Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Chương 69
Editor: Đen
Beta: Cyane
–
Những trò chơi xung quanh vòng quay bánh xe quay và tàu lượn siêu tốc đều vô cùng kích thích, càng đi về phía trước, bọn họ đi ngang qua trò cái búa, tháp rơi tự do, đu ngược người trên xà ngang, v.v Nhan Lộ Thanh nhìn những người khác đang ngồi ở trên, còn có vài tiếng hét đinh tai nhức óc của mấy cô gái, cô liền kéo Cố Từ đi nhanh khỏi khu vực nguy hiểm.
Tới khu tiếp theo, lại xuất hiện mấy trò mới mẻ khác. Trong đó có ngôi nhà đầy màu sắc, treo một bảng hiệu “Giải thưởng kỹ thuật diễn xuất”, nhìn có vẻ rất mới mẻ, Nhan Lộ Thanh cũng kéo tay Cố Từ đi lại xem.
Đây là một trò chơi đóng vai nhân vật, người chơi mỗi đợt sẽ rút thẻ, hai người một nhóm, rút được bộ truyện cần bao nhiêu nhân vật thì sẽ có bấy nhiêu người chơi. Nói cách khác, có bốn nhân vật thì gộp hai nhóm, sáu nhân vật thì gộp ba nhóm lại.
“Chúng ta chơi trò này đi!” Nhan Lộ Thanh phấn khởi quay đầu: “Nhìn có vẻ vui, đúng lúc em đi nãy giờ cũng mệt rồi, vào trong này chắc là chỉ ngồi chơi thôi.”
Cố Từ chớp mắt thay cho gật đầu, Nhan Lộ Thanh đã bắt được sóng của Cố Từ, kéo anh đi vào căn nhà này.
Hai người đứng ở chỗ rút thăm, Nhan Lộ Thanh đưa tay Cố Từ đến chỗ rút thẻ: “Em không hay chơi rút thẻ, sợ rút ra bộ có kết BE, anh rút đi.”
Cùng rút thăm với hai người bọn họ còn có bốn nhóm, bốn nhóm tám người đó rút được mỗi nhóm bốn người chơi, còn Cố Từ rút được nhóm hai người chơi.
Nói cách khác, bọn họ không cần ghép nhóm với người lạ.
Nhan Lộ Thanh vui vẻ cầm tờ kịch bản vào phòng, tập thoại cùng Cố Từ.
Mặc dù đi vào với tâm trạng mới mẻ, nhưng câu chuyện này nhàm chán và xấu hổ hơn cô nghĩ một tí.
Là chuyện tình yêu chốn giang hồ võ hiệp, kịch bản quen thuộc, nhìn sơ qua lời thoại, nhiều lời thoại có hơi xấu hổ lúng túng.
Nhan Lộ Thanh nhìn từ đầu đến cuối rồi đưa cho Cố Từ: “Em không thích lời thoại của nữ chính, đúng là nhàm chán, chả được mấy câu.”
Kiểu lạnh lùng đó không phải gu mà cô muốn diễn, với lại có ít thoại như vậy, cô còn chưa kịp nhập tâm thì đã hết rồi.
Cố Từ nhìn hành động của cô, khẽ nhíu mày: “Không thích thì đưa cho anh à?”
“Ừm.” Nhan Lộ Thanh thừa lúc anh không để ý, đứng dậy lấy kịch bản trong tay anh rồi chạy ra chỗ khác, tất cả động tác như mây trôi nước chảy: “Chúng ta đổi đi, dù sao cũng đâu phải lần đầu.”
Dừng một chút, cô chỉ lên đầu Cố Từ và chỉ lên đầu mình: “Thế này càng hợp với hai chiếc băng đô cài tóc hơn.”
“…”
Một bên chơi xấu, một bên thỏa hiệp, trò chơi bắt đầu.
Đây là câu chuyện tình của đệ nhất kiếm khách và giáo chủ ma giáo, vừa mở màn, hai người đều không hợp mắt đối phương, nhưng do tính cách, trên hình thức là nam chính trêu ghẹo nữ chính. Nữ chính quá lạnh lùng, mà lời thoại của nam chính như được bôi mỡ.
Thế nhưng những lời nói hoa mỹ đấy được Nhan Lộ Thanh thích ứng khá nhanh.
Cô vào vai sinh động như thật, đặc biệt là những lúc Cố Từ lạnh lùng nói thoại của nữ chính thì cô lại càng hưng phấn.
Đến khi tình cảm có tiến triển, lời thoại của nam chính như không có gì có thể ngăn lại, mở miệng là “Nương tử”, “Phu nhân”.
Điều gì là hạnh phúc nhất thế giới? Đây chính là niềm hạnh phúc nhất thế giới.
Nhan Lộ Thanh rất vui, thậm chí không hài lòng với lời thoại của nam chính, đến khi nữ chính không còn lạnh mặt với nam chính nữa, Nhan Lộ Thanh ngẫu hứng phát huy, nhất định phải khen một câu: “Nương tử thật hiền hậu.”
Đến khi biết nữ chính không có mẫu thân còn có gia cảnh bi thảm, Nhan Lộ Thanh tiếp tục tự phát huy, nói ra câu mà không hề có trong kịch bản: “Nương tử, nàng thật là thảm!”
Cứ như vậy, dựa vào lời nói hoa mỹ của nam chính, nữ chính thì ỡm ờ, hai nhân vật chính nhanh chóng động phòng hoa chúc.
Trong đây viết, khi nữ chính được xốc khăn voan đỏ lên xinh đẹp như thế nào, nam chính nhìn như si như say, lúc này bầu không khí thật lãng mạn.
Nhan Lộ Thanh đọc theo kịch bản gốc của nam chính: “Ta vừa nghĩ tối nay sẽ có một đêm xuân cùng nương tử ở đây, ta dường như phát điên, đứng ngồi không yên.”
Kịch bản viết khúc này nữ chính nên “hơi xấu hổ đỏ mặt”, nhưng khuôn mặt trắng nõn của Cố Từ vẫn như cũ, không hề đỏ một chút nào. Không như Nhan Lộ Thanh đang tập trung, sắc mặt anh không đổi, nói ra lời thoại của nữ chính: “Vậy cút ra ngoài đi.”
Không hiểu sao, Nhan Lộ Thanh cảm thấy khi anh đọc câu này chắc chắn là có xíu cảm xúc nhất định.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười “Phì” một tiếng.
