Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 67: Vũ Thường (p4)
Địch Thanh thấy Dương Vũ Thường khéo hiểu lòng người thì cảm kích nói:
- Muội nói không sai, sau này huynh tuyệt đối sẽ không để cho người khác xem thường nữa.
Rồi nghĩ thầm: ‘vì muội, huynh phải phấn chấn hơn mới được.’
Vũ Thường hỏi:
- Huynh nói vì đại ca nên huynh mới đánh nhau với tên cường hào ác bá đó, hình như trong đó có một vị cô nương tên là Tiểu Thanh, trong tên nàng có chữ Thanh, huynh cũng có chữ Thanh, phải chăng hai người có duyên phận?
Địch Thanh vội nói:
- Thanh sơn cũng có chữ Thanh, chẳng lẽ huynh cũng có duyên phận với toàn bộ thanh sơn (non xanh) sao?
Nhìn thấy trong hai tròng mắt của Vũ Thường có ý cười ranh mãnh, Địch Thanh cười nói:
- Hay lắm, muội dám giễu cợt huynh.
Vũ Thường làm bộ nghiêm mặt lại nói:
- Muội nào dám chứ? Địch Thanh, huynh không biết là... huynh rất anh tuấn không?
Địch Thanh sờ sờ mặt, cười khổ đáp:
- Bị xăm chữ trên mặt thì sao mà anh tuấn cho được?
Dương Vũ Thường nói:
- Nếu không thì, muội nghĩ do huynh quá anh tuấn, ngược lại cũng không tốt lắm. Mẫu thân muội nói, trên đời này, vật quá hoàn mỹ, sẽ chết yểu...
Địch Thanh thầm run, nói vội:
- Cũng không hẳn vậy.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết của Vũ Thường, tim hắn bỗng đập nhanh.
Vũ Thường thấp giọng nói:
- Mấy chữ xăm trên mặt đã giúp huynh xóa đi vẻ đẹp nhu nhược trước kia mà chuyển thành vẻ kiên cường bây giờ. Vết sẹo trên đầu huynh vì sao mà có vậy?
Địch Thanh nói:
- Chuyện dài lắm.
Dương Vũ Thường nói:
- Thế huynh kể cho muội nghe đi.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy quyến luyến, Địch Thanh không nỡ từ chối:
- Đây có thể nói là một trận chém giết khó quên nhất trong cuộc đời huynh...
Thảm trạng tại thung lũng Phi Long năm đó lại một lần nữa hiện ra trong đầu, Địch Thanh không nhịn được kể lại chuyện năm đó. Mặc dù chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm, nhưng khi Vũ Thường nghe xong vẫn cảm thấy chấn động, có lúc trong đôi mắt đẹp lại hiện ra vẻ kinh hãi, dẫu sao nàng vẫn là thiếu nữ khuê phòng, thường ngày không biết đến chuyện đẫm máu như thế này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Khi nghe đến chuyện Địch Thanh ra tay cứu Quách Tuân thì nàng lộ vẻ tôn kính:
- Địch Thanh, muội không có nhìn lầm huynh, lúc đó còn có thể ra tay cứu giúp, đây chính là hành động của trượng phu!
Địch Thanh được người yêu khen ngợi thì ngượng ngùng cười:
- Muội quá khen rồi! Suốt mấy năm sau huynh luôn tự hỏi, năm đó ra tay có đáng hay không? Hay lúc đó chỉ là bốc đồng nhất thời.
Dương Vũ Thường chậm rãi nói:
- Trong giây phút sống chết, mới hiển lộ ra bản sắc anh hùng. Muội thấy chỉ trong khoảnh khắc đó, mới có thể hiển lộ bản sắc con người chân chính. Vậy tiếp đó thì sao?
