Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 34
Núi non xanh ngắt tựa mày ngài, phong cảnh nên thơ khó tả xiết.
Bụi mù như y phục khoác lên đôi nam nữ đang bắn tên trên gò đất, mặt trời chan hòa sưởi ấm bốn phương, người bên dưới ngẩng mặt trông lên đều phải nheo mắt. Bọn họ thấy nữ lang hưng phấn ngoái đầu lại, lang quân phía sau cúi thấp xuống. Từ bên này nhìn lên, cả hai như đang ôm hôn...
Nhất thời tâm trạng của mọi người đều thay đổi.
Khoan nói đến Lục nhị lang Lục Hiển thất hồn lạc phách trừng lớn mắt, các biểu tiểu thư ghen tị đỏ mắt. Ngay cả Hành Dương vương cũng kinh hãi sững sờ chẳng rõ vì sao, chỉ trong một thoáng tim hắn đột nhiên như ngừng đập, giống như có thứ gì đó đang dần thoát ra khỏi người hắn. Chỉ có một người dù ngạc nhiên nhưng không có tâm trạng tiêu cực, chính là Bình Ninh công chúa Lưu Đường.
Dân tình thời đại rất thoáng, không chỉ mỗi chuyện nam nữ đi chung với nhau, mà còn thoáng về phương diện tình dục.
Cho nên, khi mọi người hoài nhi nhìn thấy cảnh tượng nào đó, con tim bọn họ chỉ bị đánh mạnh mà thôi. Ngay sau đó, Lục nhị lang lẫn các biểu tiểu thư cùng ra sức phủ nhận suy đoán to gan này của mình: chỉ là bọn họ đang nói chuyện thôi, hai người đứng xa như vậy, bóng dáng chồng lên nhau, lại có ánh sáng che bớt. Thật ra mình chẳng thấy gì cả... Không được suy nghĩ bậy bạ!
Đáng thương thay cho hai chú nhạn kia, rơi xuống giữa không trung kêu rất thê lương, rơi xuống giữa rừng cây rậm rạp, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên liên hồi. Vậy mà chẳng một ai trong số nam nữ quý tộc du sơn ngoạn thủy kia quan tâm đến kỹ thuật bắn cung đầy cao siêu.
Mà hai người trên đỉnh núi cũng khiếp hãi như bọn họ, bao gồm chính La Linh Dư. Nàng ngơ ngác ngoái đầu lại, sau khi phát hiện mình chạm phải thứ gì đó thì lập tức lảo đảo lùi ra sau theo phản xạ, thoát khỏi phạm vi cái ôm của lang quân. Lùi ra năm bước, nàng mới nhìn rõ Lục Quân đội ngọc quan, lông mi như cánh bướm, bên dưới là đôi mắt tựa biển sâu.
La Linh Dư kinh ngạc, gò má thoắt đỏ: “...”
Lục tam lang nhìn sâu vào nàng, sau đó nói: “Đụng trúng cằm.”
La Linh Dư ngẩn ra, sau lại thở phào. Chẳng rõ là mất mát hay vui vẻ: “... Ồ.”
Tiếp xúc với Tầm Mai cư sĩ trong khoảng cách gần rồi lại có hiểu lầm tắc trách, nàng vô cùng buồn bã; nhưng nghĩ đến chuyện chỉ là hiểu lầm với nam nhân từng bị mình nhẫn tâm ép nhảy xuống thuyền, nàng lại vô cùng yên tâm.
La Linh Dư nghiêng người, thấy đám đông đang ngơ ngác nhìn lên ở bên dưới. Nàng còn đang chần chừ thì bất chợt, Ninh Bình công chúa dịu dàng mỉm cười, từ đằng xa vẫy tay gọi nàng: “La tỷ tỷ, bọn ta ở đây ——”
La Linh Dư nắm cung, chột dạ đi xuống tìm bọn họ. Đuôi mắt nàng quét thấy áo khoác Lục tam lang bay lên, đi theo sau lưng nàng. Lại đưa mắt nhìn Hành Dương vương hai mắt u ám bên dưới, La Linh Dư thầm nghĩ, không biết vị công tử này nhìn ra nàng và Lục Quân diễn trò không.
La Linh Dư nghiêng người, cả hai một trước một sau đi đến tụ tập với mọi người. La Linh Dư đi đằng trước, vạt váy bay lên như đuôi cá, mơ hồ thấy hoảng loạn trong lòng. Lục tam lang thong thả đi theo sau nàng, ở góc độ nàng không nhìn thấy, vào lúc mọi người bị ánh nắng che khuất, chàng giơ tay lên, ngón tay lau nhẹ môi mình.
Mềm mại, lành lạnh.
Còn vương mùi thơm ngạt ngào của nàng.
Mùi thơm quanh quẩn ngay bên, xúc giác đọng mãi chẳng tan biến, bắt đầu từ cánh môi, cảm giác râm ran nhanh chóng lan tràn tứ chi, con tim trong lồng ngực căng phồng đập mạnh dữ dội... Vậy mà khi Lục Quân nhìn La Linh Dư, sắc mặt lại có phần thờ ơ.
Mãi đến lúc chạm mặt Hành Dương vương, cảm giác xao xuyến đó mới vơi dần. Mọi người tập trung lại với nhau, La Linh Dư đi về phía các nữ lang dưới cái nhìn gay gắt của bọn họ, còn Lục Quân thì đứng chung với các lang quân, gật đầu chào Hành Dương vương, “Đã lâu không luyện cưỡi ngựa bắn cung nên kỹ thuật hơi kém.”
Lưu Mộ nhướn mày, trong con ngươi có mấy phần trào phúng: “Lục tam lang đừng tự coi nhẹ mình như thế. Trong số các lang quân Kiến Nghiệp, chẳng mấy ai có được kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung bằng ngươi cả.”
Vì giới quý tộc Kiến Nghiệp bận ganh đua vui đùa, khen giàu có đấu xa hoa, làm gì ai có thời gian vất vả luyện tập cưỡi ngựa bắn cung?
Hành Dương vương đối mặt với Lục tam lang trong tâm trạng phức tạp. Lúc hắn hơn mười tuổi, danh tiếng của Lục tam lang ở Kiến Nghiệp đã vang vọng khắp nơi, thiếu niên thành danh. Vậy mà khi Hành Dương vương lớn thêm mấy tuổi, lại phát hiện Lục Quân từ từ rút ra khỏi giới quý tộc, không còn chơi bời nữa.
Lưu Mộ rất dè chừng Lục tam lang, dù lúc này Lục Quân đã chứng minh chàng có thể giương cung, song tầm mắt Lưu Mộ vẫn dính chặt trên tay lang quân chừng nửa khắc. Hành Dương vương vẫn chưa từ bỏ ý định, rất không cam lòng khi mình chưa bắt được thích khách. Trong lòng hoài nghi, toan mở miệng định lên tiếng thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên như sấm giữa rừng núi: “Chúa công, chúa công ——”
Theo tầm mắt của Hành Dương vương, mọi người nhìn xuống con đường sau lưng, thấy thấp thoáng giữa rừng xanh rậm rạp là vài ba hộ vệ cưỡi ngựa. Mấy người kia giục ngựa chạy đến, vừa tới nơi thì lập tức nhảy xuống, còn chưa kịp thở đều thì đã gấp rút báo cáo với Hành Dương vương: “Chúa công, Thái Sơ cung triệu ngài vào cung gặp mặt!”
Nhịp tim Hành Dương vương Lưu Mộ đập trễ một nhịp: “Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?”
Người truyền tin: “Nghe nói Trần vương điện hạ đã bắt được thích khách ám sát, trực tiếp bẩm báo lên bệ hạ, bệ hạ muốn triệu ngài vào hỏi chuyện.”
Lưu Mộ: “...”
Trong lòng vụt qua mười ngàn con chữ thô tục, hắn nhìn chằm chằm Lục tam lang với vẻ u ám: chẳng lẽ ta không biết từ Hành Dương đến Kiến Nghiệp, thích khách ám sát ta là ai sao? Những thích khách khác đều chết cả, nhưng ta đã bắt được một người sống, còn đang chờ tra hỏi xem người sau lưng là ai! Nếu không phải vì thích khách tối qua, thì làm gì có chuyện tên thích khách hắn bắt được lại mất tích, làm sao bây giờ có thể nói là Trần vương bắt được?
