Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 18
Trong số các biểu tiểu thư làm khách Lục gia, La Linh Dư xuất thân kém nhất còn là nữ lang từ sĩ tộc rơi đài, thì gia tộc của các biểu tiểu thư khác có thế lực lớn không kém gì sĩ tộc.
Sĩ tộc và thứ tộc có ranh giới tự nhiên, thế nên cũng cần phải bảo vệ quan hệ dài lâu giữa sĩ tộc với nhau, mà cách thường dùng nhất chính là liên hôn. Sĩ không lấy thứ, không cưới người ngoài. Hiện tại các lang quân Lục gia đã lần lượt đến tuổi thành thân, đón các biểu tiểu thư đến Lục gia cũng ít nhiều cân nhắc về chuyện cưới gả... Không ngờ Lục phu nhân kiêu căng đã quen, vì để chỉnh một mình La Linh Dư mà đắc tội với không ít người.
Lục phu nhân hối hận không thôi.
Việc đã đến nước này rồi thì chỉ có cách ra sức bù đắp. Lục lão phu nhân thở dài: “Đều do trong nhà ta chỉ có mỗi nhi lang, không có nữ lang...”
Những câu lỡ lời của Lục phu nhân lại không quá nặng nề tới nỗi đặc biệt đến cửa tặng quà bồi tội, mà cũng không quá nhỏ để làm như không có gì. Trong tình cảnh này, chỉ cần nhà có nữ lang năng qua lại, giao tiếp nhiều hơn là được. Lúc các tỷ muội cùng chơi đùa, trong lúc vô tình cố ý nói rõ ra thì hiểu lầm sẽ biến mất thôi. Khổ nỗi Lục gia lại dương thịnh âm suy... Đâu thể để các nam lang đến chỗ các nữ lang giải thích chuyện nhỏ này được?
Lục phu nhân buồn bã: “Nếu Thanh Dực của ta vẫn còn ở khuê phòng thì chuyện đâu đến nỗi.”
Lục Thanh Dực là đại nương Lục gia, đã sớm gả đến Hán Trung, mà nước ở xa không giải được cái khát ở gần.
Cũng đã mấy năm Lục lão phu nhân không được gặp cháu gái, sắc mặt càng u ám. Vì lý do chỉ hỏi riêng một mình Lục đại phu nhân, nên các cô tẩu đồng vai lứa khác không đến. Lúc này ngồi trong trướng, ngoài Lục lão phu nhân và Lục gia đại phu nhân ra thì chỉ có mỗi cô con gái mà Lục lão phu nhân thương yêu nhất – chính là Lục Anh về lại nhà mẹ sau khi trượng phu qua đời.
Lục Anh nhìn hai người thở dài thì không khỏi ho khan: “Không phải linh Dư vẫn còn ở đây sao?”
Đôi mắt đục ngầu của Lục lão phu nhân bừng sáng, bà cười bảo: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên La nương tử.”
La Linh Dư mỗi ngày hai buổi sớm tối đều đến viếng thăm, trong trí nhớ chính là một nương tử xinh đẹp động lòng. Chỉ là sau đêm hôm ấy, nàng lấy cớ dưỡng bệnh nên không còn ra ngoài đi lại nữa. Có lẽ cũng bị Lục phu nhân làm đau lòng... Nghĩ đến đây, Lục lão phu nhân lại trợn to mắt lườm con dâu.
Lục phu nhân Trương Minh Lan tái mặt, lại tức Lục Anh lắm chuyện, cố tình muốn bà bị cười nhạo. Dù Lục Anh không nhắc đến, chẳng lẽ bà không tự nhớ ra La Linh Dư sao? Lục phu nhân liếc Lục Anh, giọng tuy nhe nhàng song lại có vẻ khinh bỉ: “Từ khi La nương tử đến nhà mình, ta chưa thấy bá mẫu ruột là cô chăm sóc quan tâm nó lần nào.”
“Cả ngày cô chỉ biết ra ngoài du sơn ngoạn thủy, sao không nhớ dẫn cháu gái của cô ra cửa gặp mọi người?”
