Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống
Chương 211: Gặp lại Hoàng Dung!
Sau khi hẹn Nhã Phi tới chơi, xem xét thời gian thì lúc này mới chỉ có 5h chiều, Lý Thiên Ngọc dạo một vòng quanh Tiêu Gia phường thị, dù sao cũng không có việc gì làm.
Do mới mấy hôm trước hắn tiêu diệt Gia Liệt gia tộc, khiến cho Gia Liệt gia tộc toàn bộ di dời, Tiêu Gia hiện tại coi như độc bá Ô thản thành, cho nên trên đường đi, đám tộc nhân Tiêu gia thấy hắn đều cung kính gọi một tiếng Lý lão bản, lại thêm thực lực hắn qua đó biểu lộ ra cũng khiến đám dong binh cùng các thương nhân có một phen nhận thức lại, đối với hắn cực kỳ kính nể cùng sợ hãi, thành ra, hắn đi dạo cũng thiếu đi rất nhiều hứng thú.
Cũng phải thôi, khi hắn mua thứ gì, dù cho giá cả bị ép xuống đôi khi là lỗ vốn, nhưng người bán không nói hai lời bán cho hắn thái độ còn như tôn tử gặp gia gia, làm hắn cảm thấy rất vô vị.
Lý Thiên Ngọc cuối cùng chỉ tiện tay thu mua một số loại dược liệu bỏ vào trong rương chứa đồ sau đó quay đầu trở về cửa tiệm.
Sau đó, thân hình Lý Thiên Ngọc theo đó biến mất, tiến vào Xạ điêu thế giới, bên trong cổ mộ.
Rất quen thuộc đường đi lối lại, hắn ngay lập tức liền tiền vào bên trong gian phòng của Tiểu Long Nữ, đồng thời nhìn thấy nàng, Tiểu Long Nữ lúc này đang đả tọa trên giường hàn ngọc, vẫn là bạch sắc xiêm y, khí chất xuất trần thoát tục, xem ra luyện công rất chăm chỉ, quả thực so với hắn tên lười này thì khác xa một trời một vực.
Tiểu Long Nữ qua một đoạn thời gian chuyển tu Hỗn nguyên thôn khí công, Lăng ba vi bộ, Bạch hồng chưởng, Thiên sơn lục dương chưởng, Thiên sơn chiết mai thủ của Tiêu Dao phái, cùng một số võ công của đảo đào hoa như Lạc anh thần kiếm chưởng, Phách không chưởng, Ngọc tiêu kiếm pháp, nói chung rất nhiều các loại võ học lúc này thực lực đã lật phiên gấp mấy lần, tu vi cũng đạt tới Huyền cấp bát trọng, nói không ngoa thì toàn bộ Ngũ Tuyệt giờ mà xuất hiện cũng bị nàng treo lên đánh như đánh tôn tử.
Lý thiên Ngọc cũng không đánh gãy nàng tu luyện, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài, trước khi rời đi, đồng thời ngó qua một chút Tôn bà bà tình trạng, đồng dạng cũng đang luyện công, phải nói Tôn bà bà thực lực lẫn dáng vẻ đều thay đổi khá lớn, tu vị lúc này đã huyền cấp tam trọng, còn dáng vẻ thì sau khi tu tập Hỗn nguyên thôn khí công lại thêm trước đó hắn độ cho nàng một lượng mộc chi lực tương đối nhiều, cho nên giờ phút này, Tôn bà bà không mang chút nào già nua, ngược lại còn trẻ trung ra nhiều, nhìn qua thì không khác một vị trung niên phụ nhân là mấy, tất nhiên Tôn bà bà dung mạo cũng không đẹp được đi đâu, hắn hiển nhiên không muốn thu Tôn bà bà bởi khẩu vị hắn cũng không mặn như vậy, nhưng dù sao cũng để hắn đỡ cay con mắt hơn trước nhiều lắm.
