mày, không để ý tới Lưu Tòng Đức, nói:
- Trương Diệu Ca, ngươi kể tiếp đi.
Trương Diệu Ca nói:
- Tuy nhiên, người này đi tới Thính Trúc tiểu viện cũng không có gì tàn ác, chỉ cùng hai người còn lại nghe đàn. Rồi hai người Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý tìm cớ bới móc, Mã công tử quát đuổi hai người này đi. Thiếp thân theo lời Phượng mụ mụ nói, giữ ba người Địch Thanh lại Thính Trúc tiểu viện tiếp tục đàn hát một khúc, sau đó mời bọn họ xuống lầu. Còn chuyện xảy ra sau đó, thiếp thân không biết.
Trình Lâm hỏi:
- Vậy ba người này ở trên các lâu, từng có xung đột gì với Mã công tử không?
Trương Diệu Ca che miệng khẽ cười,
- Ngoài mặt thì không.
Trình Lâm cau mày hỏi:
- Lời này có ý gì?
Trương Diệu Ca nói:
- Ngày ấy, Mã công tử đến chắc là muốn ở lại Thính Trúc tiểu viện, nhưng thiếp thân giữ Địch Thanh lại, trong lòng Mã công tử có lẽ có chút bất mãn chăng?"
Lưu Tòng Đức giận dữ nói:
- Trương Diệu Ca, ngươi ăn nói cho cẩn thận!
Trương Diệu Ca cũng không sợ sệt, mỉm cười nói:
- Nếu đại nhân đã hỏi, thiếp thân sẽ dựa theo sự thật mà trả lời. Nếu như có chỗ nào không đúng, kính xin các vị đại nhân xem tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, tha thứ cho tiểu nữ."
Bàng Tịch trầm ngâm nói:
- Vậy ba người Địch Thanh ở trên lầu các của ngươi, còn có hành động hung hăng càn quấy nào không?
Trương Diệu Ca lắc đầu nói:
- Không, bọn họ có thể nói là ba người ngay thẳng nhất mà thiếp thân đã từng gặp qua.
Trình Lâm gật đầu nói:
- Bản phủ đã biết, Trương Diệu Ca lui ra. Triệu tú bà Phượng Sơ Ảnh của Trúc Ca lâu thăng đường.
Trương Diệu Ca lui ra, Phượng Sơ Ảnh õng a ỏng ẹo lên đại đường, quỳ lạy Phủ doãn. Trình Lâm đề cập ngay vào điểm chính:
- Phượng Sơ Ảnh, ngươi có quen người trên công đường này không?
Gã chỉ ngón tay vào Địch Thanh, Phượng Sơ Ảnh thấy Lưu Tòng Đức nhìn mình lom lom, lập tức nói:
- Quen, hắn gọi là Địch Thanh, giả mạo nha sai, nói cùng với cái gì mà đại nội Diêm Nan Địch của Vũ Kinh đường, còn có bộ khoái tài ba Thánh công tử đến phá án, muốn xem xét Thính Trúc tiểu viện một chuyến. Thiếp thân không dám đắc tội bọn họ, mới gọi Diệu Ca tiếp đãi ba người này, không ngờ bọn họ chẳng những giả mạo nha sai, còn đánh Mã công tử trọng thương, thật sự đáng giận đến cực điểm.
Địch Thanh nắm chặt hai đấm, nhưng lại không có cách nào giải bày. Phượng Sơ Ảnh cắt cắt giảm giảm, nói mấy câu đã định hắn là kẻ ác độc, còn khiến người ta không thể nào giải thích.
Mũi cà chua của Lưu Tòng Đức hưng phấn càng thêm đỏ bừng, nhưng lúc này lại không vội yêu cầu Trình Lâm nghiêm trị Địch Thanh.
Trình Lâm bảo Phượng Sơ Ảnh lui ra, bèn hỏi Bàng Tịch:
- Bàng thôi quan, ông có kết luận chưa?
Bàng Tịch chậm rãi nói:
- Chuyện Địch Thanh giả mạo nha dịch, tuy rằng không đúng nhưng chưa gây thành tai họa, phải do chính Tam Nha tự xử trí. Về phần chuyện đánh Mã công tử, lại có nhân quả. Nếu án theo Địch Thanh, Trương Diệu Ca và cùng một số dân chúng đứng xem mà nói, Mã công tử ra tay trước, thậm chí còn đánh kẻ điên. Địch Thanh quay lại cứu giúp, đã ngộ thương Mã công tử. Có thể nói là mỗi bên đều sai..."