Mới đầu chỉ hơi nghi ngờ Lục tam lang, nhưng hiện tại, Hành Dương vương Lưu Mộ gần như chắc chắn thích khách đêm qua có liên quan đến Lục tam lang. Người nào ở Kiến Nghiệp không biết, nhưng Lục tam lang và Trần vương như hình với bóng, Tiêu Mạnh không rời*. Nay nói người bắt được thích khách là Trần vương, vậy người thăm dò đêm qua, kết hợp với phân tích của Khổng tiên sinh về thân phận người đó... Ngoài Lục Quân ra thì còn có ai nữa?
(*Tiêu và Mạnh ở đây chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu tên đầy đủ là Tiêu Tán và Mạnh Lang, 2 người này là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khắng khít, sau này cũng thường được dùng để nói về những người có quan hệ vững chắc, kiên định, cảm tình nồng hậu.)
Hành Dương vương cười lạnh.
Lưu Mộ lạnh lùng nhíu chặt mày, hằm hè nhìn Lục tam lang phong lưu đối diện, gằn từng chữ một: “Được, được lắm! Lục tam lang có gan có mưu, coi như cô thua một nước này. Gặp lại sau!”
Vừa dứt lời, hắn tức khắc phất tay áo xoay người rời đi, nhảy lên lưng ngựa, chúng kỵ sĩ đi theo sau. Mắt thấy Hành Dương vương muốn rời khỏi đây về Kiến Nghiệp, vào cung gặp bệ hạ, trong số nam lang nữ lang ở đằng sau đưa mắt nhìn Hành Dương vương rời đi, có một người hầu vì không phục trận tỷ thí mà trước đó Hành Dương vương yêu cầu mọi tham gia, bèn cất giọng hỏi: “Công tử muốn đi, vậy rốt cuộc ai là người chiến thắng cuộc thi này?”
Thân hình của thiếu niên trên lưng ngựa khựng lại, ngoái đầu nửa cười nửa không: “Đương nhiên là Lục tam lang rồi. Một mũi tên bắn hạ hai con chim, chúng ta không bằng hắn.”
Trước khi rời đi, Hành Dương vương không chỉ nhìn Lục tam lang nửa buổi, mà cuối cùng ánh mắt còn dừng lại trên người La thị nữ xinh đẹp hồi lâu. Nữ lang đẹp tựa tranh vẽ, khiến bao kẻ hoa mắt. Hành Dương vương che giấu tâm trạng khó tả, cúi đầu nói với người hầu bên cạnh: “Nàng ta là ai? Vì sao lại ở bên cạnh Lục tam lang? Điều tra rõ cho ta —— cha!”
Giơ roi lên, bụi đất mịt mù, chừng mười kỵ sĩ vội vã đến rồi lại vội vã rời đi. Bóng dáng của Hành Dương vương biến mất ở khúc quanh, tùy tùng lúc sáng theo Hành Dương vương đến trên núi bắt người cũng đuổi theo. Để lại các nữ lang trố mắt nhìn nhau, rồi lại len lén ngắm Lục tam lang mấy lần. Lục nhị lang đứng đực tại chỗ ngẩn ngơ: “...”
Trần vương?
Lời Hành Dương vương nói trước khi rời đi là có ý gì?
Lục Hiển ngoái đầu, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị, thấp giọng cảnh cáo Lục tam lang: “Huynh đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, bảo đệ không được chơi chung với Trần vương nữa rồi kia mà!”
Vốn chẳng thể nào hay con đường trước mặt, hiện tại Lục Hiển càng chuyển quả nặng đến trên người Hành Dương vương. Lục nhị lang còn muốn suy nghĩ về giấc mơ mấy ngày trước của mình, sau khi tìm được dấu vết sẽ đi nói với phụ thân của mình - tả tướng đương triều Lục Mậu. Vậy mà bây giờ Lục tam lang vẫn qua lại thân thiết với Trần vương, làm Lục nhị lang khó tránh khỏi nhức đầu.
Lục Quân cụp mắt, mỉm cười: “Đệ đã nói rồi, tình hữu nghị giữa đệ và Trần vương, tuyệt đối sẽ không có chuyện kết thúc.”
Rồi chàng nhướn mày chế giễu: “Trừ khi nhị ca giết đệ.”
“Đệ ——” Lục nhị lang tức giận, nói không nổi tam đệ nữa.
Hai vị lang quân xoay lưng lại với các nữ lang mà tranh chấp, những nữ lang có tầm nhìn xa thì đăm chiêu suy nghĩ, dự cảm Hành Dương vương đã mang theo vài chuyện đến Kiến Nghiệp; còn những người không quan tâm đến chính trị thì xúm quanh La Linh Dư, hỏi nàng vừa nãy ngoài việc cùng bắn tên với Lục tam lang thì có làm gì nữa không, lại dùng giọng điệu chua xót hâm mộ La Linh Dư ——
“Tam biểu ca dạy muội bắn tên hả? Sớm biết vậy, ta cũng nói mình không giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho rồi.”
“Thì ra không biết gì mới được Lục tam lang chú ý, thật tốt quá.”
La Linh Dư thầm trợn trắng mắt với sự ngây thơ của bọn họ: không biết gì thì còn lâu mới được Lục tam lang chú ý nhé. Nếu các cô muốn được huynh ấy chú ý, còn phải trong ngoài bất nhất, còn phải bị huynh ấy bắt gặp bộ mặt ác nhất của mình, còn phải bị huynh ấy uy hiếp hạ độc... Các cô làm được không?!
Hành Dương vương đến đi vội vã cũng không quá ảnh hưởng tới việc các nữ lang sĩ tộc ra ngoài dạo chơi. Sau khi Hành Dương vương rời đi, các nàng vẫn vui vẻ hứng thú ở lại núi Chung thêm hai hôm. Ngày cuối cùng, mọi người kéo hai vị lang quân Lục gia đi bái lạy mấy căn miếu trên núi. Lúc qua lại giữa miếu, La Linh Dư cầm đĩnh bạc Lục Quân đưa cho, ngoài thắp hương ra, ngay đến quyên tiền nhang đèn cũng vô cùng giản dị. Lúc ra khỏi một phật đường, La Linh Dư thấy Hàn thị nữ đang bàn bạc với chủ trì việc nặn tượng vàng cho Phật tổ.
La Linh Dư ao ước không thôi, cố che giấu đi giọng điệu xót ruột của mình: “Như vậy thì mất bao nhiêu tiền chứ...”
Hàn thị nữ thở dài sườn sượt, bảo: “Nếu chi nhiều tiền thì sự dung tục... Chủ yếu ta sợ cha mẹ nói ta thôi.”
Chúng nữ lang rối rít gật đầu, nói đến đây lại càng phiền não: “Đúng thế, đều là bái phật cả mà. Không phải làm tượng vàng cho phật tổ thì càng thành kính hơn à? Nhưng phụ thân ta cũng không cho ta làm bậy.”
“Rõ ràng lần trước huynh trưởng ta vô duyên vô cớ chiêu đãi một vị học trò nghèo hơn một tháng, còn lãng phí hơn cả ta.”
“Chiêu đãi học trò nghèo còn đỡ đấy... Tỷ tỷ ta còn đáng sợ hơn, tỷ ấy chạy lên núi học vẽ tranh tường gì đó với một nữ ni cô, cuối cùng phát hiện mình bị mắc lừa, tức đến mức liền một tháng không chịu bước chân ra cửa...”
“Ta có nghe nói chuyện này rồi, hì hì. Vậy giờ tỷ tỷ của muội đã đỡ hơn chưa?”
La Linh Dư vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nghe các nàng nói những chuyện xảy ra trong danh môn, lúc cần thì nói xen vào, kể vài ba chuyện thú vị đã gặp lúc ở Nhĩ Dương, Nam Dương. Các biểu tiểu thư rất ngạc nhiên, cũng rất hứng thú với sĩ tộc ngoài Kiến Nghiệp, hỏi La Linh Dư phong thổ nhân tình ở bên kia Bắc quốc có khác nhiều Kiến Nghiệp Nam quốc không.
Thật ra lúc nói chuyện với nhau, khi các nàng tò mò thế giới bên ngoài, trong lòng La Linh Dư lại rất ghen tị với bọn họ. Các nàng dễ dàng kể ra sự tích anh dũng cũng là vì có thế lực, có thế gia chống lưng cho các nàng. Còn nàng thì... Thế gia nhà giàu, nội tình thâm hậu, làm bao người mơ tưởng. Thân ở trong đó, nhìn thấy một góc băng trôi, La Linh Dư lại không thể rút chân ra khỏi.