Địch Thanh nói tiếp:
- Khởi đầu là Quách đại ca cứu huynh, tiếp đó huynh giúp huynh ấy một tay, sau đó nữa thì huynh ấy lại cứu huynh. Trong trận đánh nhau ở thung lũng Phi Long, do huynh ấy vận công quá sức, nghe nói bệnh căn không dứt, đã mấy năm rồi vẫn chưa khỏe lại, song huynh ấy chưa từng nói chuyện này cho huynh biết, huynh hỏi Vương đại phu mới biết được đó. Than ôi, cả đời này, huynh lúc nào cũng nợ huynh ấy.
Những lời này hắn chưa bao giờ đề cập với người ngoài, bởi vì hắn biết Quách Tuân xưa nay ban ơn không mong báo đáp, nhưng cuối cùng vẫn thổ lộ với Vũ Thường.
Vũ Thường tỏ ra kính ngưỡng, hồi lâu mới nói:
- Các huynh đều là anh hùng! Địch Thanh, huynh không nên nản lòng, chỉ cần cố gắng thì cuối cùng sẽ có một ngày thực hiện được ước nguyện.
Địch Thanh cười hỏi:
- Chẳng lẽ muội biết được ước nguyện của huynh sao?
Đôi mắt đẹp của Vũ Thường dừng lại trên khuôn mặt Địch Thanh, dịu dàng nói:
- Ước nguyện của huynh không phải là muốn trở thành anh hùng, được tất cả người trong thiên hạ tôn sùng sao?
Địch Thanh giật mình, nắm lấy bàn tay mềm mại của Dương Vũ Thường, nghẹn lời hỏi:
- Làm sao muội biết? Chuyện này huynh chỉ nói với đại ca mà thôi.
Vũ Thường hơi đỏ mặt nhưng không rút tay về, ranh mãnh nói:
- Muội biết mà.
Lòng bàn tay có cảm giác mềm mại, hắn cúi đầu thì nhìn thấy đôi bàn tay bé nhỏ của nàng, trắng như ngọc, trắng hơn cả tuyết. Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, nói:
- Vũ Thường, huynh sẽ không khiến cho muội thất vọng, cũng sẽ không khiến cho bản thân thất vọng. Muội hãy tin huynh.
Lời hắn nói như chém đinh chặt sắt, ý chí chưa bao giờ kiên định đến thế.
Vũ Thường nhìn vào hai mắt Địch Thanh:
- Nếu muội không tin huynh thì còn đợi huynh làm gì?
Nàng dịu dàng cười, rồi nói tiếp:
- Được rồi, hôm nay huynh kể chuyện nên được qua ải, sau này nhớ đến kể chuyện cho muội nghe nữa nhé.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Ừ.
Dương Vũ Thường tiễn hắn ra đến trước cửa phòng, Địch Thanh ngăn lại:
- Gió lớn lắm, muội đừng tiễn nữa, huynh tự về được rồi.
Vũ Thường không cố chấp nữa, gật đầu đồng ý, rồi nhẹ giọng ngâm:
- Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?
(Xanh xanh áo ai, xao xuyến lòng ta. Dẫu mình không gặp, sao chẳng nhắn đôi lời?)
Ngâm xong nàng bật cười, đóng cửa phòng lại, không còn thấy bóng dáng nữa.
Địch Thanh nghe thấy nàng ngâm bốn câu này, song trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu nghĩa, thầm nghĩ: ‘thanh thanh’ có lẽ là nói ‘Địch Thanh’ hắn, ý của phần sau hình như là Vũ Thường oán trách hắn, nàng không tới tìm hắn, chẳng lẽ hắn không thể đi tìm nàng sao? Ôi, có lẽ là thế. Mặc dù hắn nghĩ vậy nhưng cũng không chắc lắm, lát về phải thỉnh giáo thằng nhóc Quách Quỳ có kiến thức nửa vời kia mới được.