Nội dung kế tiếp của cốt truyện toàn là bug khó phân biệt được từng giai đoạn, vén màn sự thật là thuở thiếu niên nam nữ chính đã từng ở bên nhau. Nhưng bởi vì thân phận của hai người nếu thành thân sẽ gây nên sự đả kích rất lớn cho thế lực phản diện nào đó, nên đã bị một tông môn ác độc hạ độc khiến hai người mất trí nhớ, đường ai nấy đi.
Nữ chính lạnh lùng như vậy cũng do gặp nhiều tác dụng phụ của thuốc.
Thế lực phản diện không thể ngờ rằng hai người này đã mất trí nhớ thế mà vẫn thích đối phương, bây giờ còn thành hôn. Kết cục tất nhiên là hai người cùng uống thuốc giải, cùng nhau sống hạnh phúc, trở thành đôi phu thê nổi tiếng.
Chơi xong, hai người cùng nhau rời khỏi nơi này, tiếp tục đi dạo trong công viên giải trí.
“A…” Nhan Lộ Thanh nhớ lại câu chuyện vừa diễn xong, xúc động nói: “Không ngờ anh rút trúng cuộc tình của hai người mất trí nhớ.”
Cố Từ nhìn cô: “Sao vậy?”
“Không sao cả, không phải em thích nhất phim truyền hình máu chó sao, em cũng rất thích cuộc tình mất trí nhớ này.” Nhan Lộ Thanh dùng bàn tay khác giơ ngón cái với anh: “Rút hay lắm!”
Nương tử im lặng một lúc, lại hỏi cô: “Em rất thích à?”
“Đúng vậy.” Nhan Lộ Thanh bĩu môi: “Chẳng qua câu chuyện tình máu chó này còn lãng mạn hơn phim máu chó nữa.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến lãng mạn.” Cố Từ lại nhìn cô một cái.
Nhan Lộ Thanh chớp mắt: “Anh nghĩ xem, nếu như một người còn nhớ, người kia thì không nhớ gì, vậy thì sẽ thành người này giúp người kia tìm lại ký ức, chưa chắc đã nhớ ra cái gì. Nhưng nếu cả hai đều quên hết, nhưng vẫn thích đối phương, không phải càng khẳng định… Bọn họ chính là chân ái!”
*
Đi ra khỏi “Thưởng thức kĩ thuật diễn xuất”, Nhan Lộ Thanh liền không đi nổi nữa. Hai người đi ra khỏi khu vui chơi, tìm chỗ ăn cơm tối.
Chơi cả ngày, còn ăn no uống say, Nhan Lộ Thanh gần như là được vợ dìu về khách sạn. Cô tắm rửa sạch sẽ trước, còn chưa đến 10 giờ đã vào mộng đẹp.
Lần này thực sự là một giấc mơ đẹp.
Cô lại nằm mơ.
Nửa đêm, trong bóng tối Nhan Lộ Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ từ đảo mắt, muốn nhớ lại những hình ảnh mới xuất hiện trong giấc mơ vừa nãy, đầu óc trống rỗng.
Cô chậm rãi ngồi dậy, phản xạ có điều kiện nhìn sang bên cạnh.
Cố Từ không nằm trên giường.
Anh mặc bộ đồ ngủ đang ngồi bên giường, phía sau là cửa sổ tràn đầy ánh trăng, mặt mày yên tĩnh nhìn cô.
Không biết vì sao, rõ ràng Nhan Lộ Thanh không thể nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng khi đối diện với anh, trong lòng lại sinh ra cảm giác bi thương.
Không phải bi thương bình thường, còn nhiều hơn thế, nhưng cô không thế bắt lấy.
Nhan Lộ Thanh vén chăn lên đi đến cạnh anh, ôm eo Cố Từ.
“Sao anh vẫn chưa ngủ thế?”
Giọng của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Bởi vì một tiếng trước em…” Cố Từ dừng một chút, nói hoàn chỉnh: “Khóc.”
“…Em á?” Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Ừ.” Cố Từ sờ tóc cô: “Nằm mơ à?”
“…”
“Em cũng không biết em bị làm sao nữa.” Nhan Lộ Thanh dựa đầu vào ngực anh, buồn bã tức giận: “Gần đây em đều không thể nhớ được nội dung giấc mơ, một vài lần thì thôi đi, nhiều lần như thế khiến em rất khó chịu, sáng dậy biết mình đã nằm mơ mà không nhớ được gì…”
Cố Từ không lên tiếng, vẫn cứ ôm cô, nhẹ nhàng sờ tóc cô, dường như là đang làm dịch vụ vuốt lông.
Dù đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả, Nhan Lộ Thanh bị vuốt lông cũng từ từ bình tĩnh lại.
Không biết bây giờ đã mấy giờ, cũng không biết những lời nói của cô có nên nói ra hay không.
Nhưng Nhan Lộ Thanh biết đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nói bí mật của mình cho anh biết.
Cô Từ cảm nhận được người trong lồng ngực của mình ngồi thẳng dậy, đối diện với đôi mắt của Nhan Lộ Thanh, chuẩn xác đọc được ý nghĩ bên trong đó.
Đèn trong phòng không bật, giọng của anh có vẻ dịu dàng: “Em muốn nói gì à?”
“Cố Từ, mỗi câu nói tiếp theo của em đều là sự thật.” Nhan Lộ Thanh trịnh trọng nói: “Em lấy tình yêu giữa em và vợ ra thề.”
“…” Cố Từ híp mắt.
Nhan Lộ Thanh nhìn dáng vẻ này của anh, mặc dù không nói gì nhưng cũng có vẻ tin tưởng, cô tiếp tục nói: “Anh có nhớ bộ phim xuyên không máu chó hồi tháng trước không? Em kéo anh đi xem cái kết, trí nhớ của anh tốt như vậy chắc chưa quên đâu ha?”
Cố Từ gật đầu: “Nội dung cốt truyện đúng là khiến người ta khó quên.”
“Chuyện xuyên không này… Nói ra cũng không thể tưởng tượng nổi, thật ra em cũng đã trải qua.” Nhan Lộ Thanh nuốt nước bọt: “Chỉ là em không đơn giản là chỉ xuyên không đến đây, em… Xuyên vào một cuốn sách.”
Sau khi cô nói xong thì căng thẳng quan sát biểu cảm của Cố Từ, không hề thấy những biểu cảm như không tưởng tượng nổi. Trên mặt anh không có bất cứ sự kinh ngạc nào, chỉ như có một số nghi ngờ đã được giải đáp.
Thậm chí còn như cổ vũ mà hỏi cô: “Ừ, sau đó thì sao.”
“???” Nhan Lộ Thanh buồn bực nói: “Sao anh chỉ có phản ứng thế này vậy!”
