Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em
Chương 81 Ngoại truyện 9
Nhiễm Thuật là một bà mối đúng tiêu chuẩn, rất nhanh chóng lập nhóm chat cho Kiều Thuyền Quy và bác sĩ Giản.
Vừa lập group chat xong, Nhiễm Thuật lại vội vội vàng vàng chia tay với Tang Hiến. Thế là hai người kia lẳng lặng thêm bạn tốt, tự nói chuyện với nhau, miễn cho Nhiễm Thuật đang chia tay phải bực tức.
Kiều Thuyền Quy rất buồn bực, sao tự dưng Nhiễm Thuật lại giới thiệu bác sĩ tâm lý cho hắn?
Là cảm thấy hắn có bệnh nhưng vẫn cứu chữa được hay gì?
Kết quả là sau khi trò chuyện một chút, hắn chợt nhận ra họ không có cùng mục đích.
Kiều Thuyền Quy kể về áp lực công việc, bác sĩ Giản giúp hắn giải quyết, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kiều Thuyền Quy hỏi: Phí tư vấn tâm lý lần này là bao nhiêu thế ạ?
Giản: Hở?
Kiều Quy Kiều Lộ Quy Lộ: Anh không phải là bác sĩ tâm lý à?
Giản: Em biết sao cậu Nhiễm lại giới thiệu chúng ta với nhau không?
Kiều quy kiều lộ quy lộ: Cậu ấy thấy em bệnh?
Giản: Cậu ấy đang giới thiệu bạn trai cho anh.
Vẻ mặt nhìn màn hình điện thoại di động của Kiều Thuyền Quy dần lộ ra vẻ kinh ngạc, gọi thẳng cho Nhiễm Thuật, sau đó vọt tới dưới lầu nhà Nhiễm Thuật: “Nhiễm Thuật, rất xin lỗi vì chen vào lúc mày đòi chia tay, lúc nào tao đi rồi mày cứ việc tiếp tục.”
“…” Nhiễm Thuật mắc nghẹn thở ra một hơi. Nuốt không nổi mà nhả ra thì lại xấu hổ.
Tang Hiến nghỉ ngơi một lát ở bên cạnh, lẳng lặng quan sát họ.
Kiều Thuyền Quy tiếp tục hỏi: “Mày ổn không vậy? Tự dưng giới thiệu bạn trai cho tao?! Bạn trai!”
“Không phải mày là bi hả? Không phải mày đang độc thân hả? Giới thiệu bạn trai cho mày thì có làm sao?”
“Chẳng qua… chẳng qua lúc ấy tao hơi tò mò thôi, mày hỏi, nhưng tao bảo tao là bi bao giờ.”
Nhiễm Thuật bắt đầu chào hàng: “Bác sĩ Giản là thạc sĩ sắp lên tiến sĩ, mới du học về.”
“Ờ rồi sao?”
“Anh ấy tự mở một phòng khám bệnh tâm lý, khách đến khám không phú thì quý, Tang Hiến nhà tao là hội viên trung thành ở đó đó. Tao đoán thu nhập một năm hơn trăm triệu. Dù mày có livestream cả năm thì tiền kiếm được vẫn ít hơn anh ấy một chút, tuy nhiên có thể xem như ngang cơ. Quan trọng là người ta mới ba mươi tuổi đã kiếm tiền khủng, ngoại hình đẹp, thường xuyên tập thể dục. Điều kiện như vậy tìm được mấy người trong cái đất nước này?”
“À thì…” Kiều Thuyền Quy vịn thành ghế sofa, điều chỉnh tư thế đứng của mình, nội tâm ngo ngoe rục rịch: “Đúng là nghe rất hợp với tao.”
Bạn trai cũng được thôi, không cần cứng nhắc về vấn đề giới tính quá. Nếu chuyện này thành, cậu nhất định thắp cho Nhiễm Thuật ba nén hương, bằng không không đủ bày tỏ sự kính trọng.
Nhiễm Thuật giơ ngón cái lên với cậu: “Trò chuyện vui vẻ nhé.”
Kiều Thuyền Quy nguôi giận: “Chuyện mà thành tao sẽ trao cờ tuyên dương của bà mối cho mày.”
Nói xong cậu xoay người đi vào thang máy. Cửa thang máy chưa kịp khép lại thì Nhiễm Thuật và Tang Hiến lại gây gổ đòi chia tay tiếp, làm Kiều Thuyền Quy sợ hãi vội vàng đóng cửa, sợ muộn nữa là khỏi đi.
Vừa về đến nhà, hắn cầm điện thoại mà trái tim hồi hộp lạ thường.
Hắn bắt đầu xem lại lịch sử trò chuyện của mình, nhìn thử mình đã nói những gì.
Sau đó hắn phát hiện những gì nên nói hay không nên nói hắn đều nói hết.
Khi đối mặt với bác sĩ tâm lý, tất cả những hoang mang hiện tại hay những gì đã xảy ra sẽ bị phơi bày từng li từng tí.
