Sập Bẫy Ngôn Tình
Chương 9: Đến nhà anh
Trời đã về chiều, chỉ còn chút ánh nắng vàng nhè nhẹ trên những cành cây cao, gió thổi lao xao làm lung lay những chiếc lá trên cành.
Bãi đậu xe trước thư viện chật nịt những chiếc xe đạp, xe máy riêng nổi bật là một chiếc xe hơi mới tinh màu xám đen sang trọng. Bấy giờ không có nhiều người qua lại chỉ có riêng hai người nam thanh nữ tú này đang từ từ tiếng lại gần bãi đậu xe.
Đăng Khôi lịch sự kéo vali cho cô, còn cô cúi đầu đi chầm chậm phía sau như thể bị ép buộc.
Trước khi về thành phố Y, bà Chi có đưa cho Ngân số điện thoại của bà và Đăng Khôi, bà nói khi nào lên thành phố Y thì sang nhà bà chơi và bảo là nếu có gì khó khăn thì gọi cho họ. Nhưng dì Chi đã ra nước ngoài rồi cô còn qua đó chào hỏi ai chứ. Với lại chẳng có gì khó khăn cả, chẳng phải đi thuê phòng khách sạn ở một tuần là được rồi sao, cứ phải phiền phức thế này...
Ba mẹ vì lo cho cô ở bên ngoài sống không quen, thiết nghĩ cô vào kí túc xá sẽ có bạn bè cùng nhau quan tâm chăm sóc cũng khá hơn. Mười tám năm trời ở cùng ba mẹ cô chưa sống một mình bao giờ, bây giờ lại không có chổ ở mà hành lý cồng kềnh, không sót làm sao được. Từ đầu hai người đã có ý không muốn Bảo Ngân xa nhà, nhưng ý chí kiên định của Ngân đã thuyết phục được ba mẹ khó tính để đi đến thành phố Y này. Trong cái rủi có cái may, Bảo My nhắc nhở ba mẹ gọi cho dì Chi cho chị ở nhờ mấy hôm, dù sao cũng là người quen biết và chị không cần phải một thân một mình ngoài đường nữa. Dù biết Bảo Ngân trước đó đã từ chối vì con bé rất ngại làm phiền người khác nhưng đó là cách tốt nhất để “chăm sóc con gái từ xa”, vậy nên mẹ Châu đã quyết định nhờ vả vào người chị em tốt của mình. Đương nhiên bà Chi rất sẳn lòng, bà liền gọi cho Đăng Khôi đến đón Bảo Ngân. Sau giờ học anh định tìm cô nhưng vừa bước ra khỏi khu nhà học đã thấy cô vai đeo balô tay kéo vali cười nói đi cùng Ngọc Trâm, thế nên anh kéo Triệu Quân vào thư viện cùng đọc sách. Quả như dự đoán của anh, Ngọc Trâm cùng Bảo Ngân đến thư viện và anh không cần đi xa xôi tìm cô mà cô sẽ tự đi tìm anh. Uhh... Tạo sự bất ngờ!
Đăng Khôi từ lúc nào đã đặt vali vào xe, anh mở cửa đứng cạnh ghế lái phụ gọi cô: “Biểu hiện của em không cần phải sầu não đến thế đâu!”
Bảo Ngân đang ủ rủ cúi đầu bước chầm chậm bất giác cô ngước lên nhìn anh. Ngược nắng, giống như cảm giác lúc đầu bắt gặp ánh mắt của anh, gương mặt của anh, ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua tóc anh. Khung cảnh quá đẹp, quá hoàn mỹ, là vì có anh trong khung cảnh đó ư?