“Nếu không có gì bất trắc thì cô cháu gái ấy sẽ ở lại nhà chúng ta lâu dài. Quan hệ xã giao rộng như vậy, nó ở Kiến Nghiệp mà không ai biết sao được?”
Lục Anh: “...”
Một lần nữa bị Lục phu nhân chế giễu mình không làm tròn bổn phận, bà đỏ bừng mặt lúng túng. Nhưng bà cũng lập tức cãi lại: “Sao ta và tiểu nương tử như La Linh Dư có thể đi chơi với nhau được? Những ngày ta gặp hằng ngày, con bé có thể gặp được ư. Nó vẫn nên tìm các nữ lang đồng lứa chơi mới đúng... Nhưng nhà chúng ta làm gì có nữ lang đồng lứa? Không phải mỹ nhân xinh đẹp bị tẩu làm tức giận bỏ đi rồi sao, các lang quân lại mất hứng...”
Vòng vèo một hồi lại quay về bà, Lục phu nhân tái mặt.
Lục lão phu nhân nhìn hai người không hợp nhau đâm thọc không ngừng, đầu đau như búa bổ. Cộp cộp cộp, bà gõ gậy xuống sàn làm hai người ngậm miệng, cả giận nói: “Đừng ồn nữa! Không thể nghĩ đối sách được hả, rốt cuộc làm thế nào, hai người bàn bạc đi.”
Một lúc sau, Lục Anh mới nói: “Chuyện này thì có là gì. Hai ngày nữa con có hẹn người ta cưỡi ngựa đánh cầu. Không phải trước đó đã hứa sẽ dẫn Linh Dư đi theo sao? Con sẽ mặt dày dẫn con bé đi, rồi bảo bạn bè của con cũng dẫn các nữ lang theo, cho mọi người nhận mặt Linh Dư. Với tài nghệ của Linh Dư, chí ít không thể chọc giận mọi người như ai đó được.”
Lục phu nhân lại bị cạnh khóe, sắc mặt vốn nghiêm túc càng trở nên căng thẳng.
Thế là đã tìm được phương án giải quyết rồi, lúc này Lục Anh sắm vai bá mẫu thân thiết, rời khỏi viện của Lục lão phu nhân, đi đến Tuyết Tố viện thăm La Linh Dư đang dưỡng bệnh. Bá mẫu giá lâm, La Linh Dư nơm nớp lo sợ, đứng dậy đi ra đón. Lục Anh nhiệt tình đột ngột làm La Linh Dư vừa bất ngờ song cũng không ngạc nhiên mấy —— bất ngờ là đại bá mẫu chưa bao giờ để ý đến nàng, không ngạc nhiên là vì trong nhà chỉ còn lại một biểu tiểu thư là nàng, cây còn lại quả to, Lục gia chẳng thế ngó lơ được.
Nhưng nghe Lục Anh nhiệt tình mời nàng đi đánh bóng, nụ cười khôn khéo trên mặt La Linh Dư đông cứng: cưỡi ngựa đánh bóng? Nàng nàng nàng không làm được đâu. Đâu chỉ không được, bất cứ việc xã giao nào yêu cầu vận động là La Linh Dư đều không thể tham gia.
Nhưng trưởng bối đã lên tiếng, nào có chuyện tiểu bối phản bác.
Lục Anh trực tiếp quyết định: “Ta đã cho người chuẩn bị phần áo cho con rồi, con nghỉ ngơi hai hôm đi, ngày mốt lại ra ngoài với ta. Con đến Kiến Nghiệp đã nửa tháng, cũng nên ra ngoài gặp mặt xã giao với các nữ lang.”
Vẫn là bá mẫu quen thuộc.
Vẫn là giọng điệu quen thuộc.
Nhất thời La Linh Dư hốt hoảng... Nhớ năm đó khi cha mẹ khỏe mạnh, đại bá phụ còn sống, dòng chính La gia bọn họ vẫn còn ở Nhĩ Dương, đại bá mẫu cũng không coi ai vào mắt như thế, chỉ biết bản thân vui vẻ sung sướng là được. Giờ đã nhiều năm trôi qua, đại bá mẫu vẫn không nhớ chuyện nàng không được vận động.