Rời đi cổ mộ, Lý Thiên Ngọc trên không phi hành, rất nhanh liền tìm tới đảo đào hoa, trận pháp mấy thứ này tuy hắn không hiểu nhưng vì vị trí lại là ở trên không trung cho nên chẳng có rắm dùng, mở ra bản đồ kiểm tra, vậy mà Hoàng Dung thực ở trên đảo đào hoa, còn Hoàng Dược Sư lại không ở, không biết đi đâu.
Hoàng Dung trong ấn tượng của hắn khi còn ở Xạ điêu làm nhiệm vụ chỉ là một tiểu nha đầu, khi đó mới có mấy tuổi chân chân chính chính một tiểu loli, cho nên hắn mới không đành lòng mà bỏ qua, nhưng giờ đây đập vào mắt hắn hình ảnh lúc này thì Hoàng Dung đã không còn là một tiểu loli nữa mà đã trở thành một vị đại cô nương phong vận thành thục rồi.
Nàng lúc này ngồi trong một cái đình kế bên tiểu hồ, bàn tay ngó sen khẽ lật giở từng trang sách trên tay, cho dù từ nhỏ lớn lên tại hải đảo cũng không có chút ảnh hưởng nào tới làn da trắng mịn kia, dung mạo hoàn toàn không chút thua kém so với Tiểu Long Nữ cực kỳ kinh diễm, đôi chân mày hơi cong để người ta cảm thấy một chút gì đó anh khí, hai mắt lúng liếng sâu thẳm như nước hồ thu, mi dài cong vút, cái mũi quỳnh nhỏ xinh phối hợp lấy đôi môi chín mọng phơn phớt đỏ hồng như cánh hoa đào, do tuổi tác lớn hơn Tiểu Long Nữ, cho nên trên người nàng mang lấy khí chất thành thục phong vận mà ở tuổi này Tiểu Long Nữ không thể có, chính loại thành thục phong vận này mang lại đàn ông một sự trùng kích rất mạnh đối với thị giác.
Đứng đối diện bên tiểu hồ, toàn cảnh như một bức tranh đập vào mắt hắn đầy tính nghệ thuật, vẻ đẹp của Hoàng Dung lúc này để cho hắn thật sâu rung động, không tự chủ bật thốt lên:
“Dung nhi!”
Hoàng Dung đang chăm chú xem lấy thi thư trong tay, đột nhiên sững người, một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc bất chợt hiện lên trong lòng của nàng, vội hướng về phía nơi giọng nói phát ra, chỉ là khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, mà hồi nhỏ bản thân vẫn luôn trông ngóng kia, đôi con ngươi tràn ngập sương vụ, nước mắt không kìm chế được trào ra, hai tay nâng lên che lấp sự thất thố lúc này.
Nàng khi bé gặp được hắn, thấy hắn cùng cha của nàng đàm luận âm luật đặc biệt hợp ý, mẹ của nàng Phùng Hành khi đó vẫn còn tại thế cùng Thu nhi tỷ quan hệ cũng cực kỳ tốt, Thu nhi tỷ cùng Lý đại ca hai người bọn hắn đều đặc biệt cưng chiều thương yêu nàng.
Năm người sớm chiều ở chung một đoạn thời gian tuy không dài nhưng khi đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời của Hoàng Dung.
Nàng cũng không quên khi đó, trước khi cùng Thu Nhi tỷ rời đào hoa đảo, hắn đã từng nói muốn nàng sau khi lớn lên sẽ gả cho hắn, nàng khi đó còn nhỏ, tuy thông minh lanh lợi cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, đối với điều này cũng không thèm suy nghĩ gì liền đáp ứng, không nghĩ rằng chính vì một lời hứa đơn thuần như vậy mà cho đến hiện tại, nàng đã gần ba mươi vẫn còn chưa xuất giá, chỉ vì đợi hắn.