Lúc này Bảo Ngân tưởng tượng anh hoá thân thành chàng bạch mã hoàng tử. Đầu tóc được chải chuốt gọn gàng sành điệu, anh mang giày da màu trắng, quần âu trắng, áo vest trắng, áo sơ mi trắng và chiếc nơ đeo ở cổ cũng màu trắng nốt trông thật quý phái và sang trọng. Với những đường may tinh xảo tôn dáng chuẩn của anh, cả người anh tỏ ra ánh hào quang chói loá, khí chất ấy làm cho người ta phải nghẹt thở. Anh đang đứng bên cạnh chiếc siêu xe mui trần đầy hoa và bong bóng đủ màu sắc. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng anh cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, anh đưa tay mời gọi cô. Bảo Ngân mơ hồ nghĩ ngợi, phút chốc cô thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, cô bổng bị nất cụt một cái...
'Tỉnh lại đi'. Bảo Ngân hai má nóng rang đỏ ửng lên, cô lúng túng xen lẫn ngượng ngùng, cô quay mặt nhìn sang nơi khác. Bảo My à Bảo My, em hại chị hai rồi! Em sao cứ suốt ngày lãm nhãm bên tai chị mấy cái truyện hoàng tử bên siêu xe gì gì đấy làm cho chị bây giờ muội mẫm đầu óc cả rồi. Điên mất thôi!
Bảo Ngân lại ngẫn đầu lên quay về với hiện thực, anh vẫn đứng đấy nhìn cô chằm chằm. Tư thế đợi chờ trầm tỉnh nhưng anh có vẻ đang cười à? Cười cái gì chứ? Không lẽ anh ấy đọc được suy nghĩ của mình...
Lại cúi đầu xuống, đang suy nghĩ lung tung bổng chốc cô nghe được tiếng anh gọi, giọng nói rõ ràng mang theo sự chế giễu:
“Sói tiểu thư, nếu em muốn 'ăn' anh thì cũng phải vào bên trong xe đã chứ!!”, anh đánh mắt vào bên trong xe. Nói xong anh vuốt tóc lên một cái còn đá lông nheo với cô rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái của mình.
Bảo Ngân mấp máy môi, không mở miệng ra nói được một tiếng nào. Cô nghĩ bụng: Anh bớt tự luyến đi có được không! Điên thật, sao cứ gặp anh ấy là đầu óc mình lại có mấy suy nghĩ lung tung vớ vẫn như thế, cứ trực tiếp đi vào xe ngồi yên lặng là được rồi! Sao mình lại yếu thế như vậy, không dám đáp trả một câu nào mà mặc nhiên gián tiếp thừa nhận vậy... Aaaaaa xấu hổ quá đi mất!!
Ngôi biệt thự nhà Đăng Khôi nằm trong Trung tâm Thành phố, cách trường học khoảng 3km. Xung quanh bán kính 5km toàn là các khu mua sắm, vui chơi, ăn uống... cao cấp. Đại gia đúng là đại gia nha, Biệt Thự rất lớn được xây theo phong cách hiện đại với hai tông màu trắng và xám đen, nằm trên con đường với không khí trong lành của vài cây xanh ven đường, tầng trệt của biệt thự phần lớn được bao bọc bởi kính cường lực với tường trắng, rào đen nhám làm toát lên vẻ sang trọng cho ngôi biệt thự. Đặc biệt là bên trong còn có vườn ngoài trời rất nhiều loại cây kiểng, hoa quý được trồng trong chậu hay trên thảm cỏ xanh mướt, còn có hồ cá nước trong vắt... Tiên cảnh, đúng là tiên cảnh!
Đăng Khôi đậu xe dưới tầng hầm xong liền cùng Bảo Ngân đi vào trong nhà. Bảo Ngân mắt ngó chổ này chổ kia, gật đầu hài lòng và nghĩ bụng: Sau này mình nhất định phải làm chủ một cơ ngơi giống như thế này!
Một người phụ nữ và một cậu con trai trong nhà đi ra, ăn mặc giản dị. Người phụ nữ có vẻ lớn tuổi chừng năm mấy sáu mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, tóc trên đầu vài chổ đã bạc đi, trông bà khá hiền lành. Còn người kia trẻ tuổi, biểu cảm trên gương mặt vui tươi, có vẻ dể gần.
“Đăng Khôi con về rồi à!” - “Cậu chủ!”, Hai người chào hỏi anh.
Anh gật đầu nhẹ, anh nói với cô: “Đây là Dì Hai, còn đây là Tùng.”
Bảo Ngân cười cười, đưa năm ngón tay lên chào: “Chào mọi người!”
Dì Hai cười hiền, nắm lấy vali của cô: “Phòng dọn dẹp xong rồi, cô lên tắm rữa nghĩ ngơi chút đi rồi xuống ăn cơm ha!”
Bảo Ngân nắm vội vali lại: “Dạ, con tự làm được rồi, cảm ơn dì!”
Bảo Ngân đi theo dì Hai lên lầu. Tùng ghé sát Đăng Khôi hỏi nhỏ mang theo ý cười.
“Cậu chủ! Sao tự nhiên cậu lại mang con gái về nhà vậy! Bà chủ nhỏ tương lai hả cậu!”
Đăng Khôi chỉ nhìn Tùng một cái, từ biểu cảm gương mặt đến ánh mắt anh bình tỉnh không thể nào không bình tỉnh hơn nữa nói trắng ra là 'đáng sợ'. Mỗi lần như thế Tùng chỉ bèn co chân lên chạy đi nhanh nhanh thôi, nếu không sẽ chết rất thê thảm...
Căn phòng của cô ở lầu hai, lầu hai có hai phòng mà cửa ra vào đối diện nhau “nghe nói là phòng bên kia của 'cậu chủ' nhà này“. Tắm rữa xong cô đi xuống dưới nhà phụ giúp nhưng không nhìn thấy ai cả, cô đi lòng vòng tham quan, thiết kế của căn nhà này quả không chê vào đâu được. Bây giờ cô mới để ý hết căn nhà này, trong phòng khách có một tủ bàn thờ, ảnh mà một “chú đẹp trai”, Bảo Ngân đoán ngay là “Bác Phong” vì người trong ảnh và Đăng Khôi giống nhau như đúc. Cô từ nhỏ đã được giáo dục về lễ nghĩa, đến ở nhờ nhà người khác thì cũng phải “xin phép“. Cô đến đó và thắp một nén nhang cho ông, hai tay chấp lại cúi đầu:
“Bác trai, con là Bảo Ngân. Vì xảy ra chút chuyện nên có lẽ con sẽ phải làm phiền nhà bác mấy hôm. Mong bác cho phép ạ!”
Dì Hai, Tùng và Đăng Khôi từ ngoài cửa đi vào. Họ nhìn cô với ánh mắt bất ngờ không tưởng.
Buổi tối Bảo Ngân giúp dì Hai nấu cơm, Đăng Khôi có việc nên không cùng mọi người ăn cơm. Chỉ còn ba người ăn cơm với nhau nhưng rất vui vẻ. Các món của Bảo Ngân làm hai người họ không chê vào đâu được. Tùng cắn một miếng liền đưa ngón tay cái lên tán thưởng. Cứ ngỡ là sẽ khó khăn khi sống cùng người khác nhưng Bảo Ngân chợt nhận ra mọi người đều rất là dể gần và thân thiết, tạo cho cô một cảm giác ấm áp, vui tươi của gia đình.
Khi nhận được điện thoại của Đăng Khôi, anh bảo dọn dẹp căn phòng ở lầu hai vì có khách đến ở. Trước giờ khách đến ở đa phần là họ hàng của anh, cũng được sắp xếp ở lầu hai nên dì Hai cũng không hỏi gì thêm, nhưng anh lại dặn dò đặc biệt là “Phải mua một bộ ga gối mới màu sáng một chút!“. Đến đây dì Hai mới nghi ngờ, mấy bộ ga gối trong nhà tuy đã từng sử dụng qua nhưng chỉ một hai lần còn rất mới, không biết vị khách nào quan trọng đến thế. Hoá ra là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, lanh lợi lại lễ phép thế này. Tuy rằng tính cách còn chút trẻ con, ăn nói thẳng thắng nhưng lại không thể ghét bỏ cô được ngược lại càng quý trọng cô nhiều hơn!
Bãi đậu xe trước thư viện chật nịt những chiếc xe đạp, xe máy riêng nổi bật là một chiếc xe hơi mới tinh màu xám đen sang trọng. Bấy giờ không có nhiều người qua lại chỉ có riêng hai người nam thanh nữ tú này đang từ từ tiếng lại gần bãi đậu xe.
Đăng Khôi lịch sự kéo vali cho cô, còn cô cúi đầu đi chầm chậm phía sau như thể bị ép buộc.
Trước khi về thành phố Y, bà Chi có đưa cho Ngân số điện thoại của bà và Đăng Khôi, bà nói khi nào lên thành phố Y thì sang nhà bà chơi và bảo là nếu có gì khó khăn thì gọi cho họ. Nhưng dì Chi đã ra nước ngoài rồi cô còn qua đó chào hỏi ai chứ. Với lại chẳng có gì khó khăn cả, chẳng phải đi thuê phòng khách sạn ở một tuần là được rồi sao, cứ phải phiền phức thế này...
Ba mẹ vì lo cho cô ở bên ngoài sống không quen, thiết nghĩ cô vào kí túc xá sẽ có bạn bè cùng nhau quan tâm chăm sóc cũng khá hơn. Mười tám năm trời ở cùng ba mẹ cô chưa sống một mình bao giờ, bây giờ lại không có chổ ở mà hành lý cồng kềnh, không sót làm sao được. Từ đầu hai người đã có ý không muốn Bảo Ngân xa nhà, nhưng ý chí kiên định của Ngân đã thuyết phục được ba mẹ khó tính để đi đến thành phố Y này. Trong cái rủi có cái may, Bảo My nhắc nhở ba mẹ gọi cho dì Chi cho chị ở nhờ mấy hôm, dù sao cũng là người quen biết và chị không cần phải một thân một mình ngoài đường nữa. Dù biết Bảo Ngân trước đó đã từ chối vì con bé rất ngại làm phiền người khác nhưng đó là cách tốt nhất để “chăm sóc con gái từ xa”, vậy nên mẹ Châu đã quyết định nhờ vả vào người chị em tốt của mình. Đương nhiên bà Chi rất sẳn lòng, bà liền gọi cho Đăng Khôi đến đón Bảo Ngân. Sau giờ học anh định tìm cô nhưng vừa bước ra khỏi khu nhà học đã thấy cô vai đeo balô tay kéo vali cười nói đi cùng Ngọc Trâm, thế nên anh kéo Triệu Quân vào thư viện cùng đọc sách. Quả như dự đoán của anh, Ngọc Trâm cùng Bảo Ngân đến thư viện và anh không cần đi xa xôi tìm cô mà cô sẽ tự đi tìm anh. Uhh... Tạo sự bất ngờ!
Đăng Khôi từ lúc nào đã đặt vali vào xe, anh mở cửa đứng cạnh ghế lái phụ gọi cô: “Biểu hiện của em không cần phải sầu não đến thế đâu!”
Bảo Ngân đang ủ rủ cúi đầu bước chầm chậm bất giác cô ngước lên nhìn anh. Ngược nắng, giống như cảm giác lúc đầu bắt gặp ánh mắt của anh, gương mặt của anh, ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua tóc anh. Khung cảnh quá đẹp, quá hoàn mỹ, là vì có anh trong khung cảnh đó ư?
Lúc này Bảo Ngân tưởng tượng anh hoá thân thành chàng bạch mã hoàng tử. Đầu tóc được chải chuốt gọn gàng sành điệu, anh mang giày da màu trắng, quần âu trắng, áo vest trắng, áo sơ mi trắng và chiếc nơ đeo ở cổ cũng màu trắng nốt trông thật quý phái và sang trọng. Với những đường may tinh xảo tôn dáng chuẩn của anh, cả người anh tỏ ra ánh hào quang chói loá, khí chất ấy làm cho người ta phải nghẹt thở. Anh đang đứng bên cạnh chiếc siêu xe mui trần đầy hoa và bong bóng đủ màu sắc. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng anh cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, anh đưa tay mời gọi cô. Bảo Ngân mơ hồ nghĩ ngợi, phút chốc cô thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, cô bổng bị nất cụt một cái...
'Tỉnh lại đi'. Bảo Ngân hai má nóng rang đỏ ửng lên, cô lúng túng xen lẫn ngượng ngùng, cô quay mặt nhìn sang nơi khác. Bảo My à Bảo My, em hại chị hai rồi! Em sao cứ suốt ngày lãm nhãm bên tai chị mấy cái truyện hoàng tử bên siêu xe gì gì đấy làm cho chị bây giờ muội mẫm đầu óc cả rồi. Điên mất thôi!
Bảo Ngân lại ngẫn đầu lên quay về với hiện thực, anh vẫn đứng đấy nhìn cô chằm chằm. Tư thế đợi chờ trầm tỉnh nhưng anh có vẻ đang cười à? Cười cái gì chứ? Không lẽ anh ấy đọc được suy nghĩ của mình...
Lại cúi đầu xuống, đang suy nghĩ lung tung bổng chốc cô nghe được tiếng anh gọi, giọng nói rõ ràng mang theo sự chế giễu:
“Sói tiểu thư, nếu em muốn 'ăn' anh thì cũng phải vào bên trong xe đã chứ!!”, anh đánh mắt vào bên trong xe. Nói xong anh vuốt tóc lên một cái còn đá lông nheo với cô rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái của mình.
Bảo Ngân mấp máy môi, không mở miệng ra nói được một tiếng nào. Cô nghĩ bụng: Anh bớt tự luyến đi có được không! Điên thật, sao cứ gặp anh ấy là đầu óc mình lại có mấy suy nghĩ lung tung vớ vẫn như thế, cứ trực tiếp đi vào xe ngồi yên lặng là được rồi! Sao mình lại yếu thế như vậy, không dám đáp trả một câu nào mà mặc nhiên gián tiếp thừa nhận vậy... Aaaaaa xấu hổ quá đi mất!!
Ngôi biệt thự nhà Đăng Khôi nằm trong Trung tâm Thành phố, cách trường học khoảng 3km. Xung quanh bán kính 5km toàn là các khu mua sắm, vui chơi, ăn uống... cao cấp. Đại gia đúng là đại gia nha, Biệt Thự rất lớn được xây theo phong cách hiện đại với hai tông màu trắng và xám đen, nằm trên con đường với không khí trong lành của vài cây xanh ven đường, tầng trệt của biệt thự phần lớn được bao bọc bởi kính cường lực với tường trắng, rào đen nhám làm toát lên vẻ sang trọng cho ngôi biệt thự. Đặc biệt là bên trong còn có vườn ngoài trời rất nhiều loại cây kiểng, hoa quý được trồng trong chậu hay trên thảm cỏ xanh mướt, còn có hồ cá nước trong vắt... Tiên cảnh, đúng là tiên cảnh!
Đăng Khôi đậu xe dưới tầng hầm xong liền cùng Bảo Ngân đi vào trong nhà. Bảo Ngân mắt ngó chổ này chổ kia, gật đầu hài lòng và nghĩ bụng: Sau này mình nhất định phải làm chủ một cơ ngơi giống như thế này!
Một người phụ nữ và một cậu con trai trong nhà đi ra, ăn mặc giản dị. Người phụ nữ có vẻ lớn tuổi chừng năm mấy sáu mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, tóc trên đầu vài chổ đã bạc đi, trông bà khá hiền lành. Còn người kia trẻ tuổi, biểu cảm trên gương mặt vui tươi, có vẻ dể gần.
“Đăng Khôi con về rồi à!” - “Cậu chủ!”, Hai người chào hỏi anh.
Anh gật đầu nhẹ, anh nói với cô: “Đây là Dì Hai, còn đây là Tùng.”
Bảo Ngân cười cười, đưa năm ngón tay lên chào: “Chào mọi người!”
Dì Hai cười hiền, nắm lấy vali của cô: “Phòng dọn dẹp xong rồi, cô lên tắm rữa nghĩ ngơi chút đi rồi xuống ăn cơm ha!”
Bảo Ngân nắm vội vali lại: “Dạ, con tự làm được rồi, cảm ơn dì!”
Bảo Ngân đi theo dì Hai lên lầu. Tùng ghé sát Đăng Khôi hỏi nhỏ mang theo ý cười.
“Cậu chủ! Sao tự nhiên cậu lại mang con gái về nhà vậy! Bà chủ nhỏ tương lai hả cậu!”
Đăng Khôi chỉ nhìn Tùng một cái, từ biểu cảm gương mặt đến ánh mắt anh bình tỉnh không thể nào không bình tỉnh hơn nữa nói trắng ra là 'đáng sợ'. Mỗi lần như thế Tùng chỉ bèn co chân lên chạy đi nhanh nhanh thôi, nếu không sẽ chết rất thê thảm...
Căn phòng của cô ở lầu hai, lầu hai có hai phòng mà cửa ra vào đối diện nhau “nghe nói là phòng bên kia của 'cậu chủ' nhà này“. Tắm rữa xong cô đi xuống dưới nhà phụ giúp nhưng không nhìn thấy ai cả, cô đi lòng vòng tham quan, thiết kế của căn nhà này quả không chê vào đâu được. Bây giờ cô mới để ý hết căn nhà này, trong phòng khách có một tủ bàn thờ, ảnh mà một “chú đẹp trai”, Bảo Ngân đoán ngay là “Bác Phong” vì người trong ảnh và Đăng Khôi giống nhau như đúc. Cô từ nhỏ đã được giáo dục về lễ nghĩa, đến ở nhờ nhà người khác thì cũng phải “xin phép“. Cô đến đó và thắp một nén nhang cho ông, hai tay chấp lại cúi đầu:
“Bác trai, con là Bảo Ngân. Vì xảy ra chút chuyện nên có lẽ con sẽ phải làm phiền nhà bác mấy hôm. Mong bác cho phép ạ!”
Dì Hai, Tùng và Đăng Khôi từ ngoài cửa đi vào. Họ nhìn cô với ánh mắt bất ngờ không tưởng.
Buổi tối Bảo Ngân giúp dì Hai nấu cơm, Đăng Khôi có việc nên không cùng mọi người ăn cơm. Chỉ còn ba người ăn cơm với nhau nhưng rất vui vẻ. Các món của Bảo Ngân làm hai người họ không chê vào đâu được. Tùng cắn một miếng liền đưa ngón tay cái lên tán thưởng. Cứ ngỡ là sẽ khó khăn khi sống cùng người khác nhưng Bảo Ngân chợt nhận ra mọi người đều rất là dể gần và thân thiết, tạo cho cô một cảm giác ấm áp, vui tươi của gia đình.
Khi nhận được điện thoại của Đăng Khôi, anh bảo dọn dẹp căn phòng ở lầu hai vì có khách đến ở. Trước giờ khách đến ở đa phần là họ hàng của anh, cũng được sắp xếp ở lầu hai nên dì Hai cũng không hỏi gì thêm, nhưng anh lại dặn dò đặc biệt là “Phải mua một bộ ga gối mới màu sáng một chút!“. Đến đây dì Hai mới nghi ngờ, mấy bộ ga gối trong nhà tuy đã từng sử dụng qua nhưng chỉ một hai lần còn rất mới, không biết vị khách nào quan trọng đến thế. Hoá ra là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, lanh lợi lại lễ phép thế này. Tuy rằng tính cách còn chút trẻ con, ăn nói thẳng thắng nhưng lại không thể ghét bỏ cô được ngược lại càng quý trọng cô nhiều hơn!
Tác giả :
Như Hy