Lưu Tòng Đức bỗng nhiên đứng lên nói:
- Bàng Tịch, ngươi là Thôi quan *** chó gì? Loại kết án này mà cũng có thể nói được sao? Trương Diệu Ca chỉ là một ả ca kỹ, địa vị thấp kém. Dân chúng nói, sao lấy làm chuẩn được? Địch Thanh nói, càng không được coi là chính xác!
Bàng Tịch cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Kính xin Tự Sự đại nhân nói năng cẩn thận, chức vị của hạ quan tuy hèn mọn nhưng quan chức dù sao cũng là do Thánh Thượng phong. Ông thuận miệng nhục mạ, sợ rằng không thỏa đáng lắm. Hơn nữa Trình đại nhân hỏi ý kiến, hạ quan chỉ dựa theo thông lệ trả lời, cung cấp chút căn cứ để xử án. Trước mắt, dựa vào những nhân chứng này, hạ quan cũng chỉ có thể rút ra những kết luận như vậy. Ông nếu cảm thấy không ổn, có thể đưa ra ý kiến khác, không cần phải la hét trên công đường.
Lưu Tòng Đức oán hận trừng mắt nhìn Bàng Tịch nói:
- Ta cho rằng nếu muốn biết rõ chân tướng chuyện này, cần phải hỏi đám người của Thính Trúc tiểu viện, chỉ dựa vào lời khai của hai người Địch Thanh và Trương Diệu Ca, làm sao chính xác?
Trình Lâm gật đầu nói:
- Lưu Tự Sự nói cũng có lý. Triệu Chu Đại Thường và những người liên quan thượng đường!"
Cùng thượng đường với Chu Đại Thường không chỉ có Dương Đắc Ý mà còn có ba ngươi khác. Địch Thanh nhận ra ba người này đều là tân khách lúc trước ở Thính Trúc tiểu viện, thấy Lưu Tòng Đức cười gian, trong lòng trầm xuống.
Chúng nhân dưới công đường báo tên ra. Trong ba người ngoài, người mập ụch ịch là Đông Lai Thuận, là thiếu chưởng quỹ của một quán rượu, người mặc áo lụa gọi là Văn Thành, vốn là chủ nhân cửa hiệu tơ lụa Lục Ý, còn người mặt rỗ mở cửa hiệu trái cây, gọi là Cổ Thận Hành.
Chu Đại Thường nói trước:
- Hôm đó, sau khi Mã công tử rời khỏi Trúc Ca lâu, vốn muốn kết bạn với Địch Thanh, cho nên chờ ở ngoài lâu. Không ngờ Địch Thanh sau khi xuống tới, lại dùng lời lẽ ác độc chửi Triệu công tử... Về phần chửi cái gì, không tiện nói ra.
Đông Lai Thuận tiếp lời:
- Có cái gì mà không thể nói ra được chứ? Địch Thanh nói Mã công tử không biết tốt xấu, dám tranh đoạt nữ nhân với y, bảo Mã công tử mau mau cút đi, nếu không thì thấy hắn một lần đánh một lần.
Văn Thành nói:
- Mã công tử lúc ấy rất mất hứng, nhưng dẫu sao cũng là người khiêm tốn, đành nhẫn nhịn. Không nghĩ tới Địch Thanh cho rằng Mã công tử yếu đuối nên cứ lấn tới, hắn bắt đầu nhục mạ ... nói ... haiz, cái này có quan hệ với Thái hậu, tại hạ không dám nói.
Dứt lời, hắn lắc đầu liên tục, vô cùng đau đớn. Hắn dù chưa nói, nhưng hậu quả so với nói còn muốn nghiêm trọng hơn.
Địch Thanh càng nghe càng kinh, một cổ lửa giận từ đáy lòng bốc lên, quát:
- Ta và các ngươi không cừu không oán, các ngươi vì sao phải vu oan cho ta?
Hai mắt hắn trợn lên, trán nổi gân xanh.
Cổ Thận Hành lui về phía sau một bước, chỉ vào Địch Thanh nói:
- Khi đó, tính khí của hắn tàn bạo như thế đấy, liên tục hò hét. Mã công tử thấy hắn nhục mạ Thái hậu, cãi lại với hắn hai câu, ai ngờ hắn đánh thẳng tay, thực là coi trời bằng vung.
Dương Đắc Ý nói:
- Nhóm tiểu nhân đều không nhịn được, có người đến gần khuyên gã, chẳng ngờ cũng bị gã đấm cho mấy đấm.
Dứt lời chỉ một ngón tay vào khóe mắt bầm tím nói:
- Chỗ này là do hắn đánh.
Địch Thanh cắn chặt răng, thân thể khẽ run, đã biết mục đích của những người này chỉ có một, đó là không giết được hắn thề không bỏ qua!