Hồi bé không hiểu chuyện nhưng thời gian trôi qua như thoi đưa, nàng cũng đã không còn là một cô bé nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, đối với một lời hứa trẻ con như vậy, đáng lý nàng không nên để tâm mới phải, nhưng không biết vì sao mỗi khi nghĩ đến thì thân ảnh bạch y thắng tuyết, tiêu sái anh tuấn của hắn lại hiện ra, cứ như vậy trong lòng dây dưa không ngớt, để nàng không thời khắc nào quên đi được.
Đôi lúc nàng cũng lắc đầu tự giễu nói bản thân mơ tưởng hão huyền, dù sao hắn rời đi cũng có hơn hai mươi năm không có lấy một chút tin tức, nàng còn tưởng hắn đã không còn trên cõi đời này nữa, mà cho dù còn sống thì tuổi tác chênh lệch cũng làm nàng lùi bước, cha nàng Hoàng Dược Sư cũng sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại hắn hiện ra trước mắt, hơn nữa vẫn tiêu sái anh tuấn như ngày xưa, làm sao nàng có thể bình tĩnh được đây.
Lý Thiên Ngọc thấy Hoàng Dung như vậy, tâm lý cũng như nhuyễn ra, triển khai Lăng ba vi bộ đạp nước băng qua tiểu hồ, ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng, khẽ mỉm cười ấm áp nói:
“Tiểu Hoàng Dung, ta trở lại rồi đây, làm sao vậy, không nhận ra Lý đại ca sao?”
Hoàng Dung lúc này nghe âm thanh quen thuộc mà hơn hai mươi năm mới được nghe lại, lúc này cũng bừng tỉnh, bật thốt lên:
“Oaa!..Lý đại ca…!!!”
Sau đó nàng cũng bất kể nam nữ lễ tiết tiến tới ôm trầm lấy hắn, cả người như con mèo nhỏ rúc vào lồng ngực rộng rãi ấm áp cảm nhận nhịp tim hữu lực quen thuộc, khóc lớn.
Lý Thiên Ngọc khẽ xoa nhẹ mái tóc của nàng, cảm thán nói:
“Dung Nhi, ngươi lớn rồi!”
Do mới mấy hôm trước hắn tiêu diệt Gia Liệt gia tộc, khiến cho Gia Liệt gia tộc toàn bộ di dời, Tiêu Gia hiện tại coi như độc bá Ô thản thành, cho nên trên đường đi, đám tộc nhân Tiêu gia thấy hắn đều cung kính gọi một tiếng Lý lão bản, lại thêm thực lực hắn qua đó biểu lộ ra cũng khiến đám dong binh cùng các thương nhân có một phen nhận thức lại, đối với hắn cực kỳ kính nể cùng sợ hãi, thành ra, hắn đi dạo cũng thiếu đi rất nhiều hứng thú.
Cũng phải thôi, khi hắn mua thứ gì, dù cho giá cả bị ép xuống đôi khi là lỗ vốn, nhưng người bán không nói hai lời bán cho hắn thái độ còn như tôn tử gặp gia gia, làm hắn cảm thấy rất vô vị.
Lý Thiên Ngọc cuối cùng chỉ tiện tay thu mua một số loại dược liệu bỏ vào trong rương chứa đồ sau đó quay đầu trở về cửa tiệm.
Sau đó, thân hình Lý Thiên Ngọc theo đó biến mất, tiến vào Xạ điêu thế giới, bên trong cổ mộ.
Rất quen thuộc đường đi lối lại, hắn ngay lập tức liền tiền vào bên trong gian phòng của Tiểu Long Nữ, đồng thời nhìn thấy nàng, Tiểu Long Nữ lúc này đang đả tọa trên giường hàn ngọc, vẫn là bạch sắc xiêm y, khí chất xuất trần thoát tục, xem ra luyện công rất chăm chỉ, quả thực so với hắn tên lười này thì khác xa một trời một vực.