Không chỉ vậy, bác sĩ Giản còn mắc bệnh nghề nghiệp, rất biết cách dẫn dắt đề tài câu chuyện. Cuối cùng Kiều Thuyền Quy cũng mở rộng lòng mình, nói càng lúc càng nhiều.
Hắn than rồi đánh chữ nói: Xin lỗi, hồi nãy là em hiểu lầm.
Giản: Không sao, cũng do anh không nói rõ ràng.
Bỗng dưng hắn không biết nên trả lời thế nào nữa.
Từ hòa đồng sang sợ xã hội chỉ cần đổi thân phận.
May thay bác sĩ Giản chủ động đổi đề tài: Em có tiện ra gặp anh không?
Kiều Quy Kiều Lộ Quy Lộ: Ừ thì có nhưng có… tốn tiền không anh?
Giản: Với em anh miễn phí mọi lúc mọi nơi.
Kiều Quy Kiều Lộ Quy Lộ: Gặp buổi sáng đi. Sáng ít người xem livestream, chiều em bắt đầu livestream là vừa.
Giản: Được thôi.
*
Nơi hẹn mặt là câu lạc bộ hội viên.
Kiều Thuyền Quy chưa bao giờ tới đây, lúc đến chỉ cần nói tên của bác sĩ Giản là sẽ có người dẫn hắn đến trước cửa phòng của anh.
Kiều Thuyền Quy bỗng thấy hồi hộp.
Hắn trực tiếp lâu như vậy rồi, cả năm có thể nghỉ ngơi năm ngày cũng không tệ. Giờ chỉ cần lướt internet sơ sơ là thấy video của hắn, cả hình mặt mộc cũng dễ kiếm.
Thậm chí video debut từ thuở xa xưa cũng có. Ngay cả hắn còn thấy xấu hổ vì những tạo hình lố lăng kia.
Hắn có cảm giác bác sĩ Giản đã từng nhìn thấy ảnh chụp của mình.
Hôm qua hắn và bác sĩ Giản trò chuyện chóng vánh quá nên chưa kịp xem hình anh. Toàn bộ quá trình chỉ gói gọn trong một câu của Nhiễm Thuật: Ngoại hình khá ngon.
Đáng lẽ hắn nên hỏi hình trước… giới xem mắt nhiều tiếng lóng như vậy, nói không chừng Nhiễm Thuật đang tuyên truyền thành phần giả dối gì rồi?
Lúc này, bên trong có người mở cửa rồi mỉm cười chào hắn: “Chào em.”
“Dạ… chào anh.” Kiều Thuyền Quy nhanh chóng chào hỏi lại bác sĩ Giản, sau đó vươn tay ra, biểu cảm của hắn có một chút sơ hở nhưng đã che giấu đi rất nhanh.
Bác sĩ Giản cao hơn hắn một chút.
Hắn có thể ký được hợp đồng với Hồ Vĩnh Kỳ thì cũng phải là người thế nào đó, cao 1m76, dáng người tinh tế, tướng mạo khá xinh đẹp.
Dựa theo phân loại trên internet, mặt hắn được xếp vào loại tướng mặt rắn, nhìn rất có tính công kích nhưng cũng rất hợp để trang điểm. Khuôn mặt sau khi makeup rất đẹp, hắn cũng tận dụng gương mặt yêu diễm hơn người này để nổi bật giữa rừng beauty blogger.
Bác sĩ Giản thì hoàn toàn ngược lại, tướng mạo tuấn lãng, có vẻ rất dịu dàng. Anh đeo kính gọng vàng, xem ra… rất là hợp hình tượng bác sĩ tâm lý cấm dục hoặc giáo sư đại học.
Chắc là cao 1m83.
Lúc nắm tay, Kiều Thuyền Quy thấy ngón tay của bác sĩ Giản, trong nháy mắt cảm thán rằng đây là một đôi tay không dính nước xuân, thon dài trắng nõn, khớp xương không quá rõ ràng, tinh tế như ngọc.
Đúng là… rất đẹp
Sao lại có người mà đầu ngón tay cũng toát lên vẻ dịu dàng nho nhã nhỉ?
Quả nhiên là Nhiễm Thuật nhìn người đẹp kiểu Tùy Hầu Ngọc riết thành quen, thế mà cũng đánh giá ngoại hình bác sĩ Giản không tệ lắm, đây mà là không tệ à?
Tự nhiên hắn có cái nhìn mới về việc xem mắt.
Nếu như xung quanh người giới thiệu đều là người ưu tú, tất nhiên điều kiện và ánh mắt cũng cực kỳ cao, như vậy người tạm ổn trong miệng bọn họ hiển nhiên là người rất không tệ trong mắt người bình thường.
Cái này không chứng minh rằng đang mù quáng khen bà mối, tự bọn họ thấy vậy, trong vòng tròn họ sống cũng vậy, “người kia khá ổn” là suy nghĩ từ đáy lòng.
Không thể không thừa nhận, đối tượng Nhiễm Thuật giới thiệu rất đáng tin cậy.