Lục Anh nói rồi đưa mắt nhìn cháu gái, thấy khóe miệng cháu gái chúm chím thì tưởng nàng thích, bà vui vẻ nói: “Thế cứ quyết định vậy đi.”
La Linh Dư sửng sốt: “... Ơ.”
Sao lại cứ quyết định vậy được?!
Nhưng Lục Anh đã phớt lờ nàng, vẫy gọi thị nữ Linh Ngọc ở ngoài phòng vào, bảo Linh Ngọc đo chiều cao để may áo. Lục Anh đã ấn định chuyện cưỡi ngựa đánh bóng, ở trước mặt đại bá mẫu mạnh mẽ, La Linh Dư buồn bã trong lòng, không tìm được cơ hội từ chối.
Thế là chuyện cưỡi ngựa đánh bóng đã được quyết định đâu vào đấy.
Lục Anh vừa đi, La Linh Dư bắt đầu hoảng hốt. Nàng vì rơi xuống nước nên mới dưỡng bệnh, nhưng bây giờ đã mất ráo tâm tình, không ngừng đi lui đi tới trước cửa sổ. La Linh Dư nghiêng đầu, trông thấy ở trong sân ngoài cửa sổ, muội muội La Vân Họa đang đứng bên vừa hoa, bàn tay lúc xòe lúc khép, bông hoa nở rộ trên tay cô bé rồi lại biến mất.
La Linh Dư nằm trên khung cửa, gõ vào song gỗ: “Muội chơi gì thế? Phải đi học đàn rồi!”
Vất vả lắm La Vân Họa mới nhân lúc tỷ tỷ có chuyện mà lén lút chơi, ấy vậy mà mới một lúc đã bị phát hiện rồi. Hai vai cô bé run lên, xụ mặt đứng dậy. La Linh Dư tò mò nhìn vào tay cô bé: “Muội đang biến ảo thuật hả? Biến thế nào vậy?”
La tiểu nương tử không thích cầm kỳ thi họa, chỉ thích nô đùa. Tỷ tỷ hỏi như thế tức là có cơ hội không cần học đàn bây giờ, tiểu nương tử lập tức nhảy lên, hai mắt lấp lánh chạy ào đến: “Là tam... là muội mới học được ảo thuật đó, muội dạy tỷ chơi nhé!”
***
Ngày hôm sau, La Linh Dư còn đang phiền não không biết nên lấy cớ gì để từ chối trò cưỡi ngựa đánh bóng của Lục Anh, thì thị nữ Linh Ngọc đi vào thông báo: “Nữ lang, nhị lang và tam lang nghe nói người bị bệnh nên cùng đến đây thăm người.”
Linh Ngọc bất ngờ: “Sao nhị lang và tam lang lại đi cùng nhỉ?”
La Linh Dư cũng ngẩn người. Có lẽ nhị lang đại diện các lang quân khác đến hỏi thăm, cũng thay thế mẫu thân là Lục phu nhân đến thăm; còn Lục tam lang tới thì đơn giản hơn rồi... Chàng đẩy nàng xuống nước mà. Mãi không thấy chàng đến thăm, La Linh Dư cũng đã chuẩn bị tâm lý trước sự bạc tình của chàng rồi. Nhưng giờ Lục tam lang lại đến... quả nhiên vị biểu ca này thật hỉ nộ vô thường.
Quả đúng là vậy, hai lang quân cởi hài ở ngoài cửa xong bèn chân thành đi vào, ngồi xuống sạp. La Linh Dư ngồi trên ghế chính chào đón, ánh mắt mờ mịt lướt qua mặt Lục Hiển, lại nhìn sang Lục tam lang Lục Quân cao quý như núi băng không thể với đến ở sau hắn.
Lục Quân nhướn mày, ánh mắt thoát chạm vào cái nhìn của La Linh Dư trong chốc lát. Đôi mắt chàng trong veo lạnh nhạt, áo khoác phe phẩy như mây, chàng cất tiếng hỏi: “La muội muội...”