Cô không dám tin, thoát khỏi cái ôm của anh, chỉ vào Cố Từ nói: “Sao anh lại phản ứng thế này! Anh lại nói anh không có thuật đọc tâm xem!”
“…” Cố Từ cụp mắt xuống nở nụ cười: “Anh biết em không phải là người của thế giới này, cũng có thể đoán ra một số điều, nhưng anh không ngờ em sẽ nói cụ thể như thế.”
Nhan Lộ Thanh trừng to mắt như chuông đồng.
Cố Từ lại cười, giọng nói dịu dàng, kéo tay cô dỗ như dỗ con nít: “Em nghĩ anh sẽ có phản ứng gì? Anh diễn cho em xem.”
?
…?
Anh nói gì???
Cái con mẹ nó diễn cho em xem! Lại phóng măng trong vô thức rồi đó.
Nhan Lộ Thanh oán thầm xong, trừng hai mắt cũng không biết nên nói gì mới được.
“Vậy em không nói nữa.” Cô nghĩ một hồi: “Không phải anh nói anh cũng đoán được một số thứ sao? Vậy anh nói trước xem anh đoán được những gì rồi em nói tiếp.”
“Được.” Cố Từ dễ tính gật đầu, tâm trạng không tệ, anh từ từ nói từng điểm một: “Em ở thế giới này làm một số chuyện sẽ bị phạt, như vụ hốc cây và đèn thủy tinh kia.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Còn gì nữa không?”
“Ngoài ra.” Cố Từ nhẹ nhàng nói: “Em còn có người trợ giúp.”
“…!?” Nhan Lộ Thanh kinh ngạc.
Có lẽ cảm xúc trên mặt cô quá rõ ràng, Cố Từ tiện thể giải thích lý do: “DoraeThanh trong hốc cây, trong phòng còn có những thứ đồ kì lạ.”
Ồ… Chưa nói đến mấy thứ đồ kì lạ kia, chỉ lần trong hốc cây kia, lôi ra một đống băng gạc và thuốc khử trùng, thật sự là khiến người khác nghi ngờ.
“Người giúp em có thể cho em một số năng lực đặc biệt.” Cố Từ nói xong, lại đột nhiên nói tiếp: “Nhưng người đó cũng không có tác dụng gì lớn, nếu không thì em cũng không gặp sự cố những hai lần.”
“…” Không biết Makka Pakka đang bị đánh giá thế này có đang hắt xì từ xa không nữa.
Cách đây không lâu Nhan Lộ Thanh đã nghĩ đến điều tương tự.
Không phải “người giúp đỡ” vô dụng, mà là cái gọi là bàn tay vàng của người xuyên sách cũng không thể giải quyết được những vấn đề của người xuyên sách. Không biết người khác thế nào, dù sao thì bàn tay vàng của cô chỉ dùng để giải trí, được Makka Pakka khen, nói những thứ này của cô toàn là đồ tốt.
Dù sao cô cũng rất thích niềm vui mà đồ chơi này mang lại.
Nhan Lộ Thanh hít sâu một hơi: “Còn gì nữa không?”
“…” Cố Từ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm của cô, cũng không nói nữa mà bắt đầu vỗ về… Anh lắc đầu: “Không còn nữa, em nói đi.”
Sau đó lại kéo cô gần thêm một chút, Nhan Lộ Thanh bất đắc dĩ, hai tay lại ôm lấy vòng eo chắc chắn của vợ.
“Thật ra những điều anh đoán được cũng không sai lắm.” Cô nói thêm những chi tiết nhỏ: “Vậy em nói từ khi bắt đầu, anh có biết là như đang diễn phim vậy, khi xuyên tới đây thì người ở thế giới thực phải trải qua một số chuyện…”
“Cơ thể gốc của em…” Cố Từ dừng lại một chút mới hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đột nhiên… Trên cao xảy ra….” Nhan Lộ Thanh đã có thể bình tĩnh nói ra chuyện này: “Tai nạn máy bay.”
“Lúc đó em lên máy bay đến trường đại học ở thành phố, lúc đó máy bay rung lắc vô cùng mạnh, em từ buồng vệ sinh đi về chỗ ngồi đọc tiểu thuyết, quên khóa dây an toàn.”
“Khi đó máy bay càng rung mạnh hơn, nhưng em cũng không trải qua cảnh máy bay bị rơi, bởi vì trong quá trình máy bay bị rung lắc, đầu em bị đập một cái bốp vào ghế trước mặt, sau đó hôn mê.”
“…”
Nhan Lộ Thanh nhớ lại rồi nói: “Thật ra sau đó em cảm thấy bị xuyên qua đây cũng không tệ, không đau, nếu như phải trải qua cái chết thì khó chịu biết bao…”
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Cố Từ hỏi: “Sao em chắc chắn đó là tai nạn máy bay?”
Nhan Lộ Thanh lập tức lấy lại tinh thần: “Bởi vì nó lắc cực kì mạnh! Hơn nữa lại bất ngờ, còn không cho em thời gian thắt đai an toàn, đột nhiên lại nghiêng một góc chín mươi độ, cho nên em mới đập đầu vào ghế phía trước!”
Lần đầu tiên được ngồi máy bay mà lại gặp phải chuyện này, cô cũng rất bất đắc dĩ.
“Được rồi.” Cố Từ gật gật đầu, như đã tiếp thu kiến thức: “Em nói em xuyên vào một quyển sách, có nghĩa là…”
“Là nói đến thế giới này của anh.” Nhan Lộ Thanh lại từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, quan sát sắc mặt Cố Từ: “Thật ra vừa nãy em rất tò mò, sao anh lại không bắt được mấu chốt của vấn đề. Em suy nghĩ rất lâu không biết nên nói chuyện này cho anh thế nào… Em sợ anh không chịu nổi.”
“…” Trên đỉnh đầu Cố Từ hiện lên ba dấu chấm hỏi: “Không chịu nổi cái gì?”
Nhan Lộ Thanh ngẩn người: “Thì… biết là bản thân chỉ là một nhân vật trong sách, anh không có cảm nghĩ gì sao?”
Cố Từ: “Không có.”
“…” Đây chính là tự tin của kẻ mạnh sao?
Cố Từ lại nói: “Tiếp tục đi, những chuyện này đối với anh không quan trọng lắm, nói chuyện của em đi.”
“…”
Định nghĩa lại câu “Không quan trọng lắm”.
Nhan Lộ Thanh nghĩ nếu mình được thông báo bản thân chỉ là một nhân vật trong sách, cô nhất định sẽ sốc đến tận một năm.