“Vào đây trò chuyện đi.” Bác sĩ Giản mời hắn vào rồi giúp cậu đẩy ghế.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn bác sĩ Giản thì thấy anh đang giúp hắn rót trà.
Hắn hơi câu nệ, dù sao hắn không am hiểu trà đạo mà loại trà duy nhất hắn nghiên cứu chính là trà sữa và hồng trà ô long.
Một lát nữa nếu bác sĩ Giản nói chuyện lá trà với hắn thì hắn biết phải làm sao? Không lẽ giới thiệu cho anh hãng trà sữa nào uống ngon hơn hả?
Hình như bác sĩ Giản nhìn thấu được tâm tư của hắn, nói: “Em đừng khẩn trương như thế. Bình thường anh đến đây gặp khách hàng thôi bởi vì có nhiều người không thích đến phòng khám lắm. Đi những nơi khác hơi ồn ào nên anh đăng ký thành viên lâu dài luôn, gặp gỡ họ tại đây cũng được. Như vậy, họ có thể bảo mình hẹn với bạn chứ không phải bác sĩ.”
“À, em có nghe Nhiễm Thuật nói khách hàng của anh rất giỏi.”
“Ừm, anh còn có một tâm tư nho nhỏ.” bác sĩ Giản cười nói: “Nếu anh tới đây thì không bị mấy người ở phòng khám nghĩ rằng anh không làm việc đàng hoàng, vừa có thể duy trì hình tượng ông chủ ưu tú nữa chứ.”
“Vậy gặp em có làm lỡ thời gian của anh không?” Hắn cẩn thận hỏi thăm.
“Không đâu, em là khách VIP đặc biệt của anh.”
Không hiểu tại khi Kiều Thuyền Quy nghe thấy ba chữ VIP từ miệng anh, một suy nghĩ vô thức nhảy số trong đầu: Vô cùng quý giá.
Thế là hắn khoát tay: “Đừng như thế, không cần phải vậy đâu.”
Cả hai bắt đầu trò chuyện về những đề tài khác, Kiều Thuyền Quy thuận miệng hỏi: “Anh có phải người hay ghen không? Bởi vì đặc thù công việc nên sẽ có rất nhiều người gọi em là vợ ơi hay chồng ơi đó.”
“Anh ít khi ghen lắm.”
“Là vì anh không yêu à?”
“Để anh kể em nghe về một số kiến thức về tâm lý học.” Bác sĩ Giản mỉm cười nói: “Trong lòng mỗi người đều có một khái niệm hình chiếu, chẳng hạn em cảm thấy có một người cực kỳ ghét mình nhưng em không đi chứng minh người đó ghét em mà lại chứng minh em ghét người đó. Tương tự nếu người yêu của em hay ghen, cảm thấy em ngoại tình thì tức là anh ta không quan tâm em lắm, trong tiềm thức từng có suy nghĩ vượt rào và đồng thời cũng cho rằng em cũng suy nghĩ giống thế.”
Kiều Thuyền Quy nghe xong trợn mắt há hốc mồm, điều này với khái niệm ghen tuông trong lòng cậu khác nhau một trời một vực. Ý cậu là sự độc chiếm sao qua mắt bác sĩ Giản lại thành triết lý này rồi?
Kiều Thuyền Quy cảm thấy hoang mang: “Nhưng mà Nhiễm Thuật và Tang Hiến rất thích ghen nhưng hai người ấy lại rất yêu nhau, không bao giờ nghĩ đến việc vượt rào.”
“Hai người đó không giống. Họ đều mắc bệnh, lòng ghen tuông bắt nguồn từ cảm giác thiếu an toàn. Tất nhiên còn có thể là tự ti. Tuy nhiên bộ lọc tình yêu khiến cả hai cảm thấy đối phương vô cùng xuất sắc, dễ bị người khác ngấp nghé. Vấn đề này cần trường hợp cụ thể và phân tích cụ thể.”
Kiều Thuyền Quy uống cạn chén trà, sau đó khoanh tay im lặng.
Thế giới quan của hắn đang dần sụp đổ.
Bác sĩ Giản đột nhiên cười, nói: “Có vẻ em rất hứng thú với vấn đề này nhỉ.”
“Ơ? Sao anh biết?”
“Từ tư thế của em có thể thấy được, đây gọi là tâm lý học hành vi.”
“…” Kiều Thuyền Quy bỗng có cảm giác bối rối vì bị nhìn thấu.
“Ở đây có bánh ngọt vừa mang lên, ăn ngon lắm, em thử đi. Nếu như đói thì cứ gọi món, đồ ăn rất ngon.” Bác sĩ Giản chắp tay ra hiệu.
Kiều Thuyền Quy cầm một miếng bánh ngọt, hỏi thăm: “Lúc Nhiễm Thuật nói chuyện với anh có áp lực gì không?”
“Cậu ấy không có đâu, điều này phải tính là do công anh biết tất cả chuyện giữa bọn họ.” Bác sĩ Giản bao quát chuyện tình yêu đặc biệt của hai người họ, đã xem đủ rồi.