Các nữ lang vừa ra khỏi chùa vừa chuyện trò rôm rả, đuôi mắt La Linh Dư nhác thấy hai lang quân Lục gia thong thả đi theo sau các nàng sắp tụt lại đằng xa. Lục nhị lang phải đi gặp một đại sư, vừa do dự lại đầy mong đợi, đi theo hòa thượng vào chùa giải đoán giấc mộng của mình. La Linh Dư đoán hình như Lục nhị lang nằm mơ thấy gì đó, nhưng Lục nhị lang không hé miệng nói với ai, nên La Linh Dư cũng không biết rốt cuộc là giấc mơ như thế nào, mà lại khiến Lục nhị lang để ý vậy.
Sau khi Lục nhị lang rời đi, Lục tam lang chỉ có một mình. Không có nhị ca đốc thúc, Lục tam lang càng thoải mái đi dạo, càng đi càng chậm, đến cuối cùng cũng không thấy bóng dáng đâu. La Linh Dư cũng đi mỏi chân, trong lòng khiếp sợ, các nữ lang này đi hăng thật đấy. Nàng tìm cớ xoay người lại, đi về phái Lục tam lang ở phía sau ——
Thuốc giải! Thuốc giải!
Nàng đã giúp chàng che mắt Hành Dương vương Lưu Mộ, nhưng sao cái con người Lục Quân này không có chút tự giác gì vậy! Đã hai hôm trôi qua, chàng cũng không chủ động đưa thuốc giải đến cho nàng là sao?
Trong lòng có hoài nghi, nhưng La Linh Dư vẫn quyết định đích thân đi tìm Lục Quân, chứng nhận suy đoán.
Lục tam lang Lục Quân đang đứng trước rừng trúc sau chùa, ngắm nhìn bức tranh phật treo trên tường. Người cúng phật thành kính quỳ trên đệm hương bồ, trên bích họa hương khói lượn lờ, người phàm như lên đàn tiên, thấy tận mắt đức phật đến gần. Lục Quân chắp tay đứng ở góc tường, vẻ mặt lạnh lùng hời hợt, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy người này cao quý khó mà với tới. Bỗng Lục Quân nghiêng đầu nhìn sang phải. Trên con đường nhỏ bên phải khu rừng, có một nữ lang đi đến.
Dung nhan vóc dáng đều thuộc hạng xuất sắc, nhưng bước chân chẳng hề thướt tha động lòng, mà trái lại còn tập tễnh...
Lục Quân nghĩ bụng: vừa nãy đi đằng sau nhìn, không phải nàng ấy đi vẫn bình thường à? Eo thon nhỏ, vạt váy xinh đẹp... Sao mới chớp mắt đã như vậy rồi? Chẳng lẽ nàng ta cảm thấy bị lộ bộ mặt thật trước mặt mình, mình ghét nàng đến mức không thể ghét hơn được, nên nàng cũng lười ngụy trang?
Lục Quân xụ môi, lười biếng hỏi: “Què hả?”
La Linh Dư: “... Có huynh què thì có!”
Chẳng qua là các nữ lang khác quá mạnh mẽ, với người không thích vận động như nàng mà đi dạo núi Chung ba bốn ngày liền, đúng là kêu khổ không thôi. Nàng cũng cảm thấy khi chuyện này kết thúc, tốt nhất về sau không nên qua lại gì với Lục tam lang nữa, trong lòng mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm. Đi đến gần, nhìn thấy tay áo Lục Quân động đậy, nàng cũng không cho rằng đối phương muốn đỡ nàng. La Linh Dư dựa vào thân trúc cao to, hất cằm với chàng, lời ít ý nhiều: “Thuốc giải đâu?”
Con ngươi Lục Quân se lại.
Chỉ một thoáng, ý lạnh trên mặt chàng đã tan biến, nhàn tản phong lưu nhướn mày. Trong rừng trúc âm u một màu xanh biếc mát rượi, thi thoảng lại nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách ở đằng xa cùng tiếng người cười nói. Còn bên này, Lục Quân cụp mắt nhìn nữ lang, khóe môi nhếch lên mang theo ý đùa bỡn: “Thuốc giải ấy hả... Hai ngày nay La muội muội có thấy khó chịu không?”
La Linh Dư ngẫm nghĩ: “Không có.”
Lục Quân thở dài, mi mắt rung lên.
La Linh Dư căng thẳng: “Có vấn đề gì sao?”
Lục Quân lấy một chiếc bình nhỏ trong ngực ra, rút lấy nút bần, đổ ra một viên thuốc màu nâu. La Linh Dư thấy rõ viên thuốc nằm giữa bàn tay như ngọc của chàng, mơ hồ cảm thấy hình như giống hệt viên thuốc độc hôm đó mình bị Lục Quân đút cho... Tâm tư nàng xoay chuyển mấy hồi, nhìn Lục Quân đưa viên thuốc cho nàng, chậm rãi nói: “Độc này của ta ấy hả, thuốc giải chính là ‘lấy độc trị độc’. Muội dùng thêm một viên nữa thì sẽ giải được.”
La Linh Dư: “...”
Chàng đúng lười biếng, ngay đến chuyện nghiêm túc tìm một viên thuốc khác làm thuốc giải cũng không thèm làm.
Suy đoán trong lòng nàng từ từ thành hình, cảm thấy Lục Quân thật sự đang lừa mình! Vốn chẳng có độc điếc gì hết, cũng không hề có thuốc giải... Chẳng qua chàng thấy có thể nàng sẽ thấy chết mà không cứu nên mới lừa nàng giúp mình, lừa nàng giúp che mắt Hành Dương vương... Lục tam lang đáng ghét!
Tuy trong lòng đoán có thể mình bị lừa, nhưng cũng không dám hoàn toàn chắc chắn. Ngộ nhỡ có độc thật, và thật sự có thuốc giải, lấy độc trị độc thì sao? Nhìn chằm chằm bàn tay Lục Quân chìa ra, lại ngước mắt nhìn vào đôi mắt cười cợt của chàng. La Linh Dư quyết định, trịnh trọng nhận lấy viên thuốc. Vậy mà lúc nàng toan nuốt xuống, thì cổ tay bị Lục Quân túm chặt.
La Linh Dư cảnh giác nhìn, chàng nói: “Biểu muội chờ đã. Lấy độc trị độc như thế có thể sẽ rất khó chịu. Cả người muội sẽ rét run, nhẹ thì như trăm con kiến cắn xương, nặng thì cơ thể co quắp, hôn mê đến chết. Cảm giác không dễ chịu cho lắm, muội phải cẩn thận... Không được vội vã uống thuốc.”
La Linh Dư tái mặt: Gì cơ? Trăm kiến cắn xương? Cơ thể co quắp? Còn có khả năng chết?
Nàng nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm túc của Lục Quân, không dám tin độc có phải là thật hay không. Tay cầm viên thuốc cả nửa buổi, sắc mặt La Linh Dư đổi tới đổi lui. Trong khoảng cách gần, Lục Quân thấy nàng có vẻ do dự, sợ hãi, hoang mang, kiên định, thấy chết không sờn, bao biểu cảm luân phiên thay đổi, khóe môi chàng nhếch lên. Lục tam lang còn đang muốn thưởng thức màn biểu diễn thay đổi sắc mặt đầy đặc sắc của nàng, thì bất chợt thấy La Linh Dư bỗng cắn răng, không hỏi xin chàng đề nghị, cũng không khóc lóc năn nỉ chàng, mà trực tiếp há miệng nuốt viên thuốc màu nâu kia xuống.
Lục Quân sửng sốt: “...”
Hứng thú ngắm nhìn mỹ nhân bị cắt ngang, chàng cụt hứng: “Biểu muội có cảm giác thế nào?”
La Linh Dư nhắm mắt trầm tư.
Ánh nắng lơ lửng trên mặt nàng, mảng sáng mảng tối tranh nhau như sóng nước dập dềnh. Nữ lang dựa vào thân trúc, cách chàng rất gần. Vào lúc Lục Quân nhìn nàng đến mức xuất thần, thì bất chợt sắc mặt nàng tái mét, vẻ mặt cứng đờ. Lục tam lang rất nhạy bén: “Sao đấy...”
Còn chưa dứt lời thì thấy La Linh Dư ôm bụng gập người, thảm thiết kêu lên: “Biểu ca...”
Lục Quân lập tức đỡ lấy vai nàng, dìu nàng cùng ngồi xuống đất. Chàng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập. Lục Quân nắm chặt mạch đập của nàng, không biết có phải do hoảng hốt hay không, mà chàng lại chẩn ra mạch đập của nàng rất mạnh. Lúc chàng đang định xem kỹ thì La Linh Dư trở ngược bàn tay đầm đìa mồ hôi, nắm lấy tay chàng, run run nói: “Tam biểu ca, muội, muội đau quá...”