Địch Thanh bước theo đường cũ ra ngoài, khi đến cửa nhỏ thì tần ngần một lúc rồi mới đẩy cửa rời đi. Vừa ra khỏi cửa nhỏ thì chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng "cạch", hình như là có người cài cửa. Trong lòng Địch Thanh cảm kích, chắc hẳn nàng chờ đã lâu, lúc này mới cài cửa. Cô nương Nguyệt nhi này nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thiện lương, người lạnh lùng như vậy mà lại thức đêm canh cửa cho bọn họ, sau này mình phải cảm ơn nàng mới được.
Về tới Quách phủ mà lòng Địch Thanh vẫn còn lâng lâng, nằm trên giường giống như đang ở trên mây, tuy vẫn còn nhiều điều băn khoăn nhưng nó đã bị niềm hạnh phúc lấn át đi, thậm chí cừu hận trước đây cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Chờ mãi cũng đến lúc bình minh, Địch Thanh rời giường thật sớm đi đến trước phòng Quách Quỳ, thấy nó vẫn ngon giấc nồng thì không tiện làm phiền nên quay qua tìm Quách Tuân. Giường của Quách Tuân gọn gàng ngăn nắp, dường như cả đêm qua không về. Địch Thanh dần dần phát hiện ra rằng, Quách Tuân hình như cũng có rất nhiều bí mật, nhưng hắn cũng không nghĩ thêm nhiều.
Quay lại trước cửa sổ phòng Quách Quỳ, Địch Thanh thấy nó vẫn ngủ say như heo, thầm nghĩ: “Cả ngày lười biếng như vậy, sao mà coi cho được? Mình làm nhị ca thì phải có trách nhiệm dẫn dắt nó trở nên hăng hái hơn.”
Vì thế Địch Thanh làm bộ làm tịch múa quyền vù vù trước cửa sổ phòng Quách Quỳ. Tiếng la hét ỏm tỏi có thể so sánh với bà bán bánh hấp ở đầu phố. Mới la được mấy tiếng thì một quyển sách bay thẳng vào gáy Địch Thanh, Địch Thanh trở tay bắt lấy, nhìn thấy là cuốn « Kinh Thi » thì mừng thầm.
Quách Quỳ la lớn:
- Mới sáng sớm mà huynh làm gì kêu gào như quỷ thế? Muốn mượn sách phải không? Mới mua hôm qua đó, cầm lấy mà xem đi.
Nó vốn tưởng rằng Địch Thanh sẽ phát cáu, ai dè Địch Thanh lấy sách nhét vào trong ngực rồi mỉm cười nói:
- Tiểu Quỳ, đệ hiểu người còn giỏi hơn so với Bá Nha Tử Kỳ(1) đó.
Nói xong vội vàng rời đi, cũng quên luôn trách nhiệm nhắc nhở Quách Quỳ luyện võ.
Quách Quỳ rất ngạc nhiên, lẩm bẩm:
- Địch nhị ca này, không biết đang làm cái trò quỷ gì nữa, lẽ nào trong sách cũng có Hoàng Kim Ốc (2) thật sao? Nếu không thì sao bị chọi sách vào đầu mà còn cao hứng như thể nhặt được vàng?
Ngáp một cái thật dài, cơn buồn ngủ lại ập đến, không muốn nghĩ thêm nữa, nó nằm xuống ngủ tiếp.
Địch Thanh vừa ra khỏi Quách phủ thì lập tức lấy « Kinh Thi » ra xem, lật đến chỗ có bốn chữ "thanh thanh tử khâm" thì dừng lại, phát hiện ra bài thơ này có tên là « Tử Khâm », trừ mấy câu mà Vũ Thường đã đọc ra, phần sau còn có bốn câu là "thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai?"
(Xanh xanh đai lưng
Tương tư dai dẳng
Người lâu không gặp
Sao nỡ không đến?)
(1) Bá Nha Tử Kỳ (伯牙子期): Chu Bá Nha và Chung Tử Kỳ là điển hình của một đôi bạn tri kỷ được nghìn đời ca tụng.