Cô hắng giọng, nói tiếp: “Em đã chủ động nói cho anh nghe, cũng không nói dối… Nhưng em không muốn kể cho anh nghe nội dung của quyển tiểu thuyết này, cho nên cái này em sẽ cho qua.”
Anh ở trong sách rất thảm, bây giờ tốt biết bao nhiêu, biết mấy cái đó có tác dụng gì đâu chứ?
Sợ Cố Từ hỏi, Nhan Lộ Thanh lại nhấn mạnh nói: “Anh đừng hỏi, em không nói đâu!”
“…” Cố Từ chậm rãi cười: “Ừ, không hỏi.”
Tiếp đó, Nhan Lộ Thanh lại nói về bản thân.
“Em kể cho anh nghe về người giúp đỡ kia đi, thật ra nó rất đáng yêu, mặc dù trong lòng em vẫn hay chửi nó là trí tuệ nhân tạo thiểu năng.”
“Nó chính là một thực thể tồn tại vô cùng đặc biệt, rất đáng yêu, vừa xuất hiện đã bảo em đặt tên, em đặt là…”
Nói đến tên, giọng của Nhan Lộ Thanh nhỏ đi hẳn: “Makka Pakka.”
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối Cố Từ có vẻ mặt nghi ngờ: “Nó tên gì?”
Nhan Lộ Thanh không hề tự hào, càng lúng túng: “Tên… Makka Pakka.”
Trên mặt Cố Từ viết “Không hổ là em đặt tên”, anh gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi.
Nhan Lộ Thanh tiếp tục nói: “Nó cho em mấy siêu năng lực cực kỳ giải trí luôn.”
“Cái thứ nhất là…” Nhan Lộ Thanh ngừng một chút: “Nói anh có thể không tin, Wechat của em là màu đỏ. Vừa mới thấy em còn tưởng Wechat của cả thế giới này toàn màu đỏ.”
“Cái thứ đồ chơi này có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng điều kiện là phải add Wechat.”
Cố Từ cảm thấy hứng thú, anh hơi cong môi: “Hôm em thêm Wechat của anh, là ngày đầu tiên em biết chuyện này?”
“Ừm.”
Cố Từ còn cảm thấy hứng thú hơn, ngón tay của anh khẽ cọ vào mặt cô, cười hỏi: “Thêm Wechat của anh từ sớm như vậy, em đọc được những gì rồi?”
“…”
Sao anh hỏi không có vẻ tức giận tí nào vậy, sao lại nhìn phấn khởi thế?
Nói đến đây, vị trước mặt này cũng chính là nguyên nhân khiến cô và Makka Pakka phải hoài nghi về nhân sinh.
Nhan Lộ Thanh thở dài, thành thật lắc đầu: “Không đọc được gì cả.”
Làm thế nào cũng không thể đọc được nội tâm của Cố Từ, muốn thôi miên cũng không thôi miên nổi. Khiến Nhan Lộ Thanh càng hiểu rõ, có một số việc không phải chỉ cần cố gắng là có thể thành công.
Cô nói: “Suy nghĩ của mọi người trong Wechat của em, chỉ cần bấm vào khung chat của họ, em sẽ biết được họ đang nghĩ gì… Nhưng không đọc được của anh.”
“Thật không?”
Giọng nói của Cố Từ trở nên thấp hơn, không vì chuyện này mà có xíu vui vẻ hay tự hào nào, trái lại ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Lúc lâu sau, Nhan Lộ Thanh hơi lo lắng vì sự im lặng của anh, anh lại đột nhiên mở miệng: “Em mở Wechat ra.”
“…?”
Nhan Lộ Thanh nghi ngờ lấy điện thoại ở dưới gối ra rồi mở Wechat: “Anh muốn làm gì? Anh muốn nhìn em đọc suy nghĩ của người khác thế nào hả? Nhưng có thể là anh không thấy đâu…”
“Không cần cho anh xem.” Cố Từ cắt ngang lời cô: “Em xem đi.”
“Em?” Nhan Lộ Thanh càng nghi ngờ: “Em xem cái gì?”
“Không phải em nói, ấn vào khung chat của mấy người kia là có thể đọc được suy nghĩ của họ à?” Cố Từ nói: “Bây giờ xem khung chat của anh đi.”
“???” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ, trong lòng nói thầm em không đọc 1000 lần thì cũng đã đọc hơn 800 lần, toàn là phí công vô ích.
Nhưng cô vẫn làm theo, tìm khung chat của Cố Từ, vừa tìm vừa lẩm bẩm nói: “Có gì để xem đâu, em đã nói với anh rồi, anh bị Makka Pakka gọi là người có công cụ che chắn, em thử không biết bao nhiêu lần, cho dù thế nào thì không phải dấu chấm cũng là dấu chấm hỏi, nếu không thì là dấu ba chấm…”
Giọng nói của Nhan Lộ Thanh im bặt.
Trên đầu Cố Từ tỏa ra không ít bong bóng trong suốt, mấy lần trước cũng giống thế, cô tưởng lại là một trong bốn dấu câu đó.
Ngón tay vừa bấm vào, cả người ngẩn ra.
Cô kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
Từ khi Nhan Lộ Thanh xuyên đến đây, mấy chuyện khiến cô tò mò không nhiều lắm, mà suy nghĩ của Cố Từ chắc chắn là một trong số những chuyện đó, thậm chí còn trở thành nỗi ám ảnh của cô.
Cô cố gắng rất lâu, làm thế nào thì trong khung chat cũng chỉ hiện ra bốn dấu câu.
Vào giờ phút này, lần đầu tiên nó hiện chữ lên.
[Thích em.]
Không có màu sắc gì, vẫn là khung chat trong suốt độc nhất vô nhị của Cố Từ.
Nhưng chính vì trong suốt, chữ hiện lên càng rõ, càng dễ thấy.
Tay cô run lên, lại nhấn vào một cái bong bóng khác.
[Anh thích em.]
Giống như không hề thành thạo, mỗi câu sau sẽ nhiều hơn câu trước một chữ, bong bóng sau nhiều chữ hơn bong bóng trước.
[Nhan Lộ Thanh, anh thích em.]
Nhan Lộ Thanh như bị người khác điểm huyệt, không chớp mắt, trong nháy mắt, mấy chữ này liền biến mất.
Giọng nói của Cố Từ lại truyền đến.
“Sao rồi, đã đọc được chưa?”
Nhan Lộ Thanh sững sờ ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên cô có thể thấy được nội dung trong bong bóng của Cố Từ.
[Thích em.]
[Anh thích em.]
[Nhan Lộ Thanh, anh thích em.]
Lần đầu “đọc” được nội tâm của anh.
Nội dung cô đọc được… Chính là anh tỏ tình với mình.