Lục Quân ôm lấy nàng, nhìn mỹ nhân tựa vào lòng mình hơi thở yếu ớt, trong chớp mắt hơi nước giăng đầy hai mắt, yếu ớt đáng thương vùi vào ngực chàng. Nàng cắn chặt môi, trong con ngươi lóe lên tia sáng, tay che bụng, rưng rưng nhìn lên đầy thê thảm... Lục Quân trầm giọng: “Đừng sợ... không có chuyện gì đâu!”
Chàng kinh ngạc, ôm nàng: “Vốn không hề có độc, vì sao muội lại như vậy... Viên thuốc, viên thuốc kia... Chỉ là viên kẹo thôi mà. Chẳng lẽ, chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ có người đổi y phục của chàng, đánh tráo đồ trên người chàng?
Trong lòng Lục Quân phát run, có thể dễ dàng đánh tráo vật tùy thân của chàng thì chắc hẳn người này là thị nữ hoặc gã hầu. Nhưng xưa nay y phục của chàng đều được chính Cẩm Nguyệt lo liệu, bình thường thị nữ gã hầu không hề chạm vào... Là Cẩm Nguyệt phản bội chàng? Cẩm Nguyệt và chàng có tình nghĩa mười mấy năm, sao nàng ta có thể...
Mỹ nhân trong ngực khóc thút thít, rên rỉ gọi “biểu ca”, đau đến mức muốn ngất xỉu, rất giống triệu chứng chàng bịa khi uống “thuốc giải”. Lục Quân không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ mải lau mồ hôi lạnh trên mặt nữ lang trong lòng.
La Linh Dư sợ hãi run rẩy trong lòng chàng: “Biểu ca, muội sẽ chết sao...”
Lục Quân cố giữ giọng bình tĩnh, cầm lấy cổ tay nàng an ủi: “Linh Dư đừng sợ, ta sẽ không để muội chết...”
Có vẻ vì tâm trạng quá bối rối, nên chàng nhìn đâu cũng thấy vấn đề. Lục Quân dứt khoát vòng tay xuống dưới đầu gối nàng, định ôm nữ lang đi tìm đại phu. Chẳng ngờ chàng vừa cúi người ôm ngang nàng, thì nàng đã nhấc chân lên, đá vào đầu gối chàng đang quỳ trên rêu xanh ẩm ướt. Lục Quân lập tức khom người bảo vệ đầu gối, đầu gối đau nhức, chàng vừa hừ một tiếng thì cơ thể lại bị đẩy mạnh ra sau.
Ngã nhào xuống đất, Lục Quân đưa tay xoa đầu gối mình. Nữ lang vừa nãy còn hấp hối trong ngực chàng giờ đã linh hoạt bật dậy, không còn thấy dáng vẻ mồ hôi lạnh nhễ nhại, sợ hãi thút thít nữa.
La Linh Dư đứng trên mặt đất, cụp mắt nhìn lang quân quỳ xuống bên chân mình, hừ lạnh: “Lục tam lang, mùi vị bị mắc lừa thế nào?”
Lục Quân nhìn lên, trong mắt lóe sáng: “... Muội lừa ta?”
La Linh Dư giơ tay nắm lấy mạch mình, thầm nghĩ ban nãy nín thở thật sự lừa được Lục Quân. Mấy lần chàng trêu chọc nàng, sao nàng có thể cam tâm? La Linh Dư bật cười, phát hiện hình như chàng bị đá mạnh quá, tay chống lên đầu gối, mãi không đứng dậy nổi. Cảm giác có lang quân như ngọc quỳ xuống dưới chân mình, đúng là rất sung sướng... La Linh Dư cười to: “Dù gì cũng là một lần cuối cùng.”
Nàng giơ ống tay áo lên, làm ra vẻ uốn gối hành lễ chào tạm biệt chàng: “Lục Tuyết Thần, chuyện của Hành Dương vương đã kết thúc, chúng ta từ biệt lúc này đi. Huynh đã thấy bộ mặt thật của ta, biết ta không phải người tốt đẹp gì. Mà ta cũng biết huynh không rộng rãi như vẻ bề ngoài... Nhìn nhau chỉ thêm chán ghét, hy vọng sau này không còn qua lại gì với huynh nữa.”
“Tiểu nữ xin được cáo lui trước.”
Nhìn Lục Quân đỡ cây trúc toan đứng lên, La Linh Dư hốt hoảng. Chàng lạnh lùng nhìn đến, La Linh Dư vội vã xoay người rời đi trước khi chàng đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo các biểu tiểu thư đã đi xa. Vừa nãy đi đến còn là La Linh Dư tập tễnh, bây giờ lúc muốn đuổi theo các biểu tiểu thư, muốn gặp lại bọn họ, nàng lần nữa quay về dáng vẻ bước chân thướt tha, yểu điệu thục nữ.
La Linh Dư nén cơn đau, bắt kịp các biểu tiểu thư đợi nàng ở dưới lương đình ngoài chùa. Nàng nói đùa đôi câu với các nữ lang sắp không chờ nổi, lúc đi bộ với bọn họ thì quay đầu nhìn ra sau, nhìn thấy thân hình Lục tam lang thấp thoáng ngoài rừng trúc.
La Linh Dư thúc giục các biểu tiểu thư: “Đi nhanh lên!”
Mà ở dưới chùa cách đó không xa, Lục Quân hờ hững nhìn theo hướng La Linh Dư cả buổi, nhìn nàng như chế giễu cười nhạo, không nhanh không chậm cao giọng gọi: “Các biểu muội, đợi ta với ——”
Lục tam lang!
Các biểu tiểu thư vừa nghe thấy giọng của Lục Quân thì đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang, La Linh Dư có thúc giục thế nào các nàng cũng không chịu đi. La Linh Dư nhìn vào ánh mắt tràn đầy nụ cười ác ý của Lục Quân: “...”
Cái tên sát tinh này!
Lúc La Linh Dư đang vắt hết óc nên ngăn cản Lục Quân đến gây phiền phức cho nàng thế nào thì chợt có tiếng vó ngựa vang lên. Chúng nữ lang ngạc nhiên ngoái đầu, nhìn thấy hai kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đến, chạy lướt qua bọn họ, đi đến chỗ Lục tam lang đang khó nhọc bước đi. Đến cạnh Lục tam lang, hai kỵ sĩ xuống ngựa, vẻ mặt sốt sắng nói gì đấy với chàng.
Từ đằng xa, La Linh Dư trông thấy Lục Quân biến sắc.
Rốt cuộc chàng không còn thời gian tìm nàng tính sổ nữa, mà vội vã lên ngựa nhanh chóng rời đi với kỵ sĩ, còn không thèm nói tiếng nào với Lục nhị lang đang ở trong chùa. Ngựa rời khỏi núi Chung, vào Kiến Nghiệp, chạy thẳng một mạch về Trần vương phủ. Lúc xuống ngựa thì bị đau vì đầu gối, nhưng Lục tam lang cũng chẳng thèm để ý, ném dây cương đi, cắm đầu lao nhanh vào trong Trần vương phủ.
Đẩy cửa thư phòng ra, Trần vương Lưu Thục đang cúi đầu viết sổ gấp, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt khó coi của Lục tam lang.
Giọng Lục Quân đầy căng thẳng: “Ta giao thích khách cho huynh là vì tin rằng huynh có thể điều tra ra chân tướng, xem là ai muốn ám sát Hành Dương vương. Lưu Thục, vậy mà huynh lại giết người?”
Lưu Thúc chậm rãi nhả chữ: “Không, phải, ta muốn giết, hắn. Ta, không phải, không.”
Lục Quân: “Nói cho ta biết nguyên nhân!”
Lưu Thục cụp mắt, bình tĩnh đối mặt với bạn tốt nhiều năm. Bàn tay y đặt trên án khẽ rụt lại, tốc độ nói lại càng chậm: “Bởi vì, bởi vì, người muốn, giết giết hắn, là là, phụ hoàng ta.”
Người muốn giết Hành Dương vương lại chính là đương kim bệ hạ, phụ thân của Trần vương lưu Thục, là huynh trưởng của Hành Dương vương Lưu Mộ. Vì đề phòng chân tướng bại lộ, mà trong khoảnh khắc đến gần chân tướng, Lưu Thục đã được bệ hạ ra lệnh giết chết thích khách.
Trong thư phòng, hai lang quân đối mặt nhìn nhau.
Chợt một tia sấm rạch ngang chân trời, mưa to như trút nước.