(2) Hoàng kim ốc (黄金屋): phòng bảo vật | chỉ cuộc sống vinh hoa phú quý
- Muội nói không sai, sau này huynh tuyệt đối sẽ không để cho người khác xem thường nữa.
Rồi nghĩ thầm: ‘vì muội, huynh phải phấn chấn hơn mới được.’
Vũ Thường hỏi:
- Huynh nói vì đại ca nên huynh mới đánh nhau với tên cường hào ác bá đó, hình như trong đó có một vị cô nương tên là Tiểu Thanh, trong tên nàng có chữ Thanh, huynh cũng có chữ Thanh, phải chăng hai người có duyên phận?
Địch Thanh vội nói:
- Thanh sơn cũng có chữ Thanh, chẳng lẽ huynh cũng có duyên phận với toàn bộ thanh sơn (non xanh) sao?
Nhìn thấy trong hai tròng mắt của Vũ Thường có ý cười ranh mãnh, Địch Thanh cười nói:
- Hay lắm, muội dám giễu cợt huynh.
Vũ Thường làm bộ nghiêm mặt lại nói:
- Muội nào dám chứ? Địch Thanh, huynh không biết là... huynh rất anh tuấn không?
Địch Thanh sờ sờ mặt, cười khổ đáp:
- Bị xăm chữ trên mặt thì sao mà anh tuấn cho được?
Dương Vũ Thường nói:
- Nếu không thì, muội nghĩ do huynh quá anh tuấn, ngược lại cũng không tốt lắm. Mẫu thân muội nói, trên đời này, vật quá hoàn mỹ, sẽ chết yểu...
Địch Thanh thầm run, nói vội:
- Cũng không hẳn vậy.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết của Vũ Thường, tim hắn bỗng đập nhanh.
Vũ Thường thấp giọng nói:
- Mấy chữ xăm trên mặt đã giúp huynh xóa đi vẻ đẹp nhu nhược trước kia mà chuyển thành vẻ kiên cường bây giờ. Vết sẹo trên đầu huynh vì sao mà có vậy?
Địch Thanh nói:
- Chuyện dài lắm.
Dương Vũ Thường nói:
- Thế huynh kể cho muội nghe đi.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy quyến luyến, Địch Thanh không nỡ từ chối:
- Đây có thể nói là một trận chém giết khó quên nhất trong cuộc đời huynh...
Thảm trạng tại thung lũng Phi Long năm đó lại một lần nữa hiện ra trong đầu, Địch Thanh không nhịn được kể lại chuyện năm đó. Mặc dù chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm, nhưng khi Vũ Thường nghe xong vẫn cảm thấy chấn động, có lúc trong đôi mắt đẹp lại hiện ra vẻ kinh hãi, dẫu sao nàng vẫn là thiếu nữ khuê phòng, thường ngày không biết đến chuyện đẫm máu như thế này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Khi nghe đến chuyện Địch Thanh ra tay cứu Quách Tuân thì nàng lộ vẻ tôn kính:
- Địch Thanh, muội không có nhìn lầm huynh, lúc đó còn có thể ra tay cứu giúp, đây chính là hành động của trượng phu!
Địch Thanh được người yêu khen ngợi thì ngượng ngùng cười:
- Muội quá khen rồi! Suốt mấy năm sau huynh luôn tự hỏi, năm đó ra tay có đáng hay không? Hay lúc đó chỉ là bốc đồng nhất thời.
Dương Vũ Thường chậm rãi nói:
- Trong giây phút sống chết, mới hiển lộ ra bản sắc anh hùng. Muội thấy chỉ trong khoảnh khắc đó, mới có thể hiển lộ bản sắc con người chân chính. Vậy tiếp đó thì sao?