La Linh Dư thoắt đỏ bừng mặt: Ghét ghê... Chàng gọi nàng là gì cơ?!
Lục Quân: “Không có ở đây à?”
La Linh Dư: “Hả?”
Trố mắt nhìn Lục tam lang cả buổi, La Linh Dư mới đỏ mặt, ý thức được e là Lục Quân không gọi nàng mà đang hỏi tiểu muội muội La Vân Họa. Trong lòng lấy làm lạ không biết vì sao muội muội lại quen tam biểu ca, còn được tam biểu ca gọi là “muội muội”. Nàng qua lại với chàng cũng nửa tháng rồi, thế mà chàng vẫn lạnh lùng gọi “biểu muội”, không khác gì các biểu tiểu thư khác... La Linh Dư che giấu sự hâm mộ trong lòng, thoái thác: “Họa Nhi đang học chữ.”
Lục Quân chậm rãi nói: “Chữ của ta cũng không xấu, đủ để dạy muội ấy. Muội ấy đang ở đâu?”
La Linh Dư: “...”
Trong lòng ghen tỵ lắm rồi.
Nàng cố làm như vô tình chỉ phương hướng, rồi nhìn Lục Quân đứng dậy rời đi thật. Nàng hừ thầm trong bụng, sau đó nghiêng đầu dồn sự chú ý lên Lục Hiển vẫn cầm cốc trà nhìn hai người. Lục nhị lang như gió mát trăng lạnh, nói: “Có vẻ quan hệ giữa tam đệ và biểu muội không tệ.”
La Linh Dư hỏi ngược lại: “... Nhị biểu ca nhìn đâu ra mà nói muội và tam biểu ca có quan hệ không tệ? Rõ ràng tam biểu ca rất ghét muội mà.”
Lục Hiển bất ngờ: “Ghét ư? Đệ ấy thích thì có.”
La Linh Dư: “...”
Nhị biểu ca bị mù à?
Lục Hiển từ tốn nói: “Tam lang không quen qua lại với các biểu tỷ biểu muội, có thể nói với muội hơn hai câu cũng đã làm huynh đủ ngạc nhiên rồi.” Mắt hắn chợt lóe sáng, “Trước nhìn tam lang như thế... huynh cứ tưởng đệ ấy đang giỡn muội, giờ nghĩ lại, e là có thái độ khác, chứng tỏ có vấn đề.”
La Linh Dư nghiêng người tới trước, muốn nghe Lục Hiển nói nhiều hơn hai câu, nhưng Lục Hiển lại cụp mắt không nói thêm. Đuôi mắt hắn liếc nhìn dung mạo như trăng của biểu muội, lòng dạ tiu nghỉu. Biểu muội xinh đẹp đến nhường này, có lẽ cũng giống các nữ lang khác, chỉ thích mỗi tam đệ? Nếu không vì sao lại nghiêng người tới trước?
La Linh Dư nhanh chóng bắt được biểu cảm chợt lóe rồi biến mất của hắn. Trong lòng hơi ngẩn ngơ, La Linh Dư hỏi: “Vì sao biểu ca cứ nhắc đến tam biểu ca mà không nói gì về mình? Hôm đó sau buổi tiệc, biểu bá mẫu mãi không cho biểu ca ra ngoài... Biểu ca cũng bị mắng hả? Là muội có lỗi với biểu ca.”
Lục Hiển vội khoát tay lia lịa: “Không có đâu...”
La Linh Dư giơ tay, cười tít mắt: “Muội làm ảo thuật cho biểu ca xem nhé.”
Đôi mắt lấp lánh như mặt hồ của nàng nhìn thẳng vào lang quân trước mặt, bàn tay vươn ra từ trong ống tay áo, nhẹ nhàng xòe gập lật qua lật lại...
Lúc Lục Quân kéo cửa đi vào thì trông thấy trên tay La Linh Dư đột nhiên xuất hiện một đóa ngọc lan, nàng mỉm cười khoe Lục Hiển: “Biểu ca có thấy vui không?”
Tam lang Lục Quân ở cửa nghẹt thở: “...”