Bụi mù như y phục khoác lên đôi nam nữ đang bắn tên trên gò đất, mặt trời chan hòa sưởi ấm bốn phương, người bên dưới ngẩng mặt trông lên đều phải nheo mắt. Bọn họ thấy nữ lang hưng phấn ngoái đầu lại, lang quân phía sau cúi thấp xuống. Từ bên này nhìn lên, cả hai như đang ôm hôn...
Nhất thời tâm trạng của mọi người đều thay đổi.
Khoan nói đến Lục nhị lang Lục Hiển thất hồn lạc phách trừng lớn mắt, các biểu tiểu thư ghen tị đỏ mắt. Ngay cả Hành Dương vương cũng kinh hãi sững sờ chẳng rõ vì sao, chỉ trong một thoáng tim hắn đột nhiên như ngừng đập, giống như có thứ gì đó đang dần thoát ra khỏi người hắn. Chỉ có một người dù ngạc nhiên nhưng không có tâm trạng tiêu cực, chính là Bình Ninh công chúa Lưu Đường.
Dân tình thời đại rất thoáng, không chỉ mỗi chuyện nam nữ đi chung với nhau, mà còn thoáng về phương diện tình dục.
Cho nên, khi mọi người hoài nhi nhìn thấy cảnh tượng nào đó, con tim bọn họ chỉ bị đánh mạnh mà thôi. Ngay sau đó, Lục nhị lang lẫn các biểu tiểu thư cùng ra sức phủ nhận suy đoán to gan này của mình: chỉ là bọn họ đang nói chuyện thôi, hai người đứng xa như vậy, bóng dáng chồng lên nhau, lại có ánh sáng che bớt. Thật ra mình chẳng thấy gì cả... Không được suy nghĩ bậy bạ!
Đáng thương thay cho hai chú nhạn kia, rơi xuống giữa không trung kêu rất thê lương, rơi xuống giữa rừng cây rậm rạp, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên liên hồi. Vậy mà chẳng một ai trong số nam nữ quý tộc du sơn ngoạn thủy kia quan tâm đến kỹ thuật bắn cung đầy cao siêu.
Mà hai người trên đỉnh núi cũng khiếp hãi như bọn họ, bao gồm chính La Linh Dư. Nàng ngơ ngác ngoái đầu lại, sau khi phát hiện mình chạm phải thứ gì đó thì lập tức lảo đảo lùi ra sau theo phản xạ, thoát khỏi phạm vi cái ôm của lang quân. Lùi ra năm bước, nàng mới nhìn rõ Lục Quân đội ngọc quan, lông mi như cánh bướm, bên dưới là đôi mắt tựa biển sâu.
La Linh Dư kinh ngạc, gò má thoắt đỏ: “...”
Lục tam lang nhìn sâu vào nàng, sau đó nói: “Đụng trúng cằm.”
La Linh Dư ngẩn ra, sau lại thở phào. Chẳng rõ là mất mát hay vui vẻ: “... Ồ.”
Tiếp xúc với Tầm Mai cư sĩ trong khoảng cách gần rồi lại có hiểu lầm tắc trách, nàng vô cùng buồn bã; nhưng nghĩ đến chuyện chỉ là hiểu lầm với nam nhân từng bị mình nhẫn tâm ép nhảy xuống thuyền, nàng lại vô cùng yên tâm.
La Linh Dư nghiêng người, thấy đám đông đang ngơ ngác nhìn lên ở bên dưới. Nàng còn đang chần chừ thì bất chợt, Ninh Bình công chúa dịu dàng mỉm cười, từ đằng xa vẫy tay gọi nàng: “La tỷ tỷ, bọn ta ở đây ——”
La Linh Dư nắm cung, chột dạ đi xuống tìm bọn họ. Đuôi mắt nàng quét thấy áo khoác Lục tam lang bay lên, đi theo sau lưng nàng. Lại đưa mắt nhìn Hành Dương vương hai mắt u ám bên dưới, La Linh Dư thầm nghĩ, không biết vị công tử này nhìn ra nàng và Lục Quân diễn trò không.
La Linh Dư nghiêng người, cả hai một trước một sau đi đến tụ tập với mọi người. La Linh Dư đi đằng trước, vạt váy bay lên như đuôi cá, mơ hồ thấy hoảng loạn trong lòng. Lục tam lang thong thả đi theo sau nàng, ở góc độ nàng không nhìn thấy, vào lúc mọi người bị ánh nắng che khuất, chàng giơ tay lên, ngón tay lau nhẹ môi mình.
Mềm mại, lành lạnh.
Còn vương mùi thơm ngạt ngào của nàng.
Mùi thơm quanh quẩn ngay bên, xúc giác đọng mãi chẳng tan biến, bắt đầu từ cánh môi, cảm giác râm ran nhanh chóng lan tràn tứ chi, con tim trong lồng ngực căng phồng đập mạnh dữ dội... Vậy mà khi Lục Quân nhìn La Linh Dư, sắc mặt lại có phần thờ ơ.
Mãi đến lúc chạm mặt Hành Dương vương, cảm giác xao xuyến đó mới vơi dần. Mọi người tập trung lại với nhau, La Linh Dư đi về phía các nữ lang dưới cái nhìn gay gắt của bọn họ, còn Lục Quân thì đứng chung với các lang quân, gật đầu chào Hành Dương vương, “Đã lâu không luyện cưỡi ngựa bắn cung nên kỹ thuật hơi kém.”
Lưu Mộ nhướn mày, trong con ngươi có mấy phần trào phúng: “Lục tam lang đừng tự coi nhẹ mình như thế. Trong số các lang quân Kiến Nghiệp, chẳng mấy ai có được kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung bằng ngươi cả.”
Vì giới quý tộc Kiến Nghiệp bận ganh đua vui đùa, khen giàu có đấu xa hoa, làm gì ai có thời gian vất vả luyện tập cưỡi ngựa bắn cung?
Hành Dương vương đối mặt với Lục tam lang trong tâm trạng phức tạp. Lúc hắn hơn mười tuổi, danh tiếng của Lục tam lang ở Kiến Nghiệp đã vang vọng khắp nơi, thiếu niên thành danh. Vậy mà khi Hành Dương vương lớn thêm mấy tuổi, lại phát hiện Lục Quân từ từ rút ra khỏi giới quý tộc, không còn chơi bời nữa.
Lưu Mộ rất dè chừng Lục tam lang, dù lúc này Lục Quân đã chứng minh chàng có thể giương cung, song tầm mắt Lưu Mộ vẫn dính chặt trên tay lang quân chừng nửa khắc. Hành Dương vương vẫn chưa từ bỏ ý định, rất không cam lòng khi mình chưa bắt được thích khách. Trong lòng hoài nghi, toan mở miệng định lên tiếng thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên như sấm giữa rừng núi: “Chúa công, chúa công ——”
Theo tầm mắt của Hành Dương vương, mọi người nhìn xuống con đường sau lưng, thấy thấp thoáng giữa rừng xanh rậm rạp là vài ba hộ vệ cưỡi ngựa. Mấy người kia giục ngựa chạy đến, vừa tới nơi thì lập tức nhảy xuống, còn chưa kịp thở đều thì đã gấp rút báo cáo với Hành Dương vương: “Chúa công, Thái Sơ cung triệu ngài vào cung gặp mặt!”
Nhịp tim Hành Dương vương Lưu Mộ đập trễ một nhịp: “Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?”
Người truyền tin: “Nghe nói Trần vương điện hạ đã bắt được thích khách ám sát, trực tiếp bẩm báo lên bệ hạ, bệ hạ muốn triệu ngài vào hỏi chuyện.”
Lưu Mộ: “...”
Trong lòng vụt qua mười ngàn con chữ thô tục, hắn nhìn chằm chằm Lục tam lang với vẻ u ám: chẳng lẽ ta không biết từ Hành Dương đến Kiến Nghiệp, thích khách ám sát ta là ai sao? Những thích khách khác đều chết cả, nhưng ta đã bắt được một người sống, còn đang chờ tra hỏi xem người sau lưng là ai! Nếu không phải vì thích khách tối qua, thì làm gì có chuyện tên thích khách hắn bắt được lại mất tích, làm sao bây giờ có thể nói là Trần vương bắt được?
Mới đầu chỉ hơi nghi ngờ Lục tam lang, nhưng hiện tại, Hành Dương vương Lưu Mộ gần như chắc chắn thích khách đêm qua có liên quan đến Lục tam lang. Người nào ở Kiến Nghiệp không biết, nhưng Lục tam lang và Trần vương như hình với bóng, Tiêu Mạnh không rời*. Nay nói người bắt được thích khách là Trần vương, vậy người thăm dò đêm qua, kết hợp với phân tích của Khổng tiên sinh về thân phận người đó... Ngoài Lục Quân ra thì còn có ai nữa?