Địch Thanh nói tiếp:
- Khởi đầu là Quách đại ca cứu huynh, tiếp đó huynh giúp huynh ấy một tay, sau đó nữa thì huynh ấy lại cứu huynh. Trong trận đánh nhau ở thung lũng Phi Long, do huynh ấy vận công quá sức, nghe nói bệnh căn không dứt, đã mấy năm rồi vẫn chưa khỏe lại, song huynh ấy chưa từng nói chuyện này cho huynh biết, huynh hỏi Vương đại phu mới biết được đó. Than ôi, cả đời này, huynh lúc nào cũng nợ huynh ấy.
Những lời này hắn chưa bao giờ đề cập với người ngoài, bởi vì hắn biết Quách Tuân xưa nay ban ơn không mong báo đáp, nhưng cuối cùng vẫn thổ lộ với Vũ Thường.
Vũ Thường tỏ ra kính ngưỡng, hồi lâu mới nói:
- Các huynh đều là anh hùng! Địch Thanh, huynh không nên nản lòng, chỉ cần cố gắng thì cuối cùng sẽ có một ngày thực hiện được ước nguyện.
Địch Thanh cười hỏi:
- Chẳng lẽ muội biết được ước nguyện của huynh sao?
Đôi mắt đẹp của Vũ Thường dừng lại trên khuôn mặt Địch Thanh, dịu dàng nói:
- Ước nguyện của huynh không phải là muốn trở thành anh hùng, được tất cả người trong thiên hạ tôn sùng sao?
Địch Thanh giật mình, nắm lấy bàn tay mềm mại của Dương Vũ Thường, nghẹn lời hỏi:
- Làm sao muội biết? Chuyện này huynh chỉ nói với đại ca mà thôi.
Vũ Thường hơi đỏ mặt nhưng không rút tay về, ranh mãnh nói:
- Muội biết mà.
Lòng bàn tay có cảm giác mềm mại, hắn cúi đầu thì nhìn thấy đôi bàn tay bé nhỏ của nàng, trắng như ngọc, trắng hơn cả tuyết. Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, nói:
- Vũ Thường, huynh sẽ không khiến cho muội thất vọng, cũng sẽ không khiến cho bản thân thất vọng. Muội hãy tin huynh.
Lời hắn nói như chém đinh chặt sắt, ý chí chưa bao giờ kiên định đến thế.
Vũ Thường nhìn vào hai mắt Địch Thanh:
- Nếu muội không tin huynh thì còn đợi huynh làm gì?
Nàng dịu dàng cười, rồi nói tiếp:
- Được rồi, hôm nay huynh kể chuyện nên được qua ải, sau này nhớ đến kể chuyện cho muội nghe nữa nhé.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Ừ.
Dương Vũ Thường tiễn hắn ra đến trước cửa phòng, Địch Thanh ngăn lại:
- Gió lớn lắm, muội đừng tiễn nữa, huynh tự về được rồi.
Vũ Thường không cố chấp nữa, gật đầu đồng ý, rồi nhẹ giọng ngâm:
- Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?
(Xanh xanh áo ai, xao xuyến lòng ta. Dẫu mình không gặp, sao chẳng nhắn đôi lời?)
Ngâm xong nàng bật cười, đóng cửa phòng lại, không còn thấy bóng dáng nữa.
Địch Thanh nghe thấy nàng ngâm bốn câu này, song trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu nghĩa, thầm nghĩ: ‘thanh thanh’ có lẽ là nói ‘Địch Thanh’ hắn, ý của phần sau hình như là Vũ Thường oán trách hắn, nàng không tới tìm hắn, chẳng lẽ hắn không thể đi tìm nàng sao? Ôi, có lẽ là thế. Mặc dù hắn nghĩ vậy nhưng cũng không chắc lắm, lát về phải thỉnh giáo thằng nhóc Quách Quỳ có kiến thức nửa vời kia mới được.
Địch Thanh bước theo đường cũ ra ngoài, khi đến cửa nhỏ thì tần ngần một lúc rồi mới đẩy cửa rời đi. Vừa ra khỏi cửa nhỏ thì chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng "cạch", hình như là có người cài cửa. Trong lòng Địch Thanh cảm kích, chắc hẳn nàng chờ đã lâu, lúc này mới cài cửa. Cô nương Nguyệt nhi này nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thiện lương, người lạnh lùng như vậy mà lại thức đêm canh cửa cho bọn họ, sau này mình phải cảm ơn nàng mới được.