Chu Đại Thường tiếp lời nói:
- Cũng may gia đinh của Mã công tử chạy đến, họ chỉ muốn khuyên Địch Thanh đừng đánh nữa. Ai dè Địch Thanh lại phát điên như chó, cắn xé khắp nơi, trong lúc hoảng loạn, không biết là ai đẩy nhầm một người qua đường. Mã công tử “thương người như thể thương thân” nên vội vàng chạy đến bảo vệ. Người này dường như là tên điên, sau này không còn biết tung tích nữa. Địch Thanh lúc này đã bị chế trụ, Mã công tử nói: 'Chỉ cần Địch Thanh nhận sai, sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện.’ Không ngờ Địch Thanh lòng người dạ thú, giả vờ nhận sai rồi nhân lúc gia đinh thả hắn ra, xông tới đánh ngã Mã công tử, trong lúc hỗn loạn, xe củi bị lật đổ, Mã công tử bị đè dưới xe.
Gã nói xong cầm góc áo lau khóe mắt, nức nở nói:
- Đáng thương cho Mã công tử có tấm lòng Bồ Tát, số mệnh lại bị như thế. Bọn tiểu nhân nhịn không được, lúc này mới dũng cảm nói ra chân tướng, chỉ cầu Phủ doãn đại nhân cho Mã công tử công đạo!"
Năm người này muôn miệng một lời, y như là trước đó đã diễn luyện qua. Lưu Tòng Đức đứng dậy chắp tay nói:
- Phủ doãn đại nhân, bây giờ chắc hẳn chân tướng đã rõ rồi chứ? Địch Thanh ăn nói lung tung, vọng tưởng lừa dối, không ngờ lưới trời lồng lộng, lưới trời lồng lộng a.
Lưu Tòng Đức vì muốn định tử tội cho Địch Thanh, đặc biệt tìm một hơi tới năm nhân chứng. Hắn mặc dù thấy dân chúng bên ngoài nha môn không ít, nhưng cũng biết tình cảnh lúc ấy hỗn loạn, rất nhiều người không hiểu tình huống, hơn nữa hắn cũng không tin có người dân nào dám ra đây đối nghịch với Lưu gia, làm chứng cho Địch Thanh.
Trình Lâm lại nhìn Bàng Tịch, nói:
- Bàng thôi quan, ông có kết luận gì không?
Bàng Tịch đi vài bước thong thả trước công đường, đột nhiên hỏi:
- Năm người các ngươi trước đây có biết Mã Trung Lập không?
Năm người không ngờ thôi quan lại hỏi như vậy, có hai người gật đầu, ba người lắc đầu, người gật đầu thấy có người lắc đầu liền vội vàng lắc đầu, người lắc đầu thấy có người gật đầu cũng cuống quýt gật đầu, trong lúc nhất thời vô cùng tức cười.
Bàng Tịch buồn rầu nói:
- Rốt cuộc là quen hay là không quen?
Lưu Tòng Đức ho khan một tiếng, nói:
- Đương nhiên là sau khi đến Trúc Ca lâu mới quen.
Hắn nói như vậy, chỉ muốn tăng thêm độ tin cậy của lời chứng. Năm người đều gật đầu nói:
- Lưu đại nhân nói rất đúng, tất nhiên là sau khi đến Trúc Ca lâu mới quen.
Ánh mắt Bàng Tịch đảo qua trên người năm tên này, nghiêm nghị nói:
- Bọn ngươi cũng biết luật ‘Vu cáo phản tọa(12)' của bổn triều rồi đấy, nghiêm cấm vu cáo, nếu như bị tra ra vu cáo thì sẽ bị nghiêm trị?
Năm người ngơ ngác nhìn nhau, ẩn ước vẻ sợ hãi. Lưu Tòng Đức cười lạnh nói:
- Bàng Tịch, ngươi đang uy hiếp bọn họ sao? Ngươi chẳng lẽ cho rằng mấy người này là do ta tìm đến để vu cáo Địch Thanh sao?"
Bàng Tịch tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Lưu Tự Sự vì cớ gì mà nói ra lời này? Hạ quan chỉ cảm thấy trong lời khai của bọn họ có một số chỗ mâu thuẫn, lúc này mới mở miệng nhắc nhở mà thôi. Nếu như bọn họ làm đúng thì hà tất gì phải nhắc nhở chứ?
Lưu Tòng Đức mặt đỏ tới mang tai, biết Bàng Tịch đang thầm mỉa mai mình. Hắn hừ lạnh nói:
- Vậy phải nghe cao luận của Bàng thôi quan rồi.