Nếu không phải người ở trạng thái bị thôi miên không thể nói dối, bác sĩ Giản cũng nghi ngờ Tang Hiến khoác lác về số lần mỗi đêm.
Hai người bọn họ có thể lực khiến người khác nhìn mà cảm thán, thậm chí anh ta còn muốn đi dò xem bọn họ có vừa bị trầm cảm, vừa bị hưng cảm không.
Kiều Thuyền Quy quyết định thẳng thắn để nhận được khoan hồng, vì vậy nói: “Thực ra em chưa từng ấy với đàn ông…”
“Anh cũng chưa, em là nam giới đầu tiên anh thử làm quen.”
“Á? Em còn tưởng…”
“Anh là do Tang Hiến với Nhiễm Thuật.”
“Bọn họ tẩy não anh rồi?”
Bác sĩ Giản cười khổ: “Bọn họ… thật sự là… một kiểu tồn tại như ma chú ấy.”
Cuối cùng Kiều Thuyền Quy vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh có mấy bạn gái rồi?”
“Hai người.”
“A… Đáp án hợp tiêu chuẩn.”
“Là thật đó, một người ba năm, một người năm năm. Giữa hai người cách nhau ba năm, bây giờ anh cũng đã độc thân hai năm nay rồi.”
“Chuyện này có thể tin được, nhưng mà sao lại chia tay?”
Bác sĩ Giản thở dài: “Mối tình đầu là bạn chung trường, có người học tâm lý học để đi làm, có người học tâm lý học để tự nghiên cứu. Sau đó, cô ấy tự sát, anh cũng không biết có phải cô ấy nghĩ không thông không. Người thứ hai là bạn cũ của anh, trước đó rất lâu anh cũng khuyên cô ấy rồi, cuối cùng bọn anh vẫn chia tay. Cô ấy nói, anh biết quá nhiều quá khứ không thể chịu đựng được của cô ấy, chỉ sợ bọn anh không thể nào ở bên nhau cả đời.”
Kiều Thuyền Quy nghe vậy thì ngơ ngác một lúc: “Chủ đề này hơi nặng nề.”
“Anh có thể hỏi một chút về người cũ của em không?”
Kiều Thuyền Quy ngồi trên ghế thở dài: “Em chắc là bốn người đi, một người là do cãi không lại em, cho xin đó, em là bạn của Nhiễm Thuật mà, sao em lại cãi nhau thua được? Nhưng mà lúc đó cũng do em còn nhỏ nên không hiểu chuyện.”
“Một người là vì, nói sao nhỉ… là do cô ấy muốn ăn bánh gato socola, em đi mua mà không có nên em mua một cái bánh gato cầu vồng, kết quả là vừa mua về cô ấy đã tức giận, bọn em liền chia tay. Đến giờ em vẫn không hiểu được, anh có thể phân tích một chút giúp em không?”
Bác sĩ Giản lại rất thấu hiểu: “Có thể do cô ấy cảm thấy em không dốc lòng, em có thể đến cửa hàng khác để tìm xem.”
“Đúng đúng đúng, cô ấy cũng nói như vậy, nhưng mà lúc đó em đã nghĩ có phải cô ấy cố ý đập phá không, nên em đã cãi nhau với cô ấy. Mỗi ngày em livestream mười lăm tiếng, những lúc khác còn phải chuẩn bị kịch bản, điều chỉnh thiết bị, học thêm kiến thức chuyên môn, mệt mỏi mơ màng lái xe đi mua bánh gato. Lúc đó em cảm thấy em sắp vừa lái xe vừa ngủ gục rồi nên nhanh chóng đến nhà cô ấy…” Kiều Thuyền Quy khẽ vung tay, nói tiếp: “Được rồi, cứ coi như là em viện cớ đi, em chính là đồ trai đểu cặn bã.”
Kiều Thuyền Quy nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: “Thế anh là 0 hay là 1?”
Bác sĩ Giản nhìn hắn cười: “Cho nên anh đã qua cửa đầu tiên, em đang suy xét rồi hả?”
“Hả… Em chỉ hỏi một chút thôi.”
“Em muốn kiểu nào?”
“Em chưa thử nữa.” Kiều Thuyền Quy nhìn bác sĩ Giản một lát. Định lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thử Nhiễm Thuật.
“Thực ra nguồn tin tức của em là Nhiễm Thuật, suy nghĩ định hướng theo sự miêu tả của cậu ấy, trong đầu sẽ vô thức đặt mình vào vị trí của Nhiễm Thuật. Mà nguồn tin của anh là chỗ Tang Hiến.”
“…” Kiều Thuyền Quy đặt điện thoại di động xuống, không định nhắn tin hỏi nữa.
Hắn ngước mắt nhìn bác sĩ Giản tiếp thì thấy khuôn mặt ôn hòa của bác sĩ Giản đang nhìn về phía hắn.
Cổ hắn cuộn một vòng, vô thức ho nhẹ một tiếng, thế mà lại xấu hổ cơ.