Về tới Quách phủ mà lòng Địch Thanh vẫn còn lâng lâng, nằm trên giường giống như đang ở trên mây, tuy vẫn còn nhiều điều băn khoăn nhưng nó đã bị niềm hạnh phúc lấn át đi, thậm chí cừu hận trước đây cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Chờ mãi cũng đến lúc bình minh, Địch Thanh rời giường thật sớm đi đến trước phòng Quách Quỳ, thấy nó vẫn ngon giấc nồng thì không tiện làm phiền nên quay qua tìm Quách Tuân. Giường của Quách Tuân gọn gàng ngăn nắp, dường như cả đêm qua không về. Địch Thanh dần dần phát hiện ra rằng, Quách Tuân hình như cũng có rất nhiều bí mật, nhưng hắn cũng không nghĩ thêm nhiều.
Quay lại trước cửa sổ phòng Quách Quỳ, Địch Thanh thấy nó vẫn ngủ say như heo, thầm nghĩ: “Cả ngày lười biếng như vậy, sao mà coi cho được? Mình làm nhị ca thì phải có trách nhiệm dẫn dắt nó trở nên hăng hái hơn.”
Vì thế Địch Thanh làm bộ làm tịch múa quyền vù vù trước cửa sổ phòng Quách Quỳ. Tiếng la hét ỏm tỏi có thể so sánh với bà bán bánh hấp ở đầu phố. Mới la được mấy tiếng thì một quyển sách bay thẳng vào gáy Địch Thanh, Địch Thanh trở tay bắt lấy, nhìn thấy là cuốn « Kinh Thi » thì mừng thầm.
Quách Quỳ la lớn:
- Mới sáng sớm mà huynh làm gì kêu gào như quỷ thế? Muốn mượn sách phải không? Mới mua hôm qua đó, cầm lấy mà xem đi.
Nó vốn tưởng rằng Địch Thanh sẽ phát cáu, ai dè Địch Thanh lấy sách nhét vào trong ngực rồi mỉm cười nói:
- Tiểu Quỳ, đệ hiểu người còn giỏi hơn so với Bá Nha Tử Kỳ(1) đó.
Nói xong vội vàng rời đi, cũng quên luôn trách nhiệm nhắc nhở Quách Quỳ luyện võ.
Quách Quỳ rất ngạc nhiên, lẩm bẩm:
- Địch nhị ca này, không biết đang làm cái trò quỷ gì nữa, lẽ nào trong sách cũng có Hoàng Kim Ốc (2) thật sao? Nếu không thì sao bị chọi sách vào đầu mà còn cao hứng như thể nhặt được vàng?
Ngáp một cái thật dài, cơn buồn ngủ lại ập đến, không muốn nghĩ thêm nữa, nó nằm xuống ngủ tiếp.
Địch Thanh vừa ra khỏi Quách phủ thì lập tức lấy « Kinh Thi » ra xem, lật đến chỗ có bốn chữ "thanh thanh tử khâm" thì dừng lại, phát hiện ra bài thơ này có tên là « Tử Khâm », trừ mấy câu mà Vũ Thường đã đọc ra, phần sau còn có bốn câu là "thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai?"
(Xanh xanh đai lưng
Tương tư dai dẳng
Người lâu không gặp
Sao nỡ không đến?)
(1) Bá Nha Tử Kỳ (伯牙子期): Chu Bá Nha và Chung Tử Kỳ là điển hình của một đôi bạn tri kỷ được nghìn đời ca tụng.
(2) Hoàng kim ốc (黄金屋): phòng bảo vật | chỉ cuộc sống vinh hoa phú quý
Tác giả :
Mặc Vũ