Mặt Bàng Tịch vẫn đầy ưu sầu nói:
- Chu Đại Thường, theo như lời Địch Thanh và Trương Diệu Ca nói, là ngươi và Dương Đắc Ý rời đi trước, sau đó Mã công tử và bọn Đông Lai Thuận mới rời đi, sau cùng lại qua khoảng gần nửa canh giờ, ba người Địch Thanh mới rời khỏi Trúc Ca lâu?
Chu Đại Thường nhịn không được nhìn về phía Lưu Tòng Đức, không biết trả lời thế nào. Lưu Tòng Đức có chút bất mãn nói:
- Cứ theo sự thật mà nói, chẳng lẽ còn có người có thể đổi trắng thay đen sao?
Chu Đại Thường lập tức nói:
- Bàng đại nhân nói không sai.
Bàng Tịch mỉm cười hỏi:
- Ngươi và Dương Đắc Ý, còn có mấy người Đông Lai Thuận sau khi đến Trúc Ca lâu mới kết bạn với Mã công tử?
Chu Đại Thường nói:
- Không sai.
- Vậy các ngươi vì cái gì mà trong gần một canh giờ vẫn còn quanh quẩn ở phụ cận Trúc Ca lâu, rề rà không đi? Mã công tử là vì muốn giảng chút đạo lý với Địch Thanh nên mới không rời đi. Còn ngươi và Dương Đắc Ý là vì cái gì chứ? Các ngươi bị Mã công tử trách mắng, nên ở phụ cận Trúc Ca lâu không chịu rời đi là vì lòng sinh bất mãn, muốn trả thù Mã công tử sao?
Chu Đại Thường toát mồ hôi hột đầy trán, vội hỏi:
- Sao có thể như vậy? Hại Mã công tử là Địch Thanh, chứ không phải bọn tiểu nhân.
- Vậy các ngươi ở phụ cận Trúc Ca lâu để làm gì?
Bàng Tịch truy hỏi.
Chu Đại Thường không biết làm sao, Lưu Tòng Đức nháy nháy đôi mắt tam giác, nói:
- Bọn họ chắc là hối hận vì lời nói và việc làm của mình ở Trúc Ca lâu, lúc này mới muốn tìm Mã Trung Lập tạ lỗi. Mã Trung Lập là người thích kết bạn, thấy bọn họ thành tâm sửa đổi nên kết giao với cùng bọn họ, mấy người này vừa gặp như đã quen lâu, ở quán trà bên cạnh Trúc Ca lâu uống trà, uống gần nửa canh giờ, cũng không có vấn đề gì a?
Lưu Tòng Đức dù sao vẫn có chút nhanh trí, giải thích một phen, cơ hồ ngay cả mình cũng tin.
Bàng Tịch trầm ngâm nói:
- Vậy bạn bè rốt cuộc đến mức nào, là bạn nhậu hay là bạn bè tri tâm?
Dương Đắc Ý nói tiếp:
- Đương nhiên là bạn bè tri tâm, chúng tiểu nhân cảm thấy sự nhân nghĩa của Mã công tử, hiềm khích lúc trước hóa không, trở thành tri kỷ. Không ngờ Địch Thanh phát rồ, thậm chí ngay cả người như Mã công tử cũng hại, thật sự là tội ác tày trời.
Ba người còn lại đều gật gù, vội vàng nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Bàng Tịch nói với Trình Lâm:
- Phủ doãn đại nhân, nếu như bọn họ đúng là bạn bè tri tâm, vậy lúc chọn lời chứng, cần phải xét lại, để ngừa bọn họ bị tình cảm bạn bè lấn át mà làm ra lời chứng bất lợi cho hung phạm.
Lưu Tòng Đức giận tím mặt nói:
- Bàng Tịch, ngươi rốt cuộc có ý gì? Chẳng nhẽ chứng minh bọn họ kết bạn với Mã Trung Lập chỉ nhằm làm cho lời chứng vô hiệu? Loại Thôi quan như ngươi, bổn quan dù có đến chỗ Thiên tử Thái hậu, cũng tuyệt đối không nhân nhượng!
Trình Lâm nhíu mày, nói:
- Bàng Thôi quan, những người này trước đây không biết nhau, về sau vừa quen đã thân nên mới kết bạn. Mà vụ án phát sinh chỉ là chuyện sau đó, những người này đứng ra làm chứng, cũng không có gì không ổn.
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Phủ doãn đại nhân nói rất đúng. Vậy giờ hạ quan kể đầu đuôi câu chuyện lại một lần. Mấy người Chu Đại Thườn
Tác giả :
Mặc Vũ