Đây không phải là trò ảo thuật của chàng sao?! Lấy trò ảo thuật của chàng để chọc cười Lục Hiển?!
Sĩ tộc và thứ tộc có ranh giới tự nhiên, thế nên cũng cần phải bảo vệ quan hệ dài lâu giữa sĩ tộc với nhau, mà cách thường dùng nhất chính là liên hôn. Sĩ không lấy thứ, không cưới người ngoài. Hiện tại các lang quân Lục gia đã lần lượt đến tuổi thành thân, đón các biểu tiểu thư đến Lục gia cũng ít nhiều cân nhắc về chuyện cưới gả... Không ngờ Lục phu nhân kiêu căng đã quen, vì để chỉnh một mình La Linh Dư mà đắc tội với không ít người.
Lục phu nhân hối hận không thôi.
Việc đã đến nước này rồi thì chỉ có cách ra sức bù đắp. Lục lão phu nhân thở dài: “Đều do trong nhà ta chỉ có mỗi nhi lang, không có nữ lang...”
Những câu lỡ lời của Lục phu nhân lại không quá nặng nề tới nỗi đặc biệt đến cửa tặng quà bồi tội, mà cũng không quá nhỏ để làm như không có gì. Trong tình cảnh này, chỉ cần nhà có nữ lang năng qua lại, giao tiếp nhiều hơn là được. Lúc các tỷ muội cùng chơi đùa, trong lúc vô tình cố ý nói rõ ra thì hiểu lầm sẽ biến mất thôi. Khổ nỗi Lục gia lại dương thịnh âm suy... Đâu thể để các nam lang đến chỗ các nữ lang giải thích chuyện nhỏ này được?
Lục phu nhân buồn bã: “Nếu Thanh Dực của ta vẫn còn ở khuê phòng thì chuyện đâu đến nỗi.”
Lục Thanh Dực là đại nương Lục gia, đã sớm gả đến Hán Trung, mà nước ở xa không giải được cái khát ở gần.
Cũng đã mấy năm Lục lão phu nhân không được gặp cháu gái, sắc mặt càng u ám. Vì lý do chỉ hỏi riêng một mình Lục đại phu nhân, nên các cô tẩu đồng vai lứa khác không đến. Lúc này ngồi trong trướng, ngoài Lục lão phu nhân và Lục gia đại phu nhân ra thì chỉ có mỗi cô con gái mà Lục lão phu nhân thương yêu nhất – chính là Lục Anh về lại nhà mẹ sau khi trượng phu qua đời.
Lục Anh nhìn hai người thở dài thì không khỏi ho khan: “Không phải linh Dư vẫn còn ở đây sao?”
Đôi mắt đục ngầu của Lục lão phu nhân bừng sáng, bà cười bảo: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên La nương tử.”
La Linh Dư mỗi ngày hai buổi sớm tối đều đến viếng thăm, trong trí nhớ chính là một nương tử xinh đẹp động lòng. Chỉ là sau đêm hôm ấy, nàng lấy cớ dưỡng bệnh nên không còn ra ngoài đi lại nữa. Có lẽ cũng bị Lục phu nhân làm đau lòng... Nghĩ đến đây, Lục lão phu nhân lại trợn to mắt lườm con dâu.
Lục phu nhân Trương Minh Lan tái mặt, lại tức Lục Anh lắm chuyện, cố tình muốn bà bị cười nhạo. Dù Lục Anh không nhắc đến, chẳng lẽ bà không tự nhớ ra La Linh Dư sao? Lục phu nhân liếc Lục Anh, giọng tuy nhe nhàng song lại có vẻ khinh bỉ: “Từ khi La nương tử đến nhà mình, ta chưa thấy bá mẫu ruột là cô chăm sóc quan tâm nó lần nào.”
“Cả ngày cô chỉ biết ra ngoài du sơn ngoạn thủy, sao không nhớ dẫn cháu gái của cô ra cửa gặp mọi người?”
“Nếu không có gì bất trắc thì cô cháu gái ấy sẽ ở lại nhà chúng ta lâu dài. Quan hệ xã giao rộng như vậy, nó ở Kiến Nghiệp mà không ai biết sao được?”
