Sao Trời Lấp Lánh
Chương 15: Bánh bao thỏ
“Oaaa –! Oaaa–!”
Bị đánh, Cừu Tiểu Hải khóc vang trời, mặt mũi đỏ bừng nom đến thương, vậy mà vẫn quặp chặt cổ bố nhất quyết không buông.
Chung quy vẫn là ruột thịt, Cừu Tiềm đánh xong cũng mềm lòng, chẳng qua giọng điệu thì vẫn hằm hằm như trước.
“Con muốn ba xích cổ lại mới chịu phải không, có tin ba làm thật không hả! Lần thứ mấy rồi, nói xem nào?”
“Hư hư…” – cậu bé chôn mặt vào vai Cừu Tiềm khóc thút tha thút thít, “… thứ ba.”
“Thứ năm!” – Cừu Tiềm lại vỗ đét vào mông thằng bé, “Ba nói cho nghe, lần sau bỏ trốn ba không đi tìm nữa, cho con muốn đi đâu thì đi, lạc ráng chịu!”
Bạch Lãng lẳng lặng nghe, suýt thì quên sự thật Cừu Tiểu Hải và Cừu Tiềm là cha con ruột thịt, anh xoay người vào bếp rót cốc nước ấm, Cừu Tiểu Hải khóc nấc cả lên, nãy ăn bánh cũng mau khát nước, tiện thể tránh đi những chuyện không nên nghe.
Cừu Tiểu Hải mếu máo bảo, “… Con không bỏ trốn, hức, con muốn ở với ba ba…”
“Đã bảo ba bận không hay ở nhà rồi,” – Cừu Tiềm nhăn mặt, “Tối ba vẫn về gặp con đấy còn gì? Mà sổ liên lạc cũng ký rồi đấy.”
“Nhưng, nhưng con không gặp, lần nào con cũng ngủ rồi,” – cậu bé cự lại, đôi mắt vẫn chan chứa nước.
“Thằng ôn của bố, con ngủ còn trách ai,” – Cừu Tiềm cũng phối hợp hùa với nó, “Sao ba lại sinh ra con ỉn ngủ suốt ngày như con chứ.”
“Con, con không phải ỉn! Con uống thuốc xong mới ngủ,” – cậu nhóc quýnh quáng nói lắp cả, “Con không thích uống, ba ba bảo dì Dương đừng bắt con uống nữa.”
Cừu Tiềm lạnh mặt, nghiêm nghị bảo, “Dì Dương vất vả sắc cho con mà con còn kén cá chọn canh, bệnh thiếu gia phải không? Hồi bằng con ba làm gì có mà uống, không uống ba còn đánh con một trận đấy!”
Cừu Tiểu Hải da dày không sợ đánh, gào lên kỳ kèo, “Phải ở với ba ba con mới uống!”
Đề tài lại về điểm khởi đầu làm Cừu Tiềm bắt đầu mất kiên nhẫn, giở giọng đe dọa, “Được rồi, về nhà. Dù sao mai ba cũng đi công tác xa, con có chạy đi đằng trời cũng không thèm tìm đâu.”
Vừa lúc Bạch Lãng bưng nước từ bếp ra, thấy Cừu Tiềm ôm Cừu Tiểu Hải chực ra về trong khi thằng bé thì không ngừng gân cổ la hét ầm ĩ – “Không, con muốn đi theo ba ba cơ!” – ngẫm nghĩ một lúc, anh vẫn đưa nước ra.
“Uống miếng nước đi đã, cậu bé còn hét nữa,” – anh nói.
Cừu Tiềm nhận cốc nước, “Có nút tai không cho mượn cái.”
Cừu Tiểu Hải đang gào thét bỗng ngây ra nhìn cốc nước, đột nhiên cậu nhóc chỉ vào Bạch Lãng rồi quay ra mặc cả với Cừu Tiềm, “Không thì con ở với chú Giang Tân Trình, chú có thể giúp con làm bài tập, con, con muốn ở đây đợi ba ba về, nhé nhé? Ba nhé, được không?”
Cừu Tiềm hừ hừ, “Ở đây với ở nhà thì khác gì nhau?”
“Con, con thích chú Giang Tân Trình, A Tán cũng ở bên cạnh, con có thể chơi với cậu ấy!” – Cừu Tiểu Hải nắm chặt cổ áo Cừu Tiềm.
Gã nhìn Bạch Lãng vẫn im lặng nãy giờ như thể anh biết thừa đó chỉ là trò mè nheo vô lý của con trẻ và chẳng thể nào xảy ra đặng, thế là gã đột nhiên quay ra hỏi thằng bé, “Để con ở đây thì con không bỏ chạy lung tung nữa chứ?”
Đôi mắt nó sáng ngời, gật lấy gật để, “Vâng! Không chạy, con ở đây đợi ba ba về.”
“Từ từ đã,” – đến phiên Bạch Lãng cảm thấy không ổn, “Em không thể chăm sóc thằng bé được, thời gian bất tiện.”