Tiểu Long Nữ qua một đoạn thời gian chuyển tu Hỗn nguyên thôn khí công, Lăng ba vi bộ, Bạch hồng chưởng, Thiên sơn lục dương chưởng, Thiên sơn chiết mai thủ của Tiêu Dao phái, cùng một số võ công của đảo đào hoa như Lạc anh thần kiếm chưởng, Phách không chưởng, Ngọc tiêu kiếm pháp, nói chung rất nhiều các loại võ học lúc này thực lực đã lật phiên gấp mấy lần, tu vi cũng đạt tới Huyền cấp bát trọng, nói không ngoa thì toàn bộ Ngũ Tuyệt giờ mà xuất hiện cũng bị nàng treo lên đánh như đánh tôn tử.
Lý thiên Ngọc cũng không đánh gãy nàng tu luyện, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài, trước khi rời đi, đồng thời ngó qua một chút Tôn bà bà tình trạng, đồng dạng cũng đang luyện công, phải nói Tôn bà bà thực lực lẫn dáng vẻ đều thay đổi khá lớn, tu vị lúc này đã huyền cấp tam trọng, còn dáng vẻ thì sau khi tu tập Hỗn nguyên thôn khí công lại thêm trước đó hắn độ cho nàng một lượng mộc chi lực tương đối nhiều, cho nên giờ phút này, Tôn bà bà không mang chút nào già nua, ngược lại còn trẻ trung ra nhiều, nhìn qua thì không khác một vị trung niên phụ nhân là mấy, tất nhiên Tôn bà bà dung mạo cũng không đẹp được đi đâu, hắn hiển nhiên không muốn thu Tôn bà bà bởi khẩu vị hắn cũng không mặn như vậy, nhưng dù sao cũng để hắn đỡ cay con mắt hơn trước nhiều lắm.
Rời đi cổ mộ, Lý Thiên Ngọc trên không phi hành, rất nhanh liền tìm tới đảo đào hoa, trận pháp mấy thứ này tuy hắn không hiểu nhưng vì vị trí lại là ở trên không trung cho nên chẳng có rắm dùng, mở ra bản đồ kiểm tra, vậy mà Hoàng Dung thực ở trên đảo đào hoa, còn Hoàng Dược Sư lại không ở, không biết đi đâu.
Hoàng Dung trong ấn tượng của hắn khi còn ở Xạ điêu làm nhiệm vụ chỉ là một tiểu nha đầu, khi đó mới có mấy tuổi chân chân chính chính một tiểu loli, cho nên hắn mới không đành lòng mà bỏ qua, nhưng giờ đây đập vào mắt hắn hình ảnh lúc này thì Hoàng Dung đã không còn là một tiểu loli nữa mà đã trở thành một vị đại cô nương phong vận thành thục rồi.
Nàng lúc này ngồi trong một cái đình kế bên tiểu hồ, bàn tay ngó sen khẽ lật giở từng trang sách trên tay, cho dù từ nhỏ lớn lên tại hải đảo cũng không có chút ảnh hưởng nào tới làn da trắng mịn kia, dung mạo hoàn toàn không chút thua kém so với Tiểu Long Nữ cực kỳ kinh diễm, đôi chân mày hơi cong để người ta cảm thấy một chút gì đó anh khí, hai mắt lúng liếng sâu thẳm như nước hồ thu, mi dài cong vút, cái mũi quỳnh nhỏ xinh phối hợp lấy đôi môi chín mọng phơn phớt đỏ hồng như cánh hoa đào, do tuổi tác lớn hơn Tiểu Long Nữ, cho nên trên người nàng mang lấy khí chất thành thục phong vận mà ở tuổi này Tiểu Long Nữ không thể có, chính loại thành thục phong vận này mang lại đàn ông một sự trùng kích rất mạnh đối với thị giác.
Đứng đối diện bên tiểu hồ, toàn cảnh như một bức tranh đập vào mắt hắn đầy tính nghệ thuật, vẻ đẹp của Hoàng Dung lúc này để cho hắn thật sâu rung động, không tự chủ bật thốt lên:
“Dung nhi!”