Lục Anh: “...”
Một lần nữa bị Lục phu nhân chế giễu mình không làm tròn bổn phận, bà đỏ bừng mặt lúng túng. Nhưng bà cũng lập tức cãi lại: “Sao ta và tiểu nương tử như La Linh Dư có thể đi chơi với nhau được? Những ngày ta gặp hằng ngày, con bé có thể gặp được ư. Nó vẫn nên tìm các nữ lang đồng lứa chơi mới đúng... Nhưng nhà chúng ta làm gì có nữ lang đồng lứa? Không phải mỹ nhân xinh đẹp bị tẩu làm tức giận bỏ đi rồi sao, các lang quân lại mất hứng...”
Vòng vèo một hồi lại quay về bà, Lục phu nhân tái mặt.
Lục lão phu nhân nhìn hai người không hợp nhau đâm thọc không ngừng, đầu đau như búa bổ. Cộp cộp cộp, bà gõ gậy xuống sàn làm hai người ngậm miệng, cả giận nói: “Đừng ồn nữa! Không thể nghĩ đối sách được hả, rốt cuộc làm thế nào, hai người bàn bạc đi.”
Một lúc sau, Lục Anh mới nói: “Chuyện này thì có là gì. Hai ngày nữa con có hẹn người ta cưỡi ngựa đánh cầu. Không phải trước đó đã hứa sẽ dẫn Linh Dư đi theo sao? Con sẽ mặt dày dẫn con bé đi, rồi bảo bạn bè của con cũng dẫn các nữ lang theo, cho mọi người nhận mặt Linh Dư. Với tài nghệ của Linh Dư, chí ít không thể chọc giận mọi người như ai đó được.”
Lục phu nhân lại bị cạnh khóe, sắc mặt vốn nghiêm túc càng trở nên căng thẳng.
Thế là đã tìm được phương án giải quyết rồi, lúc này Lục Anh sắm vai bá mẫu thân thiết, rời khỏi viện của Lục lão phu nhân, đi đến Tuyết Tố viện thăm La Linh Dư đang dưỡng bệnh. Bá mẫu giá lâm, La Linh Dư nơm nớp lo sợ, đứng dậy đi ra đón. Lục Anh nhiệt tình đột ngột làm La Linh Dư vừa bất ngờ song cũng không ngạc nhiên mấy —— bất ngờ là đại bá mẫu chưa bao giờ để ý đến nàng, không ngạc nhiên là vì trong nhà chỉ còn lại một biểu tiểu thư là nàng, cây còn lại quả to, Lục gia chẳng thế ngó lơ được.
Nhưng nghe Lục Anh nhiệt tình mời nàng đi đánh bóng, nụ cười khôn khéo trên mặt La Linh Dư đông cứng: cưỡi ngựa đánh bóng? Nàng nàng nàng không làm được đâu. Đâu chỉ không được, bất cứ việc xã giao nào yêu cầu vận động là La Linh Dư đều không thể tham gia.
Nhưng trưởng bối đã lên tiếng, nào có chuyện tiểu bối phản bác.
Lục Anh trực tiếp quyết định: “Ta đã cho người chuẩn bị phần áo cho con rồi, con nghỉ ngơi hai hôm đi, ngày mốt lại ra ngoài với ta. Con đến Kiến Nghiệp đã nửa tháng, cũng nên ra ngoài gặp mặt xã giao với các nữ lang.”
Vẫn là bá mẫu quen thuộc.
Vẫn là giọng điệu quen thuộc.
Nhất thời La Linh Dư hốt hoảng... Nhớ năm đó khi cha mẹ khỏe mạnh, đại bá phụ còn sống, dòng chính La gia bọn họ vẫn còn ở Nhĩ Dương, đại bá mẫu cũng không coi ai vào mắt như thế, chỉ biết bản thân vui vẻ sung sướng là được. Giờ đã nhiều năm trôi qua, đại bá mẫu vẫn không nhớ chuyện nàng không được vận động.