Hình như… thử một chút cũng được.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, hắn thấy bác sĩ Giản cười, hắn lại bị bác sĩ Giản nhìn thấu một lần nữa.
***
Vừa lập group chat xong, Nhiễm Thuật lại vội vội vàng vàng chia tay với Tang Hiến. Thế là hai người kia lẳng lặng thêm bạn tốt, tự nói chuyện với nhau, miễn cho Nhiễm Thuật đang chia tay phải bực tức.
Kiều Thuyền Quy rất buồn bực, sao tự dưng Nhiễm Thuật lại giới thiệu bác sĩ tâm lý cho hắn?
Là cảm thấy hắn có bệnh nhưng vẫn cứu chữa được hay gì?
Kết quả là sau khi trò chuyện một chút, hắn chợt nhận ra họ không có cùng mục đích.
Kiều Thuyền Quy kể về áp lực công việc, bác sĩ Giản giúp hắn giải quyết, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kiều Thuyền Quy hỏi: Phí tư vấn tâm lý lần này là bao nhiêu thế ạ?
Giản: Hở?
Kiều Quy Kiều Lộ Quy Lộ: Anh không phải là bác sĩ tâm lý à?
Giản: Em biết sao cậu Nhiễm lại giới thiệu chúng ta với nhau không?
Kiều quy kiều lộ quy lộ: Cậu ấy thấy em bệnh?
Giản: Cậu ấy đang giới thiệu bạn trai cho anh.
Vẻ mặt nhìn màn hình điện thoại di động của Kiều Thuyền Quy dần lộ ra vẻ kinh ngạc, gọi thẳng cho Nhiễm Thuật, sau đó vọt tới dưới lầu nhà Nhiễm Thuật: “Nhiễm Thuật, rất xin lỗi vì chen vào lúc mày đòi chia tay, lúc nào tao đi rồi mày cứ việc tiếp tục.”
“…” Nhiễm Thuật mắc nghẹn thở ra một hơi. Nuốt không nổi mà nhả ra thì lại xấu hổ.
Tang Hiến nghỉ ngơi một lát ở bên cạnh, lẳng lặng quan sát họ.
Kiều Thuyền Quy tiếp tục hỏi: “Mày ổn không vậy? Tự dưng giới thiệu bạn trai cho tao?! Bạn trai!”
“Không phải mày là bi hả? Không phải mày đang độc thân hả? Giới thiệu bạn trai cho mày thì có làm sao?”
“Chẳng qua… chẳng qua lúc ấy tao hơi tò mò thôi, mày hỏi, nhưng tao bảo tao là bi bao giờ.”
Nhiễm Thuật bắt đầu chào hàng: “Bác sĩ Giản là thạc sĩ sắp lên tiến sĩ, mới du học về.”
“Ờ rồi sao?”
“Anh ấy tự mở một phòng khám bệnh tâm lý, khách đến khám không phú thì quý, Tang Hiến nhà tao là hội viên trung thành ở đó đó. Tao đoán thu nhập một năm hơn trăm triệu. Dù mày có livestream cả năm thì tiền kiếm được vẫn ít hơn anh ấy một chút, tuy nhiên có thể xem như ngang cơ. Quan trọng là người ta mới ba mươi tuổi đã kiếm tiền khủng, ngoại hình đẹp, thường xuyên tập thể dục. Điều kiện như vậy tìm được mấy người trong cái đất nước này?”
“À thì…” Kiều Thuyền Quy vịn thành ghế sofa, điều chỉnh tư thế đứng của mình, nội tâm ngo ngoe rục rịch: “Đúng là nghe rất hợp với tao.”
Bạn trai cũng được thôi, không cần cứng nhắc về vấn đề giới tính quá. Nếu chuyện này thành, cậu nhất định thắp cho Nhiễm Thuật ba nén hương, bằng không không đủ bày tỏ sự kính trọng.
Nhiễm Thuật giơ ngón cái lên với cậu: “Trò chuyện vui vẻ nhé.”
Kiều Thuyền Quy nguôi giận: “Chuyện mà thành tao sẽ trao cờ tuyên dương của bà mối cho mày.”
Nói xong cậu xoay người đi vào thang máy. Cửa thang máy chưa kịp khép lại thì Nhiễm Thuật và Tang Hiến lại gây gổ đòi chia tay tiếp, làm Kiều Thuyền Quy sợ hãi vội vàng đóng cửa, sợ muộn nữa là khỏi đi.
Vừa về đến nhà, hắn cầm điện thoại mà trái tim hồi hộp lạ thường.
Hắn bắt đầu xem lại lịch sử trò chuyện của mình, nhìn thử mình đã nói những gì.
Sau đó hắn phát hiện những gì nên nói hay không nên nói hắn đều nói hết.
Khi đối mặt với bác sĩ tâm lý, tất cả những hoang mang hiện tại hay những gì đã xảy ra sẽ bị phơi bày từng li từng tí.
Không chỉ vậy, bác sĩ Giản còn mắc bệnh nghề nghiệp, rất biết cách dẫn dắt đề tài câu chuyện. Cuối cùng Kiều Thuyền Quy cũng mở rộng lòng mình, nói càng lúc càng nhiều.