Beta: Cyane
–
Những trò chơi xung quanh vòng quay bánh xe quay và tàu lượn siêu tốc đều vô cùng kích thích, càng đi về phía trước, bọn họ đi ngang qua trò cái búa, tháp rơi tự do, đu ngược người trên xà ngang, v.v Nhan Lộ Thanh nhìn những người khác đang ngồi ở trên, còn có vài tiếng hét đinh tai nhức óc của mấy cô gái, cô liền kéo Cố Từ đi nhanh khỏi khu vực nguy hiểm.
Tới khu tiếp theo, lại xuất hiện mấy trò mới mẻ khác. Trong đó có ngôi nhà đầy màu sắc, treo một bảng hiệu “Giải thưởng kỹ thuật diễn xuất”, nhìn có vẻ rất mới mẻ, Nhan Lộ Thanh cũng kéo tay Cố Từ đi lại xem.
Đây là một trò chơi đóng vai nhân vật, người chơi mỗi đợt sẽ rút thẻ, hai người một nhóm, rút được bộ truyện cần bao nhiêu nhân vật thì sẽ có bấy nhiêu người chơi. Nói cách khác, có bốn nhân vật thì gộp hai nhóm, sáu nhân vật thì gộp ba nhóm lại.
“Chúng ta chơi trò này đi!” Nhan Lộ Thanh phấn khởi quay đầu: “Nhìn có vẻ vui, đúng lúc em đi nãy giờ cũng mệt rồi, vào trong này chắc là chỉ ngồi chơi thôi.”
Cố Từ chớp mắt thay cho gật đầu, Nhan Lộ Thanh đã bắt được sóng của Cố Từ, kéo anh đi vào căn nhà này.
Hai người đứng ở chỗ rút thăm, Nhan Lộ Thanh đưa tay Cố Từ đến chỗ rút thẻ: “Em không hay chơi rút thẻ, sợ rút ra bộ có kết BE, anh rút đi.”
Cùng rút thăm với hai người bọn họ còn có bốn nhóm, bốn nhóm tám người đó rút được mỗi nhóm bốn người chơi, còn Cố Từ rút được nhóm hai người chơi.
Nói cách khác, bọn họ không cần ghép nhóm với người lạ.
Nhan Lộ Thanh vui vẻ cầm tờ kịch bản vào phòng, tập thoại cùng Cố Từ.
Mặc dù đi vào với tâm trạng mới mẻ, nhưng câu chuyện này nhàm chán và xấu hổ hơn cô nghĩ một tí.
Là chuyện tình yêu chốn giang hồ võ hiệp, kịch bản quen thuộc, nhìn sơ qua lời thoại, nhiều lời thoại có hơi xấu hổ lúng túng.
Nhan Lộ Thanh nhìn từ đầu đến cuối rồi đưa cho Cố Từ: “Em không thích lời thoại của nữ chính, đúng là nhàm chán, chả được mấy câu.”
Kiểu lạnh lùng đó không phải gu mà cô muốn diễn, với lại có ít thoại như vậy, cô còn chưa kịp nhập tâm thì đã hết rồi.
Cố Từ nhìn hành động của cô, khẽ nhíu mày: “Không thích thì đưa cho anh à?”
“Ừm.” Nhan Lộ Thanh thừa lúc anh không để ý, đứng dậy lấy kịch bản trong tay anh rồi chạy ra chỗ khác, tất cả động tác như mây trôi nước chảy: “Chúng ta đổi đi, dù sao cũng đâu phải lần đầu.”
Dừng một chút, cô chỉ lên đầu Cố Từ và chỉ lên đầu mình: “Thế này càng hợp với hai chiếc băng đô cài tóc hơn.”
“…”
Một bên chơi xấu, một bên thỏa hiệp, trò chơi bắt đầu.
Đây là câu chuyện tình của đệ nhất kiếm khách và giáo chủ ma giáo, vừa mở màn, hai người đều không hợp mắt đối phương, nhưng do tính cách, trên hình thức là nam chính trêu ghẹo nữ chính. Nữ chính quá lạnh lùng, mà lời thoại của nam chính như được bôi mỡ.
Thế nhưng những lời nói hoa mỹ đấy được Nhan Lộ Thanh thích ứng khá nhanh.
Cô vào vai sinh động như thật, đặc biệt là những lúc Cố Từ lạnh lùng nói thoại của nữ chính thì cô lại càng hưng phấn.
Đến khi tình cảm có tiến triển, lời thoại của nam chính như không có gì có thể ngăn lại, mở miệng là “Nương tử”, “Phu nhân”.
Điều gì là hạnh phúc nhất thế giới? Đây chính là niềm hạnh phúc nhất thế giới.
Nhan Lộ Thanh rất vui, thậm chí không hài lòng với lời thoại của nam chính, đến khi nữ chính không còn lạnh mặt với nam chính nữa, Nhan Lộ Thanh ngẫu hứng phát huy, nhất định phải khen một câu: “Nương tử thật hiền hậu.”
Đến khi biết nữ chính không có mẫu thân còn có gia cảnh bi thảm, Nhan Lộ Thanh tiếp tục tự phát huy, nói ra câu mà không hề có trong kịch bản: “Nương tử, nàng thật là thảm!”
Cứ như vậy, dựa vào lời nói hoa mỹ của nam chính, nữ chính thì ỡm ờ, hai nhân vật chính nhanh chóng động phòng hoa chúc.
Trong đây viết, khi nữ chính được xốc khăn voan đỏ lên xinh đẹp như thế nào, nam chính nhìn như si như say, lúc này bầu không khí thật lãng mạn.
Nhan Lộ Thanh đọc theo kịch bản gốc của nam chính: “Ta vừa nghĩ tối nay sẽ có một đêm xuân cùng nương tử ở đây, ta dường như phát điên, đứng ngồi không yên.”
Kịch bản viết khúc này nữ chính nên “hơi xấu hổ đỏ mặt”, nhưng khuôn mặt trắng nõn của Cố Từ vẫn như cũ, không hề đỏ một chút nào. Không như Nhan Lộ Thanh đang tập trung, sắc mặt anh không đổi, nói ra lời thoại của nữ chính: “Vậy cút ra ngoài đi.”
Không hiểu sao, Nhan Lộ Thanh cảm thấy khi anh đọc câu này chắc chắn là có xíu cảm xúc nhất định.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười “Phì” một tiếng.
Nội dung kế tiếp của cốt truyện toàn là bug khó phân biệt được từng giai đoạn, vén màn sự thật là thuở thiếu niên nam nữ chính đã từng ở bên nhau. Nhưng bởi vì thân phận của hai người nếu thành thân sẽ gây nên sự đả kích rất lớn cho thế lực phản diện nào đó, nên đã bị một tông môn ác độc hạ độc khiến hai người mất trí nhớ, đường ai nấy đi.