Lục Anh nói rồi đưa mắt nhìn cháu gái, thấy khóe miệng cháu gái chúm chím thì tưởng nàng thích, bà vui vẻ nói: “Thế cứ quyết định vậy đi.”
La Linh Dư sửng sốt: “... Ơ.”
Sao lại cứ quyết định vậy được?!
Nhưng Lục Anh đã phớt lờ nàng, vẫy gọi thị nữ Linh Ngọc ở ngoài phòng vào, bảo Linh Ngọc đo chiều cao để may áo. Lục Anh đã ấn định chuyện cưỡi ngựa đánh bóng, ở trước mặt đại bá mẫu mạnh mẽ, La Linh Dư buồn bã trong lòng, không tìm được cơ hội từ chối.
Thế là chuyện cưỡi ngựa đánh bóng đã được quyết định đâu vào đấy.
Lục Anh vừa đi, La Linh Dư bắt đầu hoảng hốt. Nàng vì rơi xuống nước nên mới dưỡng bệnh, nhưng bây giờ đã mất ráo tâm tình, không ngừng đi lui đi tới trước cửa sổ. La Linh Dư nghiêng đầu, trông thấy ở trong sân ngoài cửa sổ, muội muội La Vân Họa đang đứng bên vừa hoa, bàn tay lúc xòe lúc khép, bông hoa nở rộ trên tay cô bé rồi lại biến mất.
La Linh Dư nằm trên khung cửa, gõ vào song gỗ: “Muội chơi gì thế? Phải đi học đàn rồi!”
Vất vả lắm La Vân Họa mới nhân lúc tỷ tỷ có chuyện mà lén lút chơi, ấy vậy mà mới một lúc đã bị phát hiện rồi. Hai vai cô bé run lên, xụ mặt đứng dậy. La Linh Dư tò mò nhìn vào tay cô bé: “Muội đang biến ảo thuật hả? Biến thế nào vậy?”
La tiểu nương tử không thích cầm kỳ thi họa, chỉ thích nô đùa. Tỷ tỷ hỏi như thế tức là có cơ hội không cần học đàn bây giờ, tiểu nương tử lập tức nhảy lên, hai mắt lấp lánh chạy ào đến: “Là tam... là muội mới học được ảo thuật đó, muội dạy tỷ chơi nhé!”
***
Ngày hôm sau, La Linh Dư còn đang phiền não không biết nên lấy cớ gì để từ chối trò cưỡi ngựa đánh bóng của Lục Anh, thì thị nữ Linh Ngọc đi vào thông báo: “Nữ lang, nhị lang và tam lang nghe nói người bị bệnh nên cùng đến đây thăm người.”
Linh Ngọc bất ngờ: “Sao nhị lang và tam lang lại đi cùng nhỉ?”
La Linh Dư cũng ngẩn người. Có lẽ nhị lang đại diện các lang quân khác đến hỏi thăm, cũng thay thế mẫu thân là Lục phu nhân đến thăm; còn Lục tam lang tới thì đơn giản hơn rồi... Chàng đẩy nàng xuống nước mà. Mãi không thấy chàng đến thăm, La Linh Dư cũng đã chuẩn bị tâm lý trước sự bạc tình của chàng rồi. Nhưng giờ Lục tam lang lại đến... quả nhiên vị biểu ca này thật hỉ nộ vô thường.
Quả đúng là vậy, hai lang quân cởi hài ở ngoài cửa xong bèn chân thành đi vào, ngồi xuống sạp. La Linh Dư ngồi trên ghế chính chào đón, ánh mắt mờ mịt lướt qua mặt Lục Hiển, lại nhìn sang Lục tam lang Lục Quân cao quý như núi băng không thể với đến ở sau hắn.
Lục Quân nhướn mày, ánh mắt thoát chạm vào cái nhìn của La Linh Dư trong chốc lát. Đôi mắt chàng trong veo lạnh nhạt, áo khoác phe phẩy như mây, chàng cất tiếng hỏi: “La muội muội...”
La Linh Dư thoắt đỏ bừng mặt: Ghét ghê... Chàng gọi nàng là gì cơ?!
Lục Quân: “Không có ở đây à?”