Hắn than rồi đánh chữ nói: Xin lỗi, hồi nãy là em hiểu lầm.
Giản: Không sao, cũng do anh không nói rõ ràng.
Bỗng dưng hắn không biết nên trả lời thế nào nữa.
Từ hòa đồng sang sợ xã hội chỉ cần đổi thân phận.
May thay bác sĩ Giản chủ động đổi đề tài: Em có tiện ra gặp anh không?
Kiều Quy Kiều Lộ Quy Lộ: Ừ thì có nhưng có… tốn tiền không anh?
Giản: Với em anh miễn phí mọi lúc mọi nơi.
Kiều Quy Kiều Lộ Quy Lộ: Gặp buổi sáng đi. Sáng ít người xem livestream, chiều em bắt đầu livestream là vừa.
Giản: Được thôi.
*
Nơi hẹn mặt là câu lạc bộ hội viên.
Kiều Thuyền Quy chưa bao giờ tới đây, lúc đến chỉ cần nói tên của bác sĩ Giản là sẽ có người dẫn hắn đến trước cửa phòng của anh.
Kiều Thuyền Quy bỗng thấy hồi hộp.
Hắn trực tiếp lâu như vậy rồi, cả năm có thể nghỉ ngơi năm ngày cũng không tệ. Giờ chỉ cần lướt internet sơ sơ là thấy video của hắn, cả hình mặt mộc cũng dễ kiếm.
Thậm chí video debut từ thuở xa xưa cũng có. Ngay cả hắn còn thấy xấu hổ vì những tạo hình lố lăng kia.
Hắn có cảm giác bác sĩ Giản đã từng nhìn thấy ảnh chụp của mình.
Hôm qua hắn và bác sĩ Giản trò chuyện chóng vánh quá nên chưa kịp xem hình anh. Toàn bộ quá trình chỉ gói gọn trong một câu của Nhiễm Thuật: Ngoại hình khá ngon.
Đáng lẽ hắn nên hỏi hình trước… giới xem mắt nhiều tiếng lóng như vậy, nói không chừng Nhiễm Thuật đang tuyên truyền thành phần giả dối gì rồi?
Lúc này, bên trong có người mở cửa rồi mỉm cười chào hắn: “Chào em.”
“Dạ… chào anh.” Kiều Thuyền Quy nhanh chóng chào hỏi lại bác sĩ Giản, sau đó vươn tay ra, biểu cảm của hắn có một chút sơ hở nhưng đã che giấu đi rất nhanh.
Bác sĩ Giản cao hơn hắn một chút.
Hắn có thể ký được hợp đồng với Hồ Vĩnh Kỳ thì cũng phải là người thế nào đó, cao 1m76, dáng người tinh tế, tướng mạo khá xinh đẹp.
Dựa theo phân loại trên internet, mặt hắn được xếp vào loại tướng mặt rắn, nhìn rất có tính công kích nhưng cũng rất hợp để trang điểm. Khuôn mặt sau khi makeup rất đẹp, hắn cũng tận dụng gương mặt yêu diễm hơn người này để nổi bật giữa rừng beauty blogger.
Bác sĩ Giản thì hoàn toàn ngược lại, tướng mạo tuấn lãng, có vẻ rất dịu dàng. Anh đeo kính gọng vàng, xem ra… rất là hợp hình tượng bác sĩ tâm lý cấm dục hoặc giáo sư đại học.
Chắc là cao 1m83.
Lúc nắm tay, Kiều Thuyền Quy thấy ngón tay của bác sĩ Giản, trong nháy mắt cảm thán rằng đây là một đôi tay không dính nước xuân, thon dài trắng nõn, khớp xương không quá rõ ràng, tinh tế như ngọc.
Đúng là… rất đẹp
Sao lại có người mà đầu ngón tay cũng toát lên vẻ dịu dàng nho nhã nhỉ?
Quả nhiên là Nhiễm Thuật nhìn người đẹp kiểu Tùy Hầu Ngọc riết thành quen, thế mà cũng đánh giá ngoại hình bác sĩ Giản không tệ lắm, đây mà là không tệ à?
Tự nhiên hắn có cái nhìn mới về việc xem mắt.
Nếu như xung quanh người giới thiệu đều là người ưu tú, tất nhiên điều kiện và ánh mắt cũng cực kỳ cao, như vậy người tạm ổn trong miệng bọn họ hiển nhiên là người rất không tệ trong mắt người bình thường.
Cái này không chứng minh rằng đang mù quáng khen bà mối, tự bọn họ thấy vậy, trong vòng tròn họ sống cũng vậy, “người kia khá ổn” là suy nghĩ từ đáy lòng.
Không thể không thừa nhận, đối tượng Nhiễm Thuật giới thiệu rất đáng tin cậy.
“Vào đây trò chuyện đi.” Bác sĩ Giản mời hắn vào rồi giúp cậu đẩy ghế.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn bác sĩ Giản thì thấy anh đang giúp hắn rót trà.