Nữ chính lạnh lùng như vậy cũng do gặp nhiều tác dụng phụ của thuốc.
Thế lực phản diện không thể ngờ rằng hai người này đã mất trí nhớ thế mà vẫn thích đối phương, bây giờ còn thành hôn. Kết cục tất nhiên là hai người cùng uống thuốc giải, cùng nhau sống hạnh phúc, trở thành đôi phu thê nổi tiếng.
Chơi xong, hai người cùng nhau rời khỏi nơi này, tiếp tục đi dạo trong công viên giải trí.
“A…” Nhan Lộ Thanh nhớ lại câu chuyện vừa diễn xong, xúc động nói: “Không ngờ anh rút trúng cuộc tình của hai người mất trí nhớ.”
Cố Từ nhìn cô: “Sao vậy?”
“Không sao cả, không phải em thích nhất phim truyền hình máu chó sao, em cũng rất thích cuộc tình mất trí nhớ này.” Nhan Lộ Thanh dùng bàn tay khác giơ ngón cái với anh: “Rút hay lắm!”
Nương tử im lặng một lúc, lại hỏi cô: “Em rất thích à?”
“Đúng vậy.” Nhan Lộ Thanh bĩu môi: “Chẳng qua câu chuyện tình máu chó này còn lãng mạn hơn phim máu chó nữa.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến lãng mạn.” Cố Từ lại nhìn cô một cái.
Nhan Lộ Thanh chớp mắt: “Anh nghĩ xem, nếu như một người còn nhớ, người kia thì không nhớ gì, vậy thì sẽ thành người này giúp người kia tìm lại ký ức, chưa chắc đã nhớ ra cái gì. Nhưng nếu cả hai đều quên hết, nhưng vẫn thích đối phương, không phải càng khẳng định… Bọn họ chính là chân ái!”
*
Đi ra khỏi “Thưởng thức kĩ thuật diễn xuất”, Nhan Lộ Thanh liền không đi nổi nữa. Hai người đi ra khỏi khu vui chơi, tìm chỗ ăn cơm tối.
Chơi cả ngày, còn ăn no uống say, Nhan Lộ Thanh gần như là được vợ dìu về khách sạn. Cô tắm rửa sạch sẽ trước, còn chưa đến 10 giờ đã vào mộng đẹp.
Lần này thực sự là một giấc mơ đẹp.
Cô lại nằm mơ.
Nửa đêm, trong bóng tối Nhan Lộ Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ từ đảo mắt, muốn nhớ lại những hình ảnh mới xuất hiện trong giấc mơ vừa nãy, đầu óc trống rỗng.
Cô chậm rãi ngồi dậy, phản xạ có điều kiện nhìn sang bên cạnh.
Cố Từ không nằm trên giường.
Anh mặc bộ đồ ngủ đang ngồi bên giường, phía sau là cửa sổ tràn đầy ánh trăng, mặt mày yên tĩnh nhìn cô.
Không biết vì sao, rõ ràng Nhan Lộ Thanh không thể nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng khi đối diện với anh, trong lòng lại sinh ra cảm giác bi thương.
Không phải bi thương bình thường, còn nhiều hơn thế, nhưng cô không thế bắt lấy.
Nhan Lộ Thanh vén chăn lên đi đến cạnh anh, ôm eo Cố Từ.
“Sao anh vẫn chưa ngủ thế?”
Giọng của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Bởi vì một tiếng trước em…” Cố Từ dừng một chút, nói hoàn chỉnh: “Khóc.”
“…Em á?” Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Ừ.” Cố Từ sờ tóc cô: “Nằm mơ à?”
“…”
“Em cũng không biết em bị làm sao nữa.” Nhan Lộ Thanh dựa đầu vào ngực anh, buồn bã tức giận: “Gần đây em đều không thể nhớ được nội dung giấc mơ, một vài lần thì thôi đi, nhiều lần như thế khiến em rất khó chịu, sáng dậy biết mình đã nằm mơ mà không nhớ được gì…”
Cố Từ không lên tiếng, vẫn cứ ôm cô, nhẹ nhàng sờ tóc cô, dường như là đang làm dịch vụ vuốt lông.
Dù đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả, Nhan Lộ Thanh bị vuốt lông cũng từ từ bình tĩnh lại.
Không biết bây giờ đã mấy giờ, cũng không biết những lời nói của cô có nên nói ra hay không.
Nhưng Nhan Lộ Thanh biết đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nói bí mật của mình cho anh biết.
Cô Từ cảm nhận được người trong lồng ngực của mình ngồi thẳng dậy, đối diện với đôi mắt của Nhan Lộ Thanh, chuẩn xác đọc được ý nghĩ bên trong đó.
Đèn trong phòng không bật, giọng của anh có vẻ dịu dàng: “Em muốn nói gì à?”
“Cố Từ, mỗi câu nói tiếp theo của em đều là sự thật.” Nhan Lộ Thanh trịnh trọng nói: “Em lấy tình yêu giữa em và vợ ra thề.”
“…” Cố Từ híp mắt.
Nhan Lộ Thanh nhìn dáng vẻ này của anh, mặc dù không nói gì nhưng cũng có vẻ tin tưởng, cô tiếp tục nói: “Anh có nhớ bộ phim xuyên không máu chó hồi tháng trước không? Em kéo anh đi xem cái kết, trí nhớ của anh tốt như vậy chắc chưa quên đâu ha?”
Cố Từ gật đầu: “Nội dung cốt truyện đúng là khiến người ta khó quên.”
“Chuyện xuyên không này… Nói ra cũng không thể tưởng tượng nổi, thật ra em cũng đã trải qua.” Nhan Lộ Thanh nuốt nước bọt: “Chỉ là em không đơn giản là chỉ xuyên không đến đây, em… Xuyên vào một cuốn sách.”
Sau khi cô nói xong thì căng thẳng quan sát biểu cảm của Cố Từ, không hề thấy những biểu cảm như không tưởng tượng nổi. Trên mặt anh không có bất cứ sự kinh ngạc nào, chỉ như có một số nghi ngờ đã được giải đáp.
Thậm chí còn như cổ vũ mà hỏi cô: “Ừ, sau đó thì sao.”
“???” Nhan Lộ Thanh buồn bực nói: “Sao anh chỉ có phản ứng thế này vậy!”
Cô không dám tin, thoát khỏi cái ôm của anh, chỉ vào Cố Từ nói: “Sao anh lại phản ứng thế này! Anh lại nói anh không có thuật đọc tâm xem!”