Hoàng Dung đang chăm chú xem lấy thi thư trong tay, đột nhiên sững người, một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc bất chợt hiện lên trong lòng của nàng, vội hướng về phía nơi giọng nói phát ra, chỉ là khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, mà hồi nhỏ bản thân vẫn luôn trông ngóng kia, đôi con ngươi tràn ngập sương vụ, nước mắt không kìm chế được trào ra, hai tay nâng lên che lấp sự thất thố lúc này.
Nàng khi bé gặp được hắn, thấy hắn cùng cha của nàng đàm luận âm luật đặc biệt hợp ý, mẹ của nàng Phùng Hành khi đó vẫn còn tại thế cùng Thu nhi tỷ quan hệ cũng cực kỳ tốt, Thu nhi tỷ cùng Lý đại ca hai người bọn hắn đều đặc biệt cưng chiều thương yêu nàng.
Năm người sớm chiều ở chung một đoạn thời gian tuy không dài nhưng khi đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời của Hoàng Dung.
Nàng cũng không quên khi đó, trước khi cùng Thu Nhi tỷ rời đào hoa đảo, hắn đã từng nói muốn nàng sau khi lớn lên sẽ gả cho hắn, nàng khi đó còn nhỏ, tuy thông minh lanh lợi cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, đối với điều này cũng không thèm suy nghĩ gì liền đáp ứng, không nghĩ rằng chính vì một lời hứa đơn thuần như vậy mà cho đến hiện tại, nàng đã gần ba mươi vẫn còn chưa xuất giá, chỉ vì đợi hắn.
Hồi bé không hiểu chuyện nhưng thời gian trôi qua như thoi đưa, nàng cũng đã không còn là một cô bé nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, đối với một lời hứa trẻ con như vậy, đáng lý nàng không nên để tâm mới phải, nhưng không biết vì sao mỗi khi nghĩ đến thì thân ảnh bạch y thắng tuyết, tiêu sái anh tuấn của hắn lại hiện ra, cứ như vậy trong lòng dây dưa không ngớt, để nàng không thời khắc nào quên đi được.
Đôi lúc nàng cũng lắc đầu tự giễu nói bản thân mơ tưởng hão huyền, dù sao hắn rời đi cũng có hơn hai mươi năm không có lấy một chút tin tức, nàng còn tưởng hắn đã không còn trên cõi đời này nữa, mà cho dù còn sống thì tuổi tác chênh lệch cũng làm nàng lùi bước, cha nàng Hoàng Dược Sư cũng sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại hắn hiện ra trước mắt, hơn nữa vẫn tiêu sái anh tuấn như ngày xưa, làm sao nàng có thể bình tĩnh được đây.
Lý Thiên Ngọc thấy Hoàng Dung như vậy, tâm lý cũng như nhuyễn ra, triển khai Lăng ba vi bộ đạp nước băng qua tiểu hồ, ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng, khẽ mỉm cười ấm áp nói:
“Tiểu Hoàng Dung, ta trở lại rồi đây, làm sao vậy, không nhận ra Lý đại ca sao?”
Hoàng Dung lúc này nghe âm thanh quen thuộc mà hơn hai mươi năm mới được nghe lại, lúc này cũng bừng tỉnh, bật thốt lên:
“Oaa!..Lý đại ca…!!!”
Sau đó nàng cũng bất kể nam nữ lễ tiết tiến tới ôm trầm lấy hắn, cả người như con mèo nhỏ rúc vào lồng ngực rộng rãi ấm áp cảm nhận nhịp tim hữu lực quen thuộc, khóc lớn.
Lý Thiên Ngọc khẽ xoa nhẹ mái tóc của nàng, cảm thán nói:
“Dung Nhi, ngươi lớn rồi!”
Tác giả :
TGOD