Hắn hơi câu nệ, dù sao hắn không am hiểu trà đạo mà loại trà duy nhất hắn nghiên cứu chính là trà sữa và hồng trà ô long.
Một lát nữa nếu bác sĩ Giản nói chuyện lá trà với hắn thì hắn biết phải làm sao? Không lẽ giới thiệu cho anh hãng trà sữa nào uống ngon hơn hả?
Hình như bác sĩ Giản nhìn thấu được tâm tư của hắn, nói: “Em đừng khẩn trương như thế. Bình thường anh đến đây gặp khách hàng thôi bởi vì có nhiều người không thích đến phòng khám lắm. Đi những nơi khác hơi ồn ào nên anh đăng ký thành viên lâu dài luôn, gặp gỡ họ tại đây cũng được. Như vậy, họ có thể bảo mình hẹn với bạn chứ không phải bác sĩ.”
“À, em có nghe Nhiễm Thuật nói khách hàng của anh rất giỏi.”
“Ừm, anh còn có một tâm tư nho nhỏ.” bác sĩ Giản cười nói: “Nếu anh tới đây thì không bị mấy người ở phòng khám nghĩ rằng anh không làm việc đàng hoàng, vừa có thể duy trì hình tượng ông chủ ưu tú nữa chứ.”
“Vậy gặp em có làm lỡ thời gian của anh không?” Hắn cẩn thận hỏi thăm.
“Không đâu, em là khách VIP đặc biệt của anh.”
Không hiểu tại khi Kiều Thuyền Quy nghe thấy ba chữ VIP từ miệng anh, một suy nghĩ vô thức nhảy số trong đầu: Vô cùng quý giá.
Thế là hắn khoát tay: “Đừng như thế, không cần phải vậy đâu.”
Cả hai bắt đầu trò chuyện về những đề tài khác, Kiều Thuyền Quy thuận miệng hỏi: “Anh có phải người hay ghen không? Bởi vì đặc thù công việc nên sẽ có rất nhiều người gọi em là vợ ơi hay chồng ơi đó.”
“Anh ít khi ghen lắm.”
“Là vì anh không yêu à?”
“Để anh kể em nghe về một số kiến thức về tâm lý học.” Bác sĩ Giản mỉm cười nói: “Trong lòng mỗi người đều có một khái niệm hình chiếu, chẳng hạn em cảm thấy có một người cực kỳ ghét mình nhưng em không đi chứng minh người đó ghét em mà lại chứng minh em ghét người đó. Tương tự nếu người yêu của em hay ghen, cảm thấy em ngoại tình thì tức là anh ta không quan tâm em lắm, trong tiềm thức từng có suy nghĩ vượt rào và đồng thời cũng cho rằng em cũng suy nghĩ giống thế.”
Kiều Thuyền Quy nghe xong trợn mắt há hốc mồm, điều này với khái niệm ghen tuông trong lòng cậu khác nhau một trời một vực. Ý cậu là sự độc chiếm sao qua mắt bác sĩ Giản lại thành triết lý này rồi?
Kiều Thuyền Quy cảm thấy hoang mang: “Nhưng mà Nhiễm Thuật và Tang Hiến rất thích ghen nhưng hai người ấy lại rất yêu nhau, không bao giờ nghĩ đến việc vượt rào.”
“Hai người đó không giống. Họ đều mắc bệnh, lòng ghen tuông bắt nguồn từ cảm giác thiếu an toàn. Tất nhiên còn có thể là tự ti. Tuy nhiên bộ lọc tình yêu khiến cả hai cảm thấy đối phương vô cùng xuất sắc, dễ bị người khác ngấp nghé. Vấn đề này cần trường hợp cụ thể và phân tích cụ thể.”
Kiều Thuyền Quy uống cạn chén trà, sau đó khoanh tay im lặng.
Thế giới quan của hắn đang dần sụp đổ.
Bác sĩ Giản đột nhiên cười, nói: “Có vẻ em rất hứng thú với vấn đề này nhỉ.”
“Ơ? Sao anh biết?”
“Từ tư thế của em có thể thấy được, đây gọi là tâm lý học hành vi.”
“…” Kiều Thuyền Quy bỗng có cảm giác bối rối vì bị nhìn thấu.
“Ở đây có bánh ngọt vừa mang lên, ăn ngon lắm, em thử đi. Nếu như đói thì cứ gọi món, đồ ăn rất ngon.” Bác sĩ Giản chắp tay ra hiệu.
Kiều Thuyền Quy cầm một miếng bánh ngọt, hỏi thăm: “Lúc Nhiễm Thuật nói chuyện với anh có áp lực gì không?”
“Cậu ấy không có đâu, điều này phải tính là do công anh biết tất cả chuyện giữa bọn họ.” Bác sĩ Giản bao quát chuyện tình yêu đặc biệt của hai người họ, đã xem đủ rồi.
Nếu không phải người ở trạng thái bị thôi miên không thể nói dối, bác sĩ Giản cũng nghi ngờ Tang Hiến khoác lác về số lần mỗi đêm.