“…” Cố Từ cụp mắt xuống nở nụ cười: “Anh biết em không phải là người của thế giới này, cũng có thể đoán ra một số điều, nhưng anh không ngờ em sẽ nói cụ thể như thế.”
Nhan Lộ Thanh trừng to mắt như chuông đồng.
Cố Từ lại cười, giọng nói dịu dàng, kéo tay cô dỗ như dỗ con nít: “Em nghĩ anh sẽ có phản ứng gì? Anh diễn cho em xem.”
?
…?
Anh nói gì???
Cái con mẹ nó diễn cho em xem! Lại phóng măng trong vô thức rồi đó.
Nhan Lộ Thanh oán thầm xong, trừng hai mắt cũng không biết nên nói gì mới được.
“Vậy em không nói nữa.” Cô nghĩ một hồi: “Không phải anh nói anh cũng đoán được một số thứ sao? Vậy anh nói trước xem anh đoán được những gì rồi em nói tiếp.”
“Được.” Cố Từ dễ tính gật đầu, tâm trạng không tệ, anh từ từ nói từng điểm một: “Em ở thế giới này làm một số chuyện sẽ bị phạt, như vụ hốc cây và đèn thủy tinh kia.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Còn gì nữa không?”
“Ngoài ra.” Cố Từ nhẹ nhàng nói: “Em còn có người trợ giúp.”
“…!?” Nhan Lộ Thanh kinh ngạc.
Có lẽ cảm xúc trên mặt cô quá rõ ràng, Cố Từ tiện thể giải thích lý do: “DoraeThanh trong hốc cây, trong phòng còn có những thứ đồ kì lạ.”
Ồ… Chưa nói đến mấy thứ đồ kì lạ kia, chỉ lần trong hốc cây kia, lôi ra một đống băng gạc và thuốc khử trùng, thật sự là khiến người khác nghi ngờ.
“Người giúp em có thể cho em một số năng lực đặc biệt.” Cố Từ nói xong, lại đột nhiên nói tiếp: “Nhưng người đó cũng không có tác dụng gì lớn, nếu không thì em cũng không gặp sự cố những hai lần.”
“…” Không biết Makka Pakka đang bị đánh giá thế này có đang hắt xì từ xa không nữa.
Cách đây không lâu Nhan Lộ Thanh đã nghĩ đến điều tương tự.
Không phải “người giúp đỡ” vô dụng, mà là cái gọi là bàn tay vàng của người xuyên sách cũng không thể giải quyết được những vấn đề của người xuyên sách. Không biết người khác thế nào, dù sao thì bàn tay vàng của cô chỉ dùng để giải trí, được Makka Pakka khen, nói những thứ này của cô toàn là đồ tốt.
Dù sao cô cũng rất thích niềm vui mà đồ chơi này mang lại.
Nhan Lộ Thanh hít sâu một hơi: “Còn gì nữa không?”
“…” Cố Từ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm của cô, cũng không nói nữa mà bắt đầu vỗ về… Anh lắc đầu: “Không còn nữa, em nói đi.”
Sau đó lại kéo cô gần thêm một chút, Nhan Lộ Thanh bất đắc dĩ, hai tay lại ôm lấy vòng eo chắc chắn của vợ.
“Thật ra những điều anh đoán được cũng không sai lắm.” Cô nói thêm những chi tiết nhỏ: “Vậy em nói từ khi bắt đầu, anh có biết là như đang diễn phim vậy, khi xuyên tới đây thì người ở thế giới thực phải trải qua một số chuyện…”
“Cơ thể gốc của em…” Cố Từ dừng lại một chút mới hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đột nhiên… Trên cao xảy ra….” Nhan Lộ Thanh đã có thể bình tĩnh nói ra chuyện này: “Tai nạn máy bay.”
“Lúc đó em lên máy bay đến trường đại học ở thành phố, lúc đó máy bay rung lắc vô cùng mạnh, em từ buồng vệ sinh đi về chỗ ngồi đọc tiểu thuyết, quên khóa dây an toàn.”
“Khi đó máy bay càng rung mạnh hơn, nhưng em cũng không trải qua cảnh máy bay bị rơi, bởi vì trong quá trình máy bay bị rung lắc, đầu em bị đập một cái bốp vào ghế trước mặt, sau đó hôn mê.”
“…”
Nhan Lộ Thanh nhớ lại rồi nói: “Thật ra sau đó em cảm thấy bị xuyên qua đây cũng không tệ, không đau, nếu như phải trải qua cái chết thì khó chịu biết bao…”
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Cố Từ hỏi: “Sao em chắc chắn đó là tai nạn máy bay?”
Nhan Lộ Thanh lập tức lấy lại tinh thần: “Bởi vì nó lắc cực kì mạnh! Hơn nữa lại bất ngờ, còn không cho em thời gian thắt đai an toàn, đột nhiên lại nghiêng một góc chín mươi độ, cho nên em mới đập đầu vào ghế phía trước!”
Lần đầu tiên được ngồi máy bay mà lại gặp phải chuyện này, cô cũng rất bất đắc dĩ.
“Được rồi.” Cố Từ gật gật đầu, như đã tiếp thu kiến thức: “Em nói em xuyên vào một quyển sách, có nghĩa là…”
“Là nói đến thế giới này của anh.” Nhan Lộ Thanh lại từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, quan sát sắc mặt Cố Từ: “Thật ra vừa nãy em rất tò mò, sao anh lại không bắt được mấu chốt của vấn đề. Em suy nghĩ rất lâu không biết nên nói chuyện này cho anh thế nào… Em sợ anh không chịu nổi.”
“…” Trên đỉnh đầu Cố Từ hiện lên ba dấu chấm hỏi: “Không chịu nổi cái gì?”
Nhan Lộ Thanh ngẩn người: “Thì… biết là bản thân chỉ là một nhân vật trong sách, anh không có cảm nghĩ gì sao?”
Cố Từ: “Không có.”
“…” Đây chính là tự tin của kẻ mạnh sao?
Cố Từ lại nói: “Tiếp tục đi, những chuyện này đối với anh không quan trọng lắm, nói chuyện của em đi.”
“…”
Định nghĩa lại câu “Không quan trọng lắm”.
Nhan Lộ Thanh nghĩ nếu mình được thông báo bản thân chỉ là một nhân vật trong sách, cô nhất định sẽ sốc đến tận một năm.
Cô hắng giọng, nói tiếp: “Em đã chủ động nói cho anh nghe, cũng không nói dối… Nhưng em không muốn kể cho anh nghe nội dung của quyển tiểu thuyết này, cho nên cái này em sẽ cho qua.”