(*Tiêu và Mạnh ở đây chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu tên đầy đủ là Tiêu Tán và Mạnh Lang, 2 người này là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khắng khít, sau này cũng thường được dùng để nói về những người có quan hệ vững chắc, kiên định, cảm tình nồng hậu.)
Hành Dương vương cười lạnh.
Lưu Mộ lạnh lùng nhíu chặt mày, hằm hè nhìn Lục tam lang phong lưu đối diện, gằn từng chữ một: “Được, được lắm! Lục tam lang có gan có mưu, coi như cô thua một nước này. Gặp lại sau!”
Vừa dứt lời, hắn tức khắc phất tay áo xoay người rời đi, nhảy lên lưng ngựa, chúng kỵ sĩ đi theo sau. Mắt thấy Hành Dương vương muốn rời khỏi đây về Kiến Nghiệp, vào cung gặp bệ hạ, trong số nam lang nữ lang ở đằng sau đưa mắt nhìn Hành Dương vương rời đi, có một người hầu vì không phục trận tỷ thí mà trước đó Hành Dương vương yêu cầu mọi tham gia, bèn cất giọng hỏi: “Công tử muốn đi, vậy rốt cuộc ai là người chiến thắng cuộc thi này?”
Thân hình của thiếu niên trên lưng ngựa khựng lại, ngoái đầu nửa cười nửa không: “Đương nhiên là Lục tam lang rồi. Một mũi tên bắn hạ hai con chim, chúng ta không bằng hắn.”
Trước khi rời đi, Hành Dương vương không chỉ nhìn Lục tam lang nửa buổi, mà cuối cùng ánh mắt còn dừng lại trên người La thị nữ xinh đẹp hồi lâu. Nữ lang đẹp tựa tranh vẽ, khiến bao kẻ hoa mắt. Hành Dương vương che giấu tâm trạng khó tả, cúi đầu nói với người hầu bên cạnh: “Nàng ta là ai? Vì sao lại ở bên cạnh Lục tam lang? Điều tra rõ cho ta —— cha!”
Giơ roi lên, bụi đất mịt mù, chừng mười kỵ sĩ vội vã đến rồi lại vội vã rời đi. Bóng dáng của Hành Dương vương biến mất ở khúc quanh, tùy tùng lúc sáng theo Hành Dương vương đến trên núi bắt người cũng đuổi theo. Để lại các nữ lang trố mắt nhìn nhau, rồi lại len lén ngắm Lục tam lang mấy lần. Lục nhị lang đứng đực tại chỗ ngẩn ngơ: “...”
Trần vương?
Lời Hành Dương vương nói trước khi rời đi là có ý gì?
Lục Hiển ngoái đầu, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị, thấp giọng cảnh cáo Lục tam lang: “Huynh đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, bảo đệ không được chơi chung với Trần vương nữa rồi kia mà!”
Vốn chẳng thể nào hay con đường trước mặt, hiện tại Lục Hiển càng chuyển quả nặng đến trên người Hành Dương vương. Lục nhị lang còn muốn suy nghĩ về giấc mơ mấy ngày trước của mình, sau khi tìm được dấu vết sẽ đi nói với phụ thân của mình - tả tướng đương triều Lục Mậu. Vậy mà bây giờ Lục tam lang vẫn qua lại thân thiết với Trần vương, làm Lục nhị lang khó tránh khỏi nhức đầu.
Lục Quân cụp mắt, mỉm cười: “Đệ đã nói rồi, tình hữu nghị giữa đệ và Trần vương, tuyệt đối sẽ không có chuyện kết thúc.”
Rồi chàng nhướn mày chế giễu: “Trừ khi nhị ca giết đệ.”
“Đệ ——” Lục nhị lang tức giận, nói không nổi tam đệ nữa.
Hai vị lang quân xoay lưng lại với các nữ lang mà tranh chấp, những nữ lang có tầm nhìn xa thì đăm chiêu suy nghĩ, dự cảm Hành Dương vương đã mang theo vài chuyện đến Kiến Nghiệp; còn những người không quan tâm đến chính trị thì xúm quanh La Linh Dư, hỏi nàng vừa nãy ngoài việc cùng bắn tên với Lục tam lang thì có làm gì nữa không, lại dùng giọng điệu chua xót hâm mộ La Linh Dư ——
“Tam biểu ca dạy muội bắn tên hả? Sớm biết vậy, ta cũng nói mình không giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho rồi.”
“Thì ra không biết gì mới được Lục tam lang chú ý, thật tốt quá.”
La Linh Dư thầm trợn trắng mắt với sự ngây thơ của bọn họ: không biết gì thì còn lâu mới được Lục tam lang chú ý nhé. Nếu các cô muốn được huynh ấy chú ý, còn phải trong ngoài bất nhất, còn phải bị huynh ấy bắt gặp bộ mặt ác nhất của mình, còn phải bị huynh ấy uy hiếp hạ độc... Các cô làm được không?!
Hành Dương vương đến đi vội vã cũng không quá ảnh hưởng tới việc các nữ lang sĩ tộc ra ngoài dạo chơi. Sau khi Hành Dương vương rời đi, các nàng vẫn vui vẻ hứng thú ở lại núi Chung thêm hai hôm. Ngày cuối cùng, mọi người kéo hai vị lang quân Lục gia đi bái lạy mấy căn miếu trên núi. Lúc qua lại giữa miếu, La Linh Dư cầm đĩnh bạc Lục Quân đưa cho, ngoài thắp hương ra, ngay đến quyên tiền nhang đèn cũng vô cùng giản dị. Lúc ra khỏi một phật đường, La Linh Dư thấy Hàn thị nữ đang bàn bạc với chủ trì việc nặn tượng vàng cho Phật tổ.
La Linh Dư ao ước không thôi, cố che giấu đi giọng điệu xót ruột của mình: “Như vậy thì mất bao nhiêu tiền chứ...”
Hàn thị nữ thở dài sườn sượt, bảo: “Nếu chi nhiều tiền thì sự dung tục... Chủ yếu ta sợ cha mẹ nói ta thôi.”
Chúng nữ lang rối rít gật đầu, nói đến đây lại càng phiền não: “Đúng thế, đều là bái phật cả mà. Không phải làm tượng vàng cho phật tổ thì càng thành kính hơn à? Nhưng phụ thân ta cũng không cho ta làm bậy.”
“Rõ ràng lần trước huynh trưởng ta vô duyên vô cớ chiêu đãi một vị học trò nghèo hơn một tháng, còn lãng phí hơn cả ta.”
“Chiêu đãi học trò nghèo còn đỡ đấy... Tỷ tỷ ta còn đáng sợ hơn, tỷ ấy chạy lên núi học vẽ tranh tường gì đó với một nữ ni cô, cuối cùng phát hiện mình bị mắc lừa, tức đến mức liền một tháng không chịu bước chân ra cửa...”
“Ta có nghe nói chuyện này rồi, hì hì. Vậy giờ tỷ tỷ của muội đã đỡ hơn chưa?”
La Linh Dư vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nghe các nàng nói những chuyện xảy ra trong danh môn, lúc cần thì nói xen vào, kể vài ba chuyện thú vị đã gặp lúc ở Nhĩ Dương, Nam Dương. Các biểu tiểu thư rất ngạc nhiên, cũng rất hứng thú với sĩ tộc ngoài Kiến Nghiệp, hỏi La Linh Dư phong thổ nhân tình ở bên kia Bắc quốc có khác nhiều Kiến Nghiệp Nam quốc không.
Thật ra lúc nói chuyện với nhau, khi các nàng tò mò thế giới bên ngoài, trong lòng La Linh Dư lại rất ghen tị với bọn họ. Các nàng dễ dàng kể ra sự tích anh dũng cũng là vì có thế lực, có thế gia chống lưng cho các nàng. Còn nàng thì... Thế gia nhà giàu, nội tình thâm hậu, làm bao người mơ tưởng. Thân ở trong đó, nhìn thấy một góc băng trôi, La Linh Dư lại không thể rút chân ra khỏi.