La Linh Dư: “Hả?”
Trố mắt nhìn Lục tam lang cả buổi, La Linh Dư mới đỏ mặt, ý thức được e là Lục Quân không gọi nàng mà đang hỏi tiểu muội muội La Vân Họa. Trong lòng lấy làm lạ không biết vì sao muội muội lại quen tam biểu ca, còn được tam biểu ca gọi là “muội muội”. Nàng qua lại với chàng cũng nửa tháng rồi, thế mà chàng vẫn lạnh lùng gọi “biểu muội”, không khác gì các biểu tiểu thư khác... La Linh Dư che giấu sự hâm mộ trong lòng, thoái thác: “Họa Nhi đang học chữ.”
Lục Quân chậm rãi nói: “Chữ của ta cũng không xấu, đủ để dạy muội ấy. Muội ấy đang ở đâu?”
La Linh Dư: “...”
Trong lòng ghen tỵ lắm rồi.
Nàng cố làm như vô tình chỉ phương hướng, rồi nhìn Lục Quân đứng dậy rời đi thật. Nàng hừ thầm trong bụng, sau đó nghiêng đầu dồn sự chú ý lên Lục Hiển vẫn cầm cốc trà nhìn hai người. Lục nhị lang như gió mát trăng lạnh, nói: “Có vẻ quan hệ giữa tam đệ và biểu muội không tệ.”
La Linh Dư hỏi ngược lại: “... Nhị biểu ca nhìn đâu ra mà nói muội và tam biểu ca có quan hệ không tệ? Rõ ràng tam biểu ca rất ghét muội mà.”
Lục Hiển bất ngờ: “Ghét ư? Đệ ấy thích thì có.”
La Linh Dư: “...”
Nhị biểu ca bị mù à?
Lục Hiển từ tốn nói: “Tam lang không quen qua lại với các biểu tỷ biểu muội, có thể nói với muội hơn hai câu cũng đã làm huynh đủ ngạc nhiên rồi.” Mắt hắn chợt lóe sáng, “Trước nhìn tam lang như thế... huynh cứ tưởng đệ ấy đang giỡn muội, giờ nghĩ lại, e là có thái độ khác, chứng tỏ có vấn đề.”
La Linh Dư nghiêng người tới trước, muốn nghe Lục Hiển nói nhiều hơn hai câu, nhưng Lục Hiển lại cụp mắt không nói thêm. Đuôi mắt hắn liếc nhìn dung mạo như trăng của biểu muội, lòng dạ tiu nghỉu. Biểu muội xinh đẹp đến nhường này, có lẽ cũng giống các nữ lang khác, chỉ thích mỗi tam đệ? Nếu không vì sao lại nghiêng người tới trước?
La Linh Dư nhanh chóng bắt được biểu cảm chợt lóe rồi biến mất của hắn. Trong lòng hơi ngẩn ngơ, La Linh Dư hỏi: “Vì sao biểu ca cứ nhắc đến tam biểu ca mà không nói gì về mình? Hôm đó sau buổi tiệc, biểu bá mẫu mãi không cho biểu ca ra ngoài... Biểu ca cũng bị mắng hả? Là muội có lỗi với biểu ca.”
Lục Hiển vội khoát tay lia lịa: “Không có đâu...”
La Linh Dư giơ tay, cười tít mắt: “Muội làm ảo thuật cho biểu ca xem nhé.”
Đôi mắt lấp lánh như mặt hồ của nàng nhìn thẳng vào lang quân trước mặt, bàn tay vươn ra từ trong ống tay áo, nhẹ nhàng xòe gập lật qua lật lại...
Lúc Lục Quân kéo cửa đi vào thì trông thấy trên tay La Linh Dư đột nhiên xuất hiện một đóa ngọc lan, nàng mỉm cười khoe Lục Hiển: “Biểu ca có thấy vui không?”
Tam lang Lục Quân ở cửa nghẹt thở: “...”
Đây không phải là trò ảo thuật của chàng sao?! Lấy trò ảo thuật của chàng để chọc cười Lục Hiển?!
Tác giả :
Y Nhân Khuê Khuê