Hai người bọn họ có thể lực khiến người khác nhìn mà cảm thán, thậm chí anh ta còn muốn đi dò xem bọn họ có vừa bị trầm cảm, vừa bị hưng cảm không.
Kiều Thuyền Quy quyết định thẳng thắn để nhận được khoan hồng, vì vậy nói: “Thực ra em chưa từng ấy với đàn ông…”
“Anh cũng chưa, em là nam giới đầu tiên anh thử làm quen.”
“Á? Em còn tưởng…”
“Anh là do Tang Hiến với Nhiễm Thuật.”
“Bọn họ tẩy não anh rồi?”
Bác sĩ Giản cười khổ: “Bọn họ… thật sự là… một kiểu tồn tại như ma chú ấy.”
Cuối cùng Kiều Thuyền Quy vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh có mấy bạn gái rồi?”
“Hai người.”
“A… Đáp án hợp tiêu chuẩn.”
“Là thật đó, một người ba năm, một người năm năm. Giữa hai người cách nhau ba năm, bây giờ anh cũng đã độc thân hai năm nay rồi.”
“Chuyện này có thể tin được, nhưng mà sao lại chia tay?”
Bác sĩ Giản thở dài: “Mối tình đầu là bạn chung trường, có người học tâm lý học để đi làm, có người học tâm lý học để tự nghiên cứu. Sau đó, cô ấy tự sát, anh cũng không biết có phải cô ấy nghĩ không thông không. Người thứ hai là bạn cũ của anh, trước đó rất lâu anh cũng khuyên cô ấy rồi, cuối cùng bọn anh vẫn chia tay. Cô ấy nói, anh biết quá nhiều quá khứ không thể chịu đựng được của cô ấy, chỉ sợ bọn anh không thể nào ở bên nhau cả đời.”
Kiều Thuyền Quy nghe vậy thì ngơ ngác một lúc: “Chủ đề này hơi nặng nề.”
“Anh có thể hỏi một chút về người cũ của em không?”
Kiều Thuyền Quy ngồi trên ghế thở dài: “Em chắc là bốn người đi, một người là do cãi không lại em, cho xin đó, em là bạn của Nhiễm Thuật mà, sao em lại cãi nhau thua được? Nhưng mà lúc đó cũng do em còn nhỏ nên không hiểu chuyện.”
“Một người là vì, nói sao nhỉ… là do cô ấy muốn ăn bánh gato socola, em đi mua mà không có nên em mua một cái bánh gato cầu vồng, kết quả là vừa mua về cô ấy đã tức giận, bọn em liền chia tay. Đến giờ em vẫn không hiểu được, anh có thể phân tích một chút giúp em không?”
Bác sĩ Giản lại rất thấu hiểu: “Có thể do cô ấy cảm thấy em không dốc lòng, em có thể đến cửa hàng khác để tìm xem.”
“Đúng đúng đúng, cô ấy cũng nói như vậy, nhưng mà lúc đó em đã nghĩ có phải cô ấy cố ý đập phá không, nên em đã cãi nhau với cô ấy. Mỗi ngày em livestream mười lăm tiếng, những lúc khác còn phải chuẩn bị kịch bản, điều chỉnh thiết bị, học thêm kiến thức chuyên môn, mệt mỏi mơ màng lái xe đi mua bánh gato. Lúc đó em cảm thấy em sắp vừa lái xe vừa ngủ gục rồi nên nhanh chóng đến nhà cô ấy…” Kiều Thuyền Quy khẽ vung tay, nói tiếp: “Được rồi, cứ coi như là em viện cớ đi, em chính là đồ trai đểu cặn bã.”
Kiều Thuyền Quy nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: “Thế anh là 0 hay là 1?”
Bác sĩ Giản nhìn hắn cười: “Cho nên anh đã qua cửa đầu tiên, em đang suy xét rồi hả?”
“Hả… Em chỉ hỏi một chút thôi.”
“Em muốn kiểu nào?”
“Em chưa thử nữa.” Kiều Thuyền Quy nhìn bác sĩ Giản một lát. Định lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thử Nhiễm Thuật.
“Thực ra nguồn tin tức của em là Nhiễm Thuật, suy nghĩ định hướng theo sự miêu tả của cậu ấy, trong đầu sẽ vô thức đặt mình vào vị trí của Nhiễm Thuật. Mà nguồn tin của anh là chỗ Tang Hiến.”
“…” Kiều Thuyền Quy đặt điện thoại di động xuống, không định nhắn tin hỏi nữa.
Hắn ngước mắt nhìn bác sĩ Giản tiếp thì thấy khuôn mặt ôn hòa của bác sĩ Giản đang nhìn về phía hắn.
Cổ hắn cuộn một vòng, vô thức ho nhẹ một tiếng, thế mà lại xấu hổ cơ.
Hình như… thử một chút cũng được.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, hắn thấy bác sĩ Giản cười, hắn lại bị bác sĩ Giản nhìn thấu một lần nữa.
***
Tác giả :
Mặc Tây Kha