Anh ở trong sách rất thảm, bây giờ tốt biết bao nhiêu, biết mấy cái đó có tác dụng gì đâu chứ?
Sợ Cố Từ hỏi, Nhan Lộ Thanh lại nhấn mạnh nói: “Anh đừng hỏi, em không nói đâu!”
“…” Cố Từ chậm rãi cười: “Ừ, không hỏi.”
Tiếp đó, Nhan Lộ Thanh lại nói về bản thân.
“Em kể cho anh nghe về người giúp đỡ kia đi, thật ra nó rất đáng yêu, mặc dù trong lòng em vẫn hay chửi nó là trí tuệ nhân tạo thiểu năng.”
“Nó chính là một thực thể tồn tại vô cùng đặc biệt, rất đáng yêu, vừa xuất hiện đã bảo em đặt tên, em đặt là…”
Nói đến tên, giọng của Nhan Lộ Thanh nhỏ đi hẳn: “Makka Pakka.”
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối Cố Từ có vẻ mặt nghi ngờ: “Nó tên gì?”
Nhan Lộ Thanh không hề tự hào, càng lúng túng: “Tên… Makka Pakka.”
Trên mặt Cố Từ viết “Không hổ là em đặt tên”, anh gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi.
Nhan Lộ Thanh tiếp tục nói: “Nó cho em mấy siêu năng lực cực kỳ giải trí luôn.”
“Cái thứ nhất là…” Nhan Lộ Thanh ngừng một chút: “Nói anh có thể không tin, Wechat của em là màu đỏ. Vừa mới thấy em còn tưởng Wechat của cả thế giới này toàn màu đỏ.”
“Cái thứ đồ chơi này có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng điều kiện là phải add Wechat.”
Cố Từ cảm thấy hứng thú, anh hơi cong môi: “Hôm em thêm Wechat của anh, là ngày đầu tiên em biết chuyện này?”
“Ừm.”
Cố Từ còn cảm thấy hứng thú hơn, ngón tay của anh khẽ cọ vào mặt cô, cười hỏi: “Thêm Wechat của anh từ sớm như vậy, em đọc được những gì rồi?”
“…”
Sao anh hỏi không có vẻ tức giận tí nào vậy, sao lại nhìn phấn khởi thế?
Nói đến đây, vị trước mặt này cũng chính là nguyên nhân khiến cô và Makka Pakka phải hoài nghi về nhân sinh.
Nhan Lộ Thanh thở dài, thành thật lắc đầu: “Không đọc được gì cả.”
Làm thế nào cũng không thể đọc được nội tâm của Cố Từ, muốn thôi miên cũng không thôi miên nổi. Khiến Nhan Lộ Thanh càng hiểu rõ, có một số việc không phải chỉ cần cố gắng là có thể thành công.
Cô nói: “Suy nghĩ của mọi người trong Wechat của em, chỉ cần bấm vào khung chat của họ, em sẽ biết được họ đang nghĩ gì… Nhưng không đọc được của anh.”
“Thật không?”
Giọng nói của Cố Từ trở nên thấp hơn, không vì chuyện này mà có xíu vui vẻ hay tự hào nào, trái lại ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Lúc lâu sau, Nhan Lộ Thanh hơi lo lắng vì sự im lặng của anh, anh lại đột nhiên mở miệng: “Em mở Wechat ra.”
“…?”
Nhan Lộ Thanh nghi ngờ lấy điện thoại ở dưới gối ra rồi mở Wechat: “Anh muốn làm gì? Anh muốn nhìn em đọc suy nghĩ của người khác thế nào hả? Nhưng có thể là anh không thấy đâu…”
“Không cần cho anh xem.” Cố Từ cắt ngang lời cô: “Em xem đi.”
“Em?” Nhan Lộ Thanh càng nghi ngờ: “Em xem cái gì?”
“Không phải em nói, ấn vào khung chat của mấy người kia là có thể đọc được suy nghĩ của họ à?” Cố Từ nói: “Bây giờ xem khung chat của anh đi.”
“???” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ, trong lòng nói thầm em không đọc 1000 lần thì cũng đã đọc hơn 800 lần, toàn là phí công vô ích.
Nhưng cô vẫn làm theo, tìm khung chat của Cố Từ, vừa tìm vừa lẩm bẩm nói: “Có gì để xem đâu, em đã nói với anh rồi, anh bị Makka Pakka gọi là người có công cụ che chắn, em thử không biết bao nhiêu lần, cho dù thế nào thì không phải dấu chấm cũng là dấu chấm hỏi, nếu không thì là dấu ba chấm…”
Giọng nói của Nhan Lộ Thanh im bặt.
Trên đầu Cố Từ tỏa ra không ít bong bóng trong suốt, mấy lần trước cũng giống thế, cô tưởng lại là một trong bốn dấu câu đó.
Ngón tay vừa bấm vào, cả người ngẩn ra.
Cô kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
Từ khi Nhan Lộ Thanh xuyên đến đây, mấy chuyện khiến cô tò mò không nhiều lắm, mà suy nghĩ của Cố Từ chắc chắn là một trong số những chuyện đó, thậm chí còn trở thành nỗi ám ảnh của cô.
Cô cố gắng rất lâu, làm thế nào thì trong khung chat cũng chỉ hiện ra bốn dấu câu.
Vào giờ phút này, lần đầu tiên nó hiện chữ lên.
[Thích em.]
Không có màu sắc gì, vẫn là khung chat trong suốt độc nhất vô nhị của Cố Từ.
Nhưng chính vì trong suốt, chữ hiện lên càng rõ, càng dễ thấy.
Tay cô run lên, lại nhấn vào một cái bong bóng khác.
[Anh thích em.]
Giống như không hề thành thạo, mỗi câu sau sẽ nhiều hơn câu trước một chữ, bong bóng sau nhiều chữ hơn bong bóng trước.
[Nhan Lộ Thanh, anh thích em.]
Nhan Lộ Thanh như bị người khác điểm huyệt, không chớp mắt, trong nháy mắt, mấy chữ này liền biến mất.
Giọng nói của Cố Từ lại truyền đến.
“Sao rồi, đã đọc được chưa?”
Nhan Lộ Thanh sững sờ ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên cô có thể thấy được nội dung trong bong bóng của Cố Từ.
[Thích em.]
[Anh thích em.]
[Nhan Lộ Thanh, anh thích em.]
Lần đầu “đọc” được nội tâm của anh.
Nội dung cô đọc được… Chính là anh tỏ tình với mình.
Tác giả :
Xa Li Tửu