Các nữ lang vừa ra khỏi chùa vừa chuyện trò rôm rả, đuôi mắt La Linh Dư nhác thấy hai lang quân Lục gia thong thả đi theo sau các nàng sắp tụt lại đằng xa. Lục nhị lang phải đi gặp một đại sư, vừa do dự lại đầy mong đợi, đi theo hòa thượng vào chùa giải đoán giấc mộng của mình. La Linh Dư đoán hình như Lục nhị lang nằm mơ thấy gì đó, nhưng Lục nhị lang không hé miệng nói với ai, nên La Linh Dư cũng không biết rốt cuộc là giấc mơ như thế nào, mà lại khiến Lục nhị lang để ý vậy.
Sau khi Lục nhị lang rời đi, Lục tam lang chỉ có một mình. Không có nhị ca đốc thúc, Lục tam lang càng thoải mái đi dạo, càng đi càng chậm, đến cuối cùng cũng không thấy bóng dáng đâu. La Linh Dư cũng đi mỏi chân, trong lòng khiếp sợ, các nữ lang này đi hăng thật đấy. Nàng tìm cớ xoay người lại, đi về phái Lục tam lang ở phía sau ——
Thuốc giải! Thuốc giải!
Nàng đã giúp chàng che mắt Hành Dương vương Lưu Mộ, nhưng sao cái con người Lục Quân này không có chút tự giác gì vậy! Đã hai hôm trôi qua, chàng cũng không chủ động đưa thuốc giải đến cho nàng là sao?
Trong lòng có hoài nghi, nhưng La Linh Dư vẫn quyết định đích thân đi tìm Lục Quân, chứng nhận suy đoán.
Lục tam lang Lục Quân đang đứng trước rừng trúc sau chùa, ngắm nhìn bức tranh phật treo trên tường. Người cúng phật thành kính quỳ trên đệm hương bồ, trên bích họa hương khói lượn lờ, người phàm như lên đàn tiên, thấy tận mắt đức phật đến gần. Lục Quân chắp tay đứng ở góc tường, vẻ mặt lạnh lùng hời hợt, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy người này cao quý khó mà với tới. Bỗng Lục Quân nghiêng đầu nhìn sang phải. Trên con đường nhỏ bên phải khu rừng, có một nữ lang đi đến.
Dung nhan vóc dáng đều thuộc hạng xuất sắc, nhưng bước chân chẳng hề thướt tha động lòng, mà trái lại còn tập tễnh...
Lục Quân nghĩ bụng: vừa nãy đi đằng sau nhìn, không phải nàng ấy đi vẫn bình thường à? Eo thon nhỏ, vạt váy xinh đẹp... Sao mới chớp mắt đã như vậy rồi? Chẳng lẽ nàng ta cảm thấy bị lộ bộ mặt thật trước mặt mình, mình ghét nàng đến mức không thể ghét hơn được, nên nàng cũng lười ngụy trang?
Lục Quân xụ môi, lười biếng hỏi: “Què hả?”
La Linh Dư: “... Có huynh què thì có!”
Chẳng qua là các nữ lang khác quá mạnh mẽ, với người không thích vận động như nàng mà đi dạo núi Chung ba bốn ngày liền, đúng là kêu khổ không thôi. Nàng cũng cảm thấy khi chuyện này kết thúc, tốt nhất về sau không nên qua lại gì với Lục tam lang nữa, trong lòng mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm. Đi đến gần, nhìn thấy tay áo Lục Quân động đậy, nàng cũng không cho rằng đối phương muốn đỡ nàng. La Linh Dư dựa vào thân trúc cao to, hất cằm với chàng, lời ít ý nhiều: “Thuốc giải đâu?”
Con ngươi Lục Quân se lại.
Chỉ một thoáng, ý lạnh trên mặt chàng đã tan biến, nhàn tản phong lưu nhướn mày. Trong rừng trúc âm u một màu xanh biếc mát rượi, thi thoảng lại nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách ở đằng xa cùng tiếng người cười nói. Còn bên này, Lục Quân cụp mắt nhìn nữ lang, khóe môi nhếch lên mang theo ý đùa bỡn: “Thuốc giải ấy hả... Hai ngày nay La muội muội có thấy khó chịu không?”
La Linh Dư ngẫm nghĩ: “Không có.”
Lục Quân thở dài, mi mắt rung lên.
La Linh Dư căng thẳng: “Có vấn đề gì sao?”
Lục Quân lấy một chiếc bình nhỏ trong ngực ra, rút lấy nút bần, đổ ra một viên thuốc màu nâu. La Linh Dư thấy rõ viên thuốc nằm giữa bàn tay như ngọc của chàng, mơ hồ cảm thấy hình như giống hệt viên thuốc độc hôm đó mình bị Lục Quân đút cho... Tâm tư nàng xoay chuyển mấy hồi, nhìn Lục Quân đưa viên thuốc cho nàng, chậm rãi nói: “Độc này của ta ấy hả, thuốc giải chính là ‘lấy độc trị độc’. Muội dùng thêm một viên nữa thì sẽ giải được.”
La Linh Dư: “...”
Chàng đúng lười biếng, ngay đến chuyện nghiêm túc tìm một viên thuốc khác làm thuốc giải cũng không thèm làm.
Suy đoán trong lòng nàng từ từ thành hình, cảm thấy Lục Quân thật sự đang lừa mình! Vốn chẳng có độc điếc gì hết, cũng không hề có thuốc giải... Chẳng qua chàng thấy có thể nàng sẽ thấy chết mà không cứu nên mới lừa nàng giúp mình, lừa nàng giúp che mắt Hành Dương vương... Lục tam lang đáng ghét!
Tuy trong lòng đoán có thể mình bị lừa, nhưng cũng không dám hoàn toàn chắc chắn. Ngộ nhỡ có độc thật, và thật sự có thuốc giải, lấy độc trị độc thì sao? Nhìn chằm chằm bàn tay Lục Quân chìa ra, lại ngước mắt nhìn vào đôi mắt cười cợt của chàng. La Linh Dư quyết định, trịnh trọng nhận lấy viên thuốc. Vậy mà lúc nàng toan nuốt xuống, thì cổ tay bị Lục Quân túm chặt.
La Linh Dư cảnh giác nhìn, chàng nói: “Biểu muội chờ đã. Lấy độc trị độc như thế có thể sẽ rất khó chịu. Cả người muội sẽ rét run, nhẹ thì như trăm con kiến cắn xương, nặng thì cơ thể co quắp, hôn mê đến chết. Cảm giác không dễ chịu cho lắm, muội phải cẩn thận... Không được vội vã uống thuốc.”
La Linh Dư tái mặt: Gì cơ? Trăm kiến cắn xương? Cơ thể co quắp? Còn có khả năng chết?
Nàng nhìn thẳng vào vẻ mặt nghiêm túc của Lục Quân, không dám tin độc có phải là thật hay không. Tay cầm viên thuốc cả nửa buổi, sắc mặt La Linh Dư đổi tới đổi lui. Trong khoảng cách gần, Lục Quân thấy nàng có vẻ do dự, sợ hãi, hoang mang, kiên định, thấy chết không sờn, bao biểu cảm luân phiên thay đổi, khóe môi chàng nhếch lên. Lục tam lang còn đang muốn thưởng thức màn biểu diễn thay đổi sắc mặt đầy đặc sắc của nàng, thì bất chợt thấy La Linh Dư bỗng cắn răng, không hỏi xin chàng đề nghị, cũng không khóc lóc năn nỉ chàng, mà trực tiếp há miệng nuốt viên thuốc màu nâu kia xuống.
Lục Quân sửng sốt: “...”
Hứng thú ngắm nhìn mỹ nhân bị cắt ngang, chàng cụt hứng: “Biểu muội có cảm giác thế nào?”
La Linh Dư nhắm mắt trầm tư.
Ánh nắng lơ lửng trên mặt nàng, mảng sáng mảng tối tranh nhau như sóng nước dập dềnh. Nữ lang dựa vào thân trúc, cách chàng rất gần. Vào lúc Lục Quân nhìn nàng đến mức xuất thần, thì bất chợt sắc mặt nàng tái mét, vẻ mặt cứng đờ. Lục tam lang rất nhạy bén: “Sao đấy...”
Còn chưa dứt lời thì thấy La Linh Dư ôm bụng gập người, thảm thiết kêu lên: “Biểu ca...”
Lục Quân lập tức đỡ lấy vai nàng, dìu nàng cùng ngồi xuống đất. Chàng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập. Lục Quân nắm chặt mạch đập của nàng, không biết có phải do hoảng hốt hay không, mà chàng lại chẩn ra mạch đập của nàng rất mạnh. Lúc chàng đang định xem kỹ thì La Linh Dư trở ngược bàn tay đầm đìa mồ hôi, nắm lấy tay chàng, run run nói: “Tam biểu ca, muội, muội đau quá...”