Mặt gã vênh lên như muốn nói ‘ai bảo nãy không nói gì’, nhướn mày, “Không lo, mấy ngày anh xuất ngoại, Nhị Hồng sẽ trông hộ.” – và tuồng như cuộc hội nghị nhỏ đã ngã ngũ, gã đưa cốc nước cho Cừu Tiểu Hải, “Nào, uống miếng nước.”
Quả nhiên la hét làm cậu nhóc khát khô, uống ừng ực cốc nước trên tay Cừu Tiềm, không quên chẹp chẹp miệng.
“À bánh nữa, con chưa ăn xong.”
“…” – Bạch Lãng chỉ còn nước câm nín nhận cốc không.
***
Sau khi mọi thứ được định đoạt, tối đó Hồng Hồng chuyển rất nhiều hành lý của Cừu Tiểu Hải đến.
Căn nhà hạng sang có đủ bốn phòng ba sảnh, chỉ cần sửa sang lại một chút là có phòng cho trẻ nhỏ ngay. Thậm chí tối đó vì sợ ảnh hưởng đến vấn đề giáo dục trẻ thơ mà Bạch Lãng còn định ra phòng khách ngủ một đêm, song đã bị Cừu Tiềm cười ngặt nghẽo bác bỏ.
Mãi mới dỗ được nhóc tì Tiểu Hải đang siêu cấp hưng phấn đi ngủ, Cừu Tiềm chốt cửa phòng, sau đó lôi Bạch Lãng ra làm thịt bảy món. Điều kiện càng bất tiện càng thêm kích thích, thói xấu của đàn ông Cừu Tiềm đều có cả, đêm đó nhiệt tình hơn hẳn bình thường.
May mà Bạch Lãng đã được nghỉ cả ngày mới chịu được gã vần vò đủ kiểu, nhưng dù buồn ngủ mấy thì buồn, việc nên hỏi vẫn phải hỏi.
“Mai anh đi à?”
Cừu Tiềm dán chặt vào tấm lưng lấm tấm mồ hôi của Bạch Lãng, lười biếng ậm ờ, “Ừ.”
Anh từ từ díp mắt lại nghỉ ngơi, “Không ai tìm con anh chứ?”
“Là sao?”
“Nếu có người đòi thì em có đưa không?”
Gã cúi đầu cười rất khẽ, “Muốn hỏi thì hỏi thẳng, lại còn rào trước đón sau.”
“… Mẹ nó đâu?” – anh thở dài.
Cừu Tiềm thưởng cho anh bằng cú cắn trên vai, “Chạy rồi.”
“Tiểu Hải đã gặp chưa?”
“Chắc không ấn tượng, khi đó nó còn chưa dứt sữa. Nên ai đến cũng không đưa.”
Anh cũng chỉ muốn xác định vấn đề an toàn mà thôi, “Thế dì Dương thì sao?”
“Bảo mẫu thôi mà,” – gã lật anh lại, có tý ty đắc ý, “Siêng điều tra anh quá nha thỏ cưng?”
“Anh để em điều tra hử?” – anh buồn cười vặn lại.
“Không phải anh đây đang trần trụi cho cưng ‘điều tra’ còn gì?”
Gã cười khẽ và nhào lên làm hiệp nữa.
Bạch Lãng có cảm giác nhất định anh đã hỏi sai chỗ rồi, nên mới bị ‘trừng phạt’như thế.
***
Hôm sau, Cừu Tiềm đưa Cừu Tiểu Hải chưa hết tăng động đi nhà trẻ rồi mới lả lướt ra ngoài. Đi đâu thì anh không rõ lắm, gã không nói, anh cũng chả hỏi. Chỉ cần biết điện thoại liên lạc được là ổn.
Tiễn bước hai người rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng căn nhà cũng trở về sự yên tĩnh vốn có. Chỉ trong một buổi sáng thôi mà từ gọi dậy, đánh răng, mặc quần áo đến dỗ ăn lại phải luôn để ý nhắc nhở nhóc tì Tiểu Hải đi vệ sinh… cứ nghĩ đến viễn cảnh phải sống hơn chục ngày như thế nữa là anh lại có cảm giác lưng đau gối mỏi.
Nhưng bù lại, sự hiếu động của thằng bé làm anh chẳng còn thời gian để chạnh lòng.
Kể cả hộp bánh trung thu làm anh buồn phiền kia cũng đã phải bóc tem dưới đôi mắt tóe lửa của Tiểu Hải tối qua, kết quả bóc ra rồi mới biết đã hết hạn. Chẳng còn thời gian để bùi ngùi đã phải vứt đi ngay trước khi thằng bé kịp nhét vào mồm. Vậy là anh buộc phải đồng ý hôm nay sẽ mua một hộp bánh bao thỏ ‘đền’ cho vị tiểu thiếu gia mà chẳng biết bằng một logic nào câu chuyện đến lắt léo đến đó.
Bất ngờ hơn cả là vị đại gia Cừu Tiềm hào phóng rất thấu cảm nghề bảo mẫu là một công việc lao động hạng nặng, nên trọng thưởng cho vị dũng sĩ dám nhận trách nhiệm cao cả bằng một chuỗi các con số được chuyển vào tài khoản thẻ gã đưa anh lần trước, thể hiện lòng thành trước khi đi.
Bấy giờ anh mới vỡ lẽ, hỏi cặn kẽ tiền trong thẻ không chỉ để làm phí sinh hoạt mà là ‘cho’ anh.
Chẳng phải bởi vì một buổi sáng nào đó anh đã nói rằng, năm triệu tiêu hết rồi, anh thiếu tiền còn gì.
Bạch Lãng im lặng mấy giây, phân vân giữa từ chối và thiếu thụt tài chính có thể phát sinh của bộ phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’, môi mím lại, cuối cùng cũng cảm ơn tiếp nhận trước nụ cười chẳng rõ ý đồ của Cừu Tiềm. Bị coi là tham tiền cũng đành chịu, đằng nào ấn tượng của anh trong lòng gã cũng chẳng thanh cao gì, việc gì phải tốn công làm hàng.
Nên sau khi gã đi, anh ưu tiên xử lý vấn đề tài chính.
Theo như những gì Chu Khoan từng nói trong kiếp trước, bộ phim bị thiếu vốn chủ yếu do xưởng của bạn ông xảy ra vấn đề nên bị cắt tài trợ. Anh không khỏi nhớ lại xem khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến xưởng không, thiên tai? Hỏa hoạn? Hay sự cố ngoài ý muốn? Đã mười năm trôi qua lại chẳng phải việc bản thân quan tâm thời đó nên kỳ thực không nhớ được gì.
Biện pháp duy nhất có thể làm lúc này là huy động vốn dự phòng. Với số tiền trong thẻ Cừu Tiềm đưa cộng với thù lao được chuyển trả làm gương mặt đại diện dạo gần đây, vì đều là những công việc đầu đời nên thù lao không cao lắm, cộng tất cả lại chỉ được một triệu rưỡi, trong đó già nửa là Cừu Tiềm cho.
Số tiền này có thể tiêu xài thoải mái trong nhiều năm với một người bình thường, nhưng để mà đầu tư vào điện ảnh thì đúng là muối bỏ bể, có thêm thời gian cũng chẳng đủ. Đương nhiên, anh biết cổ phiếu hay bất động sản nào đáng đầu tư để thu lời vào mười năm tới, nhưng chắc chắn nó không thể phát huy công dụng chỉ trong mấy tháng trở lại. Anh phải tìm ra cách nào kiếm tiền nhanh, tranh thủ nhân số tiền 1,5 triệu lên nhiều lần chỉ trong mấy tháng trời thì may ra mới kịp.
Vì thế, Bạch Lãng lên mạng lướt một loạt các tin tức nổi bật trong nước cũng như nước ngoài xem có đầu mối nào không.
Thực tế bản thân anh cũng rất mông lung, chuyên ngành đại học của anh là ngoại ngữ, là do Bạch Lễ khuyến khích, nói rằng học ngoại ngữ sau này tốt nghiệp đại học có cái bằng ngoại ngữ đi xin việc ở đâu cũng được ưu ái hơn. Thế nhưng có một sự thật phũ phàng là ngoại ngữ gần như có thể tự học được mà chẳng cần đến đại học, vậy là sau khi tốt nghiệp anh rơi vào tình cảnh không nghề không nghiệp, nếu không phải tự dưng đi theo nghiệp diễn viên thì có lẽ anh chỉ có thể nhận những công việc như phiên dịch hay thư kí.
Phiên dịch… phiên dịch?!
Anh đột nhiên nhớ ra sau khoảng thời gian này có một đầu sách nổi tiếng tầm cỡ thế giới của nước G, được dịch thành nhiều thứ tiếng và là sản phẩm bán chạy trong mấy năm liền, cũng được biên tập thành phim điện ảnh. Tác giả chỉ là một nhân viên bưu điện bình thường bỗng chốc nổi tiếng toàn thế giới, ngoài bộ truyện này ra thì không còn tác phẩm nào khác, đến cả biên tập được phỏng vấn cũng phải cười bảo có cảm giác vàng trên trời rớt xuống.
Làn sóng này lan đến Trung Quốc khá muộn màng, vấn đề bản quyền phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới thỏa thuận xong, vì khi đó bộ truyện đã nổi tiếng nên giá bản quyền không hề rẻ, cũng vì thế mà cư dân mạng xôn xao mất một thời gian. Một phần nhớ rõ chính vì lúc đó anh đang dính phải scandal nên rảnh rỗi ở nhà đọc.
Nghĩ vậy, một ý tượng đột nhiên nảy ra, anh vội vàng tìm website nhà xuất bản mua bản quyền đầu tiên, và quả nhiên chẳng mấy chốc đã thấy thông báo tập đầu tiên trong danh sách ‘Sách mới trong tháng’.
Chứng tỏ bộ sách là có thật, lại đang trong giai đoạn chưa nổi tiếng. Thời gian trùng hợp đến vi diệu… Cảm giác có người đưa củi sưởi đúng ngày đông này làm anh có cảm thấy thật diệu kỳ.
Nhưng khi suy tính kỹ hơn, xuất bản là lĩnh vực anh không thông thạo, dù chỉ định làm người trung gian mua bán bản quyền thì thực tế có thể kiếm được bao nhiêu từ nó vẫn quá mịt mờ. Nếu bộ truyện chỉ có tiếng mà không kiếm được miếng nào, có khác gì mất trắng 1,5 triệu vốn chí ít còn đủ nhét kẽ răng?
Nên bàn tay đã đặt trước phím rồi lại bị anh ngừng lại, sau khi đắn đo, anh quyết định bỏ qua và tiếp tục mờ mịt dạo quanh các tin tức khác.
Nhưng sau khi điểm qua một lượt, suy nghĩ trong anh lại rõ ràng hơn một chút. Bây giờ đầu cơ vào lĩnh vực nào với anh mà chẳng mù mờ ngang nhau, không có nguồn thông tin cũng không có ai dẫn dắt, ngoài diễn viên ra thì đầu tư vào cái nào mà chẳng là tay không bắt giặc, có khác gì nhau đâu? Thế là nhân lúc còn đang xúc động đậy, anh lại mở website lên, viết lá thư đầu tiên liên hệ.
Mail được viết xong cũng là lúc tay anh đẫm mồ hôi hột, đứng dậy uống nước bình tĩnh lại, anh quyết định gọi điện cho Phương Hoa.
Bản quyền cũng được coi là một trong những công việc của All Entertainment, hỏi chuyên gia và điều kiện sản xuất là điều phải làm, thậm chí nếu All Entertainment có đòi chia hoa hồng cũng không sao, mục đích chính của anh không phải là được ăn cả, chỉ cần nhân số tiền 1,5 triệu lên là được.
Đương nhiên, điện thoại vừa nối anh đã bị Phương Hoa mắng xa xả một trận vì không tập trung vào chuyên môn, thế nhưng sau đó lại bảo mấy hôm nữa đến công ty, cô sẽ bố trí bộ phận tương quan để bàn bạc xem sao. Điều này làm anh không khỏi cười khổ vì đãi ngộ như ‘người nhà’ này chẳng biết là nhờ phúc của ai.
Cúp máy, Bạch Lãng tĩnh tâm đọc kịch bản một lát, tập thể dục mỗi ngày xong xuôi cũng là lúc điện thoại của Hồng Hồng gọi tới. Đến giờ tan học, hai người đi đón Tiểu Hải.
Anh định tự lái xe đi, nhưng vì liên quan đến an toàn của thằng bé, để Hồng Hồng chở vẫn chắc hơn, anh cũng không từ chối Hồng Hồng đến đón mình đi cùng. Để Hồng Hồng đi đón một mình cũng được, vì đằng nào thằng bé cũng biết anh ta rồi, thế nhưng nhớ đến ánh mắt nhỏ xíu sáng ngời của nó sáng nay, anh bèn cầm áo khoác và kính râm, đóng vai một Giang Tân Trình ngoài đời đi đón.
***
Quả nhiên, vừa đến nhà trẻ đã được một đám lố nhố òa lên nhiệt liệt đón chào, “Oaa! Giang Tân Trình!!”, “Chú Giang Tân Trình!!”, “Giang Lạc đâu ạ!?” rồi thì “Con chào Giang ba ba!!” các kiểu. Bộ phim được chiếu vào giờ dùng bữa tối nên fan hâm mộ của anh còn kèo thêm cả một đội quân nhí nhố xem ké cùng mẹ.
Cừu Tiểu Hải nắm tay Bạch Lãng, hùng hồn tuyên bố, “Chú ấy được ba ba gọi đến đón tớ đấy, tớ về đây.”
Giữa tiếng nhốn nháo hâm mộ không kém phần ngạc nhiên, anh nở nụ cười hoa hậu thân thiện với hết các thầy cô và học sinh, cũng mỏi tay kí tên mới thuận lợi đón Tiểu Hải ra về.
Ra khỏi cổng trường, nhóc tì vung vẩy tay anh, ngửa đầu hăm hở bảo, “Lát nữa chú cháu mình đi mua bánh bao thỏ phải không ạ. Ba ba bảo chú mua cho con đó nhé.”
Mở miệng ra là ba ba, ba ba, kỳ thật, thằng bé cũng chỉ mong muốn được Cừu Tiềm quan tâm mà thôi.
Anh cười và xoa đầu nó, “Ừ đúng rồi.”
Thế nhưng vừa ngẩng đầu đã bị một người cản lối.
“Có phải Bạch tiên sinh không? Để tôi đưa Tiểu Hải về cho.”
Một bác gái hơi đậm người, quần áo chỉnh chu, thân thiện cười với Bạch Lãng.
Bị đánh, Cừu Tiểu Hải khóc vang trời, mặt mũi đỏ bừng nom đến thương, vậy mà vẫn quặp chặt cổ bố nhất quyết không buông.
Chung quy vẫn là ruột thịt, Cừu Tiềm đánh xong cũng mềm lòng, chẳng qua giọng điệu thì vẫn hằm hằm như trước.
“Con muốn ba xích cổ lại mới chịu phải không, có tin ba làm thật không hả! Lần thứ mấy rồi, nói xem nào?”
“Hư hư…” – cậu bé chôn mặt vào vai Cừu Tiềm khóc thút tha thút thít, “… thứ ba.”
“Thứ năm!” – Cừu Tiềm lại vỗ đét vào mông thằng bé, “Ba nói cho nghe, lần sau bỏ trốn ba không đi tìm nữa, cho con muốn đi đâu thì đi, lạc ráng chịu!”
Bạch Lãng lẳng lặng nghe, suýt thì quên sự thật Cừu Tiểu Hải và Cừu Tiềm là cha con ruột thịt, anh xoay người vào bếp rót cốc nước ấm, Cừu Tiểu Hải khóc nấc cả lên, nãy ăn bánh cũng mau khát nước, tiện thể tránh đi những chuyện không nên nghe.
Cừu Tiểu Hải mếu máo bảo, “… Con không bỏ trốn, hức, con muốn ở với ba ba…”
“Đã bảo ba bận không hay ở nhà rồi,” – Cừu Tiềm nhăn mặt, “Tối ba vẫn về gặp con đấy còn gì? Mà sổ liên lạc cũng ký rồi đấy.”
“Nhưng, nhưng con không gặp, lần nào con cũng ngủ rồi,” – cậu bé cự lại, đôi mắt vẫn chan chứa nước.
“Thằng ôn của bố, con ngủ còn trách ai,” – Cừu Tiềm cũng phối hợp hùa với nó, “Sao ba lại sinh ra con ỉn ngủ suốt ngày như con chứ.”
“Con, con không phải ỉn! Con uống thuốc xong mới ngủ,” – cậu nhóc quýnh quáng nói lắp cả, “Con không thích uống, ba ba bảo dì Dương đừng bắt con uống nữa.”
Cừu Tiềm lạnh mặt, nghiêm nghị bảo, “Dì Dương vất vả sắc cho con mà con còn kén cá chọn canh, bệnh thiếu gia phải không? Hồi bằng con ba làm gì có mà uống, không uống ba còn đánh con một trận đấy!”
Cừu Tiểu Hải da dày không sợ đánh, gào lên kỳ kèo, “Phải ở với ba ba con mới uống!”
Đề tài lại về điểm khởi đầu làm Cừu Tiềm bắt đầu mất kiên nhẫn, giở giọng đe dọa, “Được rồi, về nhà. Dù sao mai ba cũng đi công tác xa, con có chạy đi đằng trời cũng không thèm tìm đâu.”
Vừa lúc Bạch Lãng bưng nước từ bếp ra, thấy Cừu Tiềm ôm Cừu Tiểu Hải chực ra về trong khi thằng bé thì không ngừng gân cổ la hét ầm ĩ – “Không, con muốn đi theo ba ba cơ!” – ngẫm nghĩ một lúc, anh vẫn đưa nước ra.
“Uống miếng nước đi đã, cậu bé còn hét nữa,” – anh nói.
Cừu Tiềm nhận cốc nước, “Có nút tai không cho mượn cái.”
Cừu Tiểu Hải đang gào thét bỗng ngây ra nhìn cốc nước, đột nhiên cậu nhóc chỉ vào Bạch Lãng rồi quay ra mặc cả với Cừu Tiềm, “Không thì con ở với chú Giang Tân Trình, chú có thể giúp con làm bài tập, con, con muốn ở đây đợi ba ba về, nhé nhé? Ba nhé, được không?”
Cừu Tiềm hừ hừ, “Ở đây với ở nhà thì khác gì nhau?”
“Con, con thích chú Giang Tân Trình, A Tán cũng ở bên cạnh, con có thể chơi với cậu ấy!” – Cừu Tiểu Hải nắm chặt cổ áo Cừu Tiềm.
Gã nhìn Bạch Lãng vẫn im lặng nãy giờ như thể anh biết thừa đó chỉ là trò mè nheo vô lý của con trẻ và chẳng thể nào xảy ra đặng, thế là gã đột nhiên quay ra hỏi thằng bé, “Để con ở đây thì con không bỏ chạy lung tung nữa chứ?”
Đôi mắt nó sáng ngời, gật lấy gật để, “Vâng! Không chạy, con ở đây đợi ba ba về.”
“Từ từ đã,” – đến phiên Bạch Lãng cảm thấy không ổn, “Em không thể chăm sóc thằng bé được, thời gian bất tiện.”
Mặt gã vênh lên như muốn nói ‘ai bảo nãy không nói gì’, nhướn mày, “Không lo, mấy ngày anh xuất ngoại, Nhị Hồng sẽ trông hộ.” – và tuồng như cuộc hội nghị nhỏ đã ngã ngũ, gã đưa cốc nước cho Cừu Tiểu Hải, “Nào, uống miếng nước.”
Quả nhiên la hét làm cậu nhóc khát khô, uống ừng ực cốc nước trên tay Cừu Tiềm, không quên chẹp chẹp miệng.
“À bánh nữa, con chưa ăn xong.”
“…” – Bạch Lãng chỉ còn nước câm nín nhận cốc không.
***
Sau khi mọi thứ được định đoạt, tối đó Hồng Hồng chuyển rất nhiều hành lý của Cừu Tiểu Hải đến.
Căn nhà hạng sang có đủ bốn phòng ba sảnh, chỉ cần sửa sang lại một chút là có phòng cho trẻ nhỏ ngay. Thậm chí tối đó vì sợ ảnh hưởng đến vấn đề giáo dục trẻ thơ mà Bạch Lãng còn định ra phòng khách ngủ một đêm, song đã bị Cừu Tiềm cười ngặt nghẽo bác bỏ.
Mãi mới dỗ được nhóc tì Tiểu Hải đang siêu cấp hưng phấn đi ngủ, Cừu Tiềm chốt cửa phòng, sau đó lôi Bạch Lãng ra làm thịt bảy món. Điều kiện càng bất tiện càng thêm kích thích, thói xấu của đàn ông Cừu Tiềm đều có cả, đêm đó nhiệt tình hơn hẳn bình thường.
May mà Bạch Lãng đã được nghỉ cả ngày mới chịu được gã vần vò đủ kiểu, nhưng dù buồn ngủ mấy thì buồn, việc nên hỏi vẫn phải hỏi.
“Mai anh đi à?”
Cừu Tiềm dán chặt vào tấm lưng lấm tấm mồ hôi của Bạch Lãng, lười biếng ậm ờ, “Ừ.”
Anh từ từ díp mắt lại nghỉ ngơi, “Không ai tìm con anh chứ?”
“Là sao?”
“Nếu có người đòi thì em có đưa không?”
Gã cúi đầu cười rất khẽ, “Muốn hỏi thì hỏi thẳng, lại còn rào trước đón sau.”
“… Mẹ nó đâu?” – anh thở dài.
Cừu Tiềm thưởng cho anh bằng cú cắn trên vai, “Chạy rồi.”
“Tiểu Hải đã gặp chưa?”
“Chắc không ấn tượng, khi đó nó còn chưa dứt sữa. Nên ai đến cũng không đưa.”
Anh cũng chỉ muốn xác định vấn đề an toàn mà thôi, “Thế dì Dương thì sao?”
“Bảo mẫu thôi mà,” – gã lật anh lại, có tý ty đắc ý, “Siêng điều tra anh quá nha thỏ cưng?”
“Anh để em điều tra hử?” – anh buồn cười vặn lại.
“Không phải anh đây đang trần trụi cho cưng ‘điều tra’ còn gì?”
Gã cười khẽ và nhào lên làm hiệp nữa.
Bạch Lãng có cảm giác nhất định anh đã hỏi sai chỗ rồi, nên mới bị ‘trừng phạt’như thế.
***
Hôm sau, Cừu Tiềm đưa Cừu Tiểu Hải chưa hết tăng động đi nhà trẻ rồi mới lả lướt ra ngoài. Đi đâu thì anh không rõ lắm, gã không nói, anh cũng chả hỏi. Chỉ cần biết điện thoại liên lạc được là ổn.
Tiễn bước hai người rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng căn nhà cũng trở về sự yên tĩnh vốn có. Chỉ trong một buổi sáng thôi mà từ gọi dậy, đánh răng, mặc quần áo đến dỗ ăn lại phải luôn để ý nhắc nhở nhóc tì Tiểu Hải đi vệ sinh… cứ nghĩ đến viễn cảnh phải sống hơn chục ngày như thế nữa là anh lại có cảm giác lưng đau gối mỏi.
Nhưng bù lại, sự hiếu động của thằng bé làm anh chẳng còn thời gian để chạnh lòng.
Kể cả hộp bánh trung thu làm anh buồn phiền kia cũng đã phải bóc tem dưới đôi mắt tóe lửa của Tiểu Hải tối qua, kết quả bóc ra rồi mới biết đã hết hạn. Chẳng còn thời gian để bùi ngùi đã phải vứt đi ngay trước khi thằng bé kịp nhét vào mồm. Vậy là anh buộc phải đồng ý hôm nay sẽ mua một hộp bánh bao thỏ ‘đền’ cho vị tiểu thiếu gia mà chẳng biết bằng một logic nào câu chuyện đến lắt léo đến đó.
Bất ngờ hơn cả là vị đại gia Cừu Tiềm hào phóng rất thấu cảm nghề bảo mẫu là một công việc lao động hạng nặng, nên trọng thưởng cho vị dũng sĩ dám nhận trách nhiệm cao cả bằng một chuỗi các con số được chuyển vào tài khoản thẻ gã đưa anh lần trước, thể hiện lòng thành trước khi đi.
Bấy giờ anh mới vỡ lẽ, hỏi cặn kẽ tiền trong thẻ không chỉ để làm phí sinh hoạt mà là ‘cho’ anh.
Chẳng phải bởi vì một buổi sáng nào đó anh đã nói rằng, năm triệu tiêu hết rồi, anh thiếu tiền còn gì.
Bạch Lãng im lặng mấy giây, phân vân giữa từ chối và thiếu thụt tài chính có thể phát sinh của bộ phim ‘Kim ngọc kỳ ngoại’, môi mím lại, cuối cùng cũng cảm ơn tiếp nhận trước nụ cười chẳng rõ ý đồ của Cừu Tiềm. Bị coi là tham tiền cũng đành chịu, đằng nào ấn tượng của anh trong lòng gã cũng chẳng thanh cao gì, việc gì phải tốn công làm hàng.
Nên sau khi gã đi, anh ưu tiên xử lý vấn đề tài chính.
Theo như những gì Chu Khoan từng nói trong kiếp trước, bộ phim bị thiếu vốn chủ yếu do xưởng của bạn ông xảy ra vấn đề nên bị cắt tài trợ. Anh không khỏi nhớ lại xem khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến xưởng không, thiên tai? Hỏa hoạn? Hay sự cố ngoài ý muốn? Đã mười năm trôi qua lại chẳng phải việc bản thân quan tâm thời đó nên kỳ thực không nhớ được gì.
Biện pháp duy nhất có thể làm lúc này là huy động vốn dự phòng. Với số tiền trong thẻ Cừu Tiềm đưa cộng với thù lao được chuyển trả làm gương mặt đại diện dạo gần đây, vì đều là những công việc đầu đời nên thù lao không cao lắm, cộng tất cả lại chỉ được một triệu rưỡi, trong đó già nửa là Cừu Tiềm cho.
Số tiền này có thể tiêu xài thoải mái trong nhiều năm với một người bình thường, nhưng để mà đầu tư vào điện ảnh thì đúng là muối bỏ bể, có thêm thời gian cũng chẳng đủ. Đương nhiên, anh biết cổ phiếu hay bất động sản nào đáng đầu tư để thu lời vào mười năm tới, nhưng chắc chắn nó không thể phát huy công dụng chỉ trong mấy tháng trở lại. Anh phải tìm ra cách nào kiếm tiền nhanh, tranh thủ nhân số tiền 1,5 triệu lên nhiều lần chỉ trong mấy tháng trời thì may ra mới kịp.
Vì thế, Bạch Lãng lên mạng lướt một loạt các tin tức nổi bật trong nước cũng như nước ngoài xem có đầu mối nào không.
Thực tế bản thân anh cũng rất mông lung, chuyên ngành đại học của anh là ngoại ngữ, là do Bạch Lễ khuyến khích, nói rằng học ngoại ngữ sau này tốt nghiệp đại học có cái bằng ngoại ngữ đi xin việc ở đâu cũng được ưu ái hơn. Thế nhưng có một sự thật phũ phàng là ngoại ngữ gần như có thể tự học được mà chẳng cần đến đại học, vậy là sau khi tốt nghiệp anh rơi vào tình cảnh không nghề không nghiệp, nếu không phải tự dưng đi theo nghiệp diễn viên thì có lẽ anh chỉ có thể nhận những công việc như phiên dịch hay thư kí.
Phiên dịch… phiên dịch?!
Anh đột nhiên nhớ ra sau khoảng thời gian này có một đầu sách nổi tiếng tầm cỡ thế giới của nước G, được dịch thành nhiều thứ tiếng và là sản phẩm bán chạy trong mấy năm liền, cũng được biên tập thành phim điện ảnh. Tác giả chỉ là một nhân viên bưu điện bình thường bỗng chốc nổi tiếng toàn thế giới, ngoài bộ truyện này ra thì không còn tác phẩm nào khác, đến cả biên tập được phỏng vấn cũng phải cười bảo có cảm giác vàng trên trời rớt xuống.
Làn sóng này lan đến Trung Quốc khá muộn màng, vấn đề bản quyền phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới thỏa thuận xong, vì khi đó bộ truyện đã nổi tiếng nên giá bản quyền không hề rẻ, cũng vì thế mà cư dân mạng xôn xao mất một thời gian. Một phần nhớ rõ chính vì lúc đó anh đang dính phải scandal nên rảnh rỗi ở nhà đọc.
Nghĩ vậy, một ý tượng đột nhiên nảy ra, anh vội vàng tìm website nhà xuất bản mua bản quyền đầu tiên, và quả nhiên chẳng mấy chốc đã thấy thông báo tập đầu tiên trong danh sách ‘Sách mới trong tháng’.
Chứng tỏ bộ sách là có thật, lại đang trong giai đoạn chưa nổi tiếng. Thời gian trùng hợp đến vi diệu… Cảm giác có người đưa củi sưởi đúng ngày đông này làm anh có cảm thấy thật diệu kỳ.
Nhưng khi suy tính kỹ hơn, xuất bản là lĩnh vực anh không thông thạo, dù chỉ định làm người trung gian mua bán bản quyền thì thực tế có thể kiếm được bao nhiêu từ nó vẫn quá mịt mờ. Nếu bộ truyện chỉ có tiếng mà không kiếm được miếng nào, có khác gì mất trắng 1,5 triệu vốn chí ít còn đủ nhét kẽ răng?
Nên bàn tay đã đặt trước phím rồi lại bị anh ngừng lại, sau khi đắn đo, anh quyết định bỏ qua và tiếp tục mờ mịt dạo quanh các tin tức khác.
Nhưng sau khi điểm qua một lượt, suy nghĩ trong anh lại rõ ràng hơn một chút. Bây giờ đầu cơ vào lĩnh vực nào với anh mà chẳng mù mờ ngang nhau, không có nguồn thông tin cũng không có ai dẫn dắt, ngoài diễn viên ra thì đầu tư vào cái nào mà chẳng là tay không bắt giặc, có khác gì nhau đâu? Thế là nhân lúc còn đang xúc động đậy, anh lại mở website lên, viết lá thư đầu tiên liên hệ.
Mail được viết xong cũng là lúc tay anh đẫm mồ hôi hột, đứng dậy uống nước bình tĩnh lại, anh quyết định gọi điện cho Phương Hoa.
Bản quyền cũng được coi là một trong những công việc của All Entertainment, hỏi chuyên gia và điều kiện sản xuất là điều phải làm, thậm chí nếu All Entertainment có đòi chia hoa hồng cũng không sao, mục đích chính của anh không phải là được ăn cả, chỉ cần nhân số tiền 1,5 triệu lên là được.
Đương nhiên, điện thoại vừa nối anh đã bị Phương Hoa mắng xa xả một trận vì không tập trung vào chuyên môn, thế nhưng sau đó lại bảo mấy hôm nữa đến công ty, cô sẽ bố trí bộ phận tương quan để bàn bạc xem sao. Điều này làm anh không khỏi cười khổ vì đãi ngộ như ‘người nhà’ này chẳng biết là nhờ phúc của ai.
Cúp máy, Bạch Lãng tĩnh tâm đọc kịch bản một lát, tập thể dục mỗi ngày xong xuôi cũng là lúc điện thoại của Hồng Hồng gọi tới. Đến giờ tan học, hai người đi đón Tiểu Hải.
Anh định tự lái xe đi, nhưng vì liên quan đến an toàn của thằng bé, để Hồng Hồng chở vẫn chắc hơn, anh cũng không từ chối Hồng Hồng đến đón mình đi cùng. Để Hồng Hồng đi đón một mình cũng được, vì đằng nào thằng bé cũng biết anh ta rồi, thế nhưng nhớ đến ánh mắt nhỏ xíu sáng ngời của nó sáng nay, anh bèn cầm áo khoác và kính râm, đóng vai một Giang Tân Trình ngoài đời đi đón.
***
Quả nhiên, vừa đến nhà trẻ đã được một đám lố nhố òa lên nhiệt liệt đón chào, “Oaa! Giang Tân Trình!!”, “Chú Giang Tân Trình!!”, “Giang Lạc đâu ạ!?” rồi thì “Con chào Giang ba ba!!” các kiểu. Bộ phim được chiếu vào giờ dùng bữa tối nên fan hâm mộ của anh còn kèo thêm cả một đội quân nhí nhố xem ké cùng mẹ.
Cừu Tiểu Hải nắm tay Bạch Lãng, hùng hồn tuyên bố, “Chú ấy được ba ba gọi đến đón tớ đấy, tớ về đây.”
Giữa tiếng nhốn nháo hâm mộ không kém phần ngạc nhiên, anh nở nụ cười hoa hậu thân thiện với hết các thầy cô và học sinh, cũng mỏi tay kí tên mới thuận lợi đón Tiểu Hải ra về.
Ra khỏi cổng trường, nhóc tì vung vẩy tay anh, ngửa đầu hăm hở bảo, “Lát nữa chú cháu mình đi mua bánh bao thỏ phải không ạ. Ba ba bảo chú mua cho con đó nhé.”
Mở miệng ra là ba ba, ba ba, kỳ thật, thằng bé cũng chỉ mong muốn được Cừu Tiềm quan tâm mà thôi.
Anh cười và xoa đầu nó, “Ừ đúng rồi.”
Thế nhưng vừa ngẩng đầu đã bị một người cản lối.
“Có phải Bạch tiên sinh không? Để tôi đưa Tiểu Hải về cho.”
Một bác gái hơi đậm người, quần áo chỉnh chu, thân thiện cười với Bạch Lãng.
Tác giả :
J112233