Lục Quân ôm lấy nàng, nhìn mỹ nhân tựa vào lòng mình hơi thở yếu ớt, trong chớp mắt hơi nước giăng đầy hai mắt, yếu ớt đáng thương vùi vào ngực chàng. Nàng cắn chặt môi, trong con ngươi lóe lên tia sáng, tay che bụng, rưng rưng nhìn lên đầy thê thảm... Lục Quân trầm giọng: “Đừng sợ... không có chuyện gì đâu!”
Chàng kinh ngạc, ôm nàng: “Vốn không hề có độc, vì sao muội lại như vậy... Viên thuốc, viên thuốc kia... Chỉ là viên kẹo thôi mà. Chẳng lẽ, chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ có người đổi y phục của chàng, đánh tráo đồ trên người chàng?
Trong lòng Lục Quân phát run, có thể dễ dàng đánh tráo vật tùy thân của chàng thì chắc hẳn người này là thị nữ hoặc gã hầu. Nhưng xưa nay y phục của chàng đều được chính Cẩm Nguyệt lo liệu, bình thường thị nữ gã hầu không hề chạm vào... Là Cẩm Nguyệt phản bội chàng? Cẩm Nguyệt và chàng có tình nghĩa mười mấy năm, sao nàng ta có thể...
Mỹ nhân trong ngực khóc thút thít, rên rỉ gọi “biểu ca”, đau đến mức muốn ngất xỉu, rất giống triệu chứng chàng bịa khi uống “thuốc giải”. Lục Quân không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ mải lau mồ hôi lạnh trên mặt nữ lang trong lòng.
La Linh Dư sợ hãi run rẩy trong lòng chàng: “Biểu ca, muội sẽ chết sao...”
Lục Quân cố giữ giọng bình tĩnh, cầm lấy cổ tay nàng an ủi: “Linh Dư đừng sợ, ta sẽ không để muội chết...”
Có vẻ vì tâm trạng quá bối rối, nên chàng nhìn đâu cũng thấy vấn đề. Lục Quân dứt khoát vòng tay xuống dưới đầu gối nàng, định ôm nữ lang đi tìm đại phu. Chẳng ngờ chàng vừa cúi người ôm ngang nàng, thì nàng đã nhấc chân lên, đá vào đầu gối chàng đang quỳ trên rêu xanh ẩm ướt. Lục Quân lập tức khom người bảo vệ đầu gối, đầu gối đau nhức, chàng vừa hừ một tiếng thì cơ thể lại bị đẩy mạnh ra sau.
Ngã nhào xuống đất, Lục Quân đưa tay xoa đầu gối mình. Nữ lang vừa nãy còn hấp hối trong ngực chàng giờ đã linh hoạt bật dậy, không còn thấy dáng vẻ mồ hôi lạnh nhễ nhại, sợ hãi thút thít nữa.
La Linh Dư đứng trên mặt đất, cụp mắt nhìn lang quân quỳ xuống bên chân mình, hừ lạnh: “Lục tam lang, mùi vị bị mắc lừa thế nào?”
Lục Quân nhìn lên, trong mắt lóe sáng: “... Muội lừa ta?”
La Linh Dư giơ tay nắm lấy mạch mình, thầm nghĩ ban nãy nín thở thật sự lừa được Lục Quân. Mấy lần chàng trêu chọc nàng, sao nàng có thể cam tâm? La Linh Dư bật cười, phát hiện hình như chàng bị đá mạnh quá, tay chống lên đầu gối, mãi không đứng dậy nổi. Cảm giác có lang quân như ngọc quỳ xuống dưới chân mình, đúng là rất sung sướng... La Linh Dư cười to: “Dù gì cũng là một lần cuối cùng.”
Nàng giơ ống tay áo lên, làm ra vẻ uốn gối hành lễ chào tạm biệt chàng: “Lục Tuyết Thần, chuyện của Hành Dương vương đã kết thúc, chúng ta từ biệt lúc này đi. Huynh đã thấy bộ mặt thật của ta, biết ta không phải người tốt đẹp gì. Mà ta cũng biết huynh không rộng rãi như vẻ bề ngoài... Nhìn nhau chỉ thêm chán ghét, hy vọng sau này không còn qua lại gì với huynh nữa.”
“Tiểu nữ xin được cáo lui trước.”
Nhìn Lục Quân đỡ cây trúc toan đứng lên, La Linh Dư hốt hoảng. Chàng lạnh lùng nhìn đến, La Linh Dư vội vã xoay người rời đi trước khi chàng đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo các biểu tiểu thư đã đi xa. Vừa nãy đi đến còn là La Linh Dư tập tễnh, bây giờ lúc muốn đuổi theo các biểu tiểu thư, muốn gặp lại bọn họ, nàng lần nữa quay về dáng vẻ bước chân thướt tha, yểu điệu thục nữ.
La Linh Dư nén cơn đau, bắt kịp các biểu tiểu thư đợi nàng ở dưới lương đình ngoài chùa. Nàng nói đùa đôi câu với các nữ lang sắp không chờ nổi, lúc đi bộ với bọn họ thì quay đầu nhìn ra sau, nhìn thấy thân hình Lục tam lang thấp thoáng ngoài rừng trúc.
La Linh Dư thúc giục các biểu tiểu thư: “Đi nhanh lên!”
Mà ở dưới chùa cách đó không xa, Lục Quân hờ hững nhìn theo hướng La Linh Dư cả buổi, nhìn nàng như chế giễu cười nhạo, không nhanh không chậm cao giọng gọi: “Các biểu muội, đợi ta với ——”
Lục tam lang!
Các biểu tiểu thư vừa nghe thấy giọng của Lục Quân thì đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang, La Linh Dư có thúc giục thế nào các nàng cũng không chịu đi. La Linh Dư nhìn vào ánh mắt tràn đầy nụ cười ác ý của Lục Quân: “...”
Cái tên sát tinh này!
Lúc La Linh Dư đang vắt hết óc nên ngăn cản Lục Quân đến gây phiền phức cho nàng thế nào thì chợt có tiếng vó ngựa vang lên. Chúng nữ lang ngạc nhiên ngoái đầu, nhìn thấy hai kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đến, chạy lướt qua bọn họ, đi đến chỗ Lục tam lang đang khó nhọc bước đi. Đến cạnh Lục tam lang, hai kỵ sĩ xuống ngựa, vẻ mặt sốt sắng nói gì đấy với chàng.
Từ đằng xa, La Linh Dư trông thấy Lục Quân biến sắc.
Rốt cuộc chàng không còn thời gian tìm nàng tính sổ nữa, mà vội vã lên ngựa nhanh chóng rời đi với kỵ sĩ, còn không thèm nói tiếng nào với Lục nhị lang đang ở trong chùa. Ngựa rời khỏi núi Chung, vào Kiến Nghiệp, chạy thẳng một mạch về Trần vương phủ. Lúc xuống ngựa thì bị đau vì đầu gối, nhưng Lục tam lang cũng chẳng thèm để ý, ném dây cương đi, cắm đầu lao nhanh vào trong Trần vương phủ.
Đẩy cửa thư phòng ra, Trần vương Lưu Thục đang cúi đầu viết sổ gấp, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt khó coi của Lục tam lang.
Giọng Lục Quân đầy căng thẳng: “Ta giao thích khách cho huynh là vì tin rằng huynh có thể điều tra ra chân tướng, xem là ai muốn ám sát Hành Dương vương. Lưu Thục, vậy mà huynh lại giết người?”
Lưu Thúc chậm rãi nhả chữ: “Không, phải, ta muốn giết, hắn. Ta, không phải, không.”
Lục Quân: “Nói cho ta biết nguyên nhân!”
Lưu Thục cụp mắt, bình tĩnh đối mặt với bạn tốt nhiều năm. Bàn tay y đặt trên án khẽ rụt lại, tốc độ nói lại càng chậm: “Bởi vì, bởi vì, người muốn, giết giết hắn, là là, phụ hoàng ta.”
Người muốn giết Hành Dương vương lại chính là đương kim bệ hạ, phụ thân của Trần vương lưu Thục, là huynh trưởng của Hành Dương vương Lưu Mộ. Vì đề phòng chân tướng bại lộ, mà trong khoảnh khắc đến gần chân tướng, Lưu Thục đã được bệ hạ ra lệnh giết chết thích khách.
Trong thư phòng, hai lang quân đối mặt nhìn nhau.
Chợt một tia sấm rạch ngang chân trời, mưa to như trút nước.
Tác giả :
Y Nhân